Thái Cổ Thần Vương

Trảm Trần rơi xuống vị trí chỗ trống thứ tư của Thiên Mệnh bảng, đợi sau khi Thiên Mệnh bảng chấm dứt, phần danh sách kia sẽ phải sắp xếp lại.

Sau trận chiến này Tần Vấn Thiên chính thức tiến vào ba vị trí đầu, còn xếp hạng sau cùng thì chưa xác định.

Bạch Lộc Di và đám người Bạch Lộc Cảnh đều lộ ra dáng vẻ tươi cười, cho dù là Đại trưởng lão của Bạch Lộc thư viện cũng cười, nhìn thân ảnh trên chiến đài Chu Tước thấp giọng nói:

- Tiểu tử này vậy mà ở lần tranh đoạt Thiên Mệnh bảng này đã làm được, bước vào ba vị trí đầu, thiên phú như vậy, thành tựu tương lai không có giới hạn.

Nhưng Đại trưởng lão nói xong, trong mắt lại hiện lên vẻ lo âu mờ ảo.

Trảm Trần không phải người bình thường, hắn là nhân vật thiên kiêu của Đan Vương điện.

Mà Tần Vấn Thiên ở trong Thiên Mệnh bảng lần này, kích sát không ít nhân vật thiên kiêu của các thế lực cấp độ bá chủ, đắc tội quá nhiều người, điều này khiến hắn không khỏi lo lắng thay cho Tần Vấn Thiên.

Cho dù Tần Vấn Thiên lấy được vị trí thứ nhất Thiên Mệnh bảng nhưng hắn và những thế lực kia đã kết mối cừu hận, những người này ngược lại sẽ càng hy vọng Tần Vấn Thiên chết.

Thiên tài nhất định phải bóp giết từ trong trứng nước.

- Hắn bộc lộ tài năng như thế cũng không biết là họa hay phúc.

Cha của Bạch Lộc Di cũng cảm thán một tiếng.

- Đây là tâm tính, từ xưa tới nay người có thành tựu lớn đều không đè nén yêu hận tình cừu của mình, dám yêu dám hận, tâm trí cứng cỏi, cõi lòng thông suốt, không có bất kỳ khúc mắc nào, bởi vậy bọn họ tu hành tiến triển cực nhanh, không gì có thể ngăn trở bọn họ, cho dù là kẻ địch của thiên hạ cũng muốn tùy mình. Năm đó Thương Vương không phải cũng như vậy mới đạt tới thành tựu cao như thế sao, nhưng đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn gieo xuống mầm tai họa.

Đại trưởng lão thấp giọng nói, thế gian thường thường có hai loại người có thể có thành tựu lớn, một loại như Tần Vấn Thiên, Thương Vương, bộc lộ tài năng, không đè nén bản tâm, tùy thích tung hoành; một loại khác, là có thể ẩn nhẫn, hắn có thể ngụy trang mình đến tận cùng như một nhân vật khiêm tốn, nhưng trong tối lại là ma quỷ giết người như ngóe, người như vậy, tâm tính rất đáng sợ, khiêm tốn, thâm trầm.

Nhưng xét đến cùng, vẫn là tâm tính, tâm tính đủ cứng cỏi không gì có thể dao động.

Mạc Khuynh Thành đứng trên thạch đài, mặt chứa ý cười, bạch y lay động, khuynh quốc khuynh thành.

Nàng nhìn thân ảnh trên chiến đài Chu Tước kia, vì hắn mà kiêu ngạo, trải qua quá nhiều để cùng nhau đi tới, vì nàng, hắn giết Hoa Tiêu Vân, bây giờ, lại đánh bại Trảm Trần, hoàn thành lời hứa của hắn đối với nàng.

Có quá nhiều người kinh ngạc, chấn động, mắt nhìn thân ảnh trên chiến đài Chu Tước, Luyện Ngục Chu Tước lơ lửng sau lưng hắn, lộ ra hung mang đáng sợ, nó nuốt Chu Tước Chi Linh của Trảm Trần, giống như chủ nhân Tần Vấn Thiên của nó, muốn càn quét tất cả thân ảnh ngăn trở ở phía trước.


Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía Tư Khung, lại nhìn Trần Vương.

Trần Vương mở mắt ra nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén đáng sợ va chạm trên hư không.

- Còn một trận chiến nữa ta sẽ đứng trước mặt ngươi, hi vọng ngươi còn có thể bảo vệ cái gọi là thứ nhất của mình.

Tần Vấn Thiên chậm rãi nói, sau khi đánh bại Trảm Trần, hắn giao chiến với Tư Khung, nếu bại, hắn đứng thứ ba nhưng nếu như hắn thắng Tư Khung, hắn sẽ đứng trên sân khấu quyết chiến đỉnh phong, đối mặt với Trần Vương.

Tần Vấn Thiên hắn và Trần Vương, dường như có sự tự tin tuyệt đối với bản thân, giống như Tư Khung chắc chắn trở thành hòn đá kê chân.

Hắn không để ý đến sự tồn tại của Tư Khung.

Có người cho rằng Tần Vấn Thiên cuồng vọng, nhưng bất luận là Trần Vương hay Tư Khung, hay Thạch Phá Thiên và Trảm Trần đã chết, có người nào lại không cuồng vọng.

Nếu bản thân bọn họ đều không tự tin đối với thực lực của mình, làm sao đánh bại đối thủ, đó là một loại tín niệm, tín niệm thẳng tiến không lùi.

Ánh mắt Tư Khung sắc bén quét về phía Tần Vấn Thiên, người này điên cuồng ngang ngược, nói chuyện như vậy với Trần Vương, không thể nghi ngờ là không để ý sự hiện hữu của hắn.

Tư Khung hắn tới Đại Hạ hoàng triều tham gia đại chiến Thiên Mệnh bảng, vốn muốn đoạt vị trí thứ nhất, nhưng lại thua trong tay Trần Vương, hắn nhận, thời gian Trần Vương chìm đắm ở cảnh giới này dài hơn hắn. Nhưng đối mặt với Tần Vấn Thiên, hắn sao có thể lại bại trận quyết đấu thứ hai, mặc dù Tần Vấn Thiên vẫn luôn ẩn giấu tu vi thật, nhưng thời gian hắn ở lại ở cảnh giới này không nhiều.

Nếu như còn thất bại thì hắn không thể nào tiếp nhận được.

- Cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày, trận chiến tiếp theo, Tần Vấn Thiên giao chiến Tư Khung.

Thiên Cơ lão nhân chậm rãi nói, làm cho mọi người đều nhìn thân ảnh cơ trí kia.

Chẳng lẽ Thiên Cơ lão nhân sắp xếp Trần Vương và Tư Khung chiến đấu là có dự kiến trước? Hắn sớm đã nhìn ra cái gì?

Lúc đó Thiên Cơ lão nhân để cho Trần Vương giao chiến Tư Khung, tuyệt đại đa số đều cho rằng đó là trận quyết chiến, nhưng bây giờ ý nghĩ đó đã bị bác bỏ.

- Thiên Cơ lão nhân có thể quan sát tinh vận, cho dù Tần Vấn Thiên ẩn giấu tu vi nhưng Tinh Nguyên trong cơ thể hắn dao động, chỉ sợ cũng không gạt được Thiên Cơ lão nhân, hẳn là trước đó Thiên Cơ lão nhân đã biết hắn bước vào Nguyên Phủ tầng chín.


Trong lòng mọi người nghĩ, một số Tinh Hồn đặc thù hoặc là người am hiểu cảm giác Tinh Thần dao động có thể nhìn ra tu vi của người khác, nhất là cường giả quan sát người yếu sẽ dễ dàng hơn.

Thiên Cơ lão nhân nhất định có loại năng lực này, hắn đã sớm biết Trảm Trần có thể sẽ thua Tần Vấn Thiên.

Như vậy, có phải Thiên Cơ lão nhân cũng tin tưởng Tần Vấn Thiên có thể chiến thắng Tư Khung?

Nếu không, một khi Tư Khung thắng, trận quyết chiến vẫn là diễn ra trước thời hạn.

Tần Vấn Thiên trở lại thạch đài, Bạch Tình dùng đan dược xong, thân thể đã đỡ hơn nhiều lôi kéo cánh tay hắn cười nói:

- Vấn Thiên ca ca, ba vị trí đầu nha.

- Muội cũng đứng thứ năm, hơn nữa là do muội từ bỏ.

Tần Vấn Thiên xoa đầu Bạch Tình, Bạch Tình liền đánh vào cánh tay hắn, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Vấn Thiên ca ca, bây giờ muội đã không còn là tiểu cô nương rồi.

Tần Vấn Thiên nhìn bộ dạng dí dỏm của Bạch Tình cười rộ lên, tiểu nha đầu quả thực đã lớn lên, càng xinh đẹp hơn tỷ tỷ của nàng, vóc dáng càng đẹp.

- Trong mắt ta, không khác gì nhau cả.

Tần Vấn Thiên cười dưới, xoa bóp gương mặt của nàng, khiến Bạch Tình căm hận nhìn hắn chằm chằm, người này lúc nhỏ đã thích làm như vậy, bây giờ cũng không thay đổi, ưa thích vò đầu, miết khuôn mặt người khác, quá đáng hận.

- Hừ.

Bạch Tình bĩu môi nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Cảm giác như vậy thật tốt, dường như lại trở về thời hồn nhiên kia, không buồn không lo, ngồi chung một chỗ với Vấn Thiên ca ca nói chuyện phiếm, không biết cái gì gọi là phiền não.


Bây giờ cuối cùng cũng đã trở về trước đây.

- Huynh nên khôi phục lại Tinh Nguyên.

Mạc Khuynh Thành kéo cánh tay Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, gật đầu:

- Trận chiến vừa rồi không tiêu hao nhiều lực lượng, lần này Thiên Cơ lão nhân cho một ngày nghỉ ngơi, còn thừa sức dùng.

- Yên tâm, ta biết nàng nghĩ gì, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.

Tần Vấn Thiên hơi dùng lực nắm tay Mạc Khuynh Thành, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Điều mà Mạc Khuynh Thành nghĩ không phải là Tần Vấn Thiên có thể đạt được vị trí thứ nhất Thiên Mệnh bảng hay không mà là an nguy của hắn.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, trong tay xuất hiện Tinh Vẫn Thạch, trong khoảng thời gian này tiêu hao nhiều Tinh Vẫn Thạch, Tinh Vẫn thạch cất giữ trên người hắn có lẽ không chống đỡ đượcbao lâu, con đường tu hành càng cường đại thì cần tiêu hao tài nguyên càng lớn.

Cũng không dùng bao lâu, Tần Vấn Thiên để cho Tinh Nguyên Nguyên Lực trong Nguyên Phủ cơ thể tràn đầy lần nữa, đồng thời ngưng tụ một chút lực lượng Thần Nguyên để phòng lúc chiến đấu cần.

Nhưng Tần Vấn Thiên vẫn chưa mở mắt, gần đây bên cạnh hắn phát sinh một số chuyện, luôn cho hắn một loại cảm giác kỳ quái, muốn liên hệ lại không thể làm được.

Chẳng hạn Vân Mộng Di, nàng ta là ai? Thật sự là Thiên Ngọc công chúa sao?

Còn Tử Quỷ lão cha năm đó vì sao đến Đại Hạ hoàng triều, đưa một nữ nhân đi, hơn nữa nữ nhân kia là Vân Mộng Di sao?

Nếu như thế thì Vân Mộng Di không thể trẻ tuổi như vậy.

Muốn biết được chỉ có khám phá ký ức mà Tử Qủy lão cha để lại cho hắn.

Nghĩ vậy, lực chú ý của Tần Vấn Thiên tập trung trên ngôi sao nhỏ trong đầu, sau đó thẩm thấu vào, hắn lại lần nữa tới Tinh Không vô tận kia, nơi này có quá nhiều mảnh vỡ Tinh Thần.

Mỗi một mảnh vỡ đều là ký ức.

Mấy năm qua, hắn đọc không ít đoạn ký ức, bình thường có thể thấy thân ảnh người trung niên kia và đã từ từ tiếp nhận đối phương có thể là cha ruột của mình.

Những ký ức này đều là chuyện vặt trước kia của cha hắn.

Từng mảnh vỡ ký ức bị Tần Vấn Thiên mở ra, hắn muốn tìm được ký ức của cha hắn ở Đại Hạ hoàng triều.

Lúc lâu sau, ý thức Tần Vấn Thiên rút lui, sau đó bắt đầu thu nạp mảnh vỡ ký ức đã đọc được kia, trong những mảnh vỡ này, hắn thấy một tiểu viện ưu nhã, người trung niên ngồi xếp bằng đang tu hành, trên không trung tinh quang rực rỡ giáng xuống rơi vào trên người của hắn, tiểu viện này lại như sinh ra Tinh Thần dị tượng, sáng chói vô biên.


- Thật mạnh.

Tần Vấn Thiên không nhịn được kinh thán. Lúc này lại thấy người trung niên ho khan vài tiếng, Tinh Thần dị tượng biến mất, hắn phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như bị thương rất nặng.

Ánh mắt nhìn về phía bầu trời, trong đôi mắt của người trung niên có một tia buồn vô cớ, sau đó lại trở nên cứng cỏi. Chỉ thấy hắn đứng chắp tay, ánh mắt kia như hóa thành kiếm sắc đáng sợ xông thẳng vào mây xanh, muốn phá vỡ thiên không, chỉ tùy ý đứng ở đó lại có khí chất khiến người ta sợ hãi.

Phía sau người trung niên, một bóng người bước đến, sau đó hắn quỳ một chân trên đất không nhúc nhích.

Người trung niên quay đầu lại, sau đó đi tới đỡ thân thể hắn dậy, vỗ mạnh bờ vai của hắn, giống như bạn bè cũ đã lâu không gặp, nhưng trong mắt đối phương luôn có một tia tôn kính.

- Là hắn.

Nhìn thấy thân ảnh ấy, trong lòng Tần Vấn Thiên nổi lên sóng gió khổng lồ.

Thiên Bi Cổ Lộ, tất cả vốn dĩ không phải là trùng hợp mà là khảo nghiệm dành cho hắn.

Bên cạnh xuất hiện một bóng người, bất ngờ là nữ tử này có vài phần tương tự Vân Mộng Di.

Vào lúc này, đoạn ký ức ấy biến mất không còn tăm hơi, dường như đây cũng là điểm cuối của đoạn ký ức vỡ vụn này.

Tần Vấn Thiên mở mắt ra, một đạo ánh sáng đáng sợ lóe lên rồi biến mất. Ánh mắt Tần Vấn Thiên chuyển qua thấy một nữ tử bước đến, chính là Vân Mộng Di.

Vân Mộng Di nhìn Mạc Khuynh Thành một chút chỉ cảm thấy kinh diễm, khó trách lúc đầu Tần Vấn Thiên không bị mình mê hoặc thì ra là đã có người yêu như thế.

- Ta có mấy lời muốn nói riêng cùng hắn.

Vân Mộng Di nhẹ giọng nói, Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó nhẹ nhàng gật đầu kéo Bạch Tình đi ra.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sắc bén hỏi.

- Ta nói với ngươi, tin hay không thì tùy ngươi, bây giờ ta truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết.

Vân Mộng Di nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi lấy ra tam diện Giám Thiên Thần Bi, ngâm khẩu quyết, có thể triệu hoán lực lượng của Thiên Bi Cổ niệm, cửu diện Thiên Bi, có thể hợp lại làm một, Thần Bi tái hiện, ngươi có thể nắm được chín tuyệt học chân chính của Đại Hạ. Nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ, lục diện Thiên Bi kia còn đang ở trong tay bảy đại tộc, một khi ngươi triệu hoán, có khả năng dẫn tới tai nạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận