Sáu tử sĩ này là những người theo Thẩm Kiêu nhiều năm.
Thấy Thẩm Kiêu đi lâu chưa về, lòng bọn họ nóng như lửa đốt, nhưng vì có tính kỷ luật cao nên bọn họ không tự ý làm loạn trận tuyến.
Khi bỗng nhiên nhìn thấy tín hiệu trước khi chết của Tưởng Tần, họ biết tình thế đã trở nên nghiêm trọng.
Đạn tín hiệu rất đặc biệt, phải làm nhiều công đoạn để chúng giống hệt như pháo hoa thông thường, nhưng chỉ bọn họ nhận ra sự khác nhau.
Trong lúc người người vỗ tay khen ngợi kỹ xảo chế tạo pháo hoa của Tấn quốc thì riêng bọn họ rét lạnh đáy lòng.
Bởi pháo hiệu được chế tác công phu nên chỉ vài vị thủ lĩnh mới có.
Nếu không phải đã hết cách thì Tưởng đại nhân sao có thể vô duyên vô cớ phóng ra.
Chẳng lẽ....
Ai đã giết Tưởng đại nhân?
Bọn họ không dám tin, Tưởng đại nhân dày dặn kinh nghiệm sa trường, sao có thể dễ dàng bị hạ sát?
Chỉ so về võ lực, ai có thể bì với Tưởng đại nhân?
Bọn Tam Hào cũng không quay lại.
Nhiều người như vậy bao vây diệt trừ một kẻ, sao có khả năng thất bại cơ chứ?
"Có phải báo cho Thẩm đại nhân không?
"Không, chờ một chút đã.
Không có lệnh của Thẩm đại nhân thì bề ngoài chúng ta đều là người của Tấn Thành đế, không thể để kẻ khác chú ý được." Bát Hào cự tuyệt.
Hắn là tiểu đội trưởng, không đến nước bần cùng bất đắc dĩ thì sẽ không tự ý quyết định.
Nhưng Thẩm Kiêu mãi không đi ra, thời gian thay quần áo càng lúc càng dài.
Sau đó, bọn họ trông thấy Cẩn phi theo vào cửa điện.
Rồi Tấn Thành đế cũng đích thân đến.
Những người này đều không có ý đồ tốt.
Đó là cảm giác của bọn họ.
Quay đầu nhìn, một đàn tê tước xuất hiện trên không.
Bọn họ đều biết tê tước, cũng đã nhận ra bây giờ không kịp chờ lệnh, hành động hôm nay không thể thất bại được.
"Đi, chúng ta không thể tiếp tục đợi Thẩm đại nhân nữa." Bát Hào an ủi bản thân.
Thẩm đại nhân cái thế vô song, thông minh tuyệt đỉnh, nhất định sẽ không gặp phải chuyện chẳng lành.
Hiện giờ, nhiệm vụ giết mục tiêu mới là quan trọng, phải làm tốt mới có thể báo cáo.
"Tê tước bay về hướng nào thì mục tiêu ở đó.
Giết chết hắn, sau đó đi tìm đám Tam Hào rồi rút lui !"
Bát Hào ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Dù là chuyện mấy người Tam Hào không trở lại cũng không có tin tức gì báo về, hay chuyện Tưởng đại nhân bị nhốt lại trong cung, có khả năng mất mạng, đều có điều gì đó hết sức bất thường.
Hắn không muốn suy xét nhiều.
Mục tiêu có là ai đi chăng nữa đều không thể thoát được sáu người bọn họ.
Khi đến sông hộ thành, bọn họ không thấy rõ lòng sông nhưng lại thấy đám tê tước bu lại một cụm, thì chỉ có một khả năng duy nhất, mục tiêu của bọn họ đang ở dưới mặt nước.
Bọn họ đều được huấn luyện bơi lội, am hiểu sông nước.
Nhưng sông hộ thành tương đối lớn, nước cũng rất sâu, muốn mò mẫm tìm một người trong bóng tối cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
May sao bọn họ có tê tước.
Chỗ tê tước mổ dĩ nhiên là chỗ kẻ đó ẩn nấp.
Nhưng chỗ có máu của Phó Thần lại không phải chỗ bản thân hắn trốn.
Lúc này, Phó Thần lấy ra ba túi bóng tự chế, được làm từ da động vật, chống nước cực tốt, lại được mài rất mỏng nên tiện mang theo bên mình.
Đây là thứ hắn xin từ chỗ lão Bát Hồ ở Thiện Thực phòng.
Từ vài năm trước, Phó Thần đã quen mang theo người để phòng ngừa rủi ro.
Thứ hắn giỏi nhất là chuẩn bị chu đáo.
Mấy món này vô dụng suốt gần bốn năm qua, hôm nay lại trở thành vật cứu mạng trong thời khắc quan trọng nhất.
Không có cách nào nhịn thở dưới nước quá lâu.
Ban nãy, lúc nổi lên mặt nước, hắn đã tranh thủ tích đủ túi khí mới có thể sống sót được.
Hít một hơi là có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian.
Nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài.
Phương thức thô sơ này không thể so sánh với bình oxy ở hiện đại, cũng không bảo quản dưới nước lâu.
Hắn cần nhanh chóng lên bờ.
Ở dưới nước, Phó Thần không thể nghe chính xác âm thanh, phải thật cẩn thận xác định phương hướng cùng số người.
Lúc người nhảy xuống nước chính là cơ hội.
Nghe đến tiếng "tùm" thứ sáu, Phó Thần thầm đếm vài giây rồi yên lặng nổi lên mặt nước.
Quả nhiên mấy kẻ đó tạm thời không lên bờ.
Hắn căn thời gian, lấy đầy túi khí, hít sâu mấy hơi, lại lặn vào trong nước.
Trong đầu hắn hình dung sơ đồ, phạm vi, địa hình của sông hộ thành.
Nước chảy từ vị trí cao trên thượng du đến hạ du khá xiết, nhưng sông hộ thành quá dài, nếu không quan sát cẩn thận thì không thấy rõ.
Hơn nữa, do ảnh hưởng của khí hậu mùa hè nóng bức, mực nước cũng tương đối chênh lệch.
Phó Thần chậm rãi di chuyển trong làn nước tối đen.
Tốc độ của hắn không nhanh.
Đối phương có sáu người, bất cứ động tác nào cũng có thể khiến bản thân bại lộ.
Tốc độ càng nhanh, động tĩnh càng lớn, trái lại còn nguy hiểm hơn.
Hắn thận trọng di chuyển không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng như mèo.
Sáu kẻ kia cần thay nhau nổi lên mặt nước lấy hơi, thời gian cũng có chút chênh lệch.
Chỉ cần căn chính xác thời điểm là có thể nhân cơ hội lấy thêm không khí.
Cứ như vậy, Phó Thần làm càng lúc càng thành thạo, chậm rãi vượt qua được đám người này.
Đối phương vẫn cứ theo hướng bầy tê tước mà tìm sau vị trí.
Tê tước chỉ bay loanh quanh những chỗ máu hắn đổ xuống trước đó.
Vết thương của hắn ngâm nước sưng phồng, không còn chảy thêm máu nữa, cho nên tác dụng truy tung của bây tê tước cũng không còn.
Quanh đó đâu đâu cũng có mùi máy hắn, hắn tin dù tê tước có nhạy bén đến mấy cũng không thể nhanh chóng tìm ra được.
Đây cũng là điều Phó Thần phỏng đoán.
Nếu đã qua một thời gian dài như vậy mà mùi hương kia vẫn còn trên người hắn thì có khả năng đã hòa vào máu.
So với da thịt, máu đương nhiên có thể lưu mùi lâu hơn.
Nếu như vậy, việc hắn bị thương không chừng càng có lợi.
Biến nguy cơ thành ưu thế, biến thuận lợi của đối phương thành bất lợi.
Ngay lúc bọn họ tự tin nhất cũng là lúc hắn tìm ra đường sống trong chỗ chết.
Phó Thần hít một hơi, tiếp tục lặn xuống dưới, di chuyển về phía mục tiêu của mình.
Đó là bên ngoài hoàng cung.
Ngay từ đầu, suy đoán của Thẩm Kiêu vốn không sai, cách thức cũng rất chuẩn.
Nếu hắn thực sự ngang nhiên lấy trứng chọi đá thì dù có đám người Ngạc Hồng Phong, Lưu Túng giúp đỡ cũng không thể thắng được mười lăm người, gồm mười ba sĩ tử và hai thủ lĩnh cấp cao.
Hắn đương nhiên phải chọn cách trốn, nhưng trốn ngay lúc đó không phải thời cơ.
Lúc đối phương cho rằng hắn vẫn ở trong cung mới là cơ hội tốt nhất.
Giành giật từng giây !
Sông hộ thành, trừ nơi có các bậc quý nhân trong cung đến thả đèn hoa đăng được kiến tạo tỉ mỉ, những chỗ khác đều không khiến người ta chú ý, ven sông chỉ trồng một ít cỏ cây.
Số lần hắn nổi lên lấy khí ít hơn bọn họ không đuổi theo kịp, thêm dòng chảy hỗ trợ, Phó Thần đã nhanh chóng ra đến cổng thoát nước.
Ở cổng thoát nước có người trông coi, cũng là nơi nước sông hộ thành chảy ra bên ngoài cung.
Đèn hoa sen của Phó Thần cũng từng qua lối này ra ngoài, nhưng khe hở rất nhỏ, người thường không thể qua được.
Phó Thần chưa đến cổng đã phải ướt sũng bò lên bờ.
Ngửi được mùi của hắn, đám tê tước kia sớm muộn cũng đuổi theo.
Hắn cần nhanh chóng lôi tên thị vệ kia ra.
Hơn nữa cũng không thể khiến thị vệ này nghi ngờ.
Nếu không cần thiết phải thôi miên thì hắn tuyệt đối không dùng.
Đây là chiêu bảo mệnh cuối cùng của hắn, chỉ có thể dùng một lần duy nhất, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không động vào.
Nhưng một khi đã bị phát hiện thì chỉ có thể xóa ký ức của thị vệ này.
Phó Thần gây ra tiếng vang trọng bụi cỏ.
Thị vệ nghe âm thanh, cảm thấy có vấn đề nhưng không chịu rời vị trí.
Đến lúc tiếng động kia lớn hơn mới chịu đến xem.
Hả? Hình như có mùi gì là lạ?
Phó Thần lẳng lặng đứng sau thị vệ này.
Thị vệ hít vào một lượng hương nhất định, từ từ lăn ra ngất xỉu.
Hắn móc chìa khóa trong túi.
Đây là chìa khóa mở cửa thoát nước để đèn hoa đăng trôi ra ngoài.
Cửa kia không lớn, người trưởng thành không bơi qua được.
May sao Phó Thần vẫn còn nhỏ tuổi, dáng lại mảnh mai, muốn lách qua cũng không quá khó.
Đám tử sĩ kia chắc hẳn không nghĩ tới, hắn sẽ chọn chỗ này, thời điểm này để ra khỏi thành.
Chỉ có làm chuyện bọn họ không ngờ đến mới có thể bảo toàn tính mạng.
Hắn lấy ra một đoạn dây mảnh dài mấy chục thước, luồn đầu dây qua đai lưng của thị vệ rồi giữ lấy cả hai đầu.
Tay cầm đoạn dây nhỏ, hắn lặn xuống sông lần nữa, đi đến chỗ mở khóa cổng thoát nước, rắc một tiếng mở ra.
Phó Thần không dám chậm trễ, nghiêng người lách qua song sắt nhỏ hẹp.
A !
Khung xương bả vai hơi lớn, bị kẹt lại.
Hắn dùng tư thế hắn tin là dễ lách qua nhất nhưng cuối cùng vẫn rất khó khăn.
Nước mắt sinh lý chảy ra vì đau đớn, Phó Thần cắn chặt răng nhưng không dám quá dùng sức, bởi chỉ cần nghiến mạnh một chút thì có thể khiến khoang miệng chảy máu.
Bầy tê tước vẫn còn luẩn quẩn quanh đây cho nên một giọt máu cũng là vấn đề nhạy cảm.
Phó Thần nghiến răng chịu đựng cơn đau như bị bẻ gãy cánh tay, mỗi khớp xương đều bị thương ở mức độ khác nhau.
Cuối cùng cũng lách qua !
Trên người đầy thương tích nhưng may mắn là không quá nghiêm trọng, cũng không chảu máu nhiều.
Bả vai tiếp theo lách qua dễ dàng hơn nhiều.
Cánh tay bị thương do xương vai đè ép khiến hắn không thể thoải mái bơi lội như lúc nãy, nhưng giờ cũng không thể nghĩ nhiều đến vậy.
Nhớ đến nụ cười bình tĩnh của Tưởng Thần trước khi chết, hắn cảm thấy rét lạnh sống lưng.
Không dám nghĩ đến kết cục nếu mình bị bắt.
Hắn khóa song sắt trên miệng cống lại, lúc này đã loáng thoáng nghe tiếng lại gần.
Mí mắt Phó Thần run lên, lau nước mắt sinh lý chảy ra vì đau đớn.
Hắn lập tức lấy đầu đoạn dây, luồn chìa khóa vào.
Hắn dùng dây, chỉnh cho chìa khóa quay về đai lưng của thị vệ, sau đó dùng răng cắn đứng, vứt đoạn dây đi, tiêu hủy toàn bộ chứng cớ.
Khi hắn dọn dẹp xong xuông, âm thanh của những kẻ đó càng tiến gần hơn.
Thị vệ bị hắn dùng bột phấn tân công cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Thứ này cũng là hắn xin được ở chỗ Lương Thành Văn.
Tác dụng thật nhanh, thời gian hôn mê ngắn.
Hơn nữa, với những người từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc như Tưởng Thần thì gần như không có tác dụng gì.
Nhưng hiện giờ lại có tác dụng không hề nhỏ.
Những thứ lặt vặt, nếu giỏi sử dụng thì sẽ đạt được hiệu quả không ngờ.
Những điều này đều là kinh nghiệm Phó Thần rút ra từ cuộc sống của bản thân.
Từ một đứa bé mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bị họ hàng thân thích coi là tai tinh quái vật, muốn cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn thì chỉ có cách tận dụng mọi thứ kẻ khác cho là thừa thãi.
Thị vệ kia vừa tỉnh lại, còn không biết vì sao mình lại ngất đi, kinh hãi nhìn về phía cổng thoát nước, thấy song sắt vẫn còn khóa nguyên vẹn mới nhẹ nhõm thở phào.
Sau đó, hắn lại thấy một đám người không coi air a gì, đang bơi trên sông hộ thành.
Bọn họ điên rồi sao?
Thái giám trong cung được phép tự ý bơi lội ở đây à? Lỡ như bị các sứ thần nhìn thấy, bọn họ sẽ phải chịu tội !
"Các người là ai, định làm gì?"
Những kẻ kia thấy người đến là một tiểu thị vệ, liếc mắt ra hiệu cho nhau, ý đồ thẳng tay xử lý thị vệ này để tránh phiền toái.
Nhưng tiểu thị vệ ở trên bờ linh hoạt hơn người ở dưới nước rất nhiều.
Vừa thấy mấy người này chẳng những không sợ hãi mà còn mang theo khí thế khác thường, hắn cảm thấy lo sợ.
Hắn quyết định thật nhanh, lập tức quay đầu chạy, định kêu người tới đây.
"Làm sao đây, đuổi theo không?"
"Bỏ đi, không có thời gian.
Khi nào người kéo đến thì chúng ta đi cũng không muộn.
Ra khỏi cổng thoát nước này là ra ngoài cung.
Song sắt hẹp thế này, người thường không thể qua được, hắn nhất định còn ở trong nước.
Tiếp tục tìm đi !"
"Vâng!"
Phó Thần bơi thêm một quãng thì quay nhìn lại, xác định đã cắt đuôi thành công.
Hắn lên bờ, toàn thân ướt nhẹp, chậm rãi đi mấy bước, vừa tiện tay tháo bỏ mấy món trang sức trên đầu, sau đó lại cởi áo khoác ra, cho đến khi nhìn không còn giống một cung nữ.
Mất máu nhiều khiến hắn hơi kiệt sức.
Nếu cứ mang bộ dạng này đi ra đường thì cực kỳ quái gở.
Đầu tiên phải tìm chỗ thay quần áo.
"Ô chao, con nhỏ này từ đâu tới, eo này, mông này, chậc chậc !".