Thái Thượng Hoàng

Mấy ngày kế tiếp, bình tĩnh làm cho người ta muốn phát điên.

Sở Tang không vội, nghiệm chứng chuyện hai mươi năm trước cần thời gian, hắn có kiên nhẫn để chờ đợi.

Tra ra manh mối của sự thật cùng với người già răng phải rụng là chung một đạo lý, Sở Tang tận lực làm cho mình có tâm tình tốt đẹp đi đối mặt. Người đã đến được địa vị như hắn, cái gì cũng phải nhìn rộng ra ba phần, bằng không nghẹn khuất chính là mình.

Ngày hôm đó hạ triều rồi Dung Dũ cầu kiến, hắn liền biết có tiến triển, hai người chậm rãi đi trên những hành lang khúc chiết phiền phức của Khánh cung, giống như tản bộ.

“Mười tám năm trước Lý Tu Trần từ quan, ở vùng ngoại ô kinh thành mua đất, mấy năm nay vẫn ở đó. Ba năm trước đây Lý Tu Trần ngã ngựa bị thương.

không mấy ngày thì qua đời…” Nói đến đây, Dung Dũ trộm nhìn sắc mặt Sở Tang, không nói tiếp.

“Qua đời…thế nhưng đã qua đời…” Hắn buông tiếng thở dài, nói: “Năm đó hắn cũng coi như là tướng lĩnh tuổi trẻ hứa hẹn, từ quan nhất định sẽ khiến cho mọi người chê trách, có đầu mối gì?”

Dung Dũ gật đầu, cũng theo người đi phía trước mà dừng bước lại: “Mười tám năm trước, cũng chính là sau lúc hoàng hậu về cõi tiên chưa đến một năm, Lý Tu Trần mượn cớ thân có bệnh không tiện nói hướng Lại bộ xin thoái ẩn quy điền. Thần đã dò hỏi qua nô bộc Lý gia, Lý Tu Trần mười mấy năm nay thân thể vẫn khỏe mạnh, không giống người có bệnh không tiện nói.”

“…”

“Lý Tu Trần có một nhi tử độc nhất, vi thần đã bí mật ép hắn vào đại lao Hình bộ, bệ hạ…có muốn đến xem thử?”

Lão tử tuy rằng đã yên nghỉ dưới mồ, nhưng nhi tử thì còn đó. Giữa phụ tử luôn luôn có chỗ giống nhau, giữa huynh đệ lại càng như thế. Không hề có nửa khắc chần chừ, Sở Tang liền đồng ý xuất cung đến Hình bộ.

Trong đại lao hàng năm không thấy mặt trời của Hình bộ âm phong trận trận, hắn nhìn lên Dung Dũ đang ở phía trước dẫn đường, bóng dáng đơn bạc gầy mảnh, trái lại mình trừ bỏ mặt thì nơi khác đều bao lại chặt chẽ, người so với người a…Hắn đoán rằng Lý Tu Trần năm đó nhất định cao tráng có khí khái nam tử hơn hắn, bằng không hoàng hậu cũng sẽ không hồng hạnh xuất tường.

Thế nhưng hiện tại nói lời này lại có ích lợi gì nữa đâu.

Thanh âm của thanh niên đánh gãy những tưởng tượng suy đoán trong đầu hắn. Đã đến địa lao ở nơi sâu nhất Hình bộ, bên đường đều đốt đuốc, đi đến phòng giam ở tận cuối cùng, cách song sắt hắn chỉ nhìn thấy một bóng dáng đáng thương đưa lưng về phía mình.

“Mở ra, quả nhân nói với hắn vài câu.”

Trong phòng giam coi như sạch sẽ, mùi cũng không tính là khó ngửi, Sở Tang ngồi trên ghế ngữ khí vẫn mang vẻ ôn hòa: “Ngươi ngẩng đầu lên cho quả nhân nhìn một cái.”

Người quỳ trên mặt đất run rẩy mờ mịt ngầng đầu, giống như nhìn thấy cửu tinh: “Đại nhân, ta chuyện gì cũng chưa phạm a! Van cầu thả ta đi…Ta thật sự chuyện gì cũng chưa làm a.”

Ai, hắn sợ nhất là người khác rên rỉ yếu ớt.

Dung Dũ lạnh lùng nói: “Câm miệng! Bảo ngươi trả lời cái gì ngươi phải trả lời cái đó, trả lời tốt tự nhiên sẽ thả ngươi về.”

Lời tàn nhẫn liền thấy hiệu quả, người đang quỳ lập tức ngoan ngoãn. Hắn nghiêm túc nhìn kỹ dung mạo thanh niên trước mắt, một chút manh mối cũng không thể buông tha.

Diện mạo có chút tục tằng, cũng miễn cưỡng được cho là anh tuấn, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng…

Hắn có chút không kiên nhẫn, ánh mắt thanh niên này né tránh thẹn thùng đến lợi hại, nhìn vài lần mặt liền hồng, hại hắn cũng không thể tĩnh tâm so sánh: “Đừng nhúc nhích.”

Trực tiếp cường ngạnh nâng cằm người trên mặt đất lên, mặt người nọ đỏ càng thêm lợi hại: ‘Ta…ta…”

Dung Dũ đi lên trước nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, không cần làm bẩn tay của người.” Sau đó lực đạo mười phần một tay túm cổ thanh niên trên mặt đất, dùng sức nhấc lên, xương cốt răng rắc rung động.

Tiếp nhận khăn tay thị tùng đưa đến, hắn không yên lòng lau tay, nghiêng đầu nhìn, sau một lúc lâu lại nói: “Trữ Uyên, cho hắn đứng lên.”

“Xoay lại.” Hắn phân phó, đánh giá phía sau lưng thanh niên, tưởng tượng lại bóng lưng rộng lớn kiên cố của Sở Liệt, nhưng ở loại phòng giam hôn ám âm lãnh này, làm thế nào cùng nhìn không ra một đường nét.

Cứ cảm thấy có điểm giống, nhưng rồi lại thấy thế nào cũng không giống.

“Xoay sang một bên.”

“Nghiêng bên trái một chút, từng bước một…”

“Ánh mắt cao ngạo một chút.”

“Là cao ngạo, không phải bảo ngươi trợn trắng mắt lên.”

Mơ mơ hồ hồ bị gây sức ép đến gây sức ép đi thanh niên lại tê tâm liệt phế: “Đại nhân, tạm tha tiểu nhân đi!”

Sở Tang có chút cảm giác thất bại, phất tay ý bảo Dung Dũ lại đây, thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy giống sao?”

Dung Dũ mặt lạnh như đao phong, trả lời thực đúng trọng tâm: “Thần thấy không quá rõ ràng, thế gian người tương tự vốn không ít.”

Không cần lo lắng, hai mươi năm trước còn nhiều cung nữ như vậy, hồng hạnh tuy khô. nhưng trên tường hẳn vẫn còn lưu lại dây cành, thật sự tìm vẫn sẽ tìm được.

Dung Dũ đỡ hắn đi ra khỏi đại lao, hắn thư giãn ngón tay, lại vỗ vỗ thanh niên: “Vất vả ngươi.”

Dung Dũu hé môi khẽ cười, rất nhanh lại phục hồi thái độ bình thường: “Bệ hạ, thần từ tủ ngầm trong thư phòng của Lý Tu Trần tìm được vài bức họa, đều là họa nữ tử, nhưng cùng không phải họa nguyên phối phu nhân của Lý Tu Trần…”

Hiểu được ý tứ Dung Dũ, hắn đáp: “Lấy tới cho quả nhân.”

Quyển trục đã có chút tuổi tác, viền cạnh đều ố vàng, nhưng tổng thể vẫn bảo tồn rất tốt. Hắn đưa tay mở quyển trục, bức tranh bên trong liền từng chút một triển sơn lộ thúy. Nữ tử trong tranh thân mình nhỏ nhắn mềm mại, mặt mày như họa, tươi cười thản nhiên, y phục mộc mạc chính là cách ăn mặc của nhà phú quý bình thường.

Rõ ràng là một người, thế nhưng đem so bức họa trong cung với thứ này lại khác biệt xa như vậy. Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần thật sự rất không rõ tư vị, nhìn quyển trục, khuôn mặt đã muốn mơ hồ của hoàng hậu lại dần trở nên rõ ràng, my mục dịu ngoan, mồi lần nói chuyện đều ôn ôn nhu nhu, bao dung khiêm hòa như một tỷ tỷ.

“Là hoàng hậu.” Gian nan nói xong, liền nhanh khép họa lại, không nhìn thêm nữa.

“Bệ hạ, thần còn có một chủ ý.” Dung Dũ chần chừ một hồi, vẫn nói ra suy nghĩ của mình: “Không biết bệ hạ có nguyện ý thử một lần hay không.”

Hắn giương mắt ý hỏi, thanh niên thần sắc nghiêm túc, diễm dung kiên định: Phương pháp nhận thân mà dân gian tương truyền là thân giả thì huyết khí tương thông, có thể dùng huyết cốt nhận thân.”

“Nhưng Lý Tu Trằn đã chết.” Người chết làm sao còn huyết nhục.

Sự yên lặng tràn ngập trong mật thất ngấm đầy tử khí của Hình bộ, thanh âm của thanh niên lại như suối nước lạnh, ánh mắt khiếp người: “Huyết nhục đã hóa, nhưng thi cốt thi còn.”

Hắn không khỏi rùng mình một cái. Vừa nghĩ đến chuyện phải đào xương trắng kinh người từ trong lòng đất hư thối ra liền trong lòng đau đớn, nhưng Dung Dũ nói cũng có đạo lý, chuyện tới mức này rồi thì cách gì cũng phải thử một lần: “Đi, ngươi đi an bài một chút, chính là máu của Liệt nhi…cần dùng chút thủ đoạn.”

Muốn đùa giỡn thủ đoạn thành công ngay dưới mí mắt của thái tử đã sắp thành tinh kia, thật là chuyện khó hơn lên trời a.

Dung Dũ đã có nắm chắc, nói: “Thần đã có chủ ý, bệ hạ đừng lo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui