Cả một đội quân khí thế kinh người như vậy chỉ biết chìm dần trong hố cát, bị chúng nuốt chửng từng đợt, vùng vẫy giãy giụa chỉ càng thêm tuyệt vọng, chẳng bao lâu cát đã lấp quá đỉnh đầu.
Những thân binh của Thụy vương còn đang sẵn sàng cho một trận tử chiến, lúc này cũng kinh sợ trố mắt nhìn.
Sắc mặt bọn họ cũng chẳng khá hơn quân của Thọ vương là bao.
Họ chỉ nghe theo mệnh lệnh, không phải thân tín của Thiệu Hoa Trì thì không được biết toàn bộ kế hoạch.
Phó Thần nhận thấy ánh mắt của binh lính nhìn về phía Thiệu Hoa Trì đầy vẻ tin phục, kính trọng, xúc động.
Được đứng dưới trướng của một vị chủ tử kinh thiên vĩ địa như vậy thì đâu còn vinh dự nào hơn.
Chẳng nam nhân nào không muốn kiến công lập nghiệp.
Chẳng có nam nhân nào không muốn đi theo một vị chủ tử đầy bản lĩnh.
Thất vương gia chỉ dùng mấy chục thân binh để đối đầu với đội quân có lực lượng gấp mười, thậm chí còn đánh cho kẻ địch tơi bời hoa lá, không để lại mảnh giáp nào.
Cảnh tượng như thế chẳng cần nói cũng biết kích động lòng người ra sao.
Đội quân Thụy vương dưới sự chỉ đạo của Thiệu Hoa Trì, kỷ luật nghiêm minh, chí khí hào hùng vạn trượng, ánh mắt hừng hực lửa nóng.
Phó Thần tin rằng nếu Thiệu Hoa Trì có bảo họ nhảy xuống thành tự sát ngay bây giờ, họ cũng sẽ tình nguyện nghe theo.
Chỉ có vị đại tướng đứng cạnh Thiệu Hoa Trì nhận ra hành động khó hiểu của y.
Thụy vương của bọn họ chẳng hiểu sao lại đặt tay lên mu bàn tay nam nhân xấu xí kia.
Hành động như vậy, nếu là người khác thì không sao, nhưng nếu là Thụy vương nhà họ thì không thể nào tưởng tượng được.
Ai đi theo Thụy vương, bất kể thời gian dài hay ngắn, đều biết Thụy vương gia cực kỳ kiêng kị việc đụng chạm thân thể người khác.
Dù nếu vô tình chạm phải thì y cũng không đến nỗi không nể mặt mũi, nhưng sau đó thì lại cực kỳ để bụng.
Hành vi động chạm người khác như thế này, tuy chỉ là tùy tiện đặt tay lên, nhưng thái độ dường như rất coi trọng người kia, chưa từng thấy y biểu hiện ra bao giờ.
Người cảm thấy lúng túng không chỉ có mình La Hằng, Phó Thần cũng không khác gì.
Hắn cảm nhận được sự áp bách như có như không tỏa ra từ Thiệu Hoa Trì, muốn rút tay lại nhưng không thể rút được.
Thiệu Hoa Trì nhân tiện, lật bàn tay Phó Thần lên xem thử, quan sát ngón tay, móng tay, khớp xương của đối phương, thuận miệng nói, "Bàn tay nhìn không đến nỗi tồi.
Lát nữa nhớ băng bó vết thương lại."
Ban nãy, lúc bọn họ cùng rơi xuống, mu bàn tay Phó Thần bị va đập, để lại vết trầy xước.
Dứt lời, Thiệu Hoa Trì cũng thoải mái buông ra, như thể ban nãy chẳng qua chỉ nổi lòng tốt bất ngờ, quan sát vết thương của Phó Thần.
Hình dạng móng tay, khớp xương ngón tay của mỗi người đều sẽ có đôi chút khác biệt.
Dù có cải trang cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện hóa trang bàn tay.
Phó Thần cũng vậy.
Nhưng thế gian rộng lớn, những người có bàn tay hao hao giống nhau nhiều không đếm được, cần gì phải hóa trang.
Chỉ dựa vào mấy điểm đặc trưng nho nhỏ ấy cũng chẳng thể suy diễn ra điều gì.
Nhưng giọng điệu không mặn không nhạt của Thiệu Hoa Trì lại khiến Phó Thần cảm nhận được thứ nguy cơ mơ hồ nào đó.
Nhưng rồi lại cảm thấy mình buồn lo vớ vẩn, y làm sao mà nhận ra được.
Dưới thành, người của Thiệu Mộ Tiễn đã lui cả về phía sau, nhìn hố cát kia như thấy ma quỷ, sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch.
Họ ngước mắt lên thành cao, biết là nhóm của Thiệu Hoa Trì đã đi đường vòng tiến vào, nhưng giờ đã chết nhiều người như thế, y không còn đủ nhân lực để thám thính xem đường nào có thể tiến vào thành.
Y cũng không đời nào lại mang mạng mình ra đánh cược, làm sao biết chỗ nào không có cạm bẫy đây.
Thiệu Mộ Tiễn im lặng lui ra sau đám lính, cố ẩn mình thật kỹ.
Chỉ cần y không lộ diện, thì quân lính hai bên sẽ không phá vỡ cục diện hiện giờ, sau này còn có đường cứu vãn.
Việc Ngụy Hồng Hà bảo y quấn khăn che kín mặt có chút nực cười, như thể giấu đầu lòi đuôi.
Nhưng dù đôi bên đều biết rõ kẻ địch là ai, chỉ cần không có bằng chứng xác minh Thọ vương dẫn quân tấn công, thì sự việc lần này chỉ xem như gặp phải thổ phỉ thôi.
Theo mưu kế ban nãy của Thiệu Mộ Tiễn, quân lính trói Nghiêu Lục vào cọc gỗ, đẩy y đến gần hố cát, cao giọng quát, "Thụy vương gia, nếu muốn giữ mạng của hắn thì tốt nhất là tự mình xuống đây !"
Thiệu Hoa Trì nhìn xuống, chỉ thấy đám người Nghiêu Lục bị trói, cọc gỗ cắm vào cát, trông cực kỳ bất lực.
"Các ngươi có thấy buồn cười không?" Thiệu Hoa Trì cười lạnh, giọng nói khàn khàn mà từ tính, hỏi thân binh bên cạnh mình, "Không biết cái gì khiến bọn họ nghĩ là bổn vương sẽ tự đặt mình vào chốn nguy nan vì một nhóm thương nhân? Hóa ra trong mắt người khác, bổn vương là bậc thánh nhân xả thân vì nghĩa sao?"
La Hằng và các thân tín cũng phối hợp cười vang, trong bụng lại chột dạ ít nhiều.
Lúc trước bọn họ còn tưởng là Thiệu Hoa Trì đối xử đặc biệt với Nghiêu Lục, cố tình săn sóc y.
Giờ mới thấy mình ngây thơ cỡ nào.
Có lẽ Thụy vương cứu những người này vì bọn họ có chút tác dụng, có thể dùng làm tốt thí.
Thấy Thiệu Hoa Trì chẳng có động thái gì, thậm chí còn có tiếng cười văng vẳng trên thành, giống như Ngụy Hồng Hà đang kể câu chuyện hài hước nhất trong năm.
Tuy Nghiêu Lục bị trói cũng không thể nén được mặt đỏ phừng phừng, cảm thấy mất hết cả liêm sỉ.
Đám người Thiệu Mộ Tiễn cũng nhận ra, lão thất chẳng hề để tâm đến sự sống chết của mấy thương nhân này, trơn mắt quát Nghiêu Lục, "Đúng là tên lừa lọc.
Ngươi coi bổn vương là tên ngốc sao!"
Nghiêu Lục lắc đầu điên cuồng, chỉ mong giữ được mạng.
Thiệu Mộ Tiễn lười ra tay, bảo lính ném mấy kẻ này vào hố cát cho xong chuyện.
Ngụy Hồng Hà lại đến bên cạnh Thiệu Mộ Tiễn, thì thầm mấy câu.
Thiệu Mộ Tiễn nhướn mày, "Thương nhân Kích quốc?"
Gần đây, Tấn quốc đang đàm phán với Kích quốc về việc buôn bán thứ vũ khí tối tân.
Nếu y giết những người này mà bị lão thất bắt thóp, không chừng lại nghĩ ra cách nào đó quấy phá.
Y bực mình nói, "Thả chúng ra."
Giờ Thiệu Mộ Tiễn đã gần mất hết kiên nhẫn rồi.
Y biết nếu Thiệu Hoa Trì không chủ động chui ra thì không thể nào xử lý được đối phương.
Cứ cố liều lĩnh xông lên thì có khi chẳng giết được lão thất, lại còn tổn hại binh lính của mình.
Binh lực bản thân giảm đã đành, trong đó còn có quân lính tri châu cho mượn, y không có cách nào giải thích.
Vừa bại lộ thế lực của bản thân, vừa rơi vào tình cảnh một mất một còn với lão thất.
Nếu về sau lão thất chứng thực được chuyện này thì y nhất định sẽ không bỏ qua.
Thiệu Mộ Tiễn dần hình dung được những hệ lụy về sau, lạnh lùng nhìn lên tường thành hoang phế.
Thiệu Hoa Trì, ngươi mới là trở ngại lớn nhất trên con đường thượng vị của ta!
Hiện giờ y không nên tiếp tục truy sát lão thất, mà nên tìm cách đối phó với tình hình ở kinh thành thì hơn.
Ngoài ra, làm thế nào để giải thích với phụ hoàng, giảm hậu quả của việc này đến mức thấp nhất.
Ngoài ra còn phải tính toán thời gia, trước lúc lão thất kịp cáo trạng, ít nhất phải đánh được y một đòn.
"Hồng Hà, rút lui ! Hôm nay không thích hợp để tái chiến, chúng ta khởi hành về Loan Kinh!" Thiệu Mộ Tiễn quyết định thật nhanh.
Hiếm khi nào y tỉnh táo như thế.
Sớm hay muộn cũng phải gỡ hòa.
Quay lại kinh thành mới là chiến trường thật sự.
Về sau vẫn còn cơ hội !
Thấy Thiệu Mộ Tiễn lui binh, ánh mắt Thiệu Hoa Trì cũng hiện lên chút tiếu ý nhàn nhạt.
Lão đại, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi, ngươi cho rằng mới thế đã xong rồi sao?
"Hôm nay hạ trại trong thành này." Thiệu Hoa Trì phân phó vài câu, lại nhìn sang Phó Thần, thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn những thương nhân bị trói như con nhộng trên hố cát.
"Muốn cứu họ à?"
"Không biết điện hạ có thể châm chước hay không?" Dù sao cũng đồng hành bấy lâu, Phó Thần không máu lạnh vô tình đến độ bỏ mặc bọn họ.
Sau khi Thiệu Mộ Tiễn thu binh, mấy người kia cũng bị lãng quên ở đó.
Nếu không ai cứu thì bọn họ chỉ còn nước chờ chết thôi.
Thiệu Hoa Trì suy xét một hồi, hờ hững nói.
"Được, nhưng ta không thích vô duyên vô cớ cứu người.
Ngươi có thể đền bù cho ta thứ gì?"
Rõ ràng lúc đầu ngươi cứu bọn ta cũng đâu có đòi báo ơn.
Phó Thần không nói gì, chỉ nhìn Thiệu Hoa Trì, hoàn toàn cạn lời với y.
"Không nghĩ ra thì cho ngươi nợ vậy." Thiệu Hoa Trì thờ ơ đáp, sau đó lại ra vẻ miễn cưỡng sai lính cởi trói cho mấy thương nhân ở dưới thành.
Sau khi bọn họ vào trong, y mới rời mắt khỏi tường thành, quay sang Phó Thần, nói.
"Tìm một gian phòng bên dưới.
Ta sẽ sai người mang nước đến.
Ngươi nên tắm rửa đi."
Phó Thần nghe vậy, cực kỳ xấu hổ.
Ban nãy hắn và Thiệu Hoa Trì tiếp xúc gần như thế, mà mùi trên người hắn, chính bản thân hắn còn không chịu nổi thì đối phương chắc phải buồn nôn.
Nhưng hắn có cách nào khác đâu, người nào đi lại trên sa mạc mà chẳng thế.
Lúc trước hắn đã định tới dòng suối nhỏ trong ốc đảo để tắm rửa rồi đấy chứ, nhưng lại gặp phải tập kích bất ngờ nên đành thôi.
Lúc Phó Thần bước xuống thành, hắn phát hiện ra tòa thành hoang vu này không hề kinh khủng như trong tưởng tượng.
Nhờ có quân của Thụy vương, một tòa thành bỏ trống cũng trở nên náo nhiệt, xua tan đi hương vị mốc meo, cũ kỹ bao phủ nơi này.
Hắn vẫn có cảm giác như ai đó đang qua sát mình.
Ánh mắt kẻ đó rất kín đáo nhưng nóng bỏng, như thể đang tìm kiếm điều gì.
Hắn thường quay đầu nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra gì hết.
Các binh lính của Thụy vương đều đang bận rộn hạ trại, không ai để ý tới hắn luẩn quẩn một góc.
Liệu có phải hắn nhạy cảm quá mức không? Phó thần lắc lắc đầu, ai lại rảnh rỗi đi theo dõi một thương nhân nghèo túng như hắn.
Nhưng cứ đi vài bước, hắn lại cảm nhận được tầm mắt của đối phương dường như bám sát sau lưng mình.
Hắn quay đầu nhìn, vẫn là cảnh tượng các binh lính bận rộn như trước.
"Vương Đại, ngươi sao thế?" La Hằng, thân tín bên cạnh Thiệu Hoa Trì vừa lúc đi lấy đồ dùng cần để hạ trại, trông thấy Phó Thần đang ngẩn người, mở miệng hỏi thăm.
Thật ra nếu không phải ban nãy trông thấy điện hạ nhà mình cư xử khác thường với Vương Đại, thì người có thân phận như La Hằng cũng chẳng việc gì phải để ý đến đám thương nhân này.
"Ta không biết chọn phòng nào được đây." Hắn đương nhiên không thể nói từ lúc xuống khỏi thành đến giờ luôn có cảm giác có người báo theo mình.
Hắn là một kẻ xấu xí, lại còn là nam nhân, ai lại muốn nhìn.
Mà câu hỏi này hắn cũng đang đắn đo thật.
Có mấy chục binh lính, mà ở đây lại không còn mấy căn phòng dùng được, hầu hết đều là những nơi có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Quân của Thụy vương cũng không thể tách nhau ra, khi cần tâp hợp sẽ gặp bất lợi, cho nên phòng nào cũng chật ních người.
Hắn là một thương nhân, dù đi đến đâu cũng không hợp với đám lính, hay là cứ đợi đám Nghiêu Lục đến rồi tính sau.
"Không thì ngươi ở chung với ta đi, ngay ngôi miếu trước mặt thôi." La Hằng chỉ về phía trước.
Đó là một ngôi miếu mang phong cách đậm chất Đông Nam Á.
Nóc nhà hình tròn khắc hoa văn, có thể mơ hồ cảm nhận được văn hóa đặc trưng của Mật Lai quốc.
Phó Thần không từ chối, sảng khoái nhận lời.
La Hằng là thân binh của Thiệu Hoa Trì, thân thủ giỏi.
Được ở chung với người như vậy thì chí ít cũng đảm bảo an toàn.
Còn vì sao đối phương lại bỗng nhiên thân thiết với mình như vậy, Phó Thần cũng lười nghĩ.
Dù sao mấy ngày nữa là tới được thành Mộ Dương, hắn và đám Thiệu Hoa Trì đằng nào cũng mỗi người một ngả.
La Hằng nhìn Phó Thần đi xa, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Đi được một quãng, Phó Thần cũng cảm nhận được khí thế của quốc gia nhỏ này trước khi sụp đổ.
Tòa thành tuy rằng nhiều năm không được tu sửa, nhiều nơi đã bị sa hóa, nhưng vẫn còn vương lại phong cách kiến trúc xưa kia.
Những căn nhà đều được đắp bằng đất vàng, nhiều vách tường được vẽ hoa văn chim bay cá nhảy đời thường, thể hiện sự hưng thịnh từng tồn tại ở Mật Lai quốc.
Lúc bước vào trong căn miếu đổ nát, Phó thần cảm thấy có chút lạ lùng.
Tại sao quanh nơi này không hề có binh lính đi lại, im lặng đến thế?
Nhưng vừa bước vào đã trông thấy Thiệu Hoa Trì đang cởi áo, tháo thắt lưng.
Hả?
Phó Thần vừa thò vào một chân đã muốn rút ra.
La Hằng nói hắn có thể ở đây, nhưng không hề nói là ở cùng với Thiệu Hoa Trì.
La Hằng là thân vệ, đương nhiên được phép, nhưng hắn là cái thá gì?
Thiệu Hoa Trì cởi lớp khinh giáp bên ngoài, chỉ mặc áo nhung bên trong, trông nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mái tóc bạc được cột lên một cách đơn giản.
Nghe tiếng bước chân vào miếu, y quay đầu, thấy Phó Thần, liền nhíu mày, "Ngươi chọn chỗ này à? Ánh mắt cũng khá đấy."
Ngôi miếu này là nơi được bảo tồn tốt nhất trong thành hoang, cũng có diện tích lớn nhất.
Bất cứ ai đến đây cũng sẽ chọn chỗ này, chẳng qua không dám đến mà thôi.
Giọng điệu y lạnh lùng, không biết là hoan nghênh hay không chào đón.
Thiệu Hoa Trì là chủ soái, Phó Thần chỉ là kẻ theo đuôi, nghĩ thế nào cũng biết mình không thể ở cùng y được.
"Tiểu nhân chỉ tình cờ đi ngang thôi." Phó Thần cúi đầu, lúc chuẩn bị rời đi thì chợt thấy một cây cột có khắc hoa văn.
Chung phong cách vẽ chim bay cá nhảy như ban nãy, hoa văn nơi này cũng là hình động vật.
Mật Lai quốc là dân tộc tôn thờ các loài chim.
Khoan đã, có gì đó không đúng.
Tại sao hình vẽ kia lại có chút giống tê tước? Mỏ hình móc câu, thân như chim sẻ, không phải tê tước thì là gì?
Không phải Khiển tộc chuyên nuôi tê tước đã bị diệt tộc rồi sao, tại sao hình vẽ của nó lại xuất hiện ở đây?
Năm năm nay hắn cũng xem như đã tiến được vào nội bộ của Lý Biến Thiên, đương nhiên cũng nắm được khá nhiều tin tức, một vài chuyện Lý hoàng cũng không có ý định giấu diếm hắn.
Ví dụ như sự tồn tại của tê tước, hay việc Lý Biến Thiên nghi ngờ hắn là người Khiển tộc vì máu hắn có khả năng hấp dẫn tê tước.
Đương nhiên, nguyên nhân thực sự thì chỉ có mình hắn biết.
Để không khiến Lý Biến Thiên nghi ngờ, hắn còn thôi miên vài thành viên trong đoàn hộ vệ để lấy thứ thuốc chứa hương của người Khiển tộc, nhằm duy trì khí tức trên người mình.
Người khiển tộc chính là "chìa khóa" để mở bảo tàng long quật trong truyền thuyết.
Trong mắt đám người Lý hoàng, hắn là người Khiển tộc cuối cùng còn sót lại.
Chẳng trách lúc ở mỏ đá bên vách núi, Lý hoàng lại đưa viên thuốc quý giá kia cho hắn, xem hắn là "động vật sắp tuyệt chủng" mà bảo tồn.
Ngoài ra, Lý Biến Thiên còn có một tấm bản đồ.
Hắn sai vài đoàn đi tìm kiếm lối vào kho tàng ở khu rừng nhiệt đới mà Khiển tộc từng sinh sống, nhưng lật từng thước đất lên rồi mà vẫn chưa tìm ra.
Phó Thần cũng ghi nhớ tấm bản đồ đó, sau này về vẽ lại một bản.
Còn về phía Lý hoàng, hiện giờ hắn có chìa khóa nhưng không tìm thấy cửa.
Chẳng lẽ việc Mật Lai quốc bỗng dưng biến mất có liên quan đến Khiển tộc mà Lý hoàng nói tới? Phó Thần ngẫm nghĩ.
Thiệu Hoa Trì ừ một tiếng xem như đáp lời, chậm rãi nằm xuống giường.
Đây là nơi La Hằng đã dọn dẹp, trải sẵn cho y trước khi rời đi, ngay cả sách và bàn trà cũng chuẩn bị đầy đủ.
Có lẽ bọn họ đã từng tới thành này, chuẩn bị từ trước đó rồi.
Chăn đệm được làm từ tơ lụa tuyết trắng, làm nổi bật làn da như ngọc của Thiệu Hoa Trì.
Y vừa nghỉ ngơi thì một nhóm quân lính đã mang vài vật dụng từ nơi đóng quân ở ốc đảo lúc trước tới.
Thiệu Hoa Trì chậm rãi nhắm mắt, cũng lười để ý đến Phó Thần.
Thái độ thư thả của y cũng xem như hạ lệnh đuổi khác.
Đương nhiên thôi, chỗ của chủ soái, Phó Thần đâu có tư cách vào ở cùng.
Nhưng Phó Thần vẫn đứng ở cửa như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chằm chằm hình vẽ chim tê tước.
Ngôi miếu không quá rộng, có vài chiếc cột chống đỡ mái nhà cho nên dù đã qua trăm năm cũng không dễ dàng sụp đổ.
Bốn mặt tường bị sa hóa, mặt ngoài bắt đầu bong tróc, hình vẽ khắc trên đó chỉ có thể thấy được mờ mờ.
Trên bậc thang là một pho tượng, trông như một vị thần chim ưng khổng lồ, cầm cuốn kinh thư trong tay.
Tượng được đúc bằng đá, gần như vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng điều lạ lùng nhất là ở chính giữa miếu hoang có một hồ nước vô cùng tĩnh lặng, xung quanh là cây cối héo khô.
Có vẻ như lúc trước, nơi này được dùng là chỗ hiến tế.
Nơi này mà lại có nước.
Nước màu đen.
Mật Lai quốc biến mất đã rất lâu rồi, làm sao còn nguồn nước ở đây được, mà dù có thì chắc phải khô cạn rồi.
Nước đen gợi cho Phó Thần nhớ tới vài ký ức chẳng mấy tốt đẹp, cho dù là sông Hắc Thủy hay thủy lao ở tộc Ô Ưởng, chẳng cái nào không kinh hoàng.
Hơn nữa, hắn đi vòng vòng từ nãy đến giờ cũng không phát hiện ra thêm hình vẽ tê tước nào.
Đương nhiên cũng có khả năng do thời gian dài, những hình vẽ đã hư hại hết.
Căn miếu này có rất nhiều điểm kỳ lạ.
Hắn tin rằng Mật Lai quốc có lẽ liên quan gì đó đến Khiển tộc.
Thấy Phó Thần không chịu nhúc nhích, Thiệu Hoa Trì mở mắt ra, "Ngươi còn đứng đó làm gì, chờ ta mời ngươi đi sao?"
"...." Phó Thần bình tĩnh lại, cảm thấy được ánh mắt chói lóa của Thiệu Hoa Trì, kiên nhẫn nói, "Hầu hết mọi căn nhà đều hư hỏng cả rồi.
Tiểu nhân to gan, không biết có thể tìm một phòng ở trong này không?"
Qua năm năm, Phó Thần đã học được một ít cách thực hiện cạm bẫy đơn giản từ Phì Hổ.
Hắn có thể cảm thấy, căn miếu này không hề tầm thường.
Hơn nữa, ao nước màu đen trong thủy lao dưới đáy lều của A Kỳ Lâm có vẻ nhưng có chung hiệu quả với ao nước ở giữa miếu này.
Hắn nhớ đến những cơ quan, cạm bẫy tinh vi trong thủy lao đó, lại nhìn quanh căn miếu này, dường như có điểm tương tự.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì càng thêm lạnh lùng, như muốn khoét một cái lỗ trên nguwofi Phó Thần.
Y không thể tin nổi trên đời lại có một tên thương nhân to gan lớn mật như vậy, dám mở miệng xin ở chung với y.
Thời đại này phân chia giai cấp rất rõ ràng, thương nhân không có tư cách đến gần hoàng tộc, thậm chí lúc nói chuyện còn phải quỳ lạy.
Thiệu Hoa Trì không dùng thân phận Thụy vương ra để ra ngoài du ngoạn, mà là đi tuần tra, cho nên không để tâm quá nhiều.
Nếu thật sự phải ra trận thì ăn ngủ cùng quân lính cũng là chuyện thường.
Phó Thần cũng nghĩ tới điều này, cảm thấy hôm nay mình hơi xúc động quá mức, liền quỳ xuống.
"Đứng lên đi, ngươi đúng là gan to bằng trời." Thiệu Hoa Trì nở nụ cười biếng nhác, nhưng chẳng hề ấm áp chút nào, "Ngươi có biết người có thể ở cùng ta chỉ có hai loại, một là thân vệ của ta, hai là người trèo lên giường của ta.
Ngươi muốn trở thành một trong số họ sao?"
Phó Thần trừng mắt, cảm nhận được cơn giận dữ lạnh lùng của Thiệu Hoa Trì do bị mạo phạm.
Lúc này, La Hằng và những người khác mang thùng nước vào.
Trông thấy Phó Thần còn đứng ngoài cửa, hắn gọi, "Vương đại, sao còn ở đây? Ta sai người mang nước tới cho ngươi rồi đây."
"Chuyện gì vậy?" Thiệu Hoa Trì nhướn mày, không chờ Phó Thần lên tiếng.
La Hằng gãi gãi đầu, "Vương gia, ta mời Vương Đại đến ở cùng.
Ta khá hòa thuận với hắn, mà nhìn hắn có vẻ nhưng không biết đi đâu.
Dù sao phòng ta cũng còn rộng, chia cho hắn một nửa cũng......đâu có vấn đề gì.
Hơn nữa, thân thủ Vương Đại rất tốt, ban nãy giúp chúng ta đánh lui kẻ địch, không phải người đáng ngờ, cho nên...."
Thiệu Hoa Trì không nhanh không chậm nói.
"Ta không biết từ khi nào binh lính của ta lại dễ tin người như thế?"
La Hằng còn chưa nói xong, mồ hôi lạnh đã đổ ròng ròng.
Thiệu Hoa Trì là người nghiêm khắc cỡ nào, tên lính lúc trước ưu ái cho Nghiêu Lục mang cơm đến bị đánh mấy chục quân côn, mất nửa cái mạng, giờ còn đang dưỡng sức, chỉ nhìn cũng đủ biết.
Thấy sắc mặt Thiệu Hoa Trì âm trầm không vui, La Hằng quỳ xuống, "Thuộc hạ tự tiện quyết đinh, xin vương gia trách phạt."
Thiệu Hoa Trì nghe vậy, thấy Phó Thần còn đang cúi đầu, miễn cưỡng vung tay, "Vương Đại quả thực đã cứu bổn vương, tạm thời có thể tin, ngươi cũng không hẳn làm sai.
Ngươi nói thế lại thành bổn vương không thông tình đạt lý."
"Thuộc hạ....." La Hằng dường như đang nghĩ lý do thoái thác.
"Mà thôi, ra ngoài rồi không cần chú ý như vậy.
Lúc nãy ta hứa cho Vương Đại nước tắm, vậy thì mang vào đi.
Người do ngươi đưa tới thì ngươi lo dạy hắn quy củ, biết chưa?"
Dứt lời, y một lần nữa nhắm mắ
Một đêm đánh lui bảy trăm quân, sắc mặt Thiệu Hoa Trì cũng mang chút mệt mỏi.
La Hằng cực kỳ vui sướng, cùng Phó Thần tạ ơn rối rít.
La Hằng và các binh lính khác khiêng thùng nước, rẽ vào một căn phòng nhỏ nằm trong góc.
Phòng đó cũng chỉ cách nơi này một bức tường ngăn.
Thiệu Hoa Trì chậm rãi nhấc mí mắt, gương mặt bình tĩnh, bỗng nhiên nở nụ cười ý nghĩ thâm sâu..