Liễu Nguyệt Đan học nói khá nhanh, dù sao cô cũng là người thông minh nhanh nhẹn, với lại cô cũng không phải thực sự là một đứa bé.
Tuy nhiên việc khiến cô nói và điều cô nói khiến người trong nhà...
Chính là không có từ nào diễn tả a.
Hôm đó, chị của Trịnh Nhu là Trịnh Ôn tới thăm cháu gái.
Trịnh Ôn lớn hơn Trịnh Nhu bốn tuổi, sau khi kết hôn và sinh hai cô công chúa thì ở nhà làm nội trợ.
Nhìn thấy Liễu Nguyệt Đan xinh đẹp dễ thương thì không ngừng xuýt xoa.
"Oa cháu của dì đáng yêu quá đi, sau này chắc phải khối tên theo đuổi."
Chuyện đó là dĩ nhiên rồi.
Liễu Nguyệt Đan thầm nghĩ.
Nhớ lúc cô vừa mười ba mười bốn tuổi, các văn công thiếu gia xếp hàng trước phủ Liễu Thừa Tướng muốn cầu thân nhiều không đếm xuể.
Nhan sắc có, tài hoa có, gia thế lại càng khiến người khác đỏ mắt nhìn.
Đáng tiếc, dù họ cố gắng bao nhiêu nhưng phụ mẫu cô đều nhất quyết từ chối.
Ngay cả con trai trưởng Hộ bộ Thượng thư là một công tử tài hoa phong nhã, phóng khoáng ôn hòa hay con trai út Lương tướng quân võ công cái thế, khí chất ngời ngời cũng không lọt vào mắt xanh nhà họ Liễu.
Số phận Liễu Nguyệt Đan sớm đã định, không thể thay đổi.
"Dì có mang tới cho con thứ này chắc chắn là con rất thích." Nói xong xoay người bảo mẹ Trịnh.
"Đây là bột dinh dưỡng, rất tốt cho trẻ nhỏ.
Chị đã thử rồi, Tiểu Linh rất thích."
Dứt lời liền bắt đầu pha bột.
Trịnh Nhu cũng có biết đến loại bột này, dạo gần đây trên tivi vẫn hay quảng cáo nên đồng ý để chị mình giúp bồi con gái.
Tuy nhiên, Liễu Nguyệt Đan hình như không thích loại bột này lắm.
Răng cô vẫn chưa mọc hoàn chỉnh, thường ngày mẹ Trịnh vẫn chỉ cho cô uống sữa hoặc nước trái cây thôi.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại bột dinh dưỡng này.
Theo như Liễu Nguyệt Đan miêu tả thì nó chẳng khác gì đất bùn sau mưa! Cô nhất quyết không ăn, nhưng a di vẫn không bỏ cuộc.
"Há miệng nào bé cưng.
A ..."
Sau nhiều lần chống đối không thành, Liễu Nguyệt Đan mất kiên nhẫn thét lớn:
"Bổn cung không ăn!"
Cả nhà giật mình, Trịnh Nhu hoảng sợ đánh rớt cái muỗng, Trịnh Ôn mặt cứng đờ như đá hoa cương, trong khi đương sự muộn màng phát hiện "Tiêu rồi!".
Tường Tín từ trên lầu chạy xuống hỏi "Mẹ à sao lại mở tivi to thế?" nhưng cậu phát hiện cái tivi tối đen, mặt mọi người trong nhà cũng tối đen.
Sau đó Trịnh Nhu la lên, "A con gái mẹ biết nói rồi, biết nói rồi."
Mặc dù có chút, à không, quá đỗi lạ lùng khi một đứa bé lời nói đầu tiên không phải gọi mẹ hay ba, mà nói một câu hoàn chỉnh còn xưng là "Bổn cung", vợ chồng Liễu Tinh vẫn rất vui mừng.
Để giải thích điều này, mẹ Trịnh chỉ có thể đổ thừa cho Lương Nhĩ Tâm thường ngày xem quá nhiều phim hậu cung tranh đấu mới dẫn tới con gái mình học nói theo.
Từ ngày phát hiện Liễu Nguyệt Đan biết nói, Liễu Tinh đều cố gắng về nhà thật sớm để nói chuyện với con gái.
Người ta thường nói con gái là người tình không cưới của cha ở kiếp trước nên hình như Liễu Nguyệt Đan luôn cảm thấy rất vui vẻ khi ở cùng cha mình.
Có khi nào cha cô kiếp trước cũng nằm trong đám người đứng trước phủ Thừa tướng cầu thân không nhỉ?
"Thưa Hoàng hậu nương nương, người có muốn dùng chút sữa dê không?" Kể từ hôm Liễu Nguyệt Đan lỡ miệng xưng "Bổn cung", cả nhà thường gọi cô như vậy.
Điều này một lần nữa khiến Liễu Nguyệt Đan yêu quý gia đình nhỏ bé này hơn.
Luôn ấm áp một cách nhẹ nhàng, thoải mái.
Để đáp lại thịnh tình của cha Liễu, Liễu Nguyệt Đan cũng phối hợp với anh.
"Bổn cung muốn uống sữa bò!"
Cả nhà lăn ra cười.
----
Ngày thôi nôi của Liễu Nguyệt Đan.
Cô phát hiện ở thế giới này, con cháu khi tròn một tuổi, người thân trong nhà không mời tu sĩ hay cao tăng đến chúc tụng hay gia trì, cũng không lợi dụng nó để mời mọc, lôi kéo các vị quan to chức trọng, mà chỉ đơn giản tổ chức một bữa tiệc nhỏ rồi mời những người thân thiết trong gia đình đến dự.
Ít nhất là cô thấy gia đình mình như vậy.
Liễu Nguyệt Đan cảm thấy rất mãn nguyện.
Tất cả mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, đủ thấy họ rất chào đón cô.
Ngoại tổ mẫu cùng dì Trịnh Ôn tới sớm giúp mẹ Trịnh chuẩn bị bày tiệc.
Hai người con gái của dì Ôn đang rất thân thiện mà chơi đùa cùng Liễu Nguyệt Đan.
Vốn đang thắc mắc sao trễ thế vẫn không thấy gia đình nội tổ phụ tới thì ngoài cổng có tiếng ai đó vọng vào.
"Chỉ là nhân viên quèn, sinh nhiều con như vậy không sợ nuôi không nổi sao?"