Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )

Chương 57: Gặp lại Vô Song
Đầu hạ cuối xuân, cây cây đơm lá nõn nà, nụ hoa e ấp khẽ ca cùng gió.
Cây đại ven hồ có lẽ đã hàng trăm tuổi, hương hoa vảng vất bay múa, trời trong nắng ấm, gió nhẹ nhàng phơ phất.
Bên bờ, từng tốp năm ba người tài tử văn nhân thưởng cảnh, đàm luận thi họa, so võ kết bạn rất náo nhiệt.
Trên mặt hồ, mấy chiếc thuyền hoa phiêu đãng dập dờn theo làn nước, lại càng tình thơ ý họa.
Dắt tay nhau hòa vào dòng tài tử võ ca, Nam Cung Xuân Yến cùng Nam Cung Xuân Hoa mặc dù cố gắng che giấu lắm, nhưng vẻ mặt hí hửng hào hứng tươi hơn cả hoa đại trên cây vẫn hiện rõ mồn một năm chữ:
Mỹ nam [mãnh nam], ta đến đây!
Đứng ngoài liếc sơ cũng có thể hình dung ra cảnh trước mắt, lúc này ven hồ chia làm hai, phía Đông liễu rủ soi bóng mặt hồ, không khí thấm đẫm hương hoa và nhạc ý, quá thích hợp ột đám văn nhân nhã sĩ múa bút vẩy mực; Phía Tây trống trải thoáng đãng, quá thích hợp ột đám võ ca hào khí ngất trời tới luận võ.
Kết quả là, vừa rồi còn là tỷ muội tình thâm, mới đây đã trở mặt cãi nhau một cách rất… củ chuối.
“Ra kia xem mỹ nam trước!”
“Ra kia xem mãnh nam trước!”
Hai tỷ muội cơ hồ đồng thanh hí hửng.
Kinh ngạc liếc xéo nhau một cái.
“Mỹ nam!” Muội muội kiên quyết nói.
“Mãnh nam!” Tỷ tỷ cũng không chịu nhượng bộ.
“Mỹ nam!”
“Mãnh nam!”

Đàm phán lâm vào bế tắc.
Hai người hầm hừ liếc nhau, gật gật đầu, chậm rãi giơ tay…
“Tảng đá kéo bố!”
Cùng nhau hô, cùng nhau vung tay.
Một cái búa, một cái kéo.
Một giây yên tĩnh.
“Ha ha ha!” Nam Cung Xuân Yến giơ cao nắm tay chiến thắng cười to ba tiếng, đắc ý dào dạt tuyên cáo: “Hoa hoa, ngươi lại thua rồi!”
Nam Cung Xuân Hoa khó có thể tin căm hận nhìn hai ngón tay chỉa ra hình cái kéo của mình, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới căm giận dí nó một cái thành nắm đấm, mếu máo hậm hực:
“Hừ, thua thì thua! Thì sao chứ? Không phải thắng ta một lần sao, nhìn mà ghét!”
“Hoa Hoa, ngươi oẳn tù tì kém, chịu thua thôi!” Nam Cung Xuân Yến thân thiết vỗ vỗ vai nàng an ủi, nhưng mặt lại hé ra nụ cười gian hiểm.
“Chịu thua thì chịu thua, bổn cô nương nói được thì làm được!” Nam Cung Xuân Hoa tốn hơi thừa lời, tâm không cam lòng, tình không muốn nói.
“Chịu thua là tốt rồi.” Nam Cung Xuân Yến xoa xoa đầu nàng như xoa đầu con cún: “Hoa Hoa ngoan, chờ tỷ tỷ xem mãnh nam chán sẽ cùng ngươi quay lại xem mỹ nam.”
Vẫn là Hoa Hoa cao hơn, nàng phải hơi với tay mới tới. Giống như tiểu tử họ Phượng kia, cái đầu cao như vậy, làm hại ngày đó nàng kiễng chân với tay hết sức thiếu chút thì rút gân mới xoa được đầu hắn, ngón chân bị đau đi cà nhắc đến mấy ngày, tay thì tê đi, trở về bắt Thu Dung mát xa hơn nữa ngày mới khôi phục bình thường.
Hừ, khinh bỉ hắn!
“Ngươi nói nha!” Nam Cung Xuân Hoa quệt miệng, vẫn ỉu xìu.
“Đương nhiên đương nhiên.” Nam Cung Xuân Yến tỏ vẻ quân tử nhất ngôn đáp ứng muội muội.
Nhất trí rồi, tỷ muội hai nàng lại tay trong tay thân thân thiết thiết rẽ về hướng Tây. Ai mà ngờ mới bước được hai bước thì Cố gia nhị phu nhân âm hồn bất tán lại xuất hiện.
“Nhìn hai nữ nhân kia, trước mặt bàn dân thiên hạ, tí tởn gọi đàn ông, như thể cả đời này chưa thấy đàn ông bao giờ vậy!” Giọng ả the thé nhão nhoét thu hút sự chú ý của hàng trăm ánh mắt xung quanh.
“Ai!” Nam Cung Xuân Yến bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu, nắm chặt tay Nam Cung Xuân Hoa, sải bước nhanh về phía trước, vẻ như không buồn để ý đến tảng đá lòe loẹt vô duyên chắn đường kia.
Bị xem thường đến thế, ả nổi giận đùng đùng, đứng sau lưng các nàng lớn tiếng nói: “Như thế nào? Bị ta nói trúng, trong lòng sợ hãi, xám xịt muốn chạy trốn?”
Ả cao giọng như thầy giáo giảng bài, tựa như đại tướng chiếu cáo thiên hạ. Quả nhiên, càng nhiều ánh mắt tò mò đổ xô về phía ả và hai chị em Xuân Yến.
Nam Cung Xuân Yến lắc đầu tội nghiệp, dừng lại.
“Cố nhị phu nhân, thỉnh ngài đừng tự mãn tự sướng như vậy nữa có được không??” Nàng thản nhiên liếc mắt một cái, nở nụ cười thập phần ôn nhu uyển chuyển hàm súc: “Ta mặc kệ ngươi, không phải bởi vì ta sợ ngươi, mà là bởi vì ngươi quá kém. Đấu với ngươi, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu, dùng đá lớn mà đập trứng chim, phí công phí sức đành một nhẽ, lại còn lãng phí cả mấy phút tuổi xuân của ta. Một tấc quang âm một tấc kim, thời gian của cô nương ta còn quý hơn thời gian của Hoàng thượng, lần nữa lãng phí vì ngươi, ngươi bồi được hay không gạt sang một bên, nhưng ta cũng không có ý định phí hoài một giây cuộc sống quý báu nào với một kẻ vô dụng như ngươi. Nếu ngươi thấy mình rỗi việc quá, không ngại bỏ kệ trượng phu không quản không coi, thì đi tìm nữ nhân khác mà làm trò!”
“Ngươi… Ngươi…” Gánh một tràng đao thương sắc bén của nàng, ả cứng họng, lại trợn trừng mắt cá chết.
Nam Cung Xuân Yến bất đắc dĩ liếc nhìn Nam Cung Xuân Hoa một cái: “Muội xem, ả này đã kém mà còn không chịu thừa nhận.”
Nam Cung Xuân Hoa che miệng cười trộm.
“Ngươi… Ngươi vô sỉ! Ngươi không biết xấu hổ! Ngươi dâm oa! Ngươi dâm phụ…” Sửng sốt hồi lâu, ả đột nhiên tỉnh ngộ, không kịp nghĩ miệng phun ra một tràng mấy từ dơ bẩn, chắc nổi điên quá, nhớ ra từ gì ghê gớm đanh đá chửi bới đều phun ra hết, nhưng lực sát thương còn xa Xuân Yến không một lời thô tục.
Nam Cung Xuân Yến chán đến chết ngoáy ngoáy lỗ tai lơ đãng.
“Hì hì.” Một tiếng cười dễ thương ngọt ngào của con gái phá vỡ trò hề vô nghĩa này, tiếng bước chân nhẹ nhàng như nước chảy lướt tới.
“Lâm đại nhân, Vương đại nhân, ta nhớ rõ, hôm nay nơi này là các tài tử trong thành tề tựu luận võ đấu trí? Không biết từ khi nào lại thành nơi chửi bới của thứ đàn bà chanh chua?” Cô nương ngọt ngào ôn nhu lên tiếng, ngọt như mật rót vào tai người ta làm cho xương cốt cũng muốn tan chảy một nửa.
Nam Cung Xuân Yến quay lại, thấy một vị cô nương mặc váy dài màu xanh nhạt chừng mười bốn mười lăm tuổi, rẽ đám nam nhân vây quanh từ từ bước tới. Nàng ngũ quan tinh xảo tựa như tiên nữ trong tranh, làn váy xanh thật dài thướt tha chạm đất cùng trang sức màu lục trên tóc thật hòa hợp, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy tươi mát đầy ý nhị.
“Vô Song!” Nam Cung Xuân Yến bật thốt lên kêu lên.
Lục y cô nương đang đứng trước mặt đây, không phải là Vô Song cô nương mấy ngày trước bị Phượng Dật vô duyên vô cớ đuổi ra khỏi cung thì là ai?
“Vô Song?” Nam Cung Xuân Hoa vươn tới cẩn thận chăm chú soi cô nương đối diện từ đầu đến chân, đánh giá tấm tắc một hồi, nuốt nước miếng, ghé vào tai tỷ tỷ nói thầm: “Nàng chính là mỹ nhân biến thái đầu tiên của Phượng Tường ta - hoa khôi Vịnh Xuân Các Vô Song cô nương?”
“Đúng vậy, chính là nàng.” Nam Cung Xuân Yến gật đầu.
“Quả nhiên là mỹ nữ, dung mạo so với ngươi ta đều còn đẹp hơn vài phần. Còn làn da nữa, còn đẹp hơn cả ngươi! Láng mịn mềm mại, nõn nà thanh thoát, quá hoàn hảo…” Nam Cung Xuân Hoa chằm chằm săm soi nữ nhân nhà người ta, càng ngày càng sấn lại gần, gật gù khen không ngớt miệng, cũng không thèm để ý đến nước miếng đã sắp chạm đến cằm, như sói rình mồi, đến tiếng móng vuốt bật ra mơ hồ cũng nghe thấy.
Nam Cung Xuân Yến tay lanh mắt lẹ kéo nàng lại, thấp giọng nói: “Hoa Hoa, bình tĩnh, bình tĩnh, trước bàn dân thiên hạ, không thể tỏ ra bộ dáng mất hình tượng này được. Nhịn một chút đã.”
“Xong rồi, lại một nữ nhân thích sờ mó!” Nhìn ánh mắt tà ác tham lam của Nam Cung Xuân Hoa còn đáng sợ hơn cả với Nam Cung Xuân Yến, lục y cô nương bắt đầu thấy lạnh gáy, lông tơ sắp sửa dựng hết lên, hối hận lúc nãy mình vừa ăn phải độc dược bậy bạ gì, lại nổi máu anh hùng tới giải vây cho các nàng.
Cho dù là cảm thấy đối phương nhìn rất giống Thái hậu, nhưng nghĩ lại, Thái hậu chắc sẽ không đến những chỗ ầm ỹ náo nhiệt thế này đâu! Cứ xa xa tại thượng đi lại tốt. Ha ha, nếu phát hiện người trước mặt chính là Thái hậu đã dọa nàng chui vào gầm bàn mà trốn, chắc còn hối hận hơn ban nãy, hơn nữa cạnh Thái hậu còn có một nữ tử còn “khủng bố” hơn nữa kìa!
Khe khẽ len lén lui về phía sau, hơi ấn vào vạt áo, thấy hai quả táo vẫn ngoan ngoãn nằm yên, lại được buộc chặt, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi…
“Đã lâu không gặp.” Nàng cười dịu dàng chào hai tỷ muội.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Nam Cung Xuân Yến cũng cười nói, trong mắt lóe lên trò đùa dai sáng rọi, “Không biết ta phái người đưa tới cho người một trăm quả táo ngươi có nhận được không?”
Nụ cười tươi tắn của Vô Song thoáng chốc đóng băng, dằn từng tiếng đáp trả: “Nhận.” Còn qua tay bán không ít tiền riêng.
Lại bị phớt lờ, hơn nữa kẻ chen ngang lại là một cô gái trẻ tuổi mỹ mạo, nhìn trượng phu nhà mình đang ngây ngốc chăm chú ngắm nhìn con gái nhà khác đến sắp ngu đi, ả lại nổi điên.
Nhảy vào trong đám người, hai tay chống nạnh, hung tợn nhìn chằm chằm cô gái, ả the thé đanh đá: “Ngươi là ai? Việc ta dạy dỗ người nhà ta mắc mớ gì ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà nhúng tay?”
“Dựa vào! Ngươi dạy ai hả?” Nam Cung Xuân Hoa bị ả bắt nạt quá, không nhịn nữa, cong chân đá ả một cái ngã vào trượng phu.
Hai người đụng vào cùng nhau, cùng kêu lên oai oái chói tai, rồi ôm nhau mà ngã dúi dụi, lăn ra rồi còn bị cuốn vào nhau không đứng lên được, chổng bốn vó lên trời mà giãy giụa như bạch tuộc múa vòi, kêu la ầm ỹ cả một góc.
Đám người Cố gia quanh đó vốn chỉ muốn lánh mặt, không muốn nhận vợ chồng nhà họ cho xấu hổ, chạy nhanh lại kéo họ sang một góc.
Ả đàn bà chanh chua kia vẫn chưa chịu, vẫn muốn ở lại tranh cãi, nhưng bị đám người Cố gia nhắm mắt bặm môi lôi xệch xệch đi. Đùa à? Người ta đang tụ tập ở đây đông như thế, hơn nữa cũng xem đủ xấu hổ rồi, còn đứng đây kêu gào chẳng phải tiếp tục bôi tro trát trấu vào mặt Cố gia sao? Nhà họ Cố còn muốn ngẩng đầu đi ra đường!
“Xuân Hoa, ngươi thật quậy!” Miết một đám người xám xịt đi xa, Nam Cung Xuân Yến hai tay ôm ngực, không đồng ý lắm lắc đầu nói, nhưng trong mắt ý cười cũng càng ngày càng rõ ràng.
“Xứng đáng! Ai kêu nàng không muốn chết tử tế đùng đùng chạy ra xen giữa không cho lão nương ngắm mỹ nhân!” Nam Cung Xuân Hoa lưu loát vỗ vỗ tay, lại si mê đóng đinh ngắm nhìn lục y cô nương, đến chớp mắt cũng không nỡ.
Lục y cô nương thấy bầu trời dần đen kịt, hận không thể tự tát ình mấy cái.
Tự làm bậy, không thể sống nha! Quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa! Hai tỷ muội thật hợp nhau… Nhìn qua dung mạo hai nàng, có thể dễ dàng đoán ra mối quan hệ của họ, lại nghe đoạn đối thoại vừa rồi, Lục y cô nương càng có thể xác định rõ vì sao Nam Cung Xuân Yến lại giống nữ tử kia đến vậy.
Bên trái lục y cô nương là một vị râu tóc hoa râm, thân thể khôi ngô, như một lão giả mắt sáng tinh tế thấy một cước quá chuẩn của Nam Cung Xuân Hoa, tuy rằng chỉ là một cước, nhưng mắt hắn sáng rực như nhìn thấy ngọc, vỗ tay: “Cô nương ra tay thật tuyệt! Không biết cô nương có thể cho tại hạ biết tôn danh của sư thừa? Võ công cao cường như vậy, tại hạ tựa hồ chưa thấy bao giờ.”
Nam Cung Xuân Yến sa sầm nét mặt, dúi Nam Cung Xuân Hoa giấu sau lưng, khẽ cười: “Chút tài mọn, không đáng nhắc đến. Xá muội đây là múa đao trước mặt Quan Công, làm cho Vương đại nhân chê cười.”
Lão giả tựa hồ lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Nam Cung Xuân Yến, hơi ngạc nhiên: “Cô nương tựa hồ có biết tại hạ?”
“Thống lĩnh đội tiên phong cánh tả lên tới ngàn người – Vương Đạc Vương đại nhân, bốn mươi năm trước trúng võ cử Trạng Nguyên, lần này tài tử tụ hội khởi xướng nhân chi nhất.” Nam Cung Xuân Yến nói, ánh mắt chuyển tới lão giả bên phải lục y cô nương: “Nếu tiểu nữ không có đoán sai trong lời nói, vị này có lẽ là nội các học sĩ đã cáo lão hồi hương nhiều năm trước, Đại học sĩ triều Phượng Tường thứ nhất Lâm Văn Lâm đại nhân.”
Cả hai lão, khi nàng lên làm Hoàng hậu đã cáo lão về quê từ lâu, nếu không, phàm là quan viên đương triều tứ phẩm trở lên, cho dù không biết Phượng Dật cũng không thể không biết mặt nàng.
“Hiểu biết của cô nương thật rộng!” Lão giả cười nói: “Hai người lão phu đóng cửa tạ khoa nhiều năm, không nghĩ còn có người nhớ rõ tên của chúng ta. Mà bọn họ, cũng chỉ biết hôm nay ở gốc đại ven hồ có hội, nhưng lại ít có người biết hai lão già này đã sắp xếp tổ chức. Cô nương làm sao biết được?”
Nam Cung Xuân Yến thần bí cười cười: “Phật viết, không thể nói.”
Làm sao có thể khơi khơi nói với bọn họ, ta là Thái hậu đương triều, là do ta dụng quyền phái người điều tra mà biết???!!!
“Nếu cô nương không muốn nói, lão phu cũng không miễn cưỡng.” Lão giả thật hiểu chuyện, sờ sờ chòm râu hoa râm cười ha hả.
“Vương đại nhân, Lâm đại nhân, hai vị cô nương này Vô Song có quen biết. Không biết Vô Song có thể thỉnh các nàng đang lên thuyền, quan khán luận võ?” Thừa dịp lão giả đang có ấn tượng rất tốt với hai nàng, Vô Song nhanh chân nhanh miệng đề nghị.
Không phải nàng muốn vậy, mà là đối phương là Thái hậu a! Gặp nàng, chính mình thì ngồi thuyền uống trà hưởng gió xem diễn, mặc kệ Thái hậu nàng rã chân lượn lờ khắp nơi mệt chết đi, ngươi dám sao? Nàng không dám! Nam Cung Xuân Yến thù dai có bỏ qua cho ai bao giờ, nàng đã nghe Phượng Dật nói không biết bao nhiêu lần.
“Lão phu thì không thành vấn đề.” Vương Đạc ha ha cười, sang sảng nói: “Lâm đại nhân thì sao?”
“Lão phu không sao cả.” Vẫn không nói được một lời, ánh mắt tựa hồ đóng trên đỉnh đầu của Lâm Văn không thèm nhìn xuống, lạnh tanh hờ hững.
“Vậy là có thể?” Vô Song tự diễn đạt lại lời nói của bọn họ theo cách có lợi ình, cười tươi rạng rỡ, hướng ngón tay thon dài chỉ về phía tòa thuyền hoa hai tầng cách đó không xa trên mặt hồ, nói với hai người Xuân Yến: “Hai người đồng ý cùng chúng ta lên thuyền không? Tầm nhìn nơi đó rõ nhất đó. Ngồi trên thuyền, mặc kệ là phía Đông hay phía Tây, mọi thứ đều có thể nhìn rất rõ.” Hơn nữa người trên thuyền không ở trong khoang thuyền, rất kín đáo.
“Tốt tốt, ta muốn đi! ta muốn đi!” Nam Cung Xuân Yến còn không kịp trả lời, Nam Cung Xuân Hoa đã tí tởn đáp ứng không thèm cân nhắc. Chỉ cần có thể ở cùng mỹ nhân, kêu nàng trèo lên núi rơi xuống nồi nàng cũng chịu.
Nam Cung Xuân Yến bất đắc dĩ thở dài. Nha đầu kia, bệnh mê gái lại phát tác. Chỉ cần nhìn thấy một khuôn mặt đẹp, bất luận nam nữ, nàng đều phải nhìn chằm chằm người ta, săm soi người ta đến thủng da mặt vẫn chưa thôi, dọa cho người ta chạy trối chết cũng không bỏ qua.
“Đã như vậy, tỷ muội tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng lôi kéo Nam Cung Xuân Hoa chỉ lo chảy nước miếng nhún eo làm lễ cám ơn bọn họ.
Có thể không đáp ứng sao? Chỉ là một Nam Cung Xuân Hoa nàng đã mệt mỏi ứng phó rồi. Dù sao, cơ hội như vậy dựa vào nhân phẩm cũng là khó có thể tìm được!
Mãnh nam của nàng a!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui