Thái hậu mười lăm tuổi (Tập 2 )

Chương 70: Tra tấn
“Trả thù… lạc lạc… đây là trả thù… lạc lạc… chắc chắn là… lạc lạc… trả thù… ta đã biết mà… lạc lạc … Tiểu… vương bát đản kia… Tuyệt đối không có… lạc lạc… hảo tâm…
Hai hàm răng va vào nhau lập cập, Xuân Yến nắm chặt hai bàn tay đến nổi cả gân xanh, cổ họng khản đặc cắn chặt răng, mặt mũi tái nhợt – vừa vì lạnh vừa vì tức giận – rồi lại đỏ ửng lên.
Dâng lên một chén trà mới nóng hôi hổi, Lục Ngọc xót xa:
“Thái hậu, trà gừng đây, còn nóng người mau uống đi! Uồng rồi sẽ ấm hơn!”
Thò bàn tay run rẩy tái xanh ra khỏi tấm chăn cuốn tròn như con sâu đón lấy chén trà, nàng vẫn cố run giọng lẩm bẩm:
“Trả thù… Ta phải trả thù… Tên… chết tiệt!”
Lục Ngọc Thu Dung hai nàng đứng cạnh bấm nhau cố nhịn cười run cả vai.
Ai, từ hỗn đản đã được lên cấp thành chết tiệt, Hoàng thượng, tội của người quá to. Không biết lần này Thái hậu sẽ nghĩ ra cách gì để chỉnh người đây? Ai nha, thật sự rất chờ mong đó!
Ách! – tội tru di đây sao?
Rầm Rầm Rầm, Tiểu Hỉ Tử hớt hải chạy vào, nhìn Thái hậu đang cuốn tròn trong chăn, giữa một bầu không khí đậm đặc sát khí, lo lo lắng lắng cẩn cẩn thận thận từng lời:
“Thái hậu, Hoàng thượng hồi cung, người đang tới đây.”
Tới? Tới làm gì? Ai gia còn… còn bị hắn hại cho chưa đủ thảm hại sao? Hớp hớp hai ngụm trà, nàng có vẻ đầy chán ghét và căm thù:
“Đuổi hắn về! Ai gia không muốn nhìn thấy hắn!”
“Dạ, nhưng… Nhưng là…”
Nửa câu “Hoàng Thượng đã tới nơi” còn chưa kịp lắp bắp ra nốt, Phượng Dật đã đường hoàng bước vào hành lễ:
“Nhi thần khấu kiến mẫu hậu!”
“Hừ!” Xuân Yến tức giận hừ lạnh quay ngoắt đi không thèm ngó đến!
Lục Ngọc Thu Dung vội chạy nhanh tới buông sa trướng, miễn cho nàng khỏi phải thấy hắn!
Phượng Dật vẫn nhanh mắt kịp nhìn thấy khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt, trong lòng bất giác cảm thấy xót xa.
Đợi! Đợi! Không thấy trả lời, hắn bèn lại mặt dày mở miệng:
“Nghe nói mẫu hậu thân thể bất an, nhi thần lo lắng không thôi, nên tới hỏi thăm, chẳng hay mẫu hậu làm sao vậy?”
Làm sao vậy? Ta làm sao vậy chẳng lẽ ngươi không biết? Lão nương giờ run cầm cập như con giun thế này đều là ngươi hại! Làm sao vậy! Tức đến bầm mặt, Xuân Yến kéo tay áo ngủ bằng gấm nhét vào hai kẽ răng mà cắn mà xé, roẹt roẹt đã nát bét!
Lập cập lập cập!
Lại âm thanh quen thuộc vang lên!
Cúi đầu nhìn, nhận ra tay áo đã bị mình cắn cho nát vụn!
Thật là rởm! Hừ!
Hai răng đau nhức, nàng hít một hơi:
“Hôm nay thấy thời tiết khá đẹp, ai gia sau khi ngự triều liền tới ngự hoa viên du ngoạn. Không ngờ trong lúc bất cẩn đã ngã vào hồ.”
Âm thanh cao chói lói truyền vào tới trong tai, Phượng Dật hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn, nhưng tấm sa trướng lại cản tầm mắt của hắn, chỉ có thể khẽ cười đầy khổ tâm:
“Thật vậy sao? Thật trùng hợp, hôm nay nhi thần cùng Lý Ti Thần ra ngoài cung tản bộ cũng không cẩn thận làm một vị cô nương ngã xuống hồ.”
Thì ra là như thế!!! Trong cung mọi người đều đã sáng bừng hiểu ra, bảo sao Thái hậu lại căm Hoàng thượng đến vậy. Bất giác mọi ánh mắt đều đổ về phía Hoàng thượng đáng thương.
Hoàng thượng, nói gì thì nói, Thái hậu cũng là phận nữ nhi, người lại ném người ta xuống hồ, thật quá đáng!
Trong cung vang lên mấy âm thanh roạt roạt, dường như Xuân Yến đã cắn xong tay áo bên kia:
“Nhi thần còn định cứu nàng bèn liều mạng lao theo, không ngờ cũng lại bị kéo xuống hồ!” Nhìn thấy hết mấy ánh mắt trách móc của mọi người, Phượng Dật điềm tĩnh “kể chuyện”.
Thì ra… Hoàng thượng cũng muốn cứu Thái hậu a! Sự phẫn nộ trong lòng mọi người cũng giảm đi một chút.
“Sau đó, lại thật vất vả cứu vị cô nương đó lên. Ai mà biết được, có khi nàng không biết lại ghi hận trong lòng, thừa dịp nhi thần bất cẩn, một cước đá văng nhi thần xuống hồ, sau đó nghênh ngang bỏ đi! Phượng Dật vẫn thản nhiên, như thể mình đang kể chuyện về một ai đó chẳng chút liên quan.”
Thái hậu, người…
Người… người… người… Thế này chẳng phải là lấy oán báo ơn sao?
Những ánh mắt lúc nãy còn găm vào Phượng Dật giờ đây tràn đầy trách móc lẫn khiếp sợ nhìn sang Thái hậu.
“Đáng thương nhất là Lý Ti Thần, rõ ràng chẳng làm nên tội gì, lại cũng bị vị cô nương đi cùng kia quay sang đá nốt xuống hồ, uống một bụng nước.” Phượng Dật tiếp tục kể, nhưng lúc này, trong giọng nói xen lẫn chút hạnh tai vui.
Thái hậu, là người không đúng rồi! Cho dù là tức đến mấy, cũng không nên liên lụy đến người vô tội! Không một ai lên tiếng, nhưng những ánh mắt đang chăm chăm nhìn Xuân Yến kia cũng đủ nói hết trách móc.
Nói cái gì vậy? Nàng căm phẫn cắn môi.
Các nàng vốn chỉ muốn mập mập mờ mờ đùa cợt hai tiểu tử này, sau đó tìm cơ hội họ bất cẩn ném Ti Thần xuống nước cho chơi với cá thôi mà. Còn Phượng Dật kia, hắn vốn yếu ớt, cho tắm nước mát một chút chắc sẽ khỏe mạnh hơn. Ai bảo hai người họ theo dõi rình rập các nàng làm gì, từ lúc bọn họ nướng cá, ánh mắt như thể bị phản bội kia làm nàng khó chịu, lại khi hắn gây chuyện với Hắc Vô Thường nữa.
Nhưng! Ai mà ngờ! Kế hoạch mới bắt đầu thực hiện được một chút, chính mình sơ suất bị tên tiểu tử kia ném xuống hồ làm mỹ nhân ngư!
Càng nghĩ càng tức giận!
Xuân Yến cười lạnh:
“Hoàng thượng, người chắc không biết, Lý gia tiểu công tử gần đây đã được quá sủng ái sao? Nếu người cảm thấy nhiều thời gian rảnh rỗi quá, thì nên ở trong cung với Hiền phi Đức phi mới phải. Dù sao truyền thừa long mạch hoàng gia mới là đại sự hàng đầu.”
Lại nữa! Phượng Dật sa sầm nét mặt:
“Bẩm mẫu hậu, ở cùng với Ti Thần nhi thần thực sự cảm thấy rất thoải mái. Nữ tử, kể cả là Hiền phi hay Đức phi hay thiên kim tiểu thư nào khác, đối diện với các nàng đều không có cảm giác dễ chịu như Ti Thần.”
Ha? Thế này là sao? Nam sủng?????? Xuân Yến bật cười khe khẽ.
Thật sự là đã có được một lý do!
“Người không có cảm giác với nữ nhân?”
“Thưa mẫu hậu, đúng vậy,” Phượng Dật trả lời, nhưng trong lòng hắn thầm bổ sung nửa câu sau: nhưng đối với người thì có.
“Nhưng lại có cảm giác với Lý gia tiểu công tử?”
Cân cân nhắc nhắc một hồi, nhận thấy những lời này thật sự hơi kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở đâu thì hắn chịu, đành gật đầu:
“Đúng vậy.”
Cảm thấy cả người đã nóng lên, đầu cũng hơi váng vất, Xuân Yến đột nhiên thấy mệt mỏi quá.
Đưa hai tay ôm đầu, nàng ngã xuống, nhắm nghiền hai mắt:
“Ai gia mệt mỏi quá, Hoàng thượng người nên hồi cung thôi.”
Nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn đằng sau sa trướng kia lảo đảo rồi ngã xuống, Phượng Dật lo lắng vô cùng, hai chân bất giác bước lên vài bước, nhưng lại kịp kìm nén, chỉ đành giương mắt nhìn bóng nàng yếu ớt, hắn cúi đầu:
“Nhi thần cáo lui.”
Tiễn Phượng Dật ra khỏi cung, Lục Ngọc xốc sa trướng, nhìn thấy Xuân Yến kiều diễm động lòng người lúc này đang nằm uể oải trên giường, nàng rất lo:
“Thái hậu, ngươi có khỏe không?”
Xuân Yến phất tay:
“Không sao. Chỉ hơi mệt thôi.”
“Nhưng… Thái hậu… mặt người đang đỏ lên kìa.” Thu Dung lúc này cũng vào tới, nàng đặt tay lên trán Thái hậu: nóng rực! Nàng hốt hoảng:
“Thái hậu, người bị sốt rồi!”
“Vậy à? Bảo sao ta thấy nóng.” Xuân Yến cười yếu ớt, nàng thấy đầu đau quá, không thể gượng dậy nổi.
“Nô tỳ đi mời thái y! Thu Dung xoay người tất tả chạy đi.”
Lục Ngọc lật mép gường lấy ra một lọ thuốc nhỏ:
“Thái hậu, người uống chút thuốc này đã.”
Nhìn Thái hậu náo nhiệt hoạt bát nằm trên giường, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hồng, nàng khẽ lắc đầu:
“Xem ra, lần này Hoàng thượng đã quá đáng quá!”
“Ừ.” Xuân Yến cố hết sức gật đầu mấy cái, lại từ từ nhắm mắt.
Hai mí mắt còn chưa khép trọn, trong đầu nàng đã vang lên mấy lời của tiểu hỗn tử kia – hắn có cảm giác với Lý Ti Thần!
Xú tiểu tử! Dám đùa với nàng ư?
Đang nằm bẹp một xó không còn sức mà nói nữa, đột nhiên Xuân Yến nhảy dựng lên, hét lớn:
“Tiểu Hỉ Tử, ai gia có việc cho ngươi!”

Phượng cung.
Chết trân cứng lưỡi! Đây là hình ảnh của Phượng Dật lúc này!
Hắn… hắn… hắn… Hắn không bị làm sao đấy chứ?
Cố gắng dụi dụi mắt mấy cái thật mạnh, mở mắt ra, người trước mặt vẫn đứng đó, còn “rạng rỡ” cười với hắn.
“Hoàng thượng…” Mặc trang phục cung nữ, mặt hoa da phấn… Ách… hắn… õng ẽo bước tới gần hắn… thật sát…
Nhìn bước chân kia đang tiến tới gần… Một chữ “sợ” liệu có thể khái quát được không nhỉ???
Hoàng thượng đáng thương hết hồn cẩn thận lùi từng bước, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, run giọng hỏi:
“Ngươi… là ai?”
“Thiếp là Kiều Kiều, hôm qua mới được Thái hậu tiến cung, chuyên hầu hạ Hoàng thượng!”
Người ấy lại bước thêm vài bước nữa, chu ra cái mỏ nhọn hoắt đỏ choét son, không e không ngại, làm cho người ta phát hoảng. Hơn nữa tiếng nói tuy khô và khàn, nhưng lại mềm mại ẻo lả dịu dàng thật tự nhiên, không hiểu sao lại khiến người ta run lên.
Phượng Dật lùi thêm mấy bước nữa, nhìn thân hình cao to trước mặt từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, lắp bắp:
“Ngươi… người… là nam… hay nữ???”
“Hoàng thượng muốn ta là nam thì ta là nam, muốn ta là nữ thì ta là nữ,” người đó thản nhiên trả lời, còn không quên liếc hắn một cái đầy “quyến rũ”.
Ách!
Cả ngày hôm qua vì lo cho Xuân Yến bị ốm mà không thiết tha ăn uống, nếu không hắn không dám cam đoan bây giờ mình không nôn sạch tất cả mọi thứ trong bụng ra.
“Ngươi…”
Trước sự tấn công không chút rụt rè của mỹ nhân, Hoàng thượng đã run rẩy lùi đến tận sát tường, bị dọa đến cứng cả người, không nói nên nửa lời.
Người ấy lại tiến thêm ba bước về phía hắn, đứng sát trước mặt hắn, nhếch môi ỏn ẻn cười duyên:
“Hoàng thượng, Thái hậu biết ngài không yêu nữ nhân. Nhưng thân là vua một nước, việc nối dõi tông đường là nhiệm vụ ngài không thể tránh. Bởi vậy, Người sai người đi khắp nơi mới tìm được thiếp, triệu thiếp tiến cung.”
Lại gần thêm chút nữa, cánh tay vĩ đại của thân thể cao to ấy lại vờn vãn trước mắt hắn:
“Nếu ngài thực sự ghét nữ nhân, thiếp không để ý đến. Hoàng thượng cứ coi thiếp là đàn ông là được rồi.”
Chớp chớp mắt, người đó e lệ huých nhẹ vào vai Hoàng thượng khiến ngài ngã dúi sang một bên.
“Hoàng thượng, cẩn thận!”
May có người kịp thời lao đến giữ hắn lại.
Đứng vững lại được, Phượng Dật thở hổn hển hét lên ra lệnh:
“Người đâu, đem người này đi cho trẫm. Trẫm không muốn nhìn thấy hắn!”
“Dạ!”
Một đoàn người dũng mãnh chạy tới đứng xếp hàng trước mặt Phượng Dật.
Hắn trợn tròn mắt, một nét hồng hào của nửa tia máu cũng không còn trên mặt.
“Các ngươi… Các ngươi…”
Đầu lưỡi hắn líu lại. Mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Tiểu Hỉ Tử từ bên ngoài chạy vội vào, khom người thi lễ, kính cẩn thưa lời:
“Hoàng thượng, Thái hậu nói sợ Kiều Kiều cô nương không phải kiểu người Hoàng thượng thích, đặc mệnh sai nô tài chọn thêm mấy cô nương nữa đến cho Ngài lựa chọn.”
Nói rồi ngoắc ngoắc ngón tay:
“Các ngươi tiến lên đi!”
Sau đó êm ru chuồn.

Một trận động đất đang đe dọa làm sập của tẩm cung của Hoàng thượng, những lời eo éo khàn khàn chen chúc trong những tiếng bước chân sầm sập, càng lúc càng nhiều người ào tới. Thật không biết nên hình dung thế nào, nhưng chắc chắn không có nửa khuôn mặt nữ tính trong số những cái thớt đang dí sát mặt hắn lúc này, cái mũi hắn đang chịu một trận công kích hạng nặng của đủ thứ mùi hương ngộp thở.
Nhịn không nổi nữa!
Ọe…
Dạ dày lẫn ruột non ruột già quay cuồng đánh nhau dữ dội, cả bữa sáng bữa trưa từ mấy ngày trước trong bụng Hoàng thượng thi nhau ào ra.
Hoàng cung.
Khụ khụ khụ khụ. Xuân Yến năm trên giường, mặt mày tái nhợt ho đến đào tâm đào phế.
“Thái hậu, nên uống thuốc đi.”
Lục Ngọc đưa ra một bát thuốc mới sắc trước mặt nàng.
“Cái thứ khổ dược này! Ta còn phải chịu đựng bao lâu nữa!” Xuân Yến nhíu mày, nhìn bát thuốc đen sì mà kêu lên thống khổ.
Tuy nói vậy nhưng đôi tay nàng vẫn vươn ra đón lấy bát thuốc, chậm chậm rót cái thứ nước vừa chua vừa đắng kia vào cổ họng.
Uống thuốc xong, Thu Dung vội nhét vào miệng nàng một miếng mật ngọt ngào, áp chế đi vị đắng nghét của hoàng liên.
“Thái hậu Thái hậu!”
Tiểu Hỉ Tử vừa gào to vừa chạy vội vào.
Thu Dung ngăn hắn lại, thấp giọng:
“Thái hậu vừa uống thuốc, đang nghỉ ở bên trong, ngươi nhỏ giọng một chút!”
“Không sao. Để hắn tới đi!” Xuân Yến mệt mỏi nằm trên giường nhàn nhạt nói.
“Dạ!” Tiểu Hỉ Tử đi như chạy vào trong đến bên người nàng, khẽ bẩm báo:
“Thái hậu, hôm nay Hoàng thượng đã ói ra đến ba lần. Xem chừng không biết còn có thể ói ra cái gì nữa!”
“Thật không?” Nghe được tin lành, khuôn mặt tái mét đã hồng lên một chút.
Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, vẫn còn muốn hại Phượng Dật, Tiểu Hỉ Tử bất giác muốn thở dài.
Ai! Bên trong Hoàng cung, hai người có quyền lực cao nhất, đều đeo mặt nạ, trong tâm luôn muốn làm khó nhau.
“Thái hậu… người… còn muốn để mấy cô nương khủng bố hơn cả võ tướng này hành hạ Hoàng thượng bao lâu?” Cố gắng gom hết dũng khí, hắn hỏi. Nhìn thấy Hoàng thượng cả ngày hôm nay ngoài nôn cũng chỉ có biết nôn, cơm không thể ăn, hắn… Ài, nhìn thấy như vậy, thật không đành lòng…
Thái hậu khẽ ho khan mấy tiếng, chau mày hận hận:
“Ai gia còn bị phong hàn hành hạ bao lâu, thì hắn sẽ phải chịu đừng bấy lâu! Khụ khụ…”
Lớn tiếng trả lời khiến cho nàng lại một lần nữa gập người ho rát ngực trên giường.
Mọi người trong cung chợt cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.
Như vậy, Hoàng thượng…
Này, cái này gọi là mối hận không đội trời chung đây sao?
Chương  71: Vô đề
Trời ây trắng, gió nhẹ vờn quanh.
Chăm chú cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhưng bệ rạc không còn chút sinh khí của Phượng Dật, Lý Ti Thần nuốt nước miếng khan, cố dồn dũng khí để mở miệng:
“Hoàng thượng, mấy… Ách, ta nên gọi là cung nữ sao?”
“Ngươi muốn gọi là cung nam trẫm cũng không ý kiến.” Bưng lên tách trà uống một ngụm, Hoàng thượng nghiêm mặt.
Ách…
Lặng lẽ lau mấy giọt mồ hôi lạnh to bằng nắm tay sau gáy, Ti Thần thấp giọng lẩm bẩm:
“Các nàng… Nhìn thực là ấn tượng nha.”
“Ta đã trải qua rồi. Tối qua xem chừng quá đủ.” Nhón một miếng kẹo hoa mai đưa lên miệng, Phượng Dật thản nhiên: “Nếu ngươi có hứng thú, ngươi cứ việc tới tẩm cung của trẫm xem họ khủng bố đến thế nào.”
“Tạ ơn. Thần không dám nhận đâu.” Ti Thần vội vàng xua tay.
Phượng Dật không nói thêm lời nào, lại uống trà, nhưng sắc mặt trầm xuống rất nhiều.
Lý Ti Thần liếc mắt nhìn mấy “cô nương” so với mình còn tráng kiện hơn gấp vài lần, nhanh mở miệng:
“Hoàng thượng… Các nàng… không phải… là Thái hậu nghĩ ra để tra tấn Người sao?”
“Ngươi nói đi?” Phượng Dật liếc mắt nhìn hắn, cái nhìn đầy phẫn bất bình đạo. “Vô sự không đăng tam bảo điện. Nói đi, không có Thánh chỉ, ngươi vào cung có việc gì?”
Thật vất vả mới thoát được mấy trận tổng công kích của mấy người không ra nam không ra nữ này, ra Ngự hoa viên tưởng được hưởng thụ không khí thanh tĩnh yên lành, không ngờ hắn lại chạy tới. Thật sự là không có nổi lấy một phút yên bình mà!
Nghe rõ người ta nói đến thế rồi, mình cũng không giả bộ ngu được, Lý Ti Thần hắc hắc cười hai tiếng:
“Hoàng thượng, cha thần bảo thần tới hỏi thăm Thái hậu bao giờ thì có thể lâm triều?”
“Sao?” Phượng Dật nhíu mày, giọng nói cao vút: “Lý Thái phó không phải vẫn hy vọng Thái hậu chắp tay từ bỏ quyền cao hay sao chứ? Trẫm còn nhớ rõ, khi biết Thái hậu vì bị phong hàn nên không thể lâm triều, cao hứng đến mức nhảy như trẻ con, vấp vào bậc cửa trật khớp vai mà vẫn cười tươi đó thôi. Mới tĩnh dưỡng vài ngày đã đổi tính rồi sao?”
“Cũng chẳng thể cao hứng mãi.” Lý Ti Thần buồn buồn. “Người không phải không biết, khi đàm phán chuyện quốc gia đại sự, ai cũng ngốc luôn!”
Biết! Đương nhiên hắn biết!
Mỗi khi có chuyện, bất kể lớn nhỏ, các phái đại thần đều ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chấp nhau từng từ, không ai chịu nhường ai, hắn một đầu hai tai nghe cũng đến ong ong không biết nên theo ý nào.
Hắn dù sao tuổi cũng còn rất trẻ, tuy đăng cơ cũng đã ba năm nhưng chính sự toàn giao thẳng cho Xuân Yến xử lý, bây giờ sức khỏe đã tốt hơn, mới có thể bắt đầu tiếp xúc với tấu chương. Nhưng những mối quan hệ trong triều hắn lại không nắm hết, nên không thể thành thục ứng phó được hết những quỷ quyệt gian kế trong triều. Cho nên, thân là vua một nước, có khi chỉ là một con rối hay là một cái danh để khỏi mất nước mà thôi. Có chuyện gì khẩn cấp vẫn phải thỉnh ý chỉ của Thái hậu. Giờ Xuân Yến bệnh có vẻ rất nặng, hắn không dám làm phiền, nên nửa tháng này vẫn ngồi chết dí trong thư phòng cũng vẫn không xử lý hết đống tấu chương chất cao như núi.
Có Nam Cung Xuân Yến, ai ai cũng oán hận nàng suốt ba năm. Giờ không có Nam Cung Xuân Yến, cả triều đình rơi vào tình thế hỗn loạn, Lục bộ vô chủ! Đương nhiên, chính là thân đế vương như hắn!
“Thái hậu rơi xuống nước, bị cảm lạnh, nằm không dậy nổi, giờ rất cần tĩnh dưỡng, trẫm có thể có biện pháp gì đây?” Phượng Dật nắm chặt chén trà trong tay.
“Thái hậu… người… Bị bệnh thật sao?” Lý Ti Thần khó nén kinh ngạc nhìn Phượng Dật, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đúng. Nhưng là… Chúng ta cũng rơi xuống nước, mà có sao đâu! Chỉ có Thái hậu…”
“Chúng ta là nam nhân, còn đó là nữ nhân!”
“Ai…!” Lý Ti Thần không biết vì sao lại thở dài, chỉ là bỗng dưng mà như vậy. “Không thể tưởng tượng được, Thái hậu vô địch không ngờ cũng có lúc không chịu nổi một kích.”
“Đúng thế!” Trong lòng Phượng Dật cũng thoáng buồn, thất thần lẩm bẩm: “Trước giờ vẫn nghĩ nàng đánh không biết chết. Nhưng khi đó nhìn nàng sắc mặt tái nhợt nằm trên giường ho rũ rượi mới hiểu ra, thì ra, nàng cũng chỉ là một người bình thường, cũng có sinh lão bệnh tử. Chỉ là một chút phong hàn, có thể khiến nàng nằm bệnh đến hơn mười ngày.”
“Hoàng thượng… Thái hậu…” Lý Ti Thần lúng túng tìm lời, đột nhiên thấy Phượng Dật đứng lên đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, người đây là…” Lời nói lạc cả giọng, tiện đi qua thấy tiếng cười nói, Xuân Yến là Lục Ngọc, Thu Dung đi tới, nhất thời hiểu ra.
Chạy vội tới đi. Hành lễ đi!
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Vi thần tham kiến Thái hậu.”
Nhìn thấy bọn họ, Xuân Yến dường như cũng lắp bắp kinh hãi. Đôi mi thanh tú nhíu chặt:
“Hoàng thượng, hôm nay cao hứng, cũng đến Ngự hoa viên?”
“Vâng,” liếc mắt qua nhìn thấy nàng đã khôi phục bảy tám phần huyết sắc, Phượng Dật mới an tâm sụp mí. “Nhi thần thấy cảnh đẹp nên đi ra ngoài dạo chơi. Không nghĩ gặp được mẫu hậu.” Thực ra là chịu không nổi một trung đội nam không ra nam nữ không ra nữ, ngàn thiêu vạn tuyến, mở đường máu mà chạy trốn ra đây!
Mắt phượng lại chuyển hướng đến Lý Ti Thần đang đứng sau lưng:
“Lý công tử cũng đến đây?”
Bị nàng nhìn lạnh băng như thế, giác quan thứ sáu nhắc Ti Thần cảm thấy bất an, vội đi lại hai bước. Cho dù là đang lâm bệnh nặng, lão hổ cũng không thể biến thành mèo con. Hắn cứ cẩn thận không thừa!
Nàng nhếch khóe môi, lại nhìn Phượng Dật, lại thấy mấy cung nữ đặc biệt kia đang quỳ đằng sau, không chút hảo ý cười:
“Xem ra, Hoàng thượng cũng dễ thích nghi.”
Đương nhiên biết nàng đang nói cái gì. Phượng Dật giật giật khóe miệng một lúc mới nói nên lời:
“Nhờ ơn mẫu hậu quan tâm.”
Từ khi họ đến, một ngày ba bữa cơm sáu bữa ói, những thứ phun ra còn nhiều hơn những thứ ăn vào. Sau này, hắn ói mãi cũng dần quen, có nhìn thấy cũng chỉ chết lặng. Thói quen! Thật đáng sợ!
Nhất thời không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng áo sột soạt khi Lý Ti Thần ngố không hiểu chuyện ngoái qua ngoái lại nhìn hai người, nhưng có thắc mắc cũng không dám nói ra.
“Thái hậu!”
Tiểu Hỉ Tử theo người ta chỉ chạy tới hành lễ, ghé vào bên tai Thái hậu nói nhỏ vài câu.
Phượng Dật không tự chủ vểnh hai lỗ tai lên nghe, chỉ thấy mấy tiếng bập bõm:
“Tam cô nương… Khi nào… Xuất cung… Gặp mặt…”
Nghe xong mấy lời, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười cực nhạt cực đạm nhưng lại cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng nói với Phượng Dật:
“Hiếm khi Hoàng thượng đã có nhã hứng du viên, ai gia không tiện quấy rối.”
Lại quay sang nói với bọn Lục Ngọc Thu Dung:
“Chúng ta về!”
Xoay người lại như thể bỗng nhớ ra điều gì, nàng nói:
“Hoàng thượng, tối nay ai gia muốn nghỉ ngơi sớm một chút, người không cần tới thỉnh an.”
Nói rồi dẫn một đám cung nữ thái giám bỏ đi.
Sao lại vội về như thế? Bệnh vừa mới đỡ đã muốn đi ra ngoài gặp nam nhân kia sao?
Nhớ tới cảnh bên sông nàng thân thân thiết thiết với hắc y nam tử kia, còn có nụ cười chưa bao giờ dành ình, một ý lạnh nổi lên.
Tuyệt đối là hành động vô ý thức, khi hắn tỉnh ngộ đi lên phía trước, thân thể Phượng Dật đã vượt qua mấy bước, nhanh chóng đưa ra một cái chân ngáng ngang đường Xuân Yến đang vội trở về.
“Á!”
Nàng kêu lên một tiếng, cả người lao về trước, nhào vào lòng Phượng Dật đứng đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui