Thái Cổ Thần Vương

Tần Vấn Thiên nhìn thấy thực lực của Phàm Nhạc trên mặt thoáng hiện ra nụ cười, cường giả am hiểu cung tiễn rất có tính công kích, Phàm Nhạc không chỉ đơn thuần có cảnh giới Nguyên Phủ tầng năm, hắn còn có được huyết mạch Đế Diễm cường đại, lĩnh ngộ ba loại sức mạnh ý chí võ đạo.

Ba Tinh Hồn của Phàm Nhạc chia làm: Tinh Hồn Cung Tiễn, Tinh Hồn Ma Quỷ Nhân Diện và Tinh Hồn Hỏa Diễm.

Ba loại ý chí mà hắn lĩnh ngộ cũng từ Tinh Hồn mà đến, ý chí chi tiễn, thuấn sát; ý chí hỏa diễm, thiêu đốt; ý chí tinh thần, khống chế. Ý chí tinh thần này là thứ kỳ diệu nhất, chính là sức mạnh ý chí hiếm thấy, rất khó lĩnh ngộ, đến từ Tinh Hồn thứ hai của Phàm Nhạc, ý chí thuấn sát và ý chí hỏa diễm của hắn đều đã nhập cảnh, nhưng ý chí tinh thần vẫn dừng lại ở sơ cảnh.

Hơn nữa theo Tần Vấn Thiên biết, cảnh giới đầu của ý chí tinh thần là khống chế, nhưng về sau, loại ý chí sức mạnh này thiên biến vạn hóa, có thể sinh ra năng lực vô cùng đáng sợ

Như Mập Mạp thường nói ngoài miệng, hắn là một thiên tài, ý chí hỏa diễm của hắn vì có huyết mạch cũng là sức mạnh hỏa diễm nên vô cùng lớn mạnh.

Ba loại năng lực này dựa vào uy lực cung tiễn mạnh mẽ cỡ nào có thể tưởng tượng được, ba cường giả cùng cảnh giới kia không có năng lực chống lại đã bị mũi tên giết hại.

Về phần nhị công tử của Dịch Vương, đang trong thời khắc bị mũi tên của Phàm Nhạc khóa chặt kia cũng đã cảm thấy hơi thở chết chóc, trên mặt Mập Mạp luôn tươi cười nhưng đó là nụ cười của ác ma.

Diệp Tịch há to miệng, Mập Mạp bỉ ổi này lại lợi hại như vậy?

Nàng nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Vấn Thiên ca, Phàm Nhạc hắn...

- Yên tâm đi, có chúng ta ở đây.

Tần Vấn Thiên dịu dàng nói.

Nhìn ánh mắt trong suốt của Tần Vấn Thiên, Diệp Tịch gật đầu cười:

- Vâng.

- Ta chính là Diệp Thành của Dịch Vương phủ, các ngươi suy nghĩ kỹ càng mình đang làm gì hay chưa?

Thanh niên nhìn chằm chằm Phàm Nhạc nói, tuy nói mũi tên của Phàm Nhạc nhắm vào hắn nhưng hắn vẫn không tin Phàm Nhạc thực sự dám bắn chết hắn.

- Tiểu vương gia à, hù Mập Mạp ta rồi.

Thân thể Phàm Nhạc run rẩy, phối hợp với biểu cảm phong phú kia khiến không ít người ở xa cũng cảm thấy buồn cười, tên mập này thật đúng là biết pha trò.

- Hôm nay Mập Mạp ta tự tìm đường chết, đáng tiếc là ngươi lại không nhìn thấy được.

Ánh mắt Phàm Nhạc đột nhiên lạnh đi, tiếng víu víu nhỏ truyền ra, tia sáng lấp lánh.


- Nhị công tử cẩn thận.

Bên cạnh có người hét, nhưng đã không kịp, tốc độ của mũi tên vừa nhanh vừa mạnh, tiếng viu víu nhỏ truyền ra, thậm chí Diệp Thành còn không kịp chống cự, mũi tên đã xuyên thủng trán, chỉ trong nháy mắt.

Mắt Diệp Thành mở lớn, chết không nhắm mắt, giống như không thể tin được, tên mập nhìn như không chút thu hút kia lại không hề do dự chút nào, dám bắn chết hắn ngay.

Đánh giết quyết đoán như vậy, khiến cho mấy vị hoàng tử bên kia đều không nhịn được tim nhảy thót lên.

Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên ở cùng nhau, trải qua một trận gió bão đáng sợ ở nước Sở đã tận mắt thấy sự bá đạo của Cửu Huyền cung, sự mạnh mẽ của Sở Thiên Kiêu, học viện Đế Tinh bị diệt. Về sau hắn theo Tần Vấn Thiên tới thành Vọng Châu, hắn đã sớm không còn thiếu niên béo tốt ngày xưa mà Tần Vấn Thiên gặp ở trong Hắc Ám Sâm Lâm nữa.

Trong thân thể Mập Mạp kia nào phải chất chứa một trái tim kiên định, lạnh lẽo, thế nhưng đối với người muốn giết mình, hắn sẽ không có lưu tình nào.

Mập Mạp thù rất dai.

- Oành!

Từng luồng khí thế kinh khủng đột nhiên bộc phát, lúc này hộ vệ của Diệp Thành bùng phát Tinh Hồn, sát ý bao phủ, thân hình bọn họ lóe lên, lao thẳng về phía Phàm Nhạc.

Nhưng ngay giờ phút này, một sự uy áp làm cho người ta sợ hãi tập trung chặt chẽ vào họ, chỉ thấy thanh niên khôi ngô vẫn chưa động thủ trong tay lại xuất hiện mũi tên lấp lánh tương tự, uy áp lại càng thêm khủng bố.

Víu...

Chín mũi tên phá không, ý chí chi tiễn hóa cảnh, tốc độ thuấn kích tăng tám lần.

Víu… víu… víu!

Tiếng vang thanh thúy truyền ra, từng bóng người ngã xuống, trong phút chốc, chỉ còn lại một người chưa chết, hắn đứng trên không, thân thể không ngừng run rẩy, trong mắt là sự sợ hãi vô cùng mãnh liệt, những người này là ai?

Mấy tên hộ vệ của Diệp Thành, mạnh nhất cũng chỉ là Nguyên Phủ tầng bảy.

Sở Mãng cũng là Nguyên Phủ tầng bảy, hiển nhiên sức chiến đấu không phải những nhân vật hộ vệ kia có thể so sánh được, tám lần thuấn kích tên bắn dồn dập, liền lấy sự giết chóc mà áp bức.

- Thật yếu.

Phàm Nhạc khinh bỉ nói:

- Sở Mãng đại ca, người này bị dọa thành như vậy rồi, thả hắn về đi.

- Ừm.


Sở Mãng gật đầu, mũi tên tiêu tán vào hư không.

Nhưng tâm tình đám người lúc này cực kỳ không ổn, ánh mắt ba vị hoàng tử kia nhìn chằm chằm Sở Mãng, người này, tu vi Nguyên Phủ tầng bảy, ý chí võ đạo ở cảnh giới nhập hóa, có thể dễ dàng truy sát cường giả Nguyên Phủ tầng bảy.

Nếu như Sở Mãng này muốn giết bọn họ, chỉ sợ cũng có thể làm được.

- Còn muốn chúng ta cút sao, lên tiếng đi.

Sở Mãng nhìn đám người phía trước, mở miệng lạnh lùng, đám người đối diện câm như hến, không một ai dám mở miệng.

Lần này mọi người đến, phần lớn đều là cảnh giới Nguyên Phủ tầng ba, Nguyên Phủ tầng bảy có bốn người, Nguyên Phủ tầng tám chỉ có một người.

Dù sao ba vị hoàng tử chỉ đến lĩnh hội vách núi Vọng Long, không ngờ gặp phải tình huống như vậy, ở khu vực nước Tề Vân lại có người dám lớn mật như thế.

Hơn nữa đó lại là ba thanh niên có thực lực vô cùng xuất chúng.

Sức chiến đấu của Sở Mãng bọn họ không nắm chắc, lấy thực lực nháy mắt đã giết chết cường giả Nguyên Phủ tầng bảy của hắn mà xem, có lẽ rất có khả năng có thể chiến một trận với Nguyên Phủ tầng tám. Nếu như hai bên trực tiếp khai chiến, kết cục tốt nhất có lẽ đám người hoàng thất này có thể bắt được ba người kia nhưng bọn họ cũng sẽ tổn thất rất thảm.

Thậm chí, nếu như Sở Mãng quyết tâm muốn giết một vị hoàng tử, không biết có thể ngăn cản hay không.

- Hình như các vị đều không phải là người nước Tề Vân, không biết đến từ nơi nào?

Chỉ thấy hoàng tử bên cạnh phụ thân Diệp Tịch mở miệng hỏi, vẻ mặt hắn bình thản, không có một chút tức giận, vốn dĩ không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

- Ngươi không cần phải biết.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói:

- Ở đây rất nhiều chỗ, muốn tu hành cứ tùy ý, nếu muốn khai chiến cũng tùy ý.

Ánh mắt hoàng tử kia nhìn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc xấp xỉ tuổi, trẻ hơn Sở Mãng, ba người giống như có quan hệ bạn bè, nhưng ai là chủ đạo, hắn không thể nhìn ra, nhưng người mạnh nhất hẳn là Sở Mãng.

- Các vị giết chết con trai Dịch Vương, chưa nói đến ta có truy cứu hay không, chỉ sợ nhất định Dịch Vương sẽ không tha cho các vị, các vị đã cân nhắc hậu quả chưa?

Hoàng tử kia tiếp tục bình tĩnh nói.


Diệp Tịch khẽ nhíu mày, trong Dịch vương phủ có không ít cường giả, người mạnh nhất là Nguyên Phủ tầng tám, bản thân Dịch Vương cũng là siêu cấp cường giả Nguyên Phủ tầng tám. Tuy Sở Mãng đại ca lợi hại nhưng nếu như Dịch Vương đánh tới, chỉ sợ...

- Ta thấy thiên phú ba vị phi phàm, có hứng thú làm khách trong phủ của ta hay không?

Hoàng tử tiếp tục mở miệng nói, còn muốn mượn sức ba người Tần Vấn Thiên, chỉ cần đám Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn sẽ dẹp yên Dịch Vương thay cho ba người họ.

Rất nhiều người khẽ rung trong lòng, đều nói nhị hoàng tử yêu tài, quả nhiên như thế. Những người này giết công tử Dịch Vương, nếu nhị hoàng tử muốn bảo vệ thì đương nhiên có thể bảo vệ được nhưng chắc chắn là sẽ kết thù kết oán với Dịch Vương.

Trên mặt Phàm Nhạc lộ ra sự kinh ngạc, làm khách sao? Thị vệ? Phàm Nhạc cười châm chọc nói:

- Ngươi thật đúng là đánh giá cao mình.

Tần Vấn Thiên càng không thèm nhìn hắn mà nhìn về phía phụ thân Diệp Tịch nói:

- Diệp thúc, ta muốn thay Diệp Tịch hỏi ông mấy câu, có thể đến đây một chút hay không.

Diệp Chính nghe thấy Tần Vấn Thiên nói ánh mắt lóe lên, lập tức nhìn về phía nhị hoàng tử bên cạnh, liền nghe đối phương cười nói:

- Diệp thúc, ông đi đi.

Diệp Chính khẽ gật đầu, đi tới chỗ bệ đá của Tần Vấn Thiên.

- Phụ thân.

Diệp Tịch gọi. Diệp Chính nhìn Diệp Tịch, lại nhìn Tần Vấn Thiên, không biết nữ nhi mình quen biết mấy vị thanh niên thiên tài lợi hại này từ đâu.

- Diệp thúc, ông ngồi đi.

Tần Vấn Thiên mỉm cười, sau đó thấy hắn lấy ra một viên thủy tinh châu, dẫn Nguyên Lực Tinh Thần vào trong đó, trong phút chốc, một tầng bóng nước bao vây bọn họ vào trong, nhất thời chỗ bọn họ ngăn cách với bên ngoài.

Thứ này là bảo vật ngày đó Tần Vấn Thiên giết mấy Thần Văn đại sư lấy được, có tác dụng phòng ngự nhất định, còn có thể ngăn cách âm thanh.

- Diệp thúc, bây giờ chúng ta nói chuyện bên ngoài không nghe được.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:

- Ta từng nghe Diệp Tịch nói về chuyện của Diệp thẩm, tốt xấu Diệp thúc là một vị vương gia, đối phương là huynh trưởng của một vương phi mà dám làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ Diệp thúc không cảm thấy kỳ lạ sao?

Hắn và Phàm Nhạc đều có nghi ngờ trong lòng. Tu vi Diệp Chính là Nguyên Phủ tầng bảy, rất lợi hại, chắc ông phải nghĩ chuyện này kỳ lạ.

- Ta không phải là người nước Tề Vân, vô tình đến đây, thời gian quen biết Diệp Tịch cũng khá dài, xem nàng như muội muội, có chuyện gì Diệp thúc cứ nói đừng ngại, ta có thể giúp Diệp thúc đôi chút.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

Diệp Tịch cũng nhìn phụ thân mình, hôm qua Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc từng hỏi nàng kỹ việc này, nàng cũng muốn biết, phụ thân có biết gì đó hay không.


- Phụ thân.

Diệp Tịch gọi, khiến Diệp Chính thở dài một tiếng, nói:

- Ta cũng biết chuyện có chỗ kỳ lạ nên những năm gần đây ta luôn ở bên cạnh nhị hoàng tử là muốn điều tra rõ, Dịch Vương có tham dự hay không, kết quả tra ra dấu vết lại làm cho ta tuyệt vọng.

- Nhị hoàng tử tham dự trong đó sao?

Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi, khiến trong mắt Diệp Chính hiện lên tia sáng kỳ lạ, thầm nghĩ người này thật thông minh.

- Đúng, nhị hoàng tử rất có thể là kẻ sai khiến phía sau.

Diệp Chính gật đầu nói, trong mắt đầy sự thống khổ.

- Vì sao?

Sắc mặt Diệp Tịch tái nhợt, xưa nay nhà nàng và nhị hoàng tử không có thù oán gì.

- Bởi vì vách núi Vọng Long.

Tần Vấn Thiên nhìn Diệp Chính nói. Hắn nghe Diệp Tịch nói, mấy vị hoàng tử lĩnh hội vách núi Vọng Long, ở nước Tề Vân là một việc cực kỳ quan trọng, quyết định địa vị của bọn họ, mà trước đó Diệp Chính đã lĩnh hội rất nhiều năm ở vách núi Vọng Long, hơn nữa thực lực bản thân cũng rất mạnh mẽ.

- Đúng, từ trước hắn đã từng ám chỉ ta, bảo ta phụ tá cho hắn, nhưng lòng ta không muốn dính đến quyền lực, không đồng ý. Nhưng ta lại không ngờ, hắn lại dùng thủ đoạn như vậy để giữ ta ở bên cạnh, hàng năm vào lúc lĩnh hội vách núi Vọng Long, ta đều phải giải thích cách nhìn của mình cho hắn, để hắn có thể vượt hơn hai vị hoàng tử khác.

Diệp Chính siết chặt nắm tay nói.

- Vì sao cha biết, vẫn còn muốn dạy hắn?

Diệp Tịch không hiểu.

- Vì báo thù, cũng là vì con.

Diệp Chính nhìn Diệp Tịch:

- Tịch Nhi, hôm nay vi phụ đã sớm cưỡi lên lưng hổ khó xuống, hiện tại nhị hoàng tử luôn đề phòng ta, căn bản ta không có cơ hội để xuống tay. Hơn nữa một khi ta dám làm ra chuyện gì ngỗ nghịch với hắn, vậy con phải làm sao bây giờ?

Tần Vấn Thiên gật đầu, sở dĩ hắn có thể đoán được nhiều như vậy là vì hắn luôn biết, có người theo dõi Diệp Tịch.

Trước kia, hắn cho rằng người nhà Diệp Tịch bảo vệ nàng, bởi vậy cũng không để ý, nhưng hôm qua sau khi biết được chuyện của Diệp Tịch, hắn lập tức hiểu ra, đó không phải bảo vệ, mà là giám thị!

- Yên tâm đi Diệp thúc, Sở Mãng đại ca cố ý thả chạy một người là để hắn đi thông báo cho Dịch Vương, việc ngày hôm nay sẽ có sự kết thúc!

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, khiến con ngươi Diệp Chính co rút lại, sở dĩ ông nói cho Tần Vấn Thiên nhiều như vậy là muốn Tần Vấn Thiên đưa Diệp Tịch rời khỏi nơi thị phi này, ông làm việc cũng không cần kiêng kỵ gì nữa.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại nói, hôm nay sẽ kết thúc việc này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận