Lũng Ngu đông thập nhất sở Yển Cửu viện là nơi ở của cửu hoàng tử, cách Dưỡng Tâm điện khá xa, một nơi bốn bề thanh tĩnh.
Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du ngồi ngăn ngắn trên bồ đoàn hành sư lễ, đối diện y là thái phó Trọng Từ, đứng hàng tam công, là quan nhất phẩm, có quyền tham gia quốc quân đại sự, cũng có tư cách vào triều.
Thái phó là một chức quan đại biểu cho vinh quang và ân sủng.
Trọng Từ là đại thần quân cơ từ thời Tấn thái tông, từng chỉ dạy cho thái tử nay là Tấn Thành đế nên được phong là thái phó.
Lão tinh thông văn học lẫn quân sự nên được Tấn Thành đế đặc biệt hạ ý chỉ, tiếp tục dạy học cho các hoàng tử.
Thiệu Tử Du chỉ kém thất hoàng tử, bát hoàng tử vài tháng.
Tấn triều có quy định, các hoàng tử sau mười sáu tuổi có quyền xuất cung kiến phủ.
Trên lý thuyết mà nói, nến hoàng đế không chỉ đạo công sự, bọn họ dù đã trưởng thành vẫn phải tiếp tục đến thư phòng đọc sách, quy củ này đã được định ra từ năm y sáu tuổi.
Chỉ có si ngốc như Thất hoàng tử trước kia mới được miễn học tập, nhưng nếu đã khỏi bệnh thì trước như nào, nay vẫn vậy.
Hôm nay Thiệu Tử Du cũng như những hoàng tử không có công sự khác đều phải lên lớp sớm.
Y lấy tư cách đệ tử bái lễ Trọng Từ thật quy củ, rồi mới bắt đầu pha trà.
Gió nhẹ từ ngoài thổi tới, lay động sa mạn.
Ánh nến trong phòng khẽ đung đưa, ngoài đình viện trăm hoa đua nở, đừng làn gió quyện hương ngào ngạt, hai người im lặng đối diện nhau.
Thiệu Tử Du bưng ấm trà, dùng nước nóng bốc nhiệt đun từ sương sớm lấy trong khe núi rót vào ấm, tráng trà một lần, rồi lại xối nước trong ấm thật nhanh để loại bỏ tạp chất, giữ lại độ ấm cùng hương vị thuần khiết, sau đó mới chính thức rót nước ủ trà.
Pha trà không thể gấp, không thể vội, hoàn thành xong hai trình tự, y lấy ngón trỏ ấn đỉnh nắp, ngón cái cầm quai ấm, nghiêng một nửa lại dốc một nửa, nghiêng đi nghiêng lại không ngừng mới có thể khiến hương trà nồng đậm, khí tức dài lâu, cách thức pha gọi là "tuần thành".
Rót trà vào chén, y cung kính dâng cho Trọng Từ, mỉm cười với đối phương.
Trọng Từ tóc đã điểm bạc nhưng mắt sáng như đèn, chứa đầy văn chương cẩm tú.
Lão từ tốn tiếp nhận chén trà: "Miệng lưỡi lưu hương, hậu vị vô cùng, trà ngon!"
Một chữ cuối câu nói ra tư vị.
Thiệu Tử Du ôn hòa mỉm cười, khiêm tốn hữu lễ, "Thái phó tán thưởng, Tử Du không dám nhận.
Nói đến lại nhớ đến một lần thưởng trà cùng tam ca ở Quan Tinh lâu của quốc sư, đến nay vẫn khó quên.
Người Thiệu Tử Du nói đến chính là tam hoàng tử Thiệu An Lân.
"Tử Du chớ khiêm tốn, trà nghệ chỉ là tiểu đạo."
"Thái Phó dạy phải."
Hai người im lặng phẩm trà.
Lúc này, có tiếng thái giám thông báo vang lên ngoài cửa nghe có chút đột ngột: "Điện hạ, Trọng Hoa cung sai người cầu kiến."
Sắc mặt Thiệu Tử Du ngưng trọng, y cùng Thiệu Hoa Trì không có mối giao du sâu sắc, sao hôm nay lại phái người đến tìm.
Y đưa mắt nhìn Trọng Từ đầy ẩn ý, Trọng Từ mỉm cười, im lặng đứng dậy lui về phía sau rèm.
Bấy giờ Thiệu Tử Du mới nói: "Cho hắn vào đi."
Người tới là Quỷ Tị, mặc một thân trang phục thái giám, không có gì khác biệt so với các thái giám bình thường.
Hắn đưa phong thư của Thất hoàng tử cho Thiệu Tử Du xong liền lui xuống,
Mở phong thư ra, nhìn mấy chữ bên trong, ngón tay Thiệu Tử Du thoáng ngừng lại: "Thái phó, ngài đoán xem, Thất ca gửi cho ta thứ gì?"
"Là đưa tin tình báo cho ngài sai?" Trọng Từ cất tiếng hỏi từ sau tấm rèm.
"Phải, chỉ có một hàng chữ, là tên của nhị ca." Thiệu Tử Du ngửi mùi giấy viết thư, phân biệt rõ ràng, "Là bạch mộc hương, vị rất nồng, không phải trầm hương mà được chế từ rễ gây bạch mộc, gọi là Già Nam hương.
Ở hậu cung mà ưa dùng loại hương nồng đậm này, thì chính là Kỳ quý tần."
Thiệu Tử Du đã gặp là nhớ, vậy mới được danh xưng thần đồng.
"Tên của Nhị hoàng tử, hương của Kỳ quý tần....gộp lại làm một....là chữ Hợp." Thái Phó suy tư nói.
"Hợp, Nhị hoàng tử có đã được Diệp gia của Kỳ quý tần ủng hộ, từ lâu đã liên hợp, cho nên hợp này không phải Hợp trong Hợp tác, không phải chuyện công mà là riêng tư.
Chẳng nhẽ y cùng Kỳ quý tần lén lút thông hợp? Tuy là khó tin nhưng lại có khả năng cao nhất.
Hương, là vật có thể bốc hơi nhưng lại có thể giấu trong thư này, Thất ca chính là muốn nói cho ta biết, chuyện này y đã nắm được nhưng đa số mọi người vẫn chưa hay.
Ở phần ký tên chỉ viết một chữ Khuyển, chữ Khuyển này được viết theo thể chữ Trương Dương quá mức sắc bén, nét bút cuối cùng có chút đột ngột, không giống bút phong thường ngày của thất ca...đột ngột...Đột....Là ý nói chó bị thả ra ngoài.
Trương Dương ý nói chó này hung mãnh ,to lớn, đả thương người.
Nét chấm trên đầu chữ khuyển cao hơn bộ nhân, ý nói người quyền cao chức trọng, là phụ hoàng, mẫu hậu hay là tứ phi? Mà Kỳ quý tần nuôi chó, việc này nhất định liên quan tới ả.
Thất ca phái người đến đây truyền tin, ý nói chuyện đang phát sinh ngay lúc này, nếu như ta muốn ra tay, thì thời cơ chính là hiện tại." Chỉ dựa vào vài chữ trong phong thư ngắn ngủi, Thiệu Tử Du chậm rãi phỏng đoán.
"Mượn đao giết người, mà người không thể không cảm kích." Tinh quang trong mắt Trọng Từ chợt lóe sáng.
"Quả là như vậy, ta cùng nhị ca từ khi sau khi Tung Sơn từ biệt đã có nhiều lần va chạm.
Nhị ca bãi quan toàn bộ thần tử dưới chướng ta, ta vẫn nhớ kỹ trong lòng." Dưới chân dãy Tung Sơn là khu vực săn bắn định kỳ của hoàng gia vào đợt xuân thu.
Ở đó có nhiều mãnh thú, Thiệu Tử Du từng bị Thiệu Hoa Dương dẫn vào sào huyệt dã thú, suýt nữa bỏ mạng.
Sau đó vây cánh ủng hộ cửu hoàng tử bị hữu tướng dùng nhiều lý do giáng chức, bãi miễn, lưu đày, khiến Thiệu Tử Du không còn người để trọng dụng, lấy trứng chọi đá.
"Thất điện hạ không có khả năng kế vị, đây phải chăng là muốn biểu đạt thiện ý, hay là....đầu thành."
Thiệu Tử Du gật đầu: "Ta cho rằng, thứ nhất, Thất ca đưa tin tức trọng yếu như vậy cho ta, ý nói y không thể tự lập môn hộ.
Thứ hai, hộ vệ đến truyền tin ban nãy có tiếp xúc với ta, hắn dùng ngoại gia công phu để tăng thêm hai phần lực đạo, cho thấy hắn là thân tín của Thất ca.
Sai thân tín đến truyền tin cũng tỏ vẻ tí nhiệm ta.
Người này là cầu nối giữa ta và Thất ca, chính là thất ca muốn dùng để biểu hiện thành ý.
Thư ba, Thất ca không tự mình ra mặt, chỉ cần truyền tin này cho ta, la liền có thể nghĩ cách thay y mưu hại nhị ca, đây chính là chiêu mượn đao giết người.
Nhưng ta quả thật nợ y lần này, cho nên hai bên qua lại bù trừ, không ai cần cảm kích hay mang ơn ai.
Thứ tư, sau khi định ra hôn ước giữa y và công chúa Bàn Nhạc tộc, giờ y đã có chút thế lực dựa dẫm, lại thêm chút tình cảm từ phụ hoàng.
Trước kia y từng bị nhị ca thi bạo nhiều lần, đương nhiên sẽ chỉ chọn theo ta hoặc đại ca.
Y chắc hẳn muốn biết ý tứ của ta, chờ ta hồi đáp..."
"Không khác mấy so với phỏng đoán của thần.
Điện hạ còn thiếu một điểm.
Trên giấy chỉ viết tên nhị hoàng tử cùng một chữ khuyển, ta cho rằng bản thân mấy chữ này cũng là một loại liên hệ.
Có thể có liên hệ đến Nhị hoàng tử, lại là người có địa vị cao trong cung.
Nhưng vậy người bị hại chỉ e chính là vị kia..." Trọng Từ không nói rõ tên họ nhưng Thiệu Tử Du lập tức đoan ra nhân vật nào, cũng nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó, tiếp tục nói: "Thất điện hạ này âm trầm, khiêm tốn, tuy có chút khắc nghiệt nhưng cũng là một kẻ có tài, rất có tâm tư.
Có điều y quá mức thâm sâu khó lường, chỉ bằng vài chữ trong thư này cũng có thể nhìn ra được vài phần.
Nếu điện hạ thu người này về dưới trước, chỉ sợ là nuôi hổ gây họa.
Thiệu Tử Du trầm tư chốc lát rồi nói: "Thiệu Hoa Trì không có khả năng kế vị, dù có là hổ cũng là hổ không nanh vuốt, không đáng sợ.
Thiệu Hoa Trì trước kia không có tác dụng gì, ai nấy đều xem thường hắn, ra sức xua đuổi, xem ra hôm nay cũng có chút đáng khen, có thể cùng nhau hợp mưu mà một chiêu hạ cả thế cờ.
Cũng vừa đúng lúc, hiện nay ta không có người để trọng dụng, không nghi ngờ gì, y chính là một lựa chọn có sẵn, hành động không dấu vết mới có thể thắng trong hung hiểm."
"Nếu điện hạ đã có tính toán, thần cũng không nhiều lời, chỉ mong ngài đề phòng đôi chút."
"Ta hiểu rõ trong lòng, có thái phó lo lắng, ta lấy làm hân hạnh."
"Vậy tiếp theo ngài định làm gì?"
"Đại ca rất có dã tâm, hay xúc động dễ nổi giận, lại có Quách nhị bảo hộ, ngài nói xem, nếu y biết việc này, có thể đợi được chăng?"
Vừa nói, Thiệu Tử Du vừa đi về phía thư phòng, mở tấm giấy viết thư, hạ bút hữu thần, viết ra nét bút của Nhị hoàng tử và Kỳ quý tần hết sức tự nhiên, giống đến mức có thể đánh tráo.
Phủ nội vụ.
Một tiểu thái giám hoang mang hoảng loạn xông vào cửa.
"Lý gia, không xong rồi!"
"Chỗ chúng ta có gì mà không xong, chán sống rồi hả?" Lý Tường Anh đang sai mấy tiểu thái giám mài dũa móng tay cho mình, nhướn mày bất mãn nhìn thái giám không lớn không nhỏ kia.
Tiểu thái giám thở hổn hển: "Không phải ngài...chó....Không, nhiều máu lắm! Chó bị tha ra, mọi người đều nói do Kỳ quý tần nuôi, giờ chạy khắp nơi cắn người, rất nhiều người bị thương!"
Tiểu thái giám nói năng có chút lộn xộn.
Lý Tường Anh ban đầu còn chưa kịp phản ứng, đang định tiếp tục trách mắng tiểu thái giám này, nhưng khi nghe đến mấy câu cuối, đột nhiên đứng bật dậy: "Ngươi nói cái gì!"
Lý Tường Anh tỉnh mộng, lão vừa mới leo lên vị trí này chẳng được bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy.
Kỳ quý tần là quý nhân hộ mệnh của lão, tuyệt đối không thể có chuyện gì!
Lão đi đi lại lại trong phòng không ngừng, đúng, đúng rồi!
Kỳ quý tần từng nói, nếu có chuyện gì thì phải tìm Nhị hoàng tử, Diệp gia là vây cánh của Nhị hoàng tử, nhất định sẽ ra tay cứu giúp.
Không còn thời gian nữa, lão phải lập tức nghĩ cách tìm Nhị hoàng tử.
.
Duệ quận vương phủ.
Duệ quận vương là phong hào của Nhị hoàng tử.
Thiệu Hoa Dương cảm thấy hôm nay thật là kỳ quái, người trong cung tới nói mẫu phi xảy ra chuyện, bây giờ Thập ngũ rời đi, y mất đi một cánh tay, chỉ còn biết trông cậy cái thai trong bụng mẫu hậu có thể tăng cho mình chút lợi thế, sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc này được.
Thế mà Lý Tường Anh lại truyền tin nói, chuyện liên quan đến Kỳ quý tần.
Con tiện nhân ngực bự ngu xuẩn, nếu ả ta không phải là đích nữ của Diệp gia, lại có bộ dáng yêu mị động nhân, cũng dễ dàng dụ dỗ, y lại cần Diệp gia duy trì ủng hộ,thì đời nào lại ngấm ngầm tư thông với ả.
"Đúng là thành sự không thấy, bại sự có thừa!" Thiệu Hoa Trì nghiến răng nghiến lợi, hất một bàn đầy trái cây cùng trà bánh xuống đất.
Vốn muốn đề thương ra trận, giờ cũng mất sạch hứng thú.
Y đuổi vũ cơ đang ngồi trên lòng đi, vậy mà chẳng biết thế nào lại vô tình làm đổ đĩa đầy gia vị đồ nướng lên người.
Quần áo thế nào, làm thế nào mặc để tiến cung được.
Mẫu hậu xảy ra chuyện, y còn ngồi ăn đồ nướng? Người khác mà biết sẽ nghĩ thế nào?
Một thái giám bên người tên gọi Ngũ Lăng, nhanh tay nhanh mắt mang quần áo đến cho Nhị hoàng tử thay.
Hắn nhìn tiểu thái giám đầy tán thưởng, không hổ là người mẫu hậu ban cho, quả là rất thông minh.
Thay áo mới xong, y nói: "Ngũ Lăng, tìm Tưởng thái y, giao phong thư này cho hắn.
Chuyện này chỉ giao cho ngươi ta mới an tâm."
Y cũng rất lo lắng, chuyện liên quan đến mẫu hậu y, là Tấn triều hoàng hậu, mà y lại là người có khả năng cao nhất trở thành hoàng trữ, không thể đang thời điểm trọng yếu lại bị quấy phá bởi mấy con ruồi bọ.
"Vâng, nô tài xin đi ngay."
Ngũ Lăng nhìn Thiệu Hoa Dương vội vội vàng vàng leo lên xe ngựa chạy vào cung nội, vẻ cung kính trên mặt bay biến hẳn.
"Nương nương tiên đoán như thần.
Điện hạ, đây là ác giả ác báo."
.
Cùng thời gian này, Trường Ninh cung của hoàng hậu rối như mớ bòng bòng, bên trong thường phát ra tiếng rống giận của hoàng đế: "Thái y, mau truyền thái y!"
Xa xa, một đám thái y tất tưởi chạy lại, trán người nào người nấy đổ đầy mồ hôi, hít thở không nổi mà không dám trì hoãn, Từng nghe khi Trân Ý hoàng quý phi ra đời, toàn bộ y sư ở thái y viện đều bị xử trảm.
Từ đó về sau, cứ mỗi lần Tấn Thành đế tuyên gọi, cả thái y viện phập phồng như đứng đống lửa ngồi đống than.
Ở lối đi bên ngoài, nơi nơi đều có tiếng rên rỉ và máu tươi, không ít thái giám đã gặp họa, một nửa thị vệ trực ban đều bị phái đến lục soát khắp hoàng cung tìm chó dữ.
Mà hắc khuyển kia thông minh hơn hẳn đám nhó nhà chỉ biết sủa.
Nó trốn kỹ, thường phục kích tấn công một lần rồi biến mất, khiến chỉ huy sứ Ngạc Hồng Phong lo đến sứt đầu mẻ trán: "Tìm cho ta, nhất định phải tìm ra nó, giết không cần hỏi!"
Chỉ huy sứ, gọi đầy đủ là đô đốc chỉ huy sứ, là chức quan nhị phẩm, ngự tiền và hành tẩu thị vệ đều nghe lệnh hắn.
Hôm nay, vừa hạ sai chưa được bao lâu, công sự buổi tối cũng do phó chỉ huy sứ Ngao Trạch đảm nhiệm, y đang định trở về ăn một bữa cơm nóng hổi.
Hắn sống cách loan kinh tương đối xa, hỏi kỹ nguyên nhân thì hóa ra là do không mua nổi nhà.
Đây là hiện trang quan viên ở Loan kinh bây giờ.
Tuy rằng bổng lộc không ít, nhưng đây lại là kinh đô, giá nhà vô cùng đắt đỏ, nếu không ăn hối lộ thì những trí sĩ đều phải thuê nhà sống qua ngày suốt nhiều năm nhiều thắng.
Ở thế giới của Phó Thần, Tô Triệt thời Bắc Tống cũng có một câu danh ngôn nói về tình trạng này: "Áng trung túc tương tẫn, thác trung kim diệc đàn." (Thóc trong niêu sắp hết, tiền trong túi cũng vơi).
Nhưng đúng lúc này lại xảy ra chuyện, hôm nay đừng nói đến bữa tối, e là còn phải chịu đại tội.
Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, triệu tập binh lính đế trợ giúp tìm kiếm.
Trong hoàng cung xuất hiện chó điên, không ít người bị cắn, lại còn tập kích thẳng vào Trường Ninh cung của hoàng hậu.
Hoàng hậu bị kinh hách, sợ là có nguy cơ sinh non.
Thân là chỉ huy sứ, nếu không bắt nổi con chó điên kia, lúc trách tội, nhẹ thì giáng chức, nặng thì lưu đày.
Lúc hắn dẫn người đuổi đến, khắp mặt đất nơi nơi đều có thái giám bị cắn trọng thương, trên đường còn vết máu loang lổ.
"Dẫn bọn họ đến thái y viện, kêu toàn bộ y sư ở đó đến!" Vừa nói vừa sai người bao vây diệt trừ bầy chó dữ chạy tứ tán.
Số chó bị thả ra thật sự không ít, chúng thấy đồng bọn bị đánh chết thì hoảng sợ chạy trốn khắp nơi, nhưng cũng không thoát được vòng bao vây của thị vệ.
Lũ chó này cũng không chủ ý cắn người, chúng chỉ muốn chạy thoát ra ngoài mà thôi.
Nhưng sau khi xuất hiện hắc khuyển hung ác, đám thị vị không nghĩ được nhiều như vậy, cứ gặp chó là đánh chết.
Lúc này lại chẳng có một bóng thái giám nào được phái tới, tổng quản phủ nội vụ lúc này người mới tiến chức, vẫn còn chưa quen sự vụ.
Ngạc Hồng Phong thầm rủa trong lòng: Họ Lý kia, bình thường lúc có thưởng thì tới sớm nhất, lúc xảy ra chuyện thì chẳng thấy tăm hơi, ngay cả điều người tới xử lý cũng kéo dài như vậy, thật sự không thể so sánh với Lưu Túng.
Hai vị tổng quản công công tiến cử lão phải chăng mù mắt rồi.
Thực ra lúc này không thể trách Lý Tương Anh, lão vừa thượng sai chưa được bao lâu, cũng không quá quen thuộc công việc trong phủ nội vụ.
Bây giờ chó của Kỳ quý tần xổng ra ngoài, lão bị lửa bén đến mông chỉ có thể tập trung tinh thần lo một chuyện, đó là tìm cách nhờ Nhị hoàng tử ra tay giúp đỡ, nào có hơi sức đâu mà điều động thái giám.
Đang lúc Ngạc Hồng Phong hỏa khí bừng bừng, lại trông thấy một thái giám mặc ngoại bào màu trà, trước ngực thêu bổ tử hoa văn khổng tước của chức từ tam phẩm đi tới, sau lưng hắn còn có một đám thái giám mặc áo xám, thêm mấy người cấp chính tứ phẩm, từ tứ phẩm.
Bây giờ đang lúc cần dùng người, ai hơi đâu mà quản xem có phẩm cấp hay không.
"Nô tài Phó Thần, trực thuộc phủ nội vụ, vị đại nhân này, nô tài..." Thái giám đi đầu tiến lên chào hỏi.
"Lúc nào rồi, còn hành lễ cái gì! Hảo tiểu tử, đám thượng cấp của ngươi chẳng ai đáng trông cậy, nhưng ngươi nhìn cũng không tồi.
Bảo những người này chia nhau ra tìm chó, con chó kia màu đen, lông tóc sáng bóng, cao bằng nửa người.
Nó vô cùng thông minh tinh quái, không biết nấp chỗ nào.
Các người lục soát mọi ngóc ngách cho ta!"
Sau lưng Phó Thần đều là người đến từ Giám Lan viện, còn có bộ hạ của Lưu Túng.
Những người này đã từng cùng hắn tìm kiếm thi thể Lệ phi ở hồ Dịch Đình, cũng xem như quen biết.
Hai nhóm người gộp lại, số lượng cũng không ít.
"Mọi người chia nhau ra, theo bàn bạc từ trước mà làm." Phó Thần nói.
Những người khác lên tiếng đáp lời rồi tản đi rất có quy hoạch.
Trước khi đến đây, Phó Thần đã vẽ ra sơ đồ giản lược, đánh giấu những nơi có hắc khuyển có khả năng ẩn nấp để bọn họ không tìm kiếm trong mờ mịt.
Mới đầu, đám người ở Giám Lan viện còn tròn mắt không tin nổi, bọn họ không biết Phó Thần còn có thể vẽ tranh.
Lúc này, mấy người ở phủ nội vụ từng cộng tác với Phó Thần liền bày ra vẻ mặt khinh bỉ: Các người không phải nói lúc nào cũng ở cùng Phó Thần sao? Vậy mà còn không biết thì còn dám xưng là hiểu rõ Phó Thần.
Đều là chém gió, hiểu biết còn chẳng bằng bọn ta."
Đám người Giám Lan viện mặt đỏ như vang, nghẹn một cục tức trong lòng nhưng biết đối phương có phẩm vị cao hơn nên không dám tranh luận, đành yên lặng mà ra sức tìm kiếm.
Hai nhóm người tách ra rất có mục tiêu, không chút hỗn loạn, khiến Ngạc Hồng Phong hết sức ngạc nhiên: "Vừa nãy ngươi bảo dựa theo cái gì mà tìm?"
"Là cái này." Phó Thần nhìn như rất ngại ngùng mà mở ra một bản vẽ, trên đó đánh dấu những chỗ hắc khuyển có thể ẩn thân.
"Nô tài tùy tay vẽ bậy, khiến ngài chê cười rồi."
"Ngươi..." Ngạc Hồng Phong nhìn Phó Thần, lại nhìn những địa điểm được đánh dấu, một tấm bản đồ người khác nhìn vào có thể hiểu ngay.
Loại người tinh tế cẩn thận đến mức này tuy bây giờ chưa có gì nổi bật nhưng tương lai thì rất khó nói.
Ngạc Hồng Phong luôn tự tin vào mắt nhìn người của mình, hắn thu liễm vẻ kênh kiệu bay nãy, ngữ khí ôn hòa hơn chút.
Thường niên hành tẩu trong cung, hắn giao tiếp với thái giám cũng không phải chỉ một hai lần, đương nhiên biết không thể đắc tội mấy tên hoạn quan tính tình vặn vẹo, đặc biệt là kẻ có tiền đồ.
"Không rồi, không biết có thể cho ta mượn bản vẽ này được chăng?"
"Nếu ngài không chê thì xin mời dùng."
Cầm bản vẽ trên tay, phân tích kỹ lưỡng, càng phát hiện ra một số điểm mù rất dễ bỏ qua được vẽ trong đó.
"Vị tiểu công công này tên gọi Phó Thần ? Ta nhớ kỹ, ta là Ngạc Hồng Phong."
"Chào Ngạc đại nhân."
"Cứ gọi tên ta đi, mọi người đều làm việc vì hoàng thượng, không cần một câu hai câu đại nhân." Ngạc Hồng Phong cũng biết tùy người mà ứng xử, thấy Phó Thần tuổi còn nhỏ mà đã là từ tam phẩm, cũng không cần làm bộ.
Đúng lúc này, bụng Ngạc Hồng Phong ầm ầm sấm dội.
Hắn xấu hổ cực kỳ.
Phó Thần lập tức móc điểm tâm thường mang trên người, đưa cho Ngạc Hồng Phong.
"Sao ngươi lại có đồ ăn? Hắn cũng không thèm giữ ý, cầm lấy nhét vào miệng, cười cười nói chuyện với Phó Thần.
Bộ dạng lúc này so với lúc giải quyết việc công ban nãy khác hoàn toàn.
"Sợ đang lúc thượng sai, bụng dạ lại có vấn đề nên lúc bình thường ăn rất ít, còn mang theo mấy thứ bên người." Thái giám trong lúc thượng sai mà đi ngoài nhiều sẽ bị trách phạt cho nên thà chịu bụng đói.
Nhưng Phó Thần là loại người dù rơi vào hoàn cảnh nào cũng không ngược đãi chính mình, cho nên hắn chọn ăn ít cơm.
Lúc trước hắn nhờ lão Bát Hồ ở thiện thực phòng, về sau thì nhờ nội thiện phòng của Phúc Hi cung, đôi khi các chủ tử cũng thưởng lại đồ ăn thừa, hẵn cũng xin được một phần.
Ngạc Hồng Phong gật đầu tỏ vẻ thông cảm, thái giám phải làm như vậy, bọn họ cũng có kém gì đâu, nghĩ thế lại thấy biện pháp của Phó Thần xem ra không tồi.
Hoàng đế lại quát ầm lên bên trong điện, xem chừng tình trạng hoàng hậu không tốt.
Phó Thần nghe vậy liền nói: "Nô tài xin đi tìm trước."
"Được, nếu thấy hắc khuyển kia, mau chóng gọi người đánh chết."
"Nô tài tuân mệnh, có nên dùng chuông báo không ạ?"
Chuông báo do chung cổ tự quản lý, chung cổ tư là một trong tứ tư.
Cơ cấu quan lại ở nội cung Tấn triều có hai nhánh, một là nội vụ phủ thập nhị giám phụ trách nội vụ, hai là thấp trị phủ phụ trách ngoại vụ, gồm tứ tư bát cục.
Trống lâm triều, trống đánh trong đại lễ khánh điển, chuông báo khi hoàng cung xảy ra sự vụ cấp bách đều do chung cổ tư quản lý.
Ngạc Hồng Phong a một tiếng: "Lập tức dùng chuông báo, vùa nãy Hải công công đã có ý nhắc nhở nhưng nhiều sự vụ quá, ta quên khuấy mất, ngươi mau đến chung cổ tư."
Ánh mắt Ngạc Hồng Phong nhìn Phó Thần lại thân thiết thêm một chút.
Tuy chỉ là chút ít, nhưng cũng là nhiều hơn trước kia, từng chút từng chút gom lại cũng một nhánh ngầm trong mạng lưới nhân mạch.
Ngạc Hồng Phong gần như gặp ai đều phát người đấy đi lục soát, bên cạnh chỉ còn mấy thị vệ thân cận, vậy mà không thấy bóng dáng hắc khuyển kia đâu: "Tìm, tiếp tục tìm! Ngụy Lượng, cầm lệnh bài của ta đi mời thống lĩnh cấm vệ quân, bảo hắn sai binh lính tới đây, phải chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.""Mạt tướng lĩnh mệnh!" Ngụy Lượng là ngự tiền đái đao thị vệ trưởng, chức từ tứ phẩm.
Quân đội chính quy của hoàng gia Tấn triều được gọi là cấm vệ quân, trừ quân trấn thủ bốn phía Đông Tây Nam Bắc của hoàng đô thì đều phân đến những biên cảnh hiểm yếu dễ xảy ra chiến sự, tỷ như Đông Bắc đang chống lại Khương Vu.
Dương nhiên muốn điều binh, nhất định phải được Xu Mật viện phát binh phù, Xu Mật viện thuộc Quân cơ xử.
Nếu là ngày thường, thị vệ ngoại trừ tuần tra theo định kỳ thì chỉ làm nhiệm vụ trực ban.
Trực ban được tiến hành luân phiên, thường xuyên canh giữ tại các trạm gác rải rác khắp nội cung.
Khi hoàng đế xuất hành thường có ngự tiền thị vệ, ngự tiền hành tẩu bảo hộ.
Không thể nói rõ số lượng bao nhiêu, những người này cũng không cố định.
Hoàng đế cũng không thích đi đâu cũng có một đám người mang gươm mang giáo theo cùng cho nên hầu hết vẫn là cung nữ thái giám theo hầu.
Muốn trách chỉ có thể trách hắc khuyển kia cứ như nhắm vào hoàng đế, hành tung xuất quỷ nhập thần.
Cũng may lần này hoàng đế mang theo thị vệ, thành công ngăn cản công kích vài lần.
Hắc khuyển hết sức thông minh, tấn công bất thành thì lập tức trốn đi, không biết đang ẩn nấp nơi nào.
Trong Trường Ninh cung, y nữ cùng bà mụ ngăn bước hoàng đế.
"Hoàng đế, trong phòng đầy huyết quang, xin người dời tới ngoại thất." Ở Tấn triều, nam tử càng tôn quý càng không thể vào nơi máu me tanh tưởi như phòng sinh, đây là điềm xấu.
Tấn Thành đế nhìn hoàng hậu đã hôn mê trong phòng, căng thẳng gật đầu.
Tấn Thành đế tuổi đã cao mà còn có thể có con, điều này khiến hắn sung sướng vô cùng.
Hắn tuy không ít con nhưng mấy năm nay càng lúc càng sa sút, rất lâu rồi trong cung không có phi thử mang thai, ngay cả chuyện phòng the cũng phải nhờ tiên đan do quốc sư phối chế mới có thể kim cương không đổ.
Đối với hài tử trong bụng hoàng hậu, hắn mong chờ đã lâu.
Xảy ra chuyện như vây, hắn hận không thể xẻ thịt lọc da kẻ đứng sau.
Khoảng một khắc sau, hoàng hậu băng huyết nghiêm trọng, suýt nữa là không cứu được.
"Dùng dược liệu tốt nhất trong khố phòng cho trẫm, trẫm muốn các ngươi dốc mọi biện pháp cứu hoàng hậu, không cứu được thì chém đầu hết!" Tấn Thành đế kích động đến nỗi mắt vằn đầy tơ máu.
Một lát sau, bà mụ ra khỏi phòng sinh, tay ôm một vât thể được quấn trong bọc vải.
Đóc là một đứa bé đã thành hình, nhưng không may sớm chết trong bụng mẹ.
Xốc khăn lên nhìn, Tấn Thành đế đau khổ khép mắt.
Là con trai, trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy với hoàng hậu, lại càng căm hận kẻ thả chó dữ.
"Hoàng hậu sao rồi?"
"Nương nương vẫn bình an, chỉ là xuất huyết quá nhiều, y nữ nói tuy đã tạm thời cứu được nhưng e rằng vẫn có thể gặp nguy hiểm."
Tấn Thành đế nhíu mày, hiện giờ quốc sư đang bế quan, nếu quốc sư có ở đây thì đương nhiên có thể hóa nguy thành an.
Nhưng lúc trước, quốc sư đã nói không ai được phép quấy rầy, nhiều năm như vậy, không cần biết xảy ra chuyện gì, chỉ cần quốc sư bế quan thì ai cũng không thể gặp.
Tấn Thành đế từng vài lần sai người đến mời nhưng quốc sư hầu như không bao giờ xuất hiện.
Quốc sư cầu phúc cho Tấn triều, không thể trách cứ.
Tấn Thành đế do dự một lát rồi nói: "Phái người đến Quan Tinh lâu tìm quốc sư.
Các ngươi phải dùng mọi biện pháp cứu hoàng hậu!"
Nhị hoàng tử đã đủ lông đủ cánh, lực lượng đông đảo, ở trên triều rất có tiếng nói, điều này không khiến hoàng đế vui mừng chút nào, thậm chí còn cảm thấy âm thầm bị huy hiếp.
Giường mà nghiêng thì ai dám ngủ? Chính vì thế, hắn mới phái Thập ngũ hoàng tử đến Khương Vu làm chất tử, coi như một hồi cảnh báo.
Ý là muốn Thiệu Hoa Dương thu hiễm hành vi của mình.
Mà bây giờ Thất hoàng tử cũng có chút tác dụng, đó là mượn sức Bàn Nhạc tộc.
Sắp xếp như vậy khiến Tấn Thành đế lấy làm hài lòng, có thể nói hai hoàng tử tưởng như vô dụng này, thế mà giúp hắn không ít.
Còn đối với hoàng hậu, hắn chẳng có gì áy náy.
Dạy Thiệu Hoa Dương thành người như vậy, chẳng nhẽ hoàng hậu không có trách nhiệm hay sao?
Đương nhiên, hoàng đế chưa bao giờ cho rằng chính mình cũng có cái sai.
Nhưng mà hiện giờ, mấy việc này đều khiến hắn thấy có lỗi với hoàng hậu.
Tấn Thành đế không lường trước được mọi chuyện, đến khi phát sinh tai vạ mới hiểu ra được mất.
Sắc mặt Tấn Thành đế sa sầm, gầm lên với chỉ huy sứ Ngạc Hồng Phong: "Mang tiện nhân Diệp thị kia đến đây."
"Rõ!" Ngạc Hồng Phong dẫn theo thị vệ đến Phong Ngâm các tìm người.
Hoàng đế còn không thèm gọi phong hào của Kỳ quý tần, đủ biết có bao nhiêu giận dữ.
Chó nhiều như vậy, trừ hắc khuyển vô danh kia, có con nào không phải thú nuôi trong viện của Kỳ quý tần.
Nếu nói việc này không liên quan đến Diệp thị, ai tin?
Đúng lúc ấy, tiếng chuông báo vang lên, liên tục hai mươi hồi.
Đây là báo trong cung xảy ra đại sự, nhằm cảnh báo cho các chủ tử cùng cung nữ thái giám, tất cả phải tập hợp lại.
Chẳng qua bao lâu, khắp Trường Ninh cung đầy người quỳ la liệt, gồm các hoàng tử hoàng phi, vẻ mặt kinh ngạc, hoang mang, đăm chiêu, lo lắng, đủ muôn hình vạn trạng.
Phó Thần "không" tìm ra hắc khuyển, hắn và thái giám phủ nội vụ quỳ thành một đám.
Chỗ hắn quỳ rất khó nhìn thấy, ngay dưới một gốc cây xum xuê.
Trên đường đi, hắn trông thấy Lý Tường Anh vẻ mặt như thể vừa trút đi gánh nặng, chắc là đã tìm được biện pháp giải vây cho Kỳ quý tần.
Phó Thần yên lặng dời tầm mắt, lại vô tình đối mặt Thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì đang vội vàng đi tới.
Nửa gương mặt được giấu sau mặt nạ bạc, nửa kia đẹp như họa hướng về phía hắn, chỉ trong chốc lát rồi lập tức rời đi, như thể tình cờ liếc thấy.
Mà chỉ trong tích tắc kia, Phó Thần nhanh chóng chớp mắt.
Bọn họ không thể làm ra hành động gì quá mức rõ ràng trước mắt công chúng, hắn không thể để người khác nắm thóp.
Hắn không biết Thiệu Hoa Trì có thể hiểu được lời ám chỉ mờ mịt này của hắn hay không, nhưng nếu bản thân y không tự nắm cơ hội, hắn cũng không có cách.
Bên cạnh Thiệu Hoa Trì là một nhóm hoàng tử mặc mãng bào, đa số bọn họ đều chưa đến tuổi xuất cung kiến phủ, đương nhiên chạy tới rất nhanh.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Phó Thần nhìn thấy mặt tất cả các hoàng tử.
Hắn kết hợp tin tức thu thập suốt ba năm cùng sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật trong cung mà Đức phi cấp, âm thầm ghi nhớ dung mạo, tính cách, so sánh vị trí, thế lực của các hoàng tử, có thể không chính xác nhưng hiện tại cũng chưa vội.
Mạng lưới quan hệ lúc này đã hình thành cơ cấu sơ bộ trong đầu Phó Thần.
Ghi nhớ mấy thứ này chưa chắc đã có tác dụng, nhưng đây chẳng qua là thói quen của Phó Thần khi làm giám đốc nhân sự, hiểu được quan hệ giữa người với người luôn mang lại lợi ích cho công việc thường ngày.
Những hoàng tử trưởng thành đến muộn hơn một chút, lục tục từ ngoài cung chạy vào, quỳ thành một hàng.
Trong đó, Tam hoàng tử đang bận xử lý vụ cướp ngân tai, hôm nay không có mặt ở loan kinh.
Tấn Thành đế sắc mặt âm trầm nhìn Thất hoàng tử đến muộn.
Những hoàng tử lớn tuổi kia cũng thế nhưng bọn họ đều đã xuất cung kiến phủ, mất chút thời gian cũng đúng.
Còn lão thất thì sao, rõ ràng ở trong cung mà còn đến muộn như vậy.
Trong lòng Tấn thành đế lúc này vẫn còn chút áy náy với lệ phi và thất hoàng tử nên không mở miệng trách cứ, nhưng cảm giác bực bội thì không cách nào xua đi được.
Nếu không phải đã tìm ra chứng cứ chính xác, thị vệ kia cưỡng bức cung nữ phát sinh quan hệ, làm liên lụy Lệ phi, cuối cùng khiến mỹ nhân đành hương tiêu ngọc vẫn, có lẽ giờ này Tấn Thành đế đã tìm cách đuổi thất hoàng tử ra khỏi cung.
Một hoàng tử bị hủy dung lại từng có thời gian si ngốc, nhất định sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời hắn.
Lúc này, đám người Ngạc Hồng Phong đã kéo Kỳ quý tần đang hôn mê lại đây.
Kỳ quý tần sắc mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu, nhưng rốt cuộc không thể khiến hoàng đế mảy may xót thương.
"Bắt ả tỉnh lại!"
Ào ào ào!
Ngạc Hồng Phong nhanh chóng sai người mang từng chậu nước, dội ào ào lên người Kỳ quý tần.
Bị nước lạnh dội tỉnh, ả đột nhiên vùng đậy khỏi mặt đất, không ngừng lui về phía sau.
Trông ả cực kỳ chật vật, người lại bốc mùi hôi hám, là do lúc trước sợ hãi không kìm được mà phóng ra, vẻ mặt kinh hoảng tột độ.
Ả che đầu, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đã phát sinh chuyện gì, nhưng lại nhớ rõ Đốn Chiết không nghe lời ả, còn muốn tấn công ả, sau đó lại xông ra ngoài.
Vì sao Đốn Chiết tự dưng không nghe lời?
Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Dù cố gắng hồi tưởng đến đâu, đầu óc vẫn mơ hồ như vậy.
Ả lắc đầu liên tục, hoàn toàn không để ý thấy vẻ mặt băng lãnh của hoàng đế, cũng không phát hiện một đám người quỳ đầy chung quanh.
Phân phó xong, Tấn Thành đế quay mặt lại nhìn một đám người đông nghìn nghịt: "Hôm nay trong cung xuất hiện chó điên quấy phá, gây họa cho trẫm và hoàng hậu.
Kẻ đầu sỏ đã được mang đến, hoàng phi phạm tội, xử như thứ dân.
Trẫm tuyệt không vì việc riêng mà phá rối kỷ cương, nay ban Kỳ quý tần Lê anh lạc."
Lê anh lạc là một hình phạt có cái tên hết sức dễ nghe.
Hình pháp tấn triều có muôn nghìn kiểu.
Tỷ như đối với đám Trần Tác Nhân ngày trước là trượng trách, ngoài ra còn có bản trách, tiên hình.
Tiên hình lại có đại tiên, pháp tiên, tiểu tiên.
Trong đó, Lê anh lạc là kết hợp giữa tiên hình và bản trách.
Đầu tiên dùng ro quất, từng chút từng chút xé rách da thịt, cần người dùng roi phải có kinh nghiệm, phải khiến máu thịt nát vụn, bắn tung tóe mới tốt.
Quá trình này sẽ kéo dài thật lâu, rút gân lột da đã là đau đớn, nhưng cái này còn hơn vạn phần.
Đợi đến khi da thịt rách nát, mới dùng bản gỗ đập nát từng khúc xương cốt bên trong thành mảnh vụn, nhưng đánh xong người này vẫn chưa chết.
Máu thịt cùng xương trắng cùng bắn tung lên, nhưng hoa lê và hoa anh đào rơi xuống, gọi là lê anh lạc.
Những người khác nghe thấy mà rùng mình, co rúm lại như chim cun cút.
Trong cung không ai không biết đến loại hình pháp náy.
Lúc những tiểu thái giám mới tiến cung, chưa hiểu chuyện, cấp trên thường phát bọn họ đến xem những vụ xử phạt trong cung, lúc nào cũng có thể dọa bọn họ sợ đến tè ra quần.
Lúc này, Kỳ quý tần mới bừng tỉnh: "Lê anh lạc? Không, ta không muốn lê anh lạc! Cầu hoàng thượng khai ân."
Ả bổ nhào đến bên chân hoàng đế, kêu khóc um trời.
Lúc này, có thái giám đến báo tin: "Hoàng thượng, Giản quận vương cầu kiến."
Giản quận vương chính là phụ thân của Kỳ quý tần, lão khi trở thành khai quốc công thần thì thừa kế tước quận vương.
"Không gặp!" Hoàng đế lần này hạ quyết tâm, chính vì hắn lúc nào cũng quá mức nhân từ với đám khai quốc công thần mới khiến bọn họ lần lượt khiêu khích hoàng quyền.
Thả chó cắn người, lại như cố tình nhắm vào trẫm.
Trẫm còn muốn hỏi Giản quận vương hắn một chút, hắn đưa nữ nhi vào cung là có tâm tư gì, phải chăng muốn hoàng triều này đổi họ?
Kỳ quý tần nhìn về phía Thiệu Hoa Dương đứng trong đám hoàng tử, như muốn nói điều gì, nhưng Thiệu Hoa Dương ánh mắt lạnh lùng như hàn thiết, khiến ả như bị sét đánh ngang đầu.
Ả biết nếu như mình nói ra, bằng tính tình ngoan độc của Nhị hoàng tử, hắn nhất định không tha cho ả, tuyệt đối không thể nói! Nếu mối quan hệ này bị phơi bày, cả hai đều xong đời!
Phó Thần nấp trong đám thái giám, nhìn Kỳ quý tần ôm chân hoàng đế như thể gỡ cách nào cũng không buông, mà hoàng đế nhấc chân muốn hất ả ra, thị vệ đứng một bên cũng đã chuẩn bị roi cùng trượng bản.
Lúc này lực chú ý đều dồn vào bọn họ, không ai nhớ tới hắc khuyển vẫn còn ẩn nấp đâu đó mãi chưa tìm thấy.
Phó Thần nhìn Thất hoàng tử vẫn đang chằm chằm dõi theo hoàng đế, lại nhìn vào bóng tối, thấy một cặp mắt xanh lè.
Nhớ kỹ mùi kẻ kia, ngay lúc này, mau tấn công hắn!
Hắc khuyển kia, nhân lúc mọi người chưa kịp bố trí phòng vệ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà xông thẳng vào hoàng đế.
Thân mình hắc khuyển khổng lồ, lúc xông thẳng đến, thị vệ không kịp phòng hộ, không ngăn nổi nói.
Nó há một miệng đỏ lòm, bên trong ngập ngụa máu tươi, kẽ răng còn dính vụn thịt, ai mà không sợ?
Nhóm hoàng tử quỳ gần hoàng đế nhất, khi thấy vậy, phản ứng đầu tiên chính là tránh né nguy hiểm.
Mà Thiệu Hoa Trì lúc trước đã nhận thấy ánh mắt ám chỉ của Phó Thần nên yên lặng chờ đợi chuyện gì đó xảy ra, nắm lấy thời cơ đảo ngược tình thế.
Y đứng bật dậy, lao về phía trước.
Hắc khuyển đã lao đến rất gần, suýt nữa cắn vào cánh tay Tấn Thành đế.
Tấn Thành đế tuy thân mang võ nghệ, nhưng hắn thường sa vào tửu sắc, phản ứng không còn mau lẹ, lại thêm thân hình hơi to béo, cử động chậm chạp.
Hắn chưa bao giờ thấy cái chết gần đến thế.
Đúng lúc mặt hắn xanh mét, hắc khuyển đã nhắm tới cánh tay, ai đó bỗng nhiên đẩy mạnh, Thiệu Hoa Trì đưa chính mình ra thế chỗ.
"Phụ hoàng, cẩn thận!"
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Thiệu Hoa Trì bị cắn trúng.
Máy tươi nóng hổi văng lên mặt Tấn Thành đế.
Chỉ trong tích tắc kia, Thiệu Hoa Trì bị hắc khuyển ngoạm lấy bả vai, đè chặt xuống đất.
Mà những hoàng tử khác, tỷ như Đại hoàng tử Thiệu Mộ tiễn đã sớm chạy thoát ra xa, mấy người kia còn chôn chân tại chỗ, còn người thì do dự, nháy mắt kia, Tấn Thành đế liền thấy được ai mới thật sự hiếu thuận với mình.
Hắn còn nhớ rõ từng đánh giá lão thất, kẻ này quá mức âm tà, không thể đảm đương việc lớn.
Nhưng hiện giờ hắn lấy làm hổ thẹn với đứa con từng bị xem là thâm trầm u ám này.
Khi mọi người hoảng sợ lùi bước, y lại không tiếc thân đổi mạng.
Trong một tích tắc ngắn ngủ như thế, không ai kịp suy nghĩ gì, chỉ hành động theo bản năng.
Mà hắn lại làm gì, mới nãy hắn còn trách y đến quá muộn, không quan tâm đến chuyện xảy ra trong cung.
Người xảy ra chuyện là hoàng hậu mẫu phi của y, thế mà y còn thong dong như vậy, chính là bất kính bất hiếu, uổng công hoàng hậu đối tốt với y.
"Còn ngây ra đó làm gì, không mau cứu Thất hoàng tử!" Tấn Thành đế gầm lên với đám thị vệ còn chưa kịp phản ứng, lại nhìn về phía Thiệu Hoa Trì: "Lão Thất!"
Tấn Thành đế đi được vài bước lại bị ngăn cản, Thiệu Hoa Trì cố chịu đau đớn, khó khăn nói: "Phụ hoàng, mau đi đi, con không sao!"
Tấn Thành đế sửng sốt, như thể trước nay hắn chưa từng thật sự nhìn thấy con người Thất hoàng tử.
Hắn rất đông con, mà những hoàng tử ưu tú cũng nhiều không đếm xuể.
Tỉ như Tam hoàng tử Thiệu An Lân có thiện tâm nhân từ, là quốc sư kế nhiệm, Lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm có thiên phú kinh thương, lúc nào cũng khiến cho quốc khố tràn đầy, có Nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương cực kỳ giống hắn hồi trẻ, có Bát hoàng tử Thiệu Hoa Duyên thông minh kiêu ngạo, có Cửu hoàng tử Thiệu Hoa Du nổi danh là thần đồng nhưng lễ nghĩa khiêm tốn...!Quá nhiều hài tử ưu tú, một đứa con dị dạng như thế, Tấn Thành đế chỉ muốn nhanh chóng xóa bỏ sự tồn tại của y.
Dù biết y trúng độc, nhưng trong mắt hoàng đế, không hoàn mỹ chính là không hoàn mỹ,
Mà chỉ có mình hoàng tử không hoàn mỹ này, vào lúc tử vong cận kề, lại không quản nguy nan.
Xích tử chi tâm! Lão Thất này nhìn có vẻ như không khéo ăn khéo nói nhưng lại có một lòng hiếu tâm thuần khiết.
Hắn sống hơn nửa đời này, vậy mà không nhìn rõ nhân tâm, phụ hoàng nói không sai, hắn đúng là có mắt như mù.
Sau khi Tấn Thành đế rống giận, thị vệ mới xông lên, đánh hắc khuyển kia đến huyết nhục mơ hồ, nhưng dù thân mình gần như bị cắt làm hai đoạn, hắc khuyển vẫn còn thở, không ngừng cắn thịt trong miệng.
Qua lại không mấy lần, bả vai Thiệu Hoa Trì đã đầm đìa máu tươi, nửa người như ngâm trong bể huyết.
Trước lúc hôn mê, dư quang trong mắt Thiệu Hoa Trì lướt qua Phó Thần vẫn im lặng quỳ trong đám đông: Đây chính là điều ngươi nhắc nhở ta?
Ngươi muốn ta dùng mạng mình đổi lấy sự chú ý, hay hận không thể khiến ta chết đi?
Dưới tình cảnh vừa rồi, ta có thể dễ dàng mất mạng.
Phó Thần, ngươi nói ta tâm tư sâu nặng.
Nhưng thử nhìn lại xem có ai hiểu được ngươi?.