Thái Cổ Thần Vương

Tần Vấn Thiên nhìn Mộ Phong, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sự tức giận của đối phương, tựa hồ như có thâm cừu đại hận với hắn.

- Các hạ, phải chăng có hiểu lầm gì, quả thật là ta không nhận ra ngươi.

Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, trong trí nhớ của hắn tuyệt không có người trước mắt.

Trên người Mộ Phong tựa như tràn ngập từng luồng sương mù, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đám người Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên sát ý.

- Các ngươi đi đi.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, trong nháy mắt này hắn cảm giác đặc biệt khó chịu, hình như có một luồng độc khí thẩm thấu vào cơ thể hắn, tựa như đang ăn mòn cơ thể hắn, người trước mắt là một cao thủ dùng độc, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt của Bạch Lộc Di chuyển sang màu đen, cảnh tượng này khiến cho đôi mắt nàng phát ra ánh sáng lạnh đầy đáng sợ:

- Dừng tay!

Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn Bạch Lộc Di, trong lòng đột nhiên cũng hiện lên sự tức giận mãnh liệt.

Hắn không biết người này, song đối phương vừa ra tay liền dùng độc, cực kỳ tàn nhẫn, đã uy hiếp đến tính mạng của bọn họ.

Trên đại lục, một số độc tu cũng cần phải thật cảnh giác, mặc dù cảnh giới của bọn họ yếu hơn so với những người tu luyện khác nhưng chỉ cần hơi sơ sẩy, là có thể sẽ chết trên tay bọn họ.

Cái tên Độc Vương là điều cấm kỵ ở hoàng triều Đại Hạ, dù là những thứ thế lực cấp bá chủ kia cũng không muốn chọc tới Độc Vương.

Thảm án diệt môn thảm hại nhất trong lịch sử hoàng triều Đại Hạ mà mọi người nghe được chính là do Độc Vương làm, nghe nói khi còn bé Độc Vương cũng xuất thân từ đại gia tộc, anh tuấn trẻ trung, cố gắng tu hành nhưng vị hôn thê của hắn lại bị người đoạt đi, tàn nhẫn chết hại. Gia tộc của Độc Vương đi đòi công bằng thì lại gần như là gặp họa diệt môn. Về sau Độc Vương từng nhiều lần xuất hiện, giết kẻ thù bằng thuốc độc, mỗi lần xuất hiện đều tạo nên những cơn gió tanh mưa máu, cũng nhiều lần vào sinh ra tử.

Rốt cuộc, lần cuối cùng Độc Vương xuất hiện thì đã đã luyện thành độc công, trong cơn nóng giận đã làm trên một vạn người của gia tộc nọ trở thành người chết chỉ trong một đêm, không người nào sống sót, chuyện lúc ấy làm kinh hoảng cả Đại Hạ, từ đó Độc Vương trở thành cái tên cấm kỵ, không người nào dám chọc tới.

Bất luận là ai khi đối mặt với người dùng độc đều phải thật cẩn thận, không thì sẽ chết rất thê thảm.

Tần Vấn Thiên thấy sắc mặt Bạch Lộc Di biến thành màu đen, tròng mắt hoàn toàn đơ lại, hắn liền nắm chặt tay, trong phút chốc nữ tử bên cạnh Mộ Phong kêu thảm một tiếng, cuồng phong đánh tới, Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi còn tiếp tục, ta sẽ giết nàng ta.

Mộ Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh, lập tức nói:


- Đã bảo ngươi cút đi!

Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Tần Vấn Thiên:

- Được rồi, ta chỉ giết ngươi thôi.

- Các người lui đi.

Tần Vấn Thiên nói với mọi người bên cạnh, người xung quanh cũng nhanh chóng tránh ra, chỉ có Mộ Phong như vẫn ngồi ở trên giường trúc, giằng co với Tần Vấn Thiên.

Một luồng gió đen thổi tới, Tần Vấn Thiên ngừng thở, máu của hắn như bị khống chế mà sôi lên sùng sục.

- Huyết chi ý chí.

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, thực lực của người này rất mạnh.

Thân thể Mộ Phong liền bay lên, chỉ thấy tay trái hắn xẹt qua bàn tay phải, trong phút chốc, máu tươi chảy ra, còn là máu đen.

Gió đen gào thét, thân thể Mộ Phong bay thẳng đến chỗ Tần Vấn Thiên, nhanh như tia chớp, Tần Vấn Thiên cảm thấy ánh mắt đau nhói, làn da như muốn lở loét bong ra, cả người cảm giác rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Đây chính là cường giả dùng độc, vô cùng nguy hiểm.

Máu trong cơ thể sôi trào, yêu khí ngất trời, yêu giáp bao trùm trên người Tần Vấn Thiên, trong lòng bàn tay hội tụ sức mạnh khủng khiếp. Thấy đối phương tấn công, hắn liền đưa tay đánh mạnh về phía trước, từng đợt chưởng lực, long ấn đáng sợ mang theo sức mạnh kinh người, điên cuồng xông tới, đuổi về phía Mộ Phong.

Ánh mắt Mộ Phong lạnh như băng, phun máu tươi về phía Tần Vấn Thiên, máu đen theo gió bay tới trước người Tần Vấn Thiên, thân thể của hắn vừa cứng rắn đón nhận lực lượng khủng khiếp phủ xuống của Tần Vấn Thiên, bàn tay vừa mạnh mẽ đánh ra, va chạm với sức mạnh cuồng bạo của Tần Vấn Thiên.

Thân thể Tần Vấn Thiên lui về phía sau, lúc so đấu rất hiếm khi hắn lùi ra phía sau, nhưng lần này hắn lui, là bởi cả trên người đối phương đều là độc, hắn không thể không cẩn thận.

Thế nhưng Mộ Phong đã lĩnh ngộ phong chi ý chí, hơn nữa, còn là cảnh thứ nhất đại viên mãn, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh.

Tần Vấn Thiên thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, Thần Nguyên trong Nguyên Phủ điên cuồng gào lên, mang theo huyết mạch đáng sợ xông vào bên trong cánh tay.

Đột ngột, Tần Vấn Thiên không lùi nữa mà lại tiến tới, dùng lực lượng kinh người đánh ra một chưởng đáng sợ về phía đối phương. Bàn tay của hắn cứ như hóa thành màu vàng, giống như móng nhọn của Kim Long, vô cùng sắc bén.

Oành…


Hai luồng sức mạnh khủng bố đánh vào nhau, lòng bàn tay hai người va chạm, Mộ Phong lại phun máu tươi về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lập tức lùi người lại. Chỉ thấy vài giọt máu đen bắn vào trong lòng bàn tay hắn. Trong phút chốc, Tần Vấn Thiên liền cảm giác tay mình như đã tê dại, một sự ăn mòn đầy đáng sợ đang điên cuồng ăn mòn cánh tay hắn, lan tràn khắp cơ thể của hắn.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, máu của Tần Vấn Thiên như cũng hóa thành màu đen, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn và kinh mạch Nguyên Phủ đều bị ăn mòn, trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở nên đen kịt.

Sắc mặt biến đổi nghiêm trọng, Tần Vấn Thiên liền ngồi xuống đất, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn Mộ Phong đang ở phía đối diện.

Mộ Phong trông cũng không ổn chút nào, một đòn vừa rồi của Tần Vấn Thiên có uy lực kinh khủng bực nào, cánh tay và nội tạng hắn cũng đã bị chấn động, toàn thân co rút lại nằm trên mặt đất, máu tươi nhuộm đầy đất.

- Phong ca ca!

Nữ tử bên cạnh bị dọa sợ đến mức chảy nước mắt, đỡ Mộ Phong dậy, thân thể đang run rẩy.

- Vấn Thiên!

Đám người Bạch Lộc Di cũng vọt tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, sắc mặt của bọn họ cũng khó coi đến tột độ.

- Hắn là Mộ Phong, đứng thứ bảy trong Thiên Mệnh bảng, lực chiến đấu hơi kém nhưng độc công rất đáng sợ!

Bạch Lộc Cảnh lo lắng nói:

- Vấn Thiên đã trúng huyết độc rồi!

Trên người Tần Vấn Thiên khí đen di chuyển khắp nơi, hắn nhìn chằm chằm Mộ Phong ở đối diện. Huyết độc kia sao lại đáng sợ đến thế, độc thuật mạnh như vậy, nếu như đánh trúng cường giả Thiên Cương cảnh, nhân vật Thiên Cương cảnh kia hẳn cũng sẽ giống như hắn lúc này.

- Ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại phải làm như thế?

Tần Vấn Thiên gắt gỏng nhìn Mộ Phong, đối phương nên biết là trực diện đón nhận một đòn kia của hắn sẽ có hậu quả gì. Huống chi bằng hữu của hắn đều ở đây, nếu như dùng độc giết chết Tần Vấn Thiên hắn rồi, bản thân Mộ Phong cũng phải chết.

Hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ, hắn và người kia có thâm cừu đại hận gì.

- Không thù không oán? Vì sao lại phải làm như thế? Tần Vấn Thiên, ta xem ngươi như huynh đệ, cái tên súc sinh ngươi không chỉ vũ nhục muội muội của ta mà còn tàn nhẫn giết chết nàng, lại giết luôn cả phụ mẫu ta, một nhà năm mạng. Nếu không giết ngươi, ta còn có mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa?


Mộ Phong tức giận nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đến giờ phút này, sự thù hận của hắn vẫn chưa vơi đi chút nào.

Hắn không quên được cảnh tượng muội muội mình lõa lồ mang theo ánh mắt tủi nhục chết trong nhà, không quên được người nhà hắn chết thảm. Hắn xem Tần Vấn Thiên như huynh đệ nhưng lại gặp tình cảnh này. Buồn cười nhất là hắn còn từng muốn cùng Tần Vấn Thiên đi tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng lần này.

Sắc mặt Tần Vấn Thiên cực kỳ khó coi, chuyện này vốn dĩ hắn không làm nhưng Mộ Phong kia quyết liệt như thế, chắc hẳn cũng không phải là nói láo.

Buồn cười, vì chuyện mà hắn vốn không hề hay biết này mà hai người đã đánh nhau đến mức thảm như vậy.

- Ta chỉ nói một câu. Ta ngay cả ngươi là ai cũng không biết, chuyện mà ngươi vừa nói, tất cả ta đều không biết!

Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, trên mặt vẫn toàn là khí đen, thậm chí trên thân thể hắn, khí đen vẫn còn đang chạy tới chạy lui, tựa hồ như đang ở bên bờ của cái chết.

Thanh Nhi không biết đã xuất hiện từ khi nào, sắc mặt của nàng tái nhợt, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nàng khẽ ngồi xổm xuống, nhìn Tần Vấn Thiên.

- Ta không biết…

Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra vẻ mặt tự trách, nàng không biết chỉ một lần va chạm lại khiến Tần Vấn Thiên rơi vào nguy hiểm đến mức sắp chết.

- Không trách nàng.

Tần Vấn Thiên mở mắt, cố tạo ra vẻ mặt tươi cười rồi lại nhắm mắt.

Lúc này, Phàm Nhạc và Sở Mãng đã nổi giận gầm lên một tiếng, hai người đều lôi cung tên ra, nhắm ngay Mộ Phong, tràn ngập sát ý đáng sợ.

- Giết!

Ánh mắt Phàm Nhạc đỏ ngầu.

- Đừng!

Nữ tử bên cạnh Mộ Phong che ở trước người của hắn, dùng hai tay bảo vệ hắn, nhìn Phàm Nhạc và Sở Mãng nói:

- Đừng! Cầu xin các người!

- Ngươi cút đi!

Mộ Phong trầm giọng quát, nữ tử kia thì liên tục lắc đầu, nước mắt tuôn ra không ngừng.


- Dù hắn có chết, ta cũng muốn hắn chết được rõ ràng.

Phàm Nhạc nhìn chằm chằm Mộ Phong ở phía sau nữ tử, hỏi:

- Ngươi nói huynh đệ của ta vũ nhục giết chết người nhà ngươi, là chuyện như thế nào? Nhà ngươi ở đâu?

Mộ Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Phàm Nhạc, chưa trả lời đã nghe thấy nữ tử kia nói:

- Nửa năm trước, chuyện phát sinh ở ngoài thành U Châu. Cũng vì chuyện này, Phong ca ca độc khí công tâm, người bị thương nặng, sau đó liền tu luyện độc công tàn nhẫn hơn, chỉ vì báo thù, bằng hữu của các ngươi tàn nhẫn như vậy, các ngươi còn muốn giúp hắn!

- Láo toét, nửa năm trước huynh đệ bọn ta đều đang tu hành tại Vô Song giới thành Thương Châu, chưa từng rời đi. Chuyện này mọi người trong Vô Song giới đều biết. Về sau dưới sự chứng kiến của mọi người tại thành Thương Châu, cả bọn xông vào cầu thang Thiên Bi ở Thiên Bi quan, sau đó mới đến thành Khâm Châu. Có bao giờ đi tới thành U Châu gì đó, đúng là ngậm máu phun người.

Phàm Nhạc căm phẫn giận dữ hét lên:

- Cút ngay, nếu không ta giết luôn cả ngươi!

- Làm gì có chuyện như vậy, thật buồn cười.

Sở Mãng cũng giận đến cả người phát run, nghe được lời của bọn họ, sắc mặt nữ tử tái nhợt:

- Chuyện này là không thể nào!

- Ta cũng có thể làm chứng.

Thanh Nhi chậm rãi đi tới. Thấy bóng dáng xuất trần thoát tục tựa như tiên tử, nữ tử kia có cảm giác như đối phương không thể nào nói dối. Huống chi giờ phút này có nói dối cũng không cần thiết.

- Chuyện này sao có thể thế được, ta kết bạn với hắn nhiều ngày, làm sao có thể nhận lầm người.

Mộ Phong nghe được lời của đối phương thì lại phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi hắn độc khí công tâm đã tu luyện một loại độc công đáng sợ, suýt chút nữa độc phát toi mạng. Dung hòa độc khí vào trong máu, dùng toàn bộ sức mạnh để bảo vệ chính mình, không dám lãng phí chút nào, suốt quãng đường đi là nữ tử kia kéo hắn tới đây.

Giữ lại một hơi này chính là muốn giết Tần Vấn Thiên bằng thuốc độc, làm sao có thể tính sai.

Giờ phút này Tần Vấn Thiên cũng không phản bác được, Mộ Phong điên cuồng như thế, cũng sẽ không cố ý nói dối. Như vậy e là chỉ có một khả năng, đã có người giả mạo hắn, cố ý hãm hại hắn, khiến Mộ Phong không tiếc ngàn dặm xa xôi tới giết mình bằng thuốc độc.

Chỉ thấy trong cơ thể Tần Vấn Thiên, độc khí đáng sợ kia xâm nhập về phía chúc hỏa chi tâm nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào dập tắt được ánh nến mãnh liệt kia. Tần Vấn Thiên liền tích tụ ý niệm cực lớn, điều khiển từng sợi tơ mảnh màu vàng xung quanh chúc hỏa kia di chuyển tới lui, quả nhiên dần dần có thể làm tiêu tan chất độc đáng sợ kia đi. Việc này làm lòng Tần Vấn Thiên dần ổn định lại.

Được cứu rồi, sức mạnh của loại huyết mạch này không ngờ lại có thể khắc chế được độc tố đáng sợ của đối phương.

Trong lòng Tần Vấn Thiên có phần kinh hãi, nếu như đối phương có thể tùy ý vận dụng độc pháp đáng sợ như vậy, khi tranh Thiên Mệnh bảng, e là kẻ nào cũng phải hết sức kiêng kỵ hắn, không ai dám tuyệt đối bảo đảm mình có thể an toàn rút lui khỏi tay hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận