Thái Hoàn Khúc

Bóng đen đã từ từ kéo đến, trời đã bắt đầu tối. Những vết kiếm trên thân cây sáo đã không còn nhìn rõ nữa, nhưng nếu dùng tay sờ vẫn còn nhận ra. Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng:
- Trong thời gian tích tắc đó, ánh mắt bạch y nhân không hề di chuyển, trong khi thanh trường kiếm trong tay y vẫn hướng xuống đất. Nhưng do vì ánh chiều tà đã làm chó maát y, nên y không thể lập tức nhìn ra được sơ hở của tại hạ. Trong lúc đó tay trái tại hạ đã chụp về phía tay phải y, đồng thời cây sáo bên tay phải cũng đã điểm đến vai trái của gã.
Liễu Hạc Đình lại thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Không ngờ rằng người này võ công thật kinh người. Chỉ trong chớp mắt trường kiếm bên tay phải đột nhiên chuyển sang tay trái. Mũi kiếm vừa nâng lên y đâm thẳng vào kẽ hở chiêu thức bên tay phải của tại hạ. Trong lúc đó, cho dù tả chưởng cùng tả chỉ của tại hạ có thể đả thương được tay phải của y đi nữa, nhưng tay phải của tại hạ nhất định sẽ bị kiếm của y đâm trúng. Cho nên tại hạ chỉ còn cách biến tả chưởng thành trảo công đánh mạnh vào hữu chưởng của y. Sau đó tại hạ mượn lực khi hai chưởng giao nhau lập tức lướt nhanh về phía sau. Đúng lúc đó tại hạ chỉ nghe thấy bảy tiếng kêu "keng keng" vang lên. Cho đến khi thân hình rơi xuống đất, tại hạ dường như vẫn còn nghe thấy những tiếng kêu ở bên tai.
Đào Thuần Thuần giọng quan tâm nói:
- Lúc đó ta lo rằng chàng sẽ bị bại dưới tay bạch y nhân, nên trong lòng vô cùng sốt ruột.
Khỏi cần nói chắc chàng cũng biết, đến khi nhìn thấy chàng không bị thương tích gì ta mới cảm thấy an tâm.
Liễu Hạc Đình gượng cười, thở dài nói tiếp:
- Tuy hai chân thấy vẫn đứng vững, nhưng trong lòng ngược lại vô cùng giao động. Nếu như không có ánh tà dương, e rằng y không đợi tả chưởng của tại hạ đánh tới đã đâm trúng tay phải tại hạ. Nếu như tả chưởng của tại hạ không biến chiêu, chắc rằng khó bề tránh được thế kiếm vừa rồi của y. Tay trái y sử dụng kiếm không ngờ vẫn có uy lực khôn cùng, trong khi tay phải y vẫn có thể đỡ tả chưởng vô cùng dũng mãnh của tại hạ. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy là người này võ công quả là vượt xa tại hạ rất nhiều. Ai! Nhìn thì có vẻ như tại hạ vẫn chưa bị bại, nhưng kỳ thật đã sớm bị bại dưới kiếm của y rồi. Y biết rõ tại hạ chỉ may mắn mới thoát được nguy hiểm, vậy mà không hề nói nửa lời châm biếm. Đừng nói là võ công, chỉ điểm này y cũng đã vượt xa tại hạ rồi.
Giọng nói Liễu Hạc Đình càng lúc càng xuống thấp, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn.
Đột nhiên tay phải chàng vung mạnh, cây sáo trong tay chàng liền vút ra xa, rồi mất dạng.
Bọn hán tử hắc y thấy vậy đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Đào Thuần Thuần khẽ nói:
- Thật ra thì chàng không hề thua kém y chút nào. Trên đời này những kẻ giống như chàng thắng nhận thắng, thua nhận thua quả thật không phải nhiều...
Ngửa mặt lên nhìn trời, nàng chỉ thấy bầu trời đã hoàn toàn tối đen, liền mỉm cười nói:
- Ta chỉ mãi lo nghe chàng nói mà quên rằng chúng ta đã đến lúc nên rời khỏi đây.
Từ từ đưa tay lên, nàng quàng chiếc áo lên vai Liễu Hạc Đình, giọng ấm áp nói:
- Gió đêm thu thường dễ làm cho con người ta ngã bệnh, chàng mau khoác áo vào và chúng ta hãy lên đường.
Giọng nói ấm áp của Đào Thuần Thuần khiến Liễu Hạc Đình cảm thấy trong lòng tự nhiên ấm lại. Chàng mỉm cười mặc áo khoác vào, sau đó cùng Đào Thuần Thuần ra khỏi sơn cốc.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Những gã hán tử hắc y ngồi trên đất tuy phiêu bạt khắp nơi, nhưng những gì bọn chúng thấy được trong ngày hôm nay khiến chúng suốt đời khó bao giờ quên được.
Đúng ngay lúc tứ bề vắng vẻ, yên lặng đó, phía trên những ngọn núi xung quanh đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng đen, hai tay nhất loạt giơ cao. Lập tức mấy quả thiết cầu màu đen từ trên lao xuống phát ra những tiếng kêu "bịch bịch". Sau đó những bóng đen nhanh nhẹn biến mất hết.
Những gã hán tử hắc y thấy những quả thiết cầu rơi xuống đất, tất cả trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nào ngờ...
* * * Ra khỏi sơn cốc, Liễu Hạc Đình phóng mắt nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy nơi đây thoáng đãng mênh mông, khiến cho những ưu phiền trong lòng chàng có phần vơi bớt đi.
Đào Thuần Thuần và Liễu Hạc Đình cứ im lặng tiến về phía trước.
Thế nhưng bọn họ đi chẳng được bao lâu, đột nhiên...
Từ phía trong sơn cốc bỗng nhiên phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa. Liễu Hạc Đình cùng Đào Thuần Thuần đều thất kinh. Cả hai đều nghe thấy trong tiếng vang kia có cả những tiếng kêu thảm thiết, đồng thời mắt thấy ánh sáng đỏ lóe lên từ phía sơn cốc.
Liễu Hạc Đình chợt biến sắc, nói lớn:
- Bên trong sơn cốc nhất định đã xảy ra chuyện...
Chưa kịp nói hết câu, thân hình đã lập tức lướt nhanh đi trở lại phía sơn cốc. Chỉ trong giây lát chàng đã đến được bên ngoài miệng cốc. Nhưng cảnh quang thần tiên ở đây hoàn toàn khác hẳn. Những tiếng kêu thảm thiết kia lúc này vẫn còn văng vẳng. Khắp nơi đất đá tứ tung, khói lửa xung thiên. Những vách núi xung quanh dường như đều đổ sụp xuống một nửa. Liễu Hạc Đình đứng ngẩn người ra nhìn cảnh tượng rùng rợn, mà toát cả môi hôi lạnh.
"Nếu như ta đi trễ một bước, e rằng lúc này cũng chẳng còn tánh mạng!" Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán Liễu Hạc Đình thi nhau rơi xuống. Đột nhiên chàng nghĩ đến bọn hán tử hắc y chắc lúc này đã tan xương nát thịt dưới đống đất đá kia, trong lòng không khỏi vô cùng thương cảm. Đột nhiên chàng nghe phía sau lưng có tiếng thở dài, chàng đoán rằng trong lòng Đào Thuần Thuần nhất định còn bi thảm hơn cả chàng. Liễu Hạc Đình đưa hai tay ra nắm chặt lấy bờ vai Đào Thuần Thuần, chỉ thấy toàn thân nàng phát run lên liên hồi. Liễu Hạc Đình không nỡ để Đào Thuần Thuần nhìn thấy cảnh tượng thương tâm nên vội dìu nàng quay bước trở ra. Những tiếng kêu thảm thiết phía sau lưng chàng cuối cùng cũng đã dứt hẳn. Những bước chân ngược lại của chàng vô cùng nặng trĩu. Chàng cũng không nỡ quay đầu lại nhìn ra phía sau, mà trong lòng chỉ tự ngầm hỏi:
- "Kẻ nào đã hạ độc thủ? Kẻ nào đã hạ độc thủ?" Lần trở ra sơn cốc này, chàng cảm thấy cảnh sắc và sự yên tĩnh hoàn toàn giống y như vừa rồi, nhưng trong sự yên tĩnh kia còn chứa thêm sự thê lương.
Cả hai cứ chầm chậm tiến về phía trước. Đột nhiên Đào Thuần Thuần vẻ căm hận nói:
- Ô Y Thần Ma! Nhất định là do bọn Ô Y Thần Ma kia gây ra!
Liễu Hạc Đình trầm ngâm thật lâu, cuối cùng chàng cũng thở dài, thấp giọng nói:
- Không sai, nhất định là bọn Ô Y Thần Ma.
Vượt qua thêm một đoạn đường yên lặng nữa, trong khu rừng phía sau lưng hai người đột nhiên xuất hiện hai bóng trắng, theo sát phía sau Liễu Hạc Đình và Đào Thuần Thuần.
Đào Thuần Thuần vẫn tựa vào vai Liễu Hạc Đình tiến về phía trước. Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nói khẽ:
- Phía sau có người!
Liễu Hạc Đình hai mày hơi chau lại "hừ" khẽ một tiếng, giả vờ như không biết cứ tiến về phía trước. Lúc này phía trước mặt chàng chính là con đường sơn đạo, mà vừa rồi chàng đã gặp mấy huynh đệ họ Thích. Trong bóng đêm mập mờ, trên sơn đạo dường như còn có rất nhiều ngựa trắng ở đấy. Bước chân Liễu Hạc Đình mỗi lúc một chậm lại, kỳ thực chàng vẫn đang chú tâm để ý đến động tịnh ở phía sau. Đột nhiên chàng quát lớn một tiếng:
- Bằng hữu xin dừng bước!
Tiếng quát vừa dứt, toàn thân chàng đã vọt ra sau mấy trượng. Quắc mắt nhìn mấy lượt, chàng chỉ thấy hai cái bóng.
Liễu Hạc Đình quay người lại định phóng về phía ấy, nào ngờ từ trong rừng bước ra hai thiếu nữ mình mặc toàn màu xanh, từ từ bước về phía chàng vái chào. Điều này xảy ra hoàn toàn ngoài dự liệu của chàng. Chàng không biết hai thiếu nữ áo xanh này theo dõi mình với mục đích gì và cũng không biết lúc này mình nên xử trí thế nào. Chỉ nghe một mùi thơm thoang thoảng, Đào Thuần Thuần đã lướt đến sau lưng Liễu Hạc Đình, cất giọng nói:
- Theo dõi chúng ta chính là bọn này sao?
Liễu Hạc Đình gật đầu nhè nhẹ, khẽ gằn giọng nói:
- Nơi hoang sơn này hai cô nương làm sao có thể độc hành được? Còn mau không quay trở về Suy nghĩ thật lâu Liễu Hạc Đình mới nói ra được một câu. Hơn nữa trong câu nói của chàng hoàn toàn không có ác ý gì, ngược lại còn có vẻ quan tâm lo lắng. Đào Thuần Thuần đứng bên nghe vậy liền cười khúc khích. Liễu Hạc Đình hai má đỏ ửng lên, thấp giọng nói:
- Hai người nếu như còn ngầm theo dõi bọn tại hạ, thì đừng... thì đừng trách sao bọn tại hạ không khách sáo.
Dứt lời, chàng liền quay đầu bỏ đi. Tính khí chàng vốn không nóng nảy, nên rất khó nổi giận với người khác. Chàng giả vờ nói vậy để hai thiếu nữ kia sợ hãi, không dám đi theo chàng nữa.
Nào ngờ đột nhiên có tiếng một trong hai thiếu nữ gọi:
- Công tử xin dừng bước!
Liễu Hạc Đình liền dừng bước, nhíu mày nói lớn:
- Hai người đi theo ta, ta cũng không truy cứu hay tra hỏi. Như vậy đối với hai người là đã quá khách sáo rồi. Chẳng lẽ hai người còn điều gì muốn nói hay sao?
Quay người lại, Liễu Hạc Đình thấy hai thiếu nữ kia đã quì xuống đất. Hai thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên đưa tay áo lên che lấy mặt khóc, vẻ rất thương tâm.
Trong đêm khuya, tại nơi hoang vắng lại xảy ra sự việc bất ngờ này khiến cho Liễu Hạc Đình nhất thời không biết phải nói gì.
Đào Thuần Thuần lướt mắt nhìn Liễu Hạc Đình, sau đó bước đến trước mặt hai thiếu nữ áo xanh kia hỏi:
- Hai vị cô nương khóc gì vậy? Có thể nào kể cho ta nghe được không?
Giọng nàng nhỏ nhẹ, đầy vẻ quan tâm đến hai thiếu nữ áo xanh.
Chỉ thấy hai thiếu nữ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên hai má họ, giọng nghẹn ngào nói:
- Cô nương, xin cứu chúng tôi... cô nương xin cứu chúng tôi...
Nói xong cả hai liền sụp xuống đất, khóc lớn lên.
Liễu Hạc Đình nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng động lòng. Chàng không khỏi thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Hai người nếu như có việc gì khó khăn, xin cứ nói với vị cô nương này là được.
Đào Thuần Thuần liếc nhìn chàng một cái, rồi quay lại cất giọng khẽ nói:
- Đúng rồi, hai vị cô nương nếu như có việc gì khó, chỉ cần nói với vị công tử này là xong hết.
Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên. Chàng còn chưa hoàn toàn hiểu hết dụng ý của Đào Thuần Thuần, hai thiếu nữ áo xanh kia đã ngẩng đầu lên, giọng thút thít nói:
- Thật sao?
Liễu Hạc Đình gượng cười nói:
- Hai người nếu như có...
Chàng ho khẽ một tiếng, rồi bỗng nhiên im bặt.
Đào Thuần Thuần liền tiếp lời:
- Nếu như các vị cô nương bị người hiếp đáp hoặc là gặp phải người chuyện khó giải quyết thì xin cứ nói ra, ta và vị công tử đây nhất định sẽ giải quyết cho, tuyệt đối không bao giờ gạt các vị!
Thiếu nữ áo xanh bên trái đưa tay áo lên lau nước mắt, cúi đầu khóc thút thít nói:
- Việc này chỉ cần cô nương và công tử chấp thuận thì có thể cứu được mạng Phong Nhi và Diệp Nhi. Bằng không...
Nói chưa hết câu, hai hàng lệ lại chảy dài trên má thiếu nữ áo xanh, khiến cho người ta thấy cũng mũi lòng.
Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng rồi gật đầu nhè nhẹ. Đào Thuần Thuần khẽ bảo với hai thiếu nữ:
- Vị công tử đây đã chấp nhận rồi...
Thiếu nữ áo xanh bên phải vẫn chưa ngừng khóc, nói:
- Nếu như cô nương không chấp thuận, Diệp Nhi và Phong Nhi này không sao giữ được mạng sống. Xin cô nương hãy mở lòng thương hại...
Nói rồi thiếu nữ lại tiếp tục khóc.
Đào Thuần Thuần khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Vị công tử này đã chấp thuận với hai vị, lẽ nào ta lại không đồng ý. Hai vị mau đứng dậy, đừng khóc nữa.
Thiếu nữ áo xanh bên trái tuy đã hết khóc, nhưng nước mắt vẫn đọng lại trên hai má.
Nàng khấu đầu một cái, giọng bi ai nói:
- Tiểu nữ chỉ sợ...
Hai mày Liễu Hạc Đình hơi nhíu lại, thấp giọng nói:
- Chỉ cần việc này nằm trong khả năng của tại hạ, tại hạ nhất quyết không từ nan. Việc này nếu như ngoài khả năng tại hạ...
Thiếu nữ áo xanh bên trái vội tiếp lời:
- Diệp Nhi đã có nói, chỉ cần vị cô nương đây cùng công tử chấp thuận, nhất định việc này có thể làm được.
Thiếu nữ áo xanh bên phải quỳ thẳng ở trên mặt đất. Lúc này nàng đã thôi khóc, một lát đưa mắt nhìn Đào Thuần Thuần, một lát lại đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình. Cuối cùng nàng cất giọng nói:
- Chỉ cần cô nương thu nhận Diệp Nhi và Phong Nhi làm nô bộc đi theo bên mình, như vậy là có thể cứu được bọn tiểu nữ bằng không...
Nói tới đây hai mắt nàng liền đỏ lên, tựa hồ như muốn khóc.
Trong lòng Liễu Hạc Đình không khỏi vô cùng lấy làm lạ, chàng lướt mắt nhìn Đào Thuần Thuần, rồi khẽ nói:
- Việc này đâu có gì khó. Tại hạ đã hứa chấp thuận, quyết không bao giờ trái lời.
Diệp Nhi và Phong Nhi lại khấu đầu nói:
- Tiểu nữ xin bái kiến công tử và cô nương.
Trên gương mặt ngấn lệ của hai thiếu nữ chợt hiện lên một nụ cười kiêu ngạo. Sau đó cả hai thiếu nữ cùng đứng lên.
Đào Thuần Thuần nhìn hai thiếu nữ hồi lâu rồi mỉm cười, nói:
- Nhưng ta muốn hỏi hai người, hai người có phải bị hai vị "tướng quân" kia ra lệnh theo dõi bọn ta phải không?
Diệp Nhi và Phong Nhi nhất tề đều thất sắc, đưa mắt nhìn nhau, nhưng không nói được lời nào chỉ nghe Đào Thuần Thuần lại nói tiếp:
- Nhưng hai người biết rõ tuyệt đối không có cách gì theo dõi được bọn ta, nhưng ngược lại không dám không tuân mệnh lệnh của hai vị tướng quân. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hai người mới nghĩ ra được tuyệt chiêu này để đối phó với bọn ta. Bởi vì các ngươi biết rằng, bọn ta rất dễ mềm lòng và không nỡ từ chối hai người. Ta nói vậy đúng không?
Diệp Nhi và Phong Nhi cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.
Diệp Nhi ở bên trái, cất giọng run run nói:
- Cô nương lan tâm huệ chất, chuyện gì cũng không thoát qua được mắt của cô nương.
Phong Nhi tiếp lời:
- Bọn tiểu nữ chỉ mong cô nương xót thương. Phong Nhi và Diệp Nhi nếu như không thể theo dõi tông tích của hai vị trong vòng một tháng, thì bất luận đi đến đâu cũng đều bị bọn họ sát hại. Hơn nữa không chừng còn bị sát hại rất thê thảm...
Nói chưa hết câu, Phong Nhi lại cất tiếng khóc.
Liễu Hạc Đình hơi nhíu mày, sự hiệp nghĩa trong lòng chàng tự nhiên trổi dậy, thấp giọng nói:
- Nếu đã là vậy, hai người cứ việc theo bọn tại hạ.
Quay sang Đào Thuần Thuần, chàng nói khẽ:
- Tại hạ không tin bọn họ có thể ra tay được thủ đoạn gì?
Đào Thuần Thuần tươi cười nói:
- Bất luận chàng nói gì, ta đều nghe cả.
Liễu Hạc Đình nghe nàng nói vậy không nhịn được liền vọt miệng hỏi:
- Bất luận tại hạ nói gì nàng đều nghe theo hết sao?
Đào Thuần Thuần hơi cúi đầu xuống và mặt nàng dường như đã đỏ bừng lên. Bỗng nhiên từ phía xa có tiếng ngựa hí vọng đến. Đào Thuần Thuần quay sang hỏi Phong Nhi và Diệp Nhi:
- Hai con tuấn mã kia có phải là bọn họ để lại cho hai người?
Phong Nhi và Diệp Nhi đều đứng dậy, mỉm cười nhất tề đáp:
- Vâng!
Ngược lại Liễu Hạc Đình lúc này đang mãi lo suy nghĩ câu nói vừa rồi của Đào Thuần Thuần: "Bất luận chàng nói gì, ta đều nghe cả." Dưới bầu trời đầy sao, bốn người cỡi trên lưng hai con tuấn mã thẳng tiến về hướng Nghi Thủy Thành.
* * * Bên trong thành Nghi Thủy, nhà nhà đều đã đóng cửa yên giấc.
Duy chỉ có khách sạn phía đông và tòa kỹ viện phía tây vẫn còn ánh đèn.
Đêm khuya, trải qua cả ngày đường mệt mỏi, nhưng lúc này Liễu Hạc Đình ngồi một mình trước ngọn đèn mà chẳng hề cảm thấy buồn ngủ. Từng cơn gió đêm thổi qua khe cửa sổ phát ra từng tiếng kêu "vù, vù". Những suy nghĩ trong lòng chàng bỗng nhiên tự dâng lên.
Những chuyện mà trong mấy ngày qua chàng gặp phải, lúc này dường như đã cách xa chàng, nhưng cũng dường như hiện ngay trước mặt chàng. Trong đó việc khiến cho chàng khó chịu nhất chính là mấy mươi gã hán tử hắc y chết thảm bên trong sơn cốc.
Đột nhiên chàng lại nghĩ đến:
- Nếu như mấy huynh đệ họ Thích vẫn còn bị kẹt bên trong sơn cốc, chưa thoát ra được, như vậy há chẳng phải cũng đã lâm nạn hay sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng chàng vô cùng bi phẫn và trước mặt chàng dường như thoáng ẩn hiện những gương mặt tươi cười của mấy huynh đệ họ Thích.
Nhớ đến trong đêm chàng bị bọn họ chọc phá, trong lòng chàng vừa giận lại vừa tức cười. Chợt chàng nhớ đến quyển "bí cấp" đã lấy được dưới đế giày của Thích Đại Cơ. Đưa tay vào trong người chàng lấy ra quyển "bí cấp" ra cầm tay. Thời gian trôi qua thật lâu, chàng mới mở trang thứ nhất ra. Chỉ thấy bên trong có viết tám chữ nghiêng nghiêng:
"Thiên Địa Ảo Mật, Câu tại Thử Trung!" Chàng không khỏi mỉm cười, không biết bên trong quyển "bí cấp" kia thật ra viết những gì. Không giấu được sự tò mò, chàng liền mở tiếp trang thứ hai. Chỉ thấy bên trên có nhiều hàng chữ, mỗi chữ chỉ lớn bằng đầu con ruồi. Tuy những hàng chữ kia không được viết ngay ngắn cho lắm, nhưng chàng không biết bốn lão nhân không tay kia đã viết chúng bằng cách nào.
Chỉ thấy bên trên viết rằng:
"Lời nói không làm kinh người, chi bằng không noíi. Thịt gà không thơm ngon, chi không ăn. Con người sống không vui vẻ - chết quách cho rồi!
Cách làm cho thịt gà thơm ngon phải y theo như vầy:
Một con gà thơ mập mạo, hành lá một nắm, gừng một củ, dầu mẻ hai muỗng canh, nước tương nửa chén nhỏ, muối một muỗng lớn..." Mấy trang liên tiếp phía sau đều viết cách làm những món thịt gà. Liễu Hạc Đình trong lòng không biết là nên bi thống hay là tức cười. Trong lòng thầm thở dài một tiếng, chàng lật tiếp xem.
"Hai tên Ất, Giáp mỗi tên có một con ngựa. Nếu như không có cách gì phân biệt được sẽ làm khổ tâm trí nhiều ngày. Đột nhiên nghĩ ra được một kế sách hay, tìm một đoạn dây da đo độ dài ngắn, mới biết con ngựa trắng cao hơn ngựa đen khoảng bảy tấc."
Liễu Hạc Đình lại không nhịn được liền bật cười. Nhưng sau khi cười chàng lại ngầm thở dài. Bốn huynh đệ họ Thích này không màng danh lợi, không ham tranh đoạt. Nếu như bọn họ chết thảm như vậy quả là ông trời không công bằng một chút nào.
Chàng lại lật tiếp xem thử, chỉ thấy bên trong không phải viết cách làm các món ăn thì là những câu chuyện cười, khiến cho Liễu Hạc Đình có lúc thì cười, có lúc thì thở dài. Đột nhiên chàng lật đến một trang, bên trên viết rằng:
"Khoái hoạt bát thức, công tham tạo hóa, kiến giả phệ mị, thần quỷ nan dương." Liễu Hạc Đình không khỏi chột dạ:
"Không lẽ Khoái Hoạt Bát Thức này, chính là môn võ công mấy huynh đệ họ dùng để khống chế đối phương hay sao?" Chàng vội vàng lật sang tờ khác, chỉ thấy bên trên viết rằng:
"Khoái Hoạt Bát Thức:
Thức thứ nhất: Mi phi sắc vũ. Thức thứ hai: Tỉ giá liệt trầy. Thức thứ ba: Lạc bất khả chi. Thức thứ tư: Hoa chi loạn chiên. Thức thứ năm: Dầu vù túc giao. Thức thứ sáu: Tiền ngưỡng hậu hợp. Thức thứ bảy: Tước được tam trượng. Thức thứ tám: Hí cực nhi thế." Xem xong Khoái Hoạt Bát Thức, trong lòng Liễu Hạc Đình vừa mừng lại vừa cảm thấy kỳ quái. Điều khiến cho chàng cảm thấy kỳ quái nhất là làm sao những chiêu thức này có thể đả thương được đối phương. Còn điều chàng vui mừng chính là bốn huynh đệ họ Thích này cả đời chỉ vui cười rồi tự mình sáng chế ra những chiêu thức kỳ quái này. Thậm chí ngay cả tên chiêu thức cũng cảm thấy kỳ lạ.
Liễu Hạc Đình trầm ngâm một hồi rồi lật xem tiếp. Chàng chỉ thấy càng xem Khoái Hoạt Bát Thức càng cảm thấy kinh người, càng xem càng thấy tức cười. Toàn bộ tám thức hoàn toàn không dùng đến hai tay, nhưng không có một thức nào mà không đả thương đối phương. Nếu như không phải là những bậc kỳ tài và dày công sáng chế thì không cách gì sáng chế ra được tám chiêu thức này. Khi xem được một nửa, Liễu Hạc Đình không khỏi vỗ bàn kinh ngạc, trong lòng bỗng sự nhớ ra rằng:
"Lúc ấy mình đưa tay ra định chụp lấy vai Thích Đại Cơ, lập tức thân hình lão run lên liền tránh được thế chụp của mình. Không ngờ lúc đó lão đã dùng thức thứ tư: Hoa chi loạn chiên. Còn lúc lão đối phó với Linh Thi Cốc Quỷ xem ra nhất định dùng thức thứ sáu: Tiền ngưỡng hậu hợp. Hóa ra từng động tác, từng thế cười của bọn họ đều ngấm ngầm chứa môn võ công thượng thừa tâm pháp. Điều này thật ta nằm mơ cùng không nghĩ ra." Phương đông trời đã bắt đầu hừng sáng, thế nhưng Liễu Hạc Đình vẫn ngồi cắm cúi đọc.
Bất ngờ bỗng nhiên chàng cất giọng cười lớn. Phần đầu quyển "bí cấp" tuy viết những chuyện không đâu vào đâu, nhưng phần sau lại là những tuyệt kỹ võ học kinh người. Điều kỳ quặc nhất là những tuyệt kỹ này hoàn toàn không sử dụng đến hai tay, việc này quả là Liễu Hạc Đình chưa từng nghe thấy qua bao giờ.
Những trang cuối cùng toàn viết về những bí mật khí công cùng cách vận khí. Cách vận khí này hoàn toàn không giống với cách vận khí của các môn phái khác trong võ lâm. Liễu Hạc Đình vốn có thiên chất tuyệt đỉnh, tuy chỉ cần xem qua một lần, nhưng chàng đã nhớ hết toàn bộ.
Xa xa đã có tiếng gà gáy chào đón bình minh. Liễu Hạc Đình cất quyển "bí cấp" lại cất vào trong người. Bất chợt tay chàng chạm vào một vật lạnh ngắt, khiến chàng nhớ ra chiếc bình ngọc màu đen mà thiếu nữ áo xanh đã giao cho chàng, lúc này vẫn còn trong người chàng.
Trong phúc chốc, hình ảnh thiếu nữ áo xanh chợt hiện ra trước mặt chàng. Hiện ra sau hình ảnh thiếu nữ áo xanh còn rất nhiều nghi vấn không thể giải thích được. Liễu Hạc Đình từ từ lấy chiếc bình ngọc màu đen ra. Dưới ánh sáng của buổi ban mai, chàng lẩm bẩm mấy chữ được viết trên chiếc bình:
"Giang Tô, Hổ Khưu, Tây Ôn Tiếu Âu là ai? Là ai?..." Chàng không tìm ra được đáp án cho câu hỏi này.
Liễu Hạc Đình từ từ đứng lên, đẩy cánh cửa sổ bên hướng đông ra. Một cơn gió lạnh lập tức ập vào trong phòng. Chàng liền hít sâu vào một hơi, mà trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Đào Thuần Thuần từ ngoài bước vào mỉm cười nói:
- Xin chào!
Đưa mắt nhìn quanh, nàng phát hiện chăn nệm trên giường gọn gàng ngăn nắp, liền cất giọng hỏi:
- Cả đêm qua chàng không chợp mắt sao?
Liễu Hạc Đình khẽ thở dài, gật đầu nhè nhẹ.
Đào Thuần Thuần nhìn thấy chiếc bình ngọc trên tay chàng liền hỏi:
- Chàng đang trầm tư suy nghĩ gì?
Đào Thuần Thuần liền tiến đến bên cạnh, đưa tay ra ấn vai chàng nói tiếp:
- Hãy mau đi nghỉ một lát... Chẳng lẽ chàng không biết tự quí sức khỏe của mình sao chứ?
Dưới ánh nắng triều dương, chỉ thấy mái tóc Đào Thuần Thuần vẫn chưa chỉnh tề, hai mắt còn hơi mơ màng, càng nhìn càng cảm thấy nàng đẹp như bông hoa vừa mới nở. Liễu Hạc Đình tự nhiên cảm thấy trong lòng mình xao động khó tả. Chàng không tự chủ được liền đưa tay cầm lấy tay nàng, đồng thời đầu cúi thấp mà tình cảm trong lòng không ngừng dâng trào.
Cả hai đứng đối diện nhau với khoảng cách thật gần, lúc này Liễu Hạc Đình đầu càng cúi thấp hơn...
Đột nhiên phía ngoài cửa có những tiếng cười khúc khích. Rồi cánh cửa bỗng nhiên kêu "ầm" lên một tiếng mở toang ra. Liễu Hạc Đình trong lòng sửng sốt, liền cất giọng quát:
- Là ai?
Trong tiếng cười, chỉ thấy hai bóng người kéo kéo, đẩy đẩy nhau xông vào bên trong phòng. Hóa ra hai người kia không ai xa lạ, chính là hai thiếu nữ áo xanh môn hạ của Nam Hoang Đại Quân.
Liễu Hạc Đình không khỏi vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy kỳ lạ, chỉ thấy hai thiếu nữ vừa cười vừa đùa giỡn với nhau. Người này nắm tóc người kia ngược lại kéo áo người này, người này đanh người kia một cái, người kia nhéo lại người này một cái... Thậm chí cả hai còn không thèm nhìn Liễu Hạc Đình và Đào Thuần Thuần. Liễu Hạc Đình liên tiếp quát lớn mấy tiếng, thế nhưng cả hai thiếu nữ dường như không hề nghe thấy.
Cả hai thiếu nữ càng giỡn càng hăng, sau đó từ từ họ tiến về phía chiếc bàn. Diệp Nhị bất ngờ chụp lấy ngọn đèn dầu trên bàn ném thẳng vào mặt Phong Nhi. Phong Nhi lập tức tránh sang bên, ngòn đèn liền bay thẳng về phía Liễu Hạc Đình.
Liễu Hạc Đình liền đưa tay lên phất nhẹ một cái, ngọn đèn liền lập tức bay ra ngoài cửa sổ, rồi rơi xuống đất vỡ tan tành. Phong Nhi thuận tay chụp lấy bình trà ném mạnh vào tường khiến cho xác trà cùng những mảnh vỡ bay đi tung tóe. Cả hai đánh nhau không đã, nên ném đồ lung tung. Liễu Hạc Đình vừa lấy làm lạ vừa lại tức giận, nhưng chàng lại không tiện đưa tay ra ngăn cản cả hai người lại, mà chỉ liên tiếp quát liền mấy tiếng:
- Như vậy là sao? Hai người bộ điên cả rồi sao?
Quay sang Đào Thuần Thuần, chàng nói:
- Thuần Thuần, nàng mau ngăn cản bọn họ lại, hỏi xem thật ra bọn họ...
Chàng chưa kịp dứt lời, Phong Nhi cùng Diệp Nhi đã cùng nhau vọt qua cửa sổ ra ngoài.
Một tên tiểu nhị vai khoác chiếc khăn, tay cầm bình trà mới từ bên ngoài bước vào phòng, đột nhiên nhìn thấy hai thiếu nữ phóng từ cửa sổ ra ngoài vừa cười giỡn vừa đánh nhau, hắn không khỏi kinh hãi giật mình, liền đánh rơi chiếc bình xuống đất vỡ tan tành.
Liễu Hạc Đình không còn chịu được nữa, chàng nhanh như chớp phóng ra ngoài cửa sổ, đưa bàn tay cứng rắng như gọng kềm chụp lấy vai Phong Nhi giọng khẽ quát:
- Bộ cô nương điên rồi sao? Hãy còn mau không dừng lại...
Diệp Nhi miệng vẫn không ngừng cười khúc khích, đồng thời hai vai lắc qua lắc lại như muốn thoát ra khỏi bàn tay của Liễu Hạc Đình. Phong Nhi đột nhiên đưa chưởng lên đánh thẳng về phía chàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui