Thái Tử Vô Sỉ

Hôm sau, trong một sương phòng bình thường, một nữ tử với khuôn mặt đỏ bừng ngước mắt nhìn nam tử có vóc người cao lớn. Nam tử này đang cúi người tỉ mỉ cắt phần vải của giường. Lát sau, một miếng vải dệt ngay ngắn hình tròn hiện ra trước mặt nữ tử.

Khi thấy trên mảnh vải hình tròn hiện ra vệt hồng ám muội thì phút chốc nữ tử cúi thấp đầu xuống, bên cạnh còn truyền đến tiếng cười sang sảng của nam tử. Đứng ở ngoài phòng Tiểu Phúc Tử cúi đầu nghĩ ngợi, chắc hẳn tối qua Điện hạ vô cùng thoải mái. Xuân phong một đêm rồi, Điện hạ à, ngài cần phải nói rõ với Trầm gia đó, ngài không biết hiện tại Trầm gia đã rối như canh hẹ rồi sao, tối qua từ gã nô bọc cho tới gia nô của Trầm gia đã điều động hơn một nửa rồi, theo tính tình của gia chủ Trầm gia thì, Điện hạ, ngài hãy bảo trọng nha.

Bên trong nhà, Vũ Văn Thượng cẩn thận đem miếng vải gấp lại cho tốt, sau đó kéo tay phải của Trầm Lạc qua, híp mắt, khoé môi cong cong lên: “Lạc Nhi, ta biết tập tục ở huyện Vân Hà, lạc hồng này phải để ở dưới đáy rương sính lễ của nhà trai. Sau khi về, hãy đem mảnh vải và phương ấn này để dưới đáy hộp gấm đựng dạ minh châu đi.” Vừa dứt lời, mảnh vải bọc lấy phương ấn rơi vào tay Trầm Lạc, Trầm Lạc nắm chắc nhanh chóng bỏ vào trong ống tay áo.

Thấy vật này Trầm Lạc liền nhớ lại chuyện tối qua, sức lực của Vũ Văn Thượng thực sự rất lớn, thời gian liên tục lại còn kéo dài nữa, bây giờ cả eo và đùi cùa nàng chỗ nào cũng đều đau mỏi cả.

Để che giấu sự lúng túng của mình, Trầm Lạc ho nhẹ một tiếng. Ngước mắt nhìn thấy ý cười tràn ngập trên mặt Vũ Văn Thượng, nhẹ giọng nói: “Ta phải về thôi, hôm qua theo chàng đến đây, cả đêm lại không về. Chắc chắn phụ mẫu rất lo lắng.” Trầm Lạc nói xong muốn cất bước ra ngoài thì Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc lại: “Nha đầu, nàng không phải muốn về một mình chứ? Nàng đã là của ta rồi, ta cũng nên về gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu chứ.”

Trầm Lạc vừa nghe, hai mắt bỗng trợn tròn. “Chàng đến nhà ta sao? Không được, chàng mau trở về hoàng cung đi, chờ đến kỳ tuyển tú nữ, ta nhất định sẽ đến hoàng cung. Chàng đã làm chuyện kia với ta rồi, ta cũng không thể gả cho người khác được nữa.”

Vũ Văn Thượng nghe những lời nay, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Chẳng lẽ nha đầu này còn muốn gả cho người khác?! Hắn rất muốn xem trừ hắn ra, còn ai dám lấy nàng.

Mặc kệ đôi mắt đang trợn to của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng không nói thêm lời nào lập tức kéo Trầm Lạc ra khỏi phòng. Tiểu Phúc Tử đã sớm đợi ngoài cửa, khom người hành lễ: “Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Đồ ăn sáng và cả trà cũng để trên xe, có phải nên về Trầm trạch không ạ?”

Tên Vũ Văn Thượng này thực sự muốn đến nhà nàng sao, nàng biến mất trong một đêm sau đó đột nhiên xuất hiện lại còn dẫn theo Thái tử của Nguyệt Tường quốc, người có mắt đều có thể nhìn thấy quan hệ giữa nàng và Vũ Văn Thượng hoàn toàn không bình thường. Còn nữa, cả gia đình Cậu, cả nhà dượng Hai đều đang ở đây. Cả nhà dì nhỏ nói không chừng hôm nay cũng đến đây, Vũ Văn Thượng lại cứ vậy mà đến nhà của nàng, Trầm Lạc bỗng thấy mí mắt giật giật liên tục.

Nhưng không còn cách nào, hơi sức của nàng nhỏ, so với sức lực cực đại của Vũ Văn Thượng thì chẳng là gì, hắn cứ vậy mà kéo nàng đi. Không lâu sau, nàng đã ngồi trong xe liên tục càu nhàu, lại càu nhàu.

Vừa ăn đồ ăn sáng, vừa liếc Vũ Văn Thượng. Cái liếc này khá mờ ám, đương nhiên là Vũ Văn Thượng cũng nhìn ra: “Lạc Nhi, nàng có gì muốn nói với ta không? Thí dụ như nhạc phụ nhạc mẫu yêu thích cái gì?”

Trầm Lạc vừa nghe xong thiếu chút nữa đã phun bánh ngọt đang nhai trong miệng ra.

“Bị sặc à, Lạc Nhi, mau uống nước đi. Đâu có ai giành với nàng, nàng cứ từ từ mà ăn, sau khi ăn xong rồi hãy nghĩ cho thật kĩ kể cho ta nghe.” Vũ Văn Thượng đang muốn lấy lòng phụ mẫu nàng. . . . .

Nhận lấy ly trà trong tay Vũ Văn Thượng uống một hớp, Trầm Lạc nói:

“Mẫu thân ta rất dịu dàng, chỉ cần không làm sai chuyện gì lớn thì bà sẽ luôn ôn hoà, không có một chút cáu giận nào. Về phần phụ thân ta, ta hoàn toàn không hiểu ông ấy nghĩ gì.”

Ý của Trầm Lạc cũng chính là ý của Vũ Văn Thượng.

“Lạc Nhi, nàng đã xem kỹ Dạ Minh Châu đó chưa? Có phát hiện ra gì không?”

Trầm Lạc không biết, vì sao Vũ Văn Thượng đột nhiên lại nói đến dạ minh châu. Có phải Dạ minh châu có bí mật gì không, đó cũng chỉ là một vật phát sáng vào ban đêm thôi mà. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng thở dài, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên” Bên trong hộp gấm có gì thì chắc là Lạc Nhi đã đưa cho phụ thân của mình xem rồi, cho nên tên của Lạc Nhi trên danh sách tú nữ mới không còn. Cũng may là hắn lo xa, đã chừa lại một thủ đoạn.

Bên trong phòng khách Trầm trạch, sau khi ăn sáng xong Bạch Vũ Hinh ngồi bên cạnh đại tỷ, nhẹ giọng an ủi. Trầm Lương và Uy Chấn thì vẫn ngồi một bên uống trà, vẻ mặt lạnh nhạt. Ngược lại, Mộc Vân thì không được an nhàn như vậy, bà đã sốt ruột lắm rồi, vội nắm vạt áo phu quân, nói là mình muốn ra ngoài tìm Lạc Nhi. Trầm Vân mắc lỗi lớn, nếu là trước kia đã chạy đi “vơ vét” trân bảo hoặc là ngắm tuấn nam rồi. Nhưng bây giờ chỉ có thể cúi đầu không lên tiếng, ngay cả nụ cười tươi như hoa kia cũng biến mất. Bạch Mạn Thanh vẫn ngồi trên ghế, người thì đã nằm nhoài ra bàn, ngó đông ngó tây.

Đột nhiên giọng của gã nô bọc oang oang lên, “Lão gia phu nhân, đại tiểu thư về rồi.”

Sự an tĩnh trong phòng khách trong nháy mắt đã trở nên vui mừng trở lại, Bạch Ngữ Mặc lập tức cất bước ra ngoài phòng khách. Tất cả mọi người trong phòng cũng theo sát ra ngoài. Trầm Lương mặt không biểu cảm, Uy Chấn lại như cười như không cười. Tính khí của Thái tử đương triều xét ở một mặt nào đó có phần rất giống đại tỷ phu, lần này chắc chắn là có kịch hay xem rồi.

Khi Trầm Vân thấy Đường tỷ đang đứng bên cạnh nam tử xa lạ thì một cỗ tức giận xộc thẳng lên trên. Chính là người đàn ông này, khiến cho người ta không nhìn ra thủ đoạn, dẫn dụ nàng rồi để đường tỷ rơi vào tay hắn. Trầm Vân hừ lạnh một tiếng, chạy thẳng đến chỗ Vũ Văn Thượng.

Thấy Trầm Vân như một con trâu thô bạo xông thẳng về phía Vũ Văn Thượng thì Trầm Lạc cả kinh. Đang định ngăn cản nhưng vẫn không kịp nữa rồi, những người khác cũng không ngờ được màn này. Khoé mắt Uy Chấn giãn ra, Vân nha đầu này, tính tình và tướng mạo này thật không nhìn ra đó.

“Tên vô sỉ háo sắc kia, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi. Là ngươi tối qua lừa ta, dẫn ta ra ngoài rồi để cho đường tỷ đợi. Chờ mà xem ta lột da của ngươi ra sao.”

Trầm Vân càng nói, khí thế càng bừng bừng, vượt cả vóc người nhỏ nhắn cả nàng, nàng nhảy lên nhưng không túm được cổ áo của Vũ Văn Thượng nên hung hăng xé ống tay áo của hắn..

Trầm Lạc nhìn mặt Vũ Văn Thượng, cứ tưởng là hắn sẽ giận tái mặt, nhưng ai ngờ hắn lại vẫn cười tự nhiên, đây là. . . . .

Uy Chấn và Bạch Dư Tề đứng ở phía sau đã quỳ xuống hành lễ, rối rít cất cao giọng nói: “Thái tử Điện hạ đến nhà chơi, thần không từ xa nghênh đón, mong Điện hạ thứ tội.”

Trầm Vân vừa nghe, da mặt kéo ra, tay run run. Thái tử Điện hạ?! Cái tên vô sỉ này là. . . Thái tử Điện hạ?! Trầm Vân vội quay sang nhìn nhìn đường tỷ, thấy đường tỷ lắc đầu một cái, Trầm Vân nhất thời thả tay ra. Nhưng mà, nàng vẫn không cam lòng. Mới vừa rồi rõ ràng còn quyết định trừng trị tên vô sỉ này một phen. . . .

Bạch Ngữ Mặc kinh ngạc không nói nên lời, tầm mắt luôn đảo qua chỗ khuê nữ đến. . . người Thái tử, lại thấy băn khoăn. So với sự kinh ngạc của Bạch Ngữ Mặc thì Bạch Mạn Thanh còn khoa trương hơn, nhảy cẫng lên la lớn: “Điện hạ yêu thích tỷ tỷ.”

Lời của Bạch Mạn Thanh khiến cho Bạch Ngữ Mặc lo lắng, làm sao mới tốt đây. Khuê nữ của bà đã bị Thái tử chú ý đến rồi, nhìn điệu bộ này, khuê nữ bà không thể không vào hang sói rồi.

Trên mặt Vũ Văn Thượng mang theo nụ cười nồng đậm, nhìn Uy Chấn và Bạch Dư Tề nâng tay: “Không cần giữ lễ tiết, lần này ta tới là để bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu. Đều là người một nhà, những lễ tiết hoàng cung hãy bỏ qua hết đi.”

Mộc Vân vội kéo Bạch Mạn Thanh qua, không để nàng hô lớn gọi nhỏ nữa. Nói thật, Mộc Vân vốn nghĩ để Trầm Lạc đến Kinh thành chơi, nhưng không ngờ Lạc Nhi lại vào cả hoàng cung, cái này thật không hay rồi. Nghĩ như vậy, Mộc Vân vội quay sang nhìn Trầm Lạc, trong mắt mang theo mấy phần thương tiếc.

Lúc này, Trầm Lương ho khan một tiếng, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Nếu đã bỏ những lễ nghi hoàng gia thì, ngươi, đến thư phòng của ta trước.”

Trực tiếp gọi Vũ Văn Thượng là ngươi, đã thể hiện đủ mười phần mười dáng vẻ uy nghiêm. Trầm Lạc quay sang nhìn phụ thân rồi lại nhìn Vũ Văn Thượng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn lại có vài phần mong đợi xấu xa, nếu phụ thân và Vũ Văn Thượng so chiêu, không biết là ai thắng ai thua đây.

Vũ Văn Thượng híp mắt cúi đầu nhìn ống tay áo của hắn vẫn còn bị Trầm Vân nắm: “Nhạc phụ gọi ta vào thư phòng rồi, không biết cô nương có tiện buông tay không?”

Trầm Vân từ nhỏ đã yêu thích những nam tử có tướng mạo tuấn mỹ, Thái tử đương triều Nguyệt Tường quốc này là một đệ nhất mỹ nam đó nha, bây giờ ở khoảng cách gần như vậy, nói chuyện dịu dàng như vậy, lại còn cười híp mắt nữa! Trầm Vân trong lòng lơ lửng, tay không khống chế buông xuống. Đợi vị Thái tử kia đi xa thì Trầm Vân nhất thời cảm thấy mất mặt. Thật là muốn đánh bản thân một bạt tai, để sắc đẹp mê hoặc, đúng là kẻ háo sắc. Trầm Vân, ngươi thật không có tiền đồ.

“Lạc Nhi, con lại đây.” Bạch Ngữ Mặc từ kinh ngạc lo lắng cũng dần bình tĩnh trở lại, vẫy vẫy tay về phía khuê nữ. Lạc nhi cả đêm không về, Thái tử lại vô sỉ như thế. Một đêm này thực sự không xảy ra chuyện gì được sao, Lạc Nhi cũng đã có nguyệt sự đầu tiên rồi. Trầm Lạc liếc thấy ánh mắt ngàn vạn lần hối hận của Trầm Vân, nhưng cũng chỉ cất bước về phía mẫu thân. Bạch Ngữ Mặc nắm lấy tay khuê nữ, trực tiếp kéo về phòng mình.

Hai người ở lại đưa mắt nhìn nhau, Bạch Dư Tề thì lắc đầu thở dài, còn Mộc Vân thì lộ vẻ tiếc hận, Bạch Mạn Thanh từ vẻ không thể tưởng tượng nổi dần dần bừng tỉnh lại. Chỉ có Uy Chấn là vẫn giữ nụ cười tươi, còn Bạch Vũ Hinh thì lại mù mịt không hiểu gì cả. Lạc Nhi được Thái tử coi trọng, Lạc nhi tính tình đơn thuần chất phác, nếu vào cung thì sao có thể đối phó nổi mấy người gian trá đó chứ. Bấy nhiêu người trong Uy phủ thôi mà cũng đã rất phiền lòng, nhưng hoàng cung kia so với Uy phủ lại càng phức tạp hơn nhiều.

Hai mẫu thân con vừa vào phòng thì Bạch Ngữ Mặc liền nổi giận: “Con đó, không biết mẫu thân nên nói cái gì với con đây? Con nghe mẫu thân hỏi, tối qua con và Thái tử có phải đã trải qua chuyện đó rồi không?”

Khi thấy mặt khuê nữ đỏ lên thì trong lòng Bạch Ngữ Mặc vô cùng chua xót. Cảm giác bi thương dâng tràn trong lòng, bà tựa vào ghế: “Phải làm sao bây giờ, Thái tử đã lấy đi sự trong sạch của con rồi, nhất định là con phải gả cho Thái tử thôi. Lạc Nhi, những người trong hoàng cung con không đối phó được, sau này Thái tử lại nạp thêm nhiều phi tần nữa, về sau con ráng chịu đựng đừng để đắc tội đó.”

Bạch Ngữ Mặc càng nói càng đau lòng, nhớ lại ngày trước công công vì lấy thêm tiểu thiếp, khiến cho bà bà tức giận mà đánh tiểu thiếp đó đến chết. Kết quả, khi công công biết được chân tướng sự việc, tuyệt tình dứt bỏ mà đi làm hoà thượng. Bà còn nhớ bà bà buồn khổ đến chết. Vậy mà khi chết bà bà vẫn nhớ mãi không quên công công. Mộ của bà bà còn được bố trí ở ngôi chùa trên ngọn núi nhỏ, nơi công công đang tu.

Trầm Lạc ngồi xổm dưới đất, xoa xoa tay mẫu thân: “Mẫu thân, bên trong hoàng cung thị phi nhiều. Con vào cung, tự bản thân sẽ cẩn thận. Hiện tại, Vũ Văn Thượng đối với con không tệ, mặc dù có chút vô sỉ. Nhưng mẫu thân, người hãy yên tâm, dùng lời nói trước đây của phụ thân, trong người con đang chảy dòng máu của ông, sao có thể dễ dàng để người khác khi dễ được?”

Bạch Ngữ Mặc thở dài, trở tay nắm lấy tay khuê nữ: “Con à, bây giờ thì con nói đơn giản dễ nghe, nhưng chờ đến khi vào hoàng cung rồi, cha mẹ không ở bên cạnh, chắc chắn con sẽ bị người khác bắt nạt rồi khóc nhè, Thái tử lại bề bộn nhiều việc, mặc dù đối xử tốt với con nhưng sao có thể ngày ngày dỗ dành con được?” Bạch Ngữ Mặc nhìn xuống, thấy khuê nữ đang cúi đầu không lên tiếng, trong lòng lại càng đau, khuê nữ rốt cuộc đã phải vào cung , Thái tử cũng đã đến tận nhà rồi.

“Mẫu thân.” Trầm Lạc bỗng ngẩng đầu lên: “Lần đầu tiên vào cung, con cũng không ngờ lại bị Vũ Văn Thượng coi trọng, cho nên đối với những người phụ nữ kia có thể tránh liền tránh. Chờ lần này vào cung, mắt con sẽ cẩn thận hơn một chút. Mẫu thân, không phải trong kinh thành còn có cậu và dượng hai sao.”

“Ai, lạc Nhi, vào cung phải khôn ngoan một chút. Nếu có người khi dễ con, con phải đòi lại gấp đôi. Trầm gia ở Nguyệt Tường quốc này, cũng là một hậu đài lớn rồi. Đừng để mình chịu uỷ khuất. Đúng rồi, Lạc nhi, con phải may túi thơm, để khăn có lạc hồng vào.”

Trầm Lạc lúng túng, đôi tay níu chặt ống tay áo, vừa nhắc tới khăn lạc hồng, lại nghĩ đến một màn kịch liệt tối qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui