"Ngươi, ngẩng đầu lên."
Lời này khiến hầu hết cung nữ ở đó đều ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn xem người may mắn lọt vào mắt thất hoàng tử là ai.
Thất hoàng tử chẳng những trẻ tuổi, còn được sủng ái, tương lai chắc chắn sẽ được phong vương, dù có làm thị nữ thông phòng cũng không tệ.
Nghe đâu thất hoàng tử không gần nữ sắc, hóa ra chỉ là giả vờ đứng đắn !
Tuy thất tử có bộ dạng xấu xí ghê tởm, nhưng nửa khuôn mặt còn lại của y đẹp như thiên tiên, hơn nữa, tắt lửa tối đèn rồi thì nhà rơm nhà ngói cũng như nhau.
Mấy lời này, các lão cung nữ ngày nào cũng nói đi nói lại đến phát chán.
Quý nhân trong cung rốt cuộc cũng chỉ có mấy người, cuộc sống, làm việc, nghỉ ngơi của của bọn họ đều xoay quanh các chủ tử, chẳng mấy ai là không mong tìm được cơ hội trèo cao.
Cung nữ này rất lạ mặt, hình như hôm nay thiếu nhân thủ nên mới được phái từ nơi khác tới, tên gọi là gì nhỉ?
Các cung nữ mắt đầy hâm mộ, nhìn Phó Thần đang bất động quỳ tại chỗ như thể bị hoàng tử dọa sơ, sau đó lại liều mạng dập đầu.
Chắc là muốn nói, nô tỳ không dám, cầu điện hạ thứ tội.
Tiểu cung nữ này xem ra mới vào cung chưa lâu, bị quy củ nghiêm ngặt làm cho sợ hãi, nhớ rõ nô tài không được nhìn thẳng vào mặt chủ tử, nếu vi phạm sẽ bị trượng tễ.
Thiệu Hoa Trì cũng hiểu ý nàng.
Thần kỳ làm sao, y không quen nàng nhưng lại dường như có thần giao cách cảm, duyên phận kỳ diệu.
Vốn đã để mắt, giờ lại có chút vừa lòng.
Dựa vào địa vị của y, muốn một cung nữ cũng chẳng phải chuyện đại sự.
"Bản điện sẽ không phạt ngươi.
Ta cũng không phải hung thần ác sát gì." Thanh âm Thiệu Hoa Trì dịu dàng hơn một chút, ngay cả chính y cũng không biết hóa ra mình lại có thể kiên nhân với một nữ tử xa lạ như thế.
Những cung nữ thường ngày nghe tiếng hoặc biết Thiệu Hoa Trì đều trợn mắt há mồm như thất quỷ ! Có phải vị sát thần mọi khi không vậy?
Cả người Phó Thần cứng đơ.
Thiệu Hoa Trì, ngươi điên rồi sao?
Thiệu Hoa Trì thấy tiểu cung nữ kia vẫn đang sợ hãi, không dám ngẩng đầu, liền bước tới.
Một đôi giày thêu giao văn bằng kim ti tinh xảo xuất hiện trước mắt Phó Thần.
Bước chân y có chút xiêu vẹo, xem chừng uống say chưa tỉnh.
Không chờ người kia phản ứng, mượn rượu làm càn, Thiệu Hoa Trì đưa tay, muốn nâng cằm Phó Thần.
Cả đám người run sợ, câm như hến.
Động tác này rất ngả ngớn, rất phóng đãng, dù chỉ nhìn thấy thôi cũng tim đập thình thình.
Các hoàng tử nếu có nhìn trúng ai cũng chẳng bao giờ trực tiếp như vậy.
Sát khí trên người Phó Thần dường như muốn ngưng tụ thành đao kiếm.
Hắn vẫn cố gắng nhẫn nại, tức giận đến mức cả người phát run.
Hai nắm tay siết chặt, chẳng lẽ lộ tẩy rôi? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ban nãy, hắn cũng không có cách nào trao đổi với Thiệu Hoa Trì trước mắt mọi người.
Hơn nữa, hắn chỉ là một nô tài, Thiệu Hoa Trì là quý chủ tử, việc gì phải giúp đỡ hắn.
Nếu đã không muốn nói, đương nhiên là muốn giấu, ai ngờ lại ma xui quỷ khiến, gặp ở chỗ này.
Hắn cẩn thận kiểm tra trang phục mặc trên người.
Dù là cung trang từ tứ phẩm hay trang sức, kiểu tóc đều theo chuẩn mực của cung nữ.
Thân thể hắn chưa phát dục hoàn toàn, mặt cũng có nhiều nét thanh tú, giả làm cung nữ cũng không quá khó khăn.
Không có sơ hở nào.
Ngay cả gương mặt Phó Thần cũng tương đối tinh xảo.
Ở thời hiện đại, quần áo và trang điểm có thể khiến người khác trước rất nhiều, thậm chí có thể nói là hoàn toàn thay đổi.
Phó Thần không có bản lĩnh đó, hắn chỉ cố hết sức để khiến người khác không nhận ra.
Ít nhất, nếu nhìn qua thì hoàn toàn không có chút nào liên tưởng đến tiểu thái giám xanh xao lúc trước.
E là Thẩm Kiêu cũng không nghĩ hắn có thể dùng cách này thoát ra.
Cho nên, Thiệu Hoa Trì chắc cũng không nhận ra hắn? Chẳng lẽ y thích loại nữ tử như thế này?
Phó Thần bỗng nhiên nhớ tới một câu nói vô tình của Lưu Túng: nhìn qua, ta thấy vị Điền phu nhân này khá giống ngươi, không phải dung mạo mà là thần thái.
Nói vậy thì chẳng lẽ thất điện hạ thích loại người như thế sao? Đây là điều mà chỉ những người hiểu rất rõ Phó Thần mới phát giác được.
Sau đó, lão cảm thấy chuyện mình nói ra quá mức ngớ ngẩn nên hai người lại đổi đề tài.
Chỉ Diên thấy thất điện hạ vốn luôn lạnh nhạt với nữ sắc, bỗng nhiên lại có hứng thú với Phó Thần.
Nàng cố tình "bất cẩn" đẩy trái cây ra xa một chút, lăn tới trước mặt Phó Thần, lại vươn người sang nhặt, vừa lúc ngăn Thiệu Hoa Trì giở trò trêu ghẹo.
Tuy nằng không biết vì sao Phó Thần lại phải cải trang như thế, nhưng nhìn mảnh vải với chữ viết bằng máu kia, nàng có thể đoán ra có kẻ muốn hãm hại hắn.
Nàng muốn tìm trang phục, nhưng bản thân chỉ là cung nữ từ tứ phẩm, không có tư cách tùy tiện xin một bộ quần áo, cho nên nàng chạy đi tìm Lưu Túng, nhờ lão tìm cách nào đó nhanh nhất, bí mật nhất, lấy một bộ trang phục, giúp Phó Thần trà trộn vào trong hàng ngũ.
Không ngờ một người công chính cương trực, không bao giờ cậy quyền như Lưu Túng lại có thể vì bao che cho Phó Thần mà phá vỡ nguyên tắc.
Một nén hương sau, nàng đến thượng y cục lấy quần áo, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Ngài có biết vì sao Phó Thần phải làm thế không?"
"Tiểu Chỉ Diên, có lẽ lão Bát Hồ không nỡ nói cho ngươi cách sinh tồn trong cung, bây giờ lão Lưu ta dạy ngươi một câu.
Ở trong cung đừng hỏi vì sao, thấy cái gì cũng phải giữ trong bụng..." Tiểu cô nương này rất thông minh, chỉ nhìn mấy chữ kia mà có thể nghĩ ra nhiều nhiêu vậy.
Nhưng nàng vẫn còn rất trẻ, rất hồn nhiên.
Đợi Chỉ Diên đi rồi, Lưu Túng mới nửa vui mừng nửa than thở, "Tiểu gia hỏa Phó Thần, quả nhiên không phải vật trong ao.
Nhưng kẻ tài trí dễ gặp gian nan...."
Lão chưa từng thấy một tiểu thái giám nào mới có mười mấy tuổi mà có được tính tình ẩn nhẫn, trầm ổn, không đi sai bước nào như thế.
Lão từng xem những ghi chép về Phó Thần trong ba năm qua, từ lúc tiến cung cho đến hiện tại, hơn một ngàn ngày đêm, Phó Thần đều vượt qua bình yên vô sự.
Bất cứ thái giám có phẩm cấp nào cũng có thể tùy ý phạt thái giám không chức vụ, gần như không ai tránh khỏi kiếp này, nhưng Phó Thần làm được.
Sau khi được Phó Thần cứu về từ Địa Phủ, lão cũng chẳng giúp được bao nhiêu, nhưng nếu là chuyện trong tầm tay, đương nhiên lão sẽ ra sức.
"Điện hạ thứ tội, thứ tội !" Chỉ Diên không ngừng dập đầu, nhân tiện chen vào giữa Phó Thần và Thiệu Hoa Trì, khiến Phó Thần không cần phải lên tiếng nói chuyện.
Trên mặt Thiệu Hoa Trì thoáng vẻ tức giận khi bị mạo phạm.
Chẳng qua y chỉ muốn nhìn dung mạo cung nữ kia thôi, người ta vẫn còn cúi đầu, chẳng biết mặt mũi ra sao, thế mà bọn họ làm như y muốn gây ra chuyện lớn khiến thần nhân phẫn nộ.
Nhìn cung nữ kia vẫn còn run rẩy quỳ, lo sợ nơm nớp, xem y là độc xà mãnh thú không bằng.
Lần đầu y hối hận đã tạo ra tiếng xấu cho mình.
Còn chưa làm gì đã sợ như vậy.
Càng nhìn càng vừa mắt, tâm lại thêm nhộn nhạo.
Khí chất tĩnh lặng kia, tuy kinh hãi nhưng không nao núng, cũng không vì y là thất hoàng tử mà bày ra vẻ mặt nịnh nọt.
Còn có động tác cùng khí chất khó nói rõ kia, vì khom người xuống nên lộ ra vành tai trắng nõn, cần cổ mảnh mai tuyệt đẹp...Tim y thình thịch liên hồi.
Thứ cảm giác tim đập chân run này khiến y suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Y nhìn lướt qua Chỉ Diên, hùng hổ bước lên một bước, đưa tay giữ lấy cung nữ kia, "Đừng nhặt nữa, ngươi tên gì?"
Trong nhay mắt, dường như có dòng điện nhỏ truyền qua bàn tay vào thẳng tim.
Tư vị quen thuộc lạ lùng, còn có cảm giác cùng hơi ấm ...
Hả???
Đang lúc y ngẩn người suy nghĩ, cung nữ kia vội rút tay lại, "sợ" đến mức càng run như cầy sấy.
Là y vô lễ trước, chẳng trách người phát hoảng.
Thiệu Hoa Trì lại càng thương xót, đang muốn nói thêm câu gì thì bỗng nhiên bị cắt ngang.
Lại nữa ?
Thiệu Hoa Trì thật sự tức đến hộc máu.
Khó khăn lắm y mới gặp được một nữ tử khiến người ta không thể nào chán ghét, vậy mà hết người này đến người kia phá đám.
Vô liêm xỉ, đều là lũ bỏ đi !
Thiệu Hoa Trì có chút ảo não, vẻ mặt hậm hực.
"Sao còn chưa đưa lên?" Lưu Túng mặc kệ thất hoàng tử nghĩ gì, đi ra ĐIểm Giáng đài, chỉ đám cung nữ đứng đó, "Rõ là không biết phép tắc, muốn chúng ta dạy bảo các ngươi hại từ đầu hay sao hả?"
Lưu Túng nổi tiếng uy nghiêm, lúc này lão trừng mắt, các cung nữ cũng sợ hãi nối nhau đi vào.
Lưu Túng cùng Thấp Trị phủ cùng phụ trách yến hội lần này.
Lúc thất hoa quả lần ba còn chưa được dâng lên, liền chạy ra ngoài giục.
Lúc này, Phó Thần thấy mấy người đang ra ngoài bằng cửa hông, lòng người bên cạnh Thẩm Kiêu.
Hắn nhớ trong số bọn họ có một kẻ lúc nói chuyện với Thẩm Kiêu, đuôi mắt hơi giật giật, vẻ mặt cũng lạ lùng, không có vẻ tôn kính.
Bọn họ rất có khả năng là bằng vai phải lứa nhau.
Nhưng kẻ ngang hàng vì sao lại giả làm hộ vệ....Là phòng khi bất trắc, ra tay bảo hộ Thẩm Kiêu sao?
Có tám người đi ra ngoài, Phó Thần biết mình đã thành công !
Nếu trừ người có địa vị bình đẳng với Thẩm Kiêu đi, còn bảy người, hoàng thành có tổng cộng bảy cổng.
Thẩm Kiêu đoán hắn sẽ tìm cách rời thành.
Không nghi ngờ gì, đã đi bước cờ này, có nghĩa Thẩm Kiêu cũng đang suy đoán cách hành động của hắn.
Cuộc so tài này không chỉ về năng lực cá nhân, mà còn cách trù tính lẫn an bài, không được sai dù chỉ một bước.
Thẩm Kiêu, lực lượng của ngươi chỉ còn một nửa.
Phó Thần cũng không dám xem nhẹ kẻ nào, chưa đến phút cuối cùng, hắn chưa thể thả lỏng.
Chỉ có cách từng bước làm suy yếu lực lượng của đối phương mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Động tĩnh bên này khiến Tưởng Thần để ý, phát hiện ra hoàng tử có hứng thú với một cung nữ mỹ mạo, mặt lộ vẻ khinh miệt.
Đây chính là hoàng tộc đời sau của Đại Tấn Triều, toàn một lũ hoang dâm háo sắc, giống phụ thân bọn họ.
Một đám người như vậy nào đáng giá để các ngươi coi trọng.
Hắn luôn có cảm giác Thẩm Kiêu và Phi Khanh chỉ toàn chuyện bé xé ra to.
Dù có xuất hiện thêm một Thất Sát cũng chẳng đủ khiến hắn sợ hãi.
Một người thì gây được sóng gió gì.
Lưu Túng thấy thất hoàng tử, miệng nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt muốn gấp nếp thành hoa, "Đây chẳng phải điện hạ sao.
Vừa rồi bệ hạ vẫn nhớ mong ngài, sợ ngài quá chén."
Lưu Túng dùng mắt ra hiệu, cho bọn họ đi đi, bên kia đang giục loạn cả lên.
Khi nhìn đến Phó Thần, lão ra lệnh, "Ngươi đến Thiện Thực phòng, mang trái cây mới tới đây."
"Đợi đã !" Thiệu Hoa Trì vừa hô lên, tiểu cung nữ mới bị y khinh bạc ban nãy cũng vội vã hành lễ cáo lui.
"Điện hạ, ngài vừa mắt người này sao?" Lưu Túng nhướn mày, trong lòng kinh hãi.
Điện hạ, ngài vạn lần không được thật sự có hứng thú đâu ! Lão không nhịn được, nói, "Ngài vừa mắt ai cũng được, nhưng nàng ta thì không nên !"
Lúc trước lão huấn luyện nhiều nữ tử như vậy, đưa đến cho thất điện hạ chọn, thậm chí còn nhớ Phó Thần đích thân lựa ra bảy người đặc sắc nhất, thế mà cuối cùng thất điện hạ chỉ chọn một mình Điền thị.
Nếu không phải hôm ấy lấy được sơ tinh, bọn họ còn chẳng biết làm sao giải thích với hoàng thượng.
Vậy mà lúc này bỗng nhiên để ý một người, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
"Có ý gì?" Chẳng lẽ y không được quyền nhìn trúng ai?
"Chẳng qua nô tài nghĩ thân phận nàng thấp, không xứng với ngài."
"Hừ." Thiệu Hoa Trì hừ lạnh, xem như chấp nhận lời giải thích này.
" Trái lại còn có ngạo cốt, bản điện hạ đã vừa ý thì không quan tâm."
Thực ra, đối phương chắc là thẹn thùng thôi.
Thiệu Hoa Trì lại càng thấy "nàng" dễ thương hơn.
"Chuyện này....Nô tài ở phủ nội vụ, chuyện cung nữ, ngài vẫn nên đi hỏi các nữ quan hoặc cô cô chưởng sự.
Ngài cũng biết hôm nay là quốc yến, có nhiều cung nữ lắm, nô tài không nhớ được."
Bên kia đã có người gọi Lưu Túng, Thiệu Hoa trì không kiên nhẫn, phất phất tay, "Ngươi lo chuyện của ngươi đi, lát nữa bản điện sẽ quay lại."
"Nô tài xin phép."
"Chờ một chút, tra cho ta cung nữ kia đương sai ở đâu, điều nàng đến." Điều đến đâu, đương nhiên không cần phải nói.
"......"
"Sao, có vấn đề gì?" Thiệu Hoa Trì híp mắt.
"Nô tài sẽ làm ngay."Lần này hỏng thật rồi !
Lúc không còn một ai, Thiệu Hoa Trì đưa tay lên.
Chút hơi ấm ban nãy vẫn còn phảng phất lưu lại.
Y ngẩn ngơ nhìn, khóe miệng chậm rãi mỉm cười dễ chịu.
Ta là người bình thường....không phải biến thái.
Lúc này, Quỷ Tử cũng bước ra, trông thấy Thiệu Hoa Trì mỉm cười quỷ dị thì dựng tóc gáy.
"Điện hạ."
Thiệu Hoa Trì lập tức nghiêm mặt, "Liên hệ với mọi người, mau tìm Phó Thần, không được kinh động tới kẻ khác."
"Vâng."
"Mau lên."
Đến khi bên ngoài Điểm Giáng đài không còn người nào, Lưu Túng lại đi ra, tới bên dưới tảng đá lớn mà Phó Thần đã chỉ điểm, quả nhiên tìm thấy một miếng vải dắt ở đó.
Dùng máu để viết như vậy, rốt cuộc Phó Thần gặp chuyện cấp bách nào? Thấy chữ trên vải, Lưu Túng xách tà áo, vội vàng chạy đi.
Dựa theo yêu cầu của Phó Thần, lão phải lập tức sắp xếp nhân thủ.
.
Những ám vệ được phái tới cổng hoàng thành đương nhiên sẽ không thật sự chở ở cổng, mà chỉ nấp ở nơi thích hợp quan sát.
Tam Hào là một trong số ám vệ.
Tên bọn họ rất đơn giản, được sắp xếp theo con số.
Hắn thong thả đợi, nhớ đến lời Thẩm đại nhân mô tả, một người dung mạo thanh tú, vóc dáng mảnh dẻ, làn da trắng nõn...!Ấy, chẳng phải người kia sao?
Hắn thấy một người giống như thế, mặc quần áo từ tam phẩm, vội vã ra cửa.
Tim hắn đập tình thình, không ngờ hôm nay mình may mắn thế, bắt được con mồi to.
Đây chính là cơ hội lập công lớn.
Cấp trên ra lệnh cứ thấy người là thẳng tay giết.
Hắn không hề nghĩ ngợi, thả tín hiện ra, sau đó chậm rãi tiếp cận mục tiêu.
Hắn cẩn thận nấp trong chỗ tối, người kia chỉ đi thêm chừng năm mươi bước là tới chỗ hắn.
Mỗi hoàng thành đều có cấm vệ quân kiểm tra thể bài, hành vi của bọn họ không được để lính canh phát hiện.
Cho nên bây giờ hắn phải kéo người vào chỗ tối trong khoảng thời gian ngắn nhất, khiến kẻ đó không còn cơ hội xuất cung.
Rất gần rồi ! Cơ hội, mau đến đây !
Nhưng ngay khi chỉ còn cách mười bước nữa, người kia dường như chợt nhớ ra quên đồ, lại quay trở về.
Đáng giận nhất là, thái giám này cứ như do dự chẳng biết nên về hay không, cứ đi vài bước lại lùi vài bước, tiến tiến lui lui mấy lần, cách chỗ hắn nấp vài bước chân thì lại dừng, khiến hắn không cách nào ra tay.
Tên này làm hắn tức muốn cào tâm cào phế, nhưng lại không thể để lộ, cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn ! Ngươi dám tiến thêm vào bước nữa xem !
Ngoài mặt, thân phận của bọn họ đều là thái giám trong cung.
Bây giờ không ở trong cung thượng sai, còn chạy ra nơi cửa thành, vốn là chỗ chuyên làm chuyện sai quy củ, đương nhiên không thể để thái giám khác hoặc binh lính phát hiện.
Mục tiêu còn cách khá xa, vì không thể lộ diện nên không ra tay được.
Cứ thế, qua hơn mười lần, Tam Hào bị tra tấn tinh thần một phen, thái giám kia lại quyết định, quay về !
Tam Hào trợn mắt nhìn người kia đi càng lúc càng xa.
Hắn rốt cuộc có nên đi theo không?
Vào lúc như thế này, người đã tìm ra rồi mà còn để lạc mất mục tiêu thì biết giải thích kiểu gì.
Đi theo !
Cứ theo dõi rồi tùy cơ ứng biến, đây là quyết định cuối cùng của Tam Hào.
Nhưng càng theo mỏi gót, hắn càng thấy lạ lùng, không biết từ lúc nào đã cách rất xa yến hội, tới nơi vắng người
Mà thái giám kia vẫn cứ đi về phía trước, Tam Hào do dự một hồi.
Nếu đối phương phát hiện ra hắn, nhất định sẽ không tỏ ra không sợ hãi như vậy, hắn vẫn nên đi theo thì hơn.
Bỗng nhiên, thái giám thanh tú kia quay đầu lại, mỉm cười.
Một nắm bột phấn nhỏ ném vào không trung, Tam Hào thấy mắt đau xót.
Trúng kế rồi !
Ở nơi yến hội, Thẩm Kiêu sắc mặt nghiêm trọng, nhận tình báo từ bảy thuộc hạ.
Những mật thám này là cung thị được sắp xếp ở các nơi khác nhau, từ hành động đến phương thức báo tin đều đã trải qua mấy thập niên tinh nghiệm, nhờ đó mà không bị kẻ nào phát hiện ra.
Trong thời gian ngắn ngủi này, y nhận tới bảy tin tức.
Mỗi một tin đến, sắc mặt y lại càng trầm trọng hơn.
Sắp xếp xong bảy ám vệ, Tưởng Thần mới quay lại hội trường.
Bây giờ đang diễn tiết mục kịch, thấy Thiệu Hoa Trì vẫn đoan chính ngồi yên tại chỗ, hắn cười nói, "Thật chẳng hiểu vì sao các người coi trọng bọn chúng như vậy.
Ta thấy chỉ cần đưa mấy mỹ nhân tuyệt sắc đến đây là có thể hạ hết già trẻ lớn bé ở chỗ này."
Đây là quốc yến, sắc mặt Thẩm Kiêu nghiêm nghị, thấy người xung quanh còn mải xem kịch uống rượu nói chuyện phiếm, không chú ý đến chỗ bọn họ.
"Tưởng Thần, ngậm miệng !" Thẩm Kiêu gầm nhẹ, y có cảm giác Thất Sát đã giăng một tấm lưới, muốn nhốt y vào thiên la địa võng.
Một kẻ đang là con mồi mà ngang nhiên khiêu khích y.
Tác phong của Thẩm Kiêu luôn trầm tĩnh, trong vẻ văn nhã có chút cao ngạo, thông thường cũng không để ý lời vô lễ của người khác.
Rất hiếm khi y kích động và phẫn nộ như thế, tựa như thú dữ bị khơi lên lửa giận.
Tưởng Thần cũng ngưng vẻ đùa cợt.
Lúc này bọn họ cần phải liên thủ.
Bởi vì đã hợp tác nhiều năm nên hắn rất hiểu Thẩm Kiêu.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay gặp vấn đề không đoán định được, người này sẽ không thất thố.
Sự việc có lẽ nghiêm trọng rồi !
"Ngươi làm sao vậy?"
"Hắn xuất hiên rồi..." Thẩm Kiêu không ngừng vuốt ve chén trà trong tay để bình ổn tâm tình.
"Vậy..." Giết đi chờ gì?
"Xuất hiện, ở mỗi cổng lớn.
Bảy cổng, có bảy kẻ giống như người của hắn !" Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thẩm Kiêu không có kịp vẽ chân dung, chỉ có thể mô tả cho thuộc hạ ngoại hình, vóc dáng của Phó Thần.
Tưởng Tần cả kinh, bảy !
Đối phương chẳng những đoán ra kế hoạch của bọn họ, hơn nữa lúc bỏ trốn còn phản một đòn, đánh cho bọn họ trở tay không kịp !
*Lời editor: Thật ra mình rất thích tâm lý Thiệu Hoa Trì ở chương này, lúc y mừng rỡ vì biết mình có thể thích con gái.
(dù là ẻm mừng hụt)
Tất nhiên rồi, làm gì có ai một hôm thức dậy chào buổi sáng năng động bỗng thấy mình có hứng thú với đờn ông mà thản nhiên như không được.
Làm gei khó lắm các bợn ạ !.