Thái Thượng Kiếm Tôn


Nhắc tới tên của Tô sư tỷ, thần sắc của hai người còn lại đều trở nên căng thẳng, chỉ là một xưng hô, lại có thể khiến bọn họ kiêng kị.
- Vu sư huynh, thực sự phải đi à?
- Đi!
Ra sức gật đầu, Vu Hoằng trầm giọng nói,
- Chuyện có biến, việc huyết tế, không nên trì hoãn...!Nếu không một khi bại lộ, chỉ bằng vào đám người chúng ta, căn bản là không thủ được!
Chỉ có tự mình trải qua mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương, không, thậm chí đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung, đó là một loại sợ hãi giống như tuyệt vọng!
- Đi!
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Vu Hoằng, hai người còn lại cũng không dám do dự nữa, lập tức đẩy cửa, đi ra ngoài.
Đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông trốn trong trấn nhỏ này không chỉ có hai người bọn họ, mà vị Tô sư tỷ kia, chính là người chủ trì huyết tế lần này, tất cả mọi chuyện đều phải được nàng ta gật đầu, mới có thể chấp hành hoặc là sửa đổi.
Không biết vì sao, trong lòng Vu Hoằng luôn có một loại cảm giác khẩn trương khó hiểu, điều này khiến hắn càng không dám kéo dài, một đường thúc giục, không đến mười lăm phút, ba người đã chạy tới trong một tòa nhà lớn nhất ở trấn trên.
Viện tử có phạm vi chừng trăm mét, ở trong trấn nhỏ này đã xem như là xa hoa nhất.
Trong viện tử, một nữ nhân quần áo hở hang lười biếng nằm trên ghế, lộ ra cái đùi và cánh tay trắng ngần, ngón tay cầm một quả nho, để vào trong môi hồng mê người, cả người tỏa ra một loại phong tình không thể diễn tả.

Giống như chỉ cần nhìn thêm một cái, sẽ bị sa vào, cũng không thể dời được ánh mắt ra.
Cho dù là các đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông như bọn Vu Hoằng, sớm đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nhan, nhưng mỗi lần tới đây, đều vẫn khó tránh khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khó có thể kiềm chế.
Căn bản không dám ngẩng đầu nhìn thêm một cái, Vu Hoằng vội vàng khom mình hành lễ,
- Vu Hoằng bái kiến Tô sư tỷ!
- Chuyện gì?
Nằm trên ghế, không nhúc nhích lấy một chút, Tô Nhan miễn cưỡng mở miệng nói, thanh âm đó ngọt tới mức khiến xương cốt cả người người ta đều trở nên tê dại.
- Tô sư tỷ, chuyện có biến, đệ tử mai phục trong sơn cốc của chúng ta bị đối phương dùng sức của một người đánh tan...!Ba chết hai thương, để tránh đêm dài lắm mộng, khẩn cầu Tô sư tỷ chủ trì huyết tế trước!
Trên đầu có mồ hôi lạnh, Vu Hoằng kiên trì một hơi nói xong, đầu thủy chung cúi thấp, không dám nhìn thêm một cái.
- Ngươi nói gì?
Lập tức, thanh âm của Tô Nhan đột nhiên trở nên lạnh lùng, tuy vẫn lộ ra một cỗ mị ý mềm yếu, nhưng trong đó nhưng cũng lộ ra một tia hàn ý khiếp người.
- Là người áo xanh đã giết chết Đường sư huynh...!Tuy người này chưa bước vào Tinh Cung, nhưng một thân ma công cực kỳ khủng bố, không phải chúng ta có khả năng ngăn cản, ta vất vả lắm mới trốn về được.
Vu Hoằng vội vàng giải thích.
- Ngu xuẩn!
Cơ hồ là lập tức, Tô Nhan đột nhiên từ trên ghế ngồi dậy, trong mắt lộ ra một tia sát cơ lạnh như băng,
- Đã biết thực lực của đối phương hơn xa ngươi, sao còn dám trở về?
Cho dù chỉ đôi câu vài lời, nhưng Tô Nhan đã theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, đột nhiên trở mặt.
- Ta...
Bị Tô Nhan nói như vậy, trong lòng Vu Hoằng đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi, cuối cùng cũng hiểu ngọn nguồn bất an trong lòng mình một đường tới nay.
- Các hạ đã đến, sao không hiện thân gặp mặt?
Căn bản không để ý tới Vu Hoằng nữa, Tô Nhan chân trần lăng không mà đứng, trong thanh âm tràn ngập ý mị hoặc.
Lập tức, bất kể là Vu Hoằng hay là hai đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông khác, trong đầu đều không khỏi trống rỗng.
- Múa búa trước cửa Lỗ Ban!
Cơ hồ là là đồng thời, Bạch Nhạc đột nhiên bước vào trong viện tử, quần áo màu xanh, chậm rãi đi tới, giống như đi dạo trong sân vắng.
Một đường theo dõi Vu Hoằng, với thực lực của Bạch Nhạc, bất kể là lời nói của Vu Hoằng lúc trước trong nhà dân, hay là hiện giờ hắn đối thoại với Tô Nhan, đều nghe thấy rõ ràng! Hơn nữa, Bạch Nhạc cũng biết rõ, Tô Nhan không phải thật sự nhận ra khí tức của mình, chỉ là đoán được mình có thể đi theo, cho nên thi triển thuật mị hoặc muốn bức mình ra mà thôi.
Nếu là trước khi có được Thiên Cơ Biến, Bạch Nhạc thật sự có khả năng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng cảm ngộ Thiên Cơ Biến, ở trên huyễn thuật, tạo nghệ của Bạch Nhạc cũng sâu, sao còn có thể dễ dàng bị mị hoặc.
Chỉ là, đã tìm được chính chủ, Bạch Nhạc cũng lười chẳng muốn ẩn tàng nữa.
Mục đích theo dõi đối phương đã đạt được, hơn nữa bị người ta đoán được dụng ý, cho dù ẩn tàng tiếp cũng không có ý nghĩa quá lớn, huống chi, một khi đối phương muốn huyết tế trước, sẽ không tránh được phải đánh một trận, muộn một chút sớm một chút, cũng không có khác biệt quá lớn.
Nhìn thấy thân ảnh của Bạch Nhạc, sắc mặt Vu Hoằng đột nhiên trắng bệch, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
- Khanh khách!
Nhìn Bạch Nhạc, Tô Nhan vươn tay ra che miệng, khẽ cười nói,
- Người ta chỉ là một tiểu nữ nhân, cũng chỉ có chút thủ đoạn nhỏ này thôi, nếu dùng không tốt.

Tiểu ca ca ngươi dạy ta được không?
Sóng mắt lưu chuyển, Tô Nhan uốn éo thân thể, tiếng cười thanh thúy giống như tình nhân nỉ non bên tai, khiến người ta khó có thể kiềm chế.
Mị thái lan tràn!
Lúc này, nhìn Tô Nhan, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút thất thần, cái này có thể không chỉ là thuật mị hoặc, mà là sức dụ hoặc của bản thân Tô Nhan.
Trong nữ nhân Bạch Nhạc từng gặp, Tô Nhan có lẽ không phải xinh đẹp nhất, nhưng cỗ mị trên người đó, không phải là ai cũng có khả năng sánh bằng, quyến rũ như vậy, đối với nam nhân mà nói, quả thực chính là đòn sát thủ.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt Bạch Nhạc thất thần, thân thể của Tô Nhan lại đột nhiên động rồi, một thanh chủy thủ tinh xảo lộ ra một chút hàn mang, nhắm thẳng tới cổ họng Bạch Nhạc.
Keng.
Trong điện quang hỏa thạch, Bạch Nhạc đột nhiên có phản ứng, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, trúng giữa mũi chủy thủ, hóa giải một kích tất sát này.
Lập tức, trên người Bạch Nhạc hàn ý mãnh liệt!
Nữ nhân này, nguy hiểm hơn xa so với ngoài mặt, bỏ qua bề ngoài mỹ lệ đó, lại giống như độc xà đáng sợ nhất, chỉ cần có một chút cơ hội, sẽ giáng cho ngươi một kích trí mạng.
- Tiểu ca ca, ngươi ác quá.
Một kích, thất thủ Tô Nhan cũng không tức giận, nụ cười trên mặt không giảm, cười quyến rũ nói,
- Người ta xin lỗi ngươi được không?
Ánh mắt lạnh lùng, Bạch Nhạc bước ra một bước, một chưởng trực tiếp vỗ tới đỉnh đầu Tô Nhan.
Vừa rồi suýt nữa chịu thiệt, lại đối mặt với loại ma nữ này, Bạch Nhạc sao còn dám có chút lơ là, xuất thủ chính là sát chiêu.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, lập tức, Tô Nhan cũng cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy hiểm trí mạng, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, thân hình nhấp nhoáng, thuận tay trực tiếp tóm lấy Vu Hoằng ra trước người đón đỡ.
Bùm.
Bị Tô Nhan lấy làm thuẫn thịt, một chưởng hạ xuống ngực Vu Hoằng, lần này Vu Hoằng thậm chí ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, trực tiếp bị một chưởng đánh vỡ tim.
Dù là như vậy, Tô Nhan cũng cả kinh tới toát mồ hôi lạnh.
Lúc trước khi Vu Hoằng nói, nàng ta chưa có nhận thức rõ ràng, nhưng hiện giờ, vừa giao thủ, lại lập tức cảm nhận được sự khủng bố của đối phương! Nếu vừa rồi không phải kéo Vu Hoằng giúp nàng ta đỡ một chưởng này, cho dù nàng ta không chết, chỉ sợ cũng phải trọng thương.
Kẻ địch như vậy cũng khó tránh khỏi quá khủng bố rồi, tên ngu xuẩn Vu Hoằng đó sao lại cho rằng, mình có thể chạy trốn trong tay một tồn tại như vậy?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui