Thái Cổ Thần Vương

Thanh Mị tiên tử đưa Tần Vấn Thiên cùng Thanh Nhi đi tới viên lâm, hiện giờ Tấn Vấn Thiên đã hoá thân thành đại bàng, cơ thể quá đỗi to lớn, căn bản không vào được căn phòng đại điện nào.

- Đây chắc hẳn là Yêu Thần tế.

Thanh Mị tiên tử đi đằng trước liền dừng bước, xoay người lại chăm chú nhìn thân ảnh đại bàng. 

Đại bàng gật đầu:

- Ta lấy được thần thông này trong Chu Tước trận ở hoàng triều cổ, bí pháp của hoàng triều Đại Hạ cổ, thuật Yêu Thần tế này có thể mượn yêu thần chi lực từ bát phương, hoá thân thành cổ yêu, sức mạnh tăng lên cực mạnh. Thân thể, huyết mạch, sức mạnh của ta hiện giờ có thể nói là hoàn mỹ, duy chỉ không thể đảo nghịch.

- Ta từng nghe nói đến bí thuật này, đúng là bá đạo, không ngờ ngươi lại tự mình xông vào Đan Vương điện hoá thành cổ yêu. 

Thanh Mị tiên tử thở dài một tiếng:

- Hoàng triều Đại Hạ cổ, sức mạnh ngày trước có thể so bì với toàn bộ thế lực cấp bá chủ của chín châu thành, thậm chí còn mạnh hơn nữa, bởi vì sự tồn tại đỉnh cao ấy cũng đủ để ngạo mạn mà xưng hùng xưng bá, bọn họ đã nói thuật này không thể đảo nghịch thì chính là không thể, thực lực của ta có hạn nên cũng không có cách nào khác cả.

Thanh Nhi nghe Thanh Mị tiên tử nói xong, khẽ nhíu mày, nhưng thần sắc của Tần Vấn Thiên vẫn bất động, chỉ bình tĩnh nói: 

- Làm cổ yêu tối thượng thì cũng đâu có sao.

Thanh Mị tiên tử ngẩng đầu lên nhìn về phía hư không tựa như đang chìm vào trong hồi ức, lẩm bẩm nói:

- Ngươi thật sự rất giống với Đế Thương năm đó, hắn cũng không có chỗ dựa cường đại, trời sinh lại thêm tính bướng bỉnh không thích bị người khác quản thúc, tự mình bay lượn trên trời cao, ai cũng không quản được, bởi vậy mới bị người khác ghen ghét, cũng đắc tội với rất nhiều người, tuy về sau hắn biết rằng hắn cũng hiểu ra bản thân chỉ đơn độc một mình nên sáng lập ra Thương Vương cung muốn tranh đấu cùng với các thế lực khác, tiếc là nhất đại thiên kiêu cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết. 

- Tuy trải nghiệm của ngươi không giống với Đế Thương nhưng đều kiêu ngạo xuất chúng như nhau, ta không ngờ ngươi lại giẫm lên vết xe đổ của hắn.

Thanh Mị tiên tử chậm rãi mở miệng, sự suy sụp của Đế Thương là nỗi đau trong lòng bà.

Tần Vấn Thiên lặng im, hắn đã sớm biết Thanh Mị tiên tử và Đế Thương hẳn là rất yêu nhau, bằng không, ba nghìn năm qua biết bao nhiêu ân oán tình thù đều tan thành mây khói, nhưng bà ấy lại khó quên được Đế Thương. 

- Tuy ta có sức mạnh phi phàm nhưng cũng hiểu rõ một điều, khi đã đạt tới cảnh giới này của ta, muốn tiếp tục thăng cấp đã không còn dựa vào việc thu nạp sức mạnh ngoại giới để phá cảnh rồi, Thiên Tượng chi cảnh, mỗi bước là một cấp, ta đã tới bình cảnh nên khó mà tiến thêm được nữa, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hậu nhân, mà ngươi là người Đế Thương đã lựa chọn để kế thừa.

- Nếu hắn đã lựa chọn ngươi thì ta cũng không hy vọng ngươi vĩnh viễn hoá thành yêu, dù sao ta hy vọng tương lai Thương Vương cung có thể ngạo nghễ đứng thẳng lại một lần nữa ở Đại Hạ, có lẽ đây là tư tâm của ta.

Thanh Mị tiên tử như đang độc thoại, xoay người cất bước. 


Thần sắc Thanh Nhi loé lên, nhìn Tần Vấn Thiên một cái rồi nói nhỏ:

- Ta đi xem thử.

Nói rồi cô cũng bước theo Thanh Mị tiên tử. 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn vào hư không, trong đôi mắt to lớn lộ ra vẻ mơ màng, duy chỉ có chấp niệm báo thù là vẫn như ngọn lửa bùng lên dữ dội.

- Vù!

Cuồng phong gào thét, thân ảnh của hắn phóng lên trời. Đại bàng giương cánh thoắt cái đã biến mất dạng, bay vào giữa đám mây. 

Thanh Mị tiên tử và Thanh Nhi dừng bước, ngẩng đầu nhìn đại bàng đang phóng về phía vòm trời, trong lòng chỉ có thể thở dài.

- Thiên phú của người này rất mạnh, có chấp niệm đáng sợ vượt qua cả Đế Thương năm đó, hắn làm người thì là một nhân kiệt, làm yêu thì cũng là quân vương của yêu.

Thanh Mị tiên tử thấp giọng thở dài: 

- Đáng tiếc, Thanh Mị ta sống bao năm, nay muốn giúp đỡ hắn thì lại phát hiện ra chẳng thể làm gì.

- Để con thử xem.

Thanh Nhi thản nhiên nói khiến cho ánh mắt Thanh Mị tiên tử chợt loé lên, nhìn về phía Thanh Nhi, trong đôi mắt hiện lên tia sắc bén: 

- Con muốn đi tìm hắn sao?

Thanh Nhi không nhìn Thanh Mị tiên tử, cũng không nói lời nào.

- Con có biết lý do tại sao ta không thể bỏ đi không? Chính là vì chuyện này, hiện giờ con đi tìm bọn họ, bọn họ há lại đồng ý với con. 

- Con biết.

Thanh Nhi nói rất ít, chỉ hai chữ đơn giản như trước tựa hồ tích chữ như vàng, lời nói ra từ miệng cô ấy dường như nhất định có thể làm được.

- Không được, ta không đồng ý! 


Thanh Mị tiên tử kiên quyết cự tuyệt:

- Cho dù bọn họ có cách thì chắc chắn sẽ đưa con khỏi ta, ta tuyệt đối không cho phép.

- Sẽ không đâu. 

Thanh Nhi nhẹ lắc đầu, ánh mắt nhìn lên hư không, ở đó như có một con đại bàng gào thét giữa trời mây.

- Con còn muốn nhìn hắn quân lâm Đại Hạ!

Thanh âm của cô lạnh lùng nhưng lại lộ ra vẻ cố chấp, Thanh Mị tiên tử nhìn người đệ tử này của mình, trong lòng dao động dữ dội. 

Bà hiểu quá rõ Thanh Nhi, Thanh Nhi rất ít nói chuyện, từng câu nói ra đều rất hiếm hoi.

Một khi đã xác định cái gì thì không ai có thể thay đổi được kể cả sư tôn của cô ấy.

Nhưng bà cũng biết Thanh Nhi là tồn tại như thế nào, sức mạnh của phong ấn trong cơ thể Thanh Nhi khiến bà thấy nghẹt thở. Việc lúc trước để Thanh Nhi bảo vệ Tần Vấn Thiên thực ra là vì tư tâm của Thanh Mị tiên tử, giống như lúc nãy bà nói với Tần Vấn Thiên vậy, bà hy vọng Thương Vương cung có thể quật khởi lần nữa ở Đại Hạ. 

