Đầu tiên, quốc yến được cử hành ở Chính Đức điện, sau đó tiến tới Điểm Giáng đài.
Nhắc đến quốc yến, đây là thịnh sự lớn nhất trong cung đình Đại Tấn.
Từ trước đó một tháng, phủ nội vụ cùng các thấp trị phủ liên kết với nhau, tập trung huấn luyện ít nhất ba trăm cung nữ thái giám, từ tư thái, động tác đến nói chuyện đều phải có chuyên gia phụ trách chỉ đạo.
Trong một tháng này, bọn họ không cần thượng sai, việc duy nhất cần làm là ngày hôm đó không để xảy ra sai lầm nào.
Chưa đến gần Chính Đức điện đã nhìn thấy, những cung nữ thái giám này mặc trang phục theo định chế, là loại thượng y cục mới cấp gần đây, từ đầu đến chân đều là thứ vải tốt nhất.
Chỉ riêng chuyện ăn mặc thôi đã tốn bây nhiêu chi phí, ai dám nói Tấn Triều không phải thiên triều thượng quốc, nơi nơi phải sùng bái.
Cho nên khi sứ thần hai nước cùng người của Bàn Nhạc tộc đến Chính Đức điện, dù có phải ép bản thân đi nữa cũng phải nói ra vài ba câu ca tụng.
Nước bọn họ không có lịch sử lâu dài cùng bề dày văn hóa, mà văn không chỉ nằm ở thi từ ca phú, còn ở phục sức, lễ nghi, mỹ thực...
Không so thì không biết, càng so càng thấy rõ mức độ chênh lệch to lớn nhường nào.
Bọn họ cứ như một đám người tối cổ chưa từng thấy văn minh, toàn thân đều lộ vẻ nghèo túng hủ lậu.
"Nương nương, cẩn thận bước chân, đường phía trước trơn lắm." Phó Thần nhẹ nhàng nhắc nhở.
Suốt dọc đường đi, hắn chỉ ngẩng đầu lên vài lần, đều vào những lúc cần thiết, làm cho xứng chức một nô tài ngoan ngoãn, thường ngày đi đường đông thì không nhìn đằng tây, không vô lễ nhìn thẳng, cẩn thận chăm lo cho chủ nhân từng ly từng tí.
Những quy củ này, nô tài nào cũng hiểu, nhưng không phải ai cũng làm tốt, chính vì thế mới phân ra đẳng cấp cùng mức độ sủng ái cao thấp.
Đám thái giám lủi thủi đi phía sau đến giờ mới hiểu được, vì sao giữa đám nô tài đông như cá diếc qua sông mà Phó Thần có thể nổi bật như thế, chỉ nhìn thôi cũng học được đủ điều.
Mục Quân Ngưng ừ một tiếng.
Lúc ở bên ngoài, thái độ của nàng đối với Phó Thần chỉ như với hạ nhân bình thường, điều này cả hai đều ngầm thống nhất.
Nàng lạnh nhạt ưu nhã tiến và Chính Đức điện, thời gian vừa đúng.
Lúc này, hoàng thượng và thái hậu còn chưa tới, tới sớm quá thì hơi hấp tấp, tới muộn quá thì bị nghi kị là không nể mặt hoàng thượng.
Mấy người từng thân thiết với Phó Thần trước kia cũng ở bên trong.
Bọn họ được phân công nhiệm vụ khác nhau, dù thấy Phó Thần cũng không chớp mắt một cái, tuân thủ đúng lễ nghi.
Chính Đức điện rất dài, trải thảm đi đường ở chính giữa, bàn thiện thực được bày chỉnh tề hai bên, vị trí sắp xếp cũng phải theo quy định.
Trước khi khai quốc yến, cả mấy Thiện Thực phòng đều phải dốc hế công suất hợp tác với nhau, cho nên buổi tiệc hôm nay mới có thể xưng là thiên hạ đệ nhất ngự thiện, bình thường chỉ có tiệc tất niên mới trang trọng như thế.
Yến hội là chuyện nhỏ, dùng một bữa cơm này nhằm phô trương thanh thế với cho các nước sứ thần thấy khí độ của đại quốc mênh mông mà khiếp sợ mới là chủ yếu.
Vị trí của bọn họ không quá xa cũng không quá gần, phía sau là hữu tham tán của Kị Tang Quốc, xa hơn chút nữa là Bàn Nhạc tộc.
Thiệu Hoa Trì ngồi cùng vài vị hoàng tử khác.
Khác với trước kia, giờ y được hoàng thượng sủng ái, lại thêm Bàn Nhạc tộc hỗ trợ, những hoàng tử trước kia không coi y cùng chung đẳng cấp, nay lại thân thiết hàn huyên, còn hỏi thăm vết thương trên vai Thiệu Hoa Trì thế nào rồi, Trọng Hoa cung có thiếu thốn gì không.
Trái lại, cửu hoàng tử chẳng hề tiến đến bắt chuyện, chỉ nâng chén xem như chào hỏi.
Phó Thần chỉ nhìn lướt qua một cách tự nhiên, sau đó lại nhu thuận cúi xuống hầu hạ Cẩn phi.
Nhìn cách sắp xếp này, Cẩn phi gần đây dường như có xu hướng trở lại hào quang xưa, vị trí còn cao hơn Lan phi một chút.
Hoàng thượng hình như quên mất chuyện nàng bị giáng cấp, vẫn an bài cho nàng theo phân lệ của Đứng phi, khiến người ta không đoán ra được hoàng thượng rốt cuộc nghĩ gì.
Vẻ mặt Lan phi có chút căng thẳng.
Cũng nhìn vị trí mà đoán, hoàng thượng cố ý không chú trọng đặc biệt đến hai tiểu quốc cùng một bộ lạc kia, còn cho bọn họ ngồi sau một số phi tử và trọng thần trong triều.
Hành động như thế cũng là một cách răn đe, thủ đoạn chính trị vào hàng thượng thừa.
Phó Thần không cho rằng Tấn Thành đế sẽ cân nhắc những chuyện này.
Một hoàng đế ngày ngày trầm mê trong mỹ sắc và đan dược sẽ không thể nào chú trọng tiểu tiết đến thế, chỉ có thể nói rằng có mấy quan viên thủ hạ của hắn năng lực đáng tin hơn hắn nhiều.
Sứ thần Kị Tang quốc là hữu tham tán, bên cạnh hắn cũng có chúc quan hầu hạ.
Người này có lẽ không muốn bị bẽ mặt tại đại điện nên không ngừng liếc mắt về phía Phó Thần.Tiểu quan kia không có hiểu biết gì về Tấn Triều.
Khi nhìn thấy những điện phủ xa hoa, tráng lệ, những quý nhân áo quần rưc rỡ, gã cũng sợ đến xanh mặt.
Sau đó, gã mới để ý đến hạ nhân ở đây.
Chẳng nói đâu xa, cái người đứng gần gã nhất kia, chẳng những dung mạo đẹp, giọng nói dễ nghe, nét mặt tươi cười, thần thái nho nhã biết tiến biết lui, thêm một phần thì quá, bớt một phần thì thiếu, ánh mắt linh động, tác phong lưu loát...!Người Tấn triều kia toát ra ý vị không thể tìm thấy ở bất cứ đâu, chỉ nhìn thôi cũng thấy toàn thân thư thái.
Gã không nhịn được mà cảm thán một câu, Tấn triều phải là địa linh sinh nhân kiệt mới có một nô tài như thế.
Gã cũng không muốn làm bẽ mặt mình, cứ thế mà học theo.
Phó Thần cúi xuống, tươi cười nhã nhặn gắp một ít tiểu thực trên bàn cho Cẩn phi, "Nương nương, mời khai vị."
Tiểu quan kia cũng học làm theo.
Phó Thần dừng gã cũng dừng, Phó Thần lui gã cũng lui, Phó Thần làm cái gì gã làm theo cái đó, học một cách chuyên chú, nghiêm chỉnh, nhưng mà cái hành động paste như vậy rất khiến người ta chú ý.
Thiệu Hoa Trì liếc mắt qua thấy một trò hề như vậy, liền bật cười.
"Thất ca đang nhìn gì thế, ở đó có gì thú vị, nói đệ nghe với được không?" Thiệu Tử Du ngồi bên cạnh lên tiếng.
Thiệu Hoa Trì nghe thấy Thiệu Tử Du chế nhạo, nhanh chóng thu ánh mắt về.
"Chỉ là nhớ tới bộ dạng thập bát đệ lúc không trả được bài cho thái phó, sợ đến mức trốn học, lại bị thị vệ bắt về."
Thiệu Tử Du nghe vậy cũng cười, nhưng mắt vẫn liếc về phía Phó Thần mấy lần, suy nghĩ sâu xa.
Thất ca, nếu ngươi thực lòng muốn quy phục ta, vậy thì thủ hạ tâm phúc của ngươi cũng có thể thẳng thắn khai báo với ta đi.
Sau đó, không ít người nhận ra tiểu quan của Kị Tang quốc chẳng hiểu sao lại biết lễ nghi của Tấn Triều.
Tuy học được nề nếp nhưng lại có gì đó giống như học vẹt, động tác đúng nhưng không có thần vận.
Bọn họ nhìn mà muốn phì cười nhưng lại cố gắng nhịn, trong lòng đều dâng trào cảm giác tư hào, kiêu hãnh.
Nhìn mà xem, ngay cả nô tài của bọn ta còn có thể khiến các ngươi bái phục, Tấn triều chúng ta đường đường đứng ở vị trí cho kẻ khác sùng bái.
Hữu tham tán kia hình như cũng phát hiện ra bàn bọ họ bị chút ý, quan sát một lúc mới thấy chúc quan của mình học theo động tác của hạ nhân của phi tử bàn bên trên !
Khuôn mặt hắn đỏ phừng phừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng tiếng Kị Tang mà thấp giọng quát: "Cút xuống, ngươi còn sợ không đủ mất mặt hay sao!"
Chúc quan kia không biết mình làm gì sai, mặt đầy hoang mang cùng với uất ức.
Mục Quân Ngưng cười khẽ, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Phó Thần cúi xuống, tưởng là nàng có gì cần sai bảo.
"Ngươi đó, có phải là rảnh rỗi quá rồi không, ngay cả sứ thần nước khác cũng phải bắt nạt một chút." Nàng cảm giác như Phó Thần cố ý chỉ dẫn cho đối phương xấu mặt.
Trong suy nghĩ của nàng, Phó Thần là loại người chuyên làm mấy chuyện tay không bắt sói như vậy, làm xấu mặt người ta xong rồi cũng chẳng ai dám phạt hắn.
Phó Thần nghe thế, làm vẻ mặt oan uổng, "Nô tài chỉ chuyên tâm hầu hạ nương nương."
Hắn làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi mà làm mấy việc vô thưởng vô phạt đó.
Nữ nhân này hình như đôi khi nghĩ về hắn quá mức phức tạp, chỉ một chuyện nhỏ cũng cho là hắn động tay động chân gì.
Sau đó lại lém lỉnh nói thêm một câu rất không giống hắn, "Nô tài không ngăn được người khác sùng bái."
Một người chững chạc đàng hoàng, hầu như chưa bao giờ đùa giỡn, bỗng dưng nở nụ cười tinh quái như vậy, chẳng những không khiến người ta thấy mình ngây thơ, trái lại còn thấy kỳ quái, ở hiện đại người ta nói là bán manh phản tác dụng.
Cẩn phi cười, lúm đồng điền như hoa, cảm thấy Phó Thần như thế thật thú vị.
Cảnh này bị Thiệu Hoa Trì thu cả vào đáy mắt, lồng ngực khe khẽ nhói như bị cái gì đâm.
Phó Thần chưa bao giờ trêu đùa y vui vẻ như thế?
Có lẽ là có, lúc y còn "si ngốc."
Dù biết Phó Thần chỉ giả bộ trước mặt Đức phi, hắn quá quen cách lấy lòng người khác, nhưng y không ngăn được nỗi chua xót không ngừng dâng lên trong lòng.
Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn chằm chằm hai người kia qua lại, không cách nào rời ra.
Thẩm Kiêu không ngồi cùng khu vực của quan viên.
Y được phân vào bàn của hoàng tộc, trên mặt lại có nét u sầu không dễ nhận ra.
Y chăm chú nhìn toàn bộ những người đáng chú ý trong điện, cố gắng tìm đối tượng khả nghi.
Tiếc rằng số người quá đông, chỉ dựa vào quan sát thôi thì không đủ.
Y đặc biệt chú ý đến bàn thất hoàng tử.
Những kẻ ám sát thất hoàng tử đều thất bại, nhưng từ đầu chí cuối, Thiệu Hoa Trì không hề để lộ chuyện này ra ngoài.
Sau khi Ngũ Hào phát ra thông điệp trước khi chết, toàn bộ vụ việc như bị chặt đứt, không để lại manh mối nào.
Xem ra chỉ có thể đợi đến lúc yến hội bước vào giai đoạn tiếp theo.
Lúc vào cung, người có thân phận nào cũng sẽ bị lục soát.
Bây giờ trên người y không có lợi khí nào để cắt ra máu, cho nên y "vô tình" đánh vỡ chén trà.
Ngay sau đó, có người hầu lập tức tiến đến thay cho y ly trà mới, nhưng Phó Thần vẫn âm thầm quan sát y lại thấy có điểm không phù hợp.
Động tác kia của Thẩm Kiêu rất tự nhiên, tựa như không quen với bữa tiệc tráng lệ mà lúng túng chân tay.
Nhưng Thẩm Kiêu rõ ràng không phải ít trải qua yến hội thế này, sao có thể bối rối đến độ đánh vỡ ly.
Sau đó, rõ ràng có cung nữ thái giám đứng hầu, vì sau y lại muốn tự mình nhặt mảnh vỡ.
Phó Thần cau mày, trong chuyện này nhất định phải có thông tin gì đấy.
Nhưng thông tin ấy, rốt cuộc nghĩa là gì?
Đang chia thức ăn cho Cẩn phi, Phó Thần bỗng nhiên cảm thấy mông mình bị ai chạm vào.
Không, nói chính xác là SỜ mới phải !
Cho dù chỉ trong tíc tắc thôi, nhưng động tác kia hết sức ngả ngớn, thậm chí còn có cảm giác kẻ này là kẻ lão luyện trên tình trường.
Chỉ một động tác sờ ái muội mà khơi gợi nhục dục rất rõ ràng.
Sát ý trong mắt Phó Thần chợt lóe.
Hắn cũng từng nhìn thấy ở Hỗn Đường tư, những thái giám có địa vị cao thường giở trò với một số tiểu thái giám xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, dáng người mảnh dẻ, lại mới vào cung.
Chỗ bị động đến nhiều nhất, chính là mông !
Kể từ khi lên chức, những kẻ trước kia từng có chút ý đồ với hắn cũng phải thu lại tâm tư.
Đã rất lâu rồi Phó Thần không bị khiêu khích trắng trợn như thế !
Phó Thần quay đầu nhìn, không thèm che giấu một tia sát khí.
Người trước mắt hắn là Tân Di mang vẻ mặt như cười như không.
"Ánh mắt này, thật khiến ta hưng phấn." Hai mắt Tân Di tỏa sáng, lâu rồi gã chưa gặp ánh mắt nào băng lãnh, phẫn nộ như sư tử bị chọc giận.
Đó là cơn thịnh nộ khi lãnh địa của bản thân bị xâm phạm.
Khẩu vị của Tân Di rất hỗn tạp.
Gã vừa thích kiểu ngoan ngoãn, nhu thuận như Túc Ngọc, dịu dàng như thế khiến gã thấy thoải mái, nhưng cũng thích hương vị thuần dương như Phó Thần.
Tuy là hoạn quan nhưng không hề che lấp được khí tức hung hãn.
Điều này kích thích dục vọng tận sâu trong lòng gã.
Vừa nãy nhìn cặp mông của Phó Thần, gã có chút xúc động, mà xúc động thì ra tay luôn.
Gã vốn bị Túc Ngọc hạ dược nên nhu cầu ở phương diện kia càng lúc càng lớn, mà đầu sỏ gây ra cũng chính là Phó Thần.
Nếu được cực phẩm cỡ này hầu hạ một phen, tư vị nhất định là tiêu hồn đến độ cả đời khó quên.
Mắt gã tựa như xuyên thấu quần áo Phó Thần, tưởng tượng cảnh người này không mảnh vải che thân.
Càng nghĩ càng kích động.
Gã đã mở miệng xin Lý Tường Anh, nhưng sau đó chuyện này lại có thông tin hư hư thực thực chuyện hai bên cấu kết, khiến gã có chút mất mặt với Tấn Thành đế, cho nên cũng không tiện nhắc chuyện Phó Thần.
Về phần Lý Tường Anh ra sao, gã cũng chẳng buồn nghĩ tới.
Dù sao tay họ Lý kia là cái gì, tự mình làm chuyện ngu xuẩn, đến trước mặt Tấn Thành đế không đánh đã khai cho nên mới bị bỏ tù.
Đối với loại người được việc thì ít hỏng việc thì nhiều như vậy, sao gã phải ra tay giúp? Tuy nhiên gã vẫn thầm cảm kích Lý Tường Anh, khiến gã không bỏ lỡ cực phẩm !
Dù Tấn Thành đế có không đồng ý, gã cũng muốn bắt trộm người này ra khỏi cung !
Chỉ là một tên nô tài, chẳng lẽ hắn biến mất sẽ có người truy cứu sao.
Lại nói, kể cả biết người bị gã mang đi, Tấn Thành đế chẳng lẽ còn vì một tên nô tài mà khiến hai nước khai chiến, đúng là chuyện hết sức hoang đường !
Cẩn phi nhận thấy Phó Thần dường như đang tức giận nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Phó Thần là người không bao giờ lộ rõ vui buồn, thật hiếm hoi mới có chuyện khiến hắn biểu hiện ra chút ít cảm xúc.
Nàng quay lại nhìn, chỉ thấy Tân Di tươi cười nâng chén kính rượu.
Chẳng ai lại đánh vào mặt kẻ đang cười, hai người đáp lễ xong, Tân Di cũng bỏ đi.
Nhìn hướng đi, hẳn là đến bàn sứ thần Kị Tang quốc láng giềng, có vẻ như chỉ tiện đường tại quan bàn Cẩn phi chào hỏi mà thôi.
Hành vi như thế cũng không quá đường đột, không thu hút sự chú ý của người khác.
Hai nhân vật quyền lực nhất trong cung còn chưa tới nên mọi người đi lại chào hỏi nhau cũng là chuyện bình thường.
Không bao lâu sau, thất hoàng tử cùng các hoàng tử khác cũng đến bàn này.
Lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm đặc biệt hăng hái.
Có lẽ y không vừa mắt Phó Thần nên cố tình đứng ngăn giữa Cẩn phi và Phó Thần.
Nhưng hành động này lại rất tiện cho Thiệu Hoa Trì.
Thừa dịp, Thiệu Hoa Trì đến cạnh Phó Thần, "Vừa nãy Tân Di làm gì?"
"Điện hạ, nếu nô tài muốn làm một việc, có khả năng ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, ngài có giáng tội không?" Ánh mắt Phó Thần hết sức bình tĩnh, khiến người ta không đoán ra được vừa nãy xảy ra chuyện gì.
Vẻ tức giận đã hoàn toàn tiêu tan trên gương mặt hắn.
Hắn vốn định tính kế lâu dài với Tân Di.
Ít nhất, theo đúng kế hoạch của Phó Thần, phải để vị thái giám quyền khuynh triều dã này ra khỏi biên giới Tấn triều mới trúng chiêu là tốt nhất.
Nhưng trước ánh mắt tràn đầy thâm ý của Tân Di dành cho hắn ban nãy, Phó Thần có một chút dự cảm bất an.
Hắn có chút am hiểu tâm lý cùng ánh mắt kẻ khác, bản thân cũng là người tương đối mẫn cảm, thứ linh cảm không lành này khiến hắn không thể không đề phòng.
Hắn không muốn cuộc so tài với Thẩm Kiêu và thế lực sau lưng y xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ta chưa từng dễ dàng giáng tội cho ngươi, có chuyện gì?" Lúc trước không nhắc tới, Thiệu Hoa Trì xem như quên đi những chuyện hỏng bét mình gây ra.
Nếu có thể quay ngược thời gian, y nhất định sẽ thu phục Phó Thần ngay từ đầu.
Lúc này, các hoàng tử đã bắt đầu rời bàn Cẩn phi.
Mắt thấy không còn thời gian nữa, Phó Thần cũng không tiện nói dông dài.
Đang ở trước mặt bao người, cuộc đối thoại giữa bọn họ có thể bị nghe lén bất cứ lúc nào.
Chát.
Hắn vươn tay, nắm lấy tay Thiệu Hoa Trì.
Mặt Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên ửng đỏ đến tận mang tai, cổ tay bị một bàn tay tinh tế lạnh lẽo nắm lấy, hơi lạnh không có chút gì ngăn cản mà truyền đến, khiến trái tim y đập bang bang như muốn văng khỏi ngực.
Y hoảng hốt một chút, chân cũng suýt nữa lảo đảo, nhưng cố không để Phó Thần phát hiện ra mình có gì khác thường.
Có lẽ vào những lúc làm chuyện kia, y nghĩ đến bàn tay Phó Thần hơi nhiều nên ngay lúc tay hắn vừa chạm đến, trong đầu y tự nhiên hiện lên cảnh tượng đêm đó.
Bàn tay người này cứ như có ma lực.
Chết thật, y phải mau chóng quên đi mấy ký ức dâm mỹ xấu xa này !
Thật chả ra sao, cả ngày chỉ mơ tưởng được một nô tài hầu hạ chuyện kia ? Còn mặt mũi nào nhìn người !!!
Phó Thần vẫn chưa nhận ra vẻ ngượng ngùng hiếm hoi của Thiệu Hoa Trì.
Động tác hắn rất nhanh, viết một chữ lên tay Phó Thần.
Thiệu Hoa Trì theo các hoàng tử vừa tới kính trà rời đi, gắng bình ổn bản thân sau cơn hốt hoảng.
Chứ Phó Thần viết là : GIẾT !
Giết.
Giết ai?
Tân Di !?
Hắn điên rồi sao !
Vừa rồi Tân Di rốt cuộc đã làm gì mà khiến Phó Thần điên cuồng, cay nghiệt tới mức phải đưa ra hạ sách này?
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không biết, lúc này Phó Thần đang đối chọi với Thẩm Kiêu, một trong tối một ngoài sáng, đương nhiên hắn phải giải quyết tai họa ngầm một các nhanh nhất.
Còn việc giải quyết tai họa ngầm sẽ dẫn đến hậu quả gì, chuyện đó tính sau.
Hắn cũng không phải hoàng toàn không suy tính, nhưng phải ưu tiến kế hoạch ban đầu.
Những chuyện này, Thiệu Hoa Trì không biết.
Tân Di là vị vua không ngai của Trăn quốc, nếu gã chết, Trăn quốc sẽ đại loạn.
Hai nước khai chiến chắc chắn sẽ xảy ra.
Ít nhất, Tân Di không thể gặp chuyện không may trong biên giới Tấn Triều.
Thiệu Hoa Trì vẫn ghi nhớ câu nói của Phó Thần trước kia, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền.
Y không phải người tốt, nhưng cảm thấy Phó Thần nói có lý.
Chiến sự xảy ra, kẻ khốn khổ không phải người trong hoàng cung mà là bách tính Tấn triều.
Y không không thể khiến Tấn triều rơi vào cảnh nguyên khí đại thương.
Mà lần trao đổi vừa rồi, tin tức Phó Thần cấp cho y quá ít ỏi, khiến y không thể đoán được lợi hại.
Phó Thần thường đi đường khác lạ, có những kế hoạch xuất hiện vô cùng ột ngột, khiến người ta không cách nào chống trả.
Nếu một có một quỷ tài như vậy dưới trướng mà không hoàn toàn tín nhiệm chủ công là y, thì chính là tai họa.
Nhưng không cần biết Phó Thần định làm gì, Thiệu Hoa Trì phải nghĩ tới hoàn cảnh và quan hệ giữa các nước, y không thể để Tân Di chết, ít nhất là hiện tại.
Y sai đám người Quỷ Tử tận dụng mọi khả năng, âm thầm theo dõi Phó Thần, đừng để hắn gặp chuyện không may.
Nhưng mấu người Quỷ Tử suy cho cùng cũng chỉ là nô tài, dù có chút năng lực nhưng vẫn hữu hạn.
Thiệu Hoa Trì âm thầm nhắc nhở bản thân, phải theo sát Phó Thần, không được để hắn lọt khỏi tầm mắt.
Đúng lúc Phó Thần ngẩng lên, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.
Đúng lúc này, hoàng thượng và thái hậu tới, thu hút mọi sự chú ý.
Người người đứng dậy làm lễ, đồng thanh hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Thiệu Hoa Trì lắc lắc đầu, ý bảo Phó Thần chớ nóng vội.
Ánh mắt Phó Thần rất bình tĩnh, bình tĩnh đến băng lãnh, biết mình bị cự tuyệt.
Hắn nhắm mắt lại, cũng quỳ xuống hô vạn tuế.
Tim hắn nguội lạnh một nửa.
Cho dù đã sớm đoán được câu trả lời, cho dù bản thân chưa tính toán kế hoạch trọn vẹn, hắn cũng hông hành động theo cảm tính.
Vừa rồi, hắn truyền tin cho thấy hoàng tử cũng không phải do nhất thời xúc động.
Sở dĩ lúc trước không tiến hành kế hoạch này là bởi hắn biết Thiệu Hoa Trì rất có thể sẽ từ chối, cũng vì rủi ro quá cao.
Nhưng nếu thành công, sẽ đạt được lợi ích khổng lồ !
Hắn không bao giờ chỉ có một kế hoạch.
Tiến hành phương án A thất bại thì đương nhiên phải có phương án B dự phòng, nhưng vì phương án B có nhiều điểm băn khoăn cho nên hắn không đề cập tới.
Nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận được, nguy cơ đang chậm rãi tới gần.
Hoàn cảnh không cho phép hắn từ tốn đi từng bước, buộc phải tùy cơ ứng biến mà chọn phương án B, giết Tân Di.
Hắn có thể hiểu suy nghĩ của Thiệu Hoa Trì, đổi lại, nếu chính mình trong tình cảnh đó cũng sẽ làm như vậy.
Thiệu Hoa Trì vựa vào đâu mà phải nghe theo yêu cầu vô lý từ một nô tài? Yêu cầu này không những không thể tưởng tượng nổi, còn có khả năng kéo mình ngã ngựa.
Là hắn to gan, ngây thơ cho rằng Thiệu Hoa Trì có thể thực sự xem hắn là mưu sĩ, giúp đỡ hắn một lần, thực hiện kế hoạch điên rồ này.
Phó Thần cười tự giễu, hắn lúc nào cũng đánh giá vị trí của mình trong lòng chủ nhân quá mức cao.
Nô tài rốt cuộc chỉ là nô tài, chẳng lẽ còn dám vọng tưởng được đối xử bình đẳng thật sự sao?
Đáy lòng từng thoáng mềm mại thương tiếc, một lần nữa đóng băng.
Sau đó, quốc yến chính thức khai màn.
Phó Thần quan sát một chút, quả nhiên không thấy bóng dáng nhị hoàng tử.
Ngay cả một ngày trọng đại như vậy mà hoàng thượng cũng không thả nhị hoàng tử ra, xem ra hắn đã cực kỳ thất vọng về Thiệu Hoa Dương.
Còn hoàng hậu ngồi trên cao vẫn duy trì nét mặt tươi cười và dáng vẻ ung dung hoa quý, tựa như chuyện nhị hoàng tử vắng mặt chẳng hề ảnh hưởn gđến nàng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt soi mói, thương hại của các phi tần và mệnh phụ trong triều.
Yến hội ở Chính Đức điện kết thúc, Phó Thần theo Cẩn phi rời đi, bỗng nhiên thủ hạ của Tân Di đến truyền lời, "Mời Phó công công trong yến hội hôm nay, ra ngoài Điểm Giáng đài, thương lượng chút chuyện liên quan đến Lý công công."Phó Thần bất động thanh sắc, gật đầu đồng ý, vận động trí não hết mức để xâu chuỗi mọi sự việc, tìm kiếm cơ hội.
Trước mắt, hắn phải án binh bất động.
Thời gian địa điểm bây giờ không thích hợp để liên lạc với bất cứ ai.
Thân phận của Tân Di rất mẫn cảm, rủi ro quá lớn, liên hệ với bất cứ ai cũng có khả năng không thể thoát thân an toàn.
Có lẽ hắn phải tự mình mạo hiểm.
Đây là hạ sách, nhưng không ai cho hắn lựa chọn khác.
Phó Thần vừa đăm chiêu suy nghĩ, vừa cùng Cẩn phi đến Điểm Giáng đài, xem những tiết mục biểu diễn đã được sắp xếp hoàn chỉnh.
Cẩn phi nhận thấy Phó Thần nhìn như chăm chú theo dõi nhưng thật ra có chút không yên lòng.
Nàng quen biết Phó Thần chẳng phải ngày một ngày hai, đương nhiện có thể phát hiện ra những cảm xúc người khác không nhìn thấy, "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta đang nghĩ, nếu ngày nào đó nàng biểu diễn tiết mục này cho ta xem thì tốt thật." Phó Thần trêu đùa, giống như kề tai thì thầm, "Đương nhiên là chỉ múa cho mình ta xem."
Cẩn phi ngước mắt nhìn lên đài, thấy các vũ công Kị Tang quốc đưa đến đang biểu diễn.
Vũ điệu kia gọi là múa bụng, các vũ nương ăn mặc hở hang, cực kỳ gợi cảm, người người đều nhìn chằm chằm vào eo lưng lõa lồ của các nàng.
Chuyện thế này ở Kị Tang quốc không có gì lạ lùng, nhưng Tấn triều lại tương đối bảo thủ.
Nữ tử dù là mùa hè cũng phải mặc trường tụ và váy dài, che đi toàn bộ da thịt.
Dưới đài có một đám thần tử nhìn không chớp mắt, thậm chí còn uống hơi quá chén mà huýt sáo.
Các phi tần đều lộ vẻ mặt khinh thường hành vi khiếm nhã đó.
Tấn Thành đế cũng chẳng buồn ngăn cản, có lẽ là lười, không hơi đâu để tâm đến đám triều thần.
Hoàng đế hôm nay hình như có chút phiền não, những tiết mục biểu diễn tráng lệ như vậy mà không thèm liếc nhìn.
Trái lại, thái hậu dường như muốn vội vàng về hút nha phiến nên phân phó thêm vài câu, chào hỏi mọi người rồi nhanh chóng rời đi.
Mục Quân Ngưng hiểu ý Phó Thần.
Cái tên này, càng lúc càng lấn tới, được một tấc lại tiến một thước !
"Chuyện này...Quá mức điên rồ ! Ngươi, ngươi đúng là ! Mau về đóng cửa tự kiểm điểm !" Nàng hậm hực không để ý tới Phó Thần nữa.
Nhưng lại quay đầu nhìn kỹ xem mấy vũ nương này múa như thế nào.
Phó Thần đáp cho có lệ, sau đó lại quan sát động thái của Thẩm Kiêu và Tân Di.
Lúc này, Tân Di đang đứng nói chuyện phiếm với thất hoàng tử, nhìn qua cũng rất rôm rả.
Có lẽ vì phản ứng ban nãy của Phó Thần nên Thiệu Hoa Trì mới cố tình đổi chỗ, tới trò chuyện với vị Tân gia quền cao chức trọng này.
Dù ở Trăn quốc, Tân đi nói một thì không có hai, nhưng gã suy cho cùng cũng chỉ là thái giám, đến Tấn quốc cũng không nhận được nhiều sự tôn trọng.
Bây giờ bỗng nhiên co một người ở cấp bậc hoàng tử hạ mình đến giao lưu, sao gã có thể không phấn khởi cho được.
Thậm chí, hoàng tử này hiện giờ là hoàng tử được sủng ái nhất Tấn triều.
Vì vậy, gã cũng hưng trí bừng bừng cùng đối ẩm.
Thiệu Hoa Trì tươi cười uống rươu, dùng tay cáo che chén rượu, mắt nhìn về phía Phó Thần, tựa như nhắn nhủ: Yên tâm.
Phó Thần vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ mỉm cười cảm kích đáp lại.
Ở phía bên kia, Thẩm Kiêu cũng nói nhỏ đôi câu với công chúa.
Lúc Phó Thần để ý, hình như trong ống tay áo của y có thứ gì đó lấp lánh phản quang.
Thẩm Kiêu đang giấu thứ gì?
Phó Thần lập tức nhớ đến chuyện hồi nãy, là mảnh vỡ chén trà?
Lúc này, các vũ nương đi xuống, tiết mục của Kị Tang quốc cũng kết thúc, tiếp theo chính là Tấn quốc đệ nhất thủ khúc, Nghê Thường vũ.
Tấn Thành đế vốn đang uể oải như thể chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì, bỗng nhiên bừng tỉnh, mắt đăm đăm nhìn lên vũ đài.
Hoàng hậu bệnh nặng mới khỏi ngồi bên cạnh hắn, dù điểm phấn tô son cũng không che được vẻ tiều tụy.
Nàng nhận ra Tấn Thành đế có chút khác thường, cũng đưa mắt dõi theo.
Tấu nhạc vang lên..