Thái Thượng Hoàng

Kỳ thật, năm đó hắn đối xử với hoàng hậu cũng không tính là kém cỏi.

Tuy rằng còn trẻ chưa thể nào định tính, nhưng về chuyện ăn mặc thường ngày không một chút bạc đãi càng chưa từng có nửa lời nói nặng với nàng. Được rồi, tuy rằng lời tâm tình hắn cũng chưa bao giờ nói với ai.

Chẳng lẽ là bởi vì mình tuổi quá nhỏ cho nên phòng sự không thuận? Vừa nghĩ đến có thể do loại nhân tố này, hắn liền cảm thấy cả người uể oải khó chịu.

Vậy Lý Tu Trần không phải cũng chỉ có một nhi tử sao? Như vậy xem ra, dũng mãnh phi thường thì cũng chỉ có hạn mà thôi.

Trên đường hồi cung, tổng quản đã hầu hạ hắn nhiều năm thực tri kỷ hỏi: “Bệ hạ, đợi lát nữa muốn đến chỗ Ngọc phi sao?”

Hắn lòng còn đang chịu đả kích, ngữ khí thê lương gật đầu: “Đi thôi, quả nhân cũng đã mấy ngày không gặp nàng.”

Kỳ thật ngày ấy Ngọc phi cũng là bị ủy khuất, chính là nàng cùng Liệt nhi dù sao vẫn bất đồng. Ngọc phi đối với hắn chỉ là một vật nhỏ để tìm tiếng cười, có như thế nào cũng đều có hạn độ, nhưng Sở Liệt hiện tại chính là tâm của hắn. Vừa nghĩ đến khối thịt trong lòng có thể không phải của mình, loại cảm giác này liền đủ để làm người ta chết đuối.

Không để cho hạ nhân thông báo, hắn tính cho Ngọc phi một kinh hỉ nho nhỏ.

Từ tài nhân đến quý phi khoảng cách chỉ là một đạo ý chỉ, nhưng từ Ngọc Đường điện ban đầu đến Lâm Hoa điện thì khoảng cách không phải chỉ một hai bước chân. Lâm Hoa điện lịch đại đều là cung điện mà phi tử chỉ thấp hơn hoàng hậu một chút ngụ ở, tôn quý có thể tưởng tượng.

Hoa viên Lâm Hoa điện phong cảnh thập phần tú mỹ động lòng người, nếu như là mùa thu đến thì khắp vườn hương quế, nguyệt ấn nước trong, ở lại tiểu đình giữa hồ kia mang lên vài đạo món ngon ủ một hồ mỹ tửu, thập phần thích ý.

Chính là, trong đình viện tao nhã động lòng người như vậy, sao lại có thể có tiếng roi?

Thần kinh đã chịu đủ tra tấn lại bắt đầu đau đớn, tổng quán che khuất tầm mắt của hắn, lời nói thập phần uyền chuyển: “Hoàng Thượng, này…này…người vẫn là tránh đi một chút.”

Hắn cố ý muốn xem đến tột cùng, liền trực tiếp đẩy bả vai tổng quản ra, không để cho người khác nâng, trực tiếp đi trong tuyết vài bước, sau đó liền không cách nào nhấc chân được nữa.

Trên tuyết phủ tinh khôi giống như có hồng mai điểm xuyết, thập phần dễ thấy một tiểu cung nữ bị quất roi đến y phục toàn thân rách nát, gần như trần trụi lăn lộn trên mặt tuyết, tiếng van nhiễu loạn, bởi vì cách quá xa, cùng nghe không rõ được cung nữ trong miệng đang nói cái gì.

Mà người mấy tháng nay tựa đầu bên gối hắn thì khí thế như hổ vung roi, biểu tình độc ác hắn chưa từng thấy qua, một bộ hận ý sâu nặng, trong miệng cũng không biết đang thì thào gì đó, chính là roi kia càng vung càng lớn lực, trên không trung vẽ ra những nửa vòng tròn thực có quy tắc.

Lần sau nếu cùng tộc Hung Nô khai chiến, có thể cho Ngọc phi ra chiến trường hảo hảo biểu hiện một chút, nói không chừng cũng là một hổ tướng.

Nữ hài nhu nhược ôn nhuyễn trước kia giống như lập tức bị trận đại tuyết này chôn vùi thật sâu. Hắn từ rất xa nhìn lại, trong cung cấm tư hình, trước kia từng nghe nói qua có chù tử lấy kim đâm nô tài cho hả giận, bất quá dám minh mục trương đàm quất roi cung nữ như vậy hắn đây là lần khai nhãn đầu tiên.

Hồng mai trên tuyết trắng càng nở càng tươi đẹp, cách xa như vậy mùi máu tươi không bay đến được, Sở Tang vẫn như chịu đựng không nổi bưng kín mũi. Không vì cái gì khác, hắn chính là cảm thấy được mình đã nhìn không thấu nữ nhân.

Có lẽ, hắn chưa từng hiểu biết nữ nhân.

Từ hoàng hậu trước kia đến Ngọc phi hiện tại, hắn đại khái đều chưa từng dụng tâm hiểu biết. Hắn biết hoàng hậu hiền huệ ôn hòa, nhưng trừ bỏ đó ra, hắn cũng nghĩ không ra mặt khác, Ngọc phi kiều nhu khả ái, nhưng trừ điểm hắn thích ấy ra, còn có cái gì nữa đây?

Người với người, nếu không rút đi tầng tầng da thối phủ ngoài, thì chứng kiến được bất quá cũng chỉ là một lớp vỏ nghìn tầng mà thôi.

“Đừng nói với các nàng quả nhân đã đến.”

Quay đầu bước đi, không muốn lưu lại nhiều hơn nữa, Lâm Hoa điện này về sau hắn chắc là không tới nữa rồi.

Chỉ có thái tử sẽ ở trước mặt hắn không hề che dấu hỉ nộ ái ố, ngay cả vẻ bá đạo ấu trĩ cũng là khả ái, nếu ngay cả Liệt nhi cũng không có nữa, vậy hắn còn lại những gì?

Trời bắt đầu có tuyết bay, cung điện nguyên bản đen trầm trầm cũng phủ lên một tầng tuyết thật dày. Phóng mắt nhìn lại màu trắng không có tận cùng kia, hắn một thân đế bào cô đơn đứng giữa chỉ cảm thấy giống như độc hành nơi hoang dã, không ai cùng hắn.

Trời đất bao la, nơi nào cũng là của hắn, nhưng nơi nào cũng không phải chốn hắn dung thân.

Nếu có thái tử ở đây thì tốt rồi…

Hắn làm đế ba mươi năm có lẻ, trong thiên hạ thứ tốt nhất hắn đều từng có được, luận phú quý quyền thế, không ai có thêt sánh vai cùng hắn.

Chỉ tiếc, điều hắn thật lòng muốn có, lại làm thế nào cũng lưu không lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui