Thái Cổ Thần Vương

Lần đầu tiên nhìn thấy Sở Thiên Kiêu, Tần Vấn Thiên đã cảm thấy người này đúng là rồng trong loài người. Không ngờ người con thứ ba của đương kim bệ hạ lại là một nhân vật tuấn tú trẻ tuổi như vậy.

- Các vị đều ngồi vào chỗ cả đi, không cần phải câu thúc như thế làm gì.

Sở Thiên Kiêu mỉm cười chậm rãi bước tới. Đầu tiên là mời đám người Tần Dao ngồi tại chỗ chủ khách, sau đó chính mình mới ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt vào chỗ.

- Hôm nay người mà ta mời tới đây đều là thanh niên tài tuấn cùng vai lứa cả, như vậy mới có nhiều chủ đề để nói chuyện.

Sở Thiêu Kiêu phóng khoáng cười nói:

- Ta giới thiệu với các vị một chút, đây là Tần Dao của Nước Tuyết Vân. Còn vị đang ngồi bên trái ta đây là bằng hữu tốt của ta, Lạc Thiên Thu, ở đây chắc hẳn cũng có không ít người từng nghe qua tên của hắn.

Chỗ ngồi của Mục Nhu cách chỗ chủ vị có hơi xa một chút, Tần Vấn Thiên ngồi ở chỗ dưới tay của cô ấy, chỉ thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tần Dao, đối phương rõ ràng cũng nhìn thấy hắn nhưng chỉ thấy Tần Dao u oán nhìn hắn một cái dường như có ý trách cứ.

Lần trước Tần Dao cố hết sức để không chạm mặt Tần Vấn Thiên, càng không muốn để Tần Vấn Thiên bị liên luỵ tới Tần phủ, không ngờ tên gia hoả này lại tự mình tìm đến đây.

Tần Vấn Thiên dường như cũng đọc được suy nghĩ của Tần Dao, trong lòng thâm thở dài một tiếng:

- Dao tỷ không muốn dính dáng tới ta, đây cũng là ý của nhị thúc và tam thúc, điều này ta đương nhiên hiểu rõ nhưng mà nhìn thấy tỷ ấy tới Sở quốc, ta làm sao có thể ngồi yên lờ đi, không tìm hiểu rõ ràng được chứ.

- Thiên tài Lạc Thiên Thu của học viện Đế Tinh, sao có thể không biết chứ?

Chỉ thấy một giọng nói hùng hồn truyền tới, xa xa có vài thân ảnh bước đến. Người đứng đầu chắp tay về phía Sở Thiên Kiêu, cười nói:

- Yến Vũ Hàn đến chậm một bước, xin điện hạ thứ tội.

- Vũ Hàn, mau ngồi xuống đi.

Sở Thiên Kiêu không có nửa điểm vênh váo hung hăng của người có địa vị cao mà lại mang vẻ bình dị gần gũi, hắn cười nói với Vũ Hàn:

- Ngươi cùng với Thiên Thu đều là thiên tài của học viện Đế Tinh, có thể giao lưu với nhau nhiều chút.

- Học viện Đế Tinh có rất nhiều thiên tài, nhưng hôm nay lại có một người vô cùng nổi trội, đút túi riêng Huyết Viêm Quả của Lạc thiếu, coi trời bằng vung, vô cùng phách lối.

Yến Vũ Hàn cười nhẹ một cái rồi dừng lại bên cạnh Tần Vấn Thiên, ánh mắt chuyển qua nhìn Tần Vấn Thiên, cười nhạt:

- Tần Vấn Thiên, ta nói đúng chứ?

Lạc Thiên Thu cũng nhìn về phía Tần Vấn Thiên nhưng lập tức liền dời mắt đi, ra vẻ hoàn toàn không thèm để ý tới.

Tần Vấn Thiên trong mắt hắn dường như không đáng để chú ý nhiều.

Tần Vấn Thiên và hắn không cùng một thế giới, hắn nhớ rõ lần trước nếu không phải minh chủ Lăng Hoa của Thanh Vân minh ra mặt thì hắn đã giết chết Tần Vấn Thiên rồi.

Nhưng hiện giờ mọi việc trong quá khứ cũng đã qua, nếu hắn đã buông tha cho Tần Vấn Thiên thì hiện tại hắn cũng không quan tâm tới sống chết của Tần Vấn Thiên nữa.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Yến Vũ Hàn. Đúng như Nhược Hoan suy đoán, ở chỗ này sẽ gặp phải rất nhiều người không muốn gặp, nhưng đã lựa chọn đến đây thì hắn sẽ không oán thán.

- Hình như ngươi không nên xuất hiện ở nơi đây thì phải.

Yến Vũ Hàn thấy Tần Vấn Thiên không nói gì thì thản nhiên nói tiếp.

- Hắn lấy thân phận nô bộc mà đi cùng Sở Linh tới đây.

Diệp Triển mỉm cười nói khiến cho Yến Vũ Hàn khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Mục Nhu bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười nói:

- Mục Nhu, sao cô có thể ngồi chung một chỗ với hắn được chứ.

- Hắn là bằng hữu của ta.

Mục Nhu cười đáp lại Yến Vũ Hàn, nói:

- Bằng hữu của ta đương nhiên phải ngồi chung một chỗ với ta rồi.

- Bằng hữu? Nhưng người này đã giết chết Diệp Lang và Âu Phong. Mục Nhu cô xác định đây là bằng hữu của cô sao?

Yến Vũ Hàn nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho sắc mặt Mục Nhu cực kì khó coi, lời này của Yến Vũ Hàn quá nham hiểm rồi, nói như vậy mà cô vẫn tiếp tục kiên trì vậy thì vô hình trung dường như đã đắc tội với Diệp gia cùng Âu gia.

Thần sắc Mục Nhu dao động kịch liệt, liền nói:

- Bằng hữu chính là bằng hữu cho dù hắn có thân phận như thế nào cũng thế. Đây là việc của một mình Mục Nhu ta.

- Nếu như ta nói cho ngươi biết Mục Dã cũng chết trong tay hắn thì sao?

Diệp Triển cười lạnh khiến cho ánh mắt Mục Nhu run lên, nhìn về phía Tần Vấn Thiên.

- Ngày trước ở Hắc Ám Sâm Lâm, Âu Phong từng mang theo một người ngự thú truy sát ta nên ta giết rồi.

Tần Vấn Thiên thấy Mục Nhu nhìn về phía mình, khẽ gật đầu. Mục Dã là do Phàm Nhạc giết chết, vậy thì chẳng khác gì do hắn giết, nếu đã làm rồi thì hắn sẽ nhận. Chỉ là trong lòng thầm than, nữ tử duy nhất chịu nói chuyện giúp mình lại là người cùng một nhà với Mục Dã.

- Đã như vậy thì chỉ có thể trách tài nghệ của Mục Dã không bằng người thôi.

Mục Nhu thầm thở dài, tuy nói quan hệ giữa cô và Mục Dã không hoà hợp cho lắm nhưng suy cho cùng thì cả hai đều chung một gia tộc. Đối với việc này, trong lòng cô cũng có chút không thoải mái.

- Nhưng kể cả có là như vậy thì liên quan gì tới việc kết giao bằng hữu của ta?

Mục Nhu đột nhiên mỉm cười:

- Đây chỉ là chuyện kết giao bằng hữu của cá nhân Mục Nhu ta, không có liên quan gì tới gia tộc ta cả.

- Ha ha.

Yến Vũ Hàn cười lạnh, lập tức tìm một vị trí ngồi xuống.

Tần Vấn Thiên siết nhẹ nắm đấm. Hắn hiện giờ xem như đã gần mười bảy, hơn nữa trong hơn nửa năm nay đã thu được rất nhiều kinh nghiệm, không còn bốc đồng như lúc đầu nữa. Nhưng tình cảnh lúc này khiến ngực hắn nghẹn cứng, chỉ thấy hắn bật cười một tiếng, tự rót một chén rượu cho mình rồi nâng chén với Mục Nhu.

- Nếu như có cơ hội ta nhất định sẽ trả lại phần ân tình hôm nay.

Tần Vấn Thiên nhấp một ngụm rượu rồi nói, lập tức liền quét mắt về phía đám người kia, trong đám giai nhân nhà quyền quý này, ai có thể kết giao cùng hắn chứ?

Ánh mắt hắn bất giác rơi trên người Liễu Nghiên nhưng mà Tần Vấn Thiên phát hiện ánh mắt Liễu Nghiên mang theo chút né tránh, tựa như cố ý tránh né ánh mắt của chính mình.

Tần Vấn Thiên sao có thể không hiểu ý tứ của đối phương, nhưng nhìn thấy một màn này Tần Vấn Thiên chỉ biết cười trừ.

- Tần Vấn Thiên.

Liễu Nghiên đột nhiên mở lời, sau đó lập tức nâng chén rượu lên nói với Tần Vấn Thiên:

- Cảm ơn người về chuyện lần trước ở Hắc Ám Sâm Lâm, về sau nếu như ngươi cần giúp đỡ…

- Không cần nói nữa đâu.

Tần Vấn Thiên cắt lời đối phương, cũng nâng chén lên uống một hơi cạn sạch:

- Ai có chí nấy, ta không có tư cách ý kiến gì về cuộc sống của cô, nhưng ta cũng sẽ không quá đáng yêu cầu tới sự giúp đỡ của cô đâu, từ nay về sau giữa ta và cô chỉ là người dưng.

Liễu Nghiên còn muốn mở miệng nói thêm thì đã thấy Liễu Nhạc giành nói:

- Thế thì tốt quá rồi.

Tần Vấn Thiên quét qua Liễu Nghiên, đôi mắt ánh lên một tia sắc bén, Tần Vấn Thiên sớm đã biết Liễu Nghiên thế lực tiểu nhân nhưng cũng chẳng buồn so đo làm gì, có lẽ về sau bọn họ sẽ không xuất hiện cùng nhau.

Tần Vấn Thiên đứng dậy đi vào giữa đám người, nhìn về phía Sở Thiên Kiêu.

Hắn biết rất rõ có lẽ chính thức đối phó với người của Tần phủ, ngoại trừ Diệp gia ra còn có thanh niên Thiên Kiêu trước mắt hắn nữa.

- Tam hoàng tử điện hạ, hôm nay ta đến đây là để gặp tỷ tỷ của ta, có thể cho ta nói hai câu với tỷ ấy không?

Tần Vấn Thiên dứt khoát nói.

Sắc mặt Sở Thiên Kiêu không có nửa điểm dao động, gật đầu cười nói:

- Nếu như chính cô ấy không có ý kiến gì thì đương nhiên ta cũng sẽ không ngăn cản.

- Đa tạ điện hạ.

Tần Vấn Thiên nói xong liền đi tới chỗ Tần Dao, lại trực tiếp đi ra bên ngoài đám người, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn Tần Dao nói:

- Qua đây với ta.

Tần Dao nghe thấy thanh âm nghiêm nghị của Tần Vấn Thiên thì có vẻ tủi thân, cô lập tức đứng dậy đi theo Tần Vấn Thiên ra ngoài. Một màn này thật khiến người ta buồn cười, sao lại có cảm giác Tần Vấn Thiên giống trưởng bối hơn thế này.

Tần Vấn Thiên đi đến một nơi vắng người cách xa chỗ ban nãy mới xoay người lại, nhìn thấy Tần Dao đi tới không khỏi nghiêm mặt lại hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì thế?

- Cái tên này, ta là tỷ tỷ của ngươi đấy.

Tần Dao không phục, trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái.

- Tỷ vẫn còn biết cơ đấy.

Tần Vấn Thiên tiến lên trước một bước, hai tay ôm má của Tần Dao, ánh mắt trở nên nhu hoà đi rất nhiều.

- Tỷ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế? Sao ngươi lại trở thành người ứng cử cho chức thái tử phi của nước Tuyết Vân rồi? Là ngươi tự nguyện hay là thái tử của nước Tuyết Vân ép buộc ngươi?

- Vấn Thiên, chuyện này ngươi cũng đừng có quản, ngươi chỉ cần ở học viện Đế Tinh tu hành tăng cao thực lực cho tốt là được rồi, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều làm gì, có được không?

Nhìn thấy ánh mắt nhu hoà của Tần Vấn Thiên, Tần Dao cũng dần mềm lòng, giọng nói cũng mang theo vài phần nài nỉ, không muốn để cho Tần Vấn Thiên tham dự vào việc của Tần phủ.

Cô ở nước Tuyết Vân cũng vẫn luôn nghe ngóng tin tức của Tần Vấn Thiên bên này. Biết được Tần Vấn Thiên rất được coi trọng ở trong học viện Đế Tinh, hắn có tiền đồ tốt như vậy, Tần Dao không muốn hắn dây vào việc này.

- Ta làm sao có thể mặc kệ chuyện của ngươi chứ, nếu như là ngươi tự nguyện thì cũng phải để cho ta xem thái tử nước Tuyết Vân có phù hợp hay không, nếu như không phải ngươi tự nguyện thì chỉ cần Tần Vấn Thiên ta còn sống tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào trong thiên hạ ép buộc ngươi.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên trở nên kiên nghị, đây là lời hứa hẹn của hắn đối với Tần Dao. Sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay, tình cảm của giữa hắn và Tần Dao đã sớm hơn cả tỷ đệ ruột, thậm chí có nhiều lúc hắn lại giống như ca ca, sao có thể để Tần Dao phải chịu nửa điểm uỷ khuất được chứ?

Tần Dao liền hạ giọng nói với Tần Vấn Thiên:

- Trong lúc ta tu hành ở học viện nước Tuyết Vân thì đã làm quen được thái tử nước Tuyết Vân. Hắn đối xử với ta rất tốt, hơn nữa còn phái người bảo vệ an toàn cho ta, cũng bằng lòng giúp đỡ ta cứu gia gia và phụ thân, vậy nên ta đồng ý với hắn nếu như thật sự có thể cứu được gia gia cùng phụ thân thì ta đồng ý trở thành nữ nhân của hắn.

- Tỷ, sao ngươi lại ngốc như vậy.

Tần Vấn Thiên thở dài, xem ra Tần Dao đơn thuần chỉ là hy sinh vì phụ thân và Tần gia gia, hy vọng có thể mượn sức của nước Tuyết Vân.

- Phía bên nhị thúc đã lâm vào cục diện bế tắc, chỉ cần nước Sở huy động lực lượng phái binh tới trấn áp thì sớm muộn gì cũng bại trận, ta không chờ được.

Trong lòng Tần Dao cũng có chút chua xót.

- Vậy lần này ngươi đến nước Sở lại là vì chuyện gì nữa đây?

Tần Vấn Thiên hỏi.

- Ta muốn gặp gia gia và phụ thân trước để xem có thể bàn điều kiện hay không, nhưng mà thái độ của nước Sở không rõ ràng, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị tam hoàng tử kia.

- Tần tiểu thư.

Lúc này chợt có mấy thân ảnh từ đằng xa đi tới, bọn họ chính là hộ vệ, bảo vệ cho sự an toàn của Tần Dao. Ánh mắt của họ nhìn về phía bên này, thần sắc sắc bén khiến cho Tần Vấn Thiên hơi nhíu mày.

- Vấn Thiên, chúng ta về trước đi, chuyện này ngươi cũng đừng có quản nữa.

Tần Dao cúi đầu nói khiến Tần Vấn Thiên cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

- Chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, hai người lập tức trở về chỗ cũ, phát hiện có không ít người đang bàn bạc xôn xao về mình không thèm che giấu.

Có điều đối với Tần Vấn Thiên mà nói thì cũng không có gì to tát, hắn đang chuẩn bị rời đi nhưng đúng lúc này chỉ thấy đằng xa có hai thân ảnh đi tới, trong phút chốc ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về hướng này.

Chỉ vì chỗ đó có một bóng dáng xinh đẹp quá mức chói mắt.

Cô ta vừa xuất hiện thì tất cả mọi thứ xung quanh tựa hồ mất đi ánh sáng, chỉ có cô ta mới là nhân vật chính duy nhất, những đệ tử quý tộc kia dường như đều quên hết phong độ, ánh mắt dán chặt vào hình bóng kia, mỗi bước đi của cô ta như thể tác động vào trong lòng người.

- Cô ta đi đâu vậy?

Mọi người thấy Mạc Khuynh Thành đi về phía chỗ ngồi giữa đám người kia, trong lòng không nhịn được mà hẫng đi một nhịp.

- Thật xinh đẹp.

Liễu Nghiên nhìn thấy Diệp Triển và Liễu Nhạc bên cạnh đều thất thần, trong lòng có chút mất mác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui