Chương 10: Phiền não đột kích
Cờ chiến phần phật, hơn một ngàn thị vệ chỉnh tề sắp hàng thành đội chờ xuất phát. Chính giữa đột ngũ, rõ ràng là long liễn xa hoa chói mắt của Phượng Dật.
Kiễng mũi, ngoái cổ nhìn về hướng hoàng cung thấy thiếu một người, Lý Ti Thần khó hiểu hỏi:
“Hoàng thượng, đội danh dự sắp phải khởi hành, thế nào Thái hậu còn chưa tới?”
Nghe thấy hai tiếng Thái hậu, sắc mặt điềm tĩnh của Phượng Dật đột nhiên trở nên cổ quái mười phần.
“Nàng… à… hẳn là không tới được rồi.” Hắn đáp cứng ngắc.
“Không thể nào?” Lý Ti Thần kêu lên sợ hãi, nhìn hắn không thể tin được. “Hoàng thượng ngự giá thân chinh, hôm nay lên đường, quan trọng như vậy, Thái hậu là mẫu nghi thiên hạ, nghĩ thế nào mà không tự mình tới đưa tiễn?”
Không phải là không muốn đến, mà là không thể đến. Trong lòng Phượng Dật biết như thế. Buổi sáng khi hắn rời đi, Xuân Yến vẫn còn ngủ say trên giường, hắn chạy trối chết ầm ầm ỹ ỹ như thế nàng cũng không tỉnh, chắc là đêm qua bị hắn hành ệt muốn chết rồi.
Hơn nữa, hắn không muốn và cũng không dám vọng tưởng nàng có thể đến. Nếu nàng thật sự đến, hắn hoài nghi hành động đầu tiên của nàng là lao đến chắn chết hắn. Hắn còn nhớ rõ, khi hắn rời khỏi tẩm điện của nàng, còn nghe rất rõ được một âm thanh vọng ra nàng nói trong giấc mơ: “Hỗn đản, ta nhất định phải giết chết ngươi!!!!!”
Tên hỗn đản này, không cần suy nghĩ nhiều, ngoài hắn ra, không còn ứng viên thứ hai.
Khi nghe những lời này, mặc dù biết Xuân Yến không có khả năng nhảy xuống giường đuổi theo hắn mà giết, hắn vẫn cứ mặc kệ hình tượng trước mặt một đống cung nữ thái giám cong đuôi chạy trối chết, không còn một tí ti hình tượng đế vương nào nữa.
Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hắn, Lý Ti Thần nháy mắt mấy cái, ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Hoàng thượng… người… không phải lại chọc giận Thái hậu chứ?”
“Đúng vậy!” Phượng Dật cười khổ, không cần nghĩ ngợi cho Ti Thần một đáp án chắc chắn vạn phần. Hơn nữa, khẳng định không chỉ là chọc đơn giản vậy đâu.
“A!” Lý Ti Thần kêu lên sợ hãi, nhanh chân lùi lại ba bước, giữ một khoảng cách an toàn với hắn, đảm bảo mình không ở trong phạm vi liên lụy.
“Yên tâm. Trẫm đã bị nàng trừng phạt rồi.” Nhìn thấy bộ dáng thất kinh của hắn, Phượng Dật phẩy phẩy tay thản nhiên. Tuy sự trừng phạt ấy có lẽ với Xuân Yến thì tuyệt đối không đủ. Cho nên… hắn thực sự muốn chạy thật nhanh a.
Đã bị phạt rồi? Thật tốt quá! Một tảng đá nặng trịch được ném xuống, Lý Ti Thần vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Không còn lo lắng nữa, lại đâm ra tò mò. Một chưởng chụp vào vai Phượng Dật, hắn hứng trí bừng bừng hỏi dồn:
“Hoàng thượng, nói nói nói, lần này Thái hậu lại có hình phạt nào mới?”
Thật hay đó! Thật là tò mò a. Nếu chuyện không liên quan tới mình, thật muốn xem trò mà.
“Aaa!” Bị người ta bất chợt vỗ vào vai không báo trước, Phượng Dật kêu lên đau đớn, cả người nghiêng hẳn về một bên.
“Hoàng thượng!” Không ngờ một cái vỗ của mình lại có sức mạnh lớn đến thế, Lý Ti Thần tròn mắt, vội đỡ hắn, lo lo lắng lắng. “Người sao thế?” Đừng nói là bị hắn đả thương đấy! Hắn không có võ công. Một cái vỗ nhẹ như thế, cho dù là vỗ trẻ con cũng không nên nông nỗi như vậy.
Phượng Dật đỡ vai nhe răng trợn mắt:
“Không…. không có gì.”
Gã này là cố ý phải không? Vỗ một cái trúng vào chỗ đem qua bị Xuân Yến cắn. Không cần nói nữa, vết thương vừa cầm máu không được bao lâu khẳng định lại nứt miệng máu chảy thành sông rồi.
“Thật không?” Lý Ti Thần hoài nghi. Nhìn sắc mặt tái mét của hắn như thế, thật sự không giống như bộ dáng không việc gì.
“Thật.” Phượng Dật đáp thản nhiên, một tay vẫn đỡ bả vai.
Vẫn là long liễn chạy nhanh đi, kêu thái y tới băng bó thôi! Hắn lên kế hoạch trong lòng như thế.
Nhìn sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, Ly Ti Thần đương nhiên không tin hắn không việc gì.
Liếc mắt một cái, cánh tay trái giơ lên lộ ra một điểm hồng khiến cho hắn chú ý.
Giữ chặt lấy tay hắn, chỉ vào cái vùng màu đỏ hết sức nổi bật trên làn da trắng nõn, hỏi:
“Hoàng thượng, đây là cái gì?”
Phượng Dật nhìn lại, trong lòng cũng cả kinh, vội kéo tay áo che đi:
“Không có gì…”
Lý Ti Thần còn nhanh hơn, vén tay áo hắn lên…
“Trời ạ!” Giơ tay che miệng kinh hô, đập vào mắt là một vùng đầy vết cào ngang dọc, một vết tay đỏ tươi, còn một loạt vết răng cắn rất rõ ràng. Một số nơi còn có mấy giọt máu còn đang rỉ ra, loang lổ thẫm sẫm, một cánh tay dài nhưng không có một nơi hoàn hảo.
Bả vai là như thế, cánh tay là như thế, cả người sẽ làm sao…
Bất ngờ vươn tay, vạch áo hắn ra.
“Ngươi muốn làm gì?!!!” Phượng Dật hết hồn, hai tay ôm ngực nhìn hắn đầy phòng bị.
“Cho ta xem, cho ta xem!” Lý Ti Thần chạy tới, hai tay vươn ra muốn cởi áo Phượng Dật.
Một bàn tay khô queo đầy khớp xương, động vào ngực hoàn toàn không có cảm giác mềm mại và sự rung động của bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, chỉ thấy ghê ghê. Phượng Dật rống giận đẩy phắt hắn ra:
“Cút ngay, trẫm không có hứng thú với nam nhân!”
“Không… không có hứng thú? Nam nhân?” Lý Ti Thần đầy tức giận và khó hiểu.
“Đúng thế. Cho nên tốt nhất ngươi nên cách xa trẫm một chút.” Phượng Dật phụng phịu nghiêm trang.
Lý Ti Thần sắp hộc máu mà chết.
“Hoàng thượng, ta thích nữ nhân!!!” Hắn trịnh trọng thanh minh.
“Thật?” Ánh mắt Phượng Dật đầy nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Bị hắn nghi ngờ, lòng Ti Thần đầy khó chịu:
“Hoàng thượng, ngươi yên tâm. Kể cả ta thích nam nhân cũng sẽ không xuống tay với người.”
Quả nhiên! Hắn vẫn có điểm không bình thường! Phượng Dật kín đáo lẳng lặng lùi về sau vài bước, trợn mắt nhìn:
“Vậy vì sao ngươi lại xán tới ra? Còn động tay động chân?”
“Động… động tay động chân?” Hắn có sao? Ngẫm lại vừa rồi, mình hung hắn xé áo Phượng Dật, thực sự trông cũng giống…
Được rồi, Lý Ti Thần thừa nhận, miễn cưỡng xem như có.
“Hoàng thượng, thần chỉ là muốn biết, ngoài tay chân này trên thân thể người có chỗ nào không tốt.” Bắt tay sau lưng, hắn cẩn thận hỏi. Ô ô, ủy khuất a, thật ủy khuất a, quan tâm đến hắn còn bị hắn cho là lòng lang dạ sói, ô ô.
“Ách…”
“Không… không có…” Thái giám hầu hạ hắn tắm rửa buổi sáng khóc thút thít. “Hoàng thượng… nửa thân trên của Hoàng thượng, chỉ cần có quần áo che khuất thì đều có vết thương.”
Đó còn không phải là thương tích đầy mình sao?
Lý Ti Thần nhíu mày đau lòng nghi hoặc hỏi:
“Hoàng thượng, người… đánh nhau với ai sao?” Trừ phi là đánh nhau, mà phải là bị một đám người đánh hội đồng, nếu không làm sao đến nỗi thương khắp người như thế?
Không đúng nha! Nghĩ lại, khắp thiên hạ, ai dám đánh nhau với đương kim cửu ngũ?
A! Đúng rồi! Có một người – Thái hậu!
Nghĩ tới khả năng này, Lý Ti Thần lại càng run sợ.
Lần này, trừng phạt sao lại ngoan độc đến thế?!
“Hoàng thượng, người… người làm cái gì?” Hắn không tài nào nghĩ ra được có thể nguyên nhân gì mà khiến Nam Cung Xuân Yến phát điên thành như thế. Nàng đã phát động tất cả cung nữ trong cung đánh hắn suốt một đêm sao?
“Trẫm…” Nhớ tới cảnh cá nước thân mật đêm qua, cùng với dung nhan kiều mỵ của nàng, Phượng Dật bất giác mỉm cười.
Hắn đang cười? Hắn đang cười? Bị tra tấn thành thế này, hắn làm sao còn cười được? Lý Ti Thần kinh ngạc. Bị đánh thành thế này còn cười đến là… giống như là… giống như cái gì nhỉ…
Nhìn lại mặt hắn, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt mỏi mệt nhưng cũng không giấu được vẻ tươi sáng rạng ngời. Nhìn nhìn lại ánh mắt, thỏa mãn mà sảng khoái, quả thực chính là… Đúng rồi! Đúng là dã thú mới ăn no mà!
Hắn bị phát hiện này dọa cho sợ phát khiếp!
Nghĩ lại những lời Phượng Dật vừa nói…
Sẽ không! Sẽ không… sẽ không là…
Hoảng hốt!
“Hoàng… Hoàng thượng, tối qua… người… cùng Thái hậu… Thái hậu… Cái kia… cái kia…” Lý Ti Thần lắp ba lắp bắp mãi không được một câu.
Mười mấy năm bằng hữu, hắn muốn nói gì, đương nhiên Phượng Dật hiểu, nhìn hắn, gật gật đầu.
Xong rồi! Lý Ti Thần đầu hoa mắt váng, hận chính mình vì sao còn không ngất luôn đi. Ít nhất ngất đi rồi, chờ khi vừa tỉnh lại hắn có thể tự lừa gạt mình vừa mơ thấy ác mộng.
“Vì… vì…. vì… vì sao?” Hắn run run giọng hỏi lại. Nếu đã không ngất được, chỉ có cách là hỏi cho rõ mọi chuyện.
“Vì sao à?” Phượng Dật lẩm bẩm, suy nghĩ miên man.
“Đúng vậy. Vì sao?” Lý Ti Thần sốt ruột. “Hoàng thượng, lúc trước thần đã đánh thức người, là không muốn để cho người tiếp tục trầm luân, chứ không phải để người tiến lên thực hành!!!”
“Đừng hỏi, trẫm cũng choáng váng.” Phượng Dật thu lại ánh mắt, ảm đạm. Rõ ràng chỉ nghĩ trước khi đi thân chinh chỉ tới nhìn nàng một cái, không ngờ sự tình lại phát triển tới mức đó. Giờ ngẫm lại hắn cũng hết hồn.
Chính mình, vậy mà chính mình, trong màn chướng, lại triền miên một đêm! Nhưng tư vị tuyệt vời ấy nhớ mãi không quên!
“Hoàng thượng, người không biết mình đàng làm gì sao? Người không nghĩ tới mình làm việc này sẽ để lại hậu quả gì sao?” Lý Ti Thần sắp khóc không thành tiếng.
“Trẫm biết.” Phượng Dật yếu ớt.
“Vậy Thái hậu thì sao? Là nàng tự nguyện hay bị ép buộc?”
Phượng Dật nhìn hắn:
“Ngươi nói xem.”
Nhìn vết máu trên vai hắn, như thế nào cũng không giống như tự nguyện.
Lý Ti Thần đương nhiên hiểu.
“Vậy… người tính kế tiếp nên làm sao bây giờ?” Bộ lòng của hắn cũng đang treo lơ lửng giữa không trung rồi. Hoàng thượng a, người làm cái gì thế hả? Nhìn khắp thiên hạ, nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, đức hạnh vẹn toàn nhiều không đếm xuể, người nào người cũng không chịu lâm hạnh, lại cố tình tuyển Thái hậu, vẫn là hành hạ người ta mà!
“Trẫm không biết, thật sự là đầu óc hoàn toàn rối loạn.” Phượng Dật ôm đầu thống khổ. “Trẫm cần suy nghĩ một chút, thật kỹ.”
Trước đó vẫn còn mê đắm chuyện đêm qua với Xuân Yến, giờ hắn mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cũng choáng váng.
Cuối cùng cũng trở thành sự thật rồi. Ngươi suy nghĩ một chút liền có thể giải quyết đại phiền toái này sao? Lý Ti Thần che mặt rên rỉ.
Không khí chìm trong lặng lẽ, nặng nề.
Minh Ân đột nhiên vội vội vàng vàng đi tới, thấp giọng:
“Hoàng thượng. Hỉ công công tới.”
“Hỉ công công?” Phượng Dật kinh ngạc tròn mắt. “Không phải hắn đi trông coi hoàng lăng sao?”
Trong lòng đầy căng thẳng. Vừa mới xảy ra chuyện kia, đã có thủ dụ của phụ hoàng sao? Sẽ không là…
“Thưa Hoàng thượng, đúng thế ạ. Vừa rồi hắn phái người tìm được nô tài, mệnh cho nô tài tới nói với Hoàng thượng, hắn có thủ dụ của tiên đế muốn giao cho ngài. Hỏi ngài có nguyện tiếp không.”
“Thủ dụ của phụ hoàng?” Giờ mới cho? Ba năm rồi đó? Phượng Dật đầy kỳ quái, vội nói: “Tuyên!”
Chốc lát sau, đã thấy một thái giám nhìn như già hơn cả chục tuổi đi tới, run rẩy quỳ xuống, cố sức chậm rãi nói:
“Nô tài ra mắt Hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” Phượng Dật bình tĩnh nâng tay hắn dậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào tấm vải vàng sáng rực trên tay.
“Tạ Hoàng thượng.” Hỉ công công cố sức đứng lên, nhìn thẳng vào Hoàng thượng, hỏi thẳng: “Xin hỏi Hoàng thượng, đêm qua ngài ở trong cung Thái hậu?”
Mấy người ở đây nghe thấy vậy đều tràn đầy tò mò.
“Ngươi… làm sao ngươi biết được?” Lý Ti Thần kinh ngạc hỏi.
“Nô tài làm sao biết được Hoàng thượng không cần phải biết. Hoàng thượng chỉ cần trả lời nô tài là phải hay không phải.” Hỉ công công lẳng lặng nhìn Phượng Dật, lạnh lùng hỏi.
“Đúng.” Phượng Dật gật đầu. trước mắt là trưởng bối thứ hai sau phụ hoàng thân thiết nhất, hắn không muốn nói dối.
“Quả nhiên!” Hỉ công công thấp giọng lẩm bẩm, khuôn mặt khô quắt già nua sáng lên một nụ cười khó coi.
Hắn… hắn hắn hắn… hắn cũng cười? Nghe nói Hoàng thượng qua đêm ở tẩm cung Thái hậu, vị thái giám theo phụ hoàng đã nhiều năm, đối với người luôn trung thành tận tâm, lại cười, còn cười đến là sáng rạng như thế?
Toàn thân khẽ run lên, Lý Ti Thần cực kỳ hoài nghi không biết có phải mình đang nằm mơ không.
Phượng Dật cũng rất tò mò, không biết vị tổng quản thái giám tiền nhiệm lâu nay mai danh ẩn tích có cái gì trong hồ lô.
Hỉ công công cầm tấm vải lụa, trình trước mắt Phượng Dật, cung kính:
“Tiên hoàng khi lâm chung từng có dặn qua nô tài, nếu có một ngày thật sự xảy ra chuyện này, nô tài phải đem ngay thứ này giao cho Hoàng thượng.”
Phượng Dật chấn động: “Phụ hoàng… Sớm đã đoán được sẽ có một ngày này sao?”
Hỉ công công lắc đầu:
“Suy nghĩ của tiên hoàng, nô tài không dám tự vọng đoán bừa.”
Đón lấy tấm lụa, đang muốn mở ra xem, Hỉ công công ngăn Phượng Dật lại:
“Chậm đã! Khi lâm chung tiên hoàng cũng có nói qua, khi Hoàng thượng đang vạn phần buồn bã thật sự không phải lúc mở thủ dụ ra xem. Nếu ngài đã quyết tâm, thì thủ dụ đó cũng không cần. Đến lúc đó, muốn xem hay không tùy ngài. Chỉ là, lúc này trăm ngàn không thể xem.”
“Hả?” Phượng Dật nhíu mày. Đây là đạo lý gì vậy?
Hỉ công công không nói nhiều, cáo từ:
“Cái gì nên làm nô tài cũng đã làm. Xin nói một lời cuối: xin Hoàng thượng hãy trân trọng!”
Dứt lời, dưới sự giúp đỡ của tiểu thái giám chậm chậm rời đi.
Trong gian phòng, Phượng Dật mơ hồ nghe thấy có tiếng cười cố gắng che giấu vui sướng khi nhìn người gặp nạn.
Hắn nghe lầm sao? Liếc Lý Ti Thần, cả hai có thể thấy được sự nghi ngờ trong mắt người kia.
Lý Ti Thần cũng bị Hỉ công công gợi lên một cái dục vọng muốn mở ra xem, ánh mắt cũng gian gian liếc liếc tấm lụa vàng trong tay Phượng Dật. Đáng tiếc, ngoại trừ một màu đen cái gì cũng không có.
Bất đắc dĩ, đành phải lấy lui làm tiến, trước hết lấy lòng Phượng Dật đã.
“Hoàng thượng, tiên hoàng viết gì vậy?”
Phượng Dật lườm hắn một cái:
“Không nghe Hỉ công công nói sao? Phải đợi cho tới lúc quả thật không thể đưa ra lựa chọn trẫm mới có thể mở ra xem.”
Dứt lời, cất thủ dụ bước lên long liễn, bỏ lại Lý Ti Thần đầu đầu hỏi chấm.
“Khởi… giá…” Thái giám kéo dài tiếng hô.
Mẫy gã thị vệ cao lớn nâng long liễn lên.
Thái giám vừa dứt lời, Phượng Dật thò đầu ra, vội vàng nhìn chăm chằm vào Ti Thần, đầy nghiêm túc:
“Đúng rồi, trong thời gian này, ngươi nhớ rõ lúc nào cũng phải chú ý đến Thái hậu, đừng để cho nàng có cơ hội tiếp xúc với nam nhân khác.” Dừng một chút lại tiếp nửa câu sau. “Nhất là nam nhân cao lớn uy mãnh!”
“A?” Lý Ti Thần kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thái hậu? Bảo hắn chăm chú nhìn Thái hậu chằm chằm? Hắn nghe lầm sao?
Nhưng Phượng Dật không cho hắn thời gian để khóc kể. Giờ lành đã tới, long liễn khởi giá, cả đội nhân mã đều đều nhịp bước, theo đế vương đi ra chiến trường.
Trơ mắt nhìn long liễn vàng sáng chói đưa Hoàng thượng đi xa dần, Lý Ti Thần chấm chấm nước mắt.
Thái hậu đương triều, một người lắm mưu nhiều kế như thế, hắn có thể đấu lại sao? Tới lúc đó giữ được mạng mình còn khó!
Ô ô, những ngày đau khổ của hắn chưa chấm dứt đã lại bắt đầu!