Một ngày này, bắt đầu từ sáng sớm, hạ nhân trong Thính Hương Thủy Tạ đã có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
Có mấy thị nữ hỗ trợ bố trí tắm thuốc, lại chính mắt nhìn thấy Bạch Nhạc không ngừng bỏ các loại linh dược vào trong thùng tắm.
Thính Hương Thủy Tạ, một ngày này lộ ra vô cùng bận rộn, các loại bố trí loạn thất bát tao khiến cho mọi người bận tới đầu óc choáng váng, thậm chí không thể không từ nơi khác điều đến một số hạ nhân, mới miễn cưỡng làm xong trước khi đến trời tối.
Lý Húc Ngang chính là ở dưới tình huống như vậy tới Thính Hương Thủy Tạ, hạ nhân khác nhìn không hiểu Bạch Nhạc đang làm gì, nhưng hắn lại hiểu, đây rõ ràng là đang bố trí một loại trận pháp che giấu khí tức và báo động cực kỳ đơn giản, hơn nữa, hiển nhiên thủ pháp bày trận của Bạch Nhạc không cao minh.
Đương nhiên, một khi trận pháp như vậy được bố trí thành, đối với cao thủ tất nhiên là không có ý nghĩa gì, nhưng đối với người thường mà nói, tuyệt đối đủ để triệt để che giấu khí tức của Thính Hương Thủy Tạ.
Lại liên hệ đến tin tức lúc trước mình câu dẫn tiểu thị nữ bên cạnh Bạch Thanh Nhã mới nghe ngóng được, trong lòng Lý Húc Ngang lập tức hưng phấn.
Đây là Bạch Nhạc đã tu hành đến thời khắc mấu chốt, muốn thử đột phá, nếu mình có thể lặng lẽ tránh qua trận pháp lẻn vào trong đó, nhìn thấy kết quả trước một bước, sau đó báo lên, chính là một công lớn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Húc Ngang lập tức nóng rực, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ trốn vào trong tủ của phòng chứa đồ.
Rất nhanh, Lý Húc Ngang liền nghe thấy hạ nhân trong Thính Hương Thủy Tạ đều bị đuổi đi, không đến thời gian nửa canh giờ, toàn bộ Thính Hương Thủy Tạ triệt để trở nên im lặng.
Lại đợi một lúc, lúc này Lý Húc Ngang mới rón ra rón rén từ trong tủ chui chui, cẩn thận tựa vào cạnh cửa nghe ngóng, xác nhận chung quanh không có ai, mới đi ra ngoài.
Đêm đã triệt để tối om, đối với Lý Húc Ngang mà nói, đây là yểm hộ tốt nhất.
Một đường cẩn thận tránh cơ quan báo động, căn bản không xúc động tới trận pháp, Lý Húc Ngang một đường đi tới trước phòng của Bạch Nhạc.
Mơ hồ có thể nhìn thấy ánh nến trong phòng, mà Bạch Nhạc thì đang ngồi trong thùng tắm.
Lý Húc Ngang muốn đến gần hơn một chút, nhưng mà trong nháy mắt hắn cẩn thận đẩy cửa phòng, biến cố đột nhiên phát sinh! Một con cự mãng màu đen đột nhiên từ trên xà nhà nhảy xuống, trực tiếp lao về phía hắn, cái miệng đỏ như chậu máu phả ra mùi tanh hôi, răng nanh sắc bén giống như mũi đao, dưới ánh trăng lộ ra một tia hàn mang khiếp người.
- A!Lập tức, Lý Húc Ngang phát ra một tiếng hét thảm, bỏ chạy ra ngoài, nhưng mà con cự mãng đó lại giống như nhằm vào hắn, bám sát sau lưng hắn, bất kể sao hắn chạy như thế nào không thể cắt đuôi được đối phương.
Bốp!Cái đuôi to bằng thùng nước đột nhiên vung ra, bốp một tiếng quất lên trên người Lý Húc Ngang, đánh ngã hắn xuống đất, trong nháy mắt, cự mãng đáng sợ đó đã xông tới, không ngay lập tức cắn hắn, mà là dùng thân thể khổng lồ đó, quấn lấy Lý Húc Ngang từng chút một, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm xè xè, giống như đang tính xem phải hạ miệng thế nào mới tiện nuốt ăn.
Sắc mặt trắng bệch, Lý Húc Ngang điên cuồng giãy dụa hò hét, nhưng tất cả dường như căn bản đều chẳng ăn thua gì!.
Dưới ánh nến, trong thùng tắm nhiệt khí sôi trào, dược lực của những linh dược đó dưới sự thôi động của linh lực được phát huy ra triệt để, thuận theo lỗ chân lông điên cuồng thẩm thấu vào trong cơ thể Bạch Nhạc.
Liếc nhìn tên gia phó ngã xuống trước cửa, cuộn mình trên mặt đất không ngừng giãy dụa, Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, ngay cả hứng thú nhìn thêm một cái cũng không có, lập tức thôi động Thông Thiên Ma Công, bắt đầu thối luyện đối với Thông Thiên Ma Thể.
Bắt thám tử trốn trong Bạch phủ, bản thân chính là chuyện thuận tay mà làm, có thể bắt được là tốt nhất, không bắt được cũng không có ảnh hưởng gì.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, quan trọng nhất, vẫn là tu luyện Thông Thiên Ma Thể, vào loại thời điểm này, cũng không có hứng thú quan tâm tới tên ngu xuẩn đã rơi vào trong trong ảo cảnh kia.
Theo thời gian trôi qua, nước trong Thùng tắm đã triệt để sôi trào.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu đổi lại là một người bình thường ngâm mình trong thùng tắm, cái khác không nói, nhiệt độ có thể tiếp cận với nước sôi này đã đủ để khiến đối phương bỏng chết rồi.
Nhưng mà, ở dưới hoàn cảnh như vậy, khí tức trên người Bạch Nhạc lại càng lúc càng ổn định, lỗ chân lông theo đó mở ra, hấp thu dược lực, đồng thời cũng tiết ra tạp chất trong cơ thể, nhìn từ bên ngoài, dường như da cả người đều lộ ra một tia cảm giác óng ánh long lanh.
Ầm!Lập tức, thùng tắm đột nhiên nổ tung, ma khí cuồn cuộn đột nhiên nuốt nhả, mở mắt ra, trên người Bạch Nhạc lộ ra một cỗ lực lượng có tính bùng nổ, mặt đất bên dưới thậm chí bị giẫm cho nứt toác.
Tẩy cân!Linh dược Ngô Tuyết Tùng đưa cho Bạch Nhạc rất đủ tuổi, quan trọng nhất là một gốc Ngưng Huyết Thảo đó lại đạt tới ngàn năm hiếm thấy, thế là, hiệu quả cũng tốt hơn so với dự tính của Bạch Nhạc, một phát giúp hắn đẩy Thông Thiên Ma Thể vào cảnh giới tẩy cân.
Tuy phòng đã biến thành một mảng hỗn độn, nhưng trên người Bạch Nhạc vẫn sạch sẽ, thậm chí không cần dùng khăn để lau, thân thể hơi nhấp nhoáng, tất cả bọt nước trên người đều bị đánh bay.
Cái này không sử dụng một chút linh lực nào, hoàn toàn là dựa vào lực lượng của bản thân thân thể, lại có thể đạt tới trình độ tinh diệu này.
Sức nắm giữ đối với lực lượng thân thể, quả thực là không thể tưởng tượng.
Thay một thân quần áo mới, thu liễm ma khí, ma khí Bạch Nhạc lững thững đi ra khỏi phòng.
Thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông đã lâm vào ảo cảnh ở ngoài cửa sớm đã bị tra tấn tới sức cùng lực kiệt, triệt để hôn mê.
Cười lạnh một tiếng, mũi chân điểm một cái, một cước trực tiếp giẫm lên trên bàn tay của đối phương.
Đối với người của Huyết Ảnh Ma Tông, Bạch Nhạc không có chút nhân từ nương tay, một cước này đã trực tiếp đạp vỡ xương cốt trên bàn tay đối phương.
- A!Dưới đau đớn, Lý Húc Ngang đã hôn mê đột nhiên tỉnh lại, không đợi hắn triệt để có phản ứng, chân Bạch Nhạc đã giẫm lên ngực hắn,- Ta chỉ hỏi một lần, ngươi cũng chỉ có một cơ hội để trả lời, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, nếu không! Ta sẽ đánh gãy từng khúc xương toàn thân ngươi.
Trong mắt lộ ra một tia hàn ý, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,- Ngươi có quan hệ gì với Huyết Ảnh Ma Tông?- Nhạc thiếu gia, ngươi đang nói gì thế, ta nghe không hiểu! Ta chính là muốn quay lại xem, có việc gì cần hỗ trợ hay không, thật sự khôngcó ác ý.
Bị Bạch Nhạc giẫm lên ngực cho không thể động đậy, Lý Húc Ngang đau tới cả người toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lại vẫn cắn chặt khớp hàm không chịu thừa nhận.
Huyết Ảnh Ma Tông đáng sợ thế nào, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nghĩ đến hậu quả của phản bội, cho dù là đau tới mấy, hắn cũng chỉ có thể cố gắng mà chịu.
- Tốt lắm!Mắt hơi nheo lại, Bạch Nhạc chậm rãi buông lỏng chân đang giẫm lên trên người đối phương gằn từng câu từng chữ,- Có lẽ, ngươi vẫn chưa rõ tình trạng! Huyết cừu của cha mẹ, không đội trời chung, dám làm đồng lõa với Huyết Ảnh Ma Tông! Nếu ngươi sớm nhận thua, ta thật sự sẽ có chút tiếc nuối.
.