Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL


Đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Thần chất chứa cảm xúc cuồn cuộn khiến người ta sởn tóc gáy.

Lần này bất ngờ trúng kế, ngay cả Lý Biến Thiên cũng không thể bình tĩnh được.

Ngoài ảnh hưởng của nha phiến, điều khiến hắn mất kiểm soát chủ yếu vẫn là bởi người ra tay chính là ca ca của hắn.
"Lý Ngộ...." Trong căn phòng nhỏ tăm tối, chỉ có ánh sáng leo lét của mấy ngọn nến nửa bên mặt, còn nửa kia ẩn vào bóng đêm, "Mau trói trẫm lại."
"Bệ hạ, nô tài không thể làm thế !" Phó Thần thốt lên.

Hắn đương nhiên không thể làm vậy.

Chưa kể đến đám hộ vệ còn đang đứng cách đó không xa, thì với tính cách của Lý Ngộ cũng không thể vâng lệnh.

Sự tôn thờ, sùng bái Lý Biến Thiên đã ăn sâu vào xương cốt hắn, vào thời điểm như thế này, dù có đánh chết, Lý Ngộ cũng không trói Lý Biến Thiên.
Chuyện Lý Ngộ không làm, Phó Thần tuyệt đối không cân nhắc.
Hắn chợt nghiêm mặt, xé bỏ vai áo, để lộ bờ vai bóng loáng nhẵn nhụi lại trắng mịn như gấm lụa thượng đẳng, đưa tay ôm chặt Lý Biến Thiên đang co quắp trên mặt đất.

"Bệ hạ, cắn ta đi.

Ta da dày thịt thô, sẽ không sao hết." Nếu cứ để Lý Biến Thiên nghiến răng chịu đựng như thế, với nội lực của hắn, chẳng mấy chốc sẽ đi cả hàng tiền đạo.
Nếu như Lý Biến Thiên đã để cho một mình hắn vào đây, thì nhất định có những việc chỉ mình hắn làm được.
Gương mặt tuấn tú, tái nhợt của Lý Biến Thiên lấm tấm mồ hôi.

Khóe mắt hắn run rẩy vì kiềm chế, hàng lông mi dài vẫn là luôn rũ xuống.

Khi nghe Phó Thần nói vậy, hắn dường như chưa hề chuẩn bị tinh thần, nhưng nhận ra người trước mặt là ai, hắn mới chậm rãi vươn người dậy, kéo Phó Thần về phía mình.

Khi mới chạm đến da thịt đối phương, một nút thắt nào đó trong đáy lòng chợt mở tung.

Hắn cắn mạnh bả vai Phó Thần.

Răng nanh đâm nát da thịt, vị máu tanh tràn ngập khoang miệng ngay lập tức.
Lý Biến Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần thả lỏng toàn thân.

Lý Ngộ....
Lúc Phó Thần ra khỏi phòng, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn còn giống bệnh nhân hơn cả Lý hoàng.

Làn da hắn vốn đã trắng lại càng trắng bệch.

Đang giữa mùa hè, cả người hắn như mới vớt ra khỏi ao nước.
A Tứ A Lục vẫn luôn để ý căn phòng này.

Thấy cửa mở ra, bọn họ chạy tới, đỡ được Phó Thần lảo đảo ngã xuống, "Đệ sao rồi, có cần ta gọi thái y không?"
Động tĩnh trong phòng đã hoàn toàn lắng xuống, không còn tiếng kêu gào của Lý Biến Thiên nữa.
"Đệ không sao.

Nhưng mà A Tứ ca, A Lục ca, các huynh đừng vào trong đó." Phó Thần đáp, "Chủ tử sẽ sớm đi ra thôi."
Hai người cũng biết có những chuyện mình không thể tự tiện quyết định.

Lý Hoàng cai quản nghiêm khắc, không bao giờ cho phép bọn họ làm trái mệnh lệnh.

Ít ra, so với khi bệ hạ mới vào phòng, bây giờ tiếng đập phá đồ đạc đã gần như không còn nữa, họ cũng biết chủ tử nhà mình đã khá hơn nhiều.

Cho nên, quay lại vấn đề cũ, rốt cuộc tứ vương gia đã làm gì bệ hạ?
A Tứ đang định hỏi tình hình Lý hoàng, chợt nhìn thấy vết máu trên vai Phó Thần, trợn tròn mắt, "Đệ không sao chỗ nào mà không sao!"
A Lục cũng nhận ra, "Tên hỗn đản này, chẳng khác gì hồi trước, cứng đầu cứng cổ.

Bị thương như vậy mà còn không chịu nói.

Mau đi theo bọn ta."
Tuy Phó Thần đã mặc ngoại bào lên, nhưng vết cắn rất sâu, miệng vết thương chảy máu ồ át, thấm qua vải áo, quả thật có chút rợn người.
Lúc tới Thái Y viện, thấy bả vai Phó Thần gần như bị cắn mất một miếng thịt.

A Tứ A Lục thở dài một tiếng.

Phó Thần bị hai người đè ra cho thái y băng bó, sau đó mới được ra khỏi cung.
Hắn không biết thêm gì về tình hình Lý Diệp Tổ nữa, vì Lỗ vương phủ đã bị quan binh canh gác, không một ai có thể tùy ý ra vào.

Nhưng dù Lý Biến Thiên có tra cỡ nào đi nữa cũng rất khó tìm được dấu vết.

Đường hầm kia đã bị Địa Thử lấp lại như cũ rồi.
Mấy ngày cuối cùng, Phó Thần vẫn ở lại phủ đệ của A Tam, thả hết mật điểu ra, trong đó có mấy phong thư đưa đến kinh thành.

Hắn biết rõ, Tiết Duệ vẫn ở đó chờ hắn năm năm.
Bởi hắn chuẩn bị rời đi, Lý hoàng đã cho hắn được nghỉ vài ngày.

Có cơ hội tốt, Phó Thần xóa sạch mọi dấu vết của bản thân ở trong phủ.

Nếu có người năm năm trước từng ở đây, giờ đến nhìn lại, sẽ nhận ra nó hầu như không thay đổi chút nào.

Phó Thần khôi phục mọi thứ về nguyên trạng.

Đây là lòng tôn trọng cuối cùng của hắn với người đã khuất.
Hắn lại đến thăm nghĩa địa.

Trên mộ không viết tên ai.

Nếu các thân vệ của Lý Biến Thiên chết đi, sẽ không có danh tự.

Không một ai biết họ đã từng xuất hiện trên thế giới này ra sao, mất đi lúc nào.

Chỉ có những ngôi mộ vô danh này làm nơi an nghỉ cuối cùng cho họ.
Hắn lẳng lặng nhìn, chẳng nói một lời, bởi vì không có gì để nói.
Ba người nhà Ô Nhân Đồ Nhã cùng với đám Thanh Nhiễm đã lần lượt rời đi.

Trước đó, Ô Nhân Đồ Nhã đưa túi thơm trên người cho Phó Thần, để phòng chuyện bất ngờ.
Đây là món trang sức được các Thánh Nữ tộc Ô Ưởng mang theo từ nhỏ.

Trong túi hương chứa một thứ í tai ngờ : tóc.

Cứ mỗi năm, Thánh Nữ lớn thêm một tuổi, đại vu sẽ cắt một ít tóc của nàng, bỏ vào trong túi.

Những sợi tóc đó chứa khí tức tự nhiên trên người Thánh Nữ.

Lúc trước, khi Phó Thần được người của tộc Ô Ưởng đưa về, họ ngửi thấy mùi hương trên người hắn, thật ra là vì hắn mang theo túi hương này.
Rạng sáng, ngoài thành cung, chân trời vừa hiện ra một tia trắng xanh nhợt nhạt, toàn bộ hoàng thành còn bị che phủ bới lớp sương mù.

Phó Thần khăn gói nhẹ nhàng ra đi, thậm chí bên cạnh hắn chẳng có một tôi tớ nào.

Đó là yêu cầu đầu tiên của Lý Biến Thiên.

Hắn sắp xếp thân phận phù hợp cho Phó Thần ở hoàng cung, cũng chính là nơi có thể dể dàng tiếp cận trung tâm quyền lực Tấn quốc nhất.

Cho nên, thân phận của hắn từ lúc xuất hiện ở hoàng thành phải hoàn toàn phù hợp với "nhân vật" kia đến từng chi tiết nhỏ.
Ngay từ đầu, hắn muốn Phó Thần vào cung làm thái giám cũng vì tính đến chuyện này, mong hắn sớm quen với công việc.
Phó Thần đã cải trang khuôn mặt mình thành một thanh niên tầm thường.

Đó là chuyện đương nhiên.

Hắn là thái giám tổng quản ở Kích quốc, cũng xem như hồng nhân bên cạnh hoàng đế.

Tuy thông tin cá nhân về những thuộc hạ của Lý Biến Thiên luôn được giữ kín, hẳn là không có ai nhận ra hắn cả, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Lý hoàng vẫn yêu cầu Phó Thần phải cải trang.
Dán thứ mặt nạ này lên trong thời gian dài có thể nói là tra tấn đối với bất cứ ai.

Đâu có ai muốn phải tròng thêm một lớp da nữa vào tiết trời mùa hè oi bức thế này.

Cả khuôn mặt đều như ngâm tron mồ hôi, bốc mùi không chịu nổi.

Cho nên lần này, Lý Biến Thiên cố gắng chuẩn bị cho Phó Thần mấy tấm mặt nạ dịch dung mỏng nhất, thoáng nhất.

Thậm chí, mồ hôi cũng có thể thoát ra trên lớp da giả, tinh tế từng chi tiết, không khiến cho khuôn mặt thật của Phó Thần bị tổn thương.
Sau khi cáo biệt vài người thân thiết trong đoàn hộ vệ, hắn định đi về khu chợ phía bắc hoàng thành, nơi đó có một thương đội của Kích quốc khởi hành lúc sáng sớm, bao gồm cả thương nhân hoàng gia lẫn thương nhân bình thường.

Khi tới đó, Phó Thần sẽ lẩn vào trong đám người này.
Không ngờ, Lý Biến Thiên vẫn tới tiễn đưa.

Sắc mặt hắn tái nhợt, thân hình cao ngất, không hề nhận ra trước đó hắn còn phải vật lộn với nỗi thống khổ dữ dội còn hơn cả chết.

Mà sự dày vò đó e rằng còn phải kéo dài khá lâu nữa.
"Lui xuống cả đi, trẫm muốn nói với hắn vài câu."
Mọi người lui xuống rồi, Lý Biến Thiên mới im lặng nhìn người trước mắt.

Hắn từng tận mắt chứng kiến một thằng nhóc xấu tính, gan lỳ lớn lên, trở thành một thanh niên có dáng vẻ thành thục, ổn trọng.

Lý Biến Thiên trịnh trọng nói, "Cái gì cần nói, có lẽ mấy ngày nay ngươi cũng hiểu rồi, không cần trẫm giải thích.

Giờ trẫm chỉ có một lời muốn nhắn ngươi, nhớ cẩn thận và....sống sót."
"Bệ hạ cũng phải bảo trọng." Phó Thần gật đầu, sâu sắc nhìn Lý Biến Thiên.

Người này chẳng hề thay đổi so với lần đầu tiên gặp mặt.

Dù bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hắn vẫn luôn mang thứ khí thế khiến người ta không thể thờ ơ.

Có lẽ đây là lần cuối bọn họ có thể nhìn nhau mà không hề băn khoăn như vậy.
Lần găp mặt tiếp theo, e rằng....
Nhìn bóng dáng Phó Thần rời đi, một hình ảnh lạ lùng chợt lướt qua trong đầu Lý Biến Thiên, cùng chút sát khi rất nhạt.

Không hiểu sao hắn cảm thấy, dường như có một ký ức nào đó rất quan trọng đã bị khoét rỗng.
Đoàn của Phó Thần không đi đường xa như lúc hắn tới đây.

Khi ấy, đám người Lý hoàng đi băng qua mấy quốc gia, còn lần này, hắn chọn đường thẳng ngắn nhất, nhưng cũng cằn cỗi nhất, gọi là Con đường tơ lụa.

Người đi đường này đa số là các thương nhân, hàng năm đều có mấy người vĩnh viễn vùi mình trong cát nóng.
Nguyên nhân bao gồm cả thiên tai lẫn nhân họa.
Du hành trên sa mạc giữa mùa hè, chẳng khác gì bỏ người vào đun trong lồng hấp.

Trái với lần băng qua sa mạc trước đó vào mùa đông, tình cảnh lúc này hoàn toàn trái người.

Nóng bức kinh người cùng thiếu thốn đồ ăn thức uống là nỗi lo trước mắt.

Trên sa mạc còn cả ngàn thứ động thực vật bí hiểm như rắn, thằn lằn, kền kền, bọ cạp....!Đến tối còn có quạ ăn xác thối, cáo, thậm chí là....chó sói sa mạc đi thành đàn.
Có một lần hạ trại ban đêm, Phó Thần nghe tiếng chó sói hú vang vọng khắp hoang mạc.

Từ lúc khởi hành đến giờ, hắn chưa từng tách khỏi đoàn người quá xa, ban đêm đi ngủ cũng không dám ngủ sâu mà phải đề cao cảnh giác.

Những hộ vệ được Lý Biến Thiên phái theo âm thầm bảo vệ cũng bị Phó Thần yêu cầu rời đi, Khi đến được biên giới Tấn quốc, hắn sẽ bày ra màn kịch mất tích, khiến cho đám người này không gây cản trở được nữa.

Làm vậy có chỗ lợi chỗ hại, nhưng hắn không có cách nào khác.

Dù sao vẫn hơn bị Lý Biến Thiên giám sát nhất cử nhất động.
May nhất là lần này bọn họ tránh được thổ phỉ trên sa mạc.

Tổ phỉ sa mạc là lũ người chỉ tấn công lúc mặt trời lặn, vô cùng hung ác.

Có khi chúng chỉ cướp tài sản, nhưng cũng có khi giết sạch cả đoàn, trốn được thì nhất định phải trốn.
Đội ngũ của Phó Thần xem như có kinh nghiệm tương đối phong phú.

Bọn họ không giống như thương nhân hoàng gia, hoành tránh đến độ vừa ra tới quan ngoại đã bị nhìn chằm chằm, cũng không giống thương đội bình thường, dễ dàng bị cướp bóc.

Trong đoàn không ít kỳ nhân dị sĩ, nhiều người công phu lợi hại, cùng ba người dẫn đường trên sa mạc, đủ để chèo chống thương đội qua lại nhiều năm nay.

Đi một ngày dài, Phó Thần đã bắt đầu cảm thấy thân thể mất nước nghiêm trọng.
Đoàn người này do Lý Biến Thiên đích thân chọn.

Người trong đội chỉ cho rằng thanh niên này xuất thân khá tốt, bởi lúc đến đây, hắn được một người tương đối có địa vị dẫn đến, xem chừng là cậu ấm quý tộc nào đó ở Kích quốc, sau này gia tộc sa sút nên phải chạy ra nước ngoài tị nạn.

Vì thế, bọn họ cũng tương đối chiếu cố cậu ấm này, cũng không ai vô duyên vô cớ đi gây sự với người có dáng vẻ trói gà không chặt như hắn.

Thấy hắn mất nước, bọn họ lập tức cho hắn uống một chút, sau đó lại tìm chỗ có bóng râm nghỉ ngơi.

Sau lần đó, Phó Thần mới học được chút kinh nghiệm, bắt đầu chú ý cấp nước cho cơ thể.

May nhờ có người chỉ dẫn tốt trong đoàn, bọn họ đã tìm được hai nơi có ốc đảo.
Ngày thứ bảy từ khi xuất phát, đoàn Phó Thần gặp bão cát.
"Bão cát tớt rồi ! Mau mau trốn đi !" Một người dùng tiếng Kích quốc la lên nhắc nhở bọn họ.

Lúc bão cát chuẩn bị ập tới, Phó Thần đã nhanh chóng trốn xuống, nấp sau lạc đà.

Một vài vật phẩm quan trọng cũng được bảo quản hợp lý.
Đối với nghề dẫn đường trên sa mạc, thù lao tỷ lệ thuận với mức nguy hiểm phải đối mặt.

Có đôi khi, bọn họ chỉ cần đào được một chút rễ cây, nhìn một con bọ cạp bò nhang qua, xem xét độ khô cùng mùi của đất là đoán được nơi nào sắp có ốc đảo, nơi nào nguy hiểm rình rập, khi nào sắp có bão cát, còn biết dựa vào mặt trời để đoán hướng đi.
Lúc bão cát ập tới, trước mắt chỉ còn những hạt vụn màu vàng bao phủ, giống như thể chỉ trong chốc lát sẽ bị cát chôn vùi.

Phó Thần nhắm chặt mắt lại, nấp xuống thật sâu.
Ngoài tiếng gió thét gào ra thì chẳng có bất cứ âm thanh nào khác.
Không biết qua bao lâu, trận bão cát kết thúc.

Một vài người mất tích, những người khác khỏe mạnh không hao tổn gì chui ra.

Một ít vật phẩm không quan trọng đã không cánh mà bay, nhưng với đoàn người này thì giữ được tính mạng và hàng hóa là đã mừng lắm rồi.
Một tháng trôi qua, bọn họ tiếp tục trải qua vài lần hữu kinh vô hiểm, tránh được rủi ro, đã đi hết hơn nửa lộ trình.
Trên đường đi, nếu thiếu đồ ăn, trong đoàn sẽ có người nghĩ cách đi săn động vật trên sa mạc ở những nơi gần đó.

Thậm chí ngay cả bọ cạp cùng vài thứ côn trùng không biết tên, Phó Thần cũng từng nếm qua rồi, dù trước kia hắn từng nghĩ dù thế nào cũng quyết không động đũa.

Vì sinh tồn, cái thứ gọi là giới hạn có thể càng lúc càng mở rộng.
Một lần nọ, người trong đoàn mang về xác mấy con sói con.
Bao lâu nay không được ăn thịt tươi, cùng lắm chỉ có ít thịt khô, cho nên khi nhìn thấy, cả đoàn đều sáng hết cả mắt.
Phó Thần cau mày.

Bình thường lúc ở trong đoàn, hắn hay giữ im lặng, có vẻ rất khiêm tốn, nhưng lúc này bỗng lên tiếng.

"Sói là động vật sinh sống thành đàn.

Nó còn nhỏ như vậy, rất khó sống một mình trên sa mạc, chắc chắn bầy đàn của nó cũng cách đây không xa.

Nếu ăn thịt như vậy, e là không tốt.
Hơn nữa, Phó Thần nhớ rõ, sau khi tiến vào sa mạc không được bao lâu, hắn nghe tiếng sói hú.

Chúng là thứ động vật vô cùng đáng sợ.
Ba người dẫn đường cũng nghĩ đến, nhưng không ngăn được đoàn người đang hau háu thèm thịt.
"Không ai thấy chúng ta giết nó cả.

Dù có bầy sói thật thì chúng cũng không mò được tới đây đâu." Những người khác chẳng hề quan tâm.

Đây đâu phải lần đầu bọn họ làm thế.

Lại nói, trên sa mạc, cái gì chẳng có, nguy cơ bốn bề, lo sợ cũng thế mà thôi.

Bọn họ cảm thấy tên công tử bột sống quen cảnh ăn sung mặc sướng ở Kích quốc này đúng là nhát chết, chỉ biết nói chuyện giật gân để hù dọa người ta, "Tên tiểu quỷ này, không có khí khái gì cả, còn phải theo bọn ta rèn luyện nhiều vào."
"Ha ha ha, tên thỏ đế nhà mi chắc mới hai mươi thôi hử.

Mặt mũi trắng bóc thế kia, chắc là chưa phải làm việc nặng rồi, con gà có khi còn chưa giết.

Đọc nhiều sách quá, đầu óc rỉ sét hết.

Có mỗi mấy con súc sinh mà cũng sợ như vậy.

Bọn ta đi qua sa mạc mười mấy năm, đâu phải chưa ăn thịt chó sói lần nào, sao phải xoắn." Giữa cái nắng chói gắt như vậy, dù người nào người đấy đều trùm kín đầu mà đi vẫn không thể tránh được cháy đen.

Có mỗi Phó Thần, cơ địa hắn vốn không dễ đen, cho nên những người này đều cho rằng hắn là tiểu thiếu gia chạy nạn, chưa phải chịu khổ bao giờ.
"Này quỷ nhát gan, cứ rụt rè vậy còn gì là nam nhân!" Mấy thanh niên nói, còn há miệng cắn một miếng thịt nướng thơm lừng.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Ai dám cam đoan không xảy ra chuyện vạn nhất.
Phó Thần biết có khuyên bảo cũng vô ích, cho nên đi ra ngồi cùng với một vài người khác cũng không muốn ăn, tiếp tục nhai mấy miếng thịt khô đến nỗi có thể cào rách cả cổ họng.
Kể từ lúc đó, hắn luôn có cảm giác, dường như một thứ nguy hiểm không tên đang lặng lẽ tới gần.
Nhưng trải qua lần trước, Phó Thần không nói thứ linh cảm mơ hồ đó ra nữa, mà chỉ cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.
Trực giác của Phó Thần với những mối nguy cực kỳ nhạy bén, chính điều đó đã cứu mạng hắn không biết bao nhiêu lần.

Với hắn, thứ gọi là linh cảm này chẳng qua chi là sự nhạy bén cùng khả năng quan sát kỹ lưỡng, năng lực phân tích tổng hợp mà thôi.

Nửa đêm hôm đó, cả đội chỉ có hai người thay nhau canh gác.

Đó là lẽ thường, bởi ai cũng cần nghỉ ngơi, không thể để ai thức thâu đêm được.

Trừ người canh gác, những người khác đều vào lều ngủ say.

Di chuyển ban ngày hao tốn nhiều sức lực, nếu buổi tối không được ngủ ngon thì hôm sau không có sức.

Để đảm bảo cho hành trình ban ngày, việc nghỉ ngơi ban đêm cần phải chú trọng.
Lúc Phó Thần bất chợt tỉnh lại, hắn quan sát bốn phía theo bản năng.

Không có gì lạ lùng hết, vẫn là vài lều che kín tầm mắt, và bên cạnh là mấy người đang ngủ say.
Không đúng, nhất định có chuyện bất thường.
Phó Thần nhìn kỹ, hai người canh gác đâu rồi?
Lẽ nào không dưng biến mất !
Qua đám lửa trại cách đó không xa, hắn trông thấy một cặp mắt xanh biếc, sáng rực trong đêm....Chó sói sa mạc?
Nhìn kỹ, không chỉ có một con, còn đang ngoạm thứ gì trong miệng.
Là người !
Phó Thần biết, nếu như không đói cùng cực, sói sẽ không ăn thịt người.

Nhưng nếu động vào chúng, thì chúng có thể phản kích ngay lập tức.

Trong trường hợp xui xẻo nhất, mang thù với chúng, thì chúng sẽ truy đuổi đến cùng trời cuối đất, đến tận khi một trong hai chết đi.
Giống loài này có rất nhiều đặc tính, chưa nói tới những ưu khuyết điểm thông thường, chỉ một điều thôi đã đủ khiến người ta kinh hoảng, đó là sự kiên nhẫn không gì sánh được.
Để săn được con mồi, chúng có thể nhịn đói mai phục suốt mấy tháng.
Chó sói cũng là loài khó phục tùng con người nhất từ trước đến giờ.

Ngay cả trong gánh xiếc cũng chỉ thấy người ta thuần phục hổ, thuần phục sư tử, huấn luyện rắn, chứ sói thì cực kỳ hiếm hoi.

Bởi nó sinh ra đã mang trong mình tính nết kiêu ngạo, bất kham từ xương máu.
Hắn thậm chí còn lo rằng, sau khi đám người kia bắt cóc, ăn thịt con của chúng, chúng đã mai phục, theo dõi bọn họ ít nhất nửa tháng, chẳng qua chưa tấn công mà thôi.
Phó Thần vội vã đánh thức tất cả mọi người, nhưng mấy bóng đen thần bí ban nãy đã biết mất không tăm tích.
Cả đoàn thương nhân đã mệt gần chết cả ngày trời, vừa chạm gối là ngáy khò khò, nhìn lên, thấy xung quanh chẳng có gì khác lạ ngoài những cồn cát gập ghềnh kéo dài vạn dặm, chứ nào có lang nói ở đâu.
Có người bực không chịu nổi, quát lên với Phó Thần, "Ta bảo này, dù ngươi có chết nhát đi nữa thì cũng đừng có nghi thần nghi quỷ được không? Làm gì có cái gì?"
"Trờ sắp sáng rồi, lát nữa còn phải tiếp tục lên đường.

Nếu không có gì thì đừng có quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Không ngủ được thì ra ngoài mà canh gác." Thủ lĩnh đoàn cũng mở miệng dạy bảo.
Phó Thần không nhìn bọn họ, bực bội nói, "Người canh gác mất tích rồi."
Lúc này, cả đoàn mới bắt đầu kiểm kê nhân số, quả nhiên thiếu mất hai người.
Đoàn người đi được cả tháng nay không có thương vao nào, giờ lại bỗng dưng hai người mất tích.

Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ đã tiêu tan.
Thà rằng bỏ mạng trên sa mạc còn đỡ hơn mất tích, những thứ không rõ ràng bao giờ cũng đáng sợ nhất.
Chó sói sa mạc là nỗi lo còn lớn hơn đám thổ phỉ, bởi chúng cực kỳ cố chấp, còn tấn công theo bầy đàn.
Kể từ sau hôm ấy, tất cả mọi người đều hoảng loạn bất an.

Ngay cả khi ngủ, số người gác đêm cũng tăng lên thành bốn.
Nhưng mỗi đêm, đều có một người bí ẩn biến mất, vô thanh vô tức.

Thậm chí chỉ cần rời khỏi đoàn để giải quyết nhu cầu cá nhân một chút thôi, đã không quay về được nữa.
Tất cả mọi người đều đã ý thức được, chó sói không định ăn thịt họ, mà đang săn lùng.
Điều này chính là sự tra tấn tinh thần một cách từ từ.

Bọn họ quá coi thường trí tuệ của giống loài này.

Chúng đang tìm cách trả thù !
Một thương đội lớn, nhưng chỉ qua mười ngày đã giảm mất một nửa số người, chỉ còn lại vài kẻ hoang mang chống đỡ.
Mà bọn họ không có cách nào ngoài đoàn kết với nhau, chứ tách ra chạy trốn thì càng nguy hiểm.

Giữa sa mạc mênh mông mờ mịt, hoàn toàn không có cách cầu cứu nào.
Cho đến một ngày, lúc đoàn của Phó Thần chuẩn bị đi nghỉ, bầy sói từ từ bao vây bọn họ.
Bước chân của chúng vô cùng ưu nhã, tốc độ cũng vừa phải, thân hình cũng gầy gò, nhưng tứ chi tràn ngập sức mạnh, hàm răng nhọn hoắt nhe ra, đôi đồng tử dựng ngược đã báo rõ ý đồ.
Chúng đã quyết định tổng tấn công.
Đầu óc Phó Thần cực kỳ tỉnh táo.

Hắn vừa phân tích lộ trình chạy trốn, vừa quan sát xem con nào là lang vương đầu đàn.
Chỉ cần giết được lang vương, thì nguy cơ có thể giải trừ ít nhất sáu phần.
Tổng cộng trên dưới ba mươi con sói.

Đây mới thực sự là tấn công toàn lực !
Đoàn người kinh nghiệm đầy mình này bắt đầu hoảng loạn.

Tinh thần bọn họ đã bị đe dọa nhiều ngày, khi đối mặt với sợ hãi, sẽ rất dễ mất phương hướng.
"Mọi người đừng chạy, lấy vũ khí trên người ra.

Ai không có vũ khí thì cầm lấy đuốc trong đống lửa trại." Phó Thần nhẹ giọng nói.

Động vật nào cũng sợ lửa, cầm một cây đuốc sẽ an toàn thêm chút ít.

"Chúng ta phản từ từ hợp lại với nhau, thật chậm rãi.

Nhất quyết không được chạy, sẽ kích động lũ sói."
Tất cả mọi người cùng hợp sức với nhau, khả năng sống sót mới tăng lên.
Những người kia tuy rằng có kinh nghiệm nhưng cũng chưa từng đối mặt với hoàn cảnh này.

Chí ít, bọn họ cũng cố gắng tỉnh táo lại, vô thức nghe theo lời Phó Thần.

Hắn là người phản ứng nhanh nhất, cũng bình tĩnh nhất.
Tim Phó Thần đập như trống dồn.

Đó là lần đầu tiên hắn trông thấy thứ sinh vật hoang dã, hung hãn với số lượng nhiều như thế.

E rằng một đội quân nhỏ ở thời hiện đại cũng không dễ dàng gì đối phó với cả bầy dã thú như thế này.Huống chi mười ngày gần đây, trong đoàn liên tục có người mất tích.
Thực lực của địch cách ta quá xa.
Có lẽ bầy sói đã quan sát và chọn đúng thời điểm này mới hành động.
Phó Thần bỗng nhiên phát hiện, phía sau bầy sói không quá xa, có một con sói khác.

Hình thể của nói không lớn hơn bao nhiêu so với những con còn lại, màu lông trên người cũng không khác biệt gì.

Nhưng giữa mi tâm nó có một vệt lông mang sắc hoàng kim.

Khi ánh lửa trại chiếu lên người, bộ lông nó phản quang lấp lánh, cơ thịt rắn chắc hơn nhưng con sói bình thường.

Nó ngồi xổm trêm mặt đất, lưng thẳng tắp, nhìn như một thủ lĩnh đang quan sát nghi thức duyệt binh.

Gió sa mạc kay động bô lông, dáng vẻ uy phong lừng lững.
Nó nhất định là lang vương, con đầu đàn trong bầy sói này.
Phó Thần đang nghĩ cách dụ lang vướng tới đây.

Bọn họ có nhiều người, nếu phối hợp ăn ít thì dù không giết được ba mươi con sói, cũng phải giết được một lang vương chứ.
Có mạnh đi chăng nữa, cũng chỉ là một con thôi.
Sự yên tĩnh lúc này cũng chính là im lặng trước cơn bão.

Đôi bên đều phải cân nhắc thực lực, đồng thời cũng là lúc tốt nhất để lên kế hoạch.

Chỉ bắt được lang vương mới có cơ may chiến thắng.
Đầu óc Phó Thần xoay chuyển liên tục.

Hắn cần nghĩ ra cách nào đó thích hợp nhất.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Trong đoàn có một thương nhân vừa mới gia nhập lần đầu, lớn hơn Phó thần mấy tuổi.

Gã chính là kẻ đã gọi Phó Thần là thỏ đế.

Không biết có phải hoảng sợ đến không tỉnh táo nổi nữa hay không, gã cầm lấy cây đuốc, muốn xông ra khỏi bầy sói.
Trong cơn hoảng loạn tột độ, hắn chỉ muốn bỏ của chạy lấy người !
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, hai con sói khác đã nhảy lên, cắn đứt cổ người kia trong chớp mắt.
Máu tươi phun như suối.
Chết tiệt ! Thế thì còn nghĩ kế sách gì được nữa !
Kể từ lúc người kia vùng chạy, bị hai con sói trưởng thành xé nát, những người khác cũng phát hoảng.

Mà bầy sói lại rất điềm tĩnh, dưới sự chỉ huy của lang vương, tiến hành công kích toàn diện những con mồi đang hoảng loạn này.
Phó Thần biết kế hoạch của mình xem như vứt đi rồi.

Giờ hắn không có cách nào dụ lang vương tới một mình.

Hắn không thể bảo vệ bất cứ ai, ngay cả tính mạng mình còn gặp nhiều nguy hiểm.

Một con sói nhào tới định vồ hắn.

Phó Thần xoay người tránh được, lăn vài vòng trên đất, cố tình hướng tới chỗ có đám lửa trại.

Hắn cầm một thanh củi đang cháy, ném về phía con sói thứ hai lao đến, tránh thoát được móng vuốt của nó nhắm vào cổ mình.
Hai con sói vây lấy Phó Thần.
Dù hắn đã rèn luyện năm năm, không còn là tên thư sinh mảnh khảnh ngày trước, nhưng hắn cũng tự hiểu sức người có hạn.

Nếu một chọi một với giống loài có hunh tàn nhất, có sức chiến đấu bền bỉ nhất trên sa mạc này thì hắn còn có thể thắng, nhưng bị hai con cùng vây thì không chắc dược.

Hơn nữa, xung quanh còn rất nhiều con đang quan sát, tấn công bất cứ lúc này.

Chỉ cần hắn kiệt sức, bầy đàn của chúng sẽ xé xác hắn.
Bọn họ chỉ có mười mấy người, mà bầy sói lại có tới ba mươi con, suy ra mỗi người phải giết ít nhất hai con mới sống sót được.
Mồ hôi không ngừng đổ xuống hai gò má Phó Thần.

Tim hắn đập dữ dội, ngay cả lực bàn tay nắm cây đuốc và thanh chủy thủ cũng ướt dính, tuy nhiên ánh mắt hắn vẫn cực kỳ lãnh tĩnh.
Không được hao phí thể lực, cơ hội chỉ có một mà thôi.
Lúc đối đầu với động vật hoang dã, tuyệt đối không được nhìn vào mắt chúng.

Chỉ cần ánh mắt chạm nhau, sức lực của chúng sẽ bùng nổ.
Phó Thần nhìn thẳng vào mắt chúng, rồi lập tức chạy về phía đống lửa đằng sau.

Hành vi này chẳng khác nào tự sát.
Hai con sói này không thông minh bằng lang vương.

Thậm chí, kế sách này của Phó Thần, đến cả con người bình thường còn dễ mắc nữa là sói.
Quả nhiên, ngay sau khi bị ánh mắt Phó thần thách thức, hai con sói lập tức lao về phía hắn đang chạy.
Phó Thần không ngừng tính toán sức mạnh của sói, tốc độ di chuyển, cự ly tấn công.

Thông qua qua sát cảnh chúng lao đến xẻ thịt đối tượng ban nãy, hắn đã ước tính được tương đối.

Hắn nhất định phải khống chế được tốc độ của và đối phương, sau đó tìm một vị trí thích hợp để tung chiêu duy nhất.
Lúc chỉ còn cách đống lửa một bước, hắn không quay đầu lại, bởi hai con sói đã bắt đầu nhảy lên.
Chính lúc này !
Trong chớp mắt, hắn nghiêng mình sang bên.

Hai con sói không vồ được hắn, lăn thẳng vào đống lửa.

Trên người chúng đều là da lông, lại có đang giữa mùa hè, ngay cả nên cát cũng lưu lại sức nóng ban ngày.
Thân thể chúng lập tức bốc cháy, không ngừng lăn lộn, đau đớn tru lên.
Phó Thần hít sâu một hơi, xung quang đã máu thịt văng vãi.

Trong tình cảnh lực lượng bị áp đảo như vậy, hầu như người nào cũng hoảng hốt, khả năng phản ứng không còn như thường ngày.
Phó Thần vừa thoáng thấy cảnh tượng đáng sợ như ban nãy, thủ lĩnh của bọn họ đã bị một con sói hạ gục.
Nhưng điều khiến Phó Thần lo ngại hơn chính là, vì hai con sói kêu gào đau đớn ban nãy, lang vương đã để mắt đến hắn rồi.
Nó đang chỉ huy những con sói khác bao vây.
Phó Thần không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Hắn quyết định thật nhanh, trốn !
Hắn tìm một đoạn thông thoáng nhất, chạy thục mạng.

Lang vương là con có trí tuệ cao nhất trong bầy.

Lần này, nó không chỉ sai hai con sói vây diệu Phó Thần.

Chạy trốn ít ra còn có đường, ở lại thì là lựa chọn cái chết.
Hắn học theo ba chiêu khẩn cấp mà Phì Hổ dạy, có thể dùng sức bật của chân để chạy xa mấy chục mét chỉ trong chốc lát, là mấy bài cơ bản mà Phì Hổ am hiểu khinh công truyền cho.
Nhưng chiêu đó chỉ có tác dụng giãn cự ly chứ không thể sử dụng liên tục.
Tốc độ chạy trung bình của sói là 60 km trên giờ, trong khi tốc độ chạy tối đa của con người là 36 km trên giờ.

Thế thì còn chưa chạy được nửa đường, hắn đã bị tóm.
Phó Thần thở hồng hộc, dùng sức lực tối đa của bản thân, chạy không ngừng, cũng chưa một lần nhìn lại đằng sau.

Hắn cũng không nghe tiếng sói tru thảm thiết, chỉ biết cắm đầu chạy.
Hắn bỗng nghe tiếng vó ngựa văng vẳng phía xa, loáng thoáng thấy tia sáng ở nơi hắn chạy tới, thậm chí còn mùi sắt nồng, mùi máu tanh quen thuộc.

Đó là mùi quân đội, dù rất nhạt.

Có lẽ ở đó cũng không nhiều người, nhưng chí ít cũng là hy vọng !
Trước mắt có người ! Thậm chí còn là chiến binh !
Tâm trạng tuyệt vọng của Phó Thần được xoa dịu đôi chút.

Hắn tăng tốc thêm lần nữa, chạy như điên về nơi phát ra âm thanh.

Hắn không biết mình đã chạy bao xa, bao lâu, dùng đến bao nhiêu sức lực.
Hắn mơ hồ trông thấy đoàn người kia cũng đi về hướng này, có lẽ vì nghe thấy động tĩnh.

Âm thanh càng lúc càng gần.

Dù có là người bình tĩnh như Phó Thần, lúc nghe được tiếng vó ngựa, cũng cảm thấy vỡ òa như quay về tử quỷ môn quan.

Cảm xúc của hắn lúc này chẳng biết phải dùng từ nào hình dung cho thỏa đáng.
Từng con chiến mã cường tráng phi thường hiện ra.

Quân đội tuy chỉ có mấy người ít ỏi, nhưng động tác cực kỳ lưu loát chỉnh tề, khí thế hùng tráng uy nghiêm toát ra cuồn cuộn.
Trăm mét....Năm mươi mét.....Mười mét.....Một mét.....
Phó Thần đã có thể nhìn thấy người dẫn đầu, cưỡi trên con chiến mã uy lực nhất.

Mái tóc bạc trắng tung bay giữa nền trời như cắt ngang khoảng không, dập dờn uốn lượn thành độ cong vừa đẹp đẽ vừa lạnh lẽo, tràn ngập khí tức thanh lãnh dưới ánh trăng.

Qua ánh sáng chiếu ngược, hắn không thấy rõ mặt người đó, nhưng rõ ràng y còn rất trẻ, trên mình mặc khinh giáp, còn tỏa ra thứ hương vị của máu và sắt đã thấm đẫm trên chiến trường.

Hình dáng có chút quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Nhưng Phó Thần không nhớ được, cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Một tiếng sói hú lên, chỉ ngay sau lưng Phó Thần.

Chúng đã đuổi kịp rồi.
Lời editor : Sau này về chung một nhà, Phó gia lúc nào cũng lấy sói với husky ra hình dung Tiểu Hoa Trì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui