Thái Thượng Kiếm Tôn


- Hảo kiếm pháp!
Cho dù là đứng trên lập trường đối địch, người trung niên vẫn không nhịn được mà khen ngợi.
- Lãnh mỗ thành danh mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu như vậy, kiếm này tên là gì?
- Trâng tráo, Tinh Cung cảnh cũng chưa bước vào, lại dám vọng ngôn thành danh mấy chục năm.
Khẽ nhướn mày, Bạch Nhạc cười khẩy nói.
- ...
Một câu này mới là thực sự chọc trúng chỗ đau của người trung niên, lập tức, trong mắt lộ ra một tia màu đỏ, lạnh lùng quát mắng.
- Tiểu nhi vô tri, đã biết tên của Lãnh Thiên Thạch, mỗ gia giờ đưa ngươi lên đường!
Lãnh Thiên Thạch!
Ba chữ được thốt ra, có lẽ Bạch Nhạc còn không rõ có nghĩa là gì, nhưng người của Thanh Vân Kỵ ở bên cạnh, trong lòng lại không khỏi lạnh toát.
Lãnh Thiên Thạch, hai mươi năm trước đã là đại cao thủ Linh Phủ hậu kỳ, cả đời giết người nhiều không kể xiết, hung danh hiển hách.
Ở trong Thanh Vân Kỵ, Lãnh Thiên Thạch một mực đều là một trong những ma đầu có tiếng của Huyết Ảnh Ma Tông.
Ai ngờ được, lại đụng phải Lãnh Thiên Thạch ở đây.
Lúc này, hắn thực sự là hận không thể bóp chết Bạch Nhạc, hiện giờ Thanh Vân Kỵ đuổi đến nơi này cũng chỉ có một đội, khoảng hơn trăm người, gặp phải Linh Phủ hậu kỳ tầm thường, có lẽ còn nắm chắc thủ thắng, nhưng đối mặt với Lãnh Thiên Thạch, quả thật là là thắng bại không rõ.
Cho dù là cuối cùng có thể thắng được, cũng tất nhiên là thắng thảm, đội huynh đệ này có thể sống sót, chỉ sợ cũng mười không còn được một!
Nếu sớm biết đây là Lãnh Thiên Thạch có lẽ bọn họ căn bản sẽ không tùy tiện động thủ, để Bạch Nhạc chết đi là xong.
Đáng tiếc, hiện giờ tín hiệu đã phát ra rồi, có nói gì cũng đã muộn.
Ầm!
Lãnh Thiên Thạch đã cực hận Bạch Nhạc, xuất thủ hoàn toàn không có chút khoan dung, nhân lúc kiếm trong tay Bạch Nhạc vỡ vụn, thân hình hóa thành một đạo huyết ảnh, thi triển ra Huyết Ảnh Trảo hung hăng tóm tới đầu Bạch Nhạc.
Tư thế này, nghiễm nhiên là định trực tiếp bóp nát đầu Bạch Nhạc cho hả giận.
Khác với khi thi triển Thông Thiên Ma Công, tu hành Linh Tê Kiếm Quyết, Bạch Nhạc có thể nói là một thân bản sự đều ở trên thân kiếm, một khi không có kiếm, cơ hồ là hoàn toàn không phát huy ra được thực lực gì.
Chỉ là, từ khi thi triển Linh Tê Nhất Kiếm, Bạch Nhạc đã đoán được kết quả này, căn bản không có ý muốn lấy cứng chọi cứng với Lãnh Thiên Thạch, một kiếm này đắc thủ, cả người lập tức rút lui.
Nếu là Linh Phủ sơ kỳ tầm thường, tất nhiên không thể trốn thoát công kích của Lãnh Thiên Thạch, nhưng dưới tình huống như vậy, Bạch Nhạc lại đá một cú sát gôn.
Tuy hắn không dám bại lộ Thông Thiên Ma Công, nhưng đề thăng lực lượng cơ thể mà Thông Thiên Ma Thể mang tới cho hắn lại là thật, dựa vào Nhục thân chi lực khủng bố đó, trong phút chốc đề thăng tốc độ tới cực hạn, cho dù chật vật, nhưng cuối cùng vẫn tránh được một cú  tóm của Lãnh Thiên Thạch.
Đồng thời, Bạch Nhạc tung người trực tiếp đâm vào một đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cách đó không xa.
Đối mặt với Lãnh Thiên Thạch, có lẽ Bạch Nhạc lộ ra có chút yếu ớt, nhưng những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tầm thường này làm sao đỡ được một kích của Bạch Nhạc, cho dù là dùng ngón tay làm kiếm, kiếm khí sắc bén đó vẫn đủ để khiến Bạch Nhạc trong nháy mắt tập sát đối phương.
Quan trọng hơn là, mượn cơ hội giết đối phương, Bạch Nhạc còn có thể đồng thời giết người đoạt kiếm!
Trong phút chốc, thậm chí Lãnh Thiên Thạch còn chưa có phản ứng, Bạch Nhạc đã đoạt kiếm vào tay, chỉ về phía Lãnh Thiên Thạch ở xa xa,
- Yêu nhân ma đạo, có gì mà kiêu ngạo? Đợi Thanh Vân Kỵ đến, trong nháy mắt sẽ diệt sạch các ngươi.
Giận dữ tới bật cười, Lãnh Thiên Thạch căm hận mắng,
- Hôm nay ai tới cũng không cản được ta lấy mạng ngươi.
Đây không chỉ là nói cho hả giận, trên thực tế, đối với Lãnh Thiên Thạch mà nói, muốn bình ổn phẫn nộ của Phá Nam Phi, chỉ có con đường bắt giết Bạch Nhạc này để đi.
Với cục diện hiện giờ, hắn tất nhiên đã không quyết định bắt sống Bạch Nhạc, như vậy cho dù là trả giá lớn tới mấy, hắn cũng nhất định phải tập sát Bạch Nhạc.
Dưới chân bước ra một bước, Lãnh Thiên Thạch lại lao về phía Bạch Nhạc.
Chỉ là có kiếm trong tay, Bạch Nhạc lập tức lại có chút mấy phần chỗ trống để thuyên chuyển.
Lợi dụng Linh Tê Kiếm Quyết, phát huy một chữ xảo này đến cực hạn, căn bản không lấy cứng chọi cứng với đối phương, chính là chạy chung quanh, cường hành kéo dài thời gian.
Nhờ vào lực lượng của Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc một mực chạy trốn, quả thực giống như một con cá chạch trơn trượt, cho dù thực lực của Lãnh Thiên Thạch hơn xa hắn, cũng không khỏi có một loại cảm giác vô lực không có chỗ để xuống tay.
Nhưng mà, chính là một thoáng thời gian này, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến, toàn bộ mặt đất, giống như đều theo đó mà run rẩy!
Thanh Vân Kỵ!
Thanh Vân Kỵ Vũ trang hạng nặng sau khi nhận được tín hiệu, một đường dùng tốc độ nhanh nhất đến tri viện, người chưa đến, tiếng vó ngựa trầm thấp và túc sát chi ý đó đã thổi quét tới trước một bước.
Trong nhất thời, trừ Lãnh Thiên Thạch ra, sắc mặt của tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đều không khỏi thay đổi.
Nếu thực sự luận thực lực đơn lẻ, bọn họ tùy tiện có thể đánh tan những Thanh Vân Kỵ này, nhưng một khi nhưng một khi kết trận mà đến, vậy chính là chuyện hoàn toàn khác.
Nghiêm khắc mà nói, bản thân Thanh Vân Kỵ không được xem như là người tu hành, mà là cỗ máy giết người được trải qua sàng lọc khắc nghiệt.
Lấy ra đơn độc mỗi người trong bọn họ, đều là bé nhỏ không đáng kể, bất kể là thực lực, hay là kỹ xảo chém giết đều không đáng nhắc tới.
Nhưng có một điểm, những Thanh Vân Kỵ này có thể làm được hành động chỉnh tề, hơn trăm người như một thể, nhờ vào lực lượng của chiến trận, giống như nước lũ sắt thép mãnh liệt ập tới, thế không thể đỡ!
- Giết!
Chỉ là một lần trùng kích, phong tỏa mà đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vất vả lắm mới hình thành được đã bị đánh tan.
Trong nhất thời, tầm mắt của tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đều không khỏi rơi xuống trên người Lãnh Thiên Thạch.
Đối mặt Thanh Vân Kỵ cường thế như vậy, cũng chỉ có cường giả như Lãnh Thiên Thạch mới ngăn được cơn sóng dữ.
Khí tức trên người tăng vọt, trong mắt Lãnh Thiên Thạch lộ ra một tia màu đỏ, lạnh lùng mở miệng nói,
- Lãnh Thiên Thạch ta hai mươi năm không xuất thế, xem ra các ngươi đã quên mất thủ đoạn của Lãnh mỗ rồi! Hôm nay ta chỉ vì giết tiểu nhi Bạch gia này mà đến, ai dám cản ta, ta sẽ giết kẻ đó...!Chỉ là một đội Thanh Vân Kỵ, vẫn chưa đủ cho ta giết, đừng ép ta!
Kéo cương ngựa, trong nháy mắt thấy rõ Lãnh Thiên Thạch, Diệp Kiến Tường cũng không khỏi có chút do dự.
Tên của Lãnh Thiên Thạch, hắn tất nhiên biết, một đội Thanh Vân Kỵ, đối mặt với đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tầm thường, tất nhiên là thuận lợi nghiền ép, nhưng một khi chống lại loại cao thủ này, chính là có chút không đáng là gì.
Nếu thực sự liều mạng, cho dù là hợp lại mạng của toàn bộ những huynh đệ này, cũng chưa chắc đã có thể thủ thắng.
Đương nhiên, Thanh Vân Kỵ cũng không sợ chết, kỷ luật nghiêm minh, chỉ cần hắn ra lệnh, cho dù là đánh tới người cuối cùng, tất nhiên cũng không có một ai lùi bước.
Nhưng.

.

.

Chỉ vì một Bạch Nhạc, lại kéo theo tính mạng của nhiều huynh đệ như vậy, thật sự có đáng không?
Đối với bọn họ mà nói, Bạch Nhạc chỉ là một con mồi được phóng ra mà thôi!
Vốn là muốn dẫn cá lớn mắc câu, nhưng vấn đề là, hiện tại cắn câu lại là một con cá mập có thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
Lại nghĩ tới sắc mặt ác liệt của Bạch Nhạc đó, cán cân trong lòng Diệp Kiến Tường tất nhiên không kìm được mà có chút nghiêng đi.
Nói chung, Phủ chủ đã bảo thẳng bọn họ theo Bạch Nhạc tìm kiếm cơ hội, chứ không hề nói, nhất định phải bảo hộ Bạch Nhạc được an toàn.

Cho dù là Bạch Nhạc chết ở đây, cũng có liên quan gì tới bọn họ?
Chỉ là một mồi nhử mà thôi, bỏ đi là được.
Nghĩ tới đây, tay vốn nắm đao cứ như vậy dừng trên chuôi đao, không có ý rút ra nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui