Thái Thượng Kiếm Tôn


- Tô sư tỷ, nơi này chính là Bạch phủ!
Cúi đầu dẫn theo Tô Nhan đi tới trước cửa Bạch phủ, Đàm Duyệt Cường vội mở miệng giải thích.
Người trước đây liên hệ với Bạch gia đều đã chết, chỉ còn lại một mình hắn, giờ tự nhiên do hắn tới phụ trách dẫn đường, hơn nữa, hắn cũng vui với như thế, khoan nói bản thân hắn vốn đã kết thù với Bạch Nhạc, chỉ tận mắt nhìn thấy Bạch Nhạc bỏ mạng, hắn mới có thể an tâm.

Quan trọng hơn là, hiện tại khắp nơi trong Thanh Châu Thành đều đầy rẫy nguy cơ, nói là huyết tế Thanh Châu, nhưng trên thực tế, đề kháng phải đối mặt cũng vô cùng cường đại.
Trước nay Đàm Duyệt Cường luôn tìm cách xu cát tị hung, tính cách rất cẩn thận, nếu không như thế, hắn đã không khả năng hai lần trốn thoát từ trong tay Bạch Nhạc.
Bây giờ cùng theo Tô Nhan đi khống chế Bạch gia, đối với hắn mà nói, đây tự nhiên là cách an toàn nhất.
- Mở cửa!
Quét nhìn Bạch phủ một lượt, Tô Nhan nhàn nhạt phân phó nói.
Hiện nay Thanh Châu Thành đang rất hỗn loạn, cửa Bạch phủ cũng được đóng chặt.
Oanh!
Tô Nhan vừa dứt lời, Đàm Duyệt Cường liền vung cước hung hăng đạp lên cửa chính Bạch phủ, mặc dù cửa phủ đóng chặt, song há có thể ngăn trở công kích từ cao thủ Linh Phủ Cảnh, nháy mắt toàn bộ cửa chính đã bị đạp cho tan tành.
- Bạch Nhạc, lăn ra đây chịu chết!
Đứng sau lưng Tô Nhan, Đàm Duyệt Cường tự tin mười phần, mở miệng mắng to.
Nháy mắt khi cửa chính bị đạp nát, hạ nhân trong chừng bên trong nhất thời oanh lên một tiếng, liều mạng bỏ chạy vào trong phủ.
Dạo bước tiến vào Bạch phủ, Tô Nhan quan sát bốn phía một phen, sau đó ánh mắt mới dừng trên thân Đàm Duyệt Cường.
- Tô sư tỷ, tiểu tử Bạch Nhạc kia một mực ở lại trong Thính Hương Thủy Tạ, ta dẫn đường cho ngài.
Hí hửng chạy đến trