Ta gặp nàng ấy lần đầu tiên năm nàng ấy 10 tuổi.
Thừa tướng dẫn nàng ấy vào cung, tham dự yến tiệc của con cháu quý tộc.
Nàng ấy hoạt bát lanh lợi, dường như ai nàng ấy cũng có thể nói chuyện cùng.
Ta thấy nàng ấy cầm hai quả đào, nàng ấy nhìn thấy ta.
"Huynh muốn ăn sao?" rồi đưa cho ta một quả.
Nàng ấy gặm một cái, cười sảng khoái: "Ngọt lắm, huynh ăn đi!"
Ta chưa bao giờ thấy ai cười đẹp đến vậy, như ánh sáng mặt trời vậy.
Nụ cười chân thật.
Năm nàng ấy 12 tuổi, triều đình tổ chức đi săn.
Đại ca nàng ấy đồng ý để nàng ấy đi cùng, nhưng chỉ cho ở chung với nữ quyến, không được phép cùng nam nhân đi săn.
Nàng ấy giận dỗi không thèm nói chuyện với đại ca nàng ấy.
Ta thấy thế liền bắt một con thỏ rừng, tặng cho nàng ấy.
Nàng ấy cảm ơn ta, mừng rỡ ôm lấy con thỏ vào lòng.
Hình như nàng ấy không nhớ ta.
Lần đầu tiên ta ước mình được làm con thỏ kia.
Năm nàng ấy 14 tuổi, phủ Thừa tướng bị người chen đến chật chội.
Bạn bè của Thứa tướng, của đại ca nàng, của mẫu thân nàng, vừa nghe nàng đến tuổi cập kê, liền đón sẵn ở cửa chờ.
Đám người này thật to gan, tường nhà ta cũng dám đào.
Để tránh cho đám người này hớt tay trên, ta bèn ra tay trước, đạt thành giao ước với Thừa tướng.
Năm 16 tuổi, nàng ấy gả cho ta, trở thành hoàng hậu của ta, mẫu nghi thiên hạ.
Có lẽ nàng ấy đang giận chuyện ta phá vỡ cuộc hôn nhân của đại ca nàng ấy.
Nhưng không sao, ta sẽ tìm cách dỗ nàng ấy.
Năm nàng ấy 18 tuổi, bọn ta cuối cùng cũng được thăng chức.
Vì đảm bảo an toàn cho nàng ấy, ta quyết định để nàng ấy vào ở cùng quý phi.
Ta thừa nhận bản thân không thể chăm sóc tốt cho nàng ấy, công việc triều đình cứ chồng chất, ta không có chút thời gian nào rảnh rỗi.
Có lẽ nàng ấy lại giận ta.
Nàng ấy không còn cười nữa.
Cũng không còn chủ động làm nũng với ta.
Từ khi nào quan hệ vợ chồng chúng ta lại trở nên xa lạ như thế, cung kính như tân?
Nàng ấy cũng không nói nhiều như trước, không kể cho ta nghe nàng ấy làm gì mỗi ngày, gặp ai, đơn giản chỉ trả lời những câu hỏi của ta rồi yên lặng.
Một ngày, ta phát hiện mình bị bệnh trong người.
Cơ thể ta ngày càng suy yếu, Ngự y phải kê thuốc thường xuyên để vực dậy tinh thần của ta.
Sau khi dẹp loạn phản quân, ta cứ nghĩ trút được gánh nặng, nào ngờ quý phi vì bảo vệ ta mà chết.
Đời ta nợ quý phi quá nhiều, nhiều hơn so với nàng ấy nữa, chưa kịp trả gì cả, con gái của ta và quý phi, lại đưa cho nàng ấy chăm sóc.
Nàng ấy nhận nuôi tam công chúa, đôi mắt ưu thương, nàng ấy thật sự chăm sóc nuôi dưỡng Sương Thủy như con mình.
Ta biết nàng ấy càng trở nên đề phòng, ta từ khi phát bệnh đã không còn tuyển tú.
Cố gắng giữ cho hậu cung sạch sẽ nhất có thể.
Hôm nay ta ngồi trên long ỷ, đột nhiên bệnh tái phát.
Ta mệt lắm, cảm thấy tim rất đau.
Hoàng hậu, nàng có thể đến thăm trẫm không?
Nàng có thể cười với trẫm một lần nữa được không?
Trẫm yêu nàng.
-Cảnh Lâm-