Thái Thượng Kiếm Tôn


Trong thiên không, đột nhiên xuất hiện một quyền đầu, từ màu máu tỏa ra, ầm ầm đánh lên trên tế đàn đã bị đóng băng.

Răng rắc!
Chỉ một quyền, núi băng đóng băng tế đàn đột nhiên nứt toác, giống như lưới nhện lan ra.

Uy thế của một quyền này, khiến toàn trường kinh diễm!
Lập tức, trong mắt Lý Phù Nam cũng không khỏi hiện lên một tia kiêng kị.

- Cổ Hiên!
Cho dù thân hình của đối phương thậm chí còn chưa hiện ra, Lý Phù Nam đã nhận ra thân phận của đối phương.

Cổ Hiên, đệ tử thân truyền của Phá Nam Phi!
Trước giờ, cơ hồ chưa từng xuất thủ, nhưng cái tên này là một tồn tại mà những thiên tài của mỗi một tông môn Thanh Châu đều nhớ rõ.

Ầm!
Một cước đạp lên trên tế đàn đã đóng băng, mặc áo choàng màu máu, trong mắt Cổ Hiên lộ ra một tia ngạo nghễ, trực tiếp xuất hiện trước mắt mọi người.

- Hàn ý cửu trọng sơn, nhất bộ nhất trọng thiên! Có chút thú vị, chỉ là, Lý Phù Nam, ngươi ở đây bắt nạt nữ nhân của ta, có tính là bản sự gì?
Trong mắt lộ ra một tia tà mị, Cổ Hiên lạnh lùng nói.

Đối với Tô Nhan, Cổ Hiên sớm đã coi là hắn độc chiếm, chỉ là muốn chờ một cơ hội thích hợp để thu vào trong phòng mà thôi.

Lần này huyết tế mở ra, Cổ Hiên phải hấp thu lực lượng huyết tế, lựa chọn đầu tiên chính là trấn nhỏ chỗ Tô Nhan.

Cũng chính bởi vậy, mới có thể vừa hay tới ngăn Lý Phù Nam lại.

Cơ hồ là đồng thời khi Cổ Hiên tới nơi, Bạch Nhạc cũng thu tay lại, tuy huyết cấm trong cơ thể Tô Nhan vẫn chưa hóa giải triệt để, nhưng cũng đã đủ để tạm thời áp chế rồi.

Lúc trước tình huống khẩn cấp, Bạch Nhạc không thể không mạo hiểm xuất thủ, tuy dùng một số chiêu trò, tạm thời lừa gạt được Tô Nhan, nhưng nếu thật sự trực tiếp giải trừ huyết cấm của nàng ta, khó tránh khỏi sẽ khiến Tô Nhan nhận thấy điều dị thường.

Huống chi, hiện giờ Cổ Hiên đã đến, sự nguy hiểm của Tô Nhan, tất nhiên cũng tạm thời được giải trừ, càng không cần thiết phải mạo hiểm.

Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Bạch Nhạc ghé tới bên tai Tô Nhan, nói khẽ,
- Mang ta rời khỏi nơi này.

Nói xong một câu này, Bạch Nhạc lại khôi phục loại trạng thái bị mị hoặc, trực tiếp trực tiếp trên người Tô Nhan.

- Răng rắc!
Dưới chân Cổ Hiên lại bước ra một bước, núi băng lập tức triệt để nứt vỡ, để lộ ra tế đàn.

Bàn tay Tô Nhan cũng đã tóm lên trên cổ họng Bạch Nhạc.

- Tiểu sư đệ, người này chính là Bạch Nhạc, đã bị ta khống chế rồi.

Đón ánh mắt của Cổ Hiên, Tô Nhan vội vàng giải thích.

- Bạch Nhạc?
Nghe thấy cái tên này, Cổ Hiên cũng không khỏi nhìn Bạch Nhạc thêm một cái, thản nhiên phân phó,
- Mang hắn rời khỏi, chuyện nơi này để ta xử lý.

Tuy Bạch Nhạc nổi danh trong mấy ngày nay, nhưng trên thực tế, ở trong mắt Cổ Hiên, vẫn chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, ngay cả Tô Nhan cũng có thể khống chế, sao đáng cho hắn phải bận tâm.

Ngược lại là Lý Phù Nam này, dường như mạnh hơn trong dự đoán của hắn, không thể không phân ra nhiều tinh lực hơn để ứng phó.

- Được! Tự ngươi cẩn thận.

Gật đầu, Tô Nhan nhẹ giọng đáp.

- Thả Bạch huynh ra!
Tô Nhan vừa động, bọn Dương Bằng lập tức đi theo.

- Cút!
Trong mắt lộ ra một tia sát cơ, Cổ Hiên phát ra một tiếng hét to, giơ tay lên, liền có một cỗ sóng triều màu máu khủng bố đánh về phía mấy người.

- Cẩn thận!
Đồng tử co rút lại, thân hình Lý Phù Nam nhấp nhoáng, lập tức cản ở phía trước mấy người, hàn ý tràn ngập, đóng băng sóng máu đang ập tới.

- Đi.

Đầu cũng phải ngoảnh lại, Lý Phù Nam lập tức trầm giọng nói.

Giống như Cổ Hiên trực tiếp đuổi Tô Nhan đi, hắn cũng phải để bọn Dương Bằng và Tiếu Vượng rời khỏi trước, đến loại trình độ này của hắn và Cổ Hiên, một khi toàn lực xuất thủ, căn bản không rảnh bận tâm tới sự an toàn của người khác.

Một khi bị cuốn vào trong đó, bọn Dương Bằng không ai có thể sống được.

Thời gian một thoáng này, Tô Nhan đã thừa cơ mang theo Bạch Nhạc biến mất.

Bị bức phải lui ra, sắc mặt bọn Dương Bằng càng khó coi,
- Tên ngu xuẩn này, sao lại dám tiến lên như vậy, trực tiếp bị ma nữ đó khống chế.

- Nói những cái này cũng vô dụng, vòng qua nơi này, phải nghĩ biện pháp cứu Bạch huynh về từ trên tay ma nữ đó.

Tiếu Vượng trầm giọng nói.

- Đi!
Trong nhất thời, ba người lập tức vòng qua nơi này, lại đuổi theo phương vị Tô Nhan rời khỏi.

!
Vừa rời khỏi trấn nhỏ, Tô Nhan liền buông Bạch Nhạc ra,
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Vừa rồi tình huống nguy cấp, không kịp nghĩ nhiều, nhưng hiện giờ phục hồi tinh thần, Tô Nhan lập tức đã nhận ra không đúng, vừa rồi Bạch Nhạc cho nàng ta ăn, chỉ là đan dược chữa thương tầm thường mà thôi, làm sao có thể hóa giải được huyết cấm.

Thực sự có vấn đề, vẫn là cỗ lực lượng mà Bạch Nhạc rót vào trong cơ thể nàng ta.

- Tô cô nương, biết quá nhiều, đối với ngươi mà nói, cũng không có lợi ích gì.

Mày hơi nhướn lên, Bạch Nhạc trầm giọng nói.

Nhưng mà trong nháy mắt buông Bạch Nhạc ra, Tô Nhan lại biến sắc,
- Không đúng, ngươi chính là người áo xanh đó! Bạch Nhạc, ngươi là Ma tu?
Trực tiếp bị Tô Nhan nhìn thấu thân phận, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi giật mình, khó có thể áp chế được sát tâm đang nổi lên.

- Không tốt!
Trên thực tế, trong nháy mắt thốt ra những lời này, Tô Nhan đã ý thức được không ổn, nhận thấy biến hóa sắc mặt của Bạch Nhạc, lập tức hoa dung thất sắc, vội vàng quỳ gối,
- Tô Nhan nguyện lập huyết thệ, nguyện trung thành với công tử, xin công tử cởi bỏ huyết cấm cho ta.

Hơn nữa, lần này không còn có chút do dự, liền trực tiếp lập huyết thệ.

Xác nhận Tô Nhan đích xác đã lập huyết thệ, sắc mặt Bạch Nhạc mới dịu đi mấy phần.

- Hóa giải huyết thệ, người của Huyết Ảnh Ma Tông, có thể nhìn ra không?
- Không nhìn ra được.

Tô Nhan lập tức đáp,
- Trừ khi Phá Nam Phi phát động huyết cấm giết ta, mới phát hiện huyết cấm đã mất đi hiệu lực.

- Tốt lắm!
Gật đầu, Bạch Nhạc trầm giọng nói,
- Ta muốn ngươi tiếp tục ở lại Huyết Ảnh Ma Tông, làm nội ứng cho ta! Lần này, ta muốn Phá Nam Phi chết không có chỗ chôn.

Phất tay, kề lên hậu tâm của Tô Nhan, phát động Thông Thiên Ma Công, trong giây lát, đã triệt để hóa giải lực lượng của huyết cấm.

Tuy Bạch Nhạc không thừa nhận, nhưng đến lúc này, Tô Nhan đã biết rõ, người áo xanh thần bí đó chính là bản thân Bạch Nhạc, chỉ là nàng ta có thế nào cũng không nghĩ thông được, vì sao Bạch Nhạc có thể thu liễm ma khí triệt để như vậy, thậm chí có thể khiến các cường giả chính đạo đó cũng không nhìn ra được dấu vết.

Điều này quả thực đã làm đảo lộn nhận thức nàng ta.

Chỉ là vào lúc thế này, những lời này, nàng ta bất kể có thế nào cũng không dám hỏi ra miệng.

- Ngươi đi đi, đến lúc cần ta sẽ tìm ngươi.

Xua tay, Bạch Nhạc trầm giọng phân phó.

Mượn cơ hội bị Tô Nhan bắt đi lần này, Bạch Nhạc cũng vừa hay có thể khôi phục thân phận Ma tu.

Trận chiến vừa rồi, Bạch Nhạc đã thấy rõ, bất kể là Lý Phù Nam hay là Cổ Hiên, thực lực sợ rằng đều ở trên Lãnh Thiên Thạch, nếu không thi triển Thông Thiên Ma Công, hắn căn bản ngay cả tư cách giao thủ cũng không có.

Muốn tiếp tục đi tiếp, nhất định phải lấy ra thân phận Ma tu.

Về phần Tô Nhan đoán được thân phận của hắn, chỉ cần tạm thời có huyết thệ, ước thúc khiến Tô Nhan không dám nói ra là được rồi.

Dẫu sao, Tô Nhan chỉ đoán được hắn là Ma tu, chứ không nhận ra Thông Thiên Ma Công.

Đợi cho việc này kết thúc, Tô Nhan thoát ly Huyết Ảnh Ma Tông, hắn tất nhiên có biện pháp phản chế.

Hình như trong ấn tượng, trong truyền thừa của Thông Thiên Ma Công, cũng có thủ đoạn cấm chế lợi hại hơn.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui