Phó Thần không nhìn về phía Thiệu Hoa Trì, ngược lại quay đầu nhìn con chó đã bị đánh thành một đống thịt nhuyễn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội đeo trên cổ, yên lặng khép mắt.
Ở trong cung không được phép khóc thương người thân hay bằng hữu, cho nên bình thường chỉ mở mắt nhắm mắt một cái rồi qua.
Mấy vị thái y muốn chạy lại băng bó cho Tấn Thành đế, lại bị hắn nóng nảy hất ra: "Đến xem lão Thất, trẫm không sao!"
Tấn Thành đế nhìn Thiệu Hoa Trì đã trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía mình, dường như muốn biểu đạt điều gì đo tâm tâm niệm niệm trong lòng.
Máu từ miệng vết thương nhuộm đỏ mãng bào, nhìn mà chói mắt.
Đứa nhỏ này còn cố chấp cái gì vậy, rõ ràng đã kiệt sức đến độ không cất nổi tiếng kêu rên mà vẫn chưa ngất.
Tấn Thành đế trong lòng khẽ nhói, xót thương đứa con thứ bảy.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, đứa trẻ này đã mất mẫu phi, giờ chỉ còn mình phụ hoàng là hắn, có lẽ đối với lão Thất, hắn là người duy nhất để dựa vào.
Tấn Thành đế nâng cánh tay bị cắn, do có mấy tầng áo ngăn cản, lại thêm Thiệu Hoa Trì xuất hiện cứu nguy, hắn chỉ bị trầy da chút ít.
Giống như để Thiệu Hoa Trì an tâm, hắn cố nói thêm một câu: "Trẫm không sao mà."
Phải đến khi Tấn Thành đế nói xong câu đó, Thiệu Hoa Trì mới làm như không chống đỡ thêm được nữa, ngã xuống ngất đi.
Dù đã bất tỉnh, khóe môi y vẫn mỉm cười nhẹ nhõm.
Tựa như thất Tấn Thành đế an toàn, là niềm an ủi to lớn.
Một trận người ngã ngựa đổ, đám người ồn ào nháo loạn chạy lại nâng Thiệu Hoa Trì đã hôn mê.
"Nhẹ tay một chút! Không biết y là Thất hoàng tử sao mà dám thô lỗ như vậy!" Tấn Thành đế nhìn đám thị vệ tay chân thô kệch, mà miệng vết thương của Thiệu Hoa Trì lại rách lớn, lấy làm bất mãn.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi thất hoàng tử qua đời, Tấn Thành đế bày tỏ sự quan tâm với y không phải bằng vật chất.
"Thái y đâu, còn không mau theo đến Trọng Hoa cung!"
Bọn thị vệ cũng thật oan uổng, thường ngày họ đâu có luyện tập làm thế nào để khiêng một người bị thương cho nhẹ nhàng, đều chỉ là một đám quê mùa, làm sao mà biết khéo léo.
Mấy người bọn họ nâng Thiệu Hoa Trì như bê đồ sứ cao cấp dễ vỡ.
Đang định rời đi, Tấn Thành đế lại nói: "Trọng Hoa cung xa quá, đưa đến Dưỡng Tâm điện của trẫm đi."
Dưỡng Tâm điện !
Ngay cả hoàng đế lâm hạnh bất cứ hậu phi nào cũng không để người khác qua đêm ở đây, có thể nói Dưỡng Tâm điện là không gian riêng tư của hoàng đế, nay lại sai người đưa Thiệu Hoa Trì đến đó, vinh sủng bậc này quả khiến người ta lấy làm ganh tị.
Lão Thất này, quả nhiên chó cắn người là loại chó không sủa, tẩm ngẩm tầm ngầm đâm bọn họ một chiêu như thế.
Cách biệt ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác!
Trong mắt mỗi vị hoàng tử đều có đủ thứ biểu cảm phong phú, có người kiềm chế sự sửng sốt, có người nhìn theo Thiệu Hoa Trì đầy vẻ phức tạp, có người án binh bất động.
Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du đoan đoan chính chính quỳ tại chỗ, như thể xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến y.
Mà đại hoàng tử quỳ bên cạnh lại nhẹ giọng thì thầm: "Ha ha, lãi Thất thật không tồi! Bị lão Nhị hành hạ cho như thế mà còn ra được một chiêu hiểm, cũng xem như có đầu óc.
Thật đáng tiếc!"
Thất hoàng tử cũng hiểu rõ, dựa vào sự áy náy của hoàng đế đối với Lệ phi cũng chẳng thể duy trì được bao lâu.
Mà trong lòng Tấn Thành đế, Nhị hoàng tử tuy không phải trưởng tử nhưng dung mạo cực kỳ giống hắn thời trẻ cho nên luôn được sủng ái, nói về địa vị thì các hoàng tử khác không ai sánh bằng.
Y muốn sống sót thoát khỏi tay Nhị hoàng tử thì nhất định phải liều mạng.
Thiệu Tử Du đương nhiên biết Đại hoàng tử nói đáng tiếc cái gì.
Thiệu Hoa Trì dù là dựa vào mẫu tộc hay bản thân, đều không có chút khả năng kế vị nào.
Thái y cũng có chút do dự, hoàng thượng lần này đã làm khó bọn họ.
Tấn Thành đế là một vị vua hỉ nộ bất thường, lão đương nhiên phải hỏi cho chắc ăn: "Hoàng thượng, thần đi đến Dưỡng Tâm điện chữa trị cho thất điện hạ trước, hay vẫn nên đợi ở Trường Ninh cung?"
"Các ngươi ở đây cũng không có tác dụng gì, lưu lại mấy người, còn lại đều đến Dưỡng Tâm điện chăm sóc lão Thất đi!"
Khi thái y thăm bệnh cho hậu phi, tuy không giống như trong lời đồn là dùng sợi chỉ bắt mạch, nhưng vẫn cần phủ một lớp vải lên cổ tay để tránh tiếp xúc trực tiếp, không được nhìn thẳng, cũng không được tùy tiện nói chuyện.
Bắt mạch còn phải như thế, đùng nói đến đỡ đẻ.
Các nam thái y đều phải chờ ở ngoài phòng sinh, bên trong chỉ có y nữ và bà mụ, bọn họ có mặt chỉ để giải quyết một số vấn đề thông qua truyền lời.
Cho nên Tấn Thành đế nói không cứu được thì xử trảm toàn bộ, quả thật không công bằng đối với bọn họ.
Lúc này, hoàng hậu Ngô Dận Nhã mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy trong phòng sinh, loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài.
Vừa mất đi một hài tử, lại nghe Tấn Thành đế nói, nàng hận đến mức không thể không bừng tỉnh.
Tay nàng cào lên thảm trải giường, móng tay như muốn xé rách lớp đệm.
Tấn Thành đế là kẻ tâm tình sớm nắng chiều mưa, từng có khoảng thời gian nàng được xem như chân ái mà sủng đến tận trời đã nhìn ra được, hắn giống như si tình mà thật ra vô tình, chút rung động kia chẳng duy trì được bao lâu.
Có một trượng phu, một phụ hoàng như vậy, đối với phi tử và nhi nữ đề chẳng phải chuyện tốt.
Khi mọi người dồn hết sự chú ý lên người Thất hoàng tử, không ai phát hiện ra trong đám thái y có một người họ Tưởng lặng lẽ đi đến bên cạnh Kỳ qúy tần.
Hắn vén ống tay áo lên, ở lớp áo bên trong có dòng chữ nhỏ xíu màu đỏ, khiến Kỳ quý tần còn đang khóc đến lê hoa đái vũ, mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Sau khi xác định ả đã đọc xong, Tưởng thái y kia mới "vô ý" vấp ngã, cổ tay áo lướt qua mặt đất, nhuộm máu đỏ tươi.
Động tác tự nhiên như vậy khiến bất cứ ai cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ, đặc biệt là khi lúc này không ai còn chú ý đến Kỳ quý tần.
Nhưng An Trung Hải vừa đi tới lại nhìn thấy cảnh này.
Lão lập tức dời mắt sang Đức phi nương nương ban nãy đã sai người đến "nhắc nhở" lão.
{Hải công công, Đức phi nương nương cũng không muốn hoàng thượng bị lừa gạt như vậy, tim người chỉ một lòng hướng về hoàng thượng}
{Ngài hiện là một trong số những tổng quản công công, nhưng lâu nay vẫn chưa có cơ hội được hoàng thượng coi trọng, đây chính là thời cơ của ngài!}
{Kỳ quý tần sẽ không an phận chịu trói đâu, chỉ cần ngài quan sát cẩn thận sẽ có thu hoạch}
{Sao ngài không nhân cơ hội này để biểu hiện cho hoàng thượng thấy lòng trung thành của mình?}
An Trung Hải nhìn về hướng các phi tử hậu cung, Đức phi ăn mặc giản dị mộc mạc, hoàng toàn không phô trương khoe mẽ.
Nét mặt nàng nhìn về Trường Ninh cung của hoàng hậu đầy vẻ lo lắng, biết bao tình chân ý thiết.
Đức phi có thể hiên ngang trụ vững trong hậu cung bao năm không phải không có lý, có thể lấy lòng một phi tử như thế cũng có lợi cho chính lão.
An Trung Hải lại hướng về phía hoàng đế vẫn đưa mắt dõi theo Thất hoàng tử được khiêng đi.
Đức phi nương nương, chúng ta coi như lần này có qua có lại, đôi bên hỗ trợ lẫn nhau.
"Hoàng thượng, lão nô có chuyện muốn bẩm báo."
An Trung Hải là người thành thật tri kỷ, ngày thường không nói nhiều, tính tình cẩn thận.
Sau khi Tấn Thái Tông băng hà, một số nô tài thân tin được xuất cung thả về, Tấn Thành đế đích thân đề bạt lão, dùng đã quen tay.
Chuyện giải oan cho Lệ phi lúc trước cũng có công lao của lão, giúp Tấn Thành đế trừ bỏ một khối tâm bệnh.
Hiếm có khi lão thái giám này có gì muốn nói, Tấn Thành đế cũng lấy làm tò mò.
An Trung Hải ghé đến thì thầm đôi câu, sắc mặt Tấn Thành đế biến hóa mấy lần, sau đó lại trầm như nước, khiến người ta có thể nhận thấy rõ ràng, trong lòng hoàng đế đang quay cuồng một cơn thịnh nộ.
Đúng lúc thị vệ kéo Kỳ quý tần đang định nâng hình bản lên, ả lại như một lần nữa tìm được phao cứu mạng, ánh mắt sáng rực, khóc lóc như mưa: "Hoàng thương, thần thiếp đã có mang!".