Phó Thần đi đằng trước, mấy thái giám kia theo sát phía sau, bầu không khí căng thẳng suốt dọc đường.
Bọn họ đến tây gian của phủ nội vụ, ở đó có vài thùng vải đã được ướp lạnh.
Mấy vị công công này lại không gây rắc rối cho hắn như đã dự kiến mà vẫn nói chuyện qua lại bình thường.
Đương nhiên Phó Thần cũng không cho là bọn họ bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, mà chỉ là đang án binh bất động, tùy cơ úng biến.
Vải không nhiều, nhưng vẫn còn rất tươi, không thua kém kỹ thuật bảo quản thời hiện đại bao nhiêu.
Trừ thái hậu, hoàng hậu cùng một số sủng phi, chỗ của thất hoàng tử cũng được phân một phần.
Thất hoàng tử giờ đã bình phục hoàn toàn, chỉ thua kém người khác ở nửa bên mặt bị chất độc hủy hoại mà thôi.
Nhưng các cung nhân trước giờ đều coi y là quái vật nên khi được điều đến Trọng Hoa cung đều hết sức cẩn trọng.
Thiệu Họa Trì vừa hoàn thành khóa cưỡi ngựa, trên người có vài chỗ trầy xước, đôi tay còn vì tập luyện quá độ mà chảy máu, y đang ngồi để người khác bôi thuốc, nét mặt âm trầm cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Một tiểu thái giám nơm nớp lo sợ từ ngoài cửa chạy vào, lí nhí nói: "Điện, điện hạ, hoàng thượng ban thưởng, ngài có..."
"Cút!" Vì động đến vết thương, y nhăn mặt nghiến răng một phen, giọng nói âm lãnh.
Nhưng từ cút này cũng chẳng có tác dụng gì, hoàng thượng ba thưởng dù sao cũng phải nhận.
Thiệu Hoa Trì âm trầm quỷ dị có tiếng khắp hoàng cung, không ai muốn dây vào y mà chịu xui xẻo.
Mà những thái giám nịnh nọt bên cạnh Lý Tường Anh kia chính là muốn dẫn Phó Thần đến nơi nào đó khó khăn một chút, ánh mắt rõ ràng biểu hiện: ngươi là thủ lĩnh, ngươi không đi thì ai đi?
Phó Thần bước vào phòng, một chén trà ngay lập tức bị ném đến dưới chân hắn.
Tiếng đồ sứ vỡ choang, nước trà văng ra đầy đất, bốc khói nóng hổi.
"Ta bảo các người cút, tai điếc hết rồi sao? Cút hết ra ngoài nhận phạt cho ta !" Thiệu Hoa Trì nhìn thấy người tới, tim đập loạn một chút, lại nhìn đến ấm trà trên tay chuẩn bị ném đi, cả người cứng đơ tại chỗ.
Cầm ấm trà tới tới lui lui vài lần, y cứ nhấc lên rồi lại buông xuống, cuối cùng đành hậm hà hậm hực ném trở lại mặt bàn.
Khi nhìn thấy Phó Thần, hình ảnh ngày hôm đó bỗng nhiên hiện ra trong đầu y.
Phó Thần là nô tài, chỉ là một con chó bên chăn y, mà hiện giờ y cần dùng con chó này, thậm chí còn có chút yêu thích mà để tâm.
Nhưng hắn lúc này lại nhớ đến thời điểm mình thống khổ nhất, Phó Thần lại ra tay giúp đỡ.
Nói cho cùng, nô tài rốt cuộc vẫn là nô tài, y muốn sao thì sẽ là như vậy, có gì phải đắn đo.
Thiệu Hoa Trì dời mắt nhìn sang chén trà vỡ dưới chân Phó Thần, thấy người kia không bị nước sôi làm bỏng, lại lạnh nhạt quay sang chỗ khác.
Đám thái giám bên ngoài cũng nghe thấy tiếng Thiệu Hoa Trì quát tháo, còn hí hửng chờ Thất hoàng tử giáng tội Phó Thần.
Đợi mãi đợi mãi, sao không có gì xảy ra? Quát mắng đâu, xử phạt đâu?
"Vào đi."
"Vâng, nô tài thỉnh an Thất điện hạ." Nô tài không được nhìn thẳng mặt chủ tử, Phó Thần đương nhiên không biết Thiệu Hoa Trì đang nghĩ gì.
Với hắn mà nói, giúp một nam nhân bắn máy bay một lần, dù chỉ dùng tay cũng khiến hắn sinh ra phản cảm từ bản năng.
Hắn chỉ muốn quên sạch chuyện xảy ra lần đó, cho nên thái độ biểu hiện vẫn không khác thường ngày.
"Đây là vải tươi được tiến cống, số lượng không nhiều, hoàng thượng có lòng sai nô tài đưa đến cho điện hạ."
"Vậy à?" Chỉnh lại quần áo để che đi vết thương trên người, Thiệu Hoa Trì từ nội thất đi ra.
Nhìn thấy Phó Thần im lặng quỳ trên mặt đất, không biết lại nghĩ gì.
"Vải sao? Cũng vừa lúc ta muốn ăn một chút." Thiệu Hoa Trì lãnh đạm hỏi, "Vừa rồi có ném trúng ngươi không."
"Không có, tạ ơn điện hạ quan tâm."
"Ha ha, không trúng cũng thật đáng tiếc, mạng cũng thật dai."
"Nô tài tội đáng muôn chết, lần sau sẽ khiến điện hạ hài lòng."
"Ừ, mang đến Vị Ương cung đi." Thấy bên ngoài vẫn còn có người, Thiệu Hoa Trì nuốt lại những lời muốn nói, sai bảo Phó Thần.
"Nô tài tuân mệnh." Phó Thần mang vải ra, mấy thái giám bên ngoài mới thở vào nhẹ nhõm.
Cả đám như thế vừa xuống địa ngục gặp diêm la, bước chân nhanh hơn bình thường không ít.
Sau khi Lệ phi ly thế, Vị Ương cung cũng bị bỏ hoang.
Không biết do Thiệu Hoa Trì lên tiếng thỉnh cầu hoàng đế, hay hoàng đế vốn còn áy náy trong lòng nên tạm thời không để cho nữ tử khác đến ở cung điện kia, tạm thời giữ nguyên như thời Lệ phi còn sống.
Đối với Thất hoàng tử, không cần biết trước khi biết Lệ phi có danh tiếng như thế nào, nhưng đó vẫn là mẹ đẻ y.
Trên đời này, người hoài niệm mẫu thân y rất ít, phận làm con như y có thể làm được gì thì đều cố gắng làm, cho nên chỗ vải này đều dùng làm cống phẩm.
Y có muốn tưởng niệm mẫu phi cũng chỉ có thể dùng cách thức lén lút như thế.
Sau khi Tấn Thành đế kế vị, Lệ phi được sủng hạnh liên tục đến gần nửa năm.
Quân vương ngày ngày không lên triều sớm, triều đình bấy giờ đều đồn đại Lệ phi là yêu phi họa quốc, nếu không phải thanh danh quá kém, nàng chắc chẳn cũng sẽ trở thành một trong tứ phi chứ không ở vị trí từ nhị phẩm suốt mười mấy năm.
Điều này không khỏi khiến Phó Thần nhớ về lịch sử các triều đại của thế giới, cũng từng có cố sự liên quan đến quả vải được lưu truyền.
Trong đó, nổi tiếng nhất là bài thơ của Đỗ Mục nói về Dương quý phi.
Tuy rằng bài thơ này, ở mức độ nào đó cũng khiến rất nhiều hậu nhân hiểu lầm, cho rằng nàng ta hồng nhan họa thủy, vì muốn ăn quả vải tươi mà khiến hoàng đế hao tiền tốn của.
Thực ra, việc vận chuyển vải đã tồn tại từ Hán triều, không phải đến thời Đường mới xuất hiện.
Một số hoa quả, hải sản không trồng cấy, đánh bắt được ở hoàng đô đều phải vận chuyển bằng ngựa.
Dương quý phi cũng không phải trường hợp đặc biệt, tiến cống vải cũng không phải chỉ phục vụ cho mình nàng, mà mỗi quý nhân trong cung, ở triều đại nào cũng được hưởng thụ như vậy.
Chẳng qua vì nàng mang nhan sắc khuynh thành mới có lời đồn đại như vậy.
Nếu phải nói nàng có ảnh hưởng gì, thì chắc hẳn là để dành cho nàng những quả vải tươi ngon nhất, Đường Huyền Tông hạ lệnh tu sửa mở rộng đường lộ từ Phù Lăng đến Trường An.
Phó Thần cảm thấy, bất cứ triều đại nào cũng không hề công bằng với nữ giới.
Nam nhân có có quyền lưu truyền công danh thành tích của mình cho hậu thế, còn đem chuyện triều đại suy vong đổ sang người nữ nhân hại nước.
Trong lịch sử thế giới, có Bao Tự, Triệu Phi Yến, Dương Ngọc Hoàn...!Còn ở đây cũng tương tự, tỷ như mẫu thân của Thất hoàng tử.
Khi còn sống, nàng vẫn bị xem như tai họa, mê hoặc hoàng đế, dù ngoại trừ xinh đẹp ra nàng cũng chẳng làm gì hại đến muôn dân bách tính.
Nàng chết đi, cả triều đình lẫn dân gian đều khen ngợi thanh danh nàng.
Điều này chẳng hề công bằng về Lệ phi, càng bất công với thất hoàng tử, sinh ra đã không có quyền tranh ngôi đoạt vị.
Nhưng mà dù ở thế giới hay thời đại nào, cũng không có công bằng chân chính.
Sau khi đưa vải đến Vị Ương cung, phần còn lại được mang đến chỗ Kỳ quý tần.
Lúc hắn bước vào Phong Ngâm các, nơi ở của Kỳ quý tần, các thị nữ bước đến nhận vải.
Đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe Kỳ quý tần triệu kiến, đến phòng huấn luyện chó gặp ả.
Phòng huấn luyện chó là nơi được xây dựng riêng dành cho Kỳ quý tần.
Ả yêu chó điên cuồng, mà đặc biệt thích giống chó hung mãnh.
Tấn Thành đế sủng ái ả nên cũng để mặc.
Tấn Thành đế có một thói quen không biết là tốt hay xấu: yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Người nào từng được hắn sủng ái một thời gian, hắn không tiếc công sức mà chiều chuộng, sủng đến tận mây xanh.
Lần này Tây Vực tiến cống vài con chó lớn, đều được đưa đến chỗ Kỳ quý tần.
Tuy nhiên giống này vẫn còn được xem là ôn hòa chán.
Giống chó mà Diêu Tiểu Quang nói là ăn thịt người kia, hẳn là do Kỳ quý tần sai người lén đưa vào cung.
Chỉ cần ả không để người ta nói oang oang ra ngoài thì chuyện này có thể giấu nhẹm.
"Nô tài còn phải về phủ nội vụ phục mệnh, không thể thỉnh an Kỳ quý tần." Phó Thần đáp.
"Tiểu Phó công công, không biết ngài có nhận ra vật này chăng?" Tiểu thái giám kia nghe vậy, cười cười đầy ẩn ý sâu xa, mở lòng bàn tay, xòe ra một miếng ngọc bội.
Đây là thứ Phó Thần cho Diêu Tiểu Quang làm lễ gặp mặt trong lần đầu tiên.
Khi ấy trên người Phó Thần không có gì khác, đành lấy tạm một miếng ngọc do Đức phi ban thưởng tặng Diêu Tiểu Quang, mà tiểu hài tử kia thật sự xem thứ không đáng mấy tiền này là bảo vật hiếm có, lúc nào cũng mang bên mình.
Sắc mặt Phó Thần tối sầm lại.
Bọn họ đã phát hiện ra Diêu Tiểu Quang là mật thám rồi sao?
Nhưng nghĩ đến việc Diêu Tiểu Quang mới rồi còn gặp hắn, chính hắn cũng không biết tại sao, chỉ mới qua vài canh giờ trong lúc hắn đi đưa vải, lại có thể xảy ra chuyện.
Là bọn họ đã sớm phát hiện, hay vừa xảy ra chuyện gì?
"Vị công công này, phiền ngài dẫn đường." Không cần biết có nghi vấn gì, Phó Thần cũng không thể hỏi.
Ở đây sẽ không ai cho hắn câu trả lời.
"Phó tiểu công công khách khí như vậy, ta không gánh nổi đâu.
Ngài là hồng nhân trước mặt Đức phi nương nương, chúng ta đâu là cái thá gì, phải không?"
Phó Thần không đáp, nét mặt cứng đờ.
Phòng huấn luyện chó được gia cố thêm rào chắn rất cao, có mấy con chó giống lai được tiến cống nằm lăn trên cỏ, dưới ánh hoàng hôn trông vô cùng ấm áp.
Nhưng cách đó không xa, có một nơi nhìn giống nhà kho, của phòng đóng kín.
Tiểu thái giám đưa Phó Thần đến trước cửa, không hề mở miệng mà âm thầm nháy mắt ra hiệu với mấy tiểu thái giám của phủ nội vụ đi cùng.
Bọn họ mở cửa, đẩy Phó Thần vào.
Phó Thần bị ấn ngã vào căn phòng u ám, sầm một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Cả phòng tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc đến độ khiến người ta chóng váng.
Chất lỏng trơn ướt tràn trên mặt đất nhanh chóng dính lên quần áp Phó Thần.
Bên tai văng vẳng tiếng nhai nuốt sởn tóc gáy, đó là tiếng răng nanh ma sát cùng xương thịt.
Qua chút ánh sáng le lói xuyên vào phòng, hắn nhìn thấy một đoạn cánh tay nằm lăn lóc cách đó không xa.
Trên cánh tay có một vết bớt đỏ sậm, mà hắn lập tức nhận ra chủ nhân của cánh tay đó.
Chính là người không lâu còn ôm dính lấy hắn mà xoay đến xoay đi, vui mừng nói: Phó ca, đệ không khổ.
Vương vãi trên mặt đất là nội tạng, ruột gan bị cắn đến nát nhừ thành một đám huyết nhục không còn nhìn ra hình dạng, còn có một mảnh áo xám đã bị máu nhuộm đỏ tươi.
"Phó tiểu công công, Tiểu Lý Tử đã từng nhắc đến ngươi trước mặt bản cung, ngươi là hồng nhân trước mặt Đức phi.
Thấy bản cung sao còn không hành lễ, là Đức phi dạy ngươi quy củ như thế sao?"
Giọng nữ nhân vang lên lanh lảnh, nhưng Phó Thần vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Nữ nhân kia thấy Phó Thần vẫn nhìm chằm chằm đống huyết nhục, khẽ nở nụ cười: "Ồ, ngươi nhìn có thấy quen không, tiểu thái giám này, tên là gì nhỉ?"
Nghĩ một hồi cũng nghĩ không ra.
Ả ta che miệng cười khúc khích: "Thật đúng là một kẻ ngu dốt, ta chẳng qua chỉ bắt nó dẫn ngươi đến đây, thế mà nó dám cự tuyệt, còn ngu ngốc chạy đến trước mặt Lý tử nói 'Công công, người bắt ta làm cái gì cũng được, nhưng xin đừng giết Phó Thần', ta vẫn còn nhớ rõ bộ dạng ngu xuẩn của nó khi đó, ha ha ha ha ha, thật hết sức nực cười.
Ngươi không biết lúc nó bị đưa vào đây, bị cắn thành từng mẩu, bộ dạng đó mới đẹp làm sao."
Phó Thần siết chăt mảnh vải rách nát trên tay, đồng tử vằn đầy tơ máu như thể sắp tràn ra huyết lệ..