Không phải kẻ địch, tất nhiên chính là bằng hữu, bản thân điều này chính là một logic rất đơn giản.
Đây cũng là ý tứ mà Dương Bằng một mực muốn biểu đạt.
Hơn nữa khác với bọn Tiếu Vượng, Dương Bằng một mực xưng hô Bạch Nhạc là huynh đệ, chứ không phải tiền bối, chính bởi vì, hắn đang một mực thực tiễn mục đích muốn trở thành bằng hữu với Bạch Nhạc.
Tâm niệm xoay chuyển, Bạch Nhạc hiểu tâm tư của ba người, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ giọng mở miệng nói,
- Các ngươi yên tâm, nếu muốn giết các ngươi, ta sớm đã động thủ rồi, nào còn để cho các ngươi sống đến bây giờ.
- Có điều, ta cũng có một điều kiện.
Khẽ nhướn mày, Bạch Nhạc thản nhiên nói,
- Vừa rồi các ngươi cũng có nghe rồi, Bạch Nhạc này, ta còn có việc dùng! Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, ta không hy vọng hắn chết trong tay Huyết Ảnh Ma Tông.
- Tiền bối yên tâm, chúng ta tất sẽ dốc hết toàn lực đảm bảo cho sự an toàn của Bạch Nhạc.
Những lời này, Tiếu Vượng nói rất dứt khoát.
Muốn hắn cũng giống như Dương Bằng kết giao với Ma tu, thậm chí là giúp đối phương lừa gạt Thanh Vân Kỵ, hắn không dám, nhưng Bạch Nhạc lại là đệ tử chính đạo, hơn nữa vốn là có liên quan tới Hàn Sơn, loại chuyện này, đối với hắn mà nói, nếu làm tất nhiên không hề có gánh nặng tâm lý.
Hơi gật đầu, Bạch Nhạc xoay người bỏ đi.
- Chờ một chút, cao thủ huynh, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi mà.
Nhìn thấy Bạch Nhạc muốn rời khỏi, Dương Bằng lập tức không nhịn được lại mở miệng truy hỏi.
Xua tay, Bạch Nhạc thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, lạnh lùng đáp,
- Có duyên, ngày sau ngươi tự sẽ biết.
Nhìn thân ảnh của Bạch Nhạc biến mất trong tầm mắt, tuy Dương Bằng có chút không cam lòng, nhưng chung quy vẫn không dám đuổi theo.
- Dương sư huynh, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?
Trầm mặc một lát, Đàm Y Viên không nhịn được mở miệng hỏi.
Tuy chuyện lúc trước, có thể đổ hết lên trên người Dương Bằng, nhưng chuyện này lại thật sự có chút quá lớn, nhưng chuyện kết giao với cường đạo này, một khi lộ ra ngoài, nàng ta và Tiếu Vượng đều khó thoát khỏi trách phạt.
Dẫu sao, không phải là ai cũng giống như Dương Bằng, phía sau có một vị lão gia tử có thể che gió chắn mưa cho hắn.
- Tìm Bạch Nhạc!
Dương Bằng nắm chặt quyền đầu, hung tợn mở miệng nói,
- Hắn đã có liên quan tới cao thủ đó, cần có thể tìm thấy hắn, nhất định có thể nghe được tin tức của cao thủ tin tức, bằng hữu này, Dương Bằng ta kết giao chắc rồi.
- !
Nghe thấy những lời này của Dương Bằng Tiếu Vượng và Đàm Y Viên thiếu chút nữa thì tức tới ngất xỉu, không ngờ tới hiện tại, ngươi vẫn nghĩ đến kết giao bằng hữu với người ta, đây là trọng điểm à? Trên đời này sao lại có tên gia hỏa không đáng tin như vậy.
- Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy
?
Sờ sờ mũi, Dương Bằng cũng nhận thấy ánh mắt của đối phương có chút khác thường, thanh âm bất giác nhỏ đi mấy phần,
- Ta là nói, nghĩ biện pháp tìm Bạch Nhạc này trước, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, bất kể là vì cao thủ huynh, hay là yêu cầu của tông môn, chúng ta tìm Bạch Nhạc trước luôn là đúng.
Nghe thấy vậy, Tiếu Vượng và Đàm Y Viên cũng công nhận lời nói của Dương Bằng.
Nếu nói, cục diện trước mắt là một đống đay rối, như vậy, Bạch Nhạc có thể là mấu chốt để cởi bỏ bế tắc này, cũng là manh mối duy nhất hiện giờ bọn họ có thể tìm thấy.
!
Ngay khi bọn Dương Bằng đang thương lượng nên đi tìm Bạch Nhạc thế nào, trên thực tế, Bạch Nhạc cũng đã lặng lẽ bám theo đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông lúc trước thả đi.
Lúc trước trong một cước đá bay đối phương, Bạch Nhạc đã âm thầm để lại một chút ma khí trong cơ thể đối phương, trong khoảng thời gian ngắn, với trạng thái bị thương nặng của đối phương, rất khó hóa giải được một dòng ma khí đó.
Tuy ngoài mặt, bày ra tư thế khinh thường đối với Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc lại biết được sự nguy hiểm trong đó rõ hơn bất kỳ ai.
Lúc trước, Bạch Nhạc cố ý nói cái gì bảo hắn nhắn lại cho Phá Nam Phi, chính là để xây dựng một biểu hiện giả dối Bạch Nhạc và Phá Nam Phi là cùng một cảnh giới, hoặc là có thân phận ngang nhau, thứ nhất có thể khắc sâu sự sợ hãi của đối phương, vả lại cũng có thể dùng biện pháp như vậy để giảm bớt sự cảnh giác của đối phương.
Dẫu sao, loại người có thân phận như Phá Nam Phi, chính là khinh thường làm loại động tác nhỏ tự hạ thân phận này.
Về phần, trực tiếp khổ hình ép hỏi! Không phải Bạch Nhạc không muốn, mà là biết rất rõ, căn bản không có ý nghĩa.
Phá Nam Phi đã dám bày ra sát cục như vậy để dẫn hắn mắc câu, không thể không có dự phòng, nếu tùy tiện ép hỏi một đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông, có thể vạch trần âm mưu của đối phương, sao còn đến lượt Bạch Nhạc động thủ, nhiều năm như vậy, Huyết Ảnh Ma Tông đã sớm bị Thất Tinh Tông diệt trừ rồi.
Muốn theo dõi một đệ tử Linh Phủ cảnh của Huyết Ảnh Ma Tông, đối với người khác mà nói là khó khăn, nhưng đối với Bạch Nhạc thân mang Thông Thiên Ma Công mà nói, lại không khó như trong tưởng tượng.
Bất kể là lưu lại ấn ký trong cơ thể đối phương , hay là triệt để che giấu khí tức, những cái này đều là thủ đoạn nhỏ trong truyền thừa của Thông Thiên Ma Công, tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
Đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của Thông Thiên Ma Công, đối với Bạch Nhạc đó không chỉ là một môn công pháp, mà là truyền thừa ma đạo cả đời của Thông Thiên Ma Quân.
Thủy chung bảo trì cự ly khoảng ngàn mét, sau nửa ngày, Bạch Nhạc đã theo đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó tiến vào một tòa trấn nhỏ.
Trấn nhỏ cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có mấy vạn người.
Vòng tới một khu dân, đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông đó lập tức không chống đỡ được, phun ra một búng máu.
Thương thế mà một quyền đó của Bạch Nhạc mang tới cho hắn, nhìn thì nặng hơn ngoài mặt rất nhiều, một đường trốn về, đến chỗ an toàn, một hơi tiết ra, tất nhiên khó có thể chống đỡ được nữa.
- Vu sư huynh?
Nhận thấy có người xông tới, đỡ lấy có hai người từ trong gian nhà đi ra, trong nháy mắt thấy rõ đối phương, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đỡ lấy đối phương, khẩn trương hỏi,
- Vu sư huynh, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Đồng thời, một người còn lại ra khỏi phòng, quan sát chung quanh một chút, không thấy người khác, mới quay lại,
- Vu sư huynh, không phải các ngươi mai phục trong sơn cốc à? Là ai làm ngươi bị thương?
- Là người áo xanh đã giết chết Đại sư huynh.
Ăn vào một viên đan dược chữa thương, lúc này Vu Hoằng mới thở được một hơi.
- Tình báo của Đàm sư đệ là đúng.
Đối phương không phải người trong chính đạo, mà là Ma tu! Tuy không phải cường giả Tinh Cung cảnh, nhưng một thân thực lực lại cực kỳ khủng bố, bảy người, liên thủ vây công, lại rơi vào kết cục ba chết hai thương.
- !
Lập tức, hai người còn lại cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Mấy đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mai phục ở sơn cốc có thực lực gì, trong lòng bọn họ đều hiểu đại khái, có thể nói, tùy tiện là người nào cũng có thực lực không tầm thường, nhưng dù vậy, vẫn bị đối phương dùng sức của một người nghiền ép đánh tan, phần thực lực này cũng không tránh khỏi quá nghe rợn cả người rồi.
- Thiên kiêu như vậy, sau lưng chỉ sợ thật sự có cự kình ma đạo làm chỗ dựa! Việc này quan hệ trọng đại, phải mau chóng nói với sư tôn.
-Vậy nơi này thì sao.
Do dự một chút, một người trong đó trầm giọng hỏi.
- Huyết tế trước đi.
Cắn chặt răng, Vu Hoằng trầm giọng, nói
- Mang ta đi gặp sư tỷ, nếu Tô sư tỷ trách tội, ta nguyện một mình gánh chịu.