Thái Thượng Kiếm Tôn


Trên thực tế, khi Tô Nhan nói ra hai chữ nhận thua này, không chỉ là bản thân nàng ta, hai đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông còn lại ở bên cạnh cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Có Tô Nhan ở đây, bọn họ ngay cả tư cách đầu hàng cũng không có, nhưng trên thực tế, nhìn thấy thực lực khủng bố đó của Bạch Nhạc, bọn họ cũng sớm đã sợ tới vỡ mật, nếu Tô Nhan không chịu nhận thua, đánh đến cuối cùng, đối phương và Tô Nhan ai thắng ai thua có lẽ vẫn khó nói, nhưng bọn họ mới chính là cá trong chậu, chết một cách mơ hồ.
Nhưng mà, còn chưa kịp thở phào, lại đột nhiên phát giác cổ lạnh toát, chủy thủ lạnh như băng đã trực tiếp đâm xuyên qua cổ họng hai người.
- Ô, ô!
Hai tay che cổ, phát ra tiếng ô ô gian nan, hai người này mới triệt để chết đi.
Chỉ là, bọn họ không nghĩ thông, vì sao giết bọn họ không phải người áo xanh thần bí đó, mà lại là Tô Nhan.
Mí mắt hơi giật giật, Bạch Nhạc tất nhiên nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không có ý ngăn cản Tô Nhan.
- Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, khó tránh khỏi sẽ có bất ngờ...!Hiện giờ, biết ngươi tới, chỉ có một mình ta, tất nhiên càng an toàn hơn.
Thu hồi chủy thủ, Tô Nhan nhẹ giọng giải thích.
- Không sai, vậy ngươi nói gì, đều không có ai biết...!Cho dù là nói dối, ta cũng không thể vạch trần ngươi, đúng không?
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.
- Ha ha, tiểu ca ca, ngươi nói gì thế, người ta nghe không hiểu đâu.
Chớp đôi mắt to, Tô Nhan ra vẻ vô tội.
Xua tay, Bạch Nhạc hiển nhiên cũng không có ý tứ truy cứu,
- Nói một chút đi, có gì khiến ta cảm thấy hứng thú...!Muốn chuộc mạng của ngươi, không phải một câu ta nhận thua cho có lệ là được.
Tô Nhan có một số tính toán của nàng ta, Bạch Nhạc cũng không bận tâm, nếu thực sự Tô Nhan một chút tính toán nhỏ nhặt cũng không có, hắn ngược lại sẽ hoài nghi dụng tâm của đối phương.
Đối diện với loại nữ nhân tâm tư phức tạp như Tô Nhan, Bạch Nhạc hiển nhiên không muốn chủ động hỏi, bởi vì hiểu biết của hắn đối với Huyết Ảnh Ma Tông bản thân đã không sâu, hỏi càng nhiều, ngược lại càng dễ khiến đối phương thăm dò ra nội tình của mình.
Đến lúc đó, cho dù là Tô Nhan thực sự nói dối với hắn, hắn cũng chưa chắc có thể phân biệt ra.
Nhưng nếu ra vẻ kiêu ngạo, khiến nàng ta không mò ra được lai lịch và thân phận của mình, vậy chưa chắc đã dám nói dối.
- Trong trấn nhỏ này sớm đã bố trí trận pháp, chỉ cần kích phát một cách đơn giản, có thể mở ra Huyết Ảnh Tế Đàn, huyết tế toàn bộ trấn nhỏ.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Tô Nhan châm chước một chút, vẫn quyết định, trước tiên giải thích rõ ràng chuyện huyết tế đã.
Cái này không chỉ là để giành được tín nhiệm của đối phương, cũng là đang nói với đối phương, cho dù là đến hiện tại, nàng ta vẫn có năng lực cá chết lưới rách.
- Các ngươi thực sự dám huyết tế ở Thanh Châu?
Trong mắt hiện lên một dòng tinh mang, trong lòng Bạch Nhạc không thể tin nổi, hỏi.
Lúc trước truyền ra tin tức nói Huyết Ảnh Ma Tông muốn mở ra Huyết Ảnh Tế Đàn, nhưng trên thực tế, ngay cả Bạch Nhạc căn bản cũng để ở trong lòng, theo hắn, đây chỉ là thủ đoạn Huyết Ảnh Ma Tông muốn bức hắn ra mà thôi! Bất kể là Hàn Sơn hay là Thất Tinh Tông, cùng với vị Thanh Châu Phủ Chủ kia đều tuyệt đối không phải dễ chọc, nếu Huyết Ảnh Ma Tông thực sự muốn làm huyết tế, bại lộ mình ra dưới ánh mặt trời, tất nhiên sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
Nhưng hiện giờ, nghe thấy lời nói của Tô Nhan, đối phương không ngờ là thật sự định huyết tế cả tòa trấn nhỏ, thế này không khỏi khiến người ta  quá khó tin.
Hư tắc thực chi, kì thực hư chi, thật thật giả giả, lại há có thể phân biệt dễ dàng như vậy?
Cười khẽ, Tô Nhan nói với vẻ khinh thường,
- Nếu cái gì cũng đều bị người trong chính đạo đoán được, chẳng phải là đã sớm bị diệt rồi à.
- ...
Bạch Nhạc cũng hiểu, lời đối phương nói là thật, chỉ là nghĩ đến Huyết Ảnh Ma Tông không ngờ thật sự muốn  thừa cơ mở lại Huyết Ảnh Tế Đàn, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi hơi trầm xuống.
Nghĩ chắc cũng bởi vì đối phương nhận định mình cũng là Ma tu, cho nên mới nói ra những lời này, đổi lại là rơi vào trong tay người chính đạo, sợ rằng nói gì cũng sẽ không phối hợp.
- Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương...!Hắc, Phá Nam Phi đúng là tính toán rất khéo.
Khẽ hừ một tiếng, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Tiếp tục nói đi.
Trong lòng Tô Nhan cũng không khỏi hết có chút thất vọng.
Trên thực tế, nàng ta lúc ban đầu tung ra một đại sự như vậy, chính là muốn dẫn Bạch Nhạc lên tiếng, sau đó từ trong lời nói của đối phương để phán đoán thân phận của đối phương, kém nhất cũng có thể từ trong vấn đề đối phương hỏi ra để suy đoán, chuyện đối phương quan tâm rốt cuộc là gì.

Chỉ là không ngờ, Bạch Nhạc căn bản không mắc mưu, căn bản không có ý truy hỏi.
Điều này cũng khiến nàng ta càng lúc càng không đoán được tâm tư của Bạch Nhạc, chỉ có thể tiếp tục dựa theo đó trả lời,
- Địa điểm huyết tế giống như trấn nhỏ này, ở Thanh Châu tổng cộng có bảy chỗ...!Dựa theo kế hoạch, khi bảy chỗ này toàn bộ đều hoàn thành huyết tế, liền có thể tự động dựng thành trận, bao phủ Thanh Châu thành...!Dùng huyết tế Thanh Châu làm cái giá, lay tỉnh Huyết Chi Tu La, nắm lại phủ Thanh Châu.
- Huyết Chi Tu La?
Hơi ngẩn ra, nghe thấy cái tên này, Bạch Nhạc lại không khỏi có chút khó hiểu.
Dùng bảy tòa trấn nhỏ làm vật dẫn, hiến tế toàn bộ thành Thanh Châu mới có thể lay tỉnh, Huyết Chi Tu La này là lai lịch gì?
- Ta cũng không biết!
Mí mắt hơi nhướn lên, Tô Nhan thuận miệng nói,
- Trong điển tịch của tông môn chính là ghi chép như vậy, những đệ tử chúng ta, chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, nào có biết được nhiều.
Tuy Tô Nhan không giải thích rõ ràng, có điều đối với Bạch Nhạc mà nói, thế cũng đủ rồi.
Tin tức này thật sự quá lớn, nếu truyền ra, chỉ sợ bất kể là Hàn Sơn, Thất Tinh Tông, hay là vị Thanh Châu Phủ Chủ kia đều sẽ phát điên mất.
Hơn nữa, hắn không rõ Huyết Chi Tu La là có ý gì, nhưng sẽ có cao thủ biết, chỉ cần truyền tin tức về, chuyện về sau tự có người xử lý.
Có điều, làm thế nào để truyền tin tức về cũng là một vấn đề.
Quan trọng nhất là.

.

.

Ai dám đảm bảo những gì Tô Nhan nói nhất định là thật.
Nếu kế hoạch cố ý nói ra chính là muốn dẫn Bạch Nhạc hoặc là người phía sau mắc mưu thì sao?
- Ta nói rồi, các có huyết tế hay không, không liên quan tới ta.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, nhưng ngoài miệng Bạch Nhạc vẫn ra vẻ không quan tâm, lạnh lùng nói.
Chớp chớp mắt, Tô Nhan trả lời với vẻ vô tội.
- Nhưng cái ta biết chỉ có thế thôi, ngươi còn muốn ta nói gì nữa.
- Bùm!
Cơ hồ là là đồng thời, ngón tay Bạch Nhạc đột nhiên điểm ra, một cỗ ma khí khủng bố đột nhiên dâng lên trong cơ thể Tô Nhan.
Tô Nhan có thế nào cũng không ngờ được, Bạch Nhạc lại xuất thủ vào lúc này, dưới bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí ngay cả tránh né một chút cũng không làm được, liền bị điểm trúng, ma khí khủng bố đột nhiên tàn sát bừa bãi trong cơ thể, giống như khổ hình, trong nháy mắt đã khiến Tô Nhan biến sắc, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Chậm rãi cúi người, nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Tô cô nương, ta thấy ngươi nghĩ sai rồi, là ngươi đang nghĩ biện pháp chuộc lại mạng của mình.

Ngươi đã không dưa ra được thứ có giá trị mà ta muốn, vậy còn sống làm gì nữa.
Ngón tay đỡ cằm Tô Nhan, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Mỹ nhân tinh xảo như vậy, giết rất đáng tiếc...!Tô cô nương, ngươi cứ muốn ép ta phải làm ra chuyện giết phong cảnh lạt thủ tồi hoa này à.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui