Phó Thần quỳ rạp xuống trước mặt Thiệu Hoa Trì, tầm mắt đối diện với vật đang dâng trào thẳng đứng kia.
Hắn nâng mình, đưa tay chạm đến tiết khố của Thiệu Hoa Trì, động tác vô cùng chậm.
Khắp người hắn tỏa ra khí tức tĩnh mịch, cho dù là Thiệu Hoa Trì cũng có thể cảm thấy rõ ràng, Phó Thần gần như sắp bùng nổ trong căm phẫn.
Phó Thần nhắm nghiến đôi mắt đỏ vằn tơ máu, dừng lại động tác, lùi lại phía sau, dập đầu vang dội trên nền đất: "Thỉnh điện hạ ban..." Nô tài tội chết.
Có một số việc có thể thỏa hiệp, một số việc vĩnh viễn không thể.
"Thôi!" Thiệu Hoa Trì đột nhiên cắt ngang lời hắn, y bỗng nghĩ chính mình cũng không muốn nghe đến những lời tiếp theo của Phó Thần, tựa như nếu y nghe được, sẽ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi.
"Chẳng qua là muốn ngươi hầu hạ ta, việc gì phải làm ra bộ dạng dở sống dở chết.
Ta đây không giống người không giống quỷ, ai sẽ để ý.
Ngay cả một đám tiểu thái giám cũng chán ghét như vậy."
Vừa là tự giễu, vừa giống đã thành thói quen.
Dáng vẻ Thiệu Hoa Trì có chút yếu ớt, nhưng Phó Thần không hề dao động.
Trong phòng không một âm thanh, im lặng đến quỷ dị.
Giọng nói của Thiệu Hoa Trì tựa như u linh trong đêm tối, làm như đã quên vừa nãy mới xảy ra chuyện gì.
"Chuyện ta sai ngươi xử lý, tiến triển đến đâu rồi?"
Phó Thần báo cáo lại những việc xảy ra ở Phúc Hi cung.
Ba việc Thiệu Hoa Trì yêu cầu, chỉ có việc tiếp cận Đức phi là tiến triển.
"Quốc sư đóng cửa từ chối tiếp khách, nô tài không gặp được."
"Nghĩ biện pháp trà trộn vào đi!" Thiệu Hoa Trì đi qua đi lại, ánh mắt hung tợn, hít sâu một hơi tự trấn an mình, "Phó Thần, ta rất coi trọng ngươi."
"Nô tài sẽ làm hết sức."
"Vậy ta chờ tin tốt từ ngươi." Thiệu Hoa Trì mỉm cười.
"Vâng, tô tài muôn chết không từ."
"Ta nhớ trong số những người quen của ngươi có một đôi cung nữ thái giám thiếu chút nữa là thành danh phận.
Nếu ngươi không làm được, chừng nào đó đưa bọn họ đến Trọng Hoa cung, biểu diễn cho ta xem thế nào là nam nữ hoan ái." Khi điều tra về Phó Thần, đương nhiên y đã tra xét mạng lưới quan hệ xung quanh hắn.
Hồ sơ lý lịch rõ ràng, chỉ cần tìm hiểu một chút, chuyện của Vương Phú Quý và Tiểu Ương cũng không khó tra ra.
Nét mặt Phó Thần cứng ngắc.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không phải bỗng nhiên nói một câu cho vui, đây chính là một cách nhắc nhở đồng thời cảnh cáo hắn.
"Bọn họ hữu danh vô thực, không thể làm được yêu cầu của điện hạ."
Thiệu Hoa Trì cười khẽ, ghé sát bên mặt Phó Thần mà nói: "Mà thôi, ta là một chủ tử nhân từ, sao có thể ép buộc hạ nhân, xem như ta chưa nói tới bọn họ.
Vậy thì tìm người thích hợp đi.
Đợi khi nào phủ nội vụ chọn được người sẽ đưa cung nữ đến đây hầu hạ.
Khi ấy ngươi lựa chọn thay ta, ta tin tưởng con mắt của ngươi."
Thiệu Hoa Trì tuy rằng mắc bệnh si ngốc như Tấn Thành đế không hủy bỏ việc học vỡ lòng cho y.
Mà một hoàng tử lại chưa có chút kinh nghiệm hành sự nào, đối với đế vương thì chuyện này quả thực mất mặt hoàng tộc.
Không có khả năng giao hợp, so với hủy dung còn khó chấp nhận hơn.
Trước kia có mấy cung nữ đến hầu hạ từng bị Thiệu Hoa Trì dọa ngất, cũng có kẻ bị y đuổi đi.
Cho đến giờ, Thiệu Hoa Trì vẫn chưa trải qua quan hệ nam nữ.
Lần này hoàng đế hạ nghiêm lệnh, tăng cường phạm vi tuyển chọn, nhất định bắt Thiệu Hoa Trì phải chính thức thành nam nhân.
"Nô tài tuân mệnh."
Không lâu sau đó, tin thất hoàng tử mắc phong hàn, sốt cao không hạ lan khắp trên dưới hoàng cung, hiện nay vẫn còn ốm đau liệt giường.
Quốc sư đến chẩn trị cho thất hoàng tử, nói nếu không qua được ba ngày, sợ rằng sẽ không cứu sống được.
Tấn Thành đế nổi giận lôi đình, giáng tội Bát hoàng tử và Thập nhị hoàng tử, mê muội mất lý chí, coi khinh huynh trưởng, lệnh cho bọn họ đi cùng thập ngũ hoàng tử đến Khương Vu.
Trong cung đồn đại Thất hoàng tử sắp không qua khỏi rồi, nhưng mấy ngày sau, kỳ tích xảy ra.
Thất hoàng tử khôi phục lại thần trí, hoàng đế vui mừng, phong thưởng hậu hĩnh cho quốc sư đã lao tâm khổ tứ.
Quốc sư lại từ chối ban thưởng, muốn cầu phúc cho Tấn triều, ba tháng kể từ hôm nay đều phải xem thiện thiên tượng để cầu nguyện cho Đại Tấn.
Tấn Thành đế rất cảm động trước tấm lòng chân thành ấy, ra lệnh cưỡng chế, không có chuyện quan trọng không được quấy nhiễu quốc sư.
Quan tinh tháp.
Đây là nơi đầu tiên được xây dựng cho các đời quốc sư sau khi Tấn Triều khai quốc, nằm ở ngoại ô phía Tây hoàng đô.
Tháp cao tám tầng, là công trình kiến trúc bậc nhất ở Tấn triều.
"Làm sao có thể tính không ra số mệnh người này..." Phi Khanh ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, thì thào tự nói.
Dưới thân y là một la bàn gỗ khổng lồ hình dạng cổ quái.
Bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đều có một chỗ lõm, mỗi chỗ lõm đặt ba đồng tiền, dùng thi thảo xâu lại.
Những đồng tiền như bị năm tháng bào mòn, hoa văn trên mặt đều lộ rõ dấu vết được người sử dụng lâu dài mà mờ đi, bề mặt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tiền đồng trong vuông ngoài tròn, tượng trưng cho thiên địa.
Từ lần gặp mặt Phó Thần ở hành lang thiên bộ ngày trước, y đã có cảm giác tướng mạo người này hết sức cổ quái.
Là người có chấp niệm sâu sắc với đại nghiệp, y không cho phép xảy ra bất cứ khả năng nguy hiểm nào.
Sau khi quay về, y muốn tính toán kiếp trước kiếp sau của người này.
Đây là là tướng thuật được phát triển từ tiễn thệ pháp và thảo thệ pháp, gọi là Phệ hồn thuật.
Mỗi lần sử dụng, tuổi thọ lại giảm đi một ngày.
Lại thất bại.
Không thể tính ra, người này rốt cuộc có thân phận gì.
Y đứng dậy khỏi la bàn, lau đi máu tươi tràn ra khóe miệng, thuận tay ném khăn vào giỏ.
Phi Khanh cất bước về phía ngoài lan can, thân mặc thanh bào rộng rãi, đứng trước gió đêm mà quan sát bầu trời đầy tinh tú.
Tóc bạc nhảy múa trong bóng tối, nét mặt y bình tĩnh vô ba, thanh nhã xuất trần.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vọng tới.
Trong Quan tinh tháo của Phi Khanh không có bất kỳ tôi tớ nào, người bình thường không thể vào trong.
Y bày ra trận Ngũ hành bát quái, ngoài tháp cũng dán giấy bố cáo, nếu có người phá được trận pháp thì có thể vào.
Thanh niên tài tuấn khắp Tấn triều ngưỡng mộ quốc sư Phi Khanh nhiều không kể siết, có người mỗi năm đến khiêu chiến một lần, nhưng rốt cuộc vẫn không thể vào trong.
Mà người không cần phá trận cũng có thể qua, lại đến vào giờ này, hẳn là vài vị y đã báo cho đường tắt.
"Mời vào."
"Bên ngoài truyền tin ngươi đóng cửa từ chối tiếp khách, đều nói ngươi cúc cung tận tụy, dốc sức vị quốc gia, không ngờ ngươi lại nhàn nhã như vậy."
Phi Khanh không quay mặt lại, nói với người sau lưng: "Thẩm đại nhân, hôm nay đến đây là có chuyện quan trọng gì sao?"
