Sau khi hoàng đế rời đi, Duyên Thọ cung bỗng nhiên bị áp dụng biện pháp phòng vệ ngoài lỏng nhưng trong nghiêm ngặt, tuyên bố thái hậu lâm bệnh nặng, ngay cả hoàng hậu cũng không được vào gặp.
Đối với Tấn Thành đế, so với tính mệnh của thái hậu thì thể diện hoàng gia đương nhiên quan trọng hơn.
Lại nói, thái hậu nương nương chẳng qua là đích mẫu của hắn, quan hệ giữa hai người chỉ tốt hơn so với người dưng một chút.
Nếu không vì thứ hiếu đạo cùng với miệng lưỡi thiên hạ ở chỗ xa tít mù khơi nào đó thì hắn đã sớm mặc kệ bà ta rồi.
Thiệu Hoa Trì phái người tận tâm tận lực chăm sóc thái hậu, đương nhiên điều này theo đúng nghĩa đen.
Trừ việc giam lỏng, cưỡng ép thì những cung cấp cho thái hậu vẫn không thiếu một phân, thờ cúng chẳng khác nào bồ tát.
Bất kể thái hậu điên cuồng gào khóc, khát cầu cỡ nào, y cũng chỉ phái người canh chừng.
Tiếng la hét thê thảm kia khiến người ta kinh khiếp, Tấn Thành đế phải sai người tới bịt miệng mới chịu im.
Thái hậu thường xuyên rơi vào trạng thái tâm lý điên cuồng, nhưng những lúc tỉnh táo, bà cũng nhận ra có ai đó đang muốn hại chết mình, trong lòng càng căm hận Tấn Thành đế.
Nhưng mà bà ta đã quên mất, lúc trước ai đã giúp hắn ngồi lên ngôi vị này.
Tiên đế cũng chẳng ít con cái, nếu không có bà ta tận lực duy trì, Tấn Thành đế cũng không thể an an ổn ổn lên ngôi như vậy.
Thái hậu bây giờ giống một mụ đàn bà chợ búa chanh chua, miệng không ngừng tuôn ra những lời chửi mắng, hỏi han ân ần tổ tông mười tám đời Tấn Thành đế, bộc phát hoàn toàn tính nết của công chúa bộ lạc A Kỳ Bá trước kia.
Việc giao cho thất hoàng tử chăm sóc thái hậu cũng có phần nào muốn kiểm tra phẩm tính của y.
Lính quay về báo đều nói rằng thấy tử tận tâm tận lực chiếu cố thái hậu.
Hắn thở dài, Thiệu Hoa Trì thủ đoạn mềm mỏng quá.
Thất tử cái gì cũng tốt, trừ việc mang độc trong người từ lúc mới sinh, còn có một điểm yếu là tính nết ngoài cứng trong mềm này.
Nhiều lần hắn đã gọi nhi tử của mình tới ân cần dạy bảo, quá nhân từ mềm lòng như thế, khiến hắn không sao yên tâm được, nhưng lần nào Thiệu Hoa Trì cũng chỉ vâng vâng ngoài miệng, lúc vào Duyên Thọ cung vẫn một mực cung kính thờ thái hậu, cũng giải thích với thái hậu nguyên nhân hậu quả rõ ràng, minh oan cho phụ hoàng của mình không ít.
Tấn Thành đế tuổi tác cao, nhi tử cũng rất nhiều, nhưng tâm tính con người luôn luôn thiên vị, hài tử hắn thích cũng chỉ có mấy đứa.
Càng ở chung với thất tử, hắn càng tán thưởng không thôi, mọi phương diện đều không chê vào đâu được.
Y không có mẫu gia thê tộc hỗ trợ như đại hoàng tử, cho dù là thê tộc kia cũng là hắn phải ép mới nhận, cũng không có uy vọng trong giói văn nhân như cửu hoàng tử.
Y thật tâm thật lực cố sức làm việc, nhưng hắn lại đối xử với y ra sao?
"Tiểu thất, con có hận trẫm không?" Lúc ở ngự thư phòng, căn dặn công sự xong, Tấn Thành đế hỏi.
Ơ?
Thấy nhi tử ngơ ngác nhìn mình, hiển nhiên là không hiểu ý, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn trả lời đàng hoàng.
"Người là phụ hoàng của nhi thần, dù có là phụ tử bình thường như dân gian, phụ thân cũng luôn yêu cầu nghiêm khắc với nhi tử, nào có đạo lý nhi tử oán hận vì lý đó? Bởi vì nhi tử biết, phụ thân vĩnh viễn không làm hại nhi tử của mình.
Dù người có đối xử ra sao, nhi tử cũng xin tình nguyện." Không biết Tấn Thành đế hỏi vậy là ý gì, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn đáp thành thật như trước.
"Trẫm biết." Chỉ có con thật sự coi trẫm là phụ hoàng, là phụ thân của con, chưa bào giờ muốn vì tranh đoạt điều gì mà lợi dụng sự tin sủng của trẫm.
Thiệu Hoa Trì lui xuống rồi, Tấn Thành đế mới ngước ánh mắt sáng rực trước nay chưa từng có.
Đây không phải công hiệu do "tiên đan" mang tới.
Dù sau này có thể phi thăng thành tiên hay không, trước tiên hắn phải ra quyết định, "An Trung Hải."
"Có nô tài." An Trung Hải vẫn đứng bên bàn chờ sai phái.
Có thể nói thói quen hầu hạ hai đời đế vương đã khiến lão có khả năng lúc nào cũng bất động thanh sắc mà quan sát tâm trạng hoàng đế tại ngự tiền, luôn sẵn sàng khi đế vương cần sai bảo.
"Chuẩn bị chiếu thư, hai phần." Tấn Thành đế dừng một chút, rồi nói thêm.
"Trẫm muốn.....Dự hoàng và Ứng thiệu."
Dự hoàng? An Trung Hải kinh sợ, vội vã cúi đầu, ngay cả thân thể cũng khẽ run lên, chậm rãi rời khỏi ngự thư phòng, đi chuẩn bị những vật dùng cho chiếu thư như ngọc tỷ...!Dự hoàng chiếu thư là chế độ tập tự của Hàm triều, dùng loại chiếu thư chuyên dụng để truyền ngôi.
Tấn Thành đế có rất nhiều hài tử, nhưng trừ vài vị đã lớn tuổi ra, tỷ lệ sống sót cũng không cao, cho nên đa số đều còn nhỏ tuổi.
Mấy vị lớn tuổi cạnh tranh nhau đỏ mắt, hắn không phải không nhìn ra nhưng vẫn muốn duy trì cân bằng.
Hắn vẫn mong sao bọn họ huynh hữu đệ cung, đừng để hoàng thất một chút tình thân cũng không có.
Sau này, triều chính dần ổn định, hài tử cũng nhiều lên, nhưng cũng mất đến mười lăm năm.
Suốt mười lăm năm, Tấn Thành đế không quyết định nhân tuyển cho hoàng trữ, bây giờ đã hạ kết luận rồi sao?
Hiển nhiên, điều này có thể ngăn chặn các hoàng tử tranh giành đế vị trong trường hợp Tấn Thành đế đột ngột đi về cõi tiên.
Nhưng Tấn Thành đế đã quên rằng, chỉ cần có người thì có tranh đoạt, mà đế vị là cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất.
Tự cổ chí kim, không ít huynh đệ tàn sát lẫn nhau vì nó.
Chuẩn bị xong xuôi, An Trung Hải liền lui xuống, tới khi Tấn Thành đế gọi, lão mới tiến vào.
Trừ bản thân Tấn Thành đế, không một ai biết được thời khắc này, ở Ngự thư phòng, hắn đã đưa ra quyết định gì.
Tấn Thành đế nắm bút, chậm chạm không đặt xuống.
Trong đầu hắn hiện ra đủ chuyện của những đứa con từ lớn tới nhỏ, cân nhắc mọi phương diện, cuối cùng lại dừng ở gương mặt khoan dung, hiền từ của hoàng quý phi, nhớ tới mật tín của tam tử gửi về mấy ngày trước.
Xét về phẩm tính, tuổi tác, tài trí, uy vọng, thầy học, mẫu tộc, năng lực, xuất thân cao quý, thân thể không khiếm khuyết, có danh tiếng tốt trong triều đình, nhiều nhi tử như vậy, từ trên xuống dưới, chỉ có mình tam tử là không thể xoi mói điểm nào.
Y không kéo bè kết cánh, mẫu tử tính tình khoan dung, đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho các huynh đệ khác, hoặc đuổi tận giết tuyệt khi đã giành được đế vị.
Nếu là người khác thì rất khó nói.
Còn về việc kế nhiệm quốc sư thì chẳng qua là thủ đoạn để tự bảo vệ bản thân thôi.
Tấn Thành đế cân nhắc thật lâu, cuối cùng hạ bút xuống.
Viết hết mấy hàng chữ: truyền ngôi cho tam hoàng tử Thiệu An Lân, mong có thể công bằng chính trực, thương yêu bách tính, vững bền ngàn thu, nay công bố toàn thiên hạ, khâm thử.
Chiếu thư không thể nào truyền sai.
Những văn thư chính thức như vậy, hoàng thượng đương nhiên sẽ viết đầy đủ đại danh của hoàng tử, dù có muốn sửa chữa thêm thắt cũng không được.
Viết xong dự hoàng chiếu thư, nhìn vài lần, mới mở chiếc hộp chứa ngọc tỷ, ấn xuống.
Xong xuôi mọi việc, Tấn Thành đế mới thở ra một hơi, cuộc dự hoàng chiếu thư lại cẩn thận.
Một lúc sau, hắn mới đề bút viết ứng thiệu chiếu thư.
Chiếu thư này là một thể với dự hoàng, có thể coi là bản đính kèm của chiếu truyền ngôi, bên trong viết những yêu cầu và một số ràng buộc đối với tân hoàng.
Người kế thừa ngôi vị nhất định phải tuân theo yêu cầu đó, nếu không người trông coi thiệu ứng chiếu thư sẽ công bố chiếu thư với toàn thiên hạ, phế bỏ đế vị.
Chính vị vậy, người kế vị đặc biệt coi trọng thiệu ứng chiếu thư.
Mà trong thiệu ứng chiếu thư, Tấn Thành đế viết, phải đối xử tốt với thất hoàng tử, đảm bảo cho y được sống thọ chết tại nhà, phủ Thụy thân vương đời đời phồn vinh..