Con sông này là một nhánh trong dòng chảy của sông hộ thành, thường ngày có đủ thứ trôi lềnh bềnh trên đó, có khi là quần áo của người dân phơi bên bờ sông, có khi là một thân cây mục, đủ mọi thể loại.
Hàng ngày, đúng giờ sẽ có người tới tuần tra cho nên không thường thấy xác người chết trương trên đó.
Đang lúc đêm khuya lại càng hiếm thấy sự việc thế này.
Nam nhân ra hiệu, bảo thị vệ vén mành lên, thấy thứ giống như cái xác chết trôi kia quả nhiên đang giật giật.
Lúc đầu chỉ cử động khe khẽ, sau đó tần suất lại tăng dần, tựa như muốn cố gắng đứng dậy.
Ánh trăng ban đêm quá mờ, bọn họ không để ý thấy dưới ngực người này có một tấm ván gỗ.
Hắn cố gắng rất nhiều lần nhưng lần nào cũng lại gục xuống, bọt nước bắt lên tung tóe, tưới đẫm toàn thân, dốc hết sức lực mà kết quả vẫn không thay đổi.
Thế nhưng nghị lực phi thường đó khiến người ta nhìn mà sinh lòng khâm phục.
"Chủ công, ngài có muốn ra tay trợ giúp không?" Thấy tầm mắt nam nhân không rời người kia, thị vệ nhẹ giọng hỏi.
Nam nhâm im lặng quan sát, thờ ơ như đang xem một màn kịch vui, không tỏ rõ ý kiến.
Cho đến khi nhìn thấy chuyện xảy ra tiếp theo, khóe mắt mới khẽ động.
Người kia sau khi thất bại vô số lần, dường sư sắp kiệt sức mà ngất đi, nhưng không muốn mình mất ý thức, hắn móc ra một vật nhọn trên người, đâm mạnh vào đùi mình.
Cơn đau khiến hắn tỉnh táo được hơn một chút, sau đó mới lại tiếp tục gắng nhấc người lên.
Hắn ngẩng đầu quan sát bốn phía, có thể xác định được kẻ này là người tương đối cẩn thận, Khi nhìn thấy chiếc xe ngựa đỗ ven đường, trong mắt lóe lên một tia sát khí không dễ nhận ra.
Cách bờ rất xa, không nhìn rõ được đối phương, nhưng nam nhân lại cảm nhận rất rõ tầm mắt người kia sắc bén tựa như xuyên thấu cả linh hồn.
Xác nhận chiếc xe kia không có ác ý, chỉ tình cờ đỗ lại rồi, hắn mới không chú ý đến phía này nữa.
Từ trên bờ nhìn ra cũng có thể thấy người đó vô cùng yếu ớt, tay chân run lẩy bẩy, quần áo trên người dính đầy máu tươi.
Đợi đến khi trôi dần về chỗ cạn, hắn mới lảo đảo đứng lên.
Trên người còn đang bị thương, sau đó lại thôi miên một kẻ như thẩm kiêu, di chứng suy yếu thân thể vốn có lại càng mạnh hơn, khiến Phó Thần chật vât không chịu nổi, đầu óc quay mòng mòng.
"Ngươi nói xem, có giống bộ dạng của Lạc Thành Hi năm đó hay không? Cũng chật vật y như thế, giống hệt một con chó nhỏ bị dội nước."
Thị vệ nhớ đến Lạc Thành Hi khi ấy còn nghèo túng hơn kẻ này nhiều.
Người này còn cực kỳ ngoan cường, chẳng hề giống chó, mà giống một con sư tử đang ngủ say, dù có ngã xuống bao lần vẫn gắng sức bò dậy.
Ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp, cho dù chật vật đến mấy, thà gãy chứ không cong, khiến người ta bất giác nghiêm nghị khởi kính.
Nhắc đến Lạc Thành Hi, đáy mắt thị vệ lại có chút ảm đạm.
Hắn còn nhớ khi Lạc Thành Hi đến Kích quốc, ăn không đủ no, lấy trời làm màn đất làm giường.
Chỉ vì giành đồ ăn với một tên ăn mày mà bị đánh trọng thương, sau đó lại vì tuổi nhỏ, khuôn mặt đẹp nên bị tên ăn mày đó xem là nữ nhân mà lạm dụng, những tên ăn mày khác thấy thế cũng có tâm tư lệch lạc với y.
Mãi cho đến khi Thành Hi nhận chủ công làm ca ca mới thoát được khổ ải.
Chỉ tiếc là Tứ hoàng tử chê Lạc Thành Hi dơ bẩn cho nên sai người hoạn y, sau đó thấy cái tên Lạc Thành Hi quá mức nữ tính cho nên sửa lại thành Thẩm Kiêu.
Ngàn lần không ngờ rằng, một nhân vật như thế lại chết không rõ ràng, lại còn chết bởi chính Phích Lịch đạn do bọn họ chế ra.
Cảm xúc của chủ công hôm nay không tốt.
Bình thường luôn luôn khoan hậu với Phi Khanh, nhưng hôm nay là lần đầu tiên rời đi mà không nói một câu nào.
Công lao y chịu đựng gian khổ suốt vài thập niên cũng không phải chỉ trong một buổi tối hôm nay có thể hoàn toàn phủ nhận, nhưng dù sao mất đi hai viên đại tướng là Thẩm Kiêu và Tưởng Thần, đa số bố trí quan trọng trong hoàng cung tấn triều bị hủy trong chốc lát, chủ công đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.
"Dìu ta xuống xe." Thị vệ lĩnh mệnh, sai người chuẩn bị xe lăn, nhìn tương đối giống với hiện đại, sau đó mới đưa tay đỡ lấy nam nhân.
Khi xuống xe, thị vệ cáo lỗi một câu, "Chủ công, thuộc hạ đắc tội."
Nam nhân kia ngay cả lông mày cũng không động, thần sắc bình tĩnh, chẳng hề có chút tự ti vì mình đi đứng bất tiện, trái lại còn khí điịnh thần nhàn mà ngồi trên xe lăn bốn bánh.
Thị vệ cầm một chiếc thảm dày phủ lên đầu gối nam nhân, sau đó mới đẩy xe về phía trước.
Lúc này Phó Thần đã lê thân được vào tới bụi cỏ ven bờ, rồi nằm sấp như một con cá chết, thở phì phò, tuy nhiên vẫn không hề thả lỏng cảnh giác chút nào.
Hắn quan sát bầy trời xem tê tước có xuất hiện hay không.
Hắn chảy nhiều máu như thế, chỉ cần chúng nó bay lại đây thì có thể rỉa chết hắn tại chỗ.
Bên tai bỗng vang lên tiếng bánh xe lọc cọc, trước mắt hiện lên một đôi giày lụa màu đen.
Y vẫn nằm sấp, ngước mắt lên, cũng vừa lúc người kia nhìn từ trên cao xuống.
Chỉ vị trí như thế thôi đã vô tình khiến người ta có cảm giác áp bách.
Cho tới khi đối diện với đôi con ngươi trong veo của nam nhân, tựa như nước ao Thiên Tuyền.
"Có cần đưa đi chữa trị không?"
Nam nhân không tùy tiện ra tay giúp đỡ, trái lại còn hỏi một câu này, khiến người ta kinh ngạc.
Phó Thần mặc một thân áo vải đay thô ráp, thật sự không có điểm nào đáng để tôn trọng.
Người kia nhìn qua giống như một công tử nhà giàu ở kinh thành, nhưng Phó Thần lại mơ hồ cảm thấy chút khí chất khác biệt, mà trựa giác của cả hai kiếp đều giúp hắn nhiều lần vào thời khác then chốt.
"Không cần, cảm ơn vị công tử này." Phó Thần ngâp ngừng, ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức.
Hành vi như thế này người ta gọi là không biết phân biệt tốt xấu, nhưng để giữ mạng, Phó Thần phải cẩn thận đủ bề.
"Ta vô tình rơi xuống sông, bị dạt vào nơi này, tạm thời đầu óc hỗn loạn, phải nghi ngơi chốc lát thôi.
Ngài không cần bận tâm."
Chắc chắn là đã gây ra chuyện gì không thể để kẻ khác thấy, hoặc là bị đuổi giết.
Phun ra một lời nói dối sứt sẹo thì chẳng bằng ăn ngay nói thật từ đầu.
Công tử kia còn chưa nói gì thì thị vệ đã nhẹ nhàng hừ một tiếng, giữa đêm khuya vắng vẻ nghe cực kỳ rõ ràng.
Xem ra là cảm thấy Phó Thần rất không nể mặt bọn họ.
Nếu bọn họ đã xuống đây, đương nhiên là có ý giúp đỡ.
Thực ra không bị xem như kẻ đào phạm, giao cho quan phủ đã là may mắn cho Phó Thần lắm rồi.
Còn về phần kẻ này trông thấy mình mình, có đi báo quan hay không, hắn không quản được.
Nhưng dù hắn có báo thì quan phủ sẽ tin sao?
Tin thế nào được? Chẳng ai có bằng chứng hắn liên quan đến chuyện xảy ra ở bến tàu Ly Giang.
"Ngài ra ngoài du ngoạn sao?" Phó Thần thuận miệng hỏi.
Lợi thế của "nhỏ tuổi" chính là có thể mở mồm nói chuyện một cách tùy ý, cùng lắm chỉ bị người ta coi là trẻ con không hiểu quy củ.
"Ngươi có gợi ý chỗ nào hay không?" Người ngồi trên xe lăn nhướn mày, ung dung nhìn Phó Thần, cười khẽ.
Cũng không hề giận thiếu niên không hiểu chuyện.
Phó Thần lại lục lọi bản đồ kinh thành trong ký ức, gật gật đầu.
Có thêm chút sức, hắn ngồi khoanh chân lên, tuy vẫn một cao một thấp như trước nhưng có thể đối mặt với vị công tử kia, chậm rãi nói chuyện, nhìn qua có cảm giác đây là một thiếu niên đặc biệt dũng cảm, mà sự dũng cảm ấy giống như nghé con không sợ hổ, cũng là thứ cảm giác Phó Thần cố tình tạo ra cho người ta.
Hắn kể ra một ít điểm tham quan có tiếng cùng những điều cần chú ý, ra vẻ cực kỳ thành thạo đường đi lối lại.
"Ngươi biết nhiều thật." Công tử kia nhận xét ngắn gọn.
"Chẳng qua là thích chơi bời đây đó mà thôi." Phó Thần tươi cười cà phơ cà phất, học theo bộ dạng của vị thế gia công tử hắn gặp trên sông hộ thành lúc trước.
"Có cơ hội, không biết có thể nhờ ngươi dẫn đường cho bọn ta không.
Chỉ có người thành thạo như ngươi mới có thể giúp chúng ta hiểu rõ nội tình những nơi đó." Đây có thể xem là một lời mời, thậm chí là rất nể tình, "Cứ nói ra điều kiện của ngươi."
Phó Thần lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt.
Ánh mắt cảnh giác, ngờ vực vô căn cứ cùng với những vết máu trên người, hơn nữa còn cực kỳ am hiểu đường đi lối lại ở chốn Loan Kinh, thật dễ khiến người ta cho rằng hắn là tên lang thang đầu đường xó chợ ở nơi tạp nham, hỗn loạn nhất trong kinh thành.
"Mấy ngàu tới ta sẽ ở tại Túy Tiên lâu, nếu ngươi thay đổi suy nghĩ thì có thể tới đó tìm." Nam nhân sai thị vệ đưa miếng kim bài màu đen cho Phó Thần.
Đối phương không dây dưa nhiều, chẳng qua chỉ là đi ngang qua nhìn thấy Phó Thần giống một cố nhân, lúc cứu Lạc Thành Hi năm xưa cũng là cảnh tượng như thế.
Hắn có chút tâm tư muốn chào mời, nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn chẳng thiếu một hai mưu sĩ.
Đây chẳng qua chỉ là một thiếu niên có chút tiềm năng, nhưng trong thời gian bồi dưỡng kẻ có tiềm năm sẽ xuất hiện đủ chuyện ngoài ý muốn, không đáng để hắn bỏ nhiều công sức.
Phó Thần cung kính nhìn bọn họ kéo nhau rời đi.
Cho tới lúc xe ngựa khuất hẳn, hắn mới nhìn xuống miếng lệnh bài trong tay.
Trên đó chỉ khắc vỏn vẹn hai chứ: Lục Bổ.
Là Lục Bổ phủ của Kích quốc?
Vị công tử này không phải người Tấn quốc?
Nơi này....cách Quan Tinh Lâu rất gần, xe ngựa kia cũng đến từ hướng đó.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn liều chết cũng phải nấp trên bờ.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không muốn gặp quốc sư ngay lúc này.
Công tử kia có quan hệ gì với quốc sư?
Phó Thần lắc lắc đầu.
Liên tưởng này có chút gượng ép.
Đôi khi hắn quen thói bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ sâu xa, thấy dấu vết nhỏ nhặt nào cũng ngờ vực.
Chẳng lẽ cứ đến từ hướng kia là nhất định phải có quan hệ với Phi Khanh hay sao?
Giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Chiếc xe ngựa kia đã đi mất dạng, nếu không phải trên tay còn cầm lệnh bài của Lục Bồ phủ, hắn sẽ cho rằng mình mới nằm mơ.
Hắn không dám ở lại lâu.
Nếu bị tuần sử nhìn thấy, nhất định sẽ bị nghi ngờ tra xét, lúc đó lại to chuyện/
Có gắng tích chút sức lực, hắn mới đi men theo đoạn đường ven sông, nhìn về mặt nước yên tĩnh phía xa.
Sau khi băng qua một đám cỏ cao ngang người, Phó Thần mới dùng lại được.
Tìm thấy chỗ trống trải, hắn lấy đá lửa giấu trong áo.
Đây là thứ công tử và ca nhi ở ven sông hộ thành cho hắn mượn nhưng sau đó không lấy về, khi hắn ngất đi thì bỏ vào người hắn.
Phó Thần dùng ống tay áo lau đi, vun một đám cỏ khô lại, bắt đầu đốt lửa.
Vài canh giờ trôi qua, Thiệu Hoa Trì vẫn đứng ở mũi thuyền, đăm đăm nhìn ra mặt sông, ánh mắt thâm trầm như đáy biển.
Đám người Quỷ Tử càng chịu áp lực lớn, nhìn bóng dáng Thiệu Hoa Trì thẳng lưng như một pho tượng.
Giống như bất cứ tin tức nào đều có thể đánh nát bức tường thành y khổ sở dựng lên, nhìn thì cứng rắn nhưng thật ra vô cùng yếu ớt.
"Điện hạ, qua giờ tý rồi.
Người đã trắng đêm chưa về, không tiện giải thích với hoàng thượng." Để tìm Phó Thần, bọn họ gần như đã huy động toàn bộ lực lượng bố trí trong kinh thành.
"Tiếp tục tìm." Thiệu Hoa Trì cả đêm không ngủ, lòng trắng mắt đã phủ đầy tơ máu.
Mấy người Quỷ Tử cảm thấy trên người Thiệu Hoa Trì một thứ khí tức điên cuồng ẩn trong vẻ tĩnh lặng.
Tìm kiếm một lát, bọn họ thấy bờ sông phía xa có khói lửa bốc lên, có lẽ có người.
Ai nấy thần kinh đều căng như dây đàn.
Vừa nãy bọn họ cũng tìm lầm vài lần, vớt lên không ít rác rưởi, khiến cho hy vọng tìm được người càng lúc càng nhỏ nhoi, không còn dám tin tưởng nữa.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì nghiêm nghị, siết chặt bàn tay để ngăn cảm giác kích động, khóe miệng cắn ra máu tươi mà không biết, "Đến đó xem."
Đám lửa kia không lớn, nến không phải bọn họ đi ngang gần bờ thì sẽ không nhận ra.
Nhưng Thiệu Hoa Trì lại liếc thấy,ánh lửa chiếu lên một người đang nhắm mắt, dựa lưng vào đống cỏ.
Màu môi Phó Thần như hòa cùng với sắc mặt, nhìn qua không còn một giọt máu.
Quần áo trên người hắn là do y tự tay đưa cho, nhưng lớp vải đã nhuộm thành đỏ sẫm, khiến tim Thiệu Hoa Trì nhói nhói đau.
Thuyền vừa cập bến, không cần bắc ván, y đã nhảy ngay lên bờ.
Quỷ Tử cũng thấy, nhưng bãi đất trống kia quá nhỏ, chỉ chứa được hai người, bọn họ không có chỗ đặt chân.
Nghe động, Phó Thần chậm rãi mở mắt.
Sau đó là một cái ôm hết sức run rẩy, như thể sợ làm đau hắn, không dám ôm chặt, chỉ nhẹ nhàng kéo người vào lòng, giọng nói lẫn chút nghèn nghẹn, "May là ngươi không sao..."
Không sao là tốt rồi.
Lúc trước Phó Thần đã ngâm mình quá lâu trong nước lạnh, tay chân cứng ngắc, bị hơi ấm vây quanh như thế, không cách nào phản ứng ngay được.
Lúc này, nghe thấy âm thanh quen thuộc, bỗng nảy sinh thứ cảm giác gọi là an tâm.
Khi Thiệu Hoa Trì buông ra mới nhìn thấy máu loang lổ trên đùi Phó Thần.
Da thịt bị chính tay hắn đâm thủng, tổng cộng có đến vài chỗ.
Để không ngất đi, Phó Thần phải dùng cơn đau để tỉnh táo.
Trái tim như bị cái gì bóp nghẹt, không làm sao nuốt trôi.
Ánh mắt y dần kiên định.
Ta nguyện thành khẩn, thẳng thắn đối đãi ngươi.
Dù ngươi không bằng lòng nói với ta những lời thật, chỉ cần...ngươi sống sót là được rồi.
Đang muốn trách móc Phó Thần, trong bụi cỏ bỗng nghe tiếng động.
Thứ đó không biết bị mùi vị gì hấp dẫn mà bò đến đây.
Từ đống cỏ sau lưng bọn họ, một thứ có đôi mắt ướt át xanh lè nhìn chằm chằm Phó Thần, miệng phun phì phì.
Đầu có hình tam giác, hoa văn lốm đốm, đầu tương đối lớn nhưng thân lại dài mảnh.
Một con rắn độc !
Phó Thần vừa muốn quay đầu, lại bị Thiệu Hoa Trì ngăn cản, "Ngươi ở yên đó."
Đáng chết !
Chỉ bằng thứ tiểu súc sinh nhà ngươi, dám động vào Phó Thần thử xem !
Vút !
Độc xà không biết bị cái gì kích thích, lao thẳng đến cái đùi còn đang đổ máu của Phó Thần, chỉ để lại chút hư ảnh chớp nhoáng.
Thiệu Hoa Trì không kéo được Phó Thần đã nửa hôn mê, lúc này thì giá trị vũ lực cao cũng chẳng có tác dụng, thứ đó nhanh như chớp.
Không kịp suy nghĩ, y lập tức đưa tay ra.
Phập một cái, răng của độc xà cắn ngập cánh tay Thiệu Hoa Trì.
"Điện ha !" Những người khác bị biến cố này dọa sợ đến hồn phi phách tán.
"Kêu gào cái gì, ta còn chưa chết ! Đưa Phó Thần lên trước đi !" Thiệu Hoa Trì muốn đẩy Phó Thần ra, nhưng bị hắn ngăn lại.
Phó Thần cố khiến mình tỉnh táo thêm một chút, tựa như không hiểu vì sao Thiệu Hoa Trì phải làm như thế, nhưng hắn cũng chỉ ngây người chốc lát mà thôi.
Thấy một hàng dấu răng trên cánh tay Thiệu Hoa Trì, hai dấu tương đối sâu, lập tức bắt lấy đuôi rắng, không thèm nhìn, ném thẳng lên thuyền, mà cũng không quan tâm người trên đó nháo nhào ra sao.
Hắn xé ra một mảnh vải buộc chặt phía trên miệng vết thương, lấy một con dao nhỏ cắt vết răng cắn, ép máu độc ra, độc tác cực kỳ mau lẹ, quyết đoán.
"Ngươi..." Thiệu Hoa Trì ngẩn người.
Sắc mặt Phó Thần vẫn vàng nhợt, nhưng đó là do ánh lửa, hắn đang rất suy yếu.
Nhưng ánh mắt Phó Thần vẫn vô cùng sắc bén như trước.
Chưa nói xong câu, Phó Thần đã cúi đầu.
Hắn hút máu trên miệng vết thương, phun ra ngoài, lặp đi lặp lại.
Giằng co như thế nửa nén hương, sợ cánh tay Thiệu Hoa Trì bị hoại tử, Phó Thần còn buộc thêm một vòng nữa.
Thiệu Hoa Trì dường như không cách nào thốt nên lời, chỉ nhìn hàng lông mi dài của Phó Thần buông xuống, tựa như từng sợi tơ bạc.
Y bỗng nhiên có một thứ cảm giác nực cười, lúc này đây, y thấy mình chết cũng đáng..