Thái Cổ Thần Vương

Mặc dù bên ngoài hoàng lăng có rất nhiều cường giả tụ tập nhưng lại không có ai dám xung phong bước vào trong đó.

Hoàng triều Đại Hạ cổ cường đại biết bao. Hoàng lăng chính là nơi mai táng các cổ hoàng, há lại để cho thường nhân khinh nhờn. Bởi vậy cho nên trong hoàng lăng nhất định là nguy cơ trùng trùng.

Mấy người thuộc thế lực bá chủ như Âu Dương thế gia, Thạch gia lần lượt triệu tập đệ tử trong gia tộc rồi lập tức mệnh lệnh một nhóm trong số bọn họ chuẩn bị làm tiên phong, đi vào trong hoàng lăng dò đường.

Cùng lúc đó, ánh mắt của gia chủ Âu Dương thế gia lóe lên nhìn về phía mấy người Vân Mộng Di. Hoàng lăng là do những người này mở ra, hơn nữa bọn họ còn lấy được thất sát khôi lỗi, vậy liệu có phải bọn họ biết rõ những nguy cơ trong hoàng lăng hay không?

- Chúng ta vào thôi.

Lúc này, Vân Mộng Di nhỏ giọng nói xong, sau đó lập tức cất bước đi về phía trước.

Nhóm người Tần Vấn Thiên nối gót Vân Mộng Di bước vào bên trong không hề do dự. Lúc khống chế thất sát khôi lỗi, bảy người một lòng nên đương nhiên không cần đa nghi. Tuy rằng Bạch Tình và những người này không thân lắm nhưng lại hiểu rõ cảm tình giữa đối phương và Tần Vấn Thiên. Nếu bọn họ đều là huynh muội bằng hữu thì cũng chẳng có gì phải sợ hết.

- Đáng tiếc Vấn Thiên ca ca lại bị thương, không thể đến được.

Bạch Tình thì thào nói nhỏ, trong lòng vẫn lo lắng không yên về Tần Vấn Thiên. Chỉ là cô không hề biết rằng, người thanh niên đi bên cạnh cô lại chính là Vấn Thiên ca ca của cô.

Bản thân Tần Vấn Thiên cũng muốn nhận nhau với bọn họ, nhưng nếu bọn họ biết hắn là Tần Vấn Thiên rồi thì tuy vẫn sẽ giữ bí mật cho hắn, nhưng nếu lúc hắn gặp nguy hiểm thì khó tránh khỏi vì kích động mà để lộ ra thái độ dị thường, hoặc có khi lại giật mình hét lên. Nếu thế thì bí mật của Đại Niết tiên pháp cũng sẽ bị bại lộ, trước kia Thanh Nhi đã đặc biệt căn dặn chuyện này rồi.

Huống hồ gì, dù lúc này rất nhiều người nhìn hắn với ánh mắt nóng rực, đặc biệt là đám người của các thế lực bá chủ, bởi vì rất có thể trên người hắn có Diệt Tiên kiếm pháp. Đã có rất nhiều người chính mắt trông thấy uy lực của kiếm này, đương nhiên sẽ khiến cho người ta sinh lòng ngấp nghé. Nếu như không phải kiêng kị cỗ lực lượng sau lưng hắn, cộng thêm cả uy hiếp từ việc Trần gia vừa mới bị tiêu diệt nữa thì e là sẽ có rất nhiều người đều trực tiếp ra tay với hắn.

Hắn tất nhiên cũng hiểu rõ con đường võ đạo này, lòng người hiểm ác, cũng không phải tất cả mọi người đều là sinh tử chi giao với hắn giống như đám người Phàm Nhạc và Âu Dương.

Mấy người Tần Vấn Thiên đi đến trong miệng Chu Tước khổng lồ kia, Vân Mộng Di vẫn không hề do dự chút nào, dẫn dầu tiến vào bên trong. Tám đạo thân ảnh lần lượt bước vào trong đó, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Đi thôi.


Thấy có người dẫn đầu thì đám người còn lại cũng bạo gan hơn, chậm rãi bước vào trong miệng của Chu Tước, đi vào hoàng lăng.

Sau một lát, bọn họ chỉ cảm thấy đã xuyên qua một cánh cửa của Chu Tước. Ngay khoảnh khắc bọn họ bước vào, khi quay đầu lại thì phát hiện cánh cửa kia đã biến mất tăm.

Chỉ có vào chứ không thể ra.

Trái tim của mọi người đập nhanh, siết chặt bàn tay, có phần căng thẳng.

Có điều khi bọn họ nhìn đám người Vân Mộng Di thì trên mặt lại có phong mang lóe lên. Dường như những người này khá quen thuộc với bí mật của hoàng lăng, nếu đã vậy thì cứ đi theo bọn họ vậy.

Bọn họ ngẩng đầu lên, bắt đầu quan sát hoàng lăng này.

Trong cung điện của hoàng lăng mang theo vẻ lạnh lẽo, hoành tráng khí phái, mang đến cảm giác trang nghiêm xua cũ. Chỉ là trong cỗ uy nghiêm này lại mang theo vài phần âm trầm.

Dù sao nơi này cũng là hoàng lăng, cũng có nghĩa là mộ địa.

Phía trước có một hành lang dài cũ xưa, nối thẳng về phía xa. Hai bên cổ đạo có các pho tượng cực kỳ lớn. Trên người của những pho tượng này đều khoác áo giáp quân sĩ, tay hoặc cầm trường mâu hoặc cưỡi cổ thú, trông giống hệt như vệ sĩ của tòa cung điện này vậy. Chúng đứng rất nghiêm trang, tuy chỉ là vật chết nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được nguy cơ mãnh liệt.

- Hoàng lăng nào phải nơi ai cũng có thể đi vào chứ.

Vân Mộng Di nhìn cổ đạo phía trước, trong lòng thầm cười lạnh, lập tức nghe thấy cô ấy cất tiếng nói:

- Tuyệt học làm dẫn, có thể qua được tuyệt lộ. Phóng thích tuyệt học Đại Hạ để đi qua đó.

Lời vừa dứt thì kiếm đã bay ra khỏi vỏ. Vân Mộng Di múa kiếm dợm bước tiến lên, bước vào trên cổ lộ.

Thần sắc mọi người đều khựng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc. Vân Mộng Di lại múa kiếm ở giữa cổ lộ, hơn nữa còn là Ỷ Thiên kiếm pháp.


Vân Mộng Di đi thẳng về phía trước. Phàm Nhạc đứng sau lưng cô cũng lập tức bước theo. Huyết mạch cuồn cuộn trên người hắn, một cỗ sức mạnh huyết mạch Đại Nhật đáng sợ bộc phát ra. Trong cơ thể hắn vốn đã có huyết mạch Đế Diễm, sau này lại tu hành Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp, nên bây giờ huyết mạch cũng đã tăng lên, toàn thân đỏ bừng, cất bước tiến về phía trước.

Mấy người Âu Dương Cuồng Sinh và Sở Mãng cũng lần lượt phóng ra tuyệt học Đại Hạ mà mình tu hành rồi tiến về phía trước.

Trên người Bạch Tình cũng có ma uy cuồn cuộn bốc lên, cô cũng bước tới trước.

Tần Vấn Thiên đứng ở sau cùng. Hắn cũng bước tới, chú ấn huyết sắc lan ra khắp lòng bàn tay, huyết dịch khắp người hắn tựa như ẩn chứa một cỗ sức mạnh kỳ diệu, hắn đã thôi động Huyết Chi Chú Ấn.

Tám người bọn họ lần lượt bước lên con đường phía trước, để cho những người ở phía sau lộ ra vẻ chần chừ.

Tám người phía trước đều đã tu hành tuyệt học Đại Hạ, tung tuyệt học ra là có thể bước đi. Nhưng nếu như người không tu hành tuyệt học Đại Hạ thì sẽ thế nào?

Thân thể của đám người thuộc Thạch gia chợt lóe lên bước về phía trước, tung Kim Long Chiến quyết ra, cũng chậm rãi tiến bước, không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào.

Người đã tu hành tuyệt học Đại Hạ vốn đã cực ít, bọn họ đều đã bước vào cổ đạo. Những người còn lại cắn răng một cái rồi lập tức có một người vọt tới với tốc độ cực nhanh, xông thẳng vào cổ đạo.

Nhưng chỉ trong nháy mắt lúc hắn vừa bước vào trên cổ đạo thì các pho tượng ở hai bên cổ lộ dường như đều phát sáng lên, phóng ra ánh hào quang rực rỡ.

- Oong!

Đột nhiên có vô số đạo trường thương khủng bố bắn ra, phong kín cổ đạo phía trước. Hắn quay đầu lại thì thấy sau lưng mình cũng bị phong kín lại như thế, vẻ mặt xanh mét. Sau đó cung tên ở trong tay các pho tượng hai bên trái phải đột nhiên sáng bừng lên, bắn ra ánh sáng vô cùng đáng sợ về phía người kia.

Hàng loạt mũi tên giống như từng tia sáng màu vàng xuyên thẳng qua. Người đó phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó máu tươi đã nhuộm đỏ cả mặt đất. Thân ảnh của hắn lại hóa thành hư vô, máu tươi cũng tan biến theo.

Tất cả trường thương trên con đường phong kín đó đều biến mất không thấy đâu nữa, ánh sáng trên người các pho tượng cũng không còn. Cổ lộ vẫn vô cùng yên tĩnh, không hề có lấy một tiếng vang nhỏ nào. Nhưng trong lòng đám người ở phía sau đều run rẩy dữ dội, tim đập thình thịch.

Con đường này là tuyệt lộ, chỉ mở đường cho những người am hiểu tuyệt học Đại Hạ mà thôi.


Quay đầu nhìn lại thì chỗ đó chỉ có một vách tường lạnh lẽo không có lối ra. Nhưng vẫn còn có người tiếp tục tiến vào tìm đường chết.

- Nếu đã là tuyệt lộ thì tại sao nơi này lại không có xương khô chứ?

Có người mở miệng hỏi. Nếu như bọn họ rốt cuộc sẽ bị nhốt ở nơi này đến chết, vậy thì có lẽ đã từng có người đi vào, trải qua cảnh tượng y chang ngay chỗ mà bọn họ đang đứng mới đúng. Tại sao lại không thấy xương khô đâu cả?

- Nơi này chính là hoàng lăng Đại Hạ, hẳn là người của hoàng tộc của hoàng triều cổ có cách để đi vào trong. Bọn họ há lại không biết bí mật của hoàng lăng, đương nhiên cũng có tu hành tuyệt học Đại Hạ, làm gì bị nhốt ở đây giống chúng ta chứ.

Có người đáp lại. Người vừa mới hỏi thì lập tức ngậm miệng lại, rõ ràng là hắn đã hiểu được nguyên do, sắc mặt tái đi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.

Đúng vậy, hoàng lăng Đại Hạ há lại là nơi ai cũng có thể vào được kia chứ.

Nơi mai táng cổ hoàng sao có thể để mặc cho người ta đến quấy rối các cổ hoàng nghỉ ngơi được!

- Lòng dạ của ả kia thật nham hiểm.

Lúc này lại có một giọng nói lạnh như băng truyền đến, mọi người đều lộ ra vẻ phẫn nộ. Rõ ràng là đang trách móc Vân Mộng Di không báo cho bọn họ biết, cứ để mặc bọn họ bước vào nơi này chịu chết.

Vân Mộng Di vẫn múa kiếm đi trước trên cổ lộ, bản thân cô không hề biết rằng người khác đang mắng chửi mình. Đương nhiên cho dù có biết thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới cô.

Võ đạo đầy gian nan hiểm nguy, lòng người khó lường, gặp được hoàng lăng, làm gì có ai mà không muốn bước vào. Những người không thân thiết thì việc nghi kỵ lẫn nhau cũng khó tránh khỏi, huống hồ chỉ là những người xa lạ.

Nếu như cô nói với những người kia rằng không thể vào hoàng lăng thì liệu sẽ có mấy ai tin cô đây? E là tất cả mọi người còn nghi ngờ cô có mưu toan xấu xa, cố ý lừa gạt mọi người để một mình đi vào trong hoàng lăng kiếm chác ấy chứ.

Cổ lộ này dài đằng đẵng, đi được một lúc thì phía trước Vân Mộng Di cuối cùng cũng đã xuất hiện một cánh cửa. Cô trực tiếp bước vào trong đó, những người khác cũng lần lượt theo sau, đi đến một nơi khác.

Chỗ này không chật hẹp như cổ lộ kia mà rất rộng rãi, trở thành cung điện chân chính. Trong cung điện có khắc rất nhiều văn lộ, có vô số cây cột đá màu tím đứng sừng sững trong cung điện, mà ở vị trí chính giữa cung điện là một dàn tế. Dường như có một quan tài cổ được làm từ tinh thạch khổng lồ, nó yên lặng lơ lửng ở đó. Bên dưới có ánh sáng kỳ ảo nâng cổ quan.

Quanh đàn tế cổ quan là bốn cây cột lớn. Trên cột trụ đó điêu khắc hình Chu Tước vô cùng sống động.


Phía trước cổ quan là một tấm đệm hương bồ được điêu khắc từ tinh không vẫn thạch nguyên chất nhất. Nơi bày trí đàn tế lại tràn ra một cỗ nguyên lực tinh thần vô cùng nồng đậm.

- Khối Tinh Vẫn thạch tự nhiên này lại tinh khiết như vậy, e là đến từ tầng trời thứ năm, thậm chí có thể là Tinh Vẫn thạch tự nhiên đáng sợ của tầng trời thứ sáu ấy chứ. Nguyên lực tinh thần ẩn chứa trong đó không biết cường đại cỡ nào.

Trong lòng mọi người đều thoáng run sợ. Lúc này bọn họ giật mình phát hiện ra rằng dường như là những cây cột đá tinh thần kia đều là những khối Tinh Vẫn thạch hoàn chỉnh, được khắc thành cột đá với vô số đồ án đẹp đẽ, chói mắt..

- Xa hoa quá đi mất. Chỗ Tinh Vẫn thạch của cung điện này không biết có thể đủ cho bao nhiêu cường giả tu hành nữa.

Tinh Vẫn thạch càng cao thì nguyên lực tinh thần ẩn chứa bên trong lại càng kinh khủng. Dùng mãi không hết, nhưng loại Tinh Vẫn thạch này cũng rất ít, đều là Tinh Vẫn thạch rơi xuống từ chín dải ngân hà.

Vân Mộng Di đi về phía trước, quỳ gối trên tinh thần bồ đoàn ở dưới cầu thang tinh không bên dưới cổ quan, dập đầu chín lần với cổ quan, mỗi lần dập đầu đều phát ra tiếng vang. Cô lập tức đưa tay đặt lên trên hình vẽ ở đàn tế phía trước, lực lượng tinh thần tỏa ra tràn ngập.

Trong nháy mắt, toàn bộ đàn tế đều phát sáng lên, lập tức lan đến trên cầu thang và trên cột đá. Hình vẽ trên bốn cột đá dường như cũng phát sáng hết lên. Ánh sáng rực rỡ chiếu vào trung tâm đại điện, khiến cho cả tòa đại điện đều phát ra ánh sáng lóa mắt.

Mà ở giữa bốn cột cột đá này, một hình vẽ Chu Tước từ từ ngưng thực xuất hiện trên cổ quan. Toàn thân Chu Tước tắm trong biển lửa, uy nghiêm vô cùng, dõi mắt nhìn về phía trước.

- Chu Tước, vật tổ của hoàng triều Đại Hạ.

- Nơi này không thể có vật sống được. Chu Tước này là thứ gì đây?

Ánh sáng lấp lánh lóe lên trên người Chu Tước, dần dần, ánh sáng rực rỡ bắt đầu bao phủ lên trên người tất cả mọi người. Trên người Chu Tước phát ra khí tức vô cùng khủng bố, tựa như cực kỳ phẫn nộ.

- Tại sao chỉ có mình ngươi là hậu duệ của tộc ta?

Trong miệng Chu Tước phát ra tiếng người vô cùng lạnh lẽo. Trong lòng tất cả mọi người đều run lên.

- Hồi bẩm tổ tiên, Hạ tộc đã diệt vong mấy ngàn năm rồi. Ta chính là hậu duệ duy nhất còn sót lại.

Ánh mắt Vân Mộng Di lộ ra vẻ cung kính, lại dập đầu lần nữa khiến cho trên người Chu Tước bộc phát ra lãnh ý vô cùng khủng bố.

Đại Hạ đã diệt vong mấy ngàn năm rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận