Lúc Lý Diệp Tổ chỉ còn cách Phó Thần vài bước chân, Lý Biến Thiên bỗng nhiên bật dậy từ xe lăn, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, kéo Phó Thần vào lòng, dùng cả thân mình che chở cho hắn khỏi đòn tấn công của Lý Diệp Tổ.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Thấy Lý Biến Thiên lao tới, cơn giận trong Lý Diệp Tổ đã bị không chế ít nhiều, muốn thu tay lại, nhưng sức lực tích tụ quá lớn, chính bản thân hắn cũng không kiểm soát được.
Dù đã giảm bớt phần nào, nhưng trúng trọn một chưởng, e rằng tâm can cũng bị đánh nát.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một đòn giáng thẳng vào Lý Biến Thiên.
Lý Biến Thiên một lần nữa ngã xuống sấp xuống xe lăn.
"Chủ công!" Những người khác trông thấy, kinh hoảng chạy lại.
Lý Biến Thiên chống tay lên thành xe lăn, nôn ra một ngụm máu, hiếm khi nào hắn lại chật vật đến vậy.
Hắn nâng tay ngăn kẻ khác lại gần, điều chỉnh tư thế ngồi lên xe lăn.
Mắt hắn nhìn chằm chằm Lý Diệp Tổ, cực kỳ trầm tĩnh, "Giờ đã tỉnh táo lại chưa?"
"Đệ điên rồi!" Sắc mặt Lý Diệp Tổ trắng bệch, không dám tin nhìn Lý Biến Thiên.
Nam nhân này máy lạnh vô tình đến nhường nào, hắn là người rõ hơn ai hết, vậy mà lại lấy thân che chở cho một hạ nhân ! Tên nô bộc đó có cái gì xứng đáng!
"Ta làm thế vì ai, huynh còn không rõ sao?" Lý Biến Thiên lau vết máu.
Vừa nãy, hắn chỉ dùng sức cánh tay đẻ chống dậy, còn hai chân vẫn giữ nguyên không động đậy, diễn tròn vai một người tàn phế.
Hắn ôm Phó Thần, giữ lấy đứa nhỏ đang muốn giãy giụa trong lòng mình, nhẹ nhàng nói, "Ngươi ngoan ngoãn một chút, nếu không ta càng đau đấy."
Phó Thầng ngừng vùng vẫy, nằm im trong ngực Lý Biến Thiên, phút chốc cảm nhận được mùi hoa mai thoang thoảng trên người nam nhân.
Đám A Tam theo lời Lý Biến Thiên, một lần nữa giữ Lý Diệp Tổ lại, không để hắn có thời gian phẫn nô, một đòn đánh hắn bất tỉnh.
"Ra ngoài thành, mời hết các thái y vào đây." Ở doanh địa đóng quân bên ngoài thành có một vài thái y của Kích quốc.
Hắn đảo mắt qua chỗ đã gần như đứt lìa trên người Lý Diệp Tổ, còn nhỏ máu tong tong, "Đưa tứ vương gai đi.
Nếu còn chưa đứt hẳn thì có thể ghép lại được.
Bảo bọn họ dùng mọi cách, phục hồi lại nguyên trạng."
Đám A Nhất cúi đầu xác nhận, cần thận dè chừng, đỡ Lý Diệp Tổ lên giường, cố gắng tránh gây thêm tổn hại.
"Về phần hắn......" Mắt Lý Biến Thiên lạnh lùng, nhìn Thiệu Tân Ngôn đang thoi thóp hơi tàn trên mặt đất, tựa như đang suy nghĩ nên xử lý thế nào, làm cách nào mới khiến y khổ sở đến sống không bằng chết.
Trên người hắn chẳng tỏa ra chút sát khí nào, nhưng người bên cạnh lại có ảo giác bản thân mình bị thu lại bé xíu trước ánh mắt ấy.
A Tam bỗng nhiên bước lên, thì thầm bên tai Lý Biến Thiên một câu, "Chủ công, chúng thuộc hạ phát hiện ra trên người thiếu niên này có một miếng lệnh bài, được khâu giấu trong quần áo."
Đây chính là những gì Phó Thần đã nói với A Tam lúc bọn họ đi tìm.
Hai người cùng nhau theo Lý Diệp Tổ vào rừng, đường Phó Thần nhắc nhở, A Tam cũng cảm thấy có điểm đáng ngờ.
Sau khi quay về, hắn lấy quần áo của Thiệu Tân Ngôn ra tra xét, quả nhiên sau khi cắt ra thì phát hiện có chỗ không bình thường.
Lý Biến Thiên cầm tấm lệnh bài, nhìn một lượt, ánh mắt không hề dao động.
Tay hắn siết một cái lên xe lăn, tay vịn lập tức nổ tan tành.
Đủ thấy thứ này khiến hắn không khống chế nổi cảm xúc mãnh liệt.
"Thập nhị hoàng tử Tấn quốc ! Được, được lắm!" Không biết biết hắn đang nói đến thập nhị hoàng tử giấu thân phận quá khéo, hay nói Lý Diệp Tổ ngại hắn chưa đủ trăm công nghìn việc, có bắt người cũng thật biết chọn người mà bắt.
Sự việc lúc này đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Lý Biến Thiên, nhưng cơn thịnh nộ của hắn vừa lên đến đỉnh điểm thì một lần nữa lại bình tĩnh như ban đầu.
Không phải không thể giết, mà là giết thì bất lợi trong tình cảnh hiện giờ.
Chẳng ai lại để ý đến một món đồ chơi của Lý Diệp Tổ.
Chưa kể đến Thiệu Tân Ngôn ở bộ lạc nữ nhân kia suốt một năm, bị tra tấn đến chẳng ra hình người, thì trước nay những kẻ biết mặt y không nhiều, y cũng chưa từng xuất hiện ở Kích quốc.
Lý Biến Thiên đương nhiên suy nghĩ sâu xa hơn đám A Nhất nhiều.
Lúc Lý Diệp Tổ cướp thì chưa biết thân phận, đành xem như thôi.
Nhưng giờ mà để y chết thì khá phiền toái cho cả hắn và Kích quốc.
Có chết cũng không nên chết ở đây, huống chi giữ thập nhị hoàng tử lại thì còn có thể đàm điều kiện với các quốc gia khác.
Lý Biến Thiên đưa mắt nhìn người nằm trên giường cùng với nửa thân duới còn đầm đìa máu, gắng nén lại xúc động.
Hắn không chỉ là đệ đệ của Lý Diệp Tổ, hắn còn là Kích quốc hoàng đế, không được phép mang lòng dạ đàn bà mà chỉ nghĩ đến người thân.
Lý Biến Thiên run rẩy nhắm mắt lại.
Tứ ca, đành phải để huynh chịu thiệt thòi vậy.
Lý Biến Thiên lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, vân đạm phong khinh nói, "Tha hắn ra ngoài, nhốt lại trước đã."
Lời này ý là, tạm thời không đụng đến Thiệu Tân Ngôn.
Lúc bị tha đi, Thiệu Tân Ngôn lặng lẽ hé mắt một chút, vừa như nhìn Phó Thần, vừa như thẫn thờ mở mắt vậy thôi : Quả là một tên tính toán không chút sai sót.
Lần đầu tiên, Thiệu Tân Ngôn nhận ra nỗi sợ hãi về mặt tâm lý còn có thể lấn át nỗi đau thể xác.
Bởi vì y không biết sau này mình sẽ bị những kẻ kia hành hạ ra sao.
Thậm chí lúc này, ngay cả mong muốn khôi phục địa vị, trả thù những kẻ lăng nhục mình cũng chẳng còn.
Phủ đô úy phái người đến điều tra, nhưng đều bị người của Lý Biến Thiên cản lại, nói tứ vương gia chẳng qua chỉ đang đùa vui với đám tôi tớ.
Tâm trạng Lý Biến Thiên không tốt, Phó Thần đưa người về phòng, đút mấy viên dược trị nội thương cho Lý Biến Thiên, suốt từ đầu đến cuối hắn chẳng mở miệng nói câu nào.
"Không sao, nghỉ ngơi chút thì không đáng ngại, ta đâu phải người làm từ giấy." Lý Biến Thiên lại quay về bộ dạng Phó Thần đã rất quen thuộc, tựa như sự mất kiềm chế ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Còn về vết thương trên người, hắn chẳng bận tâm lấy một mẩu.
Phó Thần không để ý tới hắn, chỉ chuyên tâm làm việc mình.
Lý Biến Thiên cảm thấy kỳ lạ, hỏi, "Ô hay, làm ngơ ta nữa cơ à?"
Vẻ mặt Phó Thần không hề thay đổi từ đầu chí cuối.
"Vì sao....cứu ta?"
Hắn nhận thấy giọng tiểu tử này khàn khàn, như thể bất cứ lúc nào cũng bật khóc, rất ít khi Lý Ngộ mới không che giấu được cảm xúc như vậy.
Lý Biến Thiên chìa tay, "Lại đây nào."
Lý Biến Thiên vỗ vỗ đùi mình.
Phó Thần đi tới, ít khi ngoan ngoãn như thỏ nhỏ vậy, ngồi xổm xuống mặt đất, đầu đặt lên đùi Lý Biến Thiên.
Một bàn tay dịu dàng, ấm áp vuốt ve đầu thiếu niên.
"Đừng nghĩ nhiều, khi ấy, nếu Lý Diệp Tổ còn tiếp tục nổi giận thì chỉ e vết thương kia không kịp cấp cứu.
Nếu trong thời gian ngắn, mạch máu còn liền khi không chừng vẫn có một tia hy vọng nối lại được.
Nói là chắn đòn thay ngươi, đúng ra là cố tình để hắn đánh ta, như vậy mới nhanh chóng bình tĩnh lại được."
Phó Thần cúi đầu, cọ cọ lên mặt đùi rắn chắc của Lý Biến Thiên.
Hắn khẽ cúi mi, che đi cặp mắt lãnh lệ.
Ngươi làm vậy rồi, giờ còn cách nào ly gián hai huynh đệ các ngươi được nữa?
Nhưng mà......
Phó Thần nhớ đến trạng thái lủng lẳng của thứ kia, cũng cảm thấy hả hê trong lòng.
"Dù nói thế nào đi nữa, vẫn là ngài lấy thân đỡ đòn cho ta.
Ta làm sao trả lại ân tình đây, nợ càng lúc càng nhiều rồi." Phó Thần ngẩng đầu, ánh mắt như đang cố nén cảm xúc, lấp lánh lệ quang nhìn Lý Biến Thiên.
Thực ra, xét về thân phận thì Phó Thần với Lý Biến Thiên là chủ và tớ, nhưng những lúc chỉ có hai người thì thái độ của hắn với Lý Biến Thiên không hoàn toàn phục tùng như mấy người A Tam.
Hắn biết, Lý Biến Thiên rất thích như vậy.
"Lấy thân báo đáp thì sao?" Lý Biến Thiên bỗng bật cười.
Hóa ra thằng bé này xúc động quá nên mới nổi giận, nhưng hiếm khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Phó Thần, Lý Biến Thiên cười đến là vui vẻ.
"Đừng nói bừa!" Mặt Phó Thần nổi một tầng mây hồng, vùng vằng nói.
"Làm việc cho ta cả đời đi." Hắn chế nhạo, y như đang nói : Ngươi nghĩ đi đâu vậy.
"Sao ngài lúc nào cũng thích đùa giỡn ta thế !" Hắn giận dữ đứng dậy, đi ra ngoài, trước khi đóng cửa mới hậm hực nói, "Ta đi sắc thuốc cho ngài, nhân tiện xem tình hình tứ vương gia."
"Hai canh giờ này không được để người khác quấy rầy ta, uống dược này xong mà bị quấy rối sẽ dễ bị loạn nội tức."
"Biết rồi, lắm chuyện!"
Lý Biến Thiên bất đắc dĩ cười cười, khẽ lắc đầu.
Tiểu gia hỏa này, tính khí ngang ngược như vậy, ai mà thu phục được hắn.
Thấy bóng dáng Lý Ngộ, ánh mắt hắn chợt dừng, tựa như có ngàn vạn tia sáng bỗng xẹt qua trong tâm trí.
"Khoan đã, Lý ngộ."
"Hả?"
"Hôm chúng ta ở sông Hắc Thủy, thật sự không gặp chuyện gì khác ư?" Ánh mắt Lý Biến Thiên rất ít khi xuất hiện vẻ mơ hồ khó hiểu.
Trái tim Phó Thần giật thót một cái, làm bộ khó hiểu nhìn hắn, "Hôm ấy trời tối quá, ta chỉ nhớ là đã dìu ngài đến một tảng đá, sau đó ngất đi luôn, lúc tỉnh lại lần nữa mới kéo ngài vào bờ."
"Những chuyện ta sắp xếp suốt mười mấy năm nay, tất thảy đều diễn ra êm đẹp, vậy mà chỉ trong vài năm này, lần lượt từng việc một đều có vấn đều.
Ta cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi.
Không sao, ngươi về nghỉ đi." Dược kia bắt đầu tác động lên Lý Biến Thiên.
Hắng ngồi đã tọa, trán lấm tấm mồ hôi, trong có vẻ rất thống khổ.
Loại dược hắn sai Phó Thần đút cho mình tuy có khả năng trị liệu tốt nhưng tác dụng phụ cũng lớn, sau khi dùng sẽ đau đớn không chịu nổi.
Khép cửa lại, mọi biểu cảm phong phú trên mặt Phó Thần đều biến mất.
Thuật thôi miên chưa bao giờ mất hiệu lực, đây là lần đầu tiên.
Quả như hắn đã lo sợ, thôi miêng không phải vạn năng, nhất là khi gặp loại người như Lý Biến Thiên.
.
Phó Thần tránh né mọi tai mắt.
Hắn xác định sau chuyện ở thôn Thượng Thiện, không còn người nào đi theo giám sát mình nữa.
Hắn đi thẳng tới chỗ Thiệu tân Ngôn, chính là phòng chứa củi mà hắn tìm thấy Thiệu Tân Ngôn trước đó, chỉ khác là khi ấy y nấp sau phòng chứa củi, còn giờ thì bị nhốt trong phòng chứa củi.
Hắn từng nghĩ, nếu quả thật Lý Biến Thiên rất trân trọng những người thân của mình thì mạng của thập nhị hoàng tử hẳn là không giữ được.
Nhưng nếu cân nhắc từ góc độ lý trí, Lý hoàng nhất định sẽ không giết Thập nhị hoàng tử.
Đối với Lý hoàng, một nhân tố bất ổn như thế có khả năng ảnh hưởng tới kế hoach jlaau dài của hắn.
Hắn vĩnh viễn sẽ không tự gánh tội danh sát hại hoàng tử nước khác lên lưng mình.
Phó Thần móc một cây châm mảnh trong quần áo, nạy nạy vài cái, ổ khóa liền tách ra.
Khóa thời cổ đại có cấu tạo đơn giản hơn hiện đại rất nhiều.
Hắn nhìn qua phòng củi u ám, ánh mắt hơi ngừng lại.
Cảnh tượng này hình như đã từng thấy trước kia.
Vị hoàng tử nhỏ bị đám thái giám khi nhục, một nửa mặt quỷ, một nửa như thiên tiên, cuộn mình trong góc tối âm u, ánh mắt hết sức đề phòng, nhưng lại run rẩy thèm khát hơi ấm từ hắn.
Hai tay Phó Thần siết lại rồi buông.
Hắn dường như vẫn còn cảm nhận được sự dính dớp lòng bàn tay ướt mồ hôi của người đó lần tìm mu bàn tay.
Hắn không chán ghét, chỉ cảm thấy không quen.
Phó Thần hít một hơi rồi bình tĩnh đi vào.
Quả như hắn nghĩ, Thiệu Tân Ngôn đã được chữa trị, trên người quấn đầy kim tàm ti.
Đó là nguyên liệu dùng để chế tạo kim ti nhuyễn giáp, cho dù là đao kiếm cũng không cắt đứt được.
Phó Thần không có cách nào cởi trói cho y.
Nhưng hắn đã có chuẩn bị từ trước, mò một chiếc chìa khóa dự bị trong áo, hắn lấy được từ A Tam.
A Tam là người có võ nghệ cao cường nhất trong các hộ vệ, cũng là kẻ khó tiếp cận nhất, cho nên chìa khóa lúc nào cũng mang theo người.
Lấy được chìa khóa xong, lúc hẹn gặp Thanh Nhiễm, Phó Thần đã nhờ nàng làm lại một cái y hệt, rồi tới lúc vào rừng tìm Thiệu Tân Ngôn với A Tam, hắn lại tìm cơ hội nhét vào người A Tam.
Thiệu Tân Ngôn đương nhiên đã tỉnh.
Thấy Phó Thần bước vào, y dường như chẳng hề bất ngời, "Thế này ngươi đã hài lòng chưa?"
Phó Thần cho rằng mình sẽ thấy một cái bị thịt sắp chết, không ngờ y vẫn còn sức sống bừng bừng, không hổ là thập nhị hoàng tử ác bá ở Tấn quốc.
Ngẫm lại, với tính tình của Lý Biến Thiên, hắn chẳng những sẽ không giết thập nhị, trái lại còn cố gắng cứu y.
"Đây là thái độ của ngươi với ân nhân cứu mạng đấy à?" Phó Thần ngồi xuống đất, nhìn bô dạng nửa sống nửa chết của thập nhị.
Nghe những lời này, Thiệu Tân Ngôn trừng lớn mắt.
Trên đời này sao lại có loại người vô liêm sỉ đến thế được.
Lúc trước, có lão cung nữ thái giám nói lão bát là loại người bại hoại, là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, vô tích sự nhất trong số các hoàng tử.
Nếu có cơ hội quay về, y nhất định sẽ nói cho bọn họ : Các ngươi mù à, so với cái kẻ ăn người không nhả xương như thế này, ta còn lương thiện chán.
Phó Thần dùng chìa khóa dự phòng, mở khóa kim tàm ti trên người Thiệu Tân Ngôn.
"Sao ngươi có được chìa khóa này? Ngươi thực ra vốn không đứng về phe người Kích quốc, có phải không?" Suy cho cùng y cũng là hoàng tử, vẫn còn có mắ nhìn.
Kim tàm ti là bảo vật hiếm thế, khóa của nó có thể xem là công nghệ phức tạp hàng đầu.
Phó Thần lười trả lời câu hỏi ngu xuẩn này.
Y không nhịn được mà đánh giá Phó Thần, càng nhìn lâu càng thấy dáng vẻ nhu hòa, tinh xảo người người này lại có ý vị không nói nên lời.
Tuy không phải kiểu người vừa nhìn đã thấy đẹp, nhưng lại tương đối dễ ưa, ma xui quỷ khiến thế nào y lại nói, "Ta có cảm giác hình như ngươi rất ghét ta."
"Dựa vào đâu mà nói thế, chúng ta chưa từng gặp mặt" Phó Thần thản nhiên đáp.
Đó mới là điểm Thiệu Tân Ngôn lấy làm lạ.
Nhưng y vẫn luôn có cảm giác, người này đang cố ý chèn ép mình, "Ta thậm chí còn có cảm giác, ngươi có cách tốt hơn, nhưng cố tình đi đường vòng để khiến ta chịu khổ."
Phó Thần chợt dừng lại, hơi cau mày, "Nghĩ nhiêu rồi, ta không rảnh rỗi như vậy."
Đương nhiên là từng gặp.
Lần đó, bọn họ không ngừng ném băng xuống hồ, khiến cho Thiệu Hoa Trì vừa nổi lên mặt nước đã bị đây xuống suýt chết.
Như cổ nhân đã nói, gieo nhân nào gặt quả nấy.
Hắn ném kim tàm tic ho Thiệu Tân Ngôn, thầm nghĩ đây là đồ tốt, tiếc là giờ hắn không cách nào mang theo được, "Giữ cho ta thứ này, sau này lại đưa ta."
Ngươi khôn thế thì ai chơi lại? Ngươi tưởng ta nhìn không biết được giá trị của nó à, còn bảo ta trả lại cho ngươi? Da mặt ngươi vẫn còn dày thêm được nữa à?
Thiệu Tân Ngôn nghiến răng nghiến lợi, nhưng toàn thân ê ẩm đau, có mắng cũng không dám mắng, chỉ biết oán thầm trong bụng.
Phó Thần tính toán thời gian.
Ở đây cứ nửa canh giờ lại đổi lượt tuần tra.
Hắn nhân lúc mọi người đang chú ý đến Lý Diệp Tổ, không có ai canh mới tới được đây.
Nhưng chỉ lát nữa thôi, thủ vệ sẽ tới.
Hắn nhanh chóng nói: "Ta tới để cứu ngươi ra ngoài."
Thiệu Tân Ngôn kinh ngạc, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà y thật sự bị nam nhân quỷ thần khó lường này dọa sợ vỡ mật.
"Xem ra ngươi không muốn ra ngoài nhỉ?"
"Đương nhiên là muốn, ngươi có điều kiện gì?"
"Không có điều kiện." Vẻ mặt Phó Thần như kiểu : ơ sao ngươi cứ nghĩ ta là người xấu vậy?
Thiệu Tân Ngôn tin mới là lạ: Ngươi làm gì có lòng tốt như thế.
"Ngươi còn muốn đi cứu bát ca của ngươi không?"
"Ngươi......Có ý gì?" Tuy đã được chữa trịm nhưng hiện giờ y vẫn còn rất yếu, gần như không có sức lực, nói chuyện được vài câu đã khó khăn lắm rồi.
"Cầm lấy, một lúc nữa, chỗ này sẽ bốc cháy, hy vọng điện hạ cát nhân thiên tướng, được trời phù hộ.
Ngoài kia có người tiếp ứng ngươi, mấy ngày sau gặp lại, nếu như ngươi còn sống." Nói xong, Phó Thần liền xoay người rời đi, thủ vệ đã sắp tới rồi, "Còn nữa, ta tin tiềm năm của con người là vô hạn."
Thiệu Tân Ngôn nhìn bóng dáng không chút lưu luyến nào của Phó Thần.
Y nhìn cái búa trên tay, bởi vì quá mức kinh ngạc nên không kịp gọi Phó Thần.
Cửa phòng chứa củi khép lại lần nữa, trở về trạng thái như chưa có gì xảy ra.
Ngực y bỗng đảo lộn, không nhịn được, nôn ra một ngụm máu.
Là tức đến hộc máu.
Y nghe còn không rõ chắc.
Một canh giờ nữa mà không ra được khỏi đây, y sẽ chết cháy.
Đường thoát duy nhất chính là chiếc búa trong tay, Phó Thần lấy nó từ nhà bếp.
Nếu là lúc khỏe mạnh, còn có vũ khí tốt, không chừng có thể đục một lỗ hổng trên tường để chạy trốn.
Nhưng bây giờ y cầm cái bát còn không xong, đập thể nào mà đập?
Bỗng nhiê, y hiểu được câu cuối cùng nam nhân kia nói trước khi rời đi có ý gì.
Lại một trận huyết khí dâng trào, nhưng cảm giác tra tấn về mặt tinh thần còn khó chịu hơn.
Một canh giờ này, y làm sao có thể cứu chính mình đây?
.
Phó Thần bước ra ngoài, nhìn thật lâu phía chân trời, ánh mắt ngưng đọng.
Hắn nhấc một cây cung dùng điểm tâm đổi được của một đứa bé trong thành, quan sát quỹ tích chuyển động, thả lỏng bả vai, ngắm thật chuẩn.
Một tiếng vút sắc gọn vang lên, bắt rơi con chim liên lạc.
Dù dùng loài chim nào để đưa thư, đều có khả năng không thể nhận được thu do ảnh hưởng của hoàn cảnh như khí hậu, con người.
Đó là điểm thiếu sót, cũng là điểm có thể lợi dụng của thư tín thời đại này, lạc mất thư cũng không có gì lạ.
Con chim đưa thư này vô cùng khỏe mạnh, Phó Thần thấy còn khỏe hơn mấy co Thanh Nhiễm nuôi nhiều.
Nếu không phải lúc bay vào thủ đô úy, nó xà xuống khá thấp thì hắn cũng không cách nào bắn trúng được.
Có đôi khi, vận may cũng là một loại năng lực.
Hắn xui xẻo đã bao lâu rồi, rốt cuộc cũng phải may mắn một lần chứ.
Phó Thần không lập tức kiểm tra con chim kia.
Đầu tiên, hắn quan sát một lát, xác định người trong phủ đều đang tập trung ở chỗ Lý Diệp Tổ, không ai ở gần đây, mới đứng dậy, rút ống trúc buộc ở chân chim.
Sau khi xem mẩu giấy cuộn trong đó, hắn phi tang xác chim.
Thật ra hắn có thể viết một lá thư giả, bỏ vào trong ống trúc lần nữa.
Nhưng hắn cho rằng làm chuyện này quá mức thừa thãi, chẳng bằng xử lý luôn cho gọn.
Ai dám cam đoan Lý Biến Thiên sẽ không nhận ra?
Hắn về phòng mình ở khu nhà dành cho tôi tớ, châm đèn dầu lên.
Hắn đứng dậy, lấy một chậu nước, thả giấy lên đó.
Chừng một phút sau, chữ trên giấy bắt đầu hiện ra.
Chữ viết rất nhỏ, nhưng Phó Thần có thể nhận ra đó là chữ của Phi Khanh.
Tranh chữ của quốc sư không nhiều, nhưng lúc hắn cạo râu cho hoàng đế, đã từng trông thấy tác phẩm của y ở Ngự thư phòng.
Ban đầu chỉ là có chút hoài nghi, giờ thì có thể khẳng định rồi.
Phi Khanh, Thẩm Kiêu, Tưởng Thần, ba người này liên kết thành một mạng lưới quan hệ ổn định.
Bọn họ đều là người của Lý Biến Thiên.
Quả là một tam giác cân đối, danh vọng, văn thần, võ tướng đều đủ cả.
Nếu lúc ấy, không phải bọn họ chỉ chăm chăm nhằm vào hắn, hắn bất đắc dĩ phải giết Thẩm Kiêu và Tưởng Thần, e là phạm vi kiểm soát của họ ở Tấn quốc đã lớn đến mức không khống chế được.
Cho nên, lại nói về vấn đề cũ, rốt cuộc thì tại sao phải giết một nhân vật vô danh tiểu tốt như hắn? Thậm chí cả Lý Biến Thiên đều không biết hắn.
Phó Thần nhìn phong thư này, nghiên cứu nội hàm thâm ý trong từng câu từng chữ, phỏng đoán, phân tích, cho tới khi nhớ kỹ từng từ một.
Sắc mặt Phó Thần ngày càng nghiêm trọng.
Hắn khẽ run rẩy khép mắt, một lúc lâu sau mới đổ chậu nước kia đi, cuối cùng châm lửa hủy lá thư.
Hắn nhìn về hướng Lý Biến Thiên đang ở, trong ánh nến mờ ảo, biểu cảm không thể nhìn rõ.
.
Một lúc lâu sau, trong lúc người người còn đang bận rộn lo cho vết thương của Lý Diệp Tổ, cả phủ đô úy nháo nhào người ngã ngượi đổ, bỗng nhiên có tiếng la thất thanh từ viện phía đông.
Ánh lửa nổ lên bốn phía.
Lúc mấy người A Nhất ra khỏi phòng Lý Biến Thiên, họ trong thấy toàn bộ phòng chứa củi đã chìm trong biển lửa.
"Nhị thập tam đáng lẽ phải canh gác ở đây đi đâu rồi?" Bọn họ đương nhiên có sai người đến trông coi, phải đảm bảo dù Thiệu Tân Ngôn có xảy ra chuyện gì cũng nhất định không thể mất mạng ở chỗ họ được.
Nhưng lúc này, chẳng thấy bóng dáng nhị thập tam đâu hết, còn trong phòng đã lửa chat bừng bừng.
Thiệu Tân Ngôn bị kim tàm ti trói chặt, dù muốn chạy cũng không chạy thoát.
Nhưng lửa lớn thế này, không thể xông vào được, như thế có khác nào tự sát.
Sau khi dập được lửa thì đã qua một canh giờ.
Phòng chứa củi đã cháy đen thui.
Người ta phát hiện một xác chết, khác xe với vóc dáng Thiệu Tân Ngôn.
A Nhất tìm thấy một góc nhỏ của phòng chứa củi đã bị đục vỡ, chỉ có người thân hình nhỏ thó mới chui qua được.
Tất cả mọi người quay mắt nhìn nhau.
Bọn họ thậm chí còn thấy mùi dầu mỡ quen thuộc phảng phất.
Đó là loại mỡ họ đã dùng khi phục kích nhị hoàng tử.
Trên đời này thật sự có chuyện ma quỷ hiện hồn quấy phá sao?
Bởi vì chúng ta hại nhị hoàng tử, nên linh hồn nhị hoàng tử tìm đến báo thù.
Vừa nghĩ thế, tất cả mọi người đều chợt lạnh sống lưng.
Chuyện này quả thật rất quỷ dị, chứ chẳng phải bọn họ tự tưởng tượng ra.
Lý Biến Thiên đả tọa một canh giờ trong phòng xong, bọn họ mới trình báo việc này lên.
Lý Biến Thiên nghe vậy, nở nụ cười, "Cảm giác có quỷ hồn quấy phá? Thứ này không có trên đời.""Do thuộc hạ vô năng." Các hộ vệ cúi đầu.
"Rất biết chọn thời cơ, hôm nay lực lượng phòng thủ của chúng ta thưa thớt nhất.
Hắn trốn rồi.
Các ngươi mau phái người đuổi theo." Do chuyện của Lý Diệp Tổ nên không ai để ý tới một kẻ dở sống dở chết cả, nhưng qua ngày hôm nay có lẽ phải cân nhắc lại rồi.
Lý Biến Thiên nhìn nét mặt từng người.
E là....có nội gián, thậm chí còn nội ứng ngoại hợp.
Lý Biến Thiên vuốt ve cằm, kẻ nào lại cố tình đổ tội cho A Tam? Ánh mắt hắn liếc qua Phó Thần, lại lắc đầu.
Thằng nhóc này thông minh thì thông minh thật, nhưng tính tình không tốt, cũng không quá nhẫn nại.
Từ đầu đến cuối, nếu hắn không ép mang thằng nhóc về Kích quốc thì chỉ e nó sẽ cả đời nằm ăn chờ chết ở Loan kinh.
"Vâng, nhưng mà...." Mấy người A Nhất cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Ngay cả một hoàng tử bị trọng thương mà còn không trông coi được.
Đây chính là sự thất trách nghiêm trọng nhất của bọn họ mấy năm nay.
"Nếu không tìm được thì không cần theo nữa.
Chuyện lần này có đến tám chín phần là muốn dụ các ngươi vào bẫy." Lý Biến Thiên nói tiếp.
Bây giờ hắn không xác định được kẻ ra tay là ai, có thế lực nhưu nào, hay thậm chí có đến vài thế lực.
Ánh mắt Phó Thần thoáng vẻ tiếc nuối, kế hoạch liên hoàng vẫn bị Lý Biến Thiên phát hiện ra.
Quả thật, hắn muốn lợi dụng việc Thiệu Tân Ngôn chạy trốn để bắt gọn một lưới đám hộ vệ, chỉ tiếc là trực giác của Lý Biến Thiên rất chuẩn.
Lý biến Thiên trầm tĩnh nhìn về phía A Tam : "Chìa khóa trên người ngươi đâu?"
A Tam nghe Lý Biến Thiên nói, lập tức lấy chuỗi chìa khóa trong người ra.
Tất cả các chìa đề còn nguyên vẹn, không thiếu chiếc nào.
Hắn đã hết đường chối cãi.
Dù tất cả mọi người đều tin A Tam không thể nào thả Thiệu Tân Ngôn, nhưng mọi bằng chứng đều chỉ thẳng vào hắn.
Không có chìa khóa, Thiệu Tân Ngôn không thể thoát ra, bọn họ còn bị mất một hộ vệ trong đoàn nữa.
Tất cả mọi người tập trung trong sân, xem A Tam bị hành hình.
Năm mươi roi, không nhiều không ít.
Kẻ thất trách nhất định phải nhận.
"A Nhất, ngươi làm đi." Lý Biến Thiên đưa roi qua.
Tình cảm giữa các hộ vệ rất tốt.
Chính việc ra tay với đồng đội mới càng khiến bọn họ áy náy, tự trách, sau đó mới có hiệu quả, càng tận tâm tận lực làm việc.
Quất xong bốn mươi roi, lưng A Tam đã máu thịt lẫn lộn, gần như bất tỉnh.
Phó Thần vẫn im lặng đứng trong đám người.
Bỗng nhiên, hắn quỳ rạp xuống đất, bình tĩnh nói với Lý Biến Thiên : "Chủ công, xin cho ta chịu thay A Tam ca mười roi cuối cùng."
Lý Biến Thiên ngồi trên xe lăn, giọng nói càng thêm thâm trầm, "Người của ta phạm sai lầm, nhất định phải chịu phạt, không ai có thể thay thế."
"Còn đánh nữa, huynh ấy sẽ chết mất!" Giọng hắn như sắp phát khóc, có vẻ như hắn đã kìm nén rất lâu rồi, thật sự không chịu được nữa mới bước ra.
Quả thật như vậy, người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên không thể chịu nổi, dù hắn biết lúc này không nên lên tiếng.
Phó Thần gia nhập đoàn chưa lâu, đương nhiên vẫn biết Lý Biến Thiên cai quản thuộc hạ nghiêm khắc.
Nếu hắn đủ thông minh, lúc này không nên xin thay A Tam, nhưng hắn lại điếc không sợ súng.
Lý biến Thiên trầm mặc nhìn hắn, hồi lâu mới nói, "Ngươi xin cho hắn cũng được, chịu phạt gấp đôi."
Tương đương với hai mươi roi.
"Phân, tạ chủ công ban ơn." Phó Thần cảm động đến rơi nước mắt, cởi áo bông trên người, để lộ nửa thân trên trắng nõn, run cầm cập trong gió lạnh.
Lúc này, A Tam đã được những người khác đỡ xuống khỏi ghế dài, chuẩn bị bôi thuốc.
Anh mắt A Nhất nhìn Phó Thần đầy phức tạp.
Bọn họ biết chuyện này không ai có thể thay ai.
Trong lòng bệ hạ, cái hắn muốn là răn dạy, chứ không phải muốn đám hộ vệ tình thương mến thương chịu tội thay nhau.
Lúc này, chắc chắn không có ai đứng ra cầu xin cả, như thế không phải cứu A Tam mà là hại hắn.
Nhưng Lý Ngộ chưa tới được bao lâu nên không biết.
Do vậy hắn mới lên tiếng cầu tình, thế mà chủ nhân còn đồng ý.
Nhớ tới ngày trước mình còn hiểu lầm thiếu niên này, giờ lại thấy hắn thật gan dạ sáng suốt.
Tuy thế, không biết vì sao A Nhất vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Thôi được rồi, miễn thằng bé không uổng phí lòng tốt của A Tam đối với nó là được.
Lúc A Nhất đang chuẩn bị vung roi, Lý Biến Thiên đột nhiên ngăn lại, "Để ta."
A Nhất dừng lại, dâng roi cho Lý Biến Thiên.
Lý Biến Thiên nhìn tấm lưng trắng nõn, non mềm của thiếu niên, giọng nói lạnh lùng, "Lý Ngộ, ta chưa bao giờ dạy bảo ngươi.
Hôm nay, ta muốn ngươi học được một đạo lý.
Bất cứ ai cũng phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Đồng cảm, có khi là hại người.....hại cả mình."
"Vâng, Lý Ngộ hiểu.
Nhưng huynh ấy không phải người khác, mà là A Tam ca." Phó Thần khẽ gật đầu, giống như con gà nhỏ ngoan ngoãn nằm sấp trên ghế, bị nhét một mảnh vải vào miệng.
Còn chưa xong, một roi đã quất xuống.
Những vết cắt đỏ rực hiện lên trên tấm lưng trắn gnhuw tuyết.
Tất cả mọi người đều thấy rõ, suốt dọc đường đi, thiếu niên này chưa từng bị ngược đãi.
Lý Biến Thiên rất sủng ái hắn, ngay cả Thẩm gia huynh đệ ngày xưa còn thua xa.
Nhưng vì A Tam ca thường ngày luôn chăm sóc hắn, hắn chấp nhận chịu phạt.
Rõ ràng lúc mới thoát khỏi thôn Thượng Thiện, còn tru tréo ở trên cây không dám xuống, sợ ngã đau, vậy mà giờ có thể nín thinh, không hề kêu một tiếng.
Tuy nói hành động theo cảm tính như vậy thật ngu xuẩn, nhưng lại rất có nghĩa khí, không thể không xúc động.
Người khác đang suy nghĩ gì, Phó Thần không quản nổi.
Hắn bị cơn đau khiến cho mụ mị cả đầu óc rồi.
Thủ pháp của Lý Biến Thiên nhìn thì lợi hại nhưng thật ra vẫn còn giơ cao đánh khẽ chán, chỉ gây tổn thương bên ngoài da thịt mà thôi.
Có điều, Phó Thần ở kinh thành nhàn hạ, da mỏng thịt mềm, chịu không nổi, cho nên vẫn bị thương nặng.
Sau hai mươi roi, Lý Biến Thiên lạnh mặt quăng roi xuống đất rồi rời đi.
Phó Thần suýt chút nữa ngã lăn từ trên ghế xuống, may sao A Nhất nhanh tay đỡ được.
"A Nhất ca, đau....." Lúc này, chữ đại nhân hắn gọi quen miệng đã bị lược bỏ.
Giọng điệu Phó Thần có chút giống tiểu hài tử bị bắt nạt xong về nhà khóc om sòm.
Đối với Lý Ngộ lúc này, bọn họ là nhà.
Chỉ có thật sự ỷ lại, mới cư xử như thế.
A Nhất có lẽ đã hiểu được phần nào cảm giác của A Tam, bị một tiếng ca làm cho toàn thân thư sướng.
Nhìn thấy tiểu tử ban nãy còn cốt khí đầy mình, một tiếng cũng không kêu, giờ lại bắt đầu kêu gào ầm ĩ, ra vẻ yếu ớt sắp chết.
Hắn bực mình nói: "Đáng lắm, tự mình muốn chịu đòn.
Không biết là chủ công cấm tiệt mấy chuyện này hay sao? Hỏng hết cả quy củ, sau này đừng có làm." Tuy thái độ thì bực bội, nhưng tay ôm Phó Thần lại có chút dịu dàng.
Tạm thời không nói tới sự chuyển biến thái độ của A Nhất, sau khi A Tam tỉnh lại, liền lạnh mặt với Phó Thần vài ngày.
Phải đến khi Phó Thần thề sống thề chết không làm thế nữa, hắn mới chịu bỏ qua.
Vết thương trên lưng bọn họ được chăm sóc cẩn thận, cầm máu ngay trong đêm đó, băng kín ba lớp trong ngoài.
Sauk hi tỉnh lại, Phó Thần nghe nói thứ đó của Lý Diệp Tổ thế mà ghép lại được.
Chẳng biết Lý Biến Thiên tìm được diệu thủ thần y từ đâu, nhưng chẳng qua chỉ là khôi phục được bộ dạng bên ngoài thôi, chứ chức năng chắc là không còn như trước nữa rồi.
Phó Thần nghe xong, hơi có chút hí hửng.
Chắc là bách tính Kích quốc nghe được tin này sẽ mở tiệc ăn mừng đó.
"Có việc gì mà vui vậy?" A Nhất đưa thuốc cho hắn, thắc mắc.
"Đệ cảm thấy mình sắp bị mấy người các huynh chăm như kẻ tàn phế rồi."
"Đệ còn biết mình là kẻ tàn phế sao!"
Phó Thần cạn lời.
"Vết thương trên lưng đã đỡ nhiều rồi nên mới vui đó." Hắn kéo kéo áo A Nhất, "Chủ công vẫn giận đệ à?"
"Chủ công không có thời gian rảnh như thế.
Quốc vương Ấm Đột quốc cùng một đám triều thầm tới.
Bây giờ chủ công còn bề bộn công việc."
Phó Thần tỏ vẻ đã hiểu.
Tuy rằng tin tức chuyển tới Lý Biến Thiên phải bảo mật, nhưng đích thân quốc vương Ấm Đột ghé thăm cho nên nhất định sẽ báo trước, muốn biểu đạt thành ý và quy thuận.
Phó Thần thì vui sướng, còn Lý Diệp Tổ sau khi tỉnh dậy, nhìn nửa thân dưới không còn cứng lên được nữa, tính tình càng thêm tàn bạo nóng nảy.
Mấy ngày nay đã có ba hạ nhân bị đánh chết.
Bây giờ ai cũng sợ hãi khi đến gần phòng của Lý Diệp Tổ, người nào người nấy nơp nớp lo âu, chỉ sợ một ngày đẹp trời bị Lý Biến Thiên sai đi phục vụ Lý Diệp Tổ.
Sau khi biết Lý Biến Thiên không lấy mạng thiếu niên kia, trái lại còn để y thừa cơ đàu tẩu, không có ý định báo thù cho huynh trưởng của mình, Lý Diệp Tổ chẳng biết nghĩ gì, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Hắn không còn hùng hùng hổ hổ nữa, chỉ là vẫn khó hầu hạ như thường.
Nhưng Phó Thần có cảm giác, Lý Diệp Tổ tức giận không đáng sợ, bình tĩnh mới phải lo.
Việc truy đuổi thập nhị hoàng tử phải dừng lại, vì theo bọn họ suy đoán, có lẽ thập nhị hoàng tử đã bị bộ lạc Ô Ưởng nổi danh dũng mãnh thiện chiến cướp về.
Có kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của ngay trước mắt Lý Biến Thiên, điều này khiến mấy người A Nhất ngậm tức trong lòng, nhưng riêng Lý Biến Thiên lại vẫn bình thản.
Hắn vẫn cư xử như mọi ngày, cần làm gì thì làm cái nấy.
Giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.
.
Trong một căn nhà đất cũ kỹ, mấy người tụ tập lại lại.
Chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng u ám.
Tấm bản đồ trải rộng, Thanh Nhiễm cùng những người khác đứng vây xung quanh.
Túc Ngọc đặt biệt danh cho bọn họ lần lượt là Cô Ưng, Hận Điệp, Địa Thử, Kền Kền, Đao Ba, cùng Phúc Xà và Phì Hổ vừa quay về.
Sắc mặt bọn họ lộ rõ vẻ căng thẳng.
Thanh Nhiễm chỉ vào bản đồ, nói.
"Đây là tấm bản đồ trước kia công tử sai Hận Điệp vẽ.
Nơi các ngươi cần tới đã được đánh dấu trên này.
Nhất định không thể sai thời gian và địa điểm.
Đêm mai, chúng ta chỉ có thể thành công, không được phép thất bại."
Bọn họ tiến hành thảo luận vài chi tiết.
Bất chợt, cửa bị đẩy ra, Văn Ỷ che mặt đứng ngoài đó.
Thanh Nhiễm bảo những người kia an tâm, chới nóng, lại quay sang Văn Ỷ, "Văn Ỷ, lúc vào phải ra ám hiệu, ngươi quên quy củ rồi sao?"
"Thanh đại nhân, thuộc hạ vọi vàng, quên phép tắc." Văn Ỷ biết mình nóng nảy, hít một hơi rồi lại nói, "Người có biết mấy ngày nay phủ đô úy xảy ra chuyện gì không? Kích quốc tứ vương gia bị cắt mấy....chỗ đó....." Thế thì nàng còn đi câu dẫn kiểu gì được nữa.
Bây giờ có khi tứ vương gia càng thấy người đẹp thì càng muốn giết.
Kế hoạch ban đầu của Phó Thần đã bị lật ngược rồi.
"Thanh Nhiễm nhẹ nhàng cười, "Ngươi nghĩ vì sao bỗng nhiên lại xảy ra chuyện như thế? Có kẻ gây ra, hay là chuyện ngoài ý muốn?"
Văn Ỷ đờ người, chẳng lẽ......."
"Ngươi còn nhớ lần đầu tiên trông thấy công tử, khi ấy công tử đã phát hiện ra điểm khác thường.
Để kế hoạch tiến hành thuận lợi, công tử đổi mới cách làm.
Giờ ngươi cần tìm một thân phận khác để tiếp cận tứ vương gia."
Chuyện này quả thật là sau khi Phó Thần phát hiện ra đám người Văn Ỷ bất mãn với mình, quyết định lợi dụng thập nhị hoàng tử còn đang ở phủ đô úy.
Kế hoạch thay đổi quá nhanh, khó tránh khỏi có chút lỗ hổng.
Nhưng ít ra có mấy mục đích rõ ràng như sau:
Thứ nhất, gián tiếp nói cho đám Văn Ỷ biết, không cần các ngươi ta cũng có thể hoàn thành kế hoạch của mình, các người có thẻ chọn, theo ta hoặc biến ! Ý răn đe hết sức rõ ràng.
Thứ hai, chứng minh bản thân.
Để những thuộc hạ của Túc Ngọc và Thanh Nhiễm thấy được nặng lưng của mình, từ đó loại bỏ hoài nghi, hắn cần cho họ thấy, không có bọn họ, hắn vẫn có thể tự tạo thời cơ.
Thứ ba, Lý Diệp Tổ vẫn luôn thòm thèm những thiếu niên xinh đẹp, thiến sớm cho gọn, vì người vì mình, trừ hại cho dân.
Thứu tư, nếu may mắn thì hắn có thể ly gián cặp huynh đệ họ Lý tình nghĩa sâu đậm này.
Phó Thần không tin trên đời có thứ tình cảm nào không chia rẽ được, chẳng qua là mưu kế chưa đủ tinh vi mà thôi.
Chỉ cần tạo ra một vế nứt cũng đủ cho sự nghi ngờ bén rễ.
Thứ năm, lợi dụng tên phế vật thập nhị hoàng tử.
Nếu y tự cho là mình thông minh, dám quay về phủ đô úy ẩn nấp, thì tội gì không nhân cơ hội này vắt kiệt giá trị của y.
Thứ sáu, giúp thập nhị hoàng tử trốn thoát, không còn nguy cơ bị đuổi giết.
Y có thế lực của mẫu tộc chống đỡ, nếu rơi vào tay hắn thì nhất định sẽ có giá trị sử dụng sau này.
Thứu bảy, nếu có thể gây tổn thất cho đoàn hộ vệ thì tốt, tiếc là giết được mỗi nhị thập tam.
Thứ tám, nếu không đối phó được đám hộ vệ, vậy thì lại một lần nữa tẩy bớt hoài nghi trong lòng Lý Biến Thiên, cũng nhân tiện cày thêm độ hảo cảm của các thành viên đoàn hộ vệ đối với mình.
Thứ chín, khiến Lý Biến Thiên bắt đầu hoài nghi, liệu có phải trong những cấp dưới mình tin cậy, có nội gián hay không.
Ngoài ra còn nhiều lợi ích khác nhưng không cần nói ra.
Một hòn đá trúng không biết bao nhiêu con chim đã là thói quen làm việc của Phó Thần.
Hắn không phải kiểu người nắm chắc mới đánh, bởi kẻ địch và hoàn cảnh sẽ luôn biến đổi, bất cứ kế hoạch nào cũng đi kèm rủi ro.
Trên đời này chẳng có ai là tính toán như thần, nhất định không sai cả.
Hắn không dám xem thường cất cứ ai.
Nhưng hắn sẽ phân tích mọi khả năng có thể xảy ra rồi mới đi đến quyết định, giảm mức tổn thất cho bản thân đến thấp nhất, dù có là quyết định nhất thời đi chăng nữa.
Đương nhiên, Thanh Nhiễm thân làm thuộc hạ cũng chẳng thể đoán được nhiều đến thế.
Nàng chỉ nói ra vài nguyên nhân rõ ràng nhất cho đám Văn Ỷ nghe.
Chỉ từng ấy thôi đã đủ khiến bọn họ kinh hãi đờ người.
Văn Ỷ toát mồ hôi lạnh.
Nàng không ngờ bản thân còn chưa kịp làm gì, mà thật ra cũng chưa nghĩ phải làm gì, mà nam nhân kia đã "ra oai phủ đầu" ngay lập tức rồi.
"Người đó đến từ Âm ti địa phủ.
Dám đắc tội hắn, lá gan ngươi cũng không nhỏ đâu, sợ mạng mình quá dài à, ha ha." Một tiếng cười đột ngột vang lên.
Âm Thanh mang chút điệu bộ châm chọc, khiến cho mấy người Văn Ỷ đều chú ý tới.
Bấy giờ, Văn Ỷ mới phát hiện ra có một người khác nằm ở góc tối trong căn phòng.
Một thiếu niên gương mặt non choẹt, đôi mắt mở to nhìn Văn Ỷ như thể đang chê cười nàng không cần mạng.
Văn Ỷ từng là thuộc hạ của thất hoàng tử mấy năm, đương nhiên nhận ra người kia là thập nhị hoàng tử, thuộc phe đối địch với chủ tử cũ của các nàng.
Sau y lại ở đây, còn được bọn họ cứu về? Thế giới này càng lúc càng loạn.
Nhận ra Thiệu Tân Ngôn, Văn Ỷ nuốt lại mấy lời mình định nói.
Đối với những người mang thân phận chủ tử, nàng có thói quen không hành xử lỗ mãng.
Những kẻ có lá gan phạm thượng thường chẳng sống được bao lâu, "Nô tỳ biết sai, không nên tự đoán ý bề trên."
"Mấy lời này đừng nói với ta, đi mà nói với hắn." Thiệu Tân Ngôn nhìn cánh tay đã gãy khi cố sức đập vỡ bức tường.
Y im lặng, trợn trắng mắt, rồi lại nằm xuống tiếp tục dưỡng thương.
Mấy ngày sau, vết thương trên lưng Phó Thần đã kết vảy.
Tuy hắn cử động mạnh một chút là đau, nhưng đã không có gì đáng ngại.
Lúc chạng vạng, hắn đi ra ngoài, có không ít người trong phủ lên tiếng chào hỏi, quan tâm vết thương của hắn.
Hắn cũng biết sau việc bị chủ tử giáo huấn, có không ít kẻ cảm thấy đồng tình.
Mấy người Lý Biến Thiên đã được quốc vương Ấm Đột quốc vừa tới mời đi yến hội.
Đáng lẽ chỉ ở lại một ngày, không cần tham dự, nhưng bây giờ Lý Diệp Tổ không thể di chuyển đường dài, cho nên Lý Biến Thiên lại điều chỉnh kế hoạch để mấy ngày sau mới về nước.
Lúc Phó Thần đi ngang đình viện thì thấy Lý Diệp Tổ đang khập khiễng đi lại trong đó.
Một đám thiếu nam thiếu nữ bị lột sạch, đứng trước mặt hắn, thấy có người tới cũng không tránh né.
Bây giờ Lý Diệp Tổ trông có vẻ âm trầm hơn trước rất nhiều.
Tóc đen xõa tung, tựa như điên cuồng.
Trông thấy Phó Thần, cặp mắt hắn sâu hút lại đen kịt, chỉ tay, "Các ngươi tới đó, lột sạch hắn cho ta."
Thấy đám tôi tớ đang định lại gần, Phó Thần không chút hoang mang, "Chủ công sắp quay lại rồi, ngài thật sự muốn làm thế với ta sao?"
Sắc mặt Lý Diệp Tổ biến hóa mấy lần, rõ ràng đang cân nhắc.
Cuối cùng, hắn nheo mắt nặng nề nhìn Phó Thần, "Ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện, hắn có thể che chở ngươi cả đời, đừng để rơi vào tay ta."
Lý Diệp Tổ nở nụ cười tà ác.
Hắn còn nhớ rõ hình ảnh trước khi mình bị đánh ngất đi.
Loại cảm giác mơ hồ này xua thế nào cũng không tan đi được.
Phó Thần giật mình.
Quả nhiên Lý Diệp Tổ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Lý Biến Thiên.
Rốt cuộc là vì sao?
"Nô tài đương nhiên sẽ cầu cho chủ công hồng phúc tề thiên, thọ ngang trời đất." Ừ, lời này chắc không sai, nhất là với mấy tổ chức tà giáo.
Lý Diệp Tổ nghe xong, chẳng có vẻ mặt gì kỳ quái.
Phó Thần đoán rằng có không ít người thành tâm thực lòng nói về Lý Biến Thiên như thế.
Dứt lời, hắn chẳng thèm nhìn đám thiếu nam thiếu nữ thân thể lõa lổ, rét run cầm cập trong đình viện kia nữa, đau lòng khép mắt lại, đi thẳng ra ngoài.
Sức hắn bây giờ chỉ cứu được mình mà thôi.
.
Trong bụi rậm khô héo, vài người ẩn nấp bên dưới, nhìn bộ lạc Ô Ưởng đang nướng thịt ăn bữa tối ở đằng xa.
Đó là một bộ tộc hùng mạng, nhân khẩu đông đúc, phân bố không đồng đều, dù là nam hay nữ cũng vô cùng cường tráng và ngang ngược.
Bọn họ đều là những kẻ không phân phải trái, sinh sống ở những ốc đảo quanh khu vực biên giới giữa Khương Vu và Ấm Đột quốc.
"Bộ lạc Ô Ưởng thường xuyên đổi địa điểm, chỉ mỗi việc xác định vị trí của bọn họ thôi đã mất nửa ngày, mệt chết lão béo ta mất." Phì Hổ bẻ lá cây, phe phe phẩy phẩy, vừa theo dõi phía đằng xa.
"Ngươi có gì mà mệt, chẳng qua là dùng khinh công di chuyển mấy đường, chẳng gầy đi tí nào, kêu ca cái con khỉ.
Nói cho mà biết, lần này mà không nhờ có Địa Thử thì còn lâu mới tìm được.
Vốn dĩ công tử đã chẳng xem chúng ta ra gì, nếu vị trí của một bộ tộc mà còn không tìm ra thì cả đám sẽ bị cho là vô dụng mất." Phúc Xà cảm khái nói.
Bọn họ không ngờ rằng những ám vệ hàng đầu như mình lại có ngày bị xem thường như thế.
"Công tử sẽ đến thật sao?" Địa Thử vùi nửa thân trong lòng đất, một nửa chồi ra ngoài, khẽ hỏi.
Hắn có biệt danh đó là nhờ am hiểu thăm dò địa hình và đào hầm.
"Đại khái vậy.
Ta có cảm giác hắn không ưa chúng ta lắm.
Ngươi thấy đó, hắn có một mình mà có thể giải quyết được bao chuyện, chúng ta cẳn bản chỉ làm nền mà thôi." Phì Hổ vừa gặm lá vừa đáp.
"Còn không phải tại Hắc Quả Phụ làm mình làm mẩy.
Công tử ở ngay trước mặt ả mà còn không biết đường che dấu cảm xúc.
Đúng là có mấy người lớn tồ rồi mà chẳng khôn lên được, năm xưa được huấn luyện như thế thật lãng phí.
Chúng ta ngay từ đầu đi theo Túc Ngọc và Thanh Nhiễm đại nhân, bọn họ chọn chúng ta tới đây thì cứ nghe là được, cần gì biết bọn họ đổi chủ hay thế nào.
Thành ra bây giờ chẳng có viêc mà làm." Kền Kền vừa đứng trên cao quan sát, vừa chép miệng, "Cá ngươi nói xem, sao người của cái bộ lạc này lại đô con như vậy nhỉ.
Ngay cả phụ nữ mà còn cường tráng như thế, có thể vác cả nam nhân.
Chúng ta so ra chỉ bằng cẳng tay cẳng chân bọn họ, lỡ lát nữa bị họ quật chết thì làm sao?"
"Vậy mới bảo phải ẩn nấp trong chỗ tối làm viêc.
Nghe nói mỗi lần Khương Vu với Ấm Đột quốc đánh nhau, đều chiêu dụ bọn họ.
Bọn họ về phe ai thì phe đó có nhiều khả năng giành thắng lợi, cho nên hai nước này đều tranh nhau lấy lòng bọn họ."
"Cho nên nếu bọn họ bị tiêu diệt, thì chỗ này sẽ rối như mới bòng bong." Một giọng nói trong trẻo dễ nghe chợt vang lên.
"Nói rất đúng, ta cũng thấy vậy....Ớ?" Phì Hổ quay phắt cái mặt mấy chục cân thịt.
Hắn trông thấy một thiếu niên mặc đồ đen đứng trong bụi cây tối om cách đó không xa, mỉm cuời thanh lịch với bọn họ.
Trên mặt người đó có nét ngượng ngừng, đôi mắt nhu hòa, trông có vẻ cực kỳ mềm mại, vô hại.
.
Ở Quan Tinh Lâu, Phi Khanh nhìn đăm đăm bầu trời.
Tố Nữ tinh càng ngày càng sáng, mệnh số đã định.
Kế hoạch dùng toàn lực tấn công nàng bị hoàng quý phi ngăn cản.
Dù sau đó có tìm thêm cơ hội, hãm hại nàng từ tròn tối đến ngoài sáng, ngưng với nhân lực liện nay, không cách nào đụng đến Mai phi lần nữa.
Y không cách nào ngoài thu hồi thế lực.
Nếu không, Tấn Thành đế sẽ ra tay thanh tẩy, thậm chí thanh tẩy cả triều thần, bao gồm bản thân y.
Mấy ngày trước, y đã gửi một phong thư.
Trên bản đồ tinh tượng khổng lồ, Thánh Sát bỗng nhiên lại sáng cạnh Đế Vương tinh.
Hắn đang ở rất gần chủ công.
Bên chủ công, e rằng có một kẻ khó đoán định.
Chỉ mong mọi chuyện chưa quá muộn.
.
Hoàng quý phi Tấn quốc vì cứu Mai phi mà bị trọng thương, sự đề phòng trong cung lại tăng thêm mấy lần.
Trước kia, sau một canh giờ tuần tra, cấm vệ quân sẽ đổi một lần, nhưng bây giờ thành cứ nửa canh giờ là đổi, việc canh gác tiến hành hết sức sâm nghiêm.
Có thể ám sát hoàng quý phi, như thế đương nhiên hoàng đế sẽ lo lắng, một ngày kia đến lượt mình thì làm thế nào.Không có tên thông tin gì về tên thích khác đã mất tích trong hồ, trừ một thanh chủy thủ, và lời khai kẻ đó có vóc dáng của một nam nhân.
Để không bị truy ra xuất xứ, hắn không dùng đến nội lực.
Đế vương phẫn nộ ngút trởi, tăm thêm thủ vệ ở cung điện của Mai phi và hoàng quý phi.
Có thể nói, từ lúc khai triều đến nay, chỉ có một hai phi tần được đãi ngộ đến thế.
Tuy rằng hoàng quý phi không thể thăng chức nữa, nhưng lần này nàng có công cứu Mai phi, Tấn Thành đế ghi nhớ trong lòng.
Hắn cất nhắc cho vài vị công tử lão gia mấy năm nay chưa thăng quan của Mục Gia, hoặc ban hôn, sau đó lại phong vương cho tam hoàng tử, trở thành vị thân vương thứ ba trong các nhi tử cửa hoàng đế, sau tam hoàng tử và thất hoàng tử.
Trước kia, Tấn Thành đế cũng từng trải qua tranh ngôi đoạt vị với các huynh đệ, cho nên tương đối keo kiệt trong việc phong vương cho các con.
Phải biết, trong đám hài tử của y, có hơn phân nửa hoàng tử không có danh hiệu, phong hào, thổ đia hay công sự gì hết.
Điều này khiến các hoàng tử khác đều âm thầm bấy mãn.
Lão tam còn chưa về kinh mà mẫu phi của y đã giúp y được phong vương rồi.
Người còn không có mặt ở kinh thành mà người trong thành cứ luôn miệng nhắc tới.
Có mẫu phi nâng đỡ cho thật là tốt biết bao.
Các hoàng tử vừa ghen tị vừa hâm mộ, nhưng các phi tử thì không yên ổn như thế.
"Sao ả ta còn chưa chết!" Trong Trường Ninh cung, hoàng hậu ném sứ vỡ đầy đất.
"Nương nương, không được, lời này đừng nên nói ra." Lâm ma ma nhìn ra cửa, thấy không có ai mới vội vàng đóng lại, khẽ giọng khuyên nhủ.
Bây giờ, người trong cung ai chẳng biết tính mạng của hoàng quý phi là do hoàng đế dùng một đống kỳ trân dị bảo cứu về, còn sai Thái Ý chầu trực ngày đêm không nghỉ.
"Ma ma, làm gì phải lo lắng thế.
Trong cung nào có ai không nghĩ vậy." Hoàng hậu vò tấm khăn không tay, bực bội nói.
"Nương nương bớt giận, việc gì phải tổn hại bản thân vì tiện nhân Mục Quân Ngưng kia." Lâm ma ma không ngừng trấn an.
"Năm đó trong cung có tin tức rằng người được tiên đế chọn làm thái tử phi là ả chứ không phải ta.
Nếu không phải Ngô gia ta có công khuất phục Khương Vu thì ngôi hoàng hâu này đã chẳng đến lượt ta.
Ngươi xem ,trong cung này có ai nhiều hài tử như cả.
Tuy nói chết một mà vẫn còn ba ! Ta với ả chẳng chênh nhau mấy tuổi, nhưng xem ta già hơn ả bao nhiêu? Thế mà ả lúc nào cũng tỏ ra chán ghét ta, đúng là thứ không ra gì!" Hoàng hậu tức giận đến hít thở không thông.
"Nương nương, người vẫn còn rất trẻ tuổi mỹ mạo, khí chất của người, Mục thị làm sao sánh được.
Cả đời này ả cũng không thể leo lên vị trí hoàng hậu.
Người mới là hoàng hậu nương nương duy nhất của Tấn quốc."
Nghe thế, hoàng hậu mới dễ chịu hơn một chút.
Phải rồi, sao nàng lại quên, mình là hoàng hậu duy nhất, là chính thê của hoàng đế.
Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, nàng lại cười phá lên, "Có biết lúc cập kê, Mục Quân Ngưng kia từng nói gì không.
ả nói 'nhất quyết không làm thiếp', ha ha ha, thế mà chỉ một thánh chỉ ban ra, ả phải vào cung.
Ta thật muốn nhìn ả quyết khồng làm thiếp thế nào!"
Lâm ma ma đương nhiên biết năm xưa hoàng hậu lúc nào cũng nói nhỏ bên tai hoàng đế, rằng vị đệ nhất tài nữ Loan kinh của Mục gia này khi ấy diễm lệ nhường nào, mới khiến Tấn Thành đế, bầy giờ còn là thái tử, say như điếu đổ, khẩn cầu tứ hôn, đưa nàng vào phủ thái tử.
Tiếng cười điên cuồng của hoàng hậu rền vang như sấm, vọng khắp Trường Ninh cung.
Lương Thành Văn đang định yết kiến hoàng hậu để bắt mạch cho nàng, lúc đi cạnh đại cung nữ thì nghe được mấy chữ cuối cùng.
Hắn lui lại vài bước, tỏ vẻ dè chừng.
Sauk hi cứu được hoàng quý phi "về từ cõi chết", Lương Thành Văn được phá lệ phong làm chính nhất phẩm thái y, một lúc nhảy ba bậc.
Từ nay về sau, sẽ có khồng ít quý nhân trong cung mời hắn đến mắt mạch.
Hôm nay hắn cũng phải một đầu chạy ba bốn chỗ.
"Nương nương lúc này có lẽ không tiện, một lát nữa thần quay lại thì hơn.
Vân cô nương yên tâm, thần chưa nghe thấy gì hết."
"Nô tỳ không dám, làm phiền Lương thái y.
Nô tỳ sẽ đưa ngài ra ngoài." Vấn Ế cũng hiểu tính nết hoàng hậu nương nương gần đây càng lúc càng quái lạ, những lời như vậy mà cũng có thể nói ra.
Lỡ đến tai hoàng thượng thì biết làm thế nào.
Thị cũng không định bẩm báo lại chuyện này cho hoàng hậu.
Lương thái y đã cứu muội muội của thị khỏi trận sốt cao khi mới vào cung, có ơn lớn với thị.
Hoàng hậu nương nương mắc bệnh đa nghi nặng nề, thái giám cung nữ trong cung sống chẳng dễ dàng, thị đương nhiên không mong một vị đại phu có lương tâm lại bị hại một cách không đáng như thế.
Vừa ra khỏi Trường Ninh cung một đoạn, hắn bị Quỷ Tử gọi, "Điện hạ mời ngươi tới một chuyến.
Cẩn thận chút, tâm tình điện hạ hình như không tốt lắm đâu."
Thiệu Hoa Trì bây giờ ngày càng thâm hiểm khó lường.
Có rất nhiều khi, ngay cả đám thuộc hạ như họ cũng không hiểu nổi.
Lương Thành Văn bước vào thư phòng của Trọng Hoa cung thì thấy Thiệu Hoa Trì đang vẽ gì đó trên thư án.
"Đến rồi à? Ngồi đi." Thiệu Hoa Trì không nâng mắt, tay vẫn bận rộn cầm bút.
"Tạ điện hạ." Nhìn bộ dạng thì đâu có vẻ gì là tâm tình không tốt.
Sang năm mới, thất hoàng tử lại thêm một tuổi.
Y mặc một thân bạch y thắng tuyết, mái tóc lóng lánh bach, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa trầm ổn, tác phong linh hoạt.
Dừng nét bút cuối, Thiệu Hoa Trì mới cầm tờ giấy Tuyên Thành chưa khô mực tới gần.
Tuy mỉm cười, nhưng đáy mắt chẳng có lấy một gợn vui.
"Không biết lúc ở huyện Lô Tích, ngươi đã từng nhìn thấy tờ truy nã giống như thế này chưa?"
Lương Thành Văn vừa nhìn, đồng tử liền co lại.
Hắn quả thực đã thấy.
Khi Phó Thần nói đang bị đuổi giết, hắn đã cố tìm được một tờ lệnh truy nã được tiến hành vô cùng bí hiểm.
Vanh Hiến tiên sinh làm việc cẩn thân, chỉ riêng việc tìm tờ lệnh truy nã này đã tốn của hắn không biết bao nhiêu thời gian.
Tranh vẽ trên đó, chính là gương mặt Phó Thần.
Nét bút kia, rõ ràng là bút tích của thất hoàng tử.
Trông nó giống hệt bức tranh trước mắt này..