Kiếm như thu hoằng, sương tuyết là lưỡi! Trong nháy mắt Trường kiếm vào tay, Bạch Nhạc cảm nhận được một loại khoái ý khó có thể diễn tả bằng lời, giống như chỉ có kiếm như vậy, mới có thể trở thành một bộ phận của thân thể hắn, phát huy ra uy lực của kiếm đạo một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên chuôi kiếm, hai chữ triện phong cách cổ xưa thu hoằng chỉ dựa vào xúc cảm là có thể cảm nhận được rõ ràng.
Keng.
Linh khí rót vào trong thân kiếm, đột nhiên phát ra một tiếng kiếm minh, giống như trường kiếm cũng đang vui thích.
Nhìn Thu Hoằng Kiếm trong tay Bạch Nhạc, Dương Bằng cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Thanh Thu Hoằng Kiếm này, bản thân chính là Tinh Hà Lão Tổ ban cho hắn, đồng thời từng nói, lúc nào hắn có thể khiến thanh kiếm này có linh tính, thì có thể theo lão tổ tu hành Tinh Hà Kiếm Đạo.
Dương Bằng từ lúc còn chưa bước vào Linh Phủ cảnh đã bắt đầu mang theo thanh kiếm này, đáng tiếc, nhiều năm như vậy trôi qua, bất kể hắn dùng bao nhiêu biện pháp, thủy chung vẫn không thể khiến kiếm này lây dính linh tính.
Thậm chí Dương Bằng không chỉ một lần từng oán thầm, lão đầu tử là đang dối gạt hắn.
Nhưng mà, lúc này, Thu Hoằng Kiếm vừa vào tay Bạch Nhạc, thậm chí còn chưa đánh ra một chiêu, đã phát ra kiếm minh, cho dù không ở trên tay, Dương Bằng cũng có thể cảm nhận được linh tính của Thu Hoằng Kiếm.
Chênh lệch giữa người và người, không tránh khỏi quá lớn rồi?
Ngón tay phất qua mũi kiếm, giống như cũng có thể cảm nhận được sự vui thích của Thu Hoằng Kiếm, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên tuôn ra một tia ánh sao khiếp người.
Lúc trước Bạch Nhạc chưa từng có bảo kiếm cấp linh khí, thanh Côn Ngô Kiếm được xưng là trấn giáo chi bảo của Đạo Lăng Thiên Tông đó một mực được giấu trong thần hồn của Bạch Nhạc, chưa bao giờ quan tâm tới hắn, dẫn tới Bạch Nhạc căn bản không rõ, một thanh bảo kiếm đối với một Kiếm tu mà nói thì có nghĩa là gì.
Lúc này, Thu Hoằng Kiếm vào tay, lại khiến Bạch Nhạc thực sự cảm nhận được loại khoái ý một kiếm tung hoành này.
Cô Vân Xuất Tụ!
Phất tay, đâm ra một kiếm, chính là một đạo kiếm ảnh rực rỡ xẹt qua.
Chỉ đổi một thanh kiếm khác, tốc độ xuất kiếm không ngờ lại nhanh hơn trước gần gấp đôi.
Cho dù là bản thân Bạch Nhạc cũng giật nảy mình trước kết quả này.
Keng.
Cổ tay lật lên, lại dùng ngón tay đánh văng mũi kiếm, sắc mặt Lãnh Thiên Thạch cũng càng lúc càng khó coi.
Bạch Nhạc có thể cảm nhận được biến hóa, là đối thủ, hắn tất nhiên cũng có thể cảm nhận được thanh kiếm này đang giúp Bạch Nhạc đề thăng thực lực, hơn nữa so sánh với Bạch Nhạc và Dương Bằng, nhãn giới của Lãnh Thiên Thạch cao hơn, nhìn cũng rõ ràng hơn.
Có thể mang đến đề thăng lớn như vậy cho Bạch Nhạc, kỳ thật không phải bản thân Thu Hoằng Kiếm thật sự có bao nhiêu chỗ đặc biệt, mà là cảm ngộ của bản thân Bạch Nhạc đối với kiếm đạo đã vô cùng sâu.
Lúc trước không có bảo kiếm thích hợp, những thanh sắt thường đó trói buộc kiếm đạo của Bạch Nhạc, mà bản thân Bạch Nhạc thậm chí cũng không nhận thấy.
Một khi có bảo kiếm vừa tay, lập tức có thể khiến Bạch Nhạc thực sự phát huy ra thực lực kiếm đạo chân chính.
Đương nhiên, nếu là dưới tình huống bình thường, cho dù kiếm đạo của Bạch Nhạc có mạnh tới mấy hắn cũng không để vào mắt, thực lực nghiền ép tuyệt đối, đủ để xóa đi tất cả nỗ lực và hy vọng của Bạch Nhạc.
Nhưng vừa rồi Dương Bằng liều mạng, một dòng kiếm khí của Tinh Hà Lão Tổ bùng nổ, tuy không thể trảm sát hắn, nhưng lại khiến hắn bị thương nặng.
Nói một cách không hề khoa trương, hiện giờ một thân thực lực của Lãnh Thiên Thạch, ngay cả một nửa cũng không phát huy ra được.
Cứ dần dà như vậy, tình thế lập tức sẽ khác.
Đỡ mấy của Bạch Nhạc, vết thương vừa bị Tinh Hà Kiếm Khí chém ra trên người Lãnh Thiên Thạch lại vỡ ra, khí thế trên người lập tức yếu đi.
- Thằng nhóc, ta muốn ngươi chết!
Cảm nhận được uy hiếp, ngược lại càng khơi dậy hung tính của Lãnh Thiên Thạch, dưới uy hiếp của Bạch Nhạc, hắn đã không thể tiếp tục duy trì huyết tế, đành phải dứt khoát tạm thời từ bỏ huyết tế, toàn lực xuất thủ chém giết Bạch Nhạc.
Dẫu sao Lãnh Thiên Thạch cũng là cao thủ cách bước vào Tinh Cung chỉ còn một đường, một khi điên lên, cho dù thân chịu trọng thương, căn bản cũng không phải là Bạch Nhạc có khả năng chống lại.
Trong phút chốc, Lãnh Thiên Thạch đã vỗ một chưởng tới ngực Bạch Nhạc.
Phập!
Lại phun ra một búng máu, Bạch Nhạc trực tiếp bị đánh bay, mặt trắng bệch như tờ giấy, chống kiếm nửa quỳ, mới miễn cưỡng khiến mình không triệt để ngã xuống.
- Không thể, điều đó là không có khả năng!
Vừa rồi Bạch Nhạc giúp Dương Bằng đỡ một kích, đã khiến Lãnh Thiên Thạch không thể tưởng tượng, hiện giờ lại trúng một chưởng của hắn, nhưng Bạch Nhạc lại vẫn chỉ bị thương chứ không chết, điều này sao có thể không khiến hắn nổi điên.
Có lòng muốn đuổi theo, bắt lấy Bạch Nhạc tra tới cùng, chỉ là, dưới loại tình huống này, làm sao còn cho hắn thời gian để làm vậy.
- Giết!
Dư quang quét đến trên người Bạch Nhạc, trong mắt Diệp Kiến Tường không khỏi hiện lên một tia phức tạp.
Nói thật, hắn là rất xem thường Bạch Nhạc, cũng chính bởi vậy, mới cho rằng Bạch Nhạc chống đối hắn là một loại vũ nhục, thậm chí không tiếc ngồi yên bên cạnh, nhìn Bạch Nhạc chết đi.
Nhưng.
.
.
Theo sự phát triển của thế cục, hắn lại hoảng sợ phát hiện, Bạch Nhạc không được hắn để vào mắt này, lợi hại hơn xa tưởng tượng của tất cả mọi người.
Quan trọng nhất là, bất kể lúc trước Bạch Nhạc hắn và Bạch Nhạc từng có khoảng cách gì, lúc này hắn đều phải nghĩa vô phản cố mà xông lên, cho dù là vì thế mà phải trả giá bằng sinh mệnh!
Theo một tiếng hò giết vang lên, Thanh Vân Kỵ còn sót lại khởi xướng xung phong kiểu tự sát về phía Lãnh Thiên Thạch.
Mỗi người đều biết rất rõ, xung phong như vậy kỳ thật không khác gì chịu chết, nhưng bọn họ lại vẫn ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái mà xông lên.
Cho dù là tất cả Thanh Vân Kỵ đều chết ở đây, chỉ cần có thể ngăn cản huyết tế của đối phương, cũng là đáng.
Phía sau lần xung phong chết chắc này, không chỉ là tính mạng của mấy vạn bách tính trong trấn nhỏ, còn là vinh dự và tín niệm của tất cả Thanh Vân Kỵ!
Cho dù cuối cùng cũng không thể ngăn cản được thảm kịch phát sinh, trước khi toàn bộ bọn họ ngã xuống, cũng tuyệt đối không cho phép bách tính vô tội chết trước bọn họ.
Thanh Vân Kỵ, bản thân chính là một vách tường sắt thép từ thân thể máu thịt chất thành.
- Thanh Vân!
Tổng cộng có hơn trăm người Thanh Vân Kỵ, dưới sự không ngừng xung phong này, sớm đã tổn thất thảm trọng, những người còn lại trong miệng gầm lên một tiếng, hung hãn trùng kích tiếp.
Loại trùng kích thiết huyết này đủ để cảm nhiễm tới mỗi người, lúc này, kể là Dương Bằng hay là Tiếu Vượng, đều giãy dụa đứng dậy, lại giết tới Lãnh Thiên Thạch.
Vù!
Cơ hồ là đồng thời, Bạch Nhạc vốn đã nửa quỳ gối, cơ hồ mất đi sức chiến đấu cũng thôi động một chút linh lực cuối cùng trong cơ thể, phấn khởi tấn công!
Linh Tê Nhất Kiếm!
Dưới sự sự yểm hộ công kích của những người này, Bạch Nhạc dồn hết toàn lực, thậm chí ngay cả mỗi một phần lực lượng của Thông Thiên Ma Thể toàn bộ đều bạo phát ra, toàn lực đâm ra một kiếm này!
Cũng chỉ có loại bảo kiếm như Thu Hoằng Kiếm mới có thể thực sự chịu tải được cỗ lực lượng đáng sợ này, triệt để phóng thích ra mỗi một phần lực đạo.
Lúc này, tất cả trước mắt giống như đã triệt để biến mất, chỉ còn lại một kiếm này!
Kiếm ra không hối hận, thẳng tiến không lùi!
Giết chóc và hủy diệt cùng tồn tại!
Máu tươi nhuộm đỏ mắt mỗi người, dưới tình cảnh cơ hồ là tuyệt cảnh này, mũi kiếm lạnh như băng cuối cùng hung hăng đâm vào tim Lãnh Thiên Thạch!
Hai mắt trợn trừng, khi mũi kiếm đâm vào tim, Lãnh Thiên Thạch thậm chí vẫn không tin, mình không ngờ lại chết dưới sự vây công của một đám tiểu bối này.
Bàn tay nắm chặt lấy mũi kiếm đâm vào thân thể, cho dù Lãnh Thiên Thạch đã khí tuyệt, vẫn đứng sừng sững không ngã!
Chết không nhắm mắt!