"Vô liêm sỉ, còn sợ ta bất lực sao !"
Tiếng Thiệu Hoa Trì phẫn nộ quát khẽ truyền đến tai Phó Thần, ngẩn đầu lên đã thấy Thiệu Hoa Trì tháo mặt nạ ra, để lộ nửa bên mặt dị dạng.
Quần áo cũng lỏng lẻo trên mình, sắc mặt hơi ửng đỏ.
Y khép lại vạt áo, chỉnh mái tóc hỗn độn, xuống khỏi giường, khắp người tản ra phong tình biếng nhác mê ly.
Phó Thần không thể không thừa nhận, Thiệu Hoa Trì như thế rất có mị lực.
Cổ nhân thường trưởng thành sớm, mười hai tuổi sẽ bắt đầu bàn chuyện thành hôn.
Vị hoàng tử này cũng không ngoại lệ, dương như đã chẳng còn mấy biểu cảm hồn nhiên.
"Nô tài..." Phó Thần theo thói quen hạ mắt xuống.
Không ai trời sinh đã thích khúm núm trước mặt kẻ khác, nhưng trong hoàn cảnh này, cứ trải qua nhiều lần sẽ hình thành bản năng.
"Ngươi đợi đó đi, hiện tại ta không có tâm trạng nghe ngươi nói chuyện." Y sợ không kiềm chế được, sẽ lấy đầu nô tài này.
Thất hoàng tử cau mày, sóng mắt lưu động, lóng lánh thủy quang.
Phó Thần đứng nguyên tại chỗ, im như tượng, không hề tạo cảm giác tồn tại.
Trong phòng có hai trong số mười hai vị dũng sĩ, Phó Thần cò nhớ tên bọn họ lần lượt là Quỷ Ngọ và Quỷ Mùi, mặc trang phục thái giám, bình tĩnh lôi những nữ tử kia đi.
Lúc những nữ tử này ngã xuống đều rất yên lặng, chắc hẳn là bị hai dũng sĩ bất ngờ đánh ngất.
Thiệu Hoa Trì không muốn làm lớn chuyện, không muốn gần nữ nhân những cũng không thể chống lại mệnh lệnh của hoàng đế.
Nhưng nữ tử có làm chuyện kia hay không, sẽ lưu lại ký ức trên thân thể.
Cho nên khi Thiệu Hoa Trì lấy từ trong ngăn kéo ra một ngọc thế được đúc từ vật liệu thượng đẳng đưa cho hai dũng sĩ kia, Phó Thần thấy như vậy cũng có thể chấp nhận được.
Những dũng sĩ này trước kia đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể bịt miệng những nữ tử này, nhưng đó cũng không phải chuyện Phó Thần nên suy xét vào lúc này.
Sau khi các nàng bị lôi đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn và Thiệu Hoa Trì.
"Phó Thần." Bấy giờ, Thiệu Hoa Trì mới gọi tên Phó Thần.
"Nô tài có tội, không nên tự tiện làm chủ, xin điện hạ giáng tội." Hắn đúng là sai lầm, đáng lẽ nên đưa cả hai mươi mấy mỹ nhân kia vào đây, nhất định sẽ có người vừa mắt Thiệu Hoa Trì.
"Không, ngươi không sai, thậm chí còn làm tốt hơn so với ta dự đoán.
Mấy người ngươi chọn, đều rất đẹp, hiểu quy củ.
Ta đã biết trước, ánh mắt nhìn người của ngươi độc đáo, chọn nhiều phong cách khác nhau.
Trước đó chắc là đã huấn luyện các nàng rồi nhỉ, nhìn thấy khuôn mặt này của ta mà vẫn có thể tươi cười." Giọng Thiệu Hoa Trì đầy vẻ trấn an, nghe có chút dịu dàng.
Thiệu Hoa Trì là một chủ tử hỉ nộ bất thường, một giây trước còn đang ôn hòa, giây sau có thể lập tức ban ngươi tội chết.
Có lẽ đây cũng là tính nết di truyền từ phụ thân, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, chẳng qua bọn họ không nhận thấy mà thôi.
"Nô tài không dám kể công." Có chọn người đẹp đến mấy, tốt đến mấy, chẳng phải cuối cùng cũng vẫn bị đánh ngất lôi ra ngoài hay sao, ngay cả thân thể Thiệu Hoa Trì còn chưa đụng tới được.
Phó Thần thầm thở dài: "Điện hạ, nếu không có các nàng, không có cách nào ăn nói với thánh thượng, đây đã là lần thứ năm rồi."
Vì Thiệu Hoa Trì nhất quyết không chịu hợp tác, lần này Tấn Thành đế yêu cầu phải lấy được sơ tinh của Thất hoàng tử mới xem như xong việc.
Hắn cần xác nhận Thất hoàng tử không phải là phế nhân để tránh làm mất mặt hắn, mất thể diện hoàng gia.
Phó Thần truyền lại ý chỉ rõ ràng cho Thiệu Hoa Trì.
Thoát được hòa thượng không thoát được miếu, ngươi có tránh né lần này thì lần vẫn tiếp tục có cung nhân được đưa tới dạy vỡ lòng cho ngươi.
Thiệu Hoa Trì lên giường, lấy chăn bọc kín thân mình, giống như không muốn Phó Thần phát hiện ra điểm khác thường, giọng nói lại run rẩy: "Những nữ tử kia, khi nhìn thấy mặt ta, rõ ràng là ghê tởm gần chết, nhưng lại sợ hãi địa vị của ta nên vẫn làm ra vẻ cực kỳ vui sướng, khiến ta phải ra tay.
Thà rằng bọn họ cứ biểu hiện rõ ràng bản thân không muốn hầu hạ ta, ta nhìn còn thấy thoải mái hơn một chút..."
Đây là bóng ma do mấy nữ tử trước kia được cử đến hầu hạ y tạo thành.
Đối với chuyện này, Phó Thần cũng không biết nên an ủi thế nào cho phải.
Có đôi khi người ta cho rằng mình có thể giả vờ, khẳng định những lời mình nói là xuất phát từ tận trái tim, mà thực chất trong lòng không hề thương xót, lời nói sẽ yếu ớt gượng gạo vô cùng.
Một chân tâm, một giả ý, bản chất vốn khác nhau.
Trên đời này nhiều nhất không phải là kẻ ngốc, mà là kẻ hiểu mà vờ như không hiểu.
Lúc này chỉ có thể nói ra lời thật mới có thể khiến người trước mắt vừa lòng, nên Phó Thần lựa chọn giữ im lặng.
Sắc mặt Thiệu Hoa Trì càng lúc càng đỏ, thậm chí không chịu được nữa mà ném chăn ra, không ngừng vuốt ve cơ thể mình, giống như có trăm ngàn con kiến bò trên da thịt.
Y siết chặt sàng đan, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Ngươi ra ngoài đi, một lát nữa quay lại....có thể trả lời với bệ hạ của ngươi." Thiệu Hoa Trì đứt quãng nói.
Phó Thần không ra ngoài ngay lập tức, hắn phát hiện trên mặt Thiệu Hoa Trì lộ vẻ kinh nhoàng, giống như không biết phải làm thế nào để ra.
Phó Thần trái lại có thể hiểu được chuyện kê đơn lần này.
Tấn Thành đế nếu đã hạ nghiêm lệnh như thế, hẳn là muốn một lần phải thành công.
Việc dùng thủ đoạn người ngoài không thấy được này rất phù hợp với tác phong của Tấn Thành đế.
Nếu nói là có điểm nào Phó Thần hoàn toàn không nghĩ đến, thì hẳn là việc có những kẻ sẵn sàng tàn ác với chính mình để có thể đạt được mục đích.
Từ lúc nãy bị bắt đứng gác ngoài cửa, Phó Thần đã không để bản thân bị cuốn vào cảm xúc của người khác.
"Điện hạ có biết làm không?" Đời trước Phó Thần xem như cũng có kinh nghiệm, biết lần đầu tự giải quyết có khả năng sẽ không ra được.
"Ngươi quan tâm...ta biết hay không làm gì!" Thiệu Hoa Trì nghiến răng nghiến lợi, không biết thì y không tự học được hay sao, "Ngươi không đi nghĩa là muốn ở lại hầu hạ ta sao?"
"Nô tài thất lễ." Phó Thần thật sự có chút nhìn không vừa mắt, dằn xuống tiếu ý nơi khóe miệng.
Hắn rút một quyển tập ra khỏi ngực áo, ném đến bên giường Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì ở trong cung đã nhiều năm như vậy, trải qua biết bao trận cung đấu khốc liệt, từ thất sủng cũng từng phục sủng, thay đổi rất nhanh, bản thân không ít kế sách mưu lược.
Duy chỉ có phương quan hệ nam nữ là y trúc trắc khổ sở.
Cái này cũng không trách được y, từ nhỏ y đã chịu đựng đủ thứ muộn phiền liên quan đến nữ nhân.
Dù là phi tử của hoàng đế hay cung nữ hầu hạ cũng dành cho y ánh mắt khinh bỉ.
Dù bản thân y có muốn làm chuyện kia thì cũng không nhận thấy đối phương tình nguyện phối hợp.
Cho nên khi mở quyển tập Phó Thần ném đến trước mặt, hai mắt y trợn trừng.
Vì quá mức phẫn nộ, y sặc nước miếng, ho khan dữ dội, lại thêm cảm giác tê ngứa trên người, khó chịu vô cùng.
Trên tập tranh là hình ảnh một đôi nam nữ giao hợp, mấy tư thế đều khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Tị hỏa đồ?
Đáng chết, tị hỏa đ !
Ngươi lấy đâu ra?!
"Ngươi!" Ngươi là một thái giám, dùng tị hỏa đồ để làm gì? Muốn kết đôi với cung nữ sao? Mới mấy tuổi đã dám nghĩ đến chuyện này!
Phó Thần làm như không thấy ánh mắt Thiệu Hoa Trì ngập tràn lửa giận cùng khinh ghét, cung kính nói: "Đây là Lưu gia đưa cho tiểu nhân, khi chưa cần thiết thì không cần dùng."
"Khốn kiếp...Dùng khi cần thiết! Lưu Túng này đáng bị băm vằm nghìn nhát....A!" Thiệu Hoa Trì không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, có lẽ do tiếng rên quá mức mị hoặc, y lập tức mím môi.
Không thể tin nổi loại xuân dược này có hiệu lực khiếp như vậy.
Nếu biết trước, y cũng không phải ra hạ sách này để đối phó với phụ hoàng.
Mặt y đỏ bừng, không biết do trúng dược hay do tức giận.
"Vậy nô tài xin cáo lui."
Đưa xong tị hỏa đồ, Phó Thần cũng rời đi.
Hắn rất chu đáo mà khép cửa lại.
Một canh giờ sau....
Bên trong chỉ có tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của Thiệu Hoa Trì.
Còn chưa ra sao?
Lâu như vậy rồi, không phải là y thật sự không được đấy chứ?
Phó Thần đứng ngoài khẽ gọi một tiếng: "Điện hạ."
Cũng chỉ có khi gặp phải vấn đề không am hiểu như thế này, Thiệu Hoa Trì mới có chút đáng yêu của một hài tử ở độ tuổi y.
Không ai đáp lại.
Nửa canh giờ sau, Lưu Túng đã sai người đến thúc giục vài lần, mà bệ hạ vẫn còn đang chờ kết quả.
Phó Thần nhíu mày: "Điện hạ, người không sao chứ?"
"Phó Thần..." Thiệu Hoa Trì hữu khí vô lực gọi.
Phó Thần mở cửa, thấy Thiệu Hoa Trì vạt áo lỏng lẻo, áo đẫm mồ hôi dán trên người, gần như lộ ra toàn bộ.
Da thịt trên thân y đỏ ửng như tôm luộc.
Bộ phận dâng trào phía dưới kia dường như đã bị chà xát thê thảm lắm rồi, phía trên chảy chút thủy châu lóng lánh, nhưng muốn ra mà không được.
Thiệu Hoa Trì níu chặt góc áo Phó Thần, ánh mắt sắc bén trước kia biến mất không tắm tích, chỉ để lại một người bị dược hiệu tra tấn khổ sở đến chết đi sống lại.
"Giúp ta, ta không ra được." Y chỉ chỉ nơi dưới thân, âm thanh nghẹ ngào thống khổ.
"Lần này không bắt ngươi dùng miệng, dùng tay...cũng không tính là làm nhục ngươi chứ...." Ngươi không cần phải nghĩ đến chuyện bắt ta ban ngươi tội chết.
Nếu cả dùng tay giúp ngươi cũng không chịu, thì rốt cuộc ngươi ghét ta đến mức nào?
Lần trước Thiệu Hoa Trì bắt chịu phạt, chính là bảo Phó Thần dùng miệng hầu hạ, đương nhiên bất cứ nam nhân bình thường nào cũng không thể đáp ứng.
Nhưng tay thì sao? Hồi học đại học, Phó Thần cũng từng thấy mấy cậu trai cùng phòng, không có bạn gái thì xem phim nóng trên máy tính, tự mình thỏa mãn, có khi còn rủ nhau cùng xem.
Bảo hắn dùng tay giúp, chắc cũng không phải chuyện kinh khủng gì.
Nghĩ vậy, Phó Thần cũng thấy kinh ngạc.
Hắn thế mà lại tìm cớ biện hộ để giải vây cho Thiệu Hoa Trì.
Đơn giản là mệnh lệnh của hoàng thượng không thể trái lại, hay là có chút thương hại y mà không muốn thừa nhận, Phó Thần cũng không rõ.
"Phó Thần, ta chỉ là một công cụ để nối dõi tông đường, ta muốn sống sót, sống sót, giúp ta...chỉ có ngươi...!Chỉ có ngươi không nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét!"
"Vâng....Người là chủ tử, nô tài đương nhiên sẽ hỗ trợ người."
Quần áo Thiệu Hoa Trì đã ướt đẫm, tản ra hương vị lạ lùng.
Y nhích đến bên cạnh Phó Thần, ngã vào lòng hắn, giống một con chuột chũi nhỏ mà dụi qua dụi lại.
"Điện hạ, người có thể nằm im không?" Phó Thần bị dụi cũng có chút khó chịu.
Thiệu Hoa Trì im lặng một hồi.
Nhưng chẳng bao lâu sao, dược hiệu khiến y khó chịu, như thể có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, không thỏa mãn với động tác của Phó Thần, cầm lấy tay hắn mà đặt ở nơi đang dâng trào của mình.
Khi đụng tới vật nóng bỏng kia, Phó Thần giật mạnh tay.
Đây là sự phản cảm về mặt sinh lý, Phó Thần không cách nào cưỡng lại.
Tiếng thái giám lại một lần nữa vang lên bên ngoài, Phó Thần đi ra nói với Quỷ Tử: "Quỷ Tử, ngươi bảo bọn họ chờ một chút, sắp xong rồi đây."
Phó Thần dường như hạ quyết tâm cao độ, ôm người run rẩy ướt đẫm vào lòng, giống như quay về khoảng thời gian Thiệu Hoan Trì còn si ngốc.
"Điện hạ, ta chỉ làm mẫu một lần này, người nhất định phải nhớ kỹ."
"Ừ..." Thiệu Hoa Trì khó chịu, lăn lộn trên người Phó Thần.
Cho đến khi tay Phó Thần đụng đến vật kia, động tác lên xuống, Thiệu Hoa Trì mới thở nhẹ một hơi, rầm rì đỏ mặt kêu rên.
Y tựa vào ngực Phó Thần, ánh mắt dần dần nhiễm chút tiếu ý an nhiên.
Phó Thần, ngươi có biết, ta tóm được điểm yếu của ngươi rồi không?
Con người ngươi, tàn nhẫn là thế, lạnh lùng là thế, nhưng vẫn giữ lại một chút chân tình, một chút nhân tính.
Nếu ngươi biết lần này ta lừa ngươi, lợi dụng ngươi, chắc chắn ngươi sẽ vẫn sẽ bên ngoài làm bộ như không có gì nhưng trong lòng thì căm hận ta.
Mềm lòng nhưng tim lại sắt đá.
Trúng xuân dược là thật, khó chịu là thật, bị người khác đụng tới ghê tởm là thật, muốn đối phó với hoàng đế cũng là thật.
Còn lại, là vì che giấu Phó Thần.
Vì đây từng là chút ấm áp nhỏ nhoi y có được.
Chỉ có người này mới không dùng ánh mắt ấy nhìn y, cũng chỉ người này khi đụng vào, y mới không ghê tởm, buồn nôn.
Lần đầu tiên này, phóng thích trên tay Phó Thần, không hề khó chịu, việc này chắc cũng không tính là quan hệ đồng tính đâu.
Khi Lưu Túng phái tiểu thái giám tới thì thấy Phó Thần cầm một tấm khăn.
Biết trong khăn bọc cái gì, lão thở ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng đã có thể báo cáo kết quả rồi.
Chỉ cần Thất hoàng tử không bị yếu sinh lý là được!
Khi về đến Phúc Hi cung, Phó Thần cũng không đến gặp Đức phi mà ra giếng lấy mấy gáo nước, chà đi chà lại lòng bàn tay.
Hắn rất bình tĩnh, thậm chí quá mức bình tĩnh, im lặng lấy nước, im lặng rửa tay, im lặng đổ nước, suốt một canh giờ.
Cho đến khi da tay gần như bị chà xước, hắn mới chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Trên đường về, hắn bắt gặp Bánh trôi vẫn còn đang phụng phịu vì bị xén lông.
Nó tự chơi tự vui bên trong hoa viên, chạy ra khỏi chủ điện của Đức phi mà trốn tìm với chính mình.
Trông thấy Phó Thần, tinh thần nó lập tức tỉnh táo, meo meo vài tiếng để thu hút sự chú ý.
Phó Thần ôm cục lông tròn vào ngực, bàn tay lạnh lẽo sau khi rửa đụng vào khối thịt mềm mềm kia, không nhịn được mà siết nó vào lòng, khẽ nhắm mắt: "Ấm quá."
Đêm ấy, Phó Thần ôm Bánh trôi, mở to mắt cho đến khi trời sáng.
Lưu Túng rất hài lòng với khả năng xử lý của Phó Thần.
mấy nữ tử kia hôn mê đến sáng hôm sau mới tỉnh, cảm thấy thân dưới có thay đổi.
Mặc dù không nhớ gì nhưng cũng không dám nhiều chuyện.
Nói các nàng không làm với điện hạ, chẳng phải là tự kiếm tội cho mình sao?
Việc coi như giải quyết êm đẹp, Lưu Túng nghĩ Phó Thần cũng lâu lâu một lần đến phủ nội vụ, vì thế nhân chuyện lần này của Thất hoàng tử mà nói tốt cho Phó Thần mấy câu.
Vừa may khi đó An Trung Hải đang hầu hạ hoàng đế.
An Trung Hải vẫn còn nhớ rõ mấy câu mình đã hứa hẹn với Phó Thần ở Minh Túy cung.
Đương nhiên mấy lời này chỉ là nói xuông, nhưng nếu có thể giúp hắn một chút mà không ảnh hưởng gì đến mình, lão cũng không đến nỗi keo kiệt.
Những công công đều có cách nói chuyện riêng trước mặt hoàng đế, không ai nói thẳng người này người kia như thế nào, mà sẽ làm như tình cờ đề cập đến.
Mà lúc này, Phó Thần đang hăng hái phấn đấu chẳng kém ai, giải quyết được một mối ưu phiền cho hoàng đế, Lưu Túng thỉnh thoảng nói vài câu, An Trung Hải cũng vui vẻ thuận miệng góp vào.
Không thể xem nhẹ mấy lời thuận miệng này được, An Trung Hải hầu hạ hoàng đế đã nhiều năm, hiểu rõ tính bệ hạ, chỉ vài câu thôi cũng có sức ảnh hưởng nhất định đến quyết định của hoàng đế.
"Tiểu thái giám này có phải thăng chức quá nhanh rồi không? Nhưng quả thực tiểu gia hỏa đó khéo léo tỉ mỉ, còn rất biết ăn nói, lại thăng lên một chút đi, thành từ tam phẩm thái giám."
Thái giám trong cung đa phần đều phải bươn trải nhiều năm, dựa vào kinh nghiệm mới được thăng chức, trường hợp của Phó Thần vô cùng hiếm hoi.
Mà hoàng đế cũng không hơi sức đâu nhớ tên một đám thái giám, càng không đích thân thăng chức cho ai.
Đến thời điểm, đủ năm công tác lại không phạm lỗi lớn, phủ nội vụ sẽ điều chỉnh danh sách, cuối năm dâng cho hoàng đế, cả một quá trình dài dòng và thống nhất từ lâu.
Có thể thăng chức, đối với Phó Thần đúng là một tin vui.
Trong cung này, nhiều người rất biết nhìn chức vị mà thay đổi thái độ.
Chức vị cao một chút cũng làm giảm đi vài kẻ ngáng đường, tiện lợi không ít.
Mà Lưu Túng lại đặc biệt để ý đến Phó Thần, công văn nhanh chóng được xử lý phê duyệt xong.
"Làm cho tốt, đừng phụ sự coi trọng của ta đối với ngươi.
Ngươi xem Mộ Duệ Đạt sư phó ngươi đó, sắp bị ngươi vượt mặt đến nơi rồi.
Năm đó chúng ta cũng rất coi trọng hắn, mà nhiều năm như thế hắn vẫn dậm chân tại chỗ cái chức quản sự.
Đúng là vô dụng!"
Phó Thần chỉ vừa nghe vừa cười không đáp lại.
Mộ Duệ Đạt là thủ trưởng cũ của hắn, quả thật làm quản sự đã nhiều năm không thăng tiến, nhưng hắn hiểu đạo lý tôn sư trọng đạo, thủ trưởng cũ có không tốt đi chăng nữa, hắn cũng không thể nói xấu sau lưng.
"Lưu gia, người thật sự không sao chứ? Sắc mặt càng lúc càng kém?" Phó Thần đột nhiên chuyển đề tài.
Lần trước lúc mang người đến Trọng Hoa cung cho Thiệu Hoa Trì, mặt lão chỉ coi là vàng như nến, còn giờ đã xám như tro rồi.
"Không việc gì, chẳng qua gần đây bụng dạ bất an, ban đêm cũng không ngủ được, lát ta đến Thái y viện xem thế nào." Lưu Túng nói, lại tiếp tục xử lý công vụ, còn khi nào đi thái y viện thì để đó tính sau.
Tuy rằng tính tình lão không được hoàng đế yêu thích, nhưng sự tận tâm hết lòng với phận sự này không thể không khiến người ta khâm phục.
Có thể ngồi vững ghế tổng quản phủ nội vụ nhiều năm như vậy chắc hẳn cũng liên quan đến thái độ làm việc của lão.
Đến chức từ tam phẩm, Phó Thần cũng có quyền mang tiểu thái giám bên mình.
Đức phi cũng chu cấp Phó Thần mấy tiểu thái giám ở Phúc Hi cung, xem như người sai vặt.
Công việc cuối cùng của Phó Thần ở kiếp trước là quản lý nhân sự, hắn tương đối hiểu tâm lý kẻ trên người dưới, cho nên cũng không làm trò ra oai phủ đầu với mấy tiểu thái giám đang lo lắng đề phòng này.
Trước hắn cư xử ra sao thì giờ vẫn vậy, khiến bọn họ nhẹ nhõm thở phào.
Đặc biệt là hai người Thái Bình Thái Hòa mà Phó Thần đã hối lộ lúc đến Phúc Hi cung lần đầu tiên, bọn họ không những mang hết bạc trả lại cho Phó Thần mà còn góp thêm vào một ít, gọi là bày tỏ tấm lòng.
Phó Thần thản nhiên mà nhận.
Sau khi thăng chức, bạc cấp hàng tháng cùng tiền thưởng nhiều lên, cũng không cần phải hiếu kính khắp nơi như ngày trước, giờ hắn đã có dư chút bạc để dành dụm.
Nhưng hắn vẫn phải nhận bạc của mấy người này, bởi nếu không lấy, bọn họ sẽ càng lo lắng có phải Phó Thần còn đang ghim bọn họ, để sau tính sổ hay không.
Nhận rồi chính là biểu lộ hắn sẽ không đối phó nữa, khiến bọn họ an tâm.
Thái Bình là mật thám của Thiệu Hoa Trì, nhưng hắn không tiến vào được nội bộ Phúc Hi cung thì cũng chỉ là một quân cờ vô dụng, chắc hẳn ở chỗ Thiệu Hoa Trì cũng không được coi trọng gì.
Dù là mật thám đi nữa, thân mình vẫn ở Phúc Hi cung, ngày qua ngày như những thái giám khác, ai chẳng muốn được sống yên lành.
Tuy nói là bây giờ vẫn chưa có gì thay đổi nhưng về sau cũng không nói trước được.
Đối với Phó Thần, ngoại trừ mấy huynh đệ ở Giám Lan viện, những người này chính là thành viên đầu tiên trong tổ chức hắn xây dựng.
Hắn phải có lực lượng của mình thì mới có quyền lên tiếng.
Mà lực lượng này không thể để người bên ngoài nhận ra.
Hắn cũng không vội vã lập kế hoạch tương lai lâu dài, cứ từng bước từng bước chắc chắn mà tiến.
Vừa thăng chức vài ngày, Phó Thần vẫn ở Phúc Hi cung, một lần nữa phân chia nhiệm vụ cho mấy tiểu thái giám, lại làm nước hoa, mặt nạ để Đức phi dưỡng nhan, mấy ngày không đến phủ nội vụ.
Điều kiện tiên quyết để hắn tới phủ nội vụ làm là phải không được ảnh hưởng đến công sự ở Phúc Hi cung.
Đợi đến lúc hắn có thể đi thì phủ nội vụ đã đổi người cầm quyền.
Lý Tường Anh như cười như không nhìn Phó Thần: "Phó tiểu công công, đã lâu không gặp? Ngươi có nhớ đến chúng ta không? Còn bọn ta thì mong ngươi từng ngày đấy."
Nói là lão được cử đến thay Lưu Túng xử lý chuyện ở phủ nội vụ, chẳng bằng nói mệnh Lưu Túng đã chẳng còn được bao lâu, không thích hợp làm tổng quản phủ nội vụ nữa.
Nhờ có hai vị tổng quản công công giới thiệu, Lý Tường Anh tạm thời thay vị trí.
Tuy mấy ngày trước gặp Lưu Túng, có thể nhìn thấy thân thể lão không khỏe, nhưng không đến mức sắp mất mạng.
Hai vị tổng quản công công kia chính là mấy người được Lý Tường Anh biếu cặn thuốc lá.
Bọn họ vì nha phiến mà tiến cử Lý Tường Anh cũng không có gì khó hiểu.
Lý Tường Anh ở trong cung đã mấy chục năm, coi như qua trăm ngàn cực khổ, cuối cùng thông qua đường tắt này mà trở thành hồng nhân.
"Lý gia, tiểu nhân đương nhiên vô cùng mong nhớ người."
"Vậy sao? Thế thì làm cho tốt, trước kia Lý gia cũng rất xem trọng ngươi, ngươi xem Trần Tác Nhân đi rồi, chẳng phải ngươi vẫn còn sống khỏe đấy ư?" Lý Tường Anh cười cười, giao cho Phó Thần một đống thuốc bổ.
"Tiểu Diệp Tử cũng nhớ ngươi lắm, đi Giám Lan viện thăm nó đi."
Tuy nói là Lý Tường Anh thay tạm thời thay mặt, nhưng nếu Lưu Túng thật sự không qua khỏi, thì đây về sau sẽ là thủ trưởng cao nhất của Phó Thần, chuyện này quả thực không phải tin tốt lành.
Lúc hai người gặp mặt, phủ nội vụ đã giao ban xong, bên cạnh họ không có người nào.
"Lý giam người vẫn cho rằng việc kia thật sự do ta làm sao?" Phó Thần lựa chọn ngả bài.
Độc ô đầu còn chưa kịp thả, mà dù có thả, hắn nhất định sẽ không lưu lại sơ hở lớn như vậy để Phó Tường Anh tra ra.
"Ồ, thế ngươi nói xem?" Lý Tường Anh lúc trước thấy Phó Thần thuận mắt, chính là do thích sự thức thời của hắn, lúc gặp kẻ cường thế sẽ không thể hiện ta đây khôn ngoan, không giống như Trần Tác Nhân, chỉ biết mạnh miệng.
Lúc trước Diệp Tân nói Phó Thần có đầy đủ lý do gây án, mà Lý Tường Anh khi ấy vừa hút thuốc xong, đầu óc không mấy tỉnh táo, đương nhiên muốn tìm mọi cách đẩy Phó Thần vào chỗ chết.
Nhưng điều khiến lão không ngờ tới là, vừa mới hành động thì Phó Thần đã bám lấy Đức phi, khiến lão không ra tay được nữa.
Chính lão cũng không dám đắc tội một trong những nữ chủ hậu cung.Mà đó cũng là lý do Phó Thần tạm thời gác lại kế hoạch trả thù.
Dù hận không thể khiến đối phương tan xương nát thịt, nhưng bọn họ sẽ chọn cách im lặng giải quyết chứ không phải tùy tiện hành động.
Đây là quy tắc hàng đầu để sống lâu trong cung.
"Tiểu nhân cho rằng, mạng mình vẫn quan trọng hơn." Cho nên sẽ không vì người khác mà đánh liều với vận mệnh của mình.
"Hãm hại người, đương nhiên kẻ thân cận nhất là có nhiều cơ hội nhất.
Tiểu nhân không tiếp xúc với người, lại là một thái giám không có phẩm cấp, trước nay vẫn xem người là ân nhân, sao có thể hại người được? Nếu không có người, hiện giờ nô tài vẫn còn là một tiểu thái giám."
Chuyện Phó Thần nói đến chính là lần Lý Tường Anh sai hắn đi thị thiện cho hoàng đến.
Chính nhờ lần thị thiện đó mà hoàng đế mới gộp hai lần thưởng làm một, thăng cho hắn một cấp.
Lời này rất thực tế, người thân cận Lý Tường Anh nhất khi đó là Diệp Tân.
Lý Tường Anh bị Phó Thần nhắc một chút, cũng hơi buông lỏng cảnh giác.
Chuyện tráo lá thuốc hại mình còn cần điều tra lại, lão cũng không phải không biết suy nghĩ.
Tùy tiện giết chết một thái giám từ tam phẩm, nếu bị tra ra cũng rất phiền toái.
Nhưng Phó Thần hiện tại là người của Đức phi, mà Kỳ quý tần vì đệ đệ của mình bị cắt mất của quý mà đối chọi với Đức phi gay gắt.
Bất kể suy xét từ góc độ nào, Phó Thần nhất định phải bị trừ bỏ.
"Được rồi, việc này chúng ta tin ngươi, ngươi cũng chớ để trong lòng.
Giờ Lưu Túng không có ở đây, về sau làm việc cho tốt, bọn ta cũng sẽ giúp ngươi từng bước thăng cao."
"Vâng, cảm ơn Lý gia đề bạt!"
"Lát nữa ngươi thăm Diệp Tân xong, đi đưa vải đến cung của các nương nương đi, lại có nơi tiến cống.
Chỗ của Kỳ quý tần lại muốn được phân nhiều." Lý Tường Anh cười cười, vỗ bả vai Phó Thần.
Kỳ quý tần, mắt Phó Thần giật khẽ, hắn còn chưa quên chuyện Trần Tác Nhân chính vì đưa vải chậm đến chỗ ả nên mới mất mạng.
Có Lý Tường Anh làm chân chó, Kỳ quý tần hẳn sẽ nhớ rõ hắn từng là tiểu thái giám súy bị đưa đến chỗ ả dể chịu tra tấn.
Chẳng qua tiểu thái giám này trơn như trạch, lách được đến chỗ Đức phi, trốn qua kiếp nạn này.
Kỳ quý tần đam mê tra tấn kẻ khác.
Cung nữ thái giám chết và mất tích trong cung của ả nhiều nhất.
Ả lại càng thích nhìn hạ nhân thống khổ mà thảm thiết kêu la, trong phòng có đủ thứ đạo cụ trừng phạt.
Hiện giờ, nhắc đến chỗ của Kỳ quý tần, không ít cung nữ thái giám nghe mà biến sắc.
Phó Thần thậm chí không nghĩ đến chuyện tìm Đức phi.
Chỗ nào có thể lợi dụng ở nữ nhân kia, hắn sẽ không nương tay.
Hai người ở mức độ nào đó là có cung có cầu, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định bỏ đi tôn nghiêm cơ bản của một nam nhân mà trốn sau lưng đàn bà khi gặp họa, cáo mượn oai hùm.
Đó không phải kế sách lâu dài.
Còn nữa, chủ nhân có thế giới của chủ nhân, nô tài có thế giới của nô tài, tùy tiện nhúng tay sẽ khiến tình hình càng thêm phức tạp.
Giống như khi Phó Thần bị người ở Phúc Hi cung xa lánh lúc mới đến, Đức phi chẳng những không thể nhúng tay, còn phải khen ngợi hắn làm rất tốt, khiến người trong viện đoàn kết nhất trí, một lòng hướng về mình.
Đây chính là thủ đoạn cân bằng nội bộ của các chủ tử.
Phó Thần chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn cũng chỉ muốn dựa vào chính mình.
Bỏ mấy chuyện này qua một bên, hiện giờ Đức phi và Kỳ quý tần không đội trời chung.
Hắn là hồng nhân trước mặt Đức phi, lại là người bị hiềm nghi số một hại chết Lý Tường Anh.
Hắn tránh được một lần, không tránh được một kiếp, chuyện này vẫn nên giải quyết dứt điểm.
Lúc Phó Thần đến Giám Lan viện, ai nấy đều đã đi thượng sai, không còn lại mấy người.
Vừa khéo, hắn gặp người dùng xong ngọ thiện sớm nhất, Diêu Tiểu Quang.
Phương đáp ứng tùy tiện kể ra mấy lỗi sai nho nhỏ của Diêu Tiểu Quang, hiện giờ đang trong quá trình thẩm tra.
Thực ra lệ hình cũng biết người mới khó tránh được sai lầm có lớn có nhỏ, còn phải xem xét có truy cứu hay không.
Nhưng nếu nhất định phải giáng tội, cũng sẽ phạt có chừng mực.
Mấy ngày rồi còn chưa có điều lệnh xử phạt nên Diêu Tiểu Quang vẫn thượng sai như bình thường.
Diêu Tiểu Quang không giống như những lần trước, nhìn thấy Phó Thần là hưng phấn chạy tới, mà trái lại, vẻ mặt cổ quái, há miệng làm khẩu hình rồi vội vàng rời đi.
Phó Thần nhìn thấy xong, bình tĩnh quay người, tới phòng Diệp Tân.
Diệp Tân nằm liệt giường đã được một tháng, nhưng thời tiết thay đổi thất thường, vết thương mãi vẫn chưa khỏi.
Cũng may thường ngày hắn đối với bề trên khéo léo nịnh nọt, mấy quản sự vẫn niệm chút tình cũ, mà Lý Tường Anh cũng định kỳ sai người đưa đến mấy thứ đồ bổ.
Cũng cáo lại mục từ lục phẩm là người quen của Lý Tường Anh đến đây thăm bệnh, nhưng khi đó Vương Phú Quý đâm thật sự quá hung ác, gã nhặt được mạng về đã là tốt lắm rồi, giờ vẫn còn suy yếu.
Lúc Phó Thần ôm đống thuốc bổ xuất hiện, Diệp Tân không thể ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, nằm trên giường không nhúc nhích.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn Phó Thần từ lúc bước vào cửa đều không hề rời đi.
"Không cần nhìn ta chằm chằm như vậy, lúc trước ở trong phòng, ta cũng không nói muốn giết ngươi.
Nếu không có ta đi gọi người, ngươi cho là giờ ngươi còn nằm đó được ư?" Khi nói chuyện với Diệp Tân, Phó Thần hoàn toàn không khách khí, đó là sự ăn ý không thể nói rõ giữa hai người bọn họ.
"Bắt chó đi cày, khụ khụ, ta còn không biết rõ ngươi nghĩ gì sao? Ta chết, các ngươi đều bị truy cứu, ngươi chẳng qua cũng vì bản thân mà thôi! Đừng có nói thần nói thánh lên như vậy!"
Phó Thần mỉm cười: "Trên đời này, người hiểu rõ ngươi nhất không phải bằng hữu mà là kẻ địch, lời này có lý."
Mắt Diệp Tân lóe sáng.
Trước nay gã cố chấp tìm mọi thủ đoạn bò lên trên, chính là vì muốn đạp Phó Thần dưới chân, kẻ mà gã ngay từ đầu đã có cảm giác là tâm cơ thâm trầm.
Gã không có ý định khiến Phó Thần mất mạng, nhưng không muốn hắn sống thoải mái.
Đây là lần đầu tiên gã thấy Phó Thần mở miệng tán thành, không nhịn được tâm trạng có chút sục sôi.
Gã biết con người Phó Thần, không đời nào có chuyện thật lòng mở miệng khen ngợi ai.
Như vậy có phải trong mắt Phó Thần xem gã như đối thủ hay không?
Một người để ý đến điều gì liền nói ra điều đó.
Quả nhiên sau khi nói những lời này xong, Phó Thần thấy Diệp Tân đã có thêm hy vọng sống.
Bây giờ hắn muốn giữ mạng cho Diệp Tân, cũng mong Diệp Tân có chút niềm tin để sinh tồn.
Nếu vì vậy mà nói thêm vài câu cũng không có gì phiền toái.
Lúc đứng ngoài cửa, hắn đã cân nhắc, một là giải quyết dứt điểm một nhân tố khó đoán định là Diệp Tân.
Nhưng sau đó hắn vẫn quyết định lưu lại tai họa ngầm này.
Trong cung không bao giờ có thể hết kẻ địch, xong Diệp Tân kiểu gì cũng lại có ngàn vạn Trương Tân Lý Tân tìm đến thôi.
Mà Phó Thần còn nhớ, khi Lý Tường Anh sai hắn đi thị thiện, Diệp Tân vẫn có chút lòng trắc ẩn mà nhắc nhở hắn.
Có lẽ đúng như đám Vương Phú Quý nói, Diệp Tân hận bọn hắn.
Nhưng gã cũng biết, nếu không phải gã giúp Lý Tường Anh hại Tiểu Ương, người ta cũng không cầm dao xiên gã.
Lúc Phó Thần bước vào, nhìn thấy Diệp Tân tuy rằng trừng mắt nhưng hận ý trong đó không có bao nhiêu, liền cảm thấy bỏ qua một tai họa ngầm so với đuổi cùng giết tuyệt sẽ tốt hơn, chỉ cần sử dụng đích đáng, không chừng lại có kỳ hiệu.
"Việc này và việc ngươi hại ta trước mặt Lý Tường Anh, xem như hòa nhau.
Ngươi hại ta một lần, người của ta cũng bị ngươi hại một lần, ngươi về sau không được gây phiền toái cho bọn ta và đám Vương Phú Quý."
"Chuyện này con mẹ nó có thể xem là hòa nhau được sao? Ngươi không phải vẫn còn sống nhăn răng đáy à? Họ Lý có thể làm gì ngươi, ta còn không hiểu ngươi sao, ngươi trơn như cá trạch, đâu có dễ mất mạng như thế!" Bị Phó Thần nói trúng tim đen, gã càng bực, tên này đúng là rất biết chiếm tiện nghi.
"Đám Vương Phú Quý không có đầu óc mà sao vận khí lại tốt như vậy, có ngươi tình quyện đi sau chùi đít."
Lời nói vẫn muốn ăn đòn như trước kia, nhưng không khiến người ta ghét.
Tuy rằng gã mắng đám Vương Phú Quý ngu xuẩn, nhưng không thể che giấu chút lòng ngưỡng mộ.
Gã trước giờ đều một mình tranh đấu, còn đám Vương Phú Quý lại hỗ trợ lẫn nhau, chuyện này ở Giám Lan viện và cung nữ tây thập nhị sở chính là độc nhất vô nhị, chưa từng có từ trước đến nay.
"Nếu ngươi muốn, cũng có thể làm như vậy"
"Ý ngươi là..." Diệp Tân sững người, hắn hiểu ý Phó Thần, "Đi chết đi, sao lại có loại người như ngươi được cơ chứ? Ta suýt nữa thì bị các ngươi hại chết, giờ còn muốn ta giúp ngươi? Đầu óc ngươi chắc không phải hỏng rồi chứ !"
"Cho nên ta chỉ nói đùa thôi, Lý gia bảo ta đến thăm ngươi, ta cũng đã hoàn thành trách nhiệm, phải đi đây." Phó Thần mỉm cười, hắn còn không nghĩ đến chuyện nhờ Diệp Tân giúp đỡ, đây chẳng qua chỉ là thuận miệng mà trêu chọc gã mấy câu thôi.
"Đợi đã, làm hòa cũng được, ta sẽ không tìm đến gây phiền toái cho đám Vương Phú Quý, thậm chí về sau nếu có lúc cần đến, chúng ta có thể tương trợ lẫn nhau.
Chỉ cần ngươi đồng ý với ta một chuyện.
Hiện giờ Lý Tường Anh vẫn có chỗ cần dùng đến ta, nếu không ngươi nghĩ vì sao lão lại sai ngươi mang đồ bổ đến.
Đã thiện tâm như vậy thì nhất định không phải Lý Tường Anh.
Chỉ cần hắn không còn dùng đến nữa, lúc ấy ta sẽ thành người chết thay.
Phó Thần, ngươi là người của Đức phi, lại là thái giám từ tam phẩm." Diêp Tân nhìn trang phục trên người Phó Thần, nhân ra đó là quần áo của thái giám từ tam phẩm, trên bổ tử có thêu hoa văn khổng tước.
Cách đây không bao lâu, Phó Thần chưa từng thăng một cấp, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã nhảy lên từ tam phẩm, gã đã biết Phó Thần không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Đến lúc ta bị uy hiếp tính mạng, ngươi nhất định phải giúp ta, xem như ta nợ ngươi một lần, thế nào?"
"Ta không thể cam đoan, chỉ có thể làm hết sức." Lợi lớn hơn hại, Phó Thần xem như đồng ý.
"Được, ngươi tuy rằng miệng đầy dối trá, nhưng ít ra cũng có điểm tốt là không bội ước nuốt lời," Nếu Phó Thần đồng ý ngay lập tức, Diệp Tân sẽ không tin tưởng, nhưng Phó Thần do dự một hồi mới đáp, điều này cho thấy Phó Thần thực sự đã suy xét thiệt hơn.
"Phải rồi, ngươi có biết phòng Lưu gia ở đâu không?" Diệp Tân là một mật thám, đừng nhìn gã nằm liệt trong phòng thế kia mà coi thường, Phó Thần không tin hắn không biết mấy tin tức lặt vặt gần đây.
Phó Thần tìm tiểu thái giám hỏi thăm, sau khi Lưu Túng bị bệnh, phòng ở cũ bị bỏ đi, để tránh người chết xui xẻo nên chuyển lão đến Giám Lan viện.
Suy cho cùng lão vẫn là tổng quản công công, trong cung cũng để cho chút thể diện, không đến nỗi ném ra bãi tha ma.
Phó Thần dựa theo hướng Diệp Tân chỉ, tìm đến tiểu viện, cũng là kiểu độc môn độc viện giống của Lý Tường Anh, ngoài cửa không có ai.
Phó Thần mở cửa, đi thẳng vào phòng.
Vừa đến nơi đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nực xem lẫn tanh tưởi..