Niềm tin lẫn canh giữ suốt ba ngàn năm, đối với Thanh Mị tiên tử mà nói thì Đế Thương quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, đương nhiên bao gồm cả Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, thậm chí cả chính bản thân bà.

Nếu không phải coi Đế Thương còn quan trọng hơn tính mạng mình thì sao bà phải canh giữ suốt ba nghìn năm để đợi chờ ngày ấy.

Có điều khi bí mật trên người Thanh Nhi cuối cùng cũng mở ra một góc thì tộc nhân của cô ấy sẽ tìm đến đây, lúc này bà lại không nỡ để Thanh Nhi rời đi. 

- Sư tôn, đợi con.

Thanh Nhi hạ giọng nói, thân ảnh loé lên một cái rồi biến mất ngay tại chỗ, ánh mắt của Thanh Mị tiên tử cứng đờ, nhìn về hướng Thanh Nhi rời đi, trong lòng rối rắm.

Vài trăm dặm bên ngoài thành Thiên Yêu có một mảnh sương mù như tồn tại riêng biệt. 

Nửa năm trước, nơi này vẫn còn giống như các vùng khác, là mộc góc của yêu thú sâm lâm, mảnh sương mù này đại khái xuất hiện từ lúc đó, từng có người hoặc yêu thú tiến vào trong, lại phát hiện một điều bên trong tuy không có gì cả nhưng vẫn khiến bọn họ lạc đường, sau một hồi lâu sẽ lại đi ra ngoài.

Ở chỗ này dần dà liền không có bóng dáng của con người, yêu thú cũng tránh xa.


Nhưng lúc này, một thân ảnh tuyệt mỹ từ trên không chậm rãi đáp xuống bên ngoài mảnh sương mù. 

Thân ảnh này chính là Thanh Nhi, cô đứng ở bên ngoài sương mù mà không có bước vào trong, ánh mắt không có nửa điểm dao động.

Một lát sau liền có hai hàng thân ảnh lần lượt xuất hiện.

Hai hàng thân ảnh này xuất hiện chia làm hai bên, tất cả đều mặc đồ trắng, ai cũng là những nữ tử có dung mạo xinh đẹp, bọn họ chia thành hai hàng đi đến trước mặt Thanh Nhi, lập tức quỳ một chân trên mặt đất, cung kính nói: 

- Tham kiến công chúa.

- Ta không phải.

Thần sắc Thanh Nhi vẫn không có lấy một điểm dao động, lạnh lùng thốt ra một câu. 

- Mời công chúa vào trong.

Giữa hai hàng thân ảnh để lại một lối đi đối diện với vị trí của Thanh Nhi.

Thanh Nhi không im lặng đứng đó, những thân ảnh kia cũng không đứng dậy mà vẫn quỳ yên, yên tĩnh đến mức đáng sợ. 

Phía xa có hai tia sáng bén nhọn hướng về bên này, bất ngờ lại chính là một đôi mắt, đó là một con yêu thú Hoả Viêm tê to lớn, mắt nó đang quan sát tình hình bên này, trong lòng có chút chấn động.

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh mặc đồ trắng đang quỳ tại đó bỗng chuyển tầm mắt qua, thân ảnh loé lên lập tức biến mất dạng, một lát sau liền nghe thấy tiếng rống thảm thiết, con Hoả Diễm tê có sức mạnh ngang ngửa Nguyên Phủ đỉnh phong đã bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.

Còn thân ảnh mặc đồ trắng kia lại quỳ ở chỗ cũ, không một tiếng động, trên người chẳng vương một hạt bụi nào, giống như cô ta vẫn luôn quỳ ở đó chứ chưa từng rời khỏi vị trí của mình. 

- Xoạt, xoạt, xoạt…

Tiếng bước chân truyền tới, có mấy thân ảnh đi ra từ bên trong sương mù, một vị lão giả và hai người thanh niên.

- Tham kiến công chúa. 

Lão giả hơi khom người với Thanh Nhi, hai người thanh niên cùng quỳ một chân trên mặt đất, tất cả đều lộ ra vẻ cung kính.

Hai người thanh niên này nếu như đặt trong Đại Hạ hoàng triều e là đều có thể làm dấy lên một cơn sóng gió cực lớn, nhưng bọn họ lúc này lại quỳ gối tại đó không hề thở than hay oán niệm.

- Công chúa giải phong ấn thế này là làm tự làm tổn thương bản thân. 

Lão giả nhìn Thanh Nhi rồi mở miệng nói.


- Ta muốn một loại công pháp hoặc là bí thuật.

Thanh Nhi nhìn lão giả trước mặt, không để ý tới câu hỏi của đối phương, chỉ lạnh lùng nói: 

- Yêu Thần tế có thể mượn yêu thần chi lực từ bát phương, hóa thân thành cổ yêu, khiến sức mạnh, thân thể, huyết mạch, tăng lên hoàn mỹ nhưng không thể đảo ngược được, ta muốn giải trừ công pháp này.

Lão giả nhíu mày một cái lộ ra vẻ suy tư, sau đó hạ giọng nói:

- Công chúa nên nhớ rõ, nhất định không được mở phong ấn nữa, nếu không sẽ gây ra tổn thương rất lớn với thân thể. Về cái mà công chúa nói, bí thuật thay đổi trời đất thế này tất nhiên uy năng của nó sẽ vô cùng đáng sợ, khó mà giải trừ được. 

- Nhất định phải được.

Thanh âm của Thanh Nhi tựa như lạnh thêm mấy phần khiến chân mày của lão giả nhíu lại chặt hơn, nghĩ ngợi một lát mới lại mở miệng nói:

- Theo những gì ta biết ta, thuật này chỉ có duy nhất một cách hóa giải, pháp này chính là một bộ thần thông siêu cấp có thể tu chân thân khác, phục chế bản thân hoàn toàn. Công chúa nói người này nhất định phải là lấy nhân hoá yêu, nếu như hắn tu thuật này thì phải tu thành chính bản thân mình, đến khi hắn biến thành cổ yêu thì nhất định cũng sẽ tiếp tục dùng hình dạng cổ yêu tồn tại và tiếp tục tu hành trên đời này, nếu tìm được thì có khi lại tạo nên lịch sử ấy chứ. 

- Nhưng công chúa nghe uy năng của thuật này cũng biết được độ quý giá của nó, kể cả tộc của ta cũng khó mà có được, muốn lấy được thì có thể sẽ dẫn tới đại chiến kinh thiên động địa.

Lão giả ung dung nói.

- Ta muốn cái này. 

Thanh Nhi cắt đứt lời nói của đối phương khiến lão giả nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng cũng không biết nói gì, cô công chúa này ở bên ngoài một thời gian dài sợ là không biết thuật này trân quý tới mức nào, chỉ nói ra mấy chữ muốn cái.

Nhưng hắn biết lấy cái này kiểu gì đây?

Điều hắn nghĩ lúc này là Thanh Nhi công chúa muốn lấy công pháp này cho ai. 

Người này đúng là may mắn mà.

- Ta cần thông qua không gian trên trận pháp để báo với tộc, do tộc trưởng cân nhắc quyết định, hơn nữa chỉ sợ công chúa phải theo ta đi vào, công chúa tự mình nói chuyện với tộc trưởng của ta.

Lão giả hơi khom người, cúi đầu rồi không nói thêm lời nào nữa. 

- Được.

Thanh Nhi cất bước về phía trước, vẫn chỉ nói một từ nhưng lại không có bất kỳ sự do dự nào khiến cho lão giả sửng sốt. Ngẩng đầu im lặng nhìn Thanh Nhi đang tới gần, đành nhường đường cho Thanh Nhi.

- Đi điều tra xem công chúa lấy công pháp này cho ai. 

Lão giả nói với nữ tử áo trắng, sau khi Thanh Nhi đi vào trong sương mù thì hắn liền phất tay, thân ảnh của nữ tử áo trắng trong nháy mắt loé lên một cái rời khỏi chỗ này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận