Liễu Nguyệt Đan gọi điện thoại cho mẹ mình, bảo là cô gặp được người đã đưa hai mẹ con cô vào bệnh viện lúc gặp tai nạn mười năm trước.
Chẳng những thế, người này còn là thầy giáo thực tập của cô, là chú út của bạn trai nhỏ.
Mẹ Trịnh hết sức vui mừng, bảo khi nào có dịp thì mời thầy về nhà dùng cơm để bày tỏ lòng biết ơn.
Liễu Nguyệt Đan cũng kể chuyện này cho Minh Quân Đạo nghe.
Hắn bảo:
"Khi nào mời chú út tới nhà em, gọi anh theo cùng."
Liễu Nguyệt Đan thấy hơi kì kì nhưng thôi chắc cũng không sao.
-
"Lại đây, lại đây! Mau vào nhà đi!" Mẹ Trịnh mở cửa nhà, thấy con gái, "con rể", và một anh bạn đẹp trai.
"Đây chắc là thầy giáo thực tập của Tiểu Đan phải không? Mau vào nhà đi thầy!"
"Cháu cảm ơn cô, hôm nay phiền cô quá!"
"Không, không, mời được thầy giáo đến nhà dùng bữa là vinh hạnh của chúng tôi!" Mẹ Trịnh khách sáo, Minh Quảng Tuân cũng chỉ cười cười.
Minh Quân Đạo liếc nhìn chú út của mình rồi cũng theo chân Liễu Nguyệt Đan vào nhà.
Ba Liễu khui chai rượu lâu năm, kính Minh Quảng Tuân: "Lúc đó chưa kịp cảm ơn thì cậu đã bỏ đi, nay may mắn trời cao cho chúng tôi gặp lại cậu để tỏ lòng biết ơn, cậu đừng ngại, cứ tự nhiên!"
"Anh nên gọi bằng thầy!" Mẹ Trịnh nhắc nhở.
"Không sao đâu cô, cháu dù sao cũng là hậu bối, mọi người cứ gọi cháu là Quảng Tuân hay Tiểu Tuân cũng được." Minh Quảng Tuân nhận ly rượu của ba Liễu.
"Mọi người đừng nói chuyện nữa, mau dùng cơm đi!" Liễu Nguyệt Đan lấy chén mời ba mẹ và hai người đàn ông kia.
Hôm nay hai anh của cô không về được, sau này tìm cơ hội khác vậy.
"Thầy, lúc đó cây đàn thầy mang về dùng có tốt không?" Liễu Nguyệt Đan hỏi.
"Tốt lắm, bây giờ tôi vẫn còn giữ!" Minh Quảng Tuân gắp một miếng thịt đặt vào bát của ba Liễu, một miếng cá vào bát của mẹ Trịnh.
Minh Quân Đạo chen vào: "Là cây đàn hôm em dùng đi thi tài năng hồi tết đấy, có nhớ không?"
Liễu Nguyệt Đan ồ lên, thì ra là nó.
Thế mà cô chả nhớ gì cả, nếu cô nhớ được nó có lẽ đã sớm phát hiện ra hai người này có quan hệ rồi!
Mọi người trò chuyện rôm rả, ăn cơm xong ở lại nói chuyện một lúc mới ra về.
Liễu Nguyệt Đan quyết định tối nay ở lại ngủ với ba mẹ, Minh Quân Đạo đành trở về với Minh Quảng Tuân.
"Cháu và Liễu Nguyệt Đan đang yêu nhau à?" Minh Quảng Tuân cười hỏi.
"Đúng vậy!" Minh Quân Đạo nói.
"Chị dâu có biết không? Chú nhớ nhà ta và Cao gia có hứa hôn với nhau." Minh Quảng Tuân bâng quơ nhắc tới hôn ước khiến Minh Quân Đạo thấy hơi khó chịu.
"Chú út có ý gì?"
Minh Quảng Tuân sóng vai cùng Minh Quân Đạo, sau đó quay mặt đối diện hắn.
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm cháu sống thế nào ấy mà."
"Chú út nếu quan tâm cháu như thế, lúc về nước nên gặp cháu trước chứ không phải rong ruổi suốt mấy tuần lễ rồi mới tìm cháu.
Nếu hôm nay không phải Tiểu Đan nói cho cháu biết, không chừng cháu sẽ không gặp được chú."
Minh Quảng Tuân từ nhỏ rất biết lấy lòng trưởng bối trong nhà, học đàn để lấy lòng ông cố, làm nũng lấy lòng ông nội.
Tuy nhiên, những điều đó cũng không thể thay đổi việc ba của Minh Quân Đạo lên nắm quyền Minh thị.
Minh Quảng Tuân rất giỏi, chỉ tiếc là ông cố và ông nội qua đời lúc hắn còn quá nhỏ, nếu đợi tới bây giờ, chưa chắc Minh phụ đã an vị trên ghế chủ tịch.
Minh Quảng Tuân cười thâm ý, "Chú không phải đã gọi cho cháu rồi sao? Công việc bận rộn, chú phải chuẩn bị nhiều thứ, còn phải thích nghi với môi trường mới.
Cháu trai không thể thông cảm cho chú được à?"
Minh Quân Đạo lách người qua khỏi Minh Quảng Tuân, "Cháu chỉ đùa thôi!"
Minh Quảng Tuân xoay người đi theo, "Không ngờ cháu trai quanh năm mặt than lại còn biết đùa? Cô bé Liễu Nguyệt Đan này cũng không đơn giản."
Minh Quân Đạo hơi bực bội khi ai đó nói bạn gái hắn như thế.
"Chú út vẫn nên về nhà một chuyến, mọi người trong nhà đều mong gặp chú!"
Minh Quảng Tuân cười mỉa, "Vậy sao?"
Minh Quân Đạo không đáp, hắn chau mày suy nghĩ mục đích Minh Quảng Tuân về nước thực tập lần này là gì? Vừa về vài tuần là đã tiếp cận gia đình của Liễu Nguyệt Đan, rốt cuộc hắn muốn cái gì?
-
Minh Quảng Tuân luôn kiếm cớ tìm gặp Liễu Nguyệt Đan, lúc thì hỏi về tình hình lớp, lúc thì hỏi về mấy hoạt động thi đua, hỏi hắn dạy cô có hiểu không này nọ.
Mọi người trong lớp lại bắt đầu truyền tai nhau, thầy giáo thực tập có ý với Liễu Nguyệt Đan.
Liễu Nguyệt Đan ngoài mặt tuy phóng khoáng, hài hước, nhưng cô không phải người thiếu tinh ý.
Nhờ một lần hai lần thì còn được, đằng này ngày nào cũng tìm cô.
Con người cô luôn đa nghi, cho dù hắn từng cứu mạng cô và mẹ, vì an toàn của mình và gia đình, một bức tường đề phòng kiên cố dần dần được dựng nên.
Hôm nay Liễu Nguyệt Đan xin nghỉ học sớm.
Nguyên nhân là....
"Chị Đan, có người tìm chị!" Giờ ra chơi, Liễu Nguyệt Đan sai Mặc Thế Vinh đi mua trà sữa, lúc về hắn dẫn thêm một người tới.
Là Triệu Lễ?
Quên nhắc, Tiêu Mai và Triệu Lễ năm ngoái đã chuyển trường rồi, tuy nhiên cô vẫn còn liên lạc với họ.
"Tiểu Đan, cậu mau đi cứu Tiêu Mai đi, nếu không cậu ấy sẽ chết!"
Liễu Nguyệt Đan hớp một ngụm trà sữa mà mém sặc sụa, "Cái gì?"
Nhà Tiêu Mai có ba anh em, Tiêu Mai nhỏ nhất, là con ngoài giá thú do Tiêu phụ mang về.
Ngoại tình là sai, đã vậy còn mang con riêng về tận nhà, hỏi người phụ nữ nào chịu cho được?
Tuy nhiên, Tiêu mẫu vẫn đồng ý nuôi dưỡng Tiêu Mai.
Tiêu phụ cũng mừng rỡ, yên lòng để con gái riêng cho vợ chăm sóc.
Nào ngờ, bà ta bằng mặt không bằng lòng, ra sức ngược đãi Tiêu Mai.
Tiêu Mai sống trong Tiêu gia không dễ dàng gì, tuy nhiên cô biết mẹ mình làm sai, dan díu với đàn ông có gia đình.
Nếu cô được lựa chọn, cô không muốn được sinh ra đâu.
Tuy nhiên, cô không được lựa chọn lúc cô sinh ra!
Vì vậy, cô phải quyết định cách cô sống như thế nào.
Mấy năm qua cô không ngừng nỗ lực trau dồi học tập, tự kiếm tiền.
Ấy thế mà lại bị hai người anh của cô phát hiện được.
Bọn họ cho là nếu không có Tiêu gia, làm sao Tiêu Mai có thể làm ra tiền, làm sao có được tài sản.
Năm ngoái, Tiêu phụ không may đoản mệnh qua đời, mẹ cả của Tiêu Mai lại được dịp ức hiếp, lấy hết tài sản, còn cho người đánh Tiêu Mai.
Tiêu Mai cũng đâu phải dễ ức hiếp, đánh bọn người mẹ cả cô tìm đến, không còn một manh giáp.
Mẹ cả cô nghĩ ra kế, lừa cô về nhà nói chuyện, sau đó nhốt cô lại trong phòng, không cho ra ngoài.
Tiêu Mai bị bỏ đói, khó khăn lắm mới chạy ra ngoài được, gọi cho Triệu Lễ mong được trợ giúp, nào ngờ nửa đường bị vây.
Cô cố chạy trốn, bảo Triệu Lễ gọi người tới.
Triệu Lễ nhanh chóng tìm đến Liễu Nguyệt Đan, cầu cứu cô.
Bọn người này hay rồi, lại dám thêm drama vào cuộc sống của bổn cung.
"Thế Vinh, cậu có phi đao đúng không?" Liễu Nguyệt Đan hỏi.
"Có ạ!" Ngày trước đi đóng phim, có chôm về mấy cái đem khoe với chị đó.
"Mang theo, Triệu Lễ dẫn đường!"
Tiêu Mai sẽ không dễ gì bị bọn họ bắt được, trừ phi đám người này không tầm thường, cô vẫn nên chuẩn bị tốt thì hơn.
Triệu Lễ mang Liễu Nguyệt Đan đến điểm hẹn với Tiêu Mai thì đúng lúc Tiêu Mai bị bắt.
Thiếu nữ ưu tú mạnh mẽ ngày trước bây giờ nhìn vô cùng tội nghiệp, đôi mắt lờ đờ, tay chân bủn rủn, nhìn chẳng khác nào một cái xương khô di động.
"Dừng lại!" Liễu Nguyệt Đan la lớn.
Đám người này, giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám làm ra loại chuyện bắt cóc dân nữ, đúng là không coi trọng pháp luật.
Mọi người đang nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như trong phim phải không, rằng bọn họ sẽ dừng lại rồi chửi bới cô.
Không!
Căn bản là chúng không có dừng lại!
Tiếp tục bắt người!
Ê, các người điếc hả?
Liễu Nguyệt Đan sẽ không đôi co với người điếc, nhấn vai hai người Triệu Lễ và Mặc Thế Vinh lấy thế nhảy ra, đánh vào mặt một tên.
Bọn người do Tiêu gia phái đến giật mình khi bị tấn công bất ngờ, nhưng sau đó cũng lấy lại bình tĩnh, "Này, cô là ai? Đừng có mà lo chuyện bao đồng!"
"Tôi thích lo chuyện bao đồng đấy thì sao?"
Nói rồi Liễu Nguyệt Đan không đôi co nữa mà ra tay trực tiếp.
Tiêu Mai nhìn thấy Liễu Nguyệt Đan mới yên lòng thở hắt.
Không thể để Tiêu Mai nằm đó thêm nữa, Liễu Nguyệt Đan nhanh chóng giải quyết đám người đó rồi bảo hai đàn em đưa Tiêu Mai vào bệnh viện.
Mấy người nằm trên đất lăn qua lộn lại, cô ta là quái vật sao? Đánh đau thế này!
Liễu Nguyệt Đan phủi phủi tay, tưởng gì, còn khiến cô mang phi đao theo, té ra cũng chỉ là lũ nhãi ranh.
Tiêu Mai rơi vào thế yếu chắc là do bị bỏ đói lâu ngày dẫn đến kiệt sức.
Ba người đưa Tiêu Mai vào bệnh viện, Liễu Nguyệt Đan để Triệu Lễ chăm sóc cô ấy, còn mình đưa Mặc Thế Vinh trở lại trường.
Liễu Nguyệt Đan gọi một cuộc điện thoại cho anh cả, nhờ anh ấy xem thử Tiêu gia làm ăn về lĩnh vực gì.
Liễu Tường Minh làm việc hiệu suất thần kì, buổi chiều đã gửi tài liệu cho em gái.
Tối.
Liễu Nguyệt Đan mang thức ăn vào bệnh viện.
"Tỉnh rồi à?" Liễu Nguyệt Đan đặt giỏ đồ xuống.
Tiêu Mai mỉm cười gượng dậy, Liễu Nguyệt Đan bước tới đỡ.
"Cảm ơn cậu! Không có cậu chắc tôi chết rồi!"
"Gia đình cậu cũng ghê gớm thật đấy, không thua gì trạch đấu cổ trang!"
Liễu Nguyệt Đan đổ cháo ra, nhìn qua Triệu Lễ đang ngủ say trên chiếc ghế bành.
Sau này đi làm kiểu gì cũng bị sa thải sớm!
Liễu Nguyệt Đan đút cháo cho Tiêu Mai, cô thấy dạo gần đây mình hình như đút cháo cho người khác hơi bị nhiều.
"Có muốn trả thù không?"