Nếu thất điện hạ vẫn còn như trước, có lẽ Phó Thần sẽ xoay người bỏ đi ngay.
Một kẻ ngạo mạn như thất hoàng tử vốn không cần thương hại.
Mà hắn thì không có khuynh hướng tự ngược, với một kẻ từng không coi hắn ra gì, hắn không tội gì tự tìm bất mãn, thậm chí nếu có cơ hội, góp thêm ít sức ngáng chân đối phương được nữa thì càng tốt.
Hắn có thể ra ám chiêu, đùa bỡn một hoàng tử, nhưng nếu giờ đổi thành một kẻ si ngốc thì lại không nỡ xuống tay.
Trong phạm vi chưa hại đến chính mình, hắn hy vọng ít ra thất điện hạ dù có rớt đài cũng vẫn giữ được phong thái hoàng gia ngạo khí mà hắn thưởng thức, chứ không phải đến nỗi bị chà đạp dưới bùn lầy.
Thiệu Hoa Trì rụt lại, khiến Phó Thần có chút kinh ngạc, hẳn là vì hai người vừa mặc trang phục thái giám kia khiến y chịu không ít sợ hãi.
Phó Thần cũng rất kiên nhẫn, ngồi xuống đất, cùng y hai mắt đối nhau, đợi cơn hoảng loạn Thiệu Hoa Trì đỡ dần.
Khi biết Phó Thần sẽ không làm hại y, liền cười ngô nghê, bò đến nhặt cơm dưới đất nhét vào miệng.
Phó Thần thấy vậy vội ra tay ngăn cản.
Tron bát cơm kia còn long bõng chất lỏng màu vàng, khiến người ta có chút liên tưởng không tốt.
"Không được ăn!" Hắn giữ chặt tay Thiệu Hoa Trì, thấy đối phương nghiêng đầu ngơ ngác, từ tốn nhắc lại lần nữa: "Không, được, ăn!"
"A ! A !" Thiệu Hoa Trì vung tay la hét, tiếng bụng sôi òng ọc cũng theo đó mà réo lên.
Phó Thần cũng bất đắc dĩ, không biết người này đã chịu đói bao lâu, lại bị ra tay hành hạ, Thiệu Hoa Trì cuối cùng sợ hãi rụt tay về, không đụng đến bát cơm.
Phó Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, may sao Thiệu Hoa Trì si ngốc cũng không thật sự phát điên, chỉ giống như biến thành tâm trí trẻ nhỏ, biết sợ biết đau.
Hắn giúp thất hoàng tử chỉnh lại quần áo, nhặt lên mặt nạ bạc kia, phủi sạch vết bẩn rồi đưa cho Thiệu Hoa Trì đeo lên.
Tuy mặt nạ này bán rất được tiền nhưng không ai dám lấy, lý do rất rõ ràng, bởi mọi người trong cung đều biết thứ đồ này thuộc về ai.
Hắn không mất bao nhiêu công sức, đưa Thiệu Hoa Trì vào phòng trong.
Phòng này nhìn cũng không quá cũ nát, ngược lại biểu thị rõ địa vị chủ nhân, bày trí cũng xa hoa.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, hoàng hậu đương nhiên không dùng nơi quá tồi tàn cấp cho Thiệu Hoa Trì, nếu vậy cái danh khắc nghiệt với hoàng tử sẽ rơi xuống đầu nàng.
Phó Thần ra ngoài lấy chậy nước chuẩn bị rửa mặt chải đầu cho y một chút, phát hiện trong viện này quả nhiên không có hạ nhân.
Nếu không thì hai thái giám vừa nãy đã sớm rời đi.
Hắn đoán hạ nhân chỉ khi "vô cùng cần thiết" mới xuất hiện.
Chỉ là không biết những hạ nhân trước kia theo hầu thất hoàng tử giờ đã đi nơi nào, nhưng rồi lại lập tức cảm thấy đây cũng không phải chuyện hắn cần bận tâm.
Hắn bưng chậu nước vào, thấy Thiệu Hoa Trì đang trên giường, vẻ mặt có chút kích động giáo dác nhìn quanh.
Có lẽ bởi vừa rồi được Phó Thần ôn nhu đối đãi, Thiệu Hoa Trì theo bản năng ghé sát lại gần, nhìn giống như một chút hamster nhỏ bị đưa vào một chiếc chuồng mới, trông thấy Phó Thần mắt lại sáng rực lên.
Phó Thần ngồi xuống bên cạnh, giặt khăn, nhẹ nhàng lau nửa gương mặt gồ ghề.
Những khối u ác tính bị vỡ ra, còn chảu nước mủ đen đen đỏ đỏ lẫn lộn, tản ra mùi tanh nực mũi, đều cho thấy Thiệu Hoa Trì chịu đựng bao nhiêu thống khổ.
Nghe nói cứ cách mỗi khoảng thời gian, Thiệu Hoa Trì sẽ phải vật lộn với chất độc hành hạ, Phó Thần chỉ nhìn thôi cũng có thể hình dung ra cơn đau tê tâm liệt phế.
Hắn lau sạch nước mủ không ngừng trào ra kia, hẳn cho đến khi vết thương không còn rỉ nước mới xoa chút thuốc bột cầm máu.
Đây đương nhiên là đồ cho hạ nhân, bình thường cố gắng tích góp cũng chỉ có vậy.
Phó Thần không tỏ ra ghét bỏ, ánh mắt vẫn bình thản lạnh nhạt.
Khí chất trầm tĩnh như thế khiến Thiệu Hoa Trì không sợ hãi, thậm chí cũng không vì đau đớn mà kêu khóc.
Y chỉ ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn động tác như mây trôi nước chảy của Phó Thần.
Phó Thần không có thuốc mỡ, cũng chỉ có thể bang nhân thanh tẩy miệng vết thương lại tát điểm không nhiều lắm tác dụng thuốc bột, lại đem kia rối tung tóc thoáng sửa sang lại một chút, hắn không có bang Thiệu Hoa Trì rửa mặt chải đầu, như vậy kia vài hạ nhân liền biết có người đến qua , hắn còn không tưởng bại lộ chính mình.
Phó Thần không có thuốc mỡ, chỉ có thể giúp y rửa sạch miệng vết thương và bôi thêm ít thuốc bột chẳng có mấy công dụng, sau đó chỉnh qua một chút mớ tóc rối.
Để không bị chú ý, hắn không giúp y rửa mặt chải đầu, hắn còn chưa muốn bại lộ.
Sửa sang xong xuôi, hắn cẩn thận xóa đi dấu vết của bản thân, cũng không giúp Thiệu Hoa Trì đep lại mặt nạ.
"Mang mặt nạ lâu không tốt cho miệng vết thương của ngươi, từ nay về sau, lúc không có người thì đừng đeo.: Phó Thần cũng không quan tâm Thiệu Hoa Trì nghe có hiểu hay không, đem mặt nạ để lên bàn.
Nửa gương mặt không nhiễm độc ngước nên, ngơ ngác nhìn Phó Thần.
Ánh nến trên bàn chiếu lên gương mặt như ngọc, đôi mắt trong suốt như tiến vào lòng người.
Từ lần gặp đầu tiên, Phó Thần đã phát hiện thất hoàng tử có một đôi mắt xuyên thấu tâm can, nhưng nếu lúc trước là sói đầu đàn thì nay lại thành một chú husky nhỏ, khiến hắn không thấy hối hận vì hành động ngày hôm nay.
Hắn đã sớm qua cái tuổi biết xúc động, nhưng không có nghĩa là đã mất đi nhân tính.
Hắn móc trong ngực ra một bao giấy dầu, vừa mở ra đã có hương thơm bay vào mũi, là đào hoa cao.
Ngày thường thượng sai, hắn sợ bụng dạ có vấn đề, lại gặp phiền phức nên trong bữa ăn rất ít.
Phó Thần sẽ gói lấy một chút đồ ăn mang theo, phòng khi cực kỳ đói thì lấy ra lót dạ.
Đương nhiên quế hoa cao này không phải lấy được từ nhà ăn tập thể, mà là đồ ăn Mặc Họa đưa tới.
Người ở thời hiện đại chắc chắn sẽ dè bỉu khinh thường, biết đối phương có mục đích mới mang điểm tâm đến tặng, thế mà còn nhận, đúng là không có liêm sỉ.
Nhưng phàm là người đã chịu qua cơn đói khát khiến người ta cận kề sinh tử, Phó Thần chỉ cảm thấy, ở cái chốn cung đình này, liêm sỉ cũng không làm no bụng.
Hắn ngẩng đầu, thấy Thiệu Hoa Trì đã nhìn chăm chăm bọc đồ ăn, hai mắt sáng rưc, long lanh nhìn Phó Thần, chắc nghĩ Phó Thần đang do dự không biết có nên cho y ăn hay không.
Phó Thần mỉm cười, lo Thiệu Hoa Trì có thể mắc nghẹn nên trước tiên rót một ly nước, sau đó bẻ nhỏ một khối bánh đút cho y.
Một bên khóe miệng Thiệu Hoa Trì cũng bị ảnh hưởng bới những khối u ác tính, mép sư tấy, miệng bị biến dạng, chỉ thoáng cử động một chút thôi là miệng vết thương lại vỡ ra, máu tươi tuôn trào.
Phó Thần đút cho y thật cẩn thận, cố hết sức không chạm đến nửa bên mặt kia của y, đút y một miếng lại một miếng, hai người phối hợp ăn ý, trong ánh nến ấm áp kia trông thật ôn nhu khiến người ta xúc động rơi lệ.
Sau khi ăn sạch chỗ điểm tâm Phó Thần mang theo, thất hoàng tử ợ một tiếng, nhìn có chút đáng yêu.
Y ngã trái ngã phải, dính trên người Phó Thần mà díp mắt.
Con người đều hiểu được đạo lý tìm cái lợi tránh cái hại, dù có là một đứa trẻ si ngốc cũng biết ai sẽ không đánh chửi mình, biết lưu những cảm xúc vui vẻ trong đầu.
Phó Thần không rời đi, cứ để y dựa vào mình như thế, thậm chí không chê thân thể y hôi hám cùng vế thương bốc mùi tanh tưởi.
Đầu y cọ vào cổ hắn vừa ráp vừa ngứa nhưng lại có chút ấm áp.
Một hoàng tử si ngốc vô quyền vô thế ngược lại khiến Phó Thần cảm thấy an lòng.
Nhân tâm dễ đổi, trong cung này, chỉ có kẻ điên kẻ khờ mới mang đến cảm giác an toàn.
Xác định Thiệu Hoa Trì đã ngủ say, Phó Thần mới về lại nhà ăn của Giám Lan viện, vừa lúc đó gặp được Diệp Tân đầy mình ngạo mạn.
Diệp Tân vốn là con nuôi, hầu hạ thái giám chưởng sự Mộ Duệ Đạt, nhưng sau này Phó Thần mới biết Diệp Tân sớm đã chạy theo Lý Tường Anh, ở chỗ Ký quý tần cũng được yêu thích.
Nước lên thì thuyền lên, hắn trở thành đại thái giám.
Đại thái giám từ tứ phẩm, tuy là cấp thấp nhất nhưng so với những thái giám không cấp bậc như bọn họ còn cao hơn nhiều.
Trông thấy Phó Thần, hắn liền cười đưa đẩy: "Đây không phải Phó Thần sao? Nghe nói tên người hầu nhỏ của ngươi phạm tôi thăng thiên rồi, ngươi chắc nữa đêm vẫn khóc rống, nước mắt đầm đìa nhỉ?"
Người hầu nhỏ hắn nói đến là người đã ra đi tháng trước, Trần Tác Nhân.
Phó Thần biết việc lần trước Trần Tác Nhân bị điều đi đưa vải, vốn là nhiệm vụ của Diệp Tân, vì thế mà phải chịu chết oan.
Trước kia Vương Phú Quý từng nhắc nhở Phó Thần cẩn thận Diệp Tân, bởi gã sẽ ra tay với bất cứ ai làm gã ngứa mắt.
Trước mặt bề trên thì xu nịnh nhưng với kẻ có địa vị thấp hơn thì trở mặt hoàn toàn.
Tất nhiên những kẻ như vậy ở trong cung không bao giờ thiếu, mà Phó Thần thay Diệp Tân hầu hạ Mộ Duệ Đạt, đương nhiên sẽ thành cái gai trong mắt gã.
Mấy thái giám bên cạnh Diệp Tân cũng lên tiếng cười nhạo, Vương Phú Quý nghe động tĩnh, nhìn thấy Diệp Tân, liền lao tới che trước mặt Phó Thầm nhỏ gầy.
Hắn sợ Phó Thần đôi co với Diệp Tân sẽ phải chịu thiệt.
"Diệp Tân, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi đi dương quang đạo của ngươi, là ngươi có bản lĩnh, nhưng tốt nhất cũng đừng có gây chuyện với chúng ta!" Vương Phú Quý vóc người cao lớn, khi nghiêm mặt lại nhìn rất hung ác, có tác dụng đe dọa không nhỏ.
Diệp Tân bật cười ha hả: "Thật là tình nghĩa sâu nặng, khiến ta cảm động ghê!"
Tiếng cười kia như có mũi dao sắc nhọn, cực kỳ chói tai.
Bên ngoài chợt có một tiểu thái giám chạy vào, thì thầm bên tai Diệp Tân vài câu.
Diệp Tân lập tức biến sắc, cũng không thèm trò chuyện cùng đám người Phó Thần, lập tức quay đi.
Trước khi đi, gã nhìn nhóm tiểu thái giám, cười đến sung sướng: "Ngày mai là ngày nghiệm tra, chúc các ngươi vui vẻ."
Đến khi Diệp Tân rời đi, gương mặt xanh mét của Vương Phú Quý mới dịu xuống, xoay người kiểm tra Phó Thần một lần, xác định vẫn nguyên vẹn mới vỗ vai hắn: "Không sao là tốt rồi."
"Ừ, ta không sao." Phó Thần có chút không yên lòng.
"Sao vậy, nhìn sắc mặt ngươi không tốt."
"Ngươi biết mà, nghiệm tra vĩnh viễn không phải là chuyện vui vẻ gì." Phó Thần áp chế quả tim đang đập loạn, cười khổ nói.
Vương Phú Quý không nhận thấy có điểm khác thường, thần sắc cũng khó coi không kém, gật gật đầu.
Phó Thần lòng dạ không yên, vừa ăn cơm vừa nghĩ đến chuyện Diệp Tân nói lúc rời đi, nghiệm tra.
Cái gọi là nghiệm tra này, là quy trình bắt buộc mỗi nửa năm một lần, kiểm tra xem thái giám có thật sự tịnh thân, hay có tịnh thân hoàng toàn sạch sẽ không.
Có lời đồn vào triều đại nào đó trước kia từng có một thái giám tịnh thân không sạch sẽ.
Tuy lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nhưng nghiệm tra đã là phong tục truyền từ đời này qua đời khác, Phó Thầm từng tìm hiểu về các triều đại lịch sử, cũng biết loại chuyện này căn bản không có khả năng.
Các hoàng triều lần lượt thay thế nhau nổi lên, để cam đoan quyền lực tập trung trong tay đế vương cùng hậu cung ổn định, các quy tắc trong cung càng lúc càng hoàn thiện, đối với việc quản lý thái giám, cung nữ cũng càng lúc càng khắt khe.
Mỗi năm đến cuối xuân đầu hạ, cuối thu đầu đông chính là thời điểm nghiệm tra.
Những thái giám không có phẩm cấp mỗi nửa năm đều phải trải qua một lần.
Đó là lý do Diệp Tân sung sướng khi người gặp họa.
Nghiệm tra đối với mỗi thái giám đều là vũ nhục cực độ.
Trừ những thái giám phạm phải trọng án, ngoài vào cung ra thì không có cách nào khác, còn lại đều là xuất thân từ các gia đình cùng khổ.
Nếu có thể, nào ai muốn bị hoạn, mà bị hoạn thì cũng đành thôi, lại còn mỗi nửa năm bị kiểm tra thân thể không trọn vẹn của mình, chính là điều vô cùng nhục nhã.
Đối với bất cứ thái giám nào cũng vậy, nghiệm tra là một quá trình tra tấn trên phương diện tinh thần, không hơn không kém.
Nhưng sở dĩ Phó Thần lo lắng, là bởi hắn chính là kẻ nằm trong số "căn bản không có khả năng" kia.
Mỗi nửa năm, đến hẹn lại lên..