Người này tên gọi Thẩm Kiêu, là Tấn triều trường sử, chức quan dưới trướng hữu tướng, nếu là thời hiện tại thì tương đương với tổng bí thư.
Y làm người thanh liên, từ địa phương mà từng bước thăng chức đến kinh thành.
Khi ở địa phương, dân chúng gọi y là quan phụ mẫu, là Thanh thiên đại lão gia, một thân chính khí hạo nhiên của y được hữu tướng thưởng thức.
"Lúc trước ngươi nói với ta, Tử vi đấu sổ lại có biến, từ lúc ngươi tính ra Thiên sát cô tinh giáng thế đến giờ đã qua tám năm, chủ nhân sai ta hỏi người, có thể xác nhận kế hoạch của chúng ta tiến hành thuận lợi hay không?"
Bọn họ mai phục tại Tấn triều đã gần ba mươi năm, không thể thất bại trong gang tấc ở mấy năm trọng yếu này, dù chỉ là một khả năng nhỏ đều phải bóp chết ngay lập tức.
"Thẩm đại nhân có thể báo với chủ nhân, giữ nguyên kế hoạch ban đầu."
"Tiên đan cho hoàng đế, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Tiên đan này chính là thứ bảo pháp tốt nhất, là chất độc mãn tính khiến hoàng đế tử vong.
"Tấn Thành đế tương đối cẩn thận, mỗi lần ta đề xuất tiên đan mới, y đều phải thông qua mười tám vị thái y đo lường kiểm định, ta tạm thời không thể động tay.
Trước đó mấy ngày có một thái giám dâng lên cách thức phối phương thuốc gọi là quy linh tập, bổ dưỡng kiện thân hiệu quả.
Nhưng ta còn phải bỏ công nghiên cứu mới có thể biến phương thuốc này thành độc dược." Vị tiểu thái giám kia, đương nhiên là Phó Thần.
Lần đầu là quy linh tập, lần hai là đem lại sự sống cho Thất hoàng tử đã gần như tuyệt mệnh, lần ba tướng mạo cổ quái, đủ thứ kỳ tượng, dường như đều có mối liên kết ngầm đến người này, khiến Phi Khanh không tiếc tổn hao dương thọ mà tính toán mệnh số hắn.
Nhưng dù thử bao nhiêu lần vẫn thất bại.
Trừ phi người này không nằm trong luân hồi.
Nhưng trên thế gia này sao có thể xuất hiện người nằm ngoài nhân giới.
"Nghe nói ngươi có ý định đưa tam hoàng tử lên ngôi hoàng đế." Thẩm Kiêu nhíu mày, đây không phải là lựa chọn đầu tiên trong số những người bọn họ quyết định.
Tam hoàng tử tuy tài ba hơn người, tính tình đạm bạc, nhưng thật sự không phải người có khả năng cao nhất để kế nhiệm hoàng vị.
Bọn họ vốn hướng đến đại hoàng tử hoặc nhị hoàng tử, hai kẻ miệng hùm gan thỏ này mới có thể khiến quốc gia sụp đổ hoàn toàn.
Phi Khanh ánh mắt xa xăm nhìn về Đông bắc, đó là nơi tam hoàng tử Thiệu An Lân nhận lệnh điều tra vụ đánh cắp ngân lượng cứu trợ thiên tai.
"Thiệu An Lân là đệ tử của ta, y rất nghe lời, tương đối dễ khống chế.
Trong khi đó, mấy vị hoàng tử kia có nhiều nhân tố khó kiểm soát."
Phi Khanh trả lời hợp tình hợp lý nhưng Thẩm Kiêu vẫn thấy có chút cảm giác kỳ quái.
"Phi Khanh, có phải ngươi có ý gì khác với tam hoàng tử hay không?" Phi Khanh là người của Phi gia ở Tây vực.
Phi gia coi trong việc kết hôn cận huyết để giữ vững huyết mạch.
Gặp người có thiên phú cao, cũng tôn sùng liên kết sức mạnh, thông hôn không kị nam nữ.
Từ phía Thẩm Kiêu mà nhìn, tam hoàng tử không quan tâm ngoại vật, không bị cuốn vào tranh quyền đoạt vị, có lẽ do Phi Khanh dạy dỗ chu toàn.
Có lẽ Phi Khanh đối với người đệ tử này đã tốn quá nhiều tâm tư.
Phi Khanh thản nhiên nhìn Thẩm Kiêu, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động.
"Ta hiểu, không có là tốt, vậy ta đi trước." Nhìn thấy Phi Khanh vẫn tỏ ra bộ dạng thanh nhã như trước, Thẩm Kiêu thở phào một hơi.
Khi trong phòng không còn lại ai, Phi Khanh quay trở về la bàn, ngồi trên Thái cực phù ở chính giữa, lại một lần nữa tính toán mệnh số Phó Thần.
Lần này, mới chỉ tiến hành được một nửa thì la bàn bỗng xoay điên cuồng.
Y bị hất văng ra, va mạnh vào tường, ngã xuống đất, hơi thở mong manh: "Vẫn mơ hồ như trước...!Người này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp của chủ nhân.
Rõ ràng tám năm trước, Tấn triều đã có hiện tượng suy vong, sao hôm nay Tử Vi tinh lại động, Sát Phá Lang...!Chẳng lẽ hắn và Sát Phá Lang có liên quan?"
Y gượng thân mình dậy, viết một phong thư cho bồ câu đưa tin, truyền đến hoàng đế.
Nội dung trong thư là, đưa vị tiểu thái giám đề ra cách phối quy linh tập đến làm dược nhân để thử đan.
Dược nhân, mỗi lần điều phối tiên đan cho hoàng đế, trong quá trình chế tạo đều có rất nhiều bán thành phẩm hai sản phẩm thất bại.
Vì vậy, trước đó thái y sẽ cho dược nhân ăn, xác định dược hiệu, lại tăng cường nghiên cứu, cuối cùng mới tạo ra tiên đan.
Tiên đan do quốc sư phụ trách, nhưng bản thân y lại rất ít khi đến tiên đan viện.
Nếu hắn là người đưa ra phương thuốc, vậy để Phó Thần đến thử thuốc chính là thuận lý thành chương.
Mà hoàng đế cũng sẽ chẳng quan tâm một tiểu thái giám sống hay chết.
Để đảm bảo không có một phần vạn nguy cơ sai sót nào, dù người này có lai lịch ra sao cũng phải trừ bỏ.
Ngày thập ngũ hoàng tử rời đi, đội ngũ người tiễn đưa theo đường ven hoàng đô suốt mười tám quận, lại băng qua sa mạc Hốt Thạch mới tới được biên giới Khương Vu.
Điều duy nhất Phó Thần nhớ được về ngày hôm đó là ánh mắt của hoàng hậu và nhị hoàng tử như muốn ăn tươi nuốt sống Thiệu Hoa Trì.
Bọn họ không có cách nào ngăn cản chuyện thập ngũ hoàng tử bị đưa đi làm con tin nên chỉ có thể chuyển sự thống khổ này lên người kẻ khác.
Sắc mặt nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương càng tăm tối hơn.
Hắn không biết liệu có phải Tấn Thành đế cố tình chèn ép hắn hay không.
Có lẽ việc đưa thập ngũ đi chính là một đòn cảnh cáo thánh thượng dành cho hắn, chớ nên tơ tưởng những thứ không thuộc về mình.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đoàn nhân mã của Thập ngũ hoàng tử trên con đường, những người đưa tiễn mới trở về cung.
Khi đi ngang qua Thiệu Hoa Trì, hắn nhẹ giọng nói: "Thất đệ, thật không ngờ đệ có thể thanh tỉnh trở lại."
"Ít nhiều cũng nhờ quốc sư diệu thủ hồi xuân."
Đừng tưởng ngươi thắng một ván là có thể lên mặt.
Trận cục lúc này chỉ mới bắt đầu.
Thiệu Hoa Trì mỉm cười: "Nhị ca, gió lớn quá, ta nghe không rõ."
"Thế sao? Vậy Thất đệ nhất định phải cẩn thận, gió lớn dễ làm ù tai, nhị ca đi trước đây."
"Đệ đệ cung tiễn nhị ca."
Cuối tháng bảy, giữa Thịn Hạ, trong cung xảy ra một sự kiện.
Mỗi khi hoàng đế đến chỗ Đức phi, lại bị Kỳ quý tần tìm mọi lý do hớt tay trên.
Kỳ quý tần Diệp Huệ ly từ lúc vào cung đến nay luôn được sủng ái, tính cách cũng có chút kiêu căng ngạo mạn, nhưng không đến nỗi không có đạo lý mà trắng trợn cướp người từ tay hoàng hậu hoặc phi tử quyền cao chức trọng.
Nguyên nhân là vì một tối nọ trước đó không lâu, đồng tộc huynh đệ của Đức phi, Mục gia tam công tử và một người khác cùng vừa mắt một kỹ nữ đầu bài ở thanh lâu.
Hai bên không ai nhường ai, lời nói bất hòa mà ra tay tàn nhẫn.
Mục tam công tử đâm trúng mệnh căn của người kia, cắt mất một nửa.
Người đó do vậy mà thành phế, sau này mới biết ấy là đệ đệ của Kỳ quý tần.
Hai nhà có mối giao hảo tốt từ đó mà không đội trời chung.
Hoàng thượng tuy đã trừng phạt Mục tam công tử, nhưng chuyện tử tự của Diệp gia đứt đoạn.
Nhi tử được sủng ái hết mực thành kẻ thân thể không hoàn thiện, họ đâu thể nào để yên.
Kỳ quý tần vô cùng giận dữ, muốn tìm mọi biện pháp để Đức phi sống không yên thân.
Nhóm hậu phi biết được chuyện này thì chỉ âm thầm tọa sơn quan hổ đấu.
Tiếc là hiện giờ hoàng hậu nương nương mang thai, hủy bỏ thỉnh an, bằng không nhất định sẽ được xem một màn kịch hay.
Sau này Kỳ quý tần cũng không có thời gian chăm chăm đi đối phó với Đức phi nữa.
Bởi có một vài tú nữ mới tới được sủng ái, cất nhắc lên địa vị cao.
Người tấn chức nhanh nhất là Tương quý nhân, vừa từ bát phẩm thải nữ đã nhảy lên lục phẩm quý nhân.
Nàng ta thân cốt mềm mại, tính tình ngây thơ thiên chân, vừa vào cung đã khiến Kỳ quý tần nổi bật nhất một thời không đối thủ bị đế vương vắng vẻ.
Ả tức đến đỏ mắt, nghĩ mọi biện pháp để dành lại sự chú ý của đế vương.
Ả còn chưa ý thức được, trong cung này chìm nổi có thời, không một nữ nhân nào có thể được đế vương lưu luyến mãi mãi, chờ mong tình yêu mờ mịt từ hoàng đế là một điều phi thực tế.
Còn lúc này, Đức phi vẫn nhàn nhã nằm trên đùi người nào đó, tầm mắt đối diện một đôi tay đang bóc vỏ nho.
Lớp vỏ mỏng màu tím được xé ra, để lộ phần thịt căng đầy mọng nước, nàng không nhịn được mà nuốt nước miếng, sau đó lại vội vàng lái tầm mắt đi, che giấu sự thất thố.
"Ngươi bảo ta phái người theo dõi Minh Thân uyển làm gì....A!"
Chưa nói xong đã bị người nào đó nhét một miếng thịt quả vào lấp kín miệng.
Lúc trước nàng cũng để thị nữ hầu hạ, nhưng hoàn toàn không nói lời nào, toàn bộ tự mình động thủ thì rất hiếm.
Suy cho cùng nàng cũng sinh ra từ danh môn, tướng ăn tướng nằm đều có quy định nghiêm khắc.
"Để ta tự ăn."
"Không được nhúc nhích, cử động ta sẽ hôn đó."
Mục Quân Ngưng lập tức nghiêm mặt, mím chặt môi, sợ Phó Thần cứ thế thật sự không để ý xung quanh mà hôn nàng.
"Yên tâm, ta không muốn hôn một cặp môi dính đầy nước quả, nào, há miệng."
Mục Quân Ngưng không tự giác há miệng, một quả nho lại tiến vào.
"Tiếp tục phái người theo dõi, sẽ có kinh hỉ." Phó Thần nhàn nhạt nói.
Nàng biết Phó Thần này ngoài mặt thì thành thật, nhưng nội tâm xấu xa đến chảy mỡ.
Nếu đã bảo nàng sai người theo dõi, đương nhiên là muốn nàng phát hiện ra chuyện gì.
Nàng muốn biết chẳng qua cũng chỉ là trời sinh đàn bà có tính tò mò.
"Có biết là tò mò hại chết mèo không?" Phó Thần dường như đi guốc trong bụng nàng.
"Mèo? Nói mới nhớ, không thấy Bánh Trôi.
Không biết chạy đi đâu chơi rồi, lát nữa ngươi ra ngoài tìm giúp ta đi."
"Biết rồi, có muốn ngủ một lát không?" Phó Thần cầm quạt phe phẩy, từng cơn gió nhẹ nhành phất qua mát lạnh, khiến nàng thoải mái đến độ khóe miệng tự giác cong lên.
Đến khi Đức phi sắp ngủ gật trên đùi Phó Thần, bỗng nhiên nghe người nọ nói khẽ bên tai một câu: "Nàng có muốn trở thành thái hậu không?"
Nàng tỉnh táo lại trong tích tắc, tim đập loạn nhịp mà nhìn Phó Thần đăm đăm.
Trên gương mặt non nớt kia lộ ra quý khí khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ngày hôm đó, khi Phó Thần ra khỏi Phúc Hi cung, vừa băng qua hành lang thiên bộ thì bị An Trung Hải gọi lại.
"Hải gia, có chuyện gì sao?"
"Tiểu Phó, ngươi làm người thận trọng, xem như là người chuyên cạo râu hầu thánh thượng lâu nhất từ trước tới giờ.
Ta muốn ngươi theo giúp ta làm chút chuyện."
"Hải gia cứ nói, chỉ cần có thể giúp, tiểu nhân nhất định không từ chối."
"Không cần nghiêm trọng như vậy, chỉ là chút việc nhỏ thôi, nhưng Thánh thượng vẫn canh cánh trong lòng." An Trung Hải cũng thấy phản ứng của hoàng đế có chút kỳ quái, nhưng không dám để lộ nhiều chuyện ra bên ngoài.
"Trước kia ngươi phụ trách quét tước Minh Túy cung, ắt hẳn rất am hiểu địa hình nơi đó."
Hai người đi đến Minh Túy cung, đây là lần thứ hai Phó Thần trở lại đây kể từ ngày Tấn Thành đế "tình cờ gặp" Mai cô cô.
Bước vào nội đình, An Trung Hải mới nhỏ giọng nói: "Thánh thượng sai chúng ta tìm một cây trâm bằng bạc, hình dạng như thế nào cũng không rõ, chỉ nói ở trung đình.
Thánh Thượng không muốn kinh động bất cứ kẻ nào, nhưng tìm vài ngày rồi mà bọn ta vẫn không tìm thấy.
Ngươi đến giúp chúng ta tìm xem."
Hắn không biết vì sao hoàng thượng lại đến nơi chốn bỏ hoang này, chắc không phải hẹn hò với vị phi tử nào đâu.
An Trung Hải run thầm, không dám nghĩ tiếp.
Chuyện nhà của hoàng thượng, bọn họ chỉ có thể biết trong lòng, không được phép lắm mồm.
Lão nheo mắt quét từng tấc đất trên mặt sân, bồn hoa, bậc thềm.
Cây trâm? Phó Thần nhớ hôm ấy Mai Giác cầm cây trâm đâm vào yết hầu, đáy mắt hiện lên chút tiếu ý.
Xem ra địa vị của Mai Giác trong lòng vị đế vương hoa tâm lạm tình này còn cao hơn hắn tưởng tượng.
Hắn nhìn xung quanh làm như thể mình tìm kiếm trong mờ mịt, sau đó mới đi về phía hoàng đế ném cây trâm.
Hắn tìm thấy cây trâm dính máu khô trong một khe hở nhỏ, cỏ dại phủ kín, thảo nào An Trung Hải tìm mãi không ra.
"Hải gia, là thứ này sao?"
An Trung Hải nhìn cây trâm trên tay Phó Thần, mừng rỡ nhào tới.
"Lão nâng cây trâm trong tay như vật báu, liên tục vỗ vai Phó Thần: "Khá lắm Tiểu Phó tử nhà ngươi, chúng ta chắc chắn sẽ nói tốt cho ngươi vài câu trước mặt thánh thượng."
An Trung Hải vui mừng thật sự, bởi vì hoàng đế muốn tìm mọi cách không kinh động người khác mà lại sai một lão thái giám mắt mờ chân chậm đến tìm.
Minh Túy cung lớn như vậy, lão biết đi đâu mà tìm.
Lúc tìm, Tấn Thành đế còn yêu cầu không được phá hỏng một nhánh cây cọng cỏ trong Minh Túy cung, vậy có chết không cơ chứ?
Lão tìm vài ngày nay, mắt cũng đến rớt khỏi tròng.
Ban nãy tình cờ trông thấy Phó Thần trên đường, tiện mồm gọi hắn đi cùng tìm.
Qua mấy lần quan sát, lão phát hiện Phó Thần hết sức chu đáo cẩn thận, không ngờ lại có thể tìm được nhanh như vậy.
Tuổi trẻ thật là tốt.
Biết sớm thì ngay từ đầu đã gọi hắn đi.
Nghĩ vậy, An Trung Hải không khỏi xót xa cho mấy ngày trước.
"Vậy tiểu nhân cảm ơn Hải gia trước." Phó Thần cười đáp.
"Tiểu gia hỏa này, bọn ta rất thích.
Nếu không phải Đức phi nương nương tuệ nhãn hơn người, nhanh chóng mang ngươi về Phúc Hi cung, bọn ta đều muốn nhận ngươi làm con nuôi."
"Hải gia, bây giờ người nhận ta cũng không muộn." Phó Thần nhướn mi, bộ dạng hết sức trêu ngươi.
"Hừ, giỏi tưởng bở!" An Trung Hải bị trêu cười đến sảng khoái, tiểu thái giám này thật khiến người ta yêu thích.
Hai người rời Minh Túy cung, lúc đi ngang hồ Dịch Đình lại nhìn thấy hai nữ tử đang giằng co nhau.
Phó Thần còn nhìn thấy tiểu thái giám tên gọi Diêu Tiểu Quang đang nấp ở một gốc cây mà run cầm cập, không biết phải làm sao với hai nữ tử này.
Trong đó mó một người gần đây đang rất được thánh thượng sủng ái, Tương Quý nhân.
Trong các tú nữ mới nhập cung, nàng ta được tấn chức nhanh nhất.
Một vị khác là tú nữ xinh đẹp khác, gọi là Phương đáp ứng.
Nàng ta là thiên kim tri phủ, lúc ở địa phương đã nổi danh mỹ mạo hàng đầu.
Vậy mà không ngờ lần này Tương quý nhân lại được ưng mắt trước, sau đó nàng ta cũng không có cơ hội diện kiến hoàng đế, chiếm mất sự nổi bật của nàng thì cũng đành im lặng.
Lần này, Tương quý nhân lại đoạt được vị trí múa dẫn đầu, thù mới hận cũ chồng chất, Phương đáp ứng liền gọi nàng ta ra đây.Hai người nói qua nói lại, người tới ta đi, lôi lôi kéo kéo.
"Nhìn ngươi bình thường đều ra vẻ e thẹn ngại ngùng, đều là giả! Đây mới là con người thực của ngươi !" Phương đáp ứng túm tóc đối phương, hung hăng nói.
"Muội muội nói gì vậy, ngươi mau thả tay ra." Tương quý nhân mắt rưng rung lệ, nhưng Phó Thần nhìn tay nàng dưới ống tay áo đang siết eo Phương đáp ứng, không hề yếu thế chút nào.
"Phó Thần, chúng ta mau đi ngăn họ lại!" An Trung Hải nhíu mày, cách quá xe nên lão không nghe thấy các nàng đang tranh cãi chuyện gì, nhưng tất nhiên đều không phải chuyện tốt.
Nhưng đến lúc bọn họ chạy tới thì đã không kịp nữa, Tương quý nhân kia trước khi ngã cũng kéo Phương đáp ứng cùng rơi xuống hồ.
"Ta không biết bơi!"
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Hai người vùng vẫy điên cuồng.
Chuyện phát sinh ngay trước mắt, bọn họ không thể làm như không thấy, nếu về sau bị truy cứu trách tội thì không xong.
Phó Thần cắn răng, quyết định thật nhanh, "Hải gia, người cứu Tương quý nhân, ta cứu Phương đáp ứng."
"Được!" An Trung Hải cũng biết lợi hại trong chuyện này.
Hai nữ nhân kia không phạm phải cung quy, bọn họ không thể quản.
Nhưng chuyện liên quan đến mạng người mà lại khoanh tay đứng nhìn thì sẽ rơi đầu.
Dù mấy nàng kia thân phận địa vị thấp nhưng dùng sao cũng là nữ nhân của hoàng đế.
Lúc kéo được Phương đáp ứng lên bờ, nàng ta đã hít vào thì nhiều mà thở ra chẳng bao nhiêu.
"Diêu Tiểu Quang, lại đây." Phó Thần chỉ Diêu Tiểu Quang đang trốn sau gốc cây.
Diêu Tiểu Quang run run rẩy rẩy bước ra nhìn Phó Thần: "Phó...Phó gia..."
Phó Thần cũng không quan tâm nó nghĩ gì, trực tiếp đi tới.
Diêu Tiểu Quang vừa nghe thấy cái gì mà xoa ấn lồng ngực, dùng miệng độ khí, sợ đến suýt ngất.
"Các nàng mà chết, đệ cũng bị giáng tội.
Hiện giờ đệ chỉ có hai lựa chọn." Hoặc chết, hoặc cứu người.
Mà Phó Thần sẽ không tự mình mạo hiểm.
Nữ nhân của hoàng đế tuyệt đối không phải người có thể đụng chạm ngay trước công chúng.
Diêu Tiểu Quang sau một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt, thấy chết không sườn đi tới.
Phó Thần cả người ướt sũng đứng một bên giúp Hải công công kéo Tương quý nhân lên bờ.
Suy cho cùng, tuổi đã cao sức đã yếu, cứu một nữ nhân cũng ảnh hưởng nhiều đến tốc độ.
Lúc này, bỗng một chiếc áo choàng mang mùi hương quen thuộc phủ lên vai hắn.
Hắn xoay người nhìn, thấy một tiểu thái giám lạ mặt.
"Phó tiểu công công, đây là Thất điện hạ sai đưa đến cho ngươi." Tiểu thái giám nói, chỉ về phía xa xa.
Phó Thần nhìn thấy một người thân trường ngọc lập đứng ở bên kia hồ Dịch Đình, trầm mặc nhìn cảnh sắc, hoàn toàn không chú ý phía này.
Gió nhẹ mơn man, đẹp như ảo cảnh.
Phó Thần hơi khom người, hướng về phía kia hành lễ.
"Thay ta tạ ơn điện hạ chiếu cố."
Ngày hôm sau, Phó Thần đến phủ nội vụ làm công sự hàng ngày, đem tờ chương trình mới nhất đến cô cô sở.
Sứ thần Kị Tang quốc còn chưa rời đi.
Hoàng đế cử hành một buổi đại lễ hoan nghênh bọn họ.
Mấy ngày này, trừ hôm đưa tiễn Thập ngũ hoàng tử, còn lại đều bận rộn các hạng mục công việc dể chuẩn bị cho buổi lễ.
Là người múa dẫn đầu, Mai Giác vô cùng bận rộn.
Nhưng nhìn thấy Phó Thần, nàng vẫn lén kéo hắn ra bên ngoài cô cô sở.
Kể từ khi biết Phó Thần đọc hiểu thần ngữ, mỗi lần Mai Giác muốn nói gì, chỉ cần cử động môi.
"Vết thương đã khỏi chưa."
"Đã tốt rồi, hoàng thượng sai người đưa thuốc đắp tới." Hơn nữa đều đưa vào ban đêm khi không có người.
"Kể từ sau lần đó có gặp hoàng thượng không?" Phó Thần nhẹ giọng hỏi.
"Không.
Có phải kế hoạch của chúng ta thất bại rồi không?"
"Đừng lo, nếu hắn thật sự muốn người, chỉ cần thông báo cho mấy vị tổng quản công công, lập tức sẽ có kẻ dâng người đến tận nơi.
Nhưng hắn không làm vậy, chứng tỏ hắn không vội vàng muốn thân thể người.
Đây chính là thứ chúng ta muốn.
Cái chúng ta cần làm bây giờ, là người phải gấp rút luyện múa, nam nhân coi trọng hưởng thụ thị giác.
Đạt được ấn tượng đầu tiên, sau lại có tâm linh trùng kích, người đã có nửa phần khả năng tiến vào tim hắn, nhưng chưa thể thỏa mãn với tình huống trước mắt được.
Bước thứ ba, phải khiến hắn kinh diễm.
Từ giờ đến lúc đó, người chỉ cần bình tĩnh chờ đợi." Phó Thần kiên nhẫn nói.
Miệng hắn gần như không động, chỉ hơi nhếch môi nhưng vẫn có thể truyền ra âm thanh.
"Mai cô cô không cần đưa tiễn, ta sẽ tự trở về," Phó Thần đưa tờ chương trình cho Mai cô cô, bên dưới kẹp thêm bản vẽ, chính là tạo hình trang phục cho điệu Nghê Thường vũ.
Y phục này không quá giống vũ y đương triều, có hiệu quả hay không Phó Thần cũng không dám cam đoan.
Hắn đi bước nào cũng đều tính đến rủi ro bước đó, kết quả ra sao chính hắn không thể xác định.
"Phó công công khách khí, vậy ta quay vào đây." Mai cô cô không hề tỏ ra bất ngờ, thu vào trong lòng.
Hai người chia tay.
Lúc Phó thần quay lại Phúc Hi cung, đám Mặc Họa sắc mắt sa sầm đang đứng ở trung đình.
"Các người lại làm sao vậy?"
Từ sau chuyện bốc thăm lần trước, Phó Thần đã dần dần hòa nhập với người của Phúc Hi cung.
Tuy rằng vẫn bị chèn ép như trước nhưng tình trạng đã giảm bớt đi.
Sau khi thấy hắn, Mặc Họa nhớ ra nương nương nói nếu Phó Thần về thì lập tức gọi vào gặp.
Tuy nàng ta không ưa Phó Thần, nhưng đối với Đức phi lại trung thành tận tâm, lúc này cũng đành bỏ qua khúc mắc, kéo Phó Thần đến một nơi hẻo lánh, nói nhỏ: "Trưa hôm nay, Hải công công nói lật phiên bài tử của nương nương nhà chúng ta, đêm nay thị tẩm.
Nương nương rất không vui, vừa rồi đuổi bọn ta ra ngoài.
Ngươi nói xem, được hoàng thượng phiên bài, chẳng phải chuyện vui sao? Cớ gì nương nương lại....Ây da..."
Mặc Hoa cũng ý thức được, lời này không thể nói lung tung.
Kia chính là coi rẻ hoàng ân, bi người khác nghe thấy là xong đời..