Phó Thần trực tiếp bỏ qua khả năng có độc, chỉ nói tới khả năng không độc, tìm những lời lẽ có thể tăng khả năng sống của mình được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Trình bày rõ ràng, có trật tự, đưa ra lý lẽ bằng chứng đầy đủ, bỏ qua những kiến thức hiện đại rườm rà, Phó Thần chỉ dùng những từ ngữ dân gian mà người cổ đại nghe hiểu được.
Tấn Thành đế ban đầu còn nghĩ đây là chiêu trò nhằm thoát tội của tiểu thái giám, có thể xem thái giám này cũng có chút kỹ năng xoay chuyển hoàn cảnh, tìm sống trong đường chết.
Thế nhưng khi nghe Phó Thần thao thao bất tuyệt lại vô thức bị cuốn vào phần biện giải của hắn.
Đối thoại với hoàng đế như đánh một ván cờ, mà Tấn Thành đế lại không phải người có đủ kiên nhẫn.
Giọng thái giám đa phần đều lanh lảnh the thé, lại hay nói liến thoắng, khiến người nghe càng thêm khó chịu.
Nếu câu đầu tiên không thể khiến hắn nghe lọt tai, thì ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
VÌ thế, Phó Thần rất chú ý âm sắc và ngữ tốc của bản thân, buông lời từ tốn, khiến cảm xúc hoàng đế lắng dịu, rồi mới chú trọng đến nội dung.
Thu hút sự chú ý của hoàng đế trước, nếu không trình bày thuyết phục đến đâu cũng vô dụng.
Tấn Thành đế lại tìm người đến để làm thực nghiệm, tuy rằng rất mất thời gian nhưng hoàng đế lần này lại cực kỳ kiên nhẫn.
Chuyện này dù sao cũng liên quan đến tính mạng của bản thân và gia quyến, tuyệt đối không thể xem thường.
Nhưng vì hôm nay xảy ra việc ngoài ý muốn cho nên phá lệ.
Hoàng hậu trước khi rời đi, mắt liếc qua tên tiểu thái giám khiến hoàng đế cho phép phá vỡ quy củ.
Tấn Thành đế tính tình nóng nảy, táo bạo có tiếng, có thể khiến hắn bình tĩnh nghe xong chính là mong cũng khó được.
Người người hoảng sợ, hoàng hậu rời đi dùng bữa ở điện phủ rồi bị hoàng đế phân phó về chủ điện nghỉ ngơi.
Khi Phó Thần nói xong, An Trung Hải đã rất tự giác rời Dưỡng Tâm điện đi ngự nội thiện phòng sai người làm chút thiện thực cho hoàng đế.
Sau khi Phó Thần nếm thức ăn để thử độc, hoàng đế mới miễn cưỡng ăn một chút rồi lại tiếp tục theo dõi quá trình thí nghiệm bạc biến đen tại đây.
Phó Thần cũng không biết do sự kiện này mà về sau, mỗi bữa cơm lại có thêm vài vị thái giám thị thiện.
Được hoàng đế tán thành bước đầu, Phó Thần mới nói thêm, nếu chẳng may trúng độc, lập tức ăn trứng gà sống hoặc uống sữa bò, ở một mức độ nào đấy có thể giải độc, tăng khả năng chữa trị.
Hắn không nói quá nhiều thứ mà người ở thời đại này không thể tiếp thu, không để người khác nghĩ mình quá mức thông tuệ khác người, lại vừa vặn chiếm được yêu thích.
Sau khi thực nghiệm hồi lâu, quốc y và thái sư cũng đã chờ ở bên ngoài.
Tấn Thành đế không triệu kiến bọn họ, ngược lại quan sát đám cung nữ thái giám quỳ là liệt dưới đất, ánh mắt chậm rãi chiếu lên Phó Thần.
Hoàng đế không biểu hiện tin hay không tin, làm hoàng đế lâu năm có khả năng không lộ hỉ nộ ái ố lên nét mặt.
Đây là kinh nghiệm mười mấy năm gom lại, để người khác không thể bắt chước được khí thế.
Chỉ có khi thật sự tiếp xúc, Phó Thần mới cảm thấy, không cần biết đế vương có hoa mắt ù tai hay không, chỉ cần là người thường, khi đối mặt thiên tử đều bị uy thế kia làm cho kinh sợ.
Điều này phim truyền hình không sao phản ánh được, bởi đâu có diễn viên nào từng thử qua cảm giác nắm quyền thiên hạ, sau nằm giữa mỹ nhân trong vòng mười mấy năm, thậm chí vài thập niên.
Tiền triều cũng từng xảy ra sự việc tương tự, chỉ là Phó Thần không thể nói trắng ra, hoàng đế tiền triều hễ thấy kim bạc biến đen đều xem như có độc mà xử lý, chết bao nhiêu người tạm thời không đề cập tới.
Suy cho cùng thời cổ đại không có nhiều nguyên lý khoa học như vậy, thà rằng một gậy đánh chết, phòng ngừa mọi khả năng cũng phải cam đoan ngự thiện an toàn.
Đến Tấn triều, liền trực tiếp dùng người thị thiện, mọi chuyện ổn thỏa.
"Tên tiểu thái giám nhà ngươi, nói quanh co một hồi, trẫm cũng bị ngươi dắt đi vòng quanh." Hoàng đế cười khẽ, cũng không nói là tin hay không tin.
Tuy rằng đây là lần đầu hoàng đế cười trong đêm nay, nhưng Phó Thần tuyệt đối không dám coi thường, vẫn cung kính như trước : "Nô tài dở miệng, hoàng thượng thứ tội."
"Nếu ngươi mà còn dở miệng, thì Lưu Túng kia hóa ra là người câm à." Hoàng đế vui đùa một câu với Lưu Túng.
Lưu Túng khi nãy còn tưởng sẽ mất mạng, giờ bị hoàng đế đem ra đánh đồng với một thái giám không phẩm cấp cũng không thấy giận.
Lão tuy cứng nhắc nhưng không đến nỗi không biết ứng biến, có thể bảo trụ mạng thì ai mà không cảm kích: "Hoàng thượng nói chí phải, nô tài cũng thấy tiểu thái giám này miệng như lau mật."
Phó Thần đỏ mặt, giống như thể được khích lệ mà ngượng ngùng.
Hoàng đế bật cười ha hả, lần này nghe tiếu ý chân thành hơn một chút.
"Trưa nay gặp ngươi một lần, thấy ngươi tuổi nhỏ nhưng tính tình ổn trọng, có hơi chút quá mức thành thục rồi.
Trẫm cũng không phải hồng thủy mãnh thú, không cần phải câu nệ, đứng lên nói đi." Hoàng đế nâng nâng tay.
"Nô tài tuân mệnh, tạ ơn hoàng thượng." Âm thanh Phó Thần hoạt bát hơn một chút, không biết là nghe hoàng đế nói mà điều tiết bản thân hay vì sau khi ăn xong có thêm sức lực, lời nói có chút vang dội.
Hoàng đế thấy mặt nhỏ của Phó Thần đỏ bừng, tâm tình cũng tốt lên đôi chút.
Bản thân hoàng đế cũng không thích ai thấy mình cũng run rẩy kinh sợ, mặt tái xanh như gặp quỷ.
Suy cho cùng, hoàng đế cũng là người.
Lần đầu tiên ở trong điện này, hắn có hứng thú nói đôi câu chuyện : "Tiểu thái giám ngươi biết chuyện này nọ cũng thật nhiều, ai dạy cho ngươi?"
"Khi còn ở quê nhà, ngay cách vách có một vị tiên sinh dạy học, khi còn nhỏ hay được tiên sinh chỉ bảo." Lão tiên sinh mà Phó Thần nói đúng là có thật, nhưng mấy năm trước, cuộc sống khốn khó nên qua đời, giờ muốn tra cũng không được.
"Ngươi tên gì?"
"Phó Thần, Phó trong phó nham ký hu úc, Thần trong lệ cảnh tảo phương thần."
"Tên không tồi, cũng có đọc qua sách.
Ngươi thông minh lanh lợi, ta nhìn cũng thuận mắt, tính thêm vào phần thưởng trưa nay, An Trung Hải, ngươi xuống xử lý một chút, thăng chức cho tiểu thái giám này một cấp."
Tấn triều quy định, cung nữ không được học chữ, nhưng thái giám thì có thể.
Hoàng đế lúc nghỉ ngơi cũng muốn nghe đọc sách, cần có thái giám đứng bên đọc chậm.
An Trung Hải mắt đăm đăm nhìn Phó Thần, tiểu thái giám này thận sự may mắn, mới tiến cung ba năm đã thăng chức, trước nay chẳng có mấy người.
Mà hoàng đế đích thân mở miệng thăng cấp, cho dùng chỉ là một cấp thôi nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác.
Treo danh trước mặt hoàng đế, về sau số phận thế nào ai nói được.
"Nô tài tạ ơn hoàng thượng, chòm râu của hoàng thượng nhất định là đẹp nhất Tấn triều." Phó Thần quỳ xuống hành đại lễ, nửa câu sau lại đại bất kính mà chọc hoàng đế cười ha hả.
"Trẫm đây là lần đầu tiên nghe có người chỉ khen mỗi chòm râu, ngươi đây là đang gián tiếp khen mình thì có !" Thế nhưng hoàng đế lại không nổi giận.
Cũng bởi Phó Thần chu đáo cẩn thận, đắn đo chừng mực, lại có vẻ không có tâm cơ, mới biểu hiện ra tính hoạt bát mà thiếu niên ở độ tuổi này nên có.
Phó Thần ra khỏi Trường Ninh cung, thấy vị quốc sư toàn thân tiên phong đạo cốt, cùng lão thái y không ngừng lau mồ hô, hắn và Lưu Túng khom người hành lễ rồi lui ra.
Đi được một quãng, hắn gặp Lý Tường Anh, không biết có phải cố ý chờ ở đó hay không.
Lão thấy Lưu Túng liền bước đến lấy lòng, chỉ là gương mặt gầy trơ xương, trông đến dọa người : "Lưu gia, tiểu..."
Còn chưa nói, Lưu Túng đã tát bốp một cú vang dội lên miệng lão : "Ngươi cút về viện của ngươi, vừa đi ra đã không có chuyện gì tốt lành !"
Lý Tường Anh bị ăn đánh, căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì.
Có thể nói lần này Lý Tường Anh được thả ra, vẫn là vì trước đó đã nài nỉ cầu xin Lưu Túng, nhờ Lưu Túng ra mặt.
Tuy hôm nay Lưu Túng không bị buộc tội, nhưng nếu không phải Phó Thần trong cái khó ló cái khôn hóa giải vụ việc, thì tất cả mọi người đều bị xử lý, đâu còn ung dung tự tại đi lại trong cung.
Lão đương nhiên không thể phát tiết cơn giận với Phó Thần, nên trông thấy Lý Tường Anh đã không hề khách khí.
Lại nói, chuyện Lý Tường Anh đề cử Phó Thần hôm nay, hai người này nhiều khả năng có mâu thuẫn từ trước.
Lưu Túng làm vậy ngay trước mặt Phó Thần cũng nhằm thể hiện lão không thiên vị ai.
Lưu Túng ở trong cung đã lâu, tác phong quản lý thuộc hạ cũng xem như không tồi.
"Lưu gia, tiểu nhân về phòng trước." Phó Tần nghĩ đây là chuyện trong nhà của Lưu Túng và Lý Tường Anh, không liên quan đến một tiểu thái giám như hắn, trốn được bao xa thì nên trốn.
Hắn cũng cảm giác được ánh mắt Lý Tường Anh nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, không chừng Lý Tường Anh cho rằng hắn đã làm gì đó đi.
Giáo huấn Lý Tường Anh xong, Lưu Túng quay ngoắt thái độ, khẩu khí khi nói chuyện với Phó Thầm lại nhu hòa hơn rất nhiều, ai biết về sau tiểu thái giám này lại gặp được cơ may gì, tốt xấu chưa biết nhưng đắc tội hắn cũng không phải việc làm khôn ngoan, vậy nên lão cũng không tỏ thái độ ngạo mạn của một tổng quản thái giám : "Đi đi, hôm nay vất vả rồi, mau nghỉ sớm.
Vừa rồi vạn tuế gia đã phân phó, ngày mai ngươi không cần thị thiện."
"Tiểu nhân tuân lệnh.
Lưu gia, Lý gia, tiểu nhân xin cáo lui." Phó Thần làm như không thấy vẻ mặt ngoài cười trong không cười của Lý Tường Anh, cúi đầu nhu thuận rời đi.
Ngày tiếp theo, công văn thăng chức cho Phó Thần đã được phê chuẩn.
Áo ngoài hoa văn cò trắng của thái giám cấp từ tứ phẩm cùng phối kiện các mùa xuân hạ thu đông cũng được phủ nội vụ đưa tới.
Hiện giờ đang là mùa hè, chuyên màu trà, Phó Thần mặc vào so với áo màu tro của thái giám không phẩm cấp nhìn rạng rỡ hơn hẳn.
Dương Tam Mã nhìn đến trợn mắt há mồm, công văn thăng chức của hắn giờ đã hơn nửa tháng mà vẫn còn chưa làm xong.
Phó Thần thì mới qua một ngày, tất cả văn thư lệnh bài đều đã ổn thỏa, lại được hồng nhân trước mặt hoàng đế là An Trung Hải đích thân đưa tận tay, khiến cho thái giám trong Giám Lan viện đều đổ xô đến xem.
Thế này cũng quá khác biệt, quả nhiên là hoàng đế tự mở lời thăng chức, hiệu suất là số một.
Người trong phòng xôn xao vây quanh Phó Thần, ngay cả đám cung nữ chỗ Tiểu Ương cũng lén lút chạy đến xem.
Đặc biệt là Cát Khả, hai mắt sáng rực, sờ sờ áo choàng của Phó Thần.
Vẻ mặt thán phục khiến phó Thần thấy mà buồn cười, xoa đầu tiểu hài tử: "Tương lai đệ cũng sẽ có thôi."
"Thật sao, Thần tử ca?" Hai mắt tiểu hài tử sáng ngời, trong suốt cũng như tâm hồn trẻ thơ.
"Ta lừa đệ làm gì."
Phó Thần thật ra không lớn hơn Cát Khả bao nhiêu, nhưng lời hắn nói lai vô cùng có sức thuyết phục, Cát Khả hung hăng gật đầu.
Những người khác bắt Phó Thần kể lại sự việc hôm qua, ngay cả những người phòng bên cũng bu tới hóng chuyện, miệng không ngừng tấm tắc: từ cổ chí kim người ta đều nói, Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ khó chơi.
Phó Thần cười đáp, cũng không khoe khoang gì về hoàng đế, ngược lại cường điệu nói hoàn cảnh khi ấy nguy hiểm ra sao, sợ tới mức cả người xanh mét.
Phải nói, Diệp Tân lên được chức từ tứ phẩm phải bám vào cái cây Lý Tường Anh, nước lên thuyền mới lên.
Nhưng Phó Thần lại dựa vào dùng mạng mình đổi lấy.
Mọi người vốn đang ngưỡng mộ, bỗng cảm thấy nói không nên lời.
Hóa ra thăng một cấp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng như vậy.
Ai nấy đều có chút thay đổi thái độ, Phó Thần cũng lập tức chuyển đề tài, giống như bọn họ vẫn thường tới lui nói chuyện phiếm với nhau.
Mọi người vốn xuất phát từ cùng một đẳng cấp, một người bỗng nhiên thăng quan tiến chức, tâm tình những người khác nhất định sẽ có biến đổi, đây là nhân chi thường tình.
Phó Thần không hy vọng cuộc sống sinh hoạt của mình có tai họa ngầm, nếu có thể tránh được chia rẽ nội bộ thì phải cố gắng làm, dù sao cũng chỉ là đôi ba câu nói, có đáng gì đâu.
Dù có được thăng chức, hắn vẫn muốn những ngày tiếp theo ở Giám Lan viện trôi qua dễ chịu như xưa.
Để được như thế, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nào.
.