Thái Giám Đại Quan

Lăng Lam nhớ lại cảm giác ngày trước lần đầu tiên Thái hậu gọi nàng hai tiếng “Lam nhi”, chính cái cảm giác khó chịu này nay lại kéo về hãm hại tâm trạng nàng. Thiếu nữ trước mặt nàng xinh đẹp như trăng rằm, sóng mắt nhu mì tới nỗi liếc tới ai là khiến người đó muốn tan chảy. Nàng đẹp một vẻ ướt át nhưng lại lấp lóa chút quyến rũ giống như hắc thủy miêu trong truyền thuyết. Tất nhiên, cái vẻ đẹp kia không thể thu phục Lăng Lam mà chỉ làm nàng cực-kì-ngứa-mắt!

- Lam tỷ…- Ngọc Hân nhún gối.- Biết tin tỷ hạ giá Thăng Long, muội vội tới yết kiến nhưng vẫn là chậm trễ, mong tỷ thứ lỗi…

Lăng Lam liếc nàng công chúa này một cái sắc lẻm. Hồ Bình chưa thấy đâu mà lại còn gặp nàng công chúa dung nhan diễm lệ khuynh thành này ở đây, hơn nữa nàng ấy dùng cái ngữ điệu nhún nhường này với nàng, rất đáng ghét!

- Công chúa, Người nói vậy sẽ khiến tiện nữ tổn thọ mất!- Nàng cười, phẩy tay áo về phía chiếc ghế khảm trai tinh xảo.- Nơi này bần hàn thật đúng là làm bẩn mắt công chúa, nhưng xin công chúa đại thứ mà ngồi tạm, tiện nữ xin cho người bưng trà ngay.

- Lam tỷ, xin đừng nói với muội như thế… muội… muội…- Ngọc Hân ấp úng, hàng mi cong vút lộ rõ vẻ lúng túng.

- Ân Đức, ra chào dì đi con.- Lăng Lam cười đểu, đẩy con trai mình tới phía trước, chính là bộ dáng muốn đứa nhỏ hành lễ với vị công chúa này thật.

Thằng bé ngơ ngác, hết nhìn Lăng Lam rồi lại nhìn nàng Ngọc Hân đang bối rối, nó cất giọng non nớt:

- Dì…? Dì ghẻ?

- Ồ…- Mắt Dận Minh sáng lên còn vẻ mặt Ngọc Hân thì tối sầm lại, y bế đứa nhỏ lên nựng, mắt hấp háy.- Con thiệt là giỏi ha, mới đó mà đã đoán trúng rồi!

Trông Ngọc Hân lúc này thực rất đáng thương, đôi mắt đẹp của nàng đang long lanh nước. Nhưng mà muốn Lăng Lam thương cảm vị tân thê tử của phu quân mình sao? Nàng thực chưa có tu luyện tới được cảnh giới đó!

Ngoài cửa có tiếng bước chân, liền sau đó là một nam nhân tiến vào phòng:

- Công chúa, ai đã bắt nạt nàng rồi?- Nam nhân đó không hề xa lạ với Lăng Lam, nàng thập phần bực tức nhưng vẫn phải nhún gối:

- Lăng Lam tham kiếm hoàng thượng.

- Em dâu, miễn lễ.- Nguyễn Nhạc phẩy tay áo bình thân cho nàng rồi lại gần, vẻ mặt xót xa quan sát công chúa Ngọc Hân. Mỹ nữ quả nhiên có uy lực, ngày trước có lần cùng anh em Hồ Bình đi cưỡi ngựa, trong phút lơ là liền bị con ngựa chưa thuần đó hất xuống đất, đau thấu trời mà có thấy Nguyễn Nhạc trưng cái vẻ mặt này ra đâu.

- Bá bá!- Ân Đức cười tít mắt, chạy lại túm gấu quần vua Thái Đức, y liền cười xòa bế đứa nhỏ lên, nhưng mắt vẫn lo lắng nhìn Ngọc Hân.

- Hoàng thượng, tiểu nữ… không sao…- Ngọc Hân bặm môi nói nhỏ, kiểu như cố cho nước mắt không rớt ra ngoài làm Lăng Lam bất giác sởn da gà.

Mấy năm trước, Phạm Liên đã lâm bệnh nặng mà an giấc ngàn thu (nàng thực sự nghi ngờ rằng Phạm Liên vì thấy nàng hạ sinh Ân Đức nên tức mà chết), giờ lại gặp nàng Ngọc Hân công chúa này có phần hơi hao hao thê tử trước của Hồ Bình, phải chăng Phạm Liên chết rồi liền nhập vào xác vị công chúa này phá đám nàng?

Một người nữa vào phòng, quét ánh mắt mọi ngóc ngách rồi nhìn Lăng Lam đăm đăm. Mắt rồng mày phượng, nét môi tuấn mĩ, khí chất phi phàm, trường bào đen huyền,… ngoài phu quân nàng thì còn có thể là ai?

Bái kiến hoàng huynh của mình xong, Hồ Bình tiến tới phía nàng, giao Ân Đức cho Dận Minh rồi kéo tay Lăng Lam đi trong con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.

- Từ từ, chậm chậm thôi, Long Nhương tướng quân vội vã thế làm gì? Tiện nữ còn chưa hồi phục sau dư chấn thất tình, tướng quân từ bi hỉ xả để tiện nữ ngồi thở một chút, được không?- Lăng Lam cất giọng, rõ ràng là nói móc nhưng Hồ Bình không để tâm, ôm lấy eo nàng mà khinh công từ trên lầu cao xuống lưng ngựa, thúc ngựa phi nhanh.

- Tướng quân, xóc quá à, tiện nữ vừa ăn xong, sắp nôn ra hết tới nơi rồi nè.- Nàng nói, vì đang ngồi phía trước nên đành vòng tay ra sau ôm chặt lấy hông chàng.

Vẫn là cái kiểu cây cối ven đường vùn vụt chạy qua mắt, Lăng Lam bắt đầu choáng váng, gượng cười phân bua:

- Tướng quân, tiện nữ chóng mặt…- Nói tới đó, quả nhiên Hồ Bình có cho ngựa chậm lại một chút, chẳng hiểu nàng ngứa miệng kiểu gì mà lại nói tiếp.- Tướng quân, Ngài mới cưới được vợ đẹp cũng đâu cần cao hứng phóng nhanh vậy chứ…

Tiếng than vừa dứt, lập tức Hồ Bình mím môi ghìm dây cương khiến ngựa đột ngột dừng lại, chàng mang nàng nhảy xuống lưng ngựa. Hai bàn tay to lớn bám trụ lên vai Lăng Lam, nhìn nàng đăm đăm.

- Tướng quân, Ngài định dùng ánh mắt đục lỗ trên mặt tiện nữ hay sao mà nhìn ghê thế?

- Lam nhi!- Hồ Bình cất giọng, cảm xúc trong đó mười phần đều là nghẹn ngào.

- Tướng quân, đừng làm tiện nữ sợ nha.- Hồ Bình ôm ghì lấy nàng nhưng lại không cảm nhận được trái tim nàng làm bằng gì, cớ sao có thể nhẫn tâm tới thế:

- Lam nhi… xin nàng đừng như thế… Xin nàng…

- Tướng quân, Ngài nên buông tiện nữ ra thì hơn, chút nữa mùi hôi thối của tiện nữ vấy sang áo Ngài, công chúa sẽ bực đó. Hại tình cảm phu thê Ngài, tội danh đó tiện nữ gánh không nổi đâu.

- Lam nhi… Lam nhi… Ta cầu xin nàng. Đánh ta đi! Chửi ta đi! Chỉ xin đừng đối xử với ta như thế…- Khóe mắt chàng đã rưng rưng, đã bao tháng rồi chàng mới gặp lại nàng, vậy mà lại là trong tình cảnh xót xa này. Chàng phải làm gì để Lam nhi tha thứ đây?

- Tướng quân…

- Đừng gọi ta là “tướng quân” nữa!- Hồ Bình lớn giọng, tay nâng cằm nàng lên đối diện với mặt mình, bóp mạnh.- Nàng hạnh phúc khi thấy ta khóc phải không??

Im lặng một hồi rồi cuối cùng nàng cũng nhếch mép lên cười ngạo nghễ, giật cằm ra khỏi tay chàng, ánh mắt sáng quắc:

- Ta có tư cách để giận chàng sao? Chàng không thể không cưới nàng công chúa ấy, ta hiểu lí do, ta biết. Nhưng là ta không thể nuốt trôi cục tức này được!!

- Lam nhi… ta chưa hề động vào nàng ấy. Nàng hãy tin ta.

Lăng Lam nhìn chàng không nói. Nàng tin Hồ Bình. Tất nhiên tin. Nhưng cái sự thực rằng kể từ giờ sẽ có một nữ nhân khác chen chân vào giữa hai người vẫn sờ sờ ra đấy, nàng phải làm sao?

- Hồ Bình, ta sợ… rất sợ…- nàng mỉm cười chua chát, thực sự nàng còn đang rất muốn khóc, nhưng không hiểu sao cảm xúc ấy khi thoát ra trên mặt nàng lại hóa thành nụ cười khó coi tới vậy.-… ta sợ một ngày chàng sẽ bỏ rơi ta…- tiếng nàng chậm rãi thoát ra khỏi môi, chua xót.-…như phụ thân ngày trước…

- Lam nhi…- chàng gọi, ôm nàng vào lòng, hết sức ấm áp và chân thật.-… Bất kể có chuyện gì, ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng…

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Lăng Lam, thấm ngọt vào cẩm bào của chàng.

Nàng đã từng nghĩ, sau việc phụ thân chỉ mang Dận Minh theo mà bỏ rơi mình, nàng đã chuẩn bị cho mình một trái tim luôn sẵn sàng để tan vỡ. Nàng tưởng rằng như vậy mình sẽ không bao giờ phải đau đớn như lúc đó nữa.

Giây phút mà Ngọc Hân xuất hiện trước mặt nàng, gọi nàng hai tiếng “Lam tỷ”, nàng mơ hồ nghĩ đây là một giấc mơ, Hồ Bình không hề cưới người con gái khác. Nhưng giây phút chàng vào phóng, đối diện với nàng, Lăng Lam cười khổ mà thầm rên lên phát hiện rằng đây là sự thực, không phải nàng mộng mị gì. Và cái sự thực này… quả thực rất đau… đau tới mức nàng muốn móc trái tim này ra xem nó mắc bệnh gì mà đau như thế… Đau tới mức giờ nàng cắn chặt vai Hồ Bình mà khóc nấc lên không kìm hãm nổi… Tới khi máu chàng loang ra trên áo, nàng mới nhả răng ra, tưởng chừng như sắp ngất đi. Đúng là không phải nàng mơ rồi…

Khi bóng tối dần bao trùm lên cây cỏ, Hồ Bình ngồi tựa vào gốc cây đại thụ còn nàng thì gối lên đùi chàng, Lăng Lam nhìn bầu trời đầy sao trên cao một hồi rồi mới cất lời:

- Đã có lúc, ta ước giá như mình không yêu chàng… Nhưng vẫn là ông Trời không đáp ứng nguyện vọng của ta, ta yêu chàng nên mới đau đớn thế này…

- Lam nhi… xin lỗi nàng… ta đã phụ nàng…

Lăng Lam lắc đầu nhẹ, dịu dàng vươn cánh tay chạm vào khuôn mặt Hồ Bình:

- Không phải lỗi của chàng. Giờ vẫn cần thu phục lòng dân lấy cái danh “phò Lê diệt Trịnh” để sắp tới mới có thể đem Bắc Hà sát nhập mà thống nhất núi sông An Nam về cùng một cõi được. Nếu giờ phút này mà chống lời vua Lê, bao công sức sẽ đổ xuống sông xuống bể hết cả…

- Lam nhi, nàng còn nhớ khi gặp nàng ở Tử Cấm Thành, ta đã nói rằng mình họ Hồ không?

- Ừm, nhớ. Chẳng phải ta vẫn gọi chàng là Hồ Bình đấy sao?

Chàng vuốt tóc nàng, mỉm cười:

- Thực ra ta không phải họ Nguyễn, mà là họ Hồ.

- Họ Hồ thực sự?- Lăng Lam nhỏm dậy khỏi thảm cỏ rồi mày nàng nhíu lại.- Chẳng lẽ… Hồ Quý Ly?

- Phải.

Nhà Hồ chỉ tồn tại được 7 năm, sau đó An Nam lại rơi vào vòng đô hộ của nhà Minh bấy giờ, các sử gia viết rằng Hồ Quý Ly sau khi bại trận bị giải về Quảng Tây đày ải rồi sau đó vài năm thì chết, hóa ra y không hề vong mạng mà đã dạy con cháu tìm cách đòi lại giang sơn? Quả nhiên đáng nể phục! Kế hoạch phục hưng triều đại này đã có tầm cỡ mấy trăm năm nung nấu, thảo nào anh em Tây Sơn tuy xuất thân thương nhân mà lại tài hoa tới vậy, đánh đâu thắng đó lại biết cách dễ dàng thu phục lòng dân! Nàng cũng đã từng nghi ngờ điểm này, giờ thì đã có lời giải đáp.

Lần gặp ấy, chàng đã đem tên gốc của mình ra nói với nàng. Lăng Lam nghĩ rằng hồi đó vì chàng không muốn ai phát hiện ra thân phận của mình nên mới cho nàng biết tên giả, nhưng nay thì…

- Tại sao ngày ấy lại cho ta biết tên thật của chàng?

Hồ Bình chạm vào cái bớt đỏ trên cổ nàng:

- Ta đã nhìn thấy nó và biết rằng nàng là tiểu cô nương từng đưa mình Lam Chi Thảo.

Lăng Lam mỉm cười, chàng đã tránh nhắc tới tên mẫu thân. Chàng biết nàng không thích nhắc tới tên Người. Họ Lã và nhà Tây Sơn có quan hệ thế nào cả hai đều rõ, năm ấy người mẫu thân tìm chính là phụ thân chàng.

- Hồ Bình, chúng ta về thôi…- Nàng chạm vào má chàng, chậm rãi nói.

- Nàng lạnh sao?- chàng hỏi, tay cởi áo choàng khoác lên người Lăng Lam.

- Không.- nàng lắc đầu mỉm cười.- Ân Đức, nó cũng nhớ chàng lắm, đã mấy tháng rồi…

- Ừm.

Hồ Bình gật gật, đem nàng cẩn thận đặt lên lưng ngựa rồi giục ngựa đi chầm chậm trở về Kinh Thành.

Đèn hoa sáng rực rỡ từ ngày đại hỉ của chàng và Ngọc Hân sáng khắp thành Thăng Long, các cửa hiệu, quán trọ còn chưa vội gỡ xuống, màu đỏ của chữ “Hỉ” làm nàng nhức mắt. Giờ chỉ duy nhất tửu lâu của nàng là xám xịt không treo đèn lồng sặc sỡ mừng vui. Lăng Lam buồn rầu nhìn chàng rồi vào trong lấy ra một loạt đèn rực rỡ muôn màu treo trước cửa, mỉm cười giải thích:

- Mừng gia đình ta đoàn tụ.

Thằng nhóc đang được Dận Minh bế trên tay, thấy Hồ Bình thì vội tụt xuống, chạy tới bên chàng, cười híp mắt gọi lớn:

- Cha!! Cha! Cha bế con! Bế con!

Hồ Bình tươi cười bế nó lên, hỏi nhỏ:

- Đức nhớ cha không?

- Nhớ! Nhớ! Nhớ lắm!

- Đức nhớ bá bá hơn hay nhớ cha hơn?- Nguyễn Nhạc cũng đang ở gần đó, nghe thấy vậy liền mỉm cười.

- Đức nhớ cha hơn. Nhưng cha lại đi với dì ghẻ, không thương Đức và mẹ nữa…

Tất cả người lớn trong tiệm đều tái mặt nhìn đứa nhỏ. Công chúa Ngọc Hân đang định đưa ly trà lên miệng uống thì động tác cũng dừng lại giữa không trung.

Hồ Bình quay sang nhìn Lăng Lam cầu cứu. Nàng chỉ thở dài, kéo sát áo lại cho con:

- Nhớ mặc ấm một chút, sắp tới Tết Nguyên Đán rồi, trời rất lạnh…

- Ưm…- Thanh âm từ cổ họng thằng bé phát ra có vài phần tủi hổ, mắt nó rơm rớm rồi gại mũi lên vai Hồ Bình, ôm chặt cổ chàng, lặng im không nói gì nữa.

Đêm ấy, thằng bé ngủ cứ rúc sâu vào lòng Hồ Bình rồi lại quay sang ôm chặt Lăng Lam, cứ mãi như vậy cho tới gà gáy gần sáng mới chịu thiếp đi vì mệt.

Thằng bé này lớn sớm quá, nàng nên vui hay buồn đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui