Mặt đất rung chuyển một hồi, cuối cùng cũng yên ổn.
Mọi người thở hổn hển, nấp dưới phiến đá ở cửa đường hầm, lòng còn sợ hãi không thôi.
Nếu ban nãy bọn họ ra ngoài thì giờ đã thành tro.
Một vài người đổ lệ như mưa, nhìn cánh cửa thật lâu chẳng dám nói gì.
Khi bọn họ chuẩn bị mở phiến đá trên đầu để thoát lên trên, Thiệu Hoa Trì lập tức ngăn cản, bảo mấy thuộc hạ đi xuống, tự mình bước lên thang.
Y chỉ mở hé phiến đá ra một chút.
Tuy rằng tầm nhìn bị hạn chế nhưng cũng có thể thấy được một góc căn phòng trên đầu.
Quan trọng nhất, y ngửi thấy mùi lạ.
Mùi không quá nồng, nhưng vẫn có thể nhận ra.
Là mùi hôi đặc trưng của lưu huỳnh và mùi tỏi rất gắt.
Lưu huỳnh – thuốc nổ?
Mùi tỏi gay mũi – bạch lân?
Phỏng đoán như vậy thật vô căn cứ, nhưng y chỉ liệu trước tình huống tệ nhất.
Năm đó, trong hoàng cung Tấn quốc xuất hiện ma trơi.
Sau này y điều tra, biết được Phó Thần nhúng tay vào.
Lúc Thiệu Hoa Trì tra hỏi, Phó Thần cũng không che giấu.
Để lấy lòng chủ tử mới, hắn biểu diễn kỹ xảo này lại một lần nữa.
Ký ức ấy vẫn còn nguyên vẹn trong đầu Thiệu Hoa Trì.
Hóa ra "hồn ma hiện về báo thù" lại do người khác "làm", Không thể phụ nhận, trong lòng Thiệu Hoa Trì âm thầm kính nể, nhưng lúc ấy y vẫn xem thường thân phận thái giám của Phó Thần, cho nên suy nghĩ ấy chỉ thoáng hiện rồi biến mất.
Nhưng mùi bạch lân thì y còn nhớ.
Kho vũ khí này có cấu tạo đơn giản nhưng nguy cơ trùng trùng.
Y nhớ đến hai lần nghe tiếng bánh răng thép chuyển động, cùng với những cái bẫy rải rác khắp nơi, cho nên cánh cửa này sao có thể đi qua một cách dễ dàng được.
Hơn nữa, tuy Thiệu Hoa Trì không nói, nhưng họ đã ở trong này gần hai canh giờ.
Y nhận ra hướng họ đang tới, chính là chỗ mà y đã cứu Phó Thần ra lúc nãy.
Quá nhiều điểm đáng ngờ cộng lại, khiến y không thể không cảnh giác.
Sau đó, Thiệu Hoa Trì xuống khỏi thang, bảo mọi người lát nữa hãy mở hé phiến đá, hét lên thảm thiết, càng thảm càng tốt, rồi gây ra nhiều tiếng động như thể đang bị thiêu cháy, nhưng tuyệt đối không được mở hẳn phiến đá ra.
Tuy không biết Thiệu Hoa Trì có ý gì, nhưng mọi người đều làm theo.
Kêu thảm là dễ nhất, mọi người thi nhau phát ra đủ thứ âm thanh man rợ nhất, đau đớn nhất.
Nhưng mà tiếng động thì hơn khó.
Không đi ra thì làm sao gây được tiếng động lớn bây giờ.
Để nghĩ cách, hai nhóm chụm đầu bàn bạc với nhau.
Nếu Thiệu Hoa Trì nói không được ra ngoài, thế thì có nghĩa trên cửa ra kia có gì đó nguy hiểm.
Người không ra được thì dùng vật thay thế.
Vậy là bọn họ cởi vũ khí, bình nước trên người, ném qua khỏi khe hở nhỏ nhỏ kia, âm thanh càng hỗn loạn càng tốt.
Cách làm này lại khá có tác dụng trong một căn phòng cách âm tốt.
Sau gây tiếng động hỗn loạn, Thiệu Hoa Trì ra lệnh tạm dừng.
Bước quan trọng tiếp theo, y vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt nhất.
Ban nãy, khi mở một khe hẹp để quan sát, dù không thấy được phạm vi rộng nhưng cũng phát hiện ra, ngay trên đầu bọn họ là đủ thứ cạm bẫy lên hoàn.
Chỉ cần họ mở hoàn toàn phiến đá này, cơ quan rải bạch lân trên kia sẽ chuyển động.
Bạch lân vừa rơi xuống, những bao thuốc nổ trên mặt đất cũng sẽ bị tác động, dẫn đến hàng loạt phản ứng dây chuyền.
Nhưng nếu bọn họ cứ im lặng không tiếng động mà ngồi chờ trong này, thì cái giết họ không phải cạm bẫy nữa mà là binh lính.
Trong tình trạng phe mình thương tích nghiêm trọng thế này, không liều thì chỉ còn đường chết, liều mạng thì may ra có một chút cơ hội.
Một khi đã vậy, đương nhiên ai cũng chọn đánh cược một phen.
Phải để bạch lân rơi xuống, nhưng bọn họ không phải chết!
Muốn lừa những kẻ đang đứng bên ngoài mật thất, họ nhất định phải nghĩ cách để sau khi mở phiến đá kia ra, cho bạch lân rơi xuống, phải lập tức dùng cái gì đó chăn cửa hầm lại.
Nói nghe thì đơn giản, nhưng thao tác thế nào lại khó khăn vô cùng.
Trong quá trình này, có một điều rất quan trọng cần lưu ý.
Phiến đá kia đã bị kẻ khác động chân động tay rồi, một khi mở ra hoàn toàn thì không thể đóng lại nữa.
Nhưng không mở hết thì bạch lân bên trên sẽ không rơi xuống.
Tình cảnh lúc này bế tắc hoàn toàn.
Bọn họ phải nghĩ cách nhanh chóng chèn một cái gì đó vào cửa hầm ngay sau khi mở ra, để bạch lân có rơi cũng không rơi xuống người họ.
Đám người ngoài kia còn đang nghe ngóng động tĩnh.
Làm sao để nghĩ ra cách chặn cửa trong thời gian ngắn như thế này đây?
Trong lúc mọi người gần như bỏ cuộc, vị thân binh mang thương tích nặng, biết tính mạng mình chằng kéo dài được bao lâu nên xin được bỏ lại ban nãy, chợt lê bước về phía Thiệu Hoa Trì, quỳ xuống.
Những người khác không biết sao Đại Dũng bỗng nhiên làm thế.
Bình thường, Thiệu Hoa Trì không phải kẻ tự cao tự đại.
Dù thất điện hạ nổi danh là lạnh lùng nhất trong các vị hoàng tử, nhưng lại cực kỳ quan tâm đến binh lính, dù là người có thân phận thấp nhất.
Thiệu Hoa Trì tiến lên kéo hắn dậy, nhưng không thể lay chuyển được, "Nam nhi dưới gối có vàng, không có chuyện gì quan trọng thì dừng tùy tiện quỳ xuống trước mặt ta."
"Chủ tử, ta cảm thấy bản thân không còn sống được bao nhiêu nữa.
Thuộc hạ muốn đi...lấp cánh cửa kia." Đại Dũng rụt rè đưa ra ý kiến của mình, chỉ sợ Thiệu Hoa Trì không đồng ý, lại nói thêm, "Nếu không có gì chắn cửa hầm, tất cả mọi người đều sẽ chết.
Vậy thì chẳng bằng để mình ta đi.
Sau khi lên trên, biết đâu ta lại có thể tìm được thứ gì đó, nhanh chóng che cửa lại.
Còn nếu không có, ta tự mình chắn cửa, ít nhất cũng không để bạch lân rơi xuống đây."
Nghe hắn nói vậy, Thiệu Hoa Trì trợn trừng mắt.
Tự mình chắn.....Chắn bằng cái gì?
Một lúc lâu sau, y mới kịp hiểu, liền nổi giận đùng đùng, "Ngươi là binh sĩ của ta, không đời nào..."
"Chủ tử ! Giờ không phải lúc hành động theo cảm tính.
Nếu người ngoài kia xông vào đây thì tất cả mọi người đều sẽ...." Nước mắt Đại Dũng trào như suối.
Thật không thể tin một người nam nhi lực lưỡng như vậy sẽ khóc, "Dù tất cả thuộc hạ có chết cũng không thể để ngài gặp chuyện."
Nếu có thể sống, ai lại muốn tự tìm đường chết.
Những người bị thương nặng khác cũng cảm thấy bản thân không còn cố gắng được bao nhiêu, nhìn Đại Dũng kiên quyết như vậy, cắn chặt răng, hạ quyết định.
Họ tập tễnh đi đến quỳ trước mặt Thiệu Hoa Trì, "Mình Đại Dũng không đủ.
Còn chúng ta nữa."
Khóe mắt sống mũi Thiệu Hoa Trì đều đau xót, đáy mắt đã nhuốm màu đỏ bừng, "Câm miệng...Câm hết cho ta!"
"Điện hạ, không còn thời gian nữa !!!" Bọn họ không ngừng ngửa đầu quan sát, chỉ sợ chốc lát sau lại có người xông vào, giết sạch bọn họ.
Không khí càng lúc càng nặng nề.
Không ai dám ngăn cản họ.
Nhìn những thân vệ sống lưng thẳng tắp kia, không biết thốt lên lời nào cho phải với những người dám hy sinh anh dũng như thế.
Thanh Nhiễm chợt để ý cách xưng hô, điện hạ?
Lúc này, ngoài nàng ra chắc không có ai chú ý đến.
"Xin ngài đồng ý yêu cầu cuối cùng của ta.
Ngài từng nói, phải xem mỗi lần ra chiến dịch đều như lần cuối trong đời mình.
Dù có chết cũng phải chết sao cho đáng.
Ngài như vậy, chúng ta cũng như vậy!"
Qua thật Thiệu Hoa Trì đã từng nói những lời này.
Trên chiến trường, y cũng chỉ làm một người trong số cả vạn chúng sinh.
Đại Dũng bò đến bên chân Thiệu Hoa Trì, không ngừng dập đầu, như muốn hoàn trả mọi ân đức từ trước đến nay, "Điện hạ, Tấn quốc mục nát, bách tính chúng ta biết sống sao những ngày tiếp theo? Dù không cai thấy, quý tộc quan lại đều không thấy, chỉ có ngài là hy vọng duy nhất của chúng ta.
Ngàn vạn bách tính của ta đang chờ ngài đó."
Trong biết bao nhiêu vương tử, chỉ mình thất điện hạ làm những điều thiết thực nhất, chống lũ cứu tế, thủ vệ biên cương, tự thân chống địch, không hề tham ô, cũng không cứu giúp bách tính chỉ vì lập công.
Điện hạ trong mắt họ chính là nhân vật như thế.
Thiệu Hoa Trì nhìn sâu vào từng cặt mắt, tỏa ra thứ áp lực đè nén khó thở.
Cả người y gồng gứng lại, gân xanh nổi lên hai bên thái dương, nhìn vô cùng dữ tợn.
Cuối cùng, y thốt ra một chữ khó khăn nhất từ trước đến nay, "Được."
"Xin hạ quân lệnh" Bọn họ là chiến sĩ, dù một khắc cuối cùng cũng hải chết với tôn nghiêm của quân nhân.
Thiệu Hoa Trì nhìn vào mắt từng thân vệ đang chờ lệnh, dường như muốn nhỡ kỹ gowng mặt họ.
Thời gian yên lặng trôi qua khi y khàn giọng đọc tên từng người.
"Chúng tướng nghe lệnh, ngăn chặn cửa hầm.....một tấc không lọt."
Cuối cùng một câu, ý hữu sở chỉ, lại tiền sở hữu vi kiên định.
Mệnh lệnh kiên định nhất từ trước đến nay.
Người khác nhìn bọn họ, chẳng sợ hôm nay đổi làm chính mình, cũng sẽ làm như vậy lựa chọn, có lẽ chỉ là bởi vì bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Những người khác nhìn họ.
Nếu chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy, họ cũng sẽ làm như vậy, bởi không còn lựa chọn nào khác.
Mở ra xuất khẩu đá phiến, như Thiệu Hoa Trì đoán trước như vậy, nó đóng không được , các thân vệ chỉ nhìn một cái, đây là đã trước đó đoán trước sự, cũng không kỳ quái, ngay lập tức vọt tới bên ngoài, đương phát hiện cơ quan trong phòng không có bất cứ ngăn chặn xuất khẩu gì đó, cuối cùng một đi ra binh lính cơ hồ nghĩa vô phản cố dùng thân thể ngăn chặn lối ra lỗ hổng.
Phiến đá từ từ mở ra.
Đúng như Thiệu Hoa Trì đoán, một khi mở hẳn thì không đóng lại được nữa.
Các thân vệ cũng không quá bất cờ về việc này.
Họ lập tức lao lên.
Trông thấy trong phòng không có bất cứ thứ gì che đậy, họ đành dùng thân thể chặn cửa hầm.
Một đám người nằm chồng lên nhau, che kín hoàn toàn mọi lỗ hổng.
Bạch lân rơi xuống người binh sĩ nằm trên cung.
Tiếng kêu gào thảm thiết như roi quất vào lòng những người bên dưới.
Lưng hắn đã bị đốt cháy, nhưng vẫn cắn răng đứng dậy.
Một vài người khác chạy đến ôm lấy các bao thuốc súng, khi chúng tổ tung, người đó chỉ còn là những thớ thịt vụn văng vãi khắp sàn.
Từng người một ngã xuống, nhưng vẫn thủ vững cánh cửa.
".....A...." Thanh Nhiễm che miệng, lệ rơi như mưa.
Không chỉ Thanh Nhiễm, dù là người của Phó Thần hay quân lính của Thiệu Hoa Trì, khi nhìn cánh cửa được lấp kín bởi thân người kia, ai nấy đều vô cùng đau lòng và căm phẫn.
Có lẽ những người lính đã hy sinh hôm nay sẽ không được lưu lại trong lịch sử, thậm chí cái tên của họ cũng không có bao nhiêu người nhờ rõ.
Nhưng giờ khắc này, mỗi người trong số họ đều là người hùng, vĩnh viễn ghi tạc trong lòng Thiệu Hoa Trì.
Hai mắt Thiệu Hoa Trì hoen ướt.
Y thì thào, "Phó Thần, đây là một tướng công thành vạn cốt khô mà ngươi nói đấy sao?"
Ta không hề muốn thế chút nào !
Đến khi bốn bề tĩnh lặng, Thiệu Hoa Trì có thể trông thấy được lối ra.
Vắt ngang qua đó là những khung xương trơ trọi mà những người lính đã lấy thân bảo vệ.
Lúc này, không biết có phải những vụ nổ chấn động đến cơ quan hay không, nhưng cánh cửa đóng lại sau lưng họ ban đầu lại mở ra lần nữa.
Thiệu Hoa Trì lẳng lặng nhìn căn hầm sâu thẳm phía xa.
"Chúng ta đi thôi."
Y thậm chí không thể nhặt xác cho họ.
Những hài cốt kia đều dính độc.
Khí độc bay xuống hầm ban nãy, khiến nhiều người chóng mặt nôn mửa, nhưng lúc này, rời đi mới là quan trọng nhất.
Khi bạch lân bị đốt cháy cũng tỏa khói độc, bọn họ không thể hít thứ này quá lâu.
Y muốn bảo vệ những người còn lại.
Năm năm nay, đây là lần đầu y cảm nhận được, mình đang thật sự gánh vác trách nhiệm của một hoàng tử.
Người đặt bẫy là Phi Khanh đương nhiêu hiểu rõ điều này, cho nên khi những tiếng động kinh hoàng ngừng hẳn, y không vào trong đó mà chỉ sai người canh giữ ngoài cửa, khi nào khí độc tan hoàn toàn mới vào trong.
Y tính toán thời gian độc tố tồn tại trong những cái xác, quyết định sẽ mở cửa, khám nghiệm tử thi vào tầm này tháng sau.
Từ giờ đến lúc ấy, cánh cửa luôn phải đóng kín.
Lý NGộ không nói câu nào, hiếm khi lại im lặng như thế.
Nghĩ hắn trúng tên vẫn còn đau, A Tứ tìm một căn phòng chưa bị đốt trụi, đưa hắn vào nghỉ, lại sao vài hộ vệ trông coi, đến đúng giờ thì thay thuốc.
Vừa mới ra ngoài, A Tứ trông thấy A Nhất đứng ngay trước cửa, vẻ mặt nghiêm trọng, "Sao vậy? Vừa giải quyết được Thất Sát rồi, sao lại buồn bực thế?"
"Ngươi chắc chắn là đã giải quyết được rồi ư?" A Nhất cười khẩy.
"Có ý gì, đừng có vòng vo nữa, muốn nói gì nói thẳng."
"Ta vừa nôn xong, lúc đang nghỉ ngơi, ngươi biết ta thấy gì không? Lý Ngô nhìn căn hầm bị đốt cháy trong kia, hai tay run rẩy, có vẻ như đang cực kỳ nhẫn nại.
Ngươi không cảm thấy thế rất kỳ lạ sao?"
A Tứ lại không cho là đúng.
Lý Ngộ đang đau như thế mà còn cố chịu đựng, điều này hắn biết rất rõ.
Mấy năm nay, hắn luôn cố gắng khuyên nhủ A Nhất để xoa dịu mâu thuẫn với Lý Ngộ.
Thật ra hắn biết, lúc đầu A Nhất cũng rất thích Lý Ngộ, nhưng sau khi A Tam chết đi, tất cả đều thay đổi.
A Nhất tức giận vì mất A Tam nên mới giận cá chém thớt lên Lý Ngộ.
"A Nhất, mấy năm nay ngươi luôn nhắm vào Lý Ngộ, đổ hết mọi chuyện liên quan đến cái chết của A Tam lên người Lý Ngộ, bắt một đứa bé như nó gánh vác tội lỗi.
Ngươi không cảm thấy thế rất bất công sao? Lúc A Tam qua đời, ta cũng đau lòng không kém, Lý Ngộ cũng vậy.
Ngươi nên buông bỏ thành kiến, thử đón nhận nó đi."
"Đứa bé? Đứa bé? Cá người luôn coi hắn là con nít, dù nó có làm cái gì cũng chỉ nghĩ là đang đùa nghịch, nuông chiều hắn, dung túng hắn.
Sao các ngươi không nghĩ cho kỹ, vì sao lại có cảm giác này? Chẳng phải vì hắn cố tình khiến cho các ngươi ảo tưởng như vậy hay sao?" Nghĩ đến đây, A Nhất lại muốn nôn thêm lần nữa.
Lý Ngộ quả thật rất biết diễn trò.
Ngay cả là chủ công anh minh cũng bị Lý Ngộ lừa gạt.
Một kẻ như vậy, đáng sợ biết nhường nào.
"A Nhất, đó đều là thành kiến của ngươi thôi."
A Nhất cười lạnh.
Ai mới là người thành kiến.
Chẳng qua các ngươi quá mức thiên vị hắn, "Từ khi hắn xuất hiện, A Tam không hiểu sao bỗng dưng phản bội chủ công, ngươi nghĩ chuyện đó có khả năng xảy ra sao? Mười chín tuổi rồi, còn trẻ con gì nữa? Sao các ngươi không cảm thấy những chuyện này quái lạ cơ chứ?"
A Tứ cũng có chút khó xử, "Đó chính là lý do vì sao ngươi không ngừng sai người ám sát Lý Ngộ à?"
A Nhất sững sờ lui lại một bước, "Sao ngươi biết?"
Hắn cho rằng mấy năm nay, mình đã che giấu rất cẩn thận.
"Ngươi nghĩ những việc ngươi làm, chủ công không biết sao? A Nhất, Lý Ngộ nhiều lần bao che cho ngươi, không thì ngươi tưởng mình tránh được con mắt của chủ công sao?" Lý Biến Thiên tuyệt đối không chấp nhận một kẻ có khả năng gây ra nội loạn.
"Hắn bao che cho ta, chẳng qua để khiến các ngươi càng thương xót hắn thôi.
Ta không có cái bản lĩnh giả vờ tội nghiệp như hắn." A Nhất biết Lý Ngộ rất giỏi ăn nói, lại làm việc cẩn thận, gần như không có sơ hở.
Nhiều năm nay, hắn chưa lần nào bắt thóp được Lý Ngộ.
Lần này coi như là sơ hở lớn nhất mà Lý Ngộ dâng đến miệng.
"Ta nhớ rõ Lý Ngộ từng nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma." A Tứ tiếp tục khuyên nhủ, tựa như không để ý đến sự kích động của A Nhất.
Câu này khiến A Nhất tái mét cả mặt.
Lý Ngộ đúng là một tên quái vật, hắn nghĩ thôi đã rợn sống lưng.
Trong năm năm, Lý Ngộ đã bất tri bất giác tẩy não những người bên cạnh hắn, không một ai nhận thấy hắn có vấn đề.
Ngay cả người lúc đầu nghi ngờ Lý Ngộ như Phi Khanh cũng bắt đầu yêu thích hắn.
A Nhất ý thức được, với những gì Lý Ngộ đã làm, dù hắn có để lộ sơ hở cũng có người giúp hắn che giấu thôi.
Đến nước này, không giết Lý Ngô thì e là hậu quả khó lường.
"A Tứ, cuối cùng, ta chỉ hỏi ngươi một câu.
Ngươi tin huynh đệ lâu năm như ta, hay tin hắn?"
Ánh mắt A Nhất vô cùng chăm chú, khiến A Tứ cũng cảm thấy sự việc dần trở nên nghiêm trọng rồi.
A Nhất đã hoàn toàn bộ lộ cảm xúc thù địch chứ không đơn thuần là căm ghét nữa.
A Tứ cũng có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, không trả lời câu hỏi này.
Trong mắt hắn, hai người kia, một người là đồng đội vào sinh ra tử với mình nhiều năm, cùng nhau phò tá chủ công, còn một người do huynh đệ tốt nhất nhờ cậy mình trước lúc lâm chung, bản thân cũng xem hắn như đệ đệ ruột thịt, hết lòng chăm sóc.
Đặc biệt, Lý Ngộ là đứa trẻ biết báo ân, nếu có một đệ đệ như vậy thì trong lòng ai cũng có chút thiên vị.
Hắn tin cả người, làm sao có thể lựa chọn đây?
Thấy hắn im lặng, A Nhất xem như đã có câu trả lời, liền quay lưng bỏ đi.
Lý Ngộ nhất định phải giết.
Hai người lại không biết, Phó Thần đang hôn mê trong căn phòng đã chậm rãi mở mắt, nghe hết cuộc đối thoại của họ.
Hắn thoáng có cảm giác không đành lòng, nhưng sau đó lại im lặng nhắm mắt.
Vài ngày trôi qua, đám người Thiệu Hoa Trì đã đóng hẳn cánh cửa lại để ngăn khí độc.
Nhưng giải quyết xong vấn đề khí độc rồi thì lại có khó khăn khác, ví dụ như đồ ăn.
Họ quay về kho vũ khí lần nữa.
Mấy người trong đoàn đã không ăn gì suốt mấy ngày nay, đói đến không đi được nữa.
Nếu không phải đã lấy được chút nước nhỏ từ nhũ đá trong động đá vôi thì ngay cả nước cũng không có mà uống.
Họ đã kiểm tra khu vực bên ngoài kho vũ khí.
Bởi vì trận nổ hiến trần hang sụp xuống, nếu bọn họ không muốn bị chôn sống thì chỉ có thể cẩn thận đào hầm.
Nhưng chung quy, ở đây không có ai chuyên về đào hang, cho nên chật vật ba ngày cũng chỉ đào được một cái động nhỏ, đủ cho đứa trẻ chui qua.
Lúc này, một người nhỏ thó trong đoàn đứng dây.
Hắn là một chu nho từng được Thiệu Hoa Trì cứu trên chiến trường.
Chu nho là cách người Trung Nguyên gọi dân tộc này.
Họ là một dân tộc thiểu số sống ở nơi giáp ranh giữa Tấn quốc và bốn tám vực Tây Bộ, hầu như đều có vóc dáng nhỏ bé nhưng thân thể rất linh hoạt.
Kích quốc mang quân đến xâm lược, chỉ có vài tộc nhân cuối cùng lẩn trốn khắp nơi, được Thiệu Hoa Trì cứu.
Phó Thầm mất đi thị lực nên không biết trong đoàn có chu nho, nhưng hắn nghe tiếng bước chân, đoán được Thiệu Hoa Trì có đẫn theo vài người di chuyển vô cùng linh hoạt.
Bản thân người lùn này, sau khi bị diệt tộc cũng bỏ đi tên gọi cũ mà dùng tiếng Trung Nguyên, tự gọi mình là Chu Nho, vừa dể tự giễu, vừa để nhắc bản thân, bắt đầu một cuộc đời mới.
Sau này, dưỡng thương khỏi hẳn, Chu Nho đưa vài tộc nhân nữa đến cùng đầu phục dưới trướng Thiệu Hoa Trì, trở thành một binh lính bình thường trong đội ngũ.
Tuy thường gặp ánh mắt chế nhạo của những người khác, nhưng bọn họ trời sinh tính tình vui vẻ, không để bụng nhiều.
Có điều, quả thật sức chiến đấu của họ kém xa người bình thường nhiều lắm.
Không ngờ vào thời điểm này, họ lại phát huy tác dụng.
Nước uống mấy ngày nay của Thiệu Hoa Trì đều do Chu Nho đào những đường hầm nhỏ, đi tới đi lui lấy về.
Những túi da trâu đựng nước đều đã bị họ ném ra ngoài căn phòng cơ quan để gây tiếng động, giờ chi còn lại một bình nước cuối cùng cho tất cả mọi người, quả thật không đủ uống.
Thiệu Hoa Trì nhận bình nước của Chu Nho, nói lời cảm tạ.
"Điện hạ nói gì thế, tiểu nhân ngại lắm." Cho Nho đỏ mặt gãi đầu.
Thiệu Hoa Trì không liếc nhìn Thanh Nhiễm nhưng cũng biết chắc là bị nàng ta phát hiện rồi.
Y cũng lười giải thích, vừa đói vừa mất sức.
Có lẽ y biết Thanh Nhiễm nếu còn có chút lương tâm thì sẽ không nói ra.
Lúc trước nàng đã phản bội một lần, giờ đâu còn tư cách lên tiếng nữa.
Thiệu Hoa Trì không uống nước mà đưa cho người bên cạnh, bảo họ thay phiên nhau uống.
Ai cũng biết Chu Nho đã phải vất vả lắm mới tích được bằng này nước trong động đá vôi, thậm chí hắn còn phải tự mình nếm thử xem có độc hay không.
Mỗi giọt nước đều quý giá như sinh mạng.
Có vài người chỉ dám nhấp môi một cái chứ không uống hẳn.
Nhưng bị Thiệu Hoa Trì quát mắng, "Mỗi người uống ít nhất một ngụm, đây là quân lệnh."
Y nhìn đám thủ hạ của Phó Thần, những người còn đang ngại ngùng không dám đưa lên miệng, "Nếu hắn giao các ngươi cho ta thì các ngươi phải nghe ta.
Ta bắt các ngươi uống nước các ngươi phải uống, nếu không muốn kháng lệnh."
Phó Thần là người rất biết chỉ bảo, trước giờ vẫn luôn như vậy.
Thiệu Hoa Trì hiểu rõ điều đó.
Ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ vẫn không hề rối loạn.
Bởi vì không có đầy đủ nhiều dược vật, trong đó một huynh đệ lây nhiễm mà chết, kia thi thể đặt ở nơi này đã có chút bốc mùi .
Mọi người nén đau thương, cuối cùng vẫn lựa chọn đào hố chôn xác.
Dù đói đến tối sầm cả mắt, nhưng không ai dám đưa ra đề nghị ăn thịt người này, dù bọn họ biết nếu ăn thì ít ra cũng chịu được thêm vài ngày nữa.
Tất cả quá trình đều diễn ra đơn giản mà trang trọng.
Chôn xong rồi, những người khác đều quỳ quanh nấm mộ.
Hai nhóm người lúc này, tuy hai mà một.
Khi mọi người uống nước xong, Thiệu Hoa Trì mới hớp một miếng, giữ cẩn thận chỗ nước còn lại.
Nếu cái hang thông ra ngoài sập xuống lần nữa thì hy vọng cuối cùng của họ cũng tắt.
Thiệu Hoa Trì không thể không đề phòng.
Hiện giờ, điều may mắn duy nhất là qua ba ngày, ngoài kia không có động tĩnh gì.Không có tin tức chính là tin tốt nhất.
Những người khác thấy Thiệu Hoa Trì không uống hết nước, biết khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ đành âm thầm ghi nhớ.
Thanh Nhiễm cũng đã hiểu vì sao những binh lính bị thương kia lại nguyện ý hy sinh một cách đau đớn như vậy vì y.
Chu Nho báo cho Thiệu Hoa Trì một tin mừng.
Khi tìm nước, hắn phát hiện hang động động bị sập lúc đầu đã đào thông được một nửa.
Với vóc dáng của mình, hắn đã thử chui qua thành công.
Hôm nay, Phi Khanh cũng chuẩn bị rời đi, thậm chí còn gọi cả Lý Ngộ.
Y biết ngày đại nạn của mình sắp đến, có thể chịu đựng sáu năm đã là kỳ tích rồi.
Giờ y đã là đèn gần cạn dầu, cuộc đối đầu với Thất Sát ở Tây Bắc đã hao hết sức lực cuối cùng còn sót lại.
Hôm nay thức dậy, nhìn những sợ tóc trắng rụng lả tả trên gối, y tiện tay cạo sạch cả đầu.
Dưỡng thương được một thời gian, lúc Lý Ngộ ra ngoài thì gặp hòa thượng Phi Khanh.
Mắt Lý Ngộ không nhìn thấy nên đương nhiên khôn biết Phi Khanh cạo tóc.
Nhưng hồi sáng sớm, hắn đã phải vừa giả vờ ngủ vừa vểnh tai nghe hạ nhân nói chuyện, nói Phi Khanh nhờ người lấy dao cạo, như vậy là đoán ra ngay.
Hắn đang cần thu thập thật nhiều tin tức mới dám bước ra khỏi phòng.
Lấy cớ dưỡng thương, tránh gặp nhiều người để khỏi bị nghi ngờ.
"Phi ca muốn xuất gia đấy à?" Căn cứ của Ứng Hồng Loan sau khi cháy rụi vẫn có vài chỗ tạm dùng được.
Bọn họ sửa sang lại một chút, thuận tiện quan sát mất thất đóng kín.
Qua ba ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, mọi người đều đoán những kẻ trong đó đều đã chết cả rồi.
Lúc này, Lý Ngộ vừa húp cháo xong, kinh ngạc nhìn Phi Khanh.
Phải nói, ở thời đại này, nam nữ không ai tùy tiện cắt tóc vì sẽ mang tiếng bất hiếu, trừ khi đi tu.
"Lý Ngộ, ngươi đi với ta." Phi Khanh nói ngắn gọn.
Lý Ngộ chớp mắt đã hiểu, "Chẳng lẽ huynh chuẩn bị...."
Phi Khanh gật đầu.
Thuật hoàn hồn có xác xuất thành công rất thấp, y chỉ muốn thử xem sao.
Theo bói toán của y, Thất Sát tin xuất hiện ở thế giới này bằng một phương pháp trái đạo trời.
Có kẻ tình nguyện bỏ đi chín mươi chín kiếp đế vương để đưa hắn tới đây được, vậy thì sao y không thử một lần..