Cuốn 1: Long Phượng đấu
Chương 1: Vui quá hóa buồn
Ba năm sau.
"A ha ha, là lá la, tự do rồi, giải phóng rồi..."
Đêm khuya, một giọng hát vui vẻ vang vọng trong hoàng cung, kéo dài không thôi.
Bên trong điện, thiếu nữ tuổi còn thanh xuân khoác áo ngủ bằng gấm, nằm ở trên giường vừa hát lại vừa khoa chân múa tay, trình diễn một điệu "bắp đùi vũ" do bản thân vừa cao hứng biên soạn ra.
Ngoài điện, cung nữ thái giám canh gác bất đắc dĩ nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài, trong lòng có chung một ý nghĩ - vô phương cứu.
Phượng Tường vương triều - hoàng Thái hậu, đã hoàn toàn điên rồi.
"Ha ha ha! Ta rất cao hứng! Rất cao hứng! Rốt cục cũng đến ngày này!" Đột nhiên tiếng ca chấm dứt, thay thế bằng tiếng la mừng rỡ.
Nhảy múa đã mệt, Nam Cung Xuân Yến ném ra áo ngủ bằng gấm, dang rộng hai tay rồi ngã xuống giường, chăn đệm mềm mại làm nàng bật lên vài cái, sau đó xoay mình qua ôm một cái gối thật lớn do nàng đặc chế, lăn lộn vui sướng trên giường, một vòng lại một vòng.
"Thái hậu, đã là giờ Tý (11h đêm - 1h sáng), phải nghỉ ngơi." Lục Ngọc đánh bạo xốc bức rèm che đi vào, nhỏ giọng nói.
"Không cần!" Nam Cung Xuân Yến không chút nghĩ ngợi, một mực cự tuyệt.
Hôm nay, mặc dù từ khi trời còn chưa sáng đã rời giường chuẩn bị, liên tục bận rộn cho đến lúc nãy đem cái tiểu hoàng đế kia đưa vào động phòng, nàng mới có thời gian thở một chút, cả người mệt lả không sai, nhưng là trong tim nàng đang vui mừng - đập thình thịch không ngừng.
Thật là cao hứng! Nhiệm vụ lớn nhất sẽ hoàn thành ngay lập tức! Ở vào thời khắc kích động này, nàng làm sao có thể ngủ được đây?
Mười tháng! Chỉ cần đợi mười tháng nữa, chờ tên hoàng đế kia cùng với phi tử của hắn làm ra em bé, nàng có thể được tự do!
Thật là tốt quá! Nàng rất cao hứng! Cả người máu đều sôi trào, mà không thể làm gì. Chỉ có thể ca hát, nhảy múa, vẫy cờ chúc mừng! Nếu như không phải đêm khuya, sợ quấy nhiễu đến hoạt động tạo ra em bé của mấy người kia. Nàng thật hận không thể kéo Lục Ngọc, Thu Dung cùng trèo lên nóc nhà cất giọng ca vàng!
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vã từ xa truyền đến, một tiếng nói gấp gáp xông vào trong điện: "Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương, việc lớn không tốt!"
Người hầu ở cửa vội vàng ngăn người kia lại, lớn tiếng quát: "Hôm nay là ngày đại hỉ, ngươi lại nói lung tung gì? Coi chừng phá hỏng không khí vui mừng, làm kinh động đến Thái hậu."
Đây là sự việc trọng đại! Người chạy đến lo lắng nói, hướng bên trong điện thở hổn hển - lớn tiếng kêu lên: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng... Hoàng thượng... ngài ấy... ngài ấy..."
"Hoàng thượng làm sao vậy?" Nghe được từ nhạy cảm, Nam Cung Xuân Yến không khỏi giật mình. Nàng để... gối ôm xuống, chỉnh sửa lại y phục một chút, đi ra khỏi nội điện.
Tên thái giám nhìn thấy nàng, vội vàng quỳ xuống, cao giọng nói: "Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế."
"Miễn." Nam Cung Xuân Yến nhanh chóng cắt đứt lời của hắn, truy hỏi:
"Ngươi vừa mới nói cái gì? Hoàng thượng hắn thế nào?"
Đừng nói là tên tiểu tử kia bỏ nhà trốn đi, đào hôn à! Nhưng mà, ngẫm lại không có khả năng! Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, hắn lại lớn như thế, cũng không có lệnh bài ra cung, khẳng định chưa đi tới cửa cung đã bị thị vệ tóm trở lại.
Thái giám ngẩng đầu, nhìn thấy nàng - đầu tóc rối tung, y phục cũng không chỉnh tề lắm, vội vàng hạ ánh mắt, trả lời: "Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ngài ấy... ngài ấy…"
Vừa nhìn thấy hắn ngẩng đầu, nàng liền nhận ra người này là thái giám thận cận bên người Phượng Dật, Nam Cung Xuân Yến trong lòng căng thẳng, nôn nóng ngắt lời của hắn, hỏi "Hắn làm sao? Ngươi nói mau mau!"
"Hoàng thượng chảy máu không ngừng, đã bất tỉnh!" Hắn nói một mạch.
Chương 2: Khẩn trương
Cái gì!
Nam Cung Xuân Yến nhảy dựng lên, sắc mặt khó coi. Chân vừa chạm đất, nàng loạng choạng lui về sau vài bước, thiếu chút nữa đứng không vững.
"Thái hậu!" Lục Ngọc, Thu Dung vội vàng đến đỡ nàng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đã đứng vững, Nam Cung Xuân Yến nhìn hắn, sốt ruột hỏi.
Thái giám ngẩng đầu, nói: "Cái này... nô tài cũng không biết. Rõ ràng trước khi vào động phòng, tình trạng Hoàng thượng rất tốt, cũng không biết vì sao, mới giở ra khăn trùm đầu của tân nương, rượu hợp cẩn còn chưa uống, Hoàng thượng đột nhiên liền chảy máu mũi, không ngừng lại được!"
Chảy... chảy máu mũi? Nam Cung Xuân Yến ngẩn người, một nghi ngờ nho nhỏ nẩy sinh trong lòng.
"Tại sao lại thế? Đã gọi thái y chưa?" Nàng run rẩy hỏi.
"Đã phái người đi mời. Nô tài thấy tình hình không tốt, liền đến bẩm báo Thái hậu" Hắn đáp.
Nam Cung Xuân Yến nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi làm rất tốt!"
Ổn định lại tinh thần, nàng quay lại, đối người bên cạnh nói: "Người đâu, nhanh chuẩn bị xa giá! Ai gia phải đi tân phòng xem thử." Vừa nói, đã nhấc chân đi ra ngoài.
Thu Dung ở phía sau gọi nàng lại: "Thái hậu!"
"Sao?" Nam Cung Xuân Yến quay đầu lại, nhìn nàng không hiểu.
"Ngài có lẽ.… nên thay lại y phục!" Thu Dung nhìn nàng một vòng, sau đó đi tới, thấp giọng nói, "Bộ dạng của ngài lúc này, không thích hợp đi ra ngoài."
Bộ dạng hiện tại? Nam Cung Xuân Yến cúi đầu nhìn trang phục của bản thân, bởi vì vừa rồi vội vàng quá mức, chạy ra cũng chưa kịp mặc áo ngoài, chỉ mặc áo lót bên trong trong, ở thắt lưng buột sơ một cái, nhưng đều che được các bộ phận quan trọng. Ở trên giường lăn lộn vài vòng, búi tóc có chút rối tung, nhưng chỉ cần sửa sang lại một tý liền OK. ( chữ này là nguyên văn của tg)
Quả thực, nếu lấy tiêu chuẩn của hoàng gia để đánh giá, là không... lịch sự lắm. Nhưng tình huống khẩn cấp, còn chú ý… đến những điều này?
"Đem y phục lại đây, ai gia vừa đi vừa mặc!" Nàng quyết đoán nói.
"Nhưng mà..." Tiểu Hỉ Tử lại đi lên, mặt lộ vẻ khó khăn nói: "Thái hậu, đêm đã khuya, người hầu phần lớn đã ngủ, vậy Phượng liễn..."
"Đã đến lúc nào rồi, còn quan tâm Phượng liễn làm gì!" Nam Cung Xuân Yến mày liễu nhướng lên, trong mắt bắn ra hai tia lạnh như băng.
" Vậy…" Tiểu Hỉ Tử há mồm, không nói nên lời.
"Đi thôi..." Có thể tranh thủ một giây cũng tốt. Nam Cung Xuân Yến nói xong, liền dẫn đầu bước ra ngoài. Tất cả cung nữ, thái giám không dám có ý kiến gì, lẽo đẽo theo sau nàng.
Bầu trời đêm mênh mông, làn gió mát rượi phả vào mặt, làm cho người ta có một cảm giác thanh tịnh, nhưng thổi không đi lo âu trong lòng nàng.
Ông trời ơi, đừng đùa nàng như vậy! Nàng thật vất vả mới đợi đến ngày hôm nay!