Thái Đản Du Hí

Lâm Giác dùng tốc độ đua nước rút 100m chạy thẳng từ hành lang tầng một ký túc xá tới đầu cầu thang phía đối diện, nhưng Tống Hàn Chương không ở đó, hành lang cũ kỹ ngâm trong một màu đỏ tươi phản xạ ánh đèn yếu ớt càng thêm quỷ dị. Trái tim Lâm Giác thoáng rơi xuống, nhưng cậu lập tức nghĩ, mình chạy nhanh như vậy chắc học trưởng còn chưa kịp tới đây đâu.

Cũng không đúng, cậu nhìn theo Tống Hàn Chương đi tới tận khúc quanh hành lang mới quay đầu chạy, không lý nào cậu đi hết cả đoạn đường mà anh còn chưa thấy bóng.

Lâm Giác sốt ruột theo cầu thang chạy xuống tầng một, loanh quanh hết nhìn đông lại nhìn tây, rốt cục vẫn không thấy tung tích Tống Hàn Chương.

“Tống Hàn Chương!” Lâm Giác không nhịn được gọi to, bất chấp hành động này có thể làm kinh động Thiện Lượng đang trốn gần đó. Cậu vừa chạy vừa gọi, lùng sục từng ngóc ngách trong hành lang một lần, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không có kết quả.

Cũng chỉ hơn mười giây, sao lại không thấy anh nữa?

Đầu óc Lâm Giác trống rỗng, lo lắng đến mức dạ dày quặn đau. Cậu trầm tư suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng – chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, Tống Hàn Chương đã vướng vào ảo cảnh.

Nếu như anh rơi vào ảo cảnh thì khi ra khỏi đó sẽ xuất hiện tại chỗ cũ, Lâm Giác dựa vào vách tường hành lang, chốc chốc nhìn bên trái, chốc chốc nhìn bên phải, luôn cảm thấy đâu đó văng vẳng tiếng bước chân, thế nhưng lần nào quay đầu ngóng trông cũng phải thất vọng.

Cậu tự an ủi mình không thể vội vàng, từ khi rơi vào ảo cảnh đến khi giết được quái vật tốn không ít thời gian, không có thông báo giảm quân số là tốt rồi, chỉ cần cậu kiên nhẫn đứng đây chờ, nhất định Tống Hàn Chương sẽ xuất hiện.


Đang lúc cậu lo lắng bất an, dưới chân đột nhiên nổ vang một tiếng, tựa hồ có người phá tan cửa sắt của tòa nhà. Lâm Giác giống như con thỏ hoảng sợ nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn vài giây rồi lập tức lao tới cầu thang.

Chờ đến khi cậu hoảng hốt xuống dưới, nhìn thấy Tống Hàn Chương bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, trước mắt chợt tối sầm lại, não bộ hoàn toàn đông đặc.

Nỗi sợ hãi mất đi Tống Hàn Chương mà cậu vẫn luôn chôn chặt trong lòng trong khoảnh khắc này trở thành hiện thực, Lâm Giác cuống cuồng nhào tới ngồi thụp xuống bên cạnh anh, khuôn mặt quen thuộc tái xám khiến từng dây thần kinh của cậu cũng nhói đau. Lâm Giác liên tục gọi Tống Hàn Chương, mơ mơ hồ hồ đưa tay run rẩy dò xét hô hấp của người trước mặt.

Giờ khắc này cậu đã quên mất nếu người chơi chết sẽ có thông báo của hệ thống, cũng quên mất phải nghĩ xem vì sao Tống Hàn Chương lại một mình ở đây, thậm chí còn rất nhiều rất nhiều vấn đề mà cậu đã quên, những tín hiệu nguy hiểm đều bị cậu bỏ qua toàn bộ…

Vì vậy, cậu phải trả giá vô cùng thê thảm.

Ngay chớp mắt khi ngón tay cậu sắp đụng tới đầu mũi Tống Hàn Chương, anh cử động!

Có lẽ là bản năng, cũng có lẽ là trực giác, hoặc trong nơi u tối nào đó có một người đang nhắc nhở cậu – nguy hiểm!

Nguy hiểm!


Đại não Lâm Giác còn chìm trong sợ hãi, thế nhưng thân thể cậu lại phát huy khả năng phản xạ đáng sợ, ngay khi hai mắt cậu vừa kịp nhìn rõ “Tống Hàn Chương” nằm trên đất vung dao găm trên tay về phía mình, cậu đã cử động, dù chỉ là một cử động nhỏ, thế nhưng đã đủ để cậu tránh được một dao trí mạng cắt ngang yết hầu!

Phản ứng của cậu rất nhanh, nhưng kẻ đã ủ mưu từ trước tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Thanh dao găm lóe ánh sáng lạnh vẽ một vòng cung, góc độ mũi dao chếch về phía trước, lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ xẹt qua da thịt, từ bên tai rạch một đường kéo tới trán… Máu ồ ạt phun, dòng chất lỏng màu đỏ từ con mắt trái đau nhức tràn ra như suối!

Động tác của Lâm Giác không hề chậm, dù bị đối thủ một đao đánh trúng cũng không lùi bước, đường đao mạnh mẽ đâm về phía kẻ thù, đáng tiếc đối phương đã sớm đề phòng, linh hoạt lăn vài vòng trên đất, đứng dậy.

Lâm Giác cũng đứng lên, tay trái che con mắt không ngừng chảy máu. Cơn đau nhức nhối giống như có ngàn vạn cây kim tàn ác đâm vào nhãn cầu, huyết dịch ấm nóng dọc theo kẽ tay tí tách rơi trên mặt đất, thậm chí thấm vào khóe miệng mặn chát.

Cảm giác bị lừa dối như một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, mắt phải còn lành lặn của Lâm Giác căm giận nhìn “Tống Hàn Chương” cách đó không xa đang khoái trá cười nhìn cậu, sát ý trong lòng dâng trào dữ dội hơn bao giờ hết.

Thiện Lượng, kẻ kia là Thiện Lượng!

“Đúng, đúng, chính là vẻ mặt này, tao thích cái vẻ mặt này!” Thiện Lượng hai mắt tỏa sáng lấp lánh, đôi con ngươi đen láy lóe lên khát vọng bệnh hoạn cuồng nhiệt “Mày còn có thể giận dữ thêm một chút, đau khổ thêm một chút, tuyệt vọng thêm một chút, bởi vì Tống Hàn Chương đã vứt bỏ mày rồi.”.

Đồng tử Lâm Giác co lại, ý nghĩ vẫn ẩn giấu trong đáy lòng cậu, giả thiết mà cậu thậm chí không muốn tưởng tượng đã bị kẻ kia tàn nhẫn đào ra.


“Phần thưởng của tao chỉ khi nào chạm vào đối phương thì mới có hiệu lực, cho nên mày đoán xem tại sao tao lại biến được thành hắn? Vì sao hắn biết rõ tao sẽ dùng hình dạng này đến lừa mày mà vẫn bỏ đi không quay đầu? Đối với hắn sống chết của mày có quan trọng gì không? Hắn sẽ đau khổ vì cái chết của mày sao? Không đâu, hắn bỏ đi rồi, đã cho mày một câu trả lời rồi, chỉ có mày vẫn tự lừa mình dối người mà thôi. Lâm Giác, mày thật đáng thương!” Thanh âm của Thiện Lượng ngày càng bị sự hưng phấn làm cho vặn vẹo, cảm giác thỏa mãn lồ lộ trong đó khiến người nghe khó chịu đến chói tai.

Giữa âm thanh la hét càng lúc càng thêm điên cuồng của Thiện Lượng, Lâm Giác giống như một cái cây đã bị đục rỗng, hư không, yếu đuối, dường như chỉ một khắc sau sẽ lìa gãy trong gió táp mưa sa.

Vì sao? Lâm Giác hướng về bóng lưng đã khuất xa kia, nhưng bóng lưng đó không cho cậu một lời hồi đáp, anh vẫn luôn đem tất cả mọi thứ vùi sâu dưới đáy lòng, không cam nguyện thẳng thắn mở ra cho cậu thấy thế giới của anh.

Lâm Giác đã từng tức giận, đã từng nổi nóng, cậu từng lén lút oán trách tính cách của Tống Hàn Chương vô số lần, thế nhưng đến cùng vẫn không thể ngừng quan tâm con người giá lạnh đó.

Cậu đương nhiên sẽ khó chịu, cậu hận không thể kéo người kia ra đấm cho hai quyền, sau đó nghiêm túc chất vấn anh, buộc anh thề từ giờ trở đi sẽ không làm như vậy nữa. Nhưng cậu cũng biết, nếu thật đến lúc đó, cái gì là lửa giận cái gì là đau thương đều không còn quan trọng, chỉ cần nhìn thấy người đó vẫn bình an vô sự làm một Tống Hàn Chương như xưa, cậu đã đủ thỏa mãn rồi.

Cho nên cậu phải sống, giết chết tất cả những kẻ ngang ngược độc ác muốn kiềm giữ cậu, san bằng tất cả nguy hiểm trùng trùng muốn cản đường cậu, dù là lửa hận ngập trời hay hối hận không thôi cũng được, cậu chưa bao giờ là con chó ngoan chỉ biết vẫy đuôi đón chờ vận mệnh như ông chủ của mình!

Lâm Giác chậm rãi hạ bàn tay che mặt, kế bên nửa mặt phải sạch sẽ bình thường là nửa mặt trái da tróc thịt bong, máu me bê bết.

Thiện Lượng âm thầm rùng mình, người trước mắt hắn rõ ràng đã bị đả kích nặng nề, thế nhưng vì sao cậu ta không sợ hãi? Sát ý đáng sợ cùng cảm giác áp bách mạnh mẽ đó làm sao có thể xuất hiện trên người Lâm Giác ngu ngốc này?

“Thiện Lượng.” Lâm Giác lạnh lẽo nhìn hắn, nửa khinh miệt nửa giễu cợt nói “Thứ rác rưởi chỉ sống trong lừa gạt và dối trá như mày thì liệu có ai quan tâm? Có ai cần biết mày sống hay chết không? Mày có tư cách gì mà thương hại cho người khác?”.


Biểu cảm của Thiện Lượng nháy mắt méo mó. Từ sau khi không còn dùng thuốc khống chế, tâm trạng của hắn luôn không ổn định, người khác chỉ lơ đãng nói một câu cũng có thể kích động ác ý trong lòng hắn, chưa nói gì đến những lời thâm độc như giày xéo lòng người này.

Ký ức rời rạc trong bóng đêm ùn ùn kéo tới, tiếng chửi rủa, bệnh viện, quỷ treo cổ, hỏa hoạn… Những hồi ức vụn vỡ cuốn lấy hắn, kéo hắn rơi xuống vực sâu hỗn độn.

Bóng tối sền sệt như có thực thể chậm rãi ngưng đọng quanh hai người đang giằng co trên hành lang. Lâm Giác nhanh chóng cảm nhận được sự dị thường, nhưng cũng đã không còn kịp nữa. Cậu căm ghét nhìn kẻ dùng bề ngoài của Tống Hàn Chương đeo thêm một đôi mắt âm u độc ác Thiện Lượng, hắn đang nhìn màn đêm từ bốn phương tám hướng bao vây bọn họ, ngơ ngác nhìn về phía trước lẩm bẩm: “… đã đến rồi…”.

Hình ảnh xoay chuyển, Lâm Giác bị nuốt vào ảo cảnh nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng khách xa lạ, sô pha, ti vi trong nhà đều là kiểu dáng từ 10 năm trước, khung cảnh vốn cũ kỹ bị dị hóa càng thêm cổ kính rùng rợn. Trên tường, trên mặt đất, trên trần nhà, khắp nơi đều là vết máu lấm tấm và rỉ sét dơ bẩn.

Lâm Giác trợn mắt nhìn thẳng về phía trước, đó là một phòng bếp chỉ rộng bảy tám mét vuông, mà ở bên trong, rõ ràng là một xác phụ nữ treo cổ!



Lời tác giả:

“Bé thỏ đáng yêu như thế sao mày dám đánh bé thỏ!”.

Thiện Lượng: “Mục tiêu của tao là gây sự, là gây sự!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận