"Cái gì!" Toàn bộ cơ mặt thái hậu run rẩy kịch liệt, tựa như không thể chấp nhận sự thật này, ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát, "Mau, mau tới đó."
Sư phó pha trà trực đêm cùng Phó Thần cùng toàn bộ thái giám cung nữ hầu hạ bên ngoài đều tất tả chạy tới.
Thái hậu lảo đảo ngả nghiêng muốn lao đến chỗ có ánh lửa.
Đại cung nữ muốn chạy lên dìu, thái giám cũng không yếu thế muốn biểu lộ lòng trung, nhưng vừa tiến đến đã bị xua ra, thái hậu nổi giận nói: "Mau đi dập lửa đi, lúc này còn ân cần cái gì? Nếu nha phiến của ai gia gặp chuyện gì, tất cả các ngươi đều phải chịu tội.
Thường ngày thái hậu cũng rất để ý những thái giám cung nữ biết tranh thủ tình cảm.
Đám người kia ai cũng nói kính trọng bà từ tận trong tâm khảm, dù có là lời nịnh nọt, bà ta cũng để cho ít mặt mũi.
Nhưng đến lúc này mà còn muốn nhân cơ hội lấy lòng, đúng là vuốt râu lão hổ.
Thái hậu có thể xem là người tương đối nghiêm nghị, đồng thời cũng không mấy đi vẻ hòa ái của người bề trên.
Nhưng kể từ khi hút nha phiến, bà ta như trở thành con người khác, chỉ cần nhắc đến nha phiến là quyết không thương lượng.
Nếu không phải để giữ gìn quan hệ với bà, hoàng thượng cũng không nhân vụ ác khuyển quấy rối kia mà "lừa gạt" Kị Tang quốc cống thêm nha phiến bồi tội.
Đương nhiên, chuyện lợi dụng sự vụ ác khuyển lừa gạt người ta, Tấn Thành đế cảm thấy mình quả thật anh minh thần võ làm sao.
Hắn cũng móc riêng ra một ít, chia cho lão Tam thân thể yếu đuối từ nhỏ, lão Tứ bị bệnh ở mắt và lão Thất có độc trong người, xem như ban ân.
Từ khi thấy rõ tấm lòng chân thành của lão Thất, Tấn Thành đế bắt đầu "bồi thường" nhiều hơn cho mấy nhi tử khiếm khuyết này.
Ở hoàng cung Tấn triều, trước các cửa chính của cung thường đặt mấy vại nước lớn, dùng khi đối phó hỏa hoạn.
Một số cung điện còn dựng hồ nước riêng, lại càng tiện lợi hơn.
Phó Thần lẩn vào trong đám người, cùng những thái giám khác chạy đến nơi xảy ra chuyện không may, Tiến Lặc phòng.
Kiến trúc hoàng cung Tấn triều hầu hết đều từ gạch gỗ, chẳng may bắt lửa sẽ rất khó không chế, cho nên mới có loại công việc là tuần tra ban đêm.
Lúc Trần Tác Nhân còn tại thế, công việc của hắn chính là như vậy, ở đâu xảy ra hỏa hoạn, bọn họ sẽ lập tức chạy đi thông báo.
Mà Phó Thần biết rõ, hỏa hoạn lần này không thể dễ dàng dập tắt như thế.
Hắn cố ý bố trí một chút để lửa mau chóng lan, dùng thêm chút vật dẫn cực kỳ dễ cháy, khống chế tốt thời gian để nếu bên chữa cháy có chạy tới thì cũng không cứu được mười mấy thùng nha phiến kia.
Mà những thứ bên trong thùng đã sớm "biến chất" từ lâu rồi.
Rất nhiều người chạy tới, Phó Thần thậm chí còn thấy Ngự lâm quân và Ngự tiền thị vệ, trong đó có hai người quen.
Một là đô đốc Ngạc Hồng phong đang chỉ huy lính duy trì trật tự.
Hai là Lương Sách vừa mới giúp đỡ Phó Thần ở Lệ hình xử mấy ngày trước.
Có qua có lại, Phó Thần gặp Ngạc Hồng Phong, khi biết cấm vệ quân cần thêm người thì liền nói mình có quen biết với một người canh cửa rất có ý thức trách nhiệm ở Lệ Hình xử.
Lương Sách cứ thế gặp thủ trưởng mới, chuyển nơi công tác, tiến chức thăng quan.
Lương Sách thấy Phó Thần nháy mắt ra dấu, lấy cho hắn mấy túi nước, nhắc hắn tận lực dập lửa từ phía sau.
Cứu hỏa chính là công việc nguy hiểm dễ mất mạng, dập lửa từ đàng trước chẳng khác nào đánh địch trực diện.
Phó Thần cũng theo những người khác, mang túi nước ném vào đám lửa.
Túi nước là biện pháp cứu hỏa tương đối xưa cũ.
Ném túi vào lửa, đợi lửa thiêu cháy túi, nước sẽ tràn ra.
Ánh lửa hừng hực chiếu vào từng giương mặt.
Thái hậu nhìn hỏa thế hầu như không hề suy giảm, chỉ trực lao vào đó luôn.
A phù dung chính là mạng của bà ta, Kị Tang quốc đã dâng toàn bộ số họ có cho Tấn quốc, cho nên tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất.
"Đừng ngăn ai gia, ai gia phải vào trong!" Một đám thái giám cung nữ nào dám để bà ta xông vào đám cháy, chỉ biết ra sức giữ chặt.
Ngạc Hồng Phong vừa thấy tình hình không ổn, liền nói với binh lính bên cạnh: "Còn không mau mời hoàng thượng lại đây!"
"Đều vào hết cho ai gia, mang nha phiến của ai gia đến đây!" Thái hậu bỗng nhiên nói.
Lửa lớn như vậy, ai dám xông vào trong, vậy có khác nào không thiết sống nữa?
Mấy cung nữ thái giám đang ngăn thái hậu kia, sức lực có chút suy giảm trong nháy mắt.
Trên mặt bọn họ đầy vẻ do dự, đã là người ai chả sợ chết, nhất là bị lửa thiêu còn đau đớn hơn vạn phần.
Biểu tình trên mặt bọn họ đều bị thái hậu ghim vào mắt, cười lạnh nói: "Vừa nãy không phải một đám đều kêu chân thành sao, bây giờ lại không có ai chủ động đứng ra lấy nha phiến cho ai gia sao?"
Dập lửa chỉ cần đứng ngoài, chứ ai lại cố tình chạy vào trong cứu mấy thùng thuốc lá, đầu óc chắc chắn có vấn đề.
Bọn họ muốn lấy lòng thái hậu, nhưng trước tiên là phải giữ được mạng đã.
Thái hậu nhìn về phía Lý Tường Anh đang chạy tới, chỉ thấy lão thái giám này không nói hai lời liền quỳ xuống xin thái hậu thỉnh tội.
"Lý Tử, ngươi đi đi, nha phiến của ai gia giao cả cho ngươi." Thái hậu rất sủng ái Lý Tường Anh, đương nhiên là vì lão thái giám này rất có tay nghề đốt thuốc.
Lượng đốt bao nhiêu, châm lửa thế nào, hút thuốc ra sao, đều phải có chủ ý.
Lần này nha phiến được tiến cống nhiều như thế, liền giao hết cho Lý Tường Anh, hôm nay lại bỗng dưng xảy ra chuyện.
Trước khi Phó Thần lấy cớ đi tiểu đến đến Tiến Lặc phòng, hắn cũng thấy người của Lý Tường Anh đứng ở cửa.
Hắn đã sớm đoán được, cho nên lúc đi Giám Lan viện thăm Lưu Túng, hắn thuận tiện đến phòng Diệp Tân, bảo Diệp Tân nghĩ cách dụ đám người của Lý Tường Anh đi.
Diệp Tân nằm liệt giường mấy tháng, tuy không thể cử động nhưng nhân mạch so với Phó Thần thì rộng hơn nhiều.
Gã còn đặc biệt quen biết phần đông thủ hạ của Lý Tường Anh, làm việc cũng rất nhanh nhẹn.
Tựa như gã nói, để sau này không bị Lý Tường Anh xử lý, gặp thời điểm thích hợp, bọn họ cũng có thể tạm thời hợp tác với nhau.
Người canh gác bị hai dũng sĩ thủ hạ của Thất hoàng tử thay thế.
Hắn nhờ mấy người này rót nước vào rương, bỏ thêm vôi sống, lập tức sẽ xảy ra phản ứng hóa học oxy hóa canxi, khiến a phù dong đều bị tiêu hủy.
Trong chuyện này, từ điều phối người, thời gian, lượng dùng, từng bước đều phải tính toán chuẩn xác, đảm bảo không ai phát hiện.
Lợi dụng nhân mạch duy nhất để phát huy tác dụng đến mức tối đa, vào nhiều thời điểm, một cộng một lại lớn hơn hai, đây chính là điều hắn học được trong thời gian làm giám đốc nhân sự.
Lý Tường Anh trừng mắt nhìn những thái giám thất trách kia, chỉ hận không thể đem chúng đi phân thây vạn đoạn, miệng không ngừng cầu xin, "Đều là lỗi của nô tài, cầu thái hậu khoan dung!"
Lão chỉ nhận sai, lời nói hoàn toàn không đề cập đến chuyện xông vào cứu thuốc.
Chỉ cần là người thì đều biết rõ, chạy vào trong làm sao còn mạng trở ra? Ai biết nha phiến này cất ở đâu, cất thế nào? Toàn bộ Tiến Lặc phòng còn lớn như vậy?
Thái hậu tức giận suýt ngất, đang định phát tiết một trận.
"Nô tài nguyện đi." Bỗng nhiên, một âm thanh kiên định vang lên, trong tình huống hỗn loạn này, nghe càng có vẻ đột ngột.
Là Phó Thần, thái hậu không có ký ức gì về tiểu thái giám này.
Bất cứ bề trên lớn tuổi nào cũng không đặc biệt để tâm đến một tiểu nô tài, đặc biệt là Phó Thần hôm nay chỉ đến để đổ bô, thái hậu căn bản còn không thèm bố thí cho hắn một ánh mắt nhỏ nhoi.
"Tốt, tốt lắm! Đây mới đích thực là trung lương, mới đích thực là hiếu tâm! Hảo nô tài! Thái hậu nói mấy tiếng tốt, quan sát thật kỹ tiểu thái giám mi thanh mục tú này, càng nhìn càng thuận mắt, "Tiểu gia hỏa, nếu người sống sót trở ra, ai gia nhất định ban thưởng cho ngươi."
"Là chuyện nô tài nên làm, sao có thể xin người ban thưởng?"
Lý Tường Anh đứng bên cạnh cũng lấy làm khiếp sợ, lão không nghĩ Phó Thần lại không tiếc mạng như thế, ánh mắt nhìn Phó Thần như nhìn một người chết, lão không cho rằng Phó Thần có thể sống qua trận này.
Phó Thần không buồn để ý tới lão đang nghĩ cái gì, dứt lời liền chạy đến bên vò nước, trước ánh mắt chần chừ muốn nói lại thôi của Lương Sách, tưới đẫm nước lên người, sau đó lại tẩm ướt khăn che kín mặt, tận lực giảm bớt khói bụi xông vào mũi.
Lúc này đã là nửa đêm, người trong cung thường ngủ sớm, hoàng cung lại rộng, đừng nói là hoàng đế, các phi tử sống cách đó không xa vẫn còn chưa chạy đến nơi.
Sóng nhiệt nóng bỏng ào ạt tạt về phía Phó Thần.
Hắn cố hết sức tránh những nơi nguy hiểm, dựa vào trí nhớ mà tìm đến thùng nha phiến hắn cố tình đặt ở cửa.
Hắn đã sớm tính toán tốt, dựa vào chấp niệm của thái hậu, dám hy sinh tất cả mọi người để đổi lấy mấy thùng nha phiến, đã vậy thì chẳng bằng hắn đóng vai "kẻ hy sinh."
Nha phiến, cho, đương nhiên phải cho.
Nhưng số lượng thì do hắn định đoạt.
Chỉ có một thùng, bà ta cứ tiết kiệm mà dùng đi.
Mà một thùng này cũng là thùng duy nhất hắn không thiêu hủy.
Nếu như đốt toàn bộ, nhất định sẽ không xong.
Người nghiện nha phiến mà không có thuốc sẽ thành chó cùng rứt giậu, mà hắn thì cần chuyện này kéo dài thêm một thời gian.
Thái gậu siết chặt gấu áo, hai mắt đăm đăm nhìn về phía cửa, hy vọng thấy tiểu thái giám dũng cảm kia xông ra từ bên trong.
Không cần biết thái giám này chỉ tỏ ra mặt hay thật sự trung thành.
Dám đánh cược với tính mạng để xông vào như vậy cũng là vô cùng hiếm hoi, đáng quý.
Ngạc Hồng Phong vừa chỉ huy binh lính dập lửa, vừa quay sang Lương Sách, nhỏ giọng hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
Lúc này không có ai chú ý đến bọn họ, "Thái hậu muốn nha phiến, Tiểu Phó công công xông vào lấy rồi."
Hôm nay Ngạc Hồng Phong trực dêm, không về nhà mình.
Chắc là vận khí hắn không tốt, cứ lần nào trong cung xảy ra chuyện không may cũng là hắn bị lôi tới, lỡ may có vấn đề gì thì lại phải gánh trách nhiệm.
Hắn nhìn lửa cháy ngùn ngụt, chép miệng thấp giọng cảm thán, "Vị Tiểu Phó công công này, cũng thật khó lường."
Hắn quả nhiên không nhìn lầm người, tiểu thái giám này quả thực đáng kết giao.
Tuổi còn nhỏ mà có thể móc nối quan hệ một cách rất tự nhiên, không hề đường đột với nhiều quý nhân trong cung.
Ngay cả chính hắn còn đang nợ tiểu công công này một cái nhân tình.
Nhờ chuyện xử lý thái giám chuyên lăng ngược nô tài Trương Kỳ mà giờ đây, rất nhiều cung nữ thái giám thay đổi thái độ hoàn toàn với hắn, cực kỳ chân thành.
Tỷ như lúc hắn đi lấy nước lần này, chỉ trong thoáng chốc đã tập trung được rất nhiều người ở khu vực lân cận.
Mà mấy người kia đều thật lòng cảm kích hắn nên mới tận lực giúp hắn làm việc.
Chỉ có mình hắn biết, sự cảm kích này vốn dĩ thuộc về Phó Thần.
Sau vài lần ở chung, hắn mơ hồ có cảm giác, Phó Thần này không hề tầm thường như vẻ bề ngoài.
Nếu hắn đã đi vào thì chắc chắn có thể đi ra.
Hắn sẽ không để cho mình chết uổng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người vẫn chưa xuất hiện.
"Tên kia chắc là chết rồi!"
"Đáng đời thôi, ai bảo nhiều chuyện."
"Ai khiến hắn gây sự chú ý, thằng ngu!"
Mấy nô tài khác thấp giọng trào phúng, ai nấy đều tin rằng, Phó Thần nhất định đã vùi mình trong biển lửa.
Lúc này, hoàng thượng dẫn Thất hoàng tử chạy tới, bọn họ là những người đến nhanh nhất.
Hoàng thượng lập tức hỏi thái hậu có bị thương không.
Tấn triều lấy hiếu trị quốc, quan hệ giữa hắn và thái hậu nhìn bề ngoài cũng không tồi chút nào.
Thất hoàng tử cũng ở Dưỡng Tâm điện.
Dù trên mình có thương tích như nghe thấy chỗ thái hậu xảy ra chuyện cũng nhất quyết muốn đến xem, khiến hoàng đế cảm động không thôi.
Thiệu Hoa Trì được nô tài bên cạnh thông báo, biết Phó Thần ở bên trong, tim như bị ai bóp siết đến không thở nổi, cặp mắt tối đen nhìn chằm chằm vào đám cháy.
"Cột nhà sụp rồi!" Có người kinh hãi kêu lên.
Tiếng loảng xoảng nổ vang, toàn bộ Tiến Lặc phòng gần như sập xuống.
Tất cả mọi người đều cho là Phó Thần không còn khả năng sống sót.
Tiểu thái giám này chỉ vì chạy vào lấy nha phiến mà bị chết cháy, may sao bọn họ không có ngốc đến vậy.
Vẻ mặt thái hậu cũng sụp đổ theo, nha phiến của bà ta, thái hậu nhũn người ngã lăn ra đất, khóe mắt chảy lệ ròng ròng, "Hoàng đế, nha phiến.......nha phiến a a a !"
Tấn Thành đế vội vàng đỡ thái hậu, "Mẫu hậu, người nhất định phải bảo trọng thân thể!"
Lý Tường Anh nhìn chằm chằm đám lửa, khóe miệng hơi nhếch lên cười, nhưng vừa cười được một nửa, đã trở nên kinh hãi.
Trong phú chốc chỉ mảng treo chuông, lại có bóng người xông ra từ trong ánh lửa.
"Ra rồi!"
"Hắn còn sống!"
Những tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, mọi người đều nhìn về cánh cửa.
Phó Thần ôm một cái thùng đi ra, mặt lấm lem khói bụi nhưng khó giấu vẻ chân thành.
Hắn bước từng bước về phía thái hậu, mà mỗi bước chân kia như đạp vào lòng người, cực kỳ khó nhọc.
Hắn đến trước mặt thái hậu, quỳ xuống, dâng chiếc hòm lên.
"Thái hậu nương nương, nô tài chỉ cứu được một thùng, chỗ còn lại đều đã bị đốt sạch...Nô tài tội đáng chết vạn lần!" Phó Thần dường như rất tư trách vì mình chỉ có thể cứu được một thùng ra.
"Tốt, tốt!" Thái hậu kích động không nói nên lời.
Nghe thấy thái hậu đáp lại, Phó Thần tựa hồ yên tâm, ngã xuống ngất đi.
Sau đó liền được một nô tài đã đứng đó từ sớm đưa tay đỡ lấy, đó là người của Thất hoàng tử.
Thiệu Hoa Trì quỳ xuống nói với hoàng đế: "Phụ hoàng, tiểu thái giám này hầu hạ con nhiều ngày, giờ hắn lại vì cứu nha phiến mà ngất xỉu, nhi tử theo lý nên đưa hắn đến Trọng Hoa cung tĩnh dưỡng."
"Tri ân thì phải báo đáp, tiểu Thất làm vậy là đúng.
Tuy chỉ là nô tài nhưng có được lòng trung thành đáng quý.
Mau đưa hắn về cung của ngươi đi, đợi khi tỉnh lại, trẫm và thái hậu đều phải khen ngơi hắn." Tiểu thái giám này không phải đang đương sai ở phủ nội vụ và Hi Hòa cung của Mục Quân Ngưng sao, sao lại đến Duyên Thọ cung, phủ nội vụ bây giờ ai quản, sao lại để một thái giám cấp từ tam phẩm đi làm mấy việc cỏn con như hạt vừng hạt đậu thế này?
Thất hoàng tử hành lễ với hoàng đến và thái hậu xong liền sai người đưa Phó Thần đi.
Phó Thần, ngươi vẫn luôn nói ta tàn nhẫn, nhưng ngươi thì khác sao, tàn nhẫn đến mức dám tính toán cả mạng mình.
Tàn nhẫn đến độ ta phải kinh sợ.
Vì ở xa nên khi Thiệu Hoa Trì đưa người đi rồi, Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du mới chạy đến được.
Hắn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, ánh mắt hơi ngừng lại.
Người ngất xỉu kia chính là tiểu thái giám tên Phó Thần?
Phó Thần mở mắt, thấy trướng mạn trên đỉnh đầu, phản ứng đầu tiên của hắn, nơi này không phải nơi hắn ở.
Hắn cảnh giác nhìn quanh, liền thấy Thiệu Hoa Trì vẫn ngồi bên giường không nhúc nhích mà quan sát hắn, tựa như suốt đêm không ngủ.
Là thiên điện ở Trọng Hoa cung?
Mặt Thiệu Hoa Trì không chút thay đổi, khí thế ngưng đọng, tựa một phong tượng đá.
Phó Thần động thân ngồi dậy, giọng hơi khàn khàn, "Điện hạ, nô tài..." Sao lại ở đây?
Hắn đã bố trí sẵn môt chỗ ẩn nấp tức thì ở Tiến Lặc phòng, tạm thời có thể tránh được lửa đốt, tính toán thời gian ra ngoài sao cho đạt hiệu quả tốt nhất.
Ngất xỉu chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi.
Sau khi Thất hoàng tử tới, hắn được đưa đi trước mắt hoàng thượng và thái hậu, tâm tình thả lỏng một chút liền ngủ thiếp đi luôn.
Thiệu Hoa Trì cử động, y nghiêng mình lại gần Phó Thần.
Ngay lúc Phó Thần không ngờ tới, y nâng một bàn tay, không chút kìm hãm mà vung sang.
Chát!
Phó Thần bị đánh đến lệch đầu.
Hắn không bận tâm đến ánh mắt lóe đầy cuồng nộ, tựa một con sư tử đang ngủ say thì bừng tỉnh, nhìn và phía Thiệu Hoa Trì vừa vung tay tát mình..