Thái Hậu Của Nhiếp Chính Vương


Phía sau hơi lạnh, có lẽ trời mưa rồi.
Ở trong mộng Giai Kỳ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy ngọn đèn lay động kia tựa hồ đã bị gió hoặc mưa dập tắt.

Hiện tại nàng sợ tối.

Bên trong một mảnh đen kịt, trong lòng trầm xuống, hốc mắt càng ngày càng nóng rát, lồng ngực thắt lại, như bị ai đó bóp chặt trái tim muốn rút hết máu, nàng cố gắng siết chặt nắm tay, càng siết càng không ra hơi, cơ hồ hít thở không thông.
Trong mộng dần lan ra thành một mảng bóng tối rộng lớn, gió bắc quét qua kinh thành, trời còn chưa sáng, nàng ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy thiên hạ mênh mông chỉ còn mình nàng lẻ loi trơ trọi.
Nàng quỳ gối trên nền đá lạnh lẽo, gắng sức đập vào cánh cửa cung nặng nề kia, không biết muốn gọi ai tới, chỉ là không ngừng khàn giọng kêu lên: “Người đâu! Mau thả ta ra! Ta là Cố Giai Kỳ… Cha ta là đại tướng quân Cố Lượng Ân!…”
Ác mộng này kéo dài vô cùng vô tận.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Giai Kỳ cũng bị người vỗ mặt đánh thức.

Quả nhiên bên ngoài trời đang mưa, toàn bộ phía sau bị xối ướt đẫm, khuôn mặt Bùi Lang lộ vẻ tức giận, giơ tay mạnh mẽ “Rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại, một tay xách nàng lên như gà con.
Bộ dạng này của hắn cực kỳ hung dữ, nàng bị nhấc lên như vậy rất không thoải mái, Giai Kỳ thút thít đẩy hắn, “Đừng, đừng chạm vào ta…”
Bùi Lang không thèm để ý, dưới chân tựa gió, gần như kéo nàng tới giường, buông tay ném một cái, lúc này mới vỗ vỗ bàn tay, dù tức giận nhưng vẫn ung dung, “Khóc? Khóc cái gì?”
Giai Kỳ cuộn tròn trên giường, ngược lại một giọt cũng khóc không ra, chung quy vẫn cảm thấy trong lòng giống như có tiếng quỷ đang cười điên cuồng, ép nàng cũng nổi điên.
Nàng không nhịn được che mặt, ha ha cười nói: “Khóc ta mệnh tốt.

Chết cũng sắp chết rồi, nhưng cố tình lại được Vương gia vớt lên.”
Bùi Lang ghét nhất nàng đề cập đến chuyện cũ, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú sắc bén đen lại, hai mắt sâu thẳm chuyển đỏ, nhìn nàng chằm chằm giống như nhìn kẻ thù.
Giai Kỳ cũng không sợ hãi, tiếp tục nhìn hắn cười, “Vớt lên cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì đi lãnh cung, nhưng cố tình Vương gia lại muốn ta làm Thái Hậu.

Làm Thái Hậu cũng thôi đi, kèm theo đó còn làm xướng kỹ tiện nghi của Vương gia … Bảy năm, Vương gia.


Vương gia coi trọng ta như vậy, chẳng lẽ không phải ta mệnh tốt sao?”
Lời này của nàng vừa thốt ra, Bùi Lang cũng không tức giận, “Muốn trách thì trách chính ngươi, khi đó ngươi tính kế ai không tính? Lại chọn trúng người tâm địa hẹp hòi.”
Hắn lật nàng lại giống như muốn nướng một con nhím, tách đôi tay đang che mặt của nàng ra, “Ngươi phát bệnh cái gì chứ —— hửm, Thái Hậu tư xuân sao?”
Lúc này hắn mới để ý thấy Giai Kỳ đã tháo tóc, tóc đen trải dài đến thắt lưng, tôn lên cơ thể phía dưới, trên đầu chỉ kết búi tóc nho nhỏ, chuỗi ngọc trên trâm cài ngọc lan rũ xuống, ánh sáng bảo thạch giống như giọt mưa, lay động lướt nhẹ qua đuôi mày.
Giai Kỳ sinh ra vốn đã xinh đẹp, lúc mười mấy tuổi còn chưa hoàn toàn nảy nở, nhiều nhất cũng chỉ được coi là thanh tú, khi đó hắn là Kim Ngô Vệ, đã quen với chốn phong nguyệt, không biết thế nào lại đặt nàng ở đầu quả tim mà thương yêu, nhưng trong lòng dù sao vẫn chỉ coi nàng là một tiểu nha đầu, kiềm chế hạ hôn thư, vui vẻ đợi nàng trưởng thành.

Nhưng hiện tại đã qua bảy năm, khuôn mặt Giai Kỳ vẫn nhỏ giống như búp bê, chiếc cằm như giọt nước được cổ áo bao lấy, trên cổ áo là hoa văn phức tạp mĩ lệ, chu sa, màu chàm, vàng kim, xanh khổng tước, những màu sắc sặc sỡ quấn lấy nhau trên nền đen như mực, chẳng những không sinh ra khí thế lấn át, ngược lại còn có loại yêu dị một cách trật tự.

Nàng giống như búp bê sứ được bọc trong tú phục đỏ mặt cười ngốc nghếch, nhưng lại mơ hồ mang theo diễm quang bức người.
Trong lúc nhất thời Bùi Lang không động đậy, Giai Kỳ đã nắm tay khoát lên sau cổ hắn, híp mắt cười cười, trường mi cong dày tựa hồ xẹt qua chóp mũi hắn.
Hơi thở thơm ngát mềm mại mang theo hơi mưa ẩm ướt, cũng lướt nhẹ qua khóe môi hắn, môi anh đào khẽ mở, nhẹ giọng nói: “Đúng đó, ngươi nói đúng, ta tư xuân, ta muốn ngươi.”
Tối nay không biết Giai Kỳ làm sao, lá gan phá lệ lớn, trong ánh mắt sâu thẳm của Bùi Lang, nàng càn rỡ khẽ liếm khóe môi lạnh lẽo của hắn, “Vương gia, chúng ta lại tới một lần được không? Luôn là bá vương ngạnh thượng cung như vậy có gì thú vị, hai bên tình nguyện có phải vui vẻ biết bao nhiêu?”

Bùi Lang cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng biết luôn là bá vương ngạnh thượng cung?”
Hắn mạnh mẽ kéo hai cổ tay nàng lên đỉnh đầu, nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn tiếp tục nói: “Hai bên tình nguyện thì thôi đi, bổn vương còn chưa từng gặp qua nữ nhân không có tư vị như ngươi, năm đó xem như mắt bị mù.”
Đêm nay hắn bị kích thích khơi lên cơn giận, lười chọc ghẹo nàng, trực tiếp cong chân đẩy hai đầu gối nho nhỏ của nàng ra, nắm cằm nàng cắn một cái, cười nói: “Tiểu Thái Hậu nương nương nên cảm thấy thỏa mãn, nếu không phải bổn vương mang thù, ngay cả ngạnh thượng cung cũng đều không muốn, nương nương đi đâu tìm nam sủng đây? Không sợ tiểu hoàng đế bảo bối trở mặt sao?”
Giai Kỳ sợ nhất hắn ở trên giường nhắc đến người khác, lập tức khẩn trương co rụt lại, muốn quay đầu đi.

Dưới thân lại nóng lên, mông thịt tuyết trắng non mềm bị tách ra, bàn tay to lớn thô ráp của nam nhân chế trụ bắp đùi mẫn cảm, nam căn nóng bỏng đứng vững trước miệng huyệt còn chưa hoàn toàn ướt, eo gầy đẩy một cái, vào đến tận gốc.
Côn thịt nóng bỏng cứng rắn cắm vào nơi sâu bên trong, đường đi hơi khô bị chèn ép khiến cho vô lực quấn mút, phía dưới giống như bị xé rách.
Ban đầu Giai Kỳ đau đến run lên, liều mạng cắn môi không chịu phát ra tiếng, hắn cắn lỗ tai nàng, giọng nói khàn khàn phủ đầy tình dục, “Nói chuyện.

Tiểu Thái Hậu nương nương, tối nay không phải miệng lưỡi sắc bén lắm sao?”
Lúc này nàng phá lệ ngoan ngoãn, lỗ tai bị hắn cắn, toàn thân đều nổi lên một tầng ửng đỏ, bất ngờ khàn giọng kêu một tiếng, “Ah… Đau…”
Hắn cắn răng, chậm rãi thọc vào rút ra, “Đau là đúng rồi, nhớ cho kỹ, sau này bớt nhăn mặt với bổn vương đi.”
Giọng nói hắn khàn khàn phủ kín tình dục, thân thể Giai Kỳ sớm đã mềm nhũn, trước mắt hiện lên từng mảnh bạch quang lóa mắt, thịt mềm nơi bắp đùi co rút run rẩy từng đợt, sao còn nghe lọt lời hắn, tay nhỏ bất giác chống lên lồng ngực hắn, giọng nói yêu kiều mềm mại cực điểm, “Dừng lại một chút…..Ta thật sự đau…”
Bùi Lang cúi người xuống, vừa vặn đè lên người nàng, bàn tay to lớn lung tung vuốt ve trên người nàng, lột sạch nàng không còn một mảnh.

Trong đôi mắt chứa đầy tình dục của nàng xuất hiện một tầng hơi nước mỏng manh, thân thể mềm mại mở ra, mặc hắn đùa nghịch, thân hình thiếu nữ lả lướt trắng nõn, như một tác phẩm điêu khắc được tạo thành từ băng tuyết, thịt mềm trước ngực lại bị hắn xoa nắn đến biến dạng.
Bùi Lang thấp giọng thở dài một tiếng, bàn tay bao lấy một bên tuyết nhũ cực mềm, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ được nụ hoa bé nhỏ trong lòng bàn tay ngạnh lên khó chịu khát cầu, “Lớn lên thật đẹp.

Hoàng huynh kia của ta say mê ngươi như vậy, hắn có biết không? Hắn thích gọi tất cả cung nhân đến nhìn hắn chơi nữ nhân…”
Lời này vừa nói ra, Giai Kỳ cắn răng kêu hắn, “Vương gia! Cầu xin ngươi, đừng nhắc đến hắn… Ta…” Hạ thân từng đợt co rút mút chặt dương căn cực lớn cương cứng, thân mình chậm rãi run rẩy, bên môi tràn ra tiếng ngâm nga, bên trong lại tiết ra từng đợt âm tinh, cứ như vậy bị kích thích lên đỉnh.
Thịt mềm bên trong hoa tâm đột nhiên mạnh mẽ cắn chặt, Bùi Lang suýt nữa bị kẹp đến bắn ra, thấp giọng mắng một câu, cắn răng nhịn cả buổi, nâng một chân nàng gác lên vai, một tay tát “Bốp” một tiếng lên mông nhỏ của nàng, “Tiểu dâm đang, cắn cái gì?”
Thân thể Giai Kỳ mềm dẻo, tư thế này khiến hai chân nàng tách ra cực lớn, hắn cắm vào trong càng thêm thông thuận, thẳng lưng điên cuồng cắm rút từng cái, “Nói.”
Nàng còn chưa kịp hòa hoãn từ trong cơn run rẩy vừa rồi, ngay sau đó lại bị hắn kéo vào một đợt tình dục mới, trong miệng ríu rít van cầu: “Vương gia, cầu xin ngươi…”
Khoái cảm như sóng biển thủy triều một khắc cũng không ngừng, rửa trôi chút lý trí duy nhất còn sót lại, nàng tựa như đang chìm nổi trong dòng nước, tứ chi bị đùa nghịch thành một tư thế cực kỳ dâm đãng, dục tiên dục tử, toàn thân nổi lên một tầng ửng đỏ.
Nam nhân tinh tráng tuấn mỹ kia vẫn một mực cắm vào rút ra, một bên dùng đầu gậy lửa nóng chà xát quất quát trên miệng thịt đang mấp máy, một bên liếm láp lỗ tai, từng chữ rơi vào màng nhĩ nàng, “Ta là ai? Cầu xin cái gì?”
Thịt mềm bên trong vách khát vọng được dương cụ nóng bỏng căng ra, muốn chạm vào mút mát mỗi tấc gân xanh nhô lên, nơi sâu nhất bên trong hoa huyệt cũng muốn được trêu chọc cắm làm…
Nàng mê mang mở mắt, lông mi ướt át run rẩy động lòng người, da thịt trắng nõn toàn thân cũng khẽ run rẩy, nàng nhắm mắt lại, rốt cuộc mềm giọng rên rỉ ra tiếng: “Cầu xin chàng… cắm vào đi, làm ta… Chàng là Dạ Lan, ta là Giai Kỳ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận