Thái Cổ Thần Vương

Tần Vấn Thiên điên cuồng khắc Thần Văn, rốt cuộc Thần Văn rực rỡ sáng lên hóa thành một đồ án bát quái to lớn.

Đồ án bát quái này bao phủ cả không gian, nở rộ quang hoa kỳ dị, trong mặt đất nhúc nhích văn lộ như bị phong kín, sức mạnh hủy diệt trùng kích tới như yếu đi rất nhiều, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cuồng phong gào thét, đại địa nứt ra lại hợp lại, không ngừng đan xen.

Qua một khoảng thời gian, luồng sức mạnh hủy diệt kia mới dần dần ngừng lại, rốt cuộc mọi người có thể thấy rõ tình cảnh xung quanh.

Thân thể của bọn họ còn đang ở tại chỗ, trong hư không Thiên Tượng vẫn đứng sững đó, nhưng nơi này đã không phải Cổ thành, mà là tu đạo tràng chân chính.

- Đại trận thật là khủng khiếp.

Trong lòng Tần Vấn Thiên rung động, cải tạo toàn bộ vùng thế giới này, trước kia hết thảy, cũng chỉ là che giấu tràng cảnh thật sự.

Tu đạo tràng hạo hãn bao la, ở phía trước nhất có một cánh cửa, cánh cửa kia trong suốt, có thể thấy rõ ràng tình hình xa xa.

Ở nơi đó, thanh tùng cổ phong, ưu nhã tĩnh mịch, có một đại điện tọa lạc, trong đại điện mơ hồ có thể thấy một pho tượng, pho tượng này ngồi xếp bằng, dường như đã tọa hóa, ở trên bàn tay của người đó nâng một quyển sách cổ.

- Thiên Tôn!

Từng đạo phong mang từ trong con ngươi của mọi người bộc phát ra, nơi này, mới thật sự là Thiên Tôn tu đạo tràng, chết một người, xuất hiện Thiên Tôn tu đạo tràng, đáng giá, quá đáng giá.

Người của các đại trận doanh nhìn nhau, trong tròng mắt của bọn họ rõ ràng mang theo cảnh giác, nghi ngờ và sợ hãi, tiếp đó sẽ phải xem ai có thể được vật mà Thiên Tôn lưu lại trước.

- Ông… ông…!

Từng làn gió phất qua, rất nhiều thân ảnh gào thét lao ra, đánh về cánh cửa phía trước cực nhanh, nhưng bọn họ mới vừa bước ra vài bước, mặt đất đột nhiên sáng lên.

- Cẩn thận, có bẫy rập.

Một người la lên, nhưng đã muộn, những người lao ra kia trong nháy mắt bị văn lộ lưu động bao phủ, mặt đất đột ngột đâm ra mũi nhọn sắc bén đáng sợ, một người không chú ý tới lòng đất, thân thể bị xuyên thấu từ phía dưới, cắm thẳng vào đầu, tử trạng vô cùng thê thảm.

Còn có một người bị Ác Long công kích, trong lòng đất bỗng nhiên xuất hiện mấy con Ác Long, đồng thời cắn xé về phía hắn, Tinh Hồn của người nọ nháy mắt bạo phát, ngón tay bắn ra phía trước, hóa thành huyết chỉ kinh khủng. Không gian xung quanh như hóa thành huyết quang đáng sợ, thân thể của Ác Long phía trước bạo liệt lên, sau đó âm thanh ào ào truyền ra, hóa thành mưa máu.

Đồng thời tả chưởng của hắn vỗ về phía sau, nhanh như thiểm điện, cước bộ không quên xung kích ra, nhưng quang văn trên mặt đất duy trì sáng lên liên tục, vài mũi tên rực rỡ đáng sợ đánh giết tới, như thiểm điện kim sắc, còn có xúc tu xuất hiện, cuốn lấy hai chân của hắn, ánh mắt người nọ lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, sau đó bị giết chết.

Người lao ra, không có một ai sống sót, toàn bộ chết hết, tu vi của bọn họ, đều là Nguyên Phủ tầng chín, chưởng khống sức mạnh ý chí mạnh mẽ.

- Một bước một sát cơ!

Nội tâm mọi người rung động thật sâu, bọn họ chính mắt thấy mấy người kia tử vong cũng không dám bước ra cứu viện, thậm chí, bộ pháp của bọn họ đều không dám tùy ý động, chỉ cần khẽ nhúc nhích, thì có khả năng dẫn động Thần Văn công kích hủy diệt.

- So với thí luyện trước kia thì nguy hiểm hơn.

Chỉ nghe một người mở miệng, chính là một lão giả của Đan Vương điện, chỉ nghe hắn mở miệng nói:

- Lần trước ta cũng tới, trong thành cổ có thật nhiều Thần Văn bẫy rập, nhưng chắc chắn không phải toàn bộ bẫy rập cấp ba đỉnh phong như vậy, chúng ta có thể trực tiếp thấy Thiên Tôn hư ảnh, nhưng một bước một sát, mỗi một bước, đều tràn ngập sát cơ, ta tuyệt đối tin tưởng, đây mới thực là Thiên Tôn tu đạo tràng.

Mọi người chấp nhận gật đầu, lần này so với dĩ vãng, nguy hiểm hơn quá nhiều.

- Một bước một giết, không thể ngự không, mặc dù gần trong gang tấc, lại như chỉ xích thiên nhai, muốn đi tới, khó như lên trời.

- Có biện pháp gì không?

Thanh âm của Thiên Viêm tông Triệu Liệt rất lớn, nhìn mọi người mở miệng hỏi, vừa rồi hắn suýt nữa đi ra ngoài, hắn đang nghĩ, nếu như hắn đi ra ngoài, có thể chống lại những công kích hủy diệt kia hay không?

- Dĩ vãng gặp phải Thần Văn bẫy rập chỉ có hai biện pháp, thứ nhất bằng thực lực mạnh mẽ xông vào; Thần Văn Sư cấp hai từng bước phá giải, nhưng bây giờ, bất luận là loại biện pháp nào, độ khó đều lớn hơn trước quá nhiều, nguy hiểm gấp mười gấp trăm lần.

Lão giả kia thản nhiên nói, làm cho thần sắc của mọi người trầm xuống, cứ như vậy, không người nào dám xông loạn.

- Chư vị đại sư đây là lúc các ngươi nên biểu hiện.

Lúc này, một lão giả của tông Thiên Viêm mở miệng nói, làm cho thần sắc của đám Thần Văn sư hơi có chút biến hóa, tình cảnh như thế là bọn hắn không muốn nhìn thấy.

- Ta? Phải có một khoảng thời gian cảm nhận.

Thần Văn sư của tông Thiên Viêm mở miệng nói.

- Được.

Thế lực khắp nơi đều giao lưu cùng các Thần Văn sư, bên phủ Trích Tinh, đám người Tần Vấn Thiên ở trong một Thần Văn phong ấn, mặt đất như cắt đứt khỏi chỗ khác, bọn họ ở trong phong bạo kia chịu ảnh hưởng ít nhất, chỉ thấy ánh mắt đám người Dương Phàm nhìn đám người Tần Vấn Thiên, Dương Phàm mở miệng nói:

- Học viện Bạch Lộc được hạng nhất hội giao lưu, hiện tại cần các ngươi xuất lực.

- Ta sẽ làm hết sức.

Tần Vấn Thiên nhìn Dương Phàm nói, Dương Phàm khẽ gật đầu, nhìn về phía Lý gia tam lão cùng với thanh niên Luyện Yêu Tông:

- Nếu người nào có thể phá giải, phủ Trích Tinh tất nhiên có thâm tạ.

Mấy người nhao nhao gật đầu, nhưng tâm như gương sáng, thời điểm cần lợi dụng bọn họ ngược lại rất khách khí.

Tần Vấn Thiên nhắm mắt, cảm giác an tĩnh hết thảy trong không gian này, tuy có chút Thần Văn khắc họa vô cùng huyền diệu, nhìn không thấy bộ dạng, nhưng có thể cảm giác được. Lúc đầu Phong Cốc đại sư để cho bọn họ tìm ra Thần Văn cũng là như thế, nhưng Thần Văn nơi này hiển nhiên không phải ngày trước Phong Cốc đại sư dành cho Thần Văn có thể đánh đồng.

Phóng thích Tâm Thức, trong lòng Tần Vấn Thiên lại hơi rung lên, hắn thấy được một hình ảnh đáng sợ.

Một bước một sát cơ, mỗi một bước đều chất chứa Thần Văn công kích, toàn bộ đều là Thần Văn cấp ba.

Nếu chỉ như vậy thì không làm khó được những Thần Văn Đại Sư kia, vẫn có thể phá giải. Thứ thực sự làm Tần Vấn Thiên rung động là những Thần Văn này một vòng tiếp một vòng, mặc dù ngươi hủy diệt một đoạn, cũng không ảnh hưởng một đoạn khác hay những văn lộ xung quanh khác tụ thành Thần Văn công kích này không phải Thần Văn phân tán độc lập, mà là một Thần Văn chỉnh thể.

Thần Văn trong cả không gian, là một chỉnh thể, rút dây động rừng.

Hắn đi ra ngoài, có thể chậm rãi phá giải Thần Văn, nhưng thời điểm phá giải Thần Văn, có lẽ Thần Văn Sư đã bị Thần Văn dẫn động khác giết chết, làm sao tiếp tục nữa?

Mặc dù lực cảm ứng của Thần Văn Đại Sư khác không bằng Tần Vấn Thiên, nhưng qua chút thời gian, thần sắc của bọn họ cũng từ từ biến hóa, chỉ thấy một người mở miệng nói:

- Thần Văn này, không cách nào phá giải.

- Không cách nào phá giải?

Không ít người sầm mặt lại, không cách nào phá giải, vậy cũng chỉ có thể xông vào, mà vừa rồi kết cục những người kia bọn họ thấy được, toàn bộ đều chết.

Ánh mắt của Chu Sát nhìn về phía Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên mở mắt liền nói:

- Ngươi cảm giác với Thần Văn rất mạnh, cần bao lâu mới có thể phá giải?

- Rất khó, ta không có nắm chắc.

Tần Vấn Thiên đáp lại, Chu Sát nhíu mày nói:

- Ta cho ngươi thời gian bảy ngày.

Dứt lời, hắn liền nhắm mắt lại.

Bảy ngày, hắn thấy đã rất lâu rồi.

Nếu như Tần Vấn Thiên không cách nào phá giải, như vậy chỉ có thể xông vào.

Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia lãnh quang, sau đó nhắm mắt lại không nói gì, tiếp tục an tĩnh cảm thụ.

Không nói phủ Trích Tinh, hắn muốn tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải phá giải Thần Văn.

Khó hơn nữa, cũng phải phá.

Thời gian từng chút trôi qua, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, Tần Vấn Thiên không đi tìm hiểu cách phá giải từng Thần Văn, mà muốn in cả không gian này vào trong đầu.

Hắn tin tưởng, từng nghiên cứu Thần Văn, là tuyệt đối không thể phá giải, như vậy thì chỉ có một con đường, từ trong chỉnh thể hoàn chỉnh tìm kiếm phương pháp phá giải.

Tần Vấn Thiên cảm giác, bức hoạ kia dần dần rõ ràng, càng ngày càng nguyên vẹn.

Khi hắn dụng tâm nhìn hình ảnh, trong tâm Tần Vấn Thiên hơi run một chút.

Hắn thấy được một Thần ưng kinh khủng, Thần ưng này muốn giương cánh bay lên không, xông lên tận chín tầng mây.

Nó ngẩng đầu, đôi mắt phong duệ, hình như có ý không cam lòng, bởi vì nó không thể bay lên không, nó làm không được.

Ở trên không của nó, có một thân ảnh, chân đạp đại địa, trấn áp bát phương, nó muốn bay lên không, lại không bay nổi, bị trấn áp ở đó, bởi vậy lệ khí ngập trời, muốn giết chóc hết thảy người ngăn trở nó bay lên không, những người giẫm đạp nó kia, đều phải chết.

Ý cảnh như vậy, làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên rung động, ánh mắt của hắn mở ra, nhìn thân ảnh mơ hồ trong hư không.

Dưới Thiên Tôn trấn áp, Thần ưng không bay lên được, làm sao phá giải?

Không chỉ Thần ưng bị trấn áp, đồng nghĩa với việc bọn họ không thể ngự không, không thể đi ngang qua không gian.

Trong nháy mắt, bảy ngày đã qua vẫn không có một người động.

- Chư vị đại sư còn chưa phá giải được sao?

Tính cách của Triệu Liệt nôn nóng, hắn đã hỏi nhiều ngày, ngày nào đều hỏi, nhưng mỗi lần đợi được đều là câu trả lời phủ định.

- Lão hủ vô năng, không phá giải được.

Một lão giả từ tốn nói.

- Đã không phá giải được, như vậy cũng chỉ có một đường xông vào?

Triệu Liệt mở miệng hỏi.

- Đúng vậy.

Thần Văn lão giả kia gật đầu.

- Được, bây giờ, ngươi xông lên đi.

Triệu Liệt nhìn lão giả kia nói, giọng nói vô cùng bất thiện, làm cho lão giả kia cau mày nói:

- Lão hủ không đủ thực lực, có lẽ khó mà xông qua.

- Nếu như thế, cần ngươi để làm gì nữa?

Trên người Triệu Liệt bốc lên một luồng hỏa diễm khủng bố, đột nhiên bàn tay trảm ra, một đạo đao mang lóng lánh, lưu quang kinh khủng nóng rực trảm qua không gian, thân thể lão giả kia bị bổ ra, hóa thành làm hai.

Cảnh tượng này khiếp sợ những Thần Văn Sư khác.

Chỉ thấy ánh mắt của Triệu Liệt nhìn những người khác, lạnh như băng nói:

- Các ngươi cũng không cách nào phá giải sao?

Thần Văn sư khác sắc mặt khó coi, xanh mét nói:

- Chúng ta thử xem.

- Ừ.

Triệu Liệt gật đầu, rồi nói:

- Các ngươi mời Thần Văn Đại Sư tới cũng nên ra tay hay không?

Người điện Đan Vương, người Hoa gia, người phủ Trích Tinh, ánh mắt của bọn họ đều nhìn Thần Văn Đại Sư trong trận doanh của mình.

Chỉ thấy ánh mắt Chu Sát nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:

- Bảy ngày đã đến.

Tần Vấn Thiên mở mắt nói:

- Ta cần thêm thời gian.

- Không có thời gian, ta nói rồi, sau bảy ngày, không phá giải được, chỉ có xông vào.

Chu Sát thản nhiên nói:

- Tình huống của tông Thiên Viêm, ngươi cũng thấy đấy.

Chu Sát không mở miệng nói thêm nữa, nhưng mọi người đều nghe hiểu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui