Kỳ quý tần vừa kêu lên một câu như vậy, phi tử cùng hoàng tử xung quanh đều tức khắc sững sờ.
Người hành hình cũng dừng ngay động tác, phi tử có thai là chuyện đại sự trong cung, bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm, lập tức buông Kỳ quý tần ra.
Kỳ quý tần thấy quả nhiên có cơ hội, thành bại chỉ ở một khắc này, liền lảo đảo bò đến bên chân Tấn Thành đế, thậm chí để chứng minh mình có thai, ả một ta che bụng, dáng vẻ vừa xinh đẹp, vừa điềm đạm đáng yêu.
An Trung Hải cũng rất có chừng mực, không nói mình tận mắt nhìn thấy cảnh gian díu tại Minh Thân uyển, như vậy chẳng phải là tát thẳng một cú trời giáng vào mặt hoàng đế sao? Hoàng đế đương nhiên không mong muốn chuyện xấu xa của phi tử mình bị công khai cho toàn thiên hạ, lại càng không muốn người ta chỉ chỏ mình tuổi đã cao, không còn sung mãn.
Thân là thái giám hầu hạ bên người hoàng đế, mấy suy nghĩ cong cong nhiễu nhiễu này, lão đương nhiên hiểu được.
Lão chỉ đề cập đến chuyện Tưởng thái y và Kỳ quý tần có động tác hỗ trợ lẫn nhau.
Điều này, thứ nhất là để thể hiện rõ lập trường: lão chỉ trung thành với một mình hoàng đế.
Thứ hai là giúp hoàng đế che giấu, đối với Tấn Thành đế, sĩ diện mới là thứ trọng yếu nhất.
Bị phi tần lừa gạt, lại có bị bày mưu tính kế ngay trước mặt mọi người, mặt rồng biết để đi đâu?
Tấn Thành đế làm như không nghe thấy Kỳ quý tần kêu kêu khóc khóc, nghiêm nghị nói với người hành hình: "Trong cung ả có những ai, gọi hết lên đây.
Không khuyên can được chủ tử, ngược lại còn giúp ả ta lén lút làm bậy, đều không phải hạng tốt đẹp!"
Người hành hình cũng là lão thủ, chuyện trừng phạt Kỳ quý tần bây giờ chưa thể kết luận, nhưng hoàng đế đích xác là muốn giết gà dọa khỉ, cho nên mới gọi một đám nô tài đến chịu trượng hình.
Lúc Ngạc Hồng Phong đưa Kỳ quý tần đế cũng đã bắt toàn bộ cung nữ thái giám theo.
Đây là yếu tố cần thiết để làm hạ nhân, chủ tử bảo sao thì phải làm cho đạt hiệu quả cao nhất.
Chủ tử không nói cũng phải nghĩ đến, mà từng người ở địa vị cao lại có những yêu cầu độc đáo riêng.
Đang không biết chọn ai, người hành hình còn tính bắt đại một người, bỗng nhiên Ngạc Hồng Phong dùng tay ra hiệu, đầu ngón ra hiệu, chỉ về một thái giám xấu xí, gầy đến độ da bọc xương, mắt hình tam giác ngược, tên gọi Trương Kỳ.
Trương, Lý, Triệu....là những họ của cung nữ thái giám thường gặp nhất trong cung.
Có rất nhiều người trước khi vào cung không có tên chính thức nên các chưởng sự thái giám, cô cô sẽ đặt cho họ một cái tên tương xưng với người.
Trương Kỳ bị nhiều người gọi là Trương lột da, bởi người này lúc trước từng ở cung Thục phi, đã ở cấp từ nhị phẩm thủ lĩnh thái giám, sau này vì phạm tội, bị nội vụ phủ triệu hồi.
Đáng lẽ bị đưa đến lãnh cung nhưng không biết gã dùng cách gì mà lại được điều đến Phong Ngâm các của Kỳ quý tần.
Có thể nói, Lý Tường Anh có thể ra nhiều trò tra tấn, hành hạ đối với cung nữ như vậy, đều là nhờ vị Trương Kỳ này đứng giữa môi giới, hỗ trợ không ít.
Mà trong cung, người có sở thích bạo ngược cung nữ, cô cô không chỉ một mình Lý Tường Anh, cho nên muốn kẻ này có cả đám mạng lưới quan hệ chồng chất, gần như không thể rớt đài.
Gã cũng là kẻ những cung nữ, thái giám chức vị thấp căm hận tận xương, hận không thể ăn thị uống máu gã.
Biết bao người ban đêm nằm ngủ đều nguyền rủa gã mau chóng bị trời xanh xử phạt.
Nhiều đồng nghiệp của bọn họ đã bị thái giám này hoặc là lừa đi, hoặc là bắt đi giao cho người khác, sau khi chà đạp xong thì bị ném tới bãi tha ma, xác cũng không nhặt về được.
Khi nhìn thấy Ngạc Hồng Phong đẩy Trương Kỳ ra phía trước, mấy cung nữ thái giám đều không giấu được vẻ mặt thỏa mãn.
Thực ra, Ngạc Hồng Phong vốn dĩ không quen biết Trương Kỳ, hắn chỉ là một đô đốc chỉ huy sứ, tuy rằng thường xuyên giao tiếp với thái giám, nhưng thái giám trong cung có đến mấy ngàn người, sao có thể quen biết hết được.
Chỉ là ban nãy, hắn vừa gặp được tiểu thái giám mặt mũi ôn hòa, còn cho hắn điểm tâm, tên gọi Phó Thần kia.
Hắn nghĩ nếu có cơ hội thì vẫn nên nhờ thủ hạ thị vệ chiếu cố một phen để trả món nợ đồ ăn, hắn không muốn thiếu nợ người khác.
Không ngờ tiểu thái giám lại ra dấu cho hắn nhìn về một hướng, sau đó lại làm ra một con số.
Vừa lúc người hành hình đi ra chọn người, một đám cung nữ thái giám bị thị vệ giữ chặt, liều mạng lắc đầu, ánh mắt xin tha, đặc biệt là Trương Kỳ kia đã khó đến nước mắt giàn dụa.
Ngạc Hồng Phong có cảm giác thuận nước giong thuyền, tội gì không làm.
Cho nên hắn nghĩ nếu Phó Thần không đối phó nổi tiểu thái giám Trương Kỳ này, muốn nhân dịp thuận tay trừ bỏ gã, cũng theo ý hắn mà ra hiệu cho người hành hình.
Thực ra Phó Thần cũng không biết Trương Kỳ, hắn chỉ thông qua nhân mạch của Thất hoàng tử mà tra ra được, Trương Kỳ này hại chết không ít hạ nhân trong cung.
Những cũng nữ thái giám bị tra tấn đến không thành hình người kia, Phó Thần đã từng thấy ở nhà xác.
Mọi người đều là nô tài, không ai cao quý hơn ai.
Nếu có thể thuận tay trừ bỏ một súc sinh mất hết nhân tính như vậy cũng xem là khiến lòng người hả hê.
Đây chính là điều hắn từng nói với Đức phi, tận dụng triệt để.
Hắn sẽ không có ý làm gì, thậm chí việc quen biết Ngạc Hồng Phong cũng là trùng hợp, nhưng nếu từng việc từng việc xảy ra trong nhân sinh đều có nhân có quả.
Có thể thuận tay làm thì tội gì không đẩy một phen, được việc hay không cũng không quan trọng.
Đời trước, hắn có thể chỉnh đốn đám nhân sự hỗn loạn trong công ty cũng là dùng phương pháp như vậy mà phát triển.
Thấy người hành hình đã lôi Trương Kỳ miệng không ngừng la hét tới, đáy lòng Phó Thần buông lỏng, một lần nữa phủ phục trên mặt đất, hết sức an ổn.
Người hành hình sợ Trương Kỳ làm ồn, nhét miếng giẻ vào miệng gã, bắt đầu thi hành lê anh lạc.
Đầu tiên là dùng ro róc thịt, từng mảnh thịt bắn lên không trung, khiến đám người chứng kến đều lông tóc dựng ngược, không ít cung phi cung nữ sợ đến không chịu nổi mà ngất đi.
Hành vi như vậy là thất lễ trước mặt thánh thượng, lập tức bị lôi xuống.
Chỉ có Ngạc Hồng Phong ngạc nhiên thấy một nhóm lớn cung nữ thái giám đang khóc nức nở, liều mạng lau má, không dám để nước mắt rơi, tràn đầy cảm kích mà hướng về phía hắn lễ bái.
Tấn Thành đế đương nhiên không biết việc này, chỉ cho là mấy hạ nhân bị uy hiếp, đang quỳ lạy chính mình: "Các ngươi thấy rõ chưa, đây chính là kết cục của việc dung túng chủ tử.
Chủ tử muốn làm càn, nô tài phải ngăn cản, chứ không phải thông đồng làm bậy! Hắn chính là ví dụ cho các ngươi!"
Một đám người dập đầu hô vâng, chỉ có Ngạc Hồng Phong phát hiện mấy người kia cảm động rơi nước mắt là đối với hắn, cảm xúc cường liệt trong đáy mắt kia khiến hắn nhớ mãi không thôi.
Bọn họ đang cảm tạ hắn sao?
Hắn cũng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đoán sơ sơ, có thể do thái giám mà hắn đưa ra hành hình là một kẻ khiến thiên nhân oán nộ mới có thể khiến nhiều người vui mừng đến thế.
Không nghĩ thuận tay làm mà lại thành người tốt, hắn chỉ biết cười khổ.
Các người muốn tạ ơn thì hẳn nên tại ơn Phó Thần, hắn mới là người giúp các ngươi trừ họa.
Ngạc Hồng Phong nào ngờ chỉ thuận tay trả chút nhân tình, lại nhận được nhân tình lớn hơn từ Phó Thần.
Tiểu thái giám này bất động thanh sắc mà lại có công lực phi thường, quả là một nhân vật đáng chú ý.
Trượng hình lê anh lạc đã qua vài giai đoạn, Trương Kỳ nằm trên hình bản đã thở ra nhiều mà hít vào thì ít, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra, gã còn sống.
Dưới đất, máu thịt lẫn lộn một mảng, người hành hình lại bắt đầu tiến hành đập nát xương cốt.
Xương nát vụn trên máu đỏ tươi, đưa tầm mắt nhìn xa, quả là giống hoa rơi trên mặt đất.
Cảnh tượng không rét mà run.
Một nửa số người đứng ngoài Trường Ninh cung không phải là bị dọa ngất nữa, mà là sợ đến tè ra quần.
Nhưng Tấn Thành đế muốn chính là hiệu quả này.
Hắn hôm nay không chỉ cảnh cáo nô tài, mà có muốn nhắn đến đám hậu phi, từng cho rằng được trẫm sủng ái, các ngươi liền không kiêng nể gì.
Sủng là trẫm ban, lúc trẫm không ban, các người không là thứ gì hết.
Đặc biệt là một đám tú nữ vừa tiến cung chưa được bao lâu, sợ hãi không dám lên tiếng, thậm chí không dám nhìn nô tài nằm trên hình bản kia.
Các nàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng khốc liệt như vậy, đương nhiên là sợ đến choáng váng.
Trong đó còn có một tú nữa chưa được Tấn Thành đế sủng hạnh, là Diệp đáp ứng, thứ muội của Kỳ quý tần.
Nàng ta khác với vẻ diễm lệ xinh đẹp của tỷ tỷ, nhìn lịch sự tao nhã, trong trắng thuần khiến, thậm chí còn quá mức khiêm nhường cho nên chưa từng được Tấn Thành đế lật bài tử.
Sau đó, Tấn Thành đế mới như nhớ ra Kỳ quý tần còn đang quỳ bên chân: "Ồ, ngươi vừa nói gì?"
"Thần thiếp...đã có thai." Kỳ quý tần nói thêm một lần, thực ra lúc này ả đã hoảng đến mơ hồ.
Không phải vì bị cảnh tượng máu me trước mắt dọa sợ, dù sao ả cũng không biết kẻ bị tra tấn, chỉ là không ngờ Tấn Thành đế có thể tàn nhẫn như vậy, nếu không phải ả nói mình mang thai, kia chẳng phải là cách đối đãi ả sẽ nhận được hay sao?
Ả vào cung chưa bao lâu, trước nay đều chỉ nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của Tấn Thành đế, lúc nàng cũng sủng ái ả đến tận mây xanh, lại không biết đế vương nào cũng có hai bộ mặt.
Ả còn nhớ rõ, Tấn Thành đế từng nói, ả là nữ nhân hắn yêu thương nhất.
Sao lại thành thế này....
Ánh mắt Tần Thành đế tối đen đầy nghi hoặc nhưng Kỳ quý tần tuyệt nhiên không nhận ra.
Tấn Thành đế giận dữ bật cười, nói: "Hài tử, lúc nào?"
"Đúng vậy, thần thiếp vốn muốn tặng cho hoàng thượng một niềm vui bất ngờ, không biết vì sao chó trong viện lại bị thả ra ngoài.
Nhưng hắc khuyển kia, thần thiếp không hề biết!" Kỳ quý tần cái khó ló cái khôn, không phải hoàng thượng vẫn mong chờ hài tử sao, đứa bé trong bụng hoàng hậu đã mất, ngươi chắc sẽ không đụng đến ta, đúng không?
Mấy con chó bị thả ra ngoài, ả không có cách nào chối tội, nhưng hắc khuyển thì không ai thấy bao giờ, dù thể nào ả cũng không thừa nhận.
"Không biết, thật không biết?!" Trẫm coi như không biết, là do trẫm khoan dung, nhưng không phải để ngươi không coi trẫm ra gì!
Tấn Thành đế cười lạnh: "Ngạc Hồng Phong, ngươi dẫn người đến phòng huấn luyện chó của ả, ta muốn nhìn xem có phải ả thật sự không biết gì hay không."
Ngạc Hồng Phong lĩnh mệnh, dẫn một đám thị vệ rời đi.
Kỳ quý tần không giấu được vẻ kinh ngạc, ả căn bản không nghĩ đến Tấn Thành đế lại thẳng tay như vậy, ả thậm chí còn đang đợi hắn đỡ mình dậy, nhẹ nhàng an ủi, nhưng cái gì cũng không có.
"Người đâu, bắt mạch cho Kỳ quý tần."
Đa số thái y lúc này đều đã đến Dưỡng Tâm điện chữa trị cho Thất hoàng tử, không mấy người lưu lại.
Vị thái y họ Tưởng kia là người đầu tiên bước lên bắt mạch cho Kỳ quý tần.
Sau khi ước đoán thật lâu, gã mới quay sang Tấn Thành đế, nói: "Y thần phán đoán, thời gian còn quá ngắn, mạch tượng của Kỳ quý tần không hiện rõ, nhưng rất có khả năng đã có thai."
Thái y cũng không nói rõ thật hay giả, nhưng lời này lại khiến người ta có cảm giác Kỳ quý tần thật sự mang thai.
"Mang thai? Ha ha, thật là biết cách mang thai!" Ngươi quả nhiên là nữ nhi của Diệp gia, từng bước từng bước đều lên kế hoạch tỉ mỉ, xem trẫm là cái gì? Ngay cả mang thai cũng có thể đúng dịp như vậy sao?
Thấn Thành đế cười to, nhưng lại không có một chút vui vẻ nào.
Tưởng thái y kia cũng tung hoành chốn hậu cung nhiều năm, nhận ra điểm đáng ngờ, lúc này đã vã mồ hôi như tắm, cũng bắt đầu có cảm giác không nên nhận lệnh của Nhị hoàng tử mà vội vã chạy tới như vậy.
Trước kia gã cũng từng nhiều lần bắt mạch cho hậu phi, mà Thấn Thành đế đối với Kỳ quý tần trước nay đều một mắt nhắm một mắt mở, thế nhưng hôm nay lại không chừa cho ả chút mặt mũi nào.
"Lôi Tưởng thái y xuống, thái y viện này cũng nên gột rửa một lần!" Hoàng đế ra lệnh.
Lúc An Trung Hải nói thái y kia có vấn đề, lén lút truyền tin tức cho Kỳ quý tần, cái Tấn Thành đế thấy không phải một thái y mà là toàn thể thái y.
Kỳ quý tần chỉ là một quý tần nho nhỏ, dù sau lưng có Diệp gia chống đỡ đi nữa thì liệu có bao nhiêu năng lực.
Thế mà hôm nay, ả làm khuynh đảo một nửa hoàng cung, thậm chí còn tìm được thái y giúp mình thoát tội.
Nếu bảo chuyện này không có ai đứng giữa tiếp tay, hắn nhất định không tin.
Sự việc lần này chứng tỏ, hậu cung cần phải thanh lý một chút, hoàng hậu quản lý cung vụ không xong.
Xem xem nàng ta đã quản thành cái bộ dạng gì, ngay cả thái y viện mà còn có thể cài người vào.
Hoàng đến vừa nghĩ đến, nếu mấy vị thái y kia chữa trị cho mình mà bị ai ngầm chỉ thị, có phải là còn dám hành thích vua hay không?
Lúc này, cả đám người bỗng nhiên rối loạn một chút.
Đoan Từ thái hậu Công Tôn thị dẫn một nhóm hạ nhân tiến vào, ngay cả binh lính cũng không dám cản lối nữ nhân có địa vị cao nhất hoàng cung này.
"Hoàng đế, chuyện gì thế này, sao lại hỗn loạn như thế?" Thái hậu mặc một thân áo váy bảo bình thêu hoa văn tường vân, gần đây kinh thành lưu hành kiểu tóc búi cao, đỉnh tóc cao ngất cực kỳ trang trọng, tay mang một vòng tay niệm phật bằng ngọc bích, trong mắt đầy vẻ ôn hòa, nhưng khi trông thấy vết thương trên tay Tấn Thành đế lại trừng lên giận dữ: "Ôi, tay người sao vây? Đám nô tài các ngươi, chết hết rồi hay sao? Không ai thấy hoàng thượng bị thương à!"
Đoan Từ thái hậu lúc này mới nhìn thấy kẻ bị dùng lê anh lạc nằm trên bản thượng kia, bà cũng đã trải qua việc đời, đương nhiên sẽ không hoảng sợ, chỉ là bị mùi máu tươi xông vào mũi cũng hơi nhăn mày.
Phó Thần cũng làm vẻ mặt quy củ như tất cả những người đang quỳ ở đây, yên lặng quan sát vị thái hậu lúc nào cũng ru rú trong viện này.
Nhìn vào niên kỷ của Tấn Thành đế, thái hậu chắc hăen phải trên bảy mươi.
Nhưng Phó Thần nhìn thấy bà ta không già đến vậy, tuy khóe mắt có nếp nhăn nhưng lại tương đối hiền hòa.
Tấn Thành đế lấy thân phận thứ tử kế vị, mẹ đẻ lại mất sớm nên tôn đích mẫu làm hoàng thái hậu.
Vị thái hậu này chính là hoàng hậu của Tấn Thái tông, nghe nói thời trẻ Tấn Thái tông đánh hạ giang sơn, bà rơi vào tay địch, bị tra tấn hành hạ, thậm chí có mấy hài tử cũng chết trong tay giặc.
Cho nên dựa vào sự tôn trọng của Tấn thái tông đối với người vợ cả, Tấn Thành đế đương nhiên cũng phải tận lực nể mặt vị đích mẫu này.
"Mẫu hậu, trẫm không sao, là trẫm không cho bọn họ xử lý.
Nơi này đầy mùi máu tanh, sợ làm ảnh hưởng đến mẫu hậu, người vẫn nên về Duyên Thọ cung trước, đợi lát nữa trẫm sẽ đến thỉnh an." Thái hậu là người thông minh, sau khi Tấn Thành đế kế vị, bà trao toàn quyền cho hoàng hậu, chỉ ở trong Duyên Thọ cung lễ phật, thỉnh thoảng thì đến Phật Sơn tu hành, chỉ làm duy nhất một chuyện khác người là mê thuốc lá.
"Chỗ hoàng hậu sao rồi, có giữ được không?" Thái hậu tỏ vẻ lo lắng.
Hoàng đế không phải nhi tử của bà, cho nên đối với cô con dâu tiện nghi này cũng chẳng có mấy quan tâm.
Hoàng hậu nhìn thì khôn khéo nhưng quản hậu cung đến rối tinh rối mù.
Bà cũng nhìn thấy vậy, nhưng thường ngày đối xử với nàng xem như tôn trọng, đương nhiên phải hỏi han vài câu.
Thấy Tấn Thành đế thở dài, bà hiểu rõ ý tứ.
Thái hậu vỗ về bàn tay, an ủi Tấn Thành đế: "Mẫu hậu chờ ngươi ở Duyên Thọ cung."
Thái hậu không thích động vật, lúc trước khi rời đi đã liếc mắt nhìn thấy hắc khuyển chết trên mặt đất và Kỳ quý tần khóc lóc om sòm, chẳng nói lời nào đã quay lưng.
Người sáng mắt đều thấy được, thái hậu dù không biểu hiện rõ yêu ghét nhưng cực kỳ không ưa Kỳ quý tần, cũng thể hiện rõ thái độ của hoàng thất đối với Diệp gia.
Sau khi thái hậu rời đi, Tấn Thành đế mới quay sang đám cung nữ thái giám của Phong Ngâm các vừa bị cái chết thê thảm của Trương Kỳ dọa đến phát điên.
"Kỳ quý tần nói ả mang thai, có thật không? Các ngươi có dám nói?"
Một đám người quỳ câm như hến, không ai dám mở miệng.
"Không nói? Vậy thì lôi hết xuống đánh một trăm đại bản." Một trăm đại bản, chính là muốn lấy mạng người ta.
Nhìn xem, chắc chắn có kẻ đứng ngồi không yên.
Đầu tiên chính là vị thái giám dẫn đường cho Phó Thần lúc trước, gã lấy từ trong ngực ra một xấp giấy viết thư, dâng lên: "Hoàng thượng, nô tài có thứ này."
"Đưa lên đây!"
Một chồng giấy nhìn qua như được trông giữ cẩn mật được trình lên.
Thiệu Tử Du đưa mắt nhìn Đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn, thấy Thiệu Mộ Tiễn liếc lại một cái, hiển nhiên những tập thư tình chàng ý thiếp do chính tay Thiệu Tử Du viết này đã được Thiệu Mộ Tiễn dùng làm "chứng cớ".
Thiệu Tử Du viết không quá lộ liễu, nhưng suy xét từ thân phận thực của Kỳ quý tần và Thiệu Hoa Dương, lời lẽ mờ mịt lại có thể truyền đạt ý tứ ái muội, thật khiến người ta phải vỗ tay khen hay.
Một chiêu này, dù có thật hay không, cũng có thể biến đùa thành thật.
Tấn Thành đế nhìn mấy phong thư, thuận tay mở ra, càng xem nét mặt càng tối.
Bút tích của lão nhị, hắn biết, thậm chí ngay cả ngữ khí hằng ngày đều giống lão nhị như đúc, nếu nói đây là đồ giả thì không thể tin.
Còn về phần Kỳ quý tần, Tấn Thành đế đôi khi cũng cùng Kỳ quý tần bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Kỳ quý tần sinh tại thế gia, trước khi vào cung, tài thư pháp cũng vang danh, còn là một trong tứ đại tài nữ chốn kinh thành.
Nhìn qua một lượt, Tấn Thành đế nổi cơn lôi đình, vò nát tập giấy, quăng xuống đất.
Kỳ quý tần không hiểu tình hình, ả ôm bụng chậm rãi bò qua, mở tập giấy ra xem.
Nhìn thấy nội dung trên mặt giấy.
ả trợn mắt ngạc nhiên.
Trước nay ả chưa từng viết thư tình cho nhị hoàng tử, nhưng chữ viết kia lại giống ả như đúc.
Ai lại đi bắt chước chữ viết của một nữ tử hậu cung? Học cũng không có tác dụng gì, mà muốn bắt chước cũng tốn biết bao thời gian, hao tâm tổn sức, cho nên sao có thể là người khác viết ra được.
Nhưng ả chắc chắn mình thật sự không viết!
Tuy rằng ả ngang ngược nhưng không phải không có đầu óc.
Ở trong cung mà dám viết thứ như vậy, lỡ như bị người khác phát hiện thì sẽ thành chuyện lớn, liên lụy đến cả gia tộc.
Lại nói, dù ả có muốn viết, Nhị hoàng tử nhất định không đồng ý.
Ả có cảm giác như mình đang rơi vào một cái lưới lớn, từ sau khi ngất đi ở phòng huấn luyện chó rồi tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đều đi chệch hướng.
Có ai đó đang khống chế ả, ả chỉ có thể diễn theo kịch bản của hắn.
"Hoàng thượng, không phải thần thiếp, thật thiếp thật sự không viết những thứ này!"
Tấn Thành đế mang một tờ trong tập thư, ném tới trước mặt đại cung nữ đứng đầu : "Ngươi hẳn là nhận ra bút tích của quý tần nhà ngươi đi."
Đó là đại cũng nữ bên cạnh Kỳ quý Tần, Chỉ Tuyết, thường ngày vẫn được ả mang theo bên mình.
Thị biết chuyện của nương nương cùng Nhị hoàng tử, run run rẩy rẩy nhìn tờ giấy bị ném ra: "Là...bút tích của Quý tần."
"Thật có chuyện này sao?" Từng lời như nghiến ra trong miệng Tấn Thành đế.
".......Vâng." Chỉ Tuyết là do Kỳ quý tần mang vào từ Diệp Gia, những phi tử cấp từ tam phẩm trở lên được phép đưa hai người vào cung.
Chỉ Tuyết từ nhỏ ở cạnh Kỳ quý tần, được ả ta tín nhiệm nhất.
Thị rất sợ Kỳ quý tần, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không dám bán đứng chủ tử.
Dù Kỳ quý tần từng vụng trộm nhiều lần như vậy, ả cũng đứng canh chừng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiết lộ tin tức.
Hiện giờ thị cũng không sợ chết, nhưng lại không muốn giống Trương Kỳ, muốn sống không được muốn chết không xong.
"Cầu hoàng thượng khai ân, cầu hoàng thượng khai ân."
Thực ra Tấn Thành đế cũng không dám tin, hắn không tin nhi tử và phi tần của mình có thể làm tổn hại hắn, làm ra chuyện hoang đường này.
Con hắn, chẳng lẽ trừ mấy đứa lão thất, lão tam, lão cửu ra, đều là một đám không để phụ hoàng này vào mắt?!
Nghĩ đến lão Thất, lại nhớ đến Lệ phi.
Lần tra ra được trong cung Lệ phi có nam nhân, hắn cũng nhận được tin tức.
Trong chuyên này nhất định có không ít kẻ động chân động tay, mà chắc hẳn không thể thiếu Kỳ quý tần.
Khi ấy hắn nể gia thế của Kỳ quý tần, mà hắn cũng còn đang ham mê mới lạ, không nỡ tử bỏ.
Vậy nên hắm mới truy phong cho Lệ phi, lại bồi thường vật chất cho lão thất, thậm chí đưa lão Thất cho hoàng hậu nuôi nấng.
Dù chưa đổi lại vị trí trong gia phả nhưng cũng có ý định chờ hoàng hậu sinh xong rồi cùng làm.
Hiện giờ, chẳng những khiến lão Thất mất mẫu thân, còn khiến mẫu thân y mang tội bất trung mà tự vẫn.
Những nữ nhân này còn đáng sợ hơn rắn rết!
Người không làm thì bị oan, kẻ làm lại tiêu dao khoái hoạt.
Trẫm lại không hay biết gì!
Tấn Thành đế bỗng thấy lạnh sống lưng, mấy nữ tử này nào có ai là yêu kiều mềm mại như hoa, rõ ràng là một lũ ăn thịt người.
"Ngậm máu phun người!!!" Kỳ quý tần muốn nhào tới xé nát Chỉ Tuyết nhưng bị thị vệ ngăn cản.
"Hoàng thượng, người phải tin thần thiếp, có kẻ thông đồng với Chỉ Tuyết vu hãm thần thiếp." Kỳ quý tần lại khóc váng lên."Chỉ dựa vào mấy phong thư, sao có thể định tội thần thiếp!"
Tấn Thành đế cả giận nói: "Ngậm miệng, chặn miệng ả cho trẫm! Trẫm không muốn nghe bất cứ lời nào từ cái miệng bẩn thỉu của ả!"
Đầu tiên là thả chó cắn người gây thương vong vô số, hiện giờ hại hoàng hậu, lão Thất nằm liệt giường, sau lại xui khiến thái y giả vờ mang thai.
Ngang ngược vô lý, không kiêng nể ai, xem hậu cung là hậu hoa viên nhà mình, Tấn Thành đế giờ mới thấy rõ bộ mặt của nữ tử hắn từng cho là ngây thơ khả ái này.
Thị vệ vo một nắm vải, nhét vào miệng Kỳ quý tần.
Kỳ quý tần nhìn sang Chỉ Tuyết đang dập đầu nhận tội, ánh mắt tựa như ăn tươi nuốt sống.
Nhị hoàng tử thay quần áo xong, trên đường lại gặp phải quốc sư, bị lỡ chút thời gian, bấy giờ mới chạy đến.
Khi y vội vàng tiến vào Trương Ninh cung, Tấn Thành đế trông thấy, liền quát: "Trói Thiệu Hoa Dương lại, lôi vào đây!"
Thiệu Hoa Dương còn chưa kịp rõ đầu cua tai nheo đã bị binh lính trói lại, không hiểu vì sao, "Phụ hoàng, con đã làm gì sai? Chuyện này là thế nào?"
Y đường đường là Tấn triều nhị hoàng tử, sao có thể bị đối đãi như vậy trước mặt mọi người.
Thiệu Hoa Dương bị đưa đến Trường Ninh cung điện phía trước, hắn thấy được nơi này một mảnh hành hình sau bê bối, lại nhìn đến hắn phân phó Tưởng thái y cũng bị hoàng đế cột vào một bên, ẩn ẩn đoán được cái gì, cũng không kịp đi sinh khí.
Thầm nghĩ không ổn! Chẳng lẽ, trúng kế!
Hiện giờ y cũng không có thời gian nhìn mặt đám huynh đệ đang làm ra vẻ đạo mạo, chỉ biết phải nhanh chóng ôm lấy cây đại thụ hoàng đế này mới được.
Tấn Thành đế tựa như thất vọng tột cùng, giọng nói mang nghẹn ngào: "Lần này trước mắt tất cả mọi người, trẫm cũng không muốn lừa gạt.
Hoa Dương, phụ hoàng từng có ý định lập ngươi làm thái tử."
Thiệu Hoa Dương quỳ trên mặt đất, nghe vậy, nháy mắt tràn ngập vui sướng, mặt mày sáng rọi.
Các hoàng tử dưới kia không ai biểu hiện giống ai.
Tấn Thành đế dừng một chút mới nói tiếp: "Nhưng ngươi khiến ta quá thất vọng rồi Ngươi xem xem, ngươi đã làm gì!"
Ngươi muốn loại nữ nhân nào mà phụ hoàng có thể không ban cho ngươi? Vì sao nhất định phải là nữ nhân của trẫm.
Tấn Thành đế đem xấp thư tình kia ném xuống trước mặt Nhị hoàng tử, có lẽ vì thất vọng tột cùng, tức giận cực điểm mà gương mặt trái lại có vẻ bất lực.
Nhị hoàng tử bị trói hai tay, không mở được giấy.
Nhưng khi nhìn qua mấy hàng chữ lộ ra, đó là bút tích của y!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Vẻ mặt của y cũng kinh ngạc giống hệt Kỳ quý tần khi nhìn thấy mấy lá thư, nhưng trong mắt Tấn Thành đế lại giống như bọn họ đã đến tình cảnh này mà con ngoan cố che giấu.
Người khác tuy rất hiếu kỳ muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng Tấn Thành đế sao có thể cho ai biết nội dung mấy lá thư này.
Tất cả mọi người chỉ biết, nhị hoàng tử, không cần biết đã viết gì, nhưng thời thế sắp đổi.
Nhị hoàng tử vượt qua cảm xúc kích động phẫn nộ ba đầu.
Biết rõ Tấn Thành đế đã khẳng định đây là sự thật thì không thể nói dối được nữa, y bình tĩnh trở lại: "Phụ hoàng, nhi thần không viết những lá thư này.
Nhi thần dám thề với trời, nếu biết nội dung trong thư, hay từng tự mình đề qua một chữ, sẽ tự hạ mình làm thứ nhân."
Phát thề độc, mà ở thời đại tin thần tin quỷ này, lời thề cực kỳ quan trọng.
Đối với hoàng tử mà nói, biếm làm thứ dân còn nặng nề hơn cái chết.
Dám nói ra lời thề cay độc như vậy, có thể thấy y hạ quyết tâm to lớn nhường nào, cũng có thể khiến người khác nhìn ra, tuy nhị hoàng tử có nhiều khiếm khuyết, nhưng thời khắc mấu chốt cũng dám cương quyết.
Tấn Thành đế ban đầu vốn rất bình tĩnh, giờ cũng có chút do dự.
Lão nhị là đích tử của hắn, thường ngày có chút tự đại, thật giống hắn thời trẻ, cho nên không tránh được bị người khác ghen ghét.
Nếu nói y và Kỳ quý tần bị kẻ khác mưu hại cũng không phải không có khả năng.
Nói cho cùng, Tấn Thành đế trong thâm tâm không dám thừa nhận, cho nên hắn vẫn thiên về hướng có kẻ vu hãm.
Dù chứng cứ trước mắt rành rành, nhưng vẫn cố lừa dối bản thân.
Hắn sủng ái nhi tử không ít, nếu tính kĩ ra, lão đại, lão nhị, lão tam, lão lục, lão bát, lão cửu, lão thập nhị, thập tam, thập ngũ...Nhiều nhi tử như vậy, nhưng hắn sủng hơn ai hết, chính là đứa đích tử này.
Đứa bé này quá giống hắn, không kiêng nể gì, chuyên đi gây họa, có chút kiêu căng tự đại, cho nên dù lão nhị gây tai vạ lớn đến đâu, hắn cũng xử lý nhẹ nhàng.
Trên mặt đại hoàng tử Thiêu Mộ Tiễn thoáng qua chút hiểm độc.
Y biết ngay sẽ là như thế, lần nào cũng là như thế!
Hoàng đế xem ra chiều con đến không biên giới, nhìn coi lão Thất bị lão nhị hành hạ cho thành cái bộ dạng gì, vậy mà cũng chỉ bị bắt chép phạt vài câu.
Lão Thất kia bị một nhát trí mạng, chẳng qua cũng chỉ mời thái y đến khám.
Lão Nhị vừa đến, như thể cái gì cũng được bỏ qua.
"Lão Cửu, chiêu này của ngươi cũng không linh rồi! Ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi sao?" Đại hoàng tử nhẹ giọng trào phúng, y đang bực tức thật sự.
Đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn thân là trưởng tử, đương nhiên không vừa mắt Thiệu Hoa Dương đủ điều.
Chỉ vì đối phương là đích tử là có thể cao hơn y một cái đầu, y sao có thể cam tâm.
Lần này y và Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du tạm thời liên thủ, cũng không phải hai người bọn họ kết minh với nhau.
Cả hai vốn không cùng lập trường, không có khả năng đứng chung chiến tuyến.
Chỉ là muốn nhân cơ hội này đánh sập tòa núi cao lão nhị chắn trước mặt mà thôi.
Nhưng lại không ngờ, đến tình cảnh này mà lão nhị vẫn còn có thể ngăn cơn sóng dữ?
Quả nhiên, vẫn khó quá sao?
Kỳ quý tần bị trói chặt một bên, nhìn Nhị hoàng tử dần dần thuyết phục được Tấn Thành đế, cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Chỉ cần quan hệ của bọn họ không bị phanh phui là có thể bình yên vô sự.
Đức phi đứng một bên quan sát tình hình, yên lặng đưa mắt nhìn Phó Thần, sau đó mới khẽ khàng ra hiệu cho thái giám Ngũ Lăng đi theo bên cạnh Thiệu Hoa Dương.
Ngũ Lăng bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất, ngay trước ánh mắt không sao tin nổi của Thiệu Hoa Dương mà nói: "Nô tài là thái giám theo hầu Nhị hoàng tử, có chuyện muốn tâu."
Tấn Thành đế cũng có chút ấn tượng với Ngũ Lăng, đúng là người thường xuyên đi theo bên cạnh Thiệu Hoa Dương.
"Ngươi muốn nói cái gì? An Trung Hải, ngươi đi qua đó nghe."
An Trung Hải bước xuống.
Ngũ Lăng ghé sát lỗ tai Hải công công, nói qua sự tình.
Hải công công liếc mắt nhìn Kỳ quý tần.
Kỳ quý tần có chút thấp thỏm, ả không muốn vừa có cơ hội lay chuyển, giờ lại xuất hiện thêm biến cố.
"Ngũ Lăng!" Thiệu Hoa Dương đối với Ngũ Lăng tương đối tín nhiệm, không thể ngờ ngay lúc này lại bị phản bội.
Bấy giờ y mới ý thức được có chỗ nào đó không đúng.
Hôm nay trước khi ra khỏi cửa, vì sao vũ cơ bỗng nhiên bất cẩn khiến đồ nướng rơi vào người y? Mà Ngũ Lăng lại vừa lúc mang quần áo tới? Chỉ sợ là đã sớm có mưu đồ.
Ngũ Lăng là mật thám của ai?
Ngũ Lăng vốn là hoàng hậu ban cho y, là người trung tâm không chút hai lòng.
Mẫu hậu, vì sao người lại hại ta?
Nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Khi An Trung Hải thuật lại lời của Ngũ Lăng cho Tấn Thành đế, Tấn Thành đế nghe xong bỗng nhiên ngồi xổm xuống, kéo áo Thiệu Hoa Dương.
Trong lúc phẫn nộ, áo Thiệu Hoa Dương bị xé toác ra một mảng lớn.
Tấn Thành đế tựa như đang tìm thứ gì, không rõ hỉ nộ đứng lên, nói với An Trung Hải: "Ngươi xem đi."
An Trung Hải cầm mảnh vải áo kia lật tới lật lui, ghét sát mắt vào nhìn, tựa như không muốn hàm oan cho Nhị hoàng tử nên cố hết sức lực, cuối cùng đưa ra kết luận: "Quả thật là cuộn mà nô tài đã đưa đi."
Tấn Thành đế thống khổ che mặt.
Thực ra thứ Tấn Thành đế sai An Trung Hải tìm chính là chỉ khâu trên mảnh quần áo kia.
Nói đến cũng thật đúng dịp, Tây Vực thượng cống tuyết vân ti.
Bởi vì khi ấy phi tử được sủng ái nhất là Kỳ quý tần, cho nên chỉ có một cuộn chỉ như vậy, Tấn Thành đế liền ban cho Kỳ quý tần.
Lúc hắn sủng ái phi tử nào thì đều không nói đạo lý.
Tấn Thành đế ban cho đủ thứ này nọ, Kỳ quý tần sao có thể nhớ đến một cuộn chỉ nhỏ.
Mà nhìn thứ chỉ này cũng chẳng có gì khác loại chỉ thông thường, ai biết lại trân quý như vây.
Nếu biết, ả cũng không đem đi may quần áo.
Đây cũng là chuyện Phó Thần hỏi Đức phi nhiều lần mới biết.
Kỳ quý tần cầm cuộn chỉ này đi may cho Nhị hoàng tử một bộ ngoại bào, một đôi giày, cũng chính là bộ Ngũ Lăng mang đến cho Nhị hoàng tử thay ngày hôm nay.
Đức phi cũng không ngờ, phái ra không biết biết bao nhiêu thám tử, bỗng nhiên chỉ làm một việc nhỏ bé không đáng kể như vậy mà lại trờ thành mấu chốt, giúp bọn họ chuyển bại thành thắng.
Đức phi áp chế sự nghi hoặc trong lòng, như có như không mà ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Thần đang đứng cạnh quốc sư.
Còn nhớ rõ hôm ấy, trong ánh nến vàng, thanh âm bình tĩnh của nam tử này thổi khẽ bên tai.
"Nữ tử chỉ cần có tâm, đều sẽ làm."
Chỉ cần có tâm, nhất định sẽ may cho người trong lòng vài bộ quần áo, đây chẳng phải điều quá bình thường ở thời cổ đại hay sao?.