Thời gian lui lại nửa khắc trước.
Bạch Nhạc vẫn lơ lửng trong trời cao, chỉ có thể nắm chặt kiếm trong tay chống đỡ để mình không đến mức ngã xuống, gió núi lãnh lẽo, cơ hồ muốn đóng băng thân thể của Bạch Nhạc.
Hò hét cả nửa ngày, cũng không thấy Chu Mộng Dương quay lại cứu, Bạch Nhạc sớm đã từ bỏ suy nghĩ chờ cứu viện, dưới tuyệt cảnh bực này, người có thể dựa vào, chỉ có bản thân mình.
Trong mắt lộ ra kiên quyết kiên quyết, bàn tay Bạch Nhạc đột nhiên dùng sức, không ngờ buông lỏng chuôi kiếm, mượn chút lực chống đỡ này, thân thể đột nhiên nhảy lên, lướt qua thân kiếm, bàn chân nhẹ nhàng giẫm lên trên thân kiếm.
Nhân lúc thân kiếm vẫn có thể chống đỡ được trọng lượng của thân thể, dùng ngón tay làm kiếm, thôi động kiếm mang lại trực tiếp ở trong vách núi dưới đại điện hạ đâm ra một cái hố nhỏ có thể vừa cho một bàn tay, cắm tay vào trong đó.
Két một tiếng, thân kiếm dưới chân không chịu nổi đột nhiên gãy lìa, từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống phía dưới, thân thể của Bạch Nhạc cũng theo đó mà rơi xuống, vừa hay nắm lấy cái lỗ vừa đâm ra, mới miễn cưỡng ổn định được thân hình, nhưng mà bàn tay nắm chặt lấy vách núi cũng đã bị đâm cho máu tươi đầm đìa.
Tay đứt ruột xót, loại đau đớn đến xương này, khiến Bạch Nhạc cơ hồ không tóm được vách núi.
Nhưng mà, ngay sau đó, nhìn bàn tay bị đâm phá, đồng tử Bạch Nhạc đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vết thương trên bàn tay của mình, trong mắt lộ ra một tia do dự.
Bàn tay bị vách núi cắt rách? Sao có thể như vậy được!
Với thực lực Linh Phủ cảnh, vốn đủ để thoải mái lướt qua một đoạn cự ly đó, sẽ rơi xuống trước đại điện mới đúng, nhưng lại đột nhiên không khống chế được, từ bên rìa vách núi rơi xuống, bản thân điều này đã rất kỳ quái! Nhưng với nhau có thể nói là đại điện này có bố trí cấm chế, có thể hạn chế linh lực.
Nhưng! Chẳng lẽ lại ảnh hưởng tới cả lực lượng của nhục thân à?
Nếu là lúc trước, bàn tay bị vách núi rạch đứt cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng, phải biết rằng, Bạch Nhạc vừa tu nhập môn Thông Thiên Ma Thể, cho dù chỉ là giai đoạn phạt mao lúc ban đầu, sự cứng cỏi của thân thể cũng đã sớm hơn xa người thường.
Đừng nói là vách núi, cho dù là đao kiếm cũng khó cắt rách được da của Bạch Nhạc!
Ảo cảnh!
Cơ hồ là lập tức, giống như bị một đạo thiểm điện đánh xuống, trong nháy mắt xé rách sương mù, khiến Bạch Nhạc tỉnh lại.
Lâm vào trong ảo cảnh, cảm xúc của con người rất dễ bị ảo cảnh ảnh hưởng, rất nhiều chỗ không hợp lý, đều sẽ theo bản năng bị bỏ qua, thậm chí là quên đi, bản thân đây chính là lực lượng của ảo cảnh.
Nếu không ý thức được là mình lâm vào ảo cảnh, bất kể ngươi có thủ đoạn thông thiên, giãy dụa thế nào, cũng tuyệt đối không thể phá được ảo cảnh.
Bởi vì ngươi căn bản chính là đang tự đối kháng với chính mình, sao có thể thủ thắng?
Ảo cảnh có thể xây dựng ra một tình cảnh tiếp cận với chân thật, nhưng bất kể là có tiếp cận tới mức nào, chung quy vẫn không phải là thật.
Luôn sẽ có một số chi tiết, có thể khiến người ta ý thức được không đúng, chỉ là ý thức được quá trình này, lại bị ý chí của con người cùng với những nhân tố như sức phán đoán ảnh hưởng.
Lâm vào ảo cảnh, rất nhiều lúc, ngươi kỳ thật chính là minh ngộ linh quang vừa hiện mà thôi.
Ảo cảnh của Mộng Thiên Thu kết hợp với tình cảnh của Thất Tinh Tông, tự nhiên bố trí ra, hợp với tình hình mà vào, bản thân đây đã là thủ đoạn cực kỳ cao minh, dưới tình huống bình thường, với thực lực của Bạch Nhạc, căn bản là không thể nhận thấy sơ hở.
Nhưng Bạch Nhạc tu luyện Thông Thiên Ma Thể, chỉ là dựa vào chỗ khác thường khi bàn tay bị đâm phá, liền khiến Bạch Nhạc đột nhiên bừng tỉnh.
Một khi ý thức được điểm này, rất nhiều phương tiện lập tức trở nên rõ ràng.
Ví dụ như, Chu Mộng Dương không có đạo lý nào lại ném mình đi rồimặc kệ!
Ví dụ như, bản thân Mộng Thiên Thu chính là Huyễn Thuật Đại Sư!
Ví dụ như! Trên người mình căn bản không có kiếm!
Trường kiếm tùy thân, từ trận chiến với Đường Hách đã bị đánh nát, Bạch Nhạc căn bản không có thời gian và cơ hội đi tìm một thanh kiếm khác, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn theo bản năng rút kiếm, lại lấy ra được kiếm trong tay!
Khi tất cả manh mối này dung hợp lại với nhau, tất nhiên không khó phán đoán ra sự thật đã lâm vào ảo cảnh.
Chỉ là, ý thức được mình lâm vào ảo cảnh và phá ảo cảnh, lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Loại chuyện chỉ cần biết tất cả trước mắt đều là ảo cảnh, ảo cảnh sẽ tự nhiên sụp đổ, chỉ có thể phát sinh trong phán đoán phàm tục.
Ảo cảnh đáng sợ là ở, cho dù ngươi biết rõ là giả, cũng có thể lâm vào trong đó, không thể tự thoát ra.
Tựa như hiện tại, Bạch Nhạc biết rõ tất cả trước mắt đều là giả, nhưng lại vẫn không dám buông tay.
Trên lý thuyết, dường như chỉ cần buông tay, ngã xuống mà chết, tất nhiên sẽ khiến ảo cảnh kết thúc.
Nhưng trên thực tế, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, điều đó căn bản là không thể.
Nếu ảo cảnh dễ như dùng tự sát là có thể phá được, vậy cũng đừng tu luyện huyễn thuật gì đó nữa, bởi vì căn bản là không có bất kỳ ý nghĩa gì, nói chung bị ảo cảnh giết chết cũng không thật sự tử vong, có gì mà phải sợ?
Lâm vào ảo cảnh như vậy, một khi ngươi lâm vào trong vòng tuần hoàn của bản thân ảo cảnh, sẽ chỉ càng lún càng sâu, từng chút từng chút mất đi lý trí, cuối cùng triệt để bị vây chết trong ảo cảnh.
Nếu buông tay ngã xuống mà chết, khả năng lớn nhất, chính là khiến mình quên đi một đoạn ký ức này, lại trở lại thời khắc từ trên vùng trời đại điện ngã xuống, tiếp tục tuần hoàn qua lại, hơn nữa trong quá trình này, ý thức của bản thân tất nhiên sẽ càng lúc càng mơ hồ, rất có thể lần này còn có thể ý thức được là ảo cảnh, nhưng lần tiếp theo lại hoàn toàn không ý thức được nữa.
Đương nhiên, Bạch Nhạc biết rất rõ, bất kể là Chu Mộng Dương hay là Mộng Thiên Thu, sợ rằng đều không có địch ý với mình, ảo cảnh này chắc chỉ là một khảo nghiệm mà thôi! Tất nhiên sẽ không thật sự khiến mình triệt để lún sâu vào trong ảo cảnh.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, dù vậy, nếu cần bọn họ xuất thủ lay tỉnh mình, chỉ sợ đánh giá đối với mình cũng sẽ giảm mạnh.
Mất mặt thì cũng thôi, nhưng sau này phân lượng của lời nói ra, chắc chắn sẽ nhẹ hơn nhiều, còn muốn lợi dụng Hàn Sơn, thậm chí là Thất Tinh Tông để giúp mình đối phó Huyết Ảnh Ma Tông sẽ vô cùng khó khăn.
Quan trọng hơn là! Bạch Nhạc không dám khẳng định, một khi ý thức của mình triệt để lâm vào trong ảo cảnh, có thể bị Mộng Thiên Thu khống chế hay không.
Phải biết rằng, lần này ném hắn vào trong ảo cảnh, khả năng lớn nhất, chỉ sợ cũng là Chu Mộng Dương muốn dùng phương thức như vậy để nghiệm chứng lời nói lúc trước của mình đối với hắn.
Bí mật trên người Bạch Nhạc thật sự quá nhiều, một khi bởi vì bị ảo cảnh khống chế mà lộ ra, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn tới họa sát thân.
Cho nên, điều duy nhất Bạch Nhạc có thể làm, chính là dốc hết toàn lực nhìn phá ảo cảnh này!
Chỉ là, dẫu sao đây cũng là ảo cảnh mà vị Huyễn Thuật Đại Sư Mộng Thiên Thu của Tinh Cung cảnh này bố trí, muốn phá được nào có đơn giản.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Bạch Nhạc cẩn thận nhớ lại mỗi một chi tiết sau khi rơi vào ảo cảnh, ký ức đột nhiên dừng hình!
Kiếm!
Đúng vậy, trên người mình rõ ràng là không có kiếm, nhưng vì sao vừa rồi lại có thể dưới phản ứng của bản năng, trực tiếp rút kiếm ra?
Nếu, lối suy nghĩ này được thành lập, vậy chứng tỏ, ở trong dạng ảo cảnh này, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của mình, chỉ cần mình từng thấy, như vậy có thể từ không thành có mà biến ra.
Bởi vì, căn nguyên của ảo cảnh, kỳ thật không phải ngoại tại, mà là ở nội tâm của mình!
Phá huyễn, chính là phá hư vọng trong lòng mình, phá huyễn phản chân!