Tùng Dịch là một thuộc hạ đắc lực khác của Thiệu Hoa Trì.
Khi ở sa mạc Hốt Thạch, Phó Thần đã gặp đám La Hằng.
Thiệu Hoa Trì biết Phó Thần là người chỉ gặp một lần sẽ không quên, cho nên lần này y dẫn theo toàn người mới.
Tùng Dịch lặng lẽ đi sau lưng Thiêu Hoa Trì, trố mắt nhìn vị Ẩn vương rất ít thân cận, lại khó hầu hạ nhà mình, chủ động ôm ấp người khác, còn có vẻ luyến tiếc không nỡ buông tay.
Mấy ngày trước, Ẩn vương liên hệ với một lực lượng nhỏ, sau đó vội vàng tự mình chạy đi cứu người.
Lúc người được cứu ra, đám thuộc hạ đã giải quyết xong xuôi căn cứ của địch, trông thấy Ẩn vương mặt mày sáng láng, ôm người bước ra.
Họ có thể cảm nhận rõ ràng, chủ tử nhà mình như vừa được đắm mình trong gió xuân, nhưng cái người được ôm kia thì chẳng thích thú tẹo nào.
Cũng đúng, có nam nhận cao lớn vạm vỡ nào mà lại thích bị nam nhân khác bồng bồng bế bế.
Bọn họ định chạy đến giúp một tay nhưng nhận ngay một ánh mắt đầy cảnh báo của chủ tử, lập tức hiểu rằng không thể đụng vào người này.
Họ quá đỗi kinh ngạc, thậm chí còn hoài nghi người trước mặt có phải là thủ trưởng nhà mình hay không.
Đám Thanh Nhiễm cũng dấn mấy người đến, đang sốt ruột bàn bạc ở điểm họp mặt.
Trông qua rừng cây, họ trông thấy một nhóm người chạy đến, phía sau là ánh lửa hừng hực, khói bốc đầy trời.
Nhìn hai người đằng xa kia, chẳng hiểu sao cứ thấy có gì đó là lạ, đến gần mới thấy Phó Thần bị người ta bế trên tay, "Chủ tử sao vậy?"
Thiệu Hoa Trì không trả lời, cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên một cái, cực kỳ cẩn thận đặt Phó Thần xuống.
Y đỡ vai hắn, để hắn dựa vào người mình.
Phó Thần cũng không chống cự.
Cái gì quá đáng nhất thì cũng đã làm rồi, cho nên hắn không hơi sức đâu mà phản kháng.
"Chịu đựng một chút." Thiệu Hoa Trì nói, vừa nhẹ nhàng bẻ một cái.
Tiếng rắc khe khẽ vang lên, khớp xương bị trật ban nãy đã về vị trí cũ.
Phó Thần đau đến nhăn mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Đau lắm sao?" Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng hỏi.
Cho đến lúc hai tay có thể cử động lại được, Phó Thần đã uể oải hết sức, gương mặt tuấn tú lại càng trắng bệch.
Phó Thần nhắm mắt, không muốn nhiều lời với một kẻ chuyên bức ép mình.
Thiệu Hoa Trì cũng không cần Phó Thần đáp lại, còn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ướt mồ hôi, lưu luyến như người tình, "Lúc ngươi mất tích, ngươi biết ta cảm thấy thế nào không? Mà ngươi cũng không cần quan tâm.
Ngươi chỉ cần biết, ngươi bị thương, ta còn đau đớn hơn nhiều.
Nếu không tìm được ngươi, ta sẽ lật tung cả khu vực này."
Phó Thần bỗng ngẩng đầu.
Dù không nhìn thấy gương mặt của Thụy vương nhưng hắn vẫn cảm nhận thấy ánh mắt chăm chú, điên cuồng của y.
Hắn chợt nhật ra, Ẩn vương nói thật.
Đối với loại người điên cuồng một cách vô lý thế này, không nên từ chối một cách quá quyết liệt.
Nếu như đối phương chưa làm gì quá đáng, Phó Thần vẫn sẽ án binh bất động.
"Ngài đã bẻ khớp tay của chủ tử sao?" Thanh Nhiễm nghe được cuộc đối thoại của họ, không nhịn được mà lên tiếng.
Đương nhiên ả biết đến Ẩn vương, một nam nhân ái mộ chủ tử nhà mình.
Lúc đầu, nàng không sao hình dung nổi, nhưng sau đó thì cực kỳ sợ hãi.
Y là kẻ không thể tùy tiện trêu chọc, nhưng trên thực tế thì họ đã làm rồi.
Để tìm được chủ tử, Ẩn vương đã đắc tội không ít người.
Bây giờ có bao nhiêu thế lực ngoài kia muốn diệt trừ y.
Thiệu Hoa Trì không phủ nhân, thản nhiên liếc nhìn nàng.
"Chúng ta chỉ hợp tác tạm thời, chuyện sau này phải chờ chủ tử quyết định.
Nếu ngài dùng thái độ như thế để cứu người, ta hoài nghi ngài chưa chắc đã có thành ý.
Thế thì chẳng bằng chúng ta tự mình hành động." Trong thời gian này, nàng cũng chứng kiến thủ đoạn của Ẩn vương.
Bây giờ, bọn họ đang hợp tác với phe Ẩn vương để cùng cứu chủ tử, nhưng nếu Ẩn vương thậm chí còn không tôn trọng chủ tử của họ thì không cần phải hợp tác nữa.
"Các ngươi tự làm?" Thiệu Hoa Trì nghe vậy, bật cười, như muốn nói chỉ dựa vào đám các ngươi mà có thể cứu người bình yên vô sự ra ngoài sao?
"Chỉ cần có thời gian, chúng ta sẽ làm được." Thanh Nhiễm không cam chịu yếu thế, nhưng nàng cũng biết, nói về thế lực ở Tây Bắc, quả thật chẳng ai sánh được với Ẩn vương.
Nhưng trước mặt Phó Thần, các nàng không muốn người khác làm mất chí khí.
Thiệu Hoa Trì cười nhạo một tiếng, chẳng buồn tranh luận.
Phó Thần cũng không nghe hai người đôi co.
Hắn có cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
Hắn hồi tưởng mọi chuyện, lôi ra những chi tiết mà khi đó mình không quá để tâm.
Ứng Hồng Loan nói, hôm nay một thượng cấp của ả sẽ tới.
Với địa vị của Ứng Hồng Loan, thượng cấp của ả chỉ có bốn người.
Hai trong số đó vừa bị Phó Thần giết, chỉ còn lại Phi Khanh và Lý Ngộ.
Lý Ngộ thì chắc chắn không thể nào rồi.
Lý Ngộ là người được phái tới chỉ huy, nhưng không được đám thuộc hạ của Lý hoàng ở Tấn quốc tin phục.
Dù bên ngoài, chúng kính cẩn vâng lời nhưng trong lòng thì thầm ganh ghét.
Nếu Lý Ngộ không chủ động liên lạc thì nhóm người này cũng sẽ không tìm đến hắn.
Vậy thì chỉ còn lại Phi Khanh.
Thiệu Hoa Trì châm lửa đốt trụi cả căn cứ của chúng, như thế Phi Khanh nhất định sẽ chú ý.
Có lẽ bây giờ y đang trên đường đến đây.
Mắt Phó Thần cứ như không hề mù, hướng thẳng về phía Ứng Hồng Loan.
Ả vẫn còn chưa tỉnh lại.
Thiệu Hoa Trì kinh ngạc nhìn Phó Thần.
Có lẽ ban nãy, lúc bọn họ đặt nữ nhân này xuống đã phát ra âm thanh.
Ban nãy, Phó Thần còn được y nắn xương lại, vậy mà vẫn có dư tâm trí để ý đến tiếng động nhỏ này.
Mắt mù tâm không mù có lẽ là câu được sinh ra để nói về Phó Thần.
Hắn không ngụy trang, không khiêm tốn, không yếu thế, không giả ngu.
Dù rơi vào tình cảnh này nhưng vẫn bình tĩnh như thường ngày.
Có lẽ, chính vì lý do đó nên lúc đầu, y mới bị Phó Thần thu hút.
"Thanh Nhiễm, mở cái lọ đó ra, bỏ vào miệng ả."
Thanh Nhiễm và Phó Thần hợp tác nhiều năm, nàng nhanh chóng hiểu ý chủ tử.
Cái chai hắn nói đến là thứ Ô Nhân Đồ Nhã để lại, một con trùng vô cùng đặc biệt, toàn thân trắng như tuyết, ban đêm phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Sau khi rời khỏi Ô Nhân Đồ Nhã, nó đã đói quắt queo, giờ được Thanh Nhiễm nuôi dưỡng.
Tính năng mạnh nhất của nó là hấp thu sinh lực, chuyển từ người này sang người khác.
Nếu trong ba tháng không tìm được chủ mới để lý sinh thì nó sẽ chết khô.
Phó Thần không để Thiệu Hoa Trì trực tiếp giải quyết Ứng Hồng Loan là vì việc này.
Lúc còn ở bên cạnh Lý hoàng, hắn rất hứng thú với các mị oa thể*, nếu mất đi thì rất uổng phí.
Bọn họ được đào tạo và cho uống dược vật từ nhỏ để có được sức hấp dẫn chết người.
Nếu đã rơi vào tay hắn thì đừng hòng hắn trả lại cho Lý hoàng.
Thanh Nhiễm mở nút chai, để con trùng nhỏ chui ra ngoài.
Theo bột phấn được Thanh Nhiễm rắc, con trùng nhanh chóng chui vào trong cơ thể Ứng Hồng Loan.
Tiếng hút sùn sụt trong đêm tối đã kinh dị rồi, nhưng cảnh tượng sau đó còn sởn tóc gáy hơn.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy, thân hình hoàn mỹ của ứng Hồng Loan như bị hút cạn nước, khô quắt, xấu xí.
Làn da trắng ngần dần dần nâu sẫm, thành một cái thây khô, bẻ một cái là vỡ, không thể nào nhìn ra dáng vẻ quyến rũ ban đầu.
Cuối cùng, ả trở thành một cái thi thể chỉ còn mỗi lớp da bám trên bộ xương.
Từ giữa cặp môi xẹp lép phô trọn hàm răng, môt con trùng trắng muốt chui ra.
Ban nãy nó còn còi cọc, nhỏ xíu một mẩu, giờ lạu béo múp, tròn vo, nhưng không một ai cảm thán ôi chao dễ thương quá được.
Mọi người đều vô thức lui về phía sau vài bước, không quay lưng chạy thục mạng đã là bình tĩnh lắm rồi.
Thanh Nhiễm cúi xuống nhặt con trung, bỏ vào trong lọ.
Đám Tùng Dịch nhìn nàng như thể không phải con người.
Ả này là nữ nhân thật đó hả? Không thể chịu nổi, phải tránh xa ả ra một chút.
Nếu vậy thì cái tên goị là Phó Thần kia đâu cần bọn họ nhọc công tới cứu.
Có thể thống lĩnh một đám thuộc hạ quái thai như thế, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ánh mắt chủ tử cũng hơi quá cao rồi, đang yên đang lành lại phải lòng một tên nguy hiểm đến vậy.
Bọn bọ trừ khâm phục chủ tử nhà mình liều lĩnh, còn cảm thấy e sợ.
Ai nắm trong tay một con trùng có thể hút khô máu người ta trong nháy mắt như thế mà chẳng khiến người ta lo lắng.
Bọn họ chỉ sợ chọc giận Phó Thần thì tiếp theo, kẻ làm thức ăn cho trùng sẽ là bọn họ.
Người bình thường ai cũng nghĩ thế thôi.
Thiệu Hoa Trì cũng cảm thấy thuộc hạ của mình đang lo lắng.
Y nghĩ Phó Thần dùng thứ đồ chơi kỳ quái kia để hút khô Ứng Hồng Loan ngay trước mặt mình không chỉ vì thời gian cấp bách, mà còn để cảnh báo y đừng làm gì thiếu suy nghĩ.
Năm năm trôi qua, quả nhiên Phó Thần đã không còn là tiểu thái giám khi ấy nữa.
Có quá nhiều bí mật mà y hoàn toàn không biết, nhưng chẳng hiểu sao những bí mật ấy càng khiến y máu nóng sục sôi, muốn tìm hiểu hết về nam nhân này.
Thiệu Hoa Trì không nhịn được, khẽ bật cười.
Vành tai Phó Thần khẽ giật.
Thiệu Hoa Trì nhìn thấy, càng vui vẻ hơn.
Y biết chắc hẳn "Ẩn vương" đã ảnh hưởng không nhỏ đến Phó Thần, nếu không thì hắn sẽ không có phản ứng kiểu như giật lỗ tai.
Hành động này cho thấy trong lòng hắn có chút thấp thỏm.
Phải gần gũi Phó Thần suốt một thời gian dài, thất hoàng tử mới biết bí mật đó.
Thiệu Hoa Trì rất hưởng thụ cảm giác mình y biết một bí mật nào đó về Phó Thần.
Thật thú vị, một nam nhân ngoài mềm trong cứng như Phó Thần mà cũng có nét đáng yêu như vậy.
Đám Tùng Dịch : Điện hạ nhà họ càng lúc càng kỳ dị, chứng kiến cảnh tượng đó mà cười đến thoải mái.
"Loại trùng này chắc ngươi không có nhiều." Tuy rằng hút khô con người ta trong nháy mắt thì đáng sợ thật, nhưng y tin cái gì càng trái đạo trời thì càng hiếm gặp.
Ẩn vương quả hiên không phải người dễ bị hù dọa.
Phó Thần cũng chỉ muốn thử một chút.
Nếu chiêu đe dọa này không thành công thì hắn cũng không lấy gì làm thất vọng.
Ẩn vương nói không sai, Ô Nhân Đồ Nhã chỉ nuôi được duy nhất một con trùng loại này, những con khác đều chết vì đủ thứ nguyên nhân."
Khi nhóm bọn họ di chuyển đến một chiếc cầu treo, Phó Thần nằm trên lưng Thiệu Hoa Trì, thì bỗng nhiên, hàng loạt mũi tên từ phía đối diện bay thẳng về phía họ.
Lúc này, hai phe đứng ở hai đầu cầu treo, đường bên kia đã bị quân của Phi Khanh chiếm giữ, mai phục.
Bọn họ biết những kẻ tháo chạy sẽ đi con đường này.
Đây là đường nhanh nhất để thoát ra ngoài, nếu bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ thì chắc chắn sẽ chọn đi qua cầu treo.
Bố trí mai phục ở đây cũng không có gì lạ.
Ngoài chỗ này ra, Phó Thần tin rằng những nơi khác cũng bị phục kích.
Cách làm việc của Phi Khanh luôn kín kẽ như vậy : thiên la địa võng, các ngươi có chạy đằng trời.
Phó Thần chưa bao giờ đối đầu trực tiếp với Phi Khanh, nhưng từ Thẩm Kiêu, Tưởng Thành, bị chim tê tước truy đuổi, sau này là Hưu Hàn Học, Lục Minh đều cho rằng hắn và Phi Khanh là đối thủ ngang tầm, cho nên cũng xem như tranh đấu đã lâu.
Kẻ hiểu mình nhất có lẽ chính là kẻ địch.
Vốn dĩ, Phi Khanh cũng không quá để tâm.Y truy tìm Thất Sát nhiều năm, có cả tá kẻ đáng nghi ngờ, người này chưa chắc đã chính xác là đối tượng.
Phó Thần là người duy nhất có thể trốn thoát sau khi mắt bị mù.
Đã đối đầu nhiều năm, hắn đoán được hành động lần này của mình đã khiến Phi Khanh chú ý.
Y nhất định sẽ tìm mọi cách tóm bằng được bọn họ.
Không có ai hiểu địa hình quanh căn cứ hơn Phi Khanh.
Mất đi đôi mắt, Phó Thần cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Tiếng binh khí va chạm vang lên không dứt.
Người của hai phe giao chiến kịch liệt, chẳng bao lâu sẽ kéo những nhóm khác tới.
Bọn họ đều đã bước lên cầu treo, không còn đường lùi, chỉ có thể xông thẳng vào quân địch.
Thuộc hạ của Phó Thần và Thiệu Hoa Trì che chắn đằng trước, Bọn họ cũng không tranh cãi nữa, khi gặp phải kẻ địch chung thì phải tự giác hỗ đứng cùng chiến tuyến để tăng khả năng thắng lợi.
Trận chém giết diễn ra hừng hực khí thế, thi thoảng lại có tiếng la hét vang vọng của những người rơi khỏi cầu treo.
Bầu trời tối đen như mực, cầu treo không ngừng lắc lư.
Thiệu Hoa Trì một tay cản tên, tay kia giữ chặt Phó Thần trên lưng.
Tấm lưng nơi hai người áp sát vào nhau cũng ướt đãm mồ hôi.
Gióng nóng thổi qua mặt Phó Thần, thoảng mùi tanh tưởi.
Chợt có giọt nước bắn lên mặt hắn, cùng âm thanh sắt thép xuyên qua da thịt.
Thứ nước ấm nóng đó là máu.
Lần đầu tiên, Phó Thần chủ động ghé vào tai Ẩn vương nói chuyện, "Thả ta xuống."
Thiệu Hoa Trì có chút vui sướng bất ngờ, tuy y biết rằng Phó Thần chỉ vì tình hình trước mắt mới tiếp cận mình.
Y đáp lại bằng cách niết một cái lên cặp đùi dẻo dai của Phó Thần, còn xoa xoa chỗ non mềm nhất, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như cũ, gằn từng chữ một, "Đừng có mơ."
Đừng mơ ta thả ngươi ra.
Phó Thần không sao hiểu nổi, đã rời vào tình cảnh này rồi mà người nọ còn có tinh thần ăn đậu hũ.
Y không muốn sống nữa chắc.
Không phải tại hắn thì Ẩn vương đã không bị thương.
Mang theo hắn là phiền phức lớn.
Lúc này, hắn chỉ mong Ẩn vương tự giữ lấy mạng, ít nhất để còn bảo toàn lực lượng.
Quan hệ giữa bọn họ chỉ là hợp tác tạm thời, Ẩn vương không cần phải vì bảo vệ hắn mà đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm.
Hắn hiểu rất rõ, mà Ẩn vương cũng vậy.
"Tất cả chúng ta đều đang ở trên cầu treo à?" Bỗng nhiên, Phó Thần lại hỏi một câu không liên quan.
Hắn nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ của dây thừng, gần như không thể nhận ra được trong tiếng đao kiếm hỗn loạn này.
Nếu như mắt hắn không mù lòa, khiến cho sức tập trung dồn hết vào tai thì có lẽ cũng bỏ qua.
Thiệu Hoa Trì thoáng nhìn ra sau.
"Đúng, ngươi phát hiện điều gì à?"
Dù mắt Phó Thần không nhìn thấy, nhưng Thiệu Hoa Trì chưa bao giờ xem thường nam nhân này.
Phó Thần âm thầm nhẩm lại số bước đi của Thiệu Hoa Trì cùng tiếng chân hỗn độn của cả ta lẫn địch, tính toán cự ly, cảm thấy có chút không ổn.
Chiếc cầu treo này hẳn là rất dài.
Dựa trên vào ước tính ban nãy, có lẽ họ đã đi được ba phần tư cây cầu, mà nó có vẻ dài ít nhất 30 mét.
Giờ muốn cản địch để lui về phía sau, có lẽ không còn kịp nữa.
Nhưng kẻ địch cố tình dụ họ đến chỗ chúng muốn trên cây cầu.
Nếu lúc này mà quay đầu lại thì họ sẽ kẹt lại ở giữa cầu.
Cầu treo đứt, tất cả bọn họ đều sẽ rơi xuống vực.
Đương nhiên, trước khi tiến hành mai phục, Phi Khanh đã bàn bạc mọi phương án với thuộc hạ.
Trừ Phi Khanh, Phó Thần không nghĩ ra ai có thể đoán được nhược điểm trong tâm lý đối phương chỉ bằng một khoảng thời gian ngắn ngủ như thế, muốn một lưới diệt toàn quân địch.
"Mau quay lại!" Trước mắt Phó Thần chỉ là một màn đen.
Hắn kiềm chế cơn hoảng loạn trong lòng, vẫn bình tĩnh ra lệnh.
Vì sao quân Lý hoàng luôn bách chiến bách thắng? Trừ trung thành tuyệt đối với Lý hoàng ra, chúng còn là những kẻ không sợ chết.
Chỉ cần tiêu diệt được kẻ địch, chúng không màng hy sinh chuyện nhỏ vì lẽ lớn, đó là tín ngưỡng mà Lý hoàng đã truyền cho binh lính của mình.
"Được." Thiệu Hoa Trì không hề do dự.
Dù biết quay đầu lại cũng sẽ gặp phải quân địch đuổi giết đông hơn, dù biết vì sao Phó Thần bỗng nhiên yêu cầu như thế, nhưng y chưa bao giờ ngoài nghi hắn, "Tất cả mọi người, quay lại bờ bên kia."
Phó Thần còn chưa kịp giải thích mà Thiệu Hoa Trì đã dẫn người quay về.
Lúc chuẩn bị rút lui, cầu treo cào rung lắc mạnh hơn.
"Không kịp nữa rồi, mọi người nắm chặt dây thừng và người bên cạnh mình." Phó Thần cảm nhận mức độ rung, quát lớn!
Quả nhiên, Thiệu Hoa Trì cũng nhìn thấy quân địch bắt đầu rút lui, chỉ chừa lại một nhóm trên cầu cản đường bọn họ đi tới.
Trân mưa tên vẫn bắn không ngừng.
Đây không phải là cầu treo lắc lư bình thường, mà là một đầu dây thừng buộc với vách núi sắp bị cắt đứt.
Khi Phó Thần nhận ra mưu kế này, bọn họ lại càng nhanh tay cắt hơn.
Dây thừng rất chắc, muốn cắt cũng mất tương đối thời gian, nhưng cũng không kịp để nhóm Phó Thần chạy thoát.
Thiệu Hoa Trì nhớ ra, có vẻ như những kẻ tấn công bọn họ trên cầu lúc nãy chỉ cố tình kéo dài thời gian, chắn tầm mắt bọn họ, nên y không nhìn thấy có những kẻ đứng sau lưng chúng, âm thầm cắt đây.
Bọn họ dám hy sinh cả người của mình, một lũ gian trá!
Dây thừng đứt !
"A.....!"
Dù Phó Thần đã nhắc mọi người sẵn sàng, nhưng vẫn có nhiều người bất ngờ khi cầu treo sụp xuống, suýt chút nữa là bị hất văng lên không trung, mà dưới chân bọn họ chính là vách đá sâu thẳm, nhìn xuống liền có cảm giác mạng mình mỏng như sợi chỉ, sơ sảy một chút là chết ngay tức thì..