"Ngươi nói cái gì?"
Trịnh Nhu ngồi phắt dậy, mắt nhìn chằm chằm Vương Ý Thanh.
Thuốc nổ làm tan nát Trường Lạc cung năm xưa, là do Vương Ý Thanh cung cấp?
Liễu Nguyệt Đan cũng không ngờ tay Vương Ý Thanh dài đến như vậy.
Có thể từ mười mấy năm trước đã bắt đầu muốn diệt trừ mẹ con nàng.
"Sao hả? Mất bình tĩnh rồi! Chính vì chuyện liên quan tới hoàng hậu luôn làm ngươi mất bình tĩnh, nên ta mới thuận lợi tiến hành nhiều việc như vậy." Vương Ý Thanh không ngừng khiêu khích.
Trịnh Nhu dần lấy lại bình tĩnh, cũng chính vì nàng quá mất bình tĩnh, lúc ấy mới không nhận ra lời kêu cứu của Tiêu Linh, giúp nàng ấy khôi phục thân phận, cũng như không nhận ra con rắn độc gian xảo này vốn đã nhe nanh từ trước.
"Đã vậy, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, thuốc nổ đó không phải do Triệu Thái phó đưa cho Triệu Vĩnh Cơ, mà là chính Bình Thân vương đưa tới."
Chuyện tính toán sâu xa như vậy, một mình Vương Ý Thanh sao có thể làm nổi, đương nhiên phải có người hỗ trợ.
Chuyện đáng ngờ chính là Bình Thân vương đã cấu kết với Vương Ý Thanh có ý đồ tạo phản từ mười mấy năm trước?
Liễu Nguyệt Đan cau mày.
Nàng không cho rằng hai người họ có ý đồ tạo phản lúc đó.
Vương Ý Thanh khi ấy chỉ là một quý nhân nho nhỏ, làm thế nào cũng chẳng giúp gì được cho Bình Thân vương.
Trịnh Nhu khi ấy vẫn là quý phi, chưa bị giáng phẩm, Trịnh Quốc sư cũng sẽ không vì hận hoàng thượng mà cấu kết với hắn.
Cho nên kế hoạch tạo phản có thể được hình thành, sau khi Thục phi được thăng vị, hoặc là sau khi Trịnh Nhu trở thành Đức phi.
Nhưng điều quan trọng là, tại sao Vương Ý Thanh lại quen biết Bình Thân vương?
Lẽ nào...?
"Hoàng thượng đối với ngươi không tệ, ngươi lại rắp tâm cấu kết với người ngoài như vậy, không thấy thẹn sao?"
"Thẹn? Ta có gì phải thẹn? Người không vì mình trời tru đất diệt.
Cảnh Lâm ngoài cho ta địa vị Thục phi ra, chưa bao giờ đếm xỉa đến ta.
Tất cả thứ ta có ngày hôm nay đều phải cố gắng nỗ lực mới có.
Ta không giống các ngươi, đã đầu thai tốt lại còn được người khác đối xử như hoàng hậu, quý phi.
Ta không than trách, các ngươi có quyền gì trách ngược lại ta?"
Vương Ý Thanh nói ra hết những gì nàng ta nghĩ.
Liễu Nguyệt Đan biết sống trong hậu cung cũng không dễ dàng gì, ngươi không chết thì ta chết, nên nàng cũng không trách nàng ta.
Nay nàng ta thua là do chính nàng ta tự chuốc lấy, nàng cũng chẳng thương cảm.
Trịnh Nhu im lặng không nói gì.
Vương Ý Thanh nhận ra mình có hơi mất bình tĩnh liền cũng không nói nữa.
"Quên không nói cho ngươi biết, chuyện thái tử trúng độc lúc mới tiến vào Thiên Tử giám là do Trang tần làm." Vương Ý Thanh lên tiếng sau một lúc im lặng.
"Nàng ta không hạ độc vào thức ăn, mà là trang phục của thái tử.
Thái tử ăn bánh thường hay chùi vào quần áo.
Vì vậy nàng ta cho người vẫy tán hương lên trang phục thái tử mặc.
Tán hương dùng giữ mùi thơm trên quần áo, loại nàng ta dùng có mùi giống với tán hương trong cung hay dùng, có điều dược tính mạnh hơn một tí, có thể khiến trẻ con bị ngộ độc khi ăn phải."
"Trang tần gan đúng là không nhỏ, thế mà mấy năm rồi ta vẫn không nhận ra.
Các ngươi ủ mình cũng lâu đấy, làm việc cũng rất cẩn thận."
Trịnh Nhu khống chế bản thân muốn tìm ngay Trang tần để xử lí, nàng trước hết phải giải quyết chuyện của Vương Ý Thanh đã.
Liễu Nguyệt Đan vô cùng phẫn nộ.
Trang tần, dịu dàng hòa nhã, hiền thục đoan trang nhưng lòng dạ rắn rết.
Không giết được Triệt Nhi, bọn chúng đúng là không cam tâm mà.
"Ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy không sợ liên lụy người nhà sao?"
"Người nhà?" Vương Ý Thanh cười khinh miệt.
"Nếu không có ta, bọn họ có chỗ đứng như ngày hôm nay sao?"
Vương Ý Thanh là con thứ Vương gia, đương nhiên sẽ không được đối đãi tốt.
Vương gia chỉ xem nàng là phương tiện liên hôn với các thế gia khác mà thôi.
Năm đó, nàng ta muốn thoát khỏi địa ngục Vương gia, tiến vào hoàng cung, từng bước leo lên địa vị ngày hôm nay, để chờ một ngày trả thù bọn họ.
Dường như đã hỏi xong, Trịnh Nhu hạ lệnh cho người mang đồ lên.
"Người chọn đi!" Khăn nước, rượu độc, hay ba thước lụa trắng.
Vương Ý Thanh tiến lại gần bàn, nàng ta đưa tay tới gần chén rượu.
"Trịnh Nhu, có một đối thủ như ngươi, cả đời này ta đã mãn nguyện.
Ta sẽ ra đi thống khoái." Vương Ý Thanh cười to.
"Ngươi có điều gì muốn thực hiện không, chỉ cần chính đáng, bổn cung sẽ giúp ngươi." Hiện giờ, Vương Ý Thanh vốn là tội nhân, tuy nhiên Trịnh Nhu vẫn muốn nghe tâm nguyện của nàng ta.
Vương Ý Thanh suy nghĩ một lát, rồi mở miệng.
"Ta có thể xin ngươi, chừa cho đại hoàng tử một con đường sống được không?"
Trịnh Nhu thở dài.
"Ta sẽ thay ngươi chuyển lời cho bệ hạ."
"Vậy ta cảm tạ ngươi trước.
À, ta cũng nói cho ngươi biết, cha ngươi, Trịnh Quốc sư, cũng có tham gia tạo phản." Nói xong, nàng ta cạn chén rượu.
Trịnh Nhu không kịp cản nàng ta, người đã nằm trên đất.
Liễu Nguyệt Đan thở dài.
Trịnh Nhu thẫn thờ.
Không thể nào, nàng đã hết lời khuyên bảo, cha nàng cũng đã đồng ý, sao lại có thể tạo phản chứ.
Nghĩ thế, nàng rời khỏi Khánh Ninh cung, đi tới Kính Tâm điện.
Liễu Nguyệt Đan cất bước đi theo.
Trên đường đi, Trịnh Nhu cảm thấy kì lạ, người canh giữ trong và ngoài điện đều không thấy.
Cảnh Lâm có bệnh trong người, giờ này cần phải có thuốc.
Đứng trước cửa điện, Trịnh Nhu và Liễu Nguyệt Đan nhìn thấy Trương tổng quản bị đánh ngất nằm ngoài điện.
Lúc này Trịnh Nhu nhanh chóng chạy tới lay hắn tỉnh lại.
"Trương tổng quản, hoàng thượng đâu, sao ngươi lại nằm ở đây?"
Trương Đức Tiêu bị lay tỉnh, nhìn thấy Trịnh Nhu, lắp bắp, "Hoàng thượng, hoàng thượng ở bên trong."
"Sao ngươi lại nằm ở đây?" Trịnh Nhu cuống quýt.
"Nô tài cũng không biết, nô tài đang định đi chuẩn bị thuốc cho hoàng thượng liền bị đánh ngất."
"Đã qua bao lâu? Còn những nô tài khác đâu?" Trịnh Nhu hỏi tiếp.
"Chắc khoảng nửa nén nhang.
Nô tài cho bọn họ lui xuống chuẩn bị thức ăn cho hoàng thượng" Trương Đức Tiêu tính toán.
Trịnh Nhu thấy có điều mờ ám, nhanh chóng nói.
"Các ngươi quá lơ là rồi.
Trương Đức Tiêu, ta lệnh cho ngươi mau chóng cho người tới đây, còn ngươi chạy tới phủ Thừa tướng, ngay lập tức mời Liễu thống lĩnh tới hoàng cung có chuyện khẩn cấp.
Mau!"
Trương Đức Tiêu vâng dạ nhanh chóng chạy đi.
Phải biết trong cung, ngoài hoàng thượng chỉ có Trịnh Nhu mới có thể sai khiến được hắn.
Liễu Nguyệt Đan vô cùng khâm phục Trịnh Nhu, nàng ấy luôn luôn suy nghĩ chu toàn như thế.
Sau khi Trương tổng quản chạy đi, Trịnh Nhu liền tiến vào điện.
Vừa bước vào đã nghe tiếng loảng xoảng, Trịnh Nhu phát hiện có thuốc mê.
Nàng nhanh chóng nín thở rồi bước vào điện.
Trong điện là hai người đàn ông, một đang nằm dưới đất, một đang đứng.
Nằm dưới đất là hoàng thượng, còn đang đứng chính là Bình Thân vương chúng ta đang tìm kiếm.
Hắn mặc trang phục dạ hành, tay cầm đao đang tiến gần tới chỗ Cảnh Lâm nằm.
Cảnh Lâm lúc này nhìn trông bất lực, mồ hôi không ngừng túa ra.
Mấy năm nay hắn bị bệnh, cơ thể suy nhược luôn phải dùng thuốc để khống chế, lúc này nằm trên đất như con cá mắc cạn.
Bình Thân vương nhìn Cảnh Lâm.
Hắn tuy cao lớn nhưng tiều tụy, không có sức sống.
"Thật không ngờ tối rồi mà Bình Thân vương vẫn có nhã hứng đến thăm hoàng thượng." Trịnh Nhu bình thản tiến vào.
Bình Thân vương Minh Thế Hiển giật mình quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Trịnh Nhu thì thu lại biểu cảm.
Hắn đã liều mạng tới đây thì còn sợ gì nữa.
"Bản vương đúng là nhớ hoàng huynh." Hắn cười nham hiểm.
"Nếu là đến thăm, không nhất thiết phải đem đao to búa lớn như vậy.
Mọi người cùng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện không phải tốt hơn sao?"
Trịnh Nhu tiến vào, mặt không biến sắc, rót một chung trà rồi mời Bình Thân vương.
"Nào, Bình Thân vương, bổn cung mời ngươi."
Sự bình tĩnh của Trịnh Nhu khiến Bình Thân vương dè chừng.
Hắn biết nàng đã trợ giúp cho Cảnh Lâm suốt mấy năm nay.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ coi thường phụ nữ.
Cảnh Lâm bị trúng thuốc, người hắn đang có bệnh, nếu không thể uống thuốc đúng giờ, cả người liền không còn sức lực.
Hiện giờ hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ là không thể nhấc nổi tay chân.
Hắn đang vô cùng khẩn trương.
Trịnh Nhu cho hắn một cái nhìn an tâm rồi nói, "Bình Thân vương, không gì quý hơn mạng sống của mình."
Minh Thế Hiển cười to.
Nàng đang nhắc nhở hắn dù hôm nay có giết được Cảnh Lâm, hắn cũng sẽ chôn cùng.
"Đức phi, nàng không suy nghĩ lại sao? Cha nàng hợp tác cùng bản vương chính là muốn đưa nàng lên hậu vị.
Nếu hôm nay nàng đứng về phía ta, đảm bảo về sau nàng sẽ là người chỉ dưới một người mà trên vạn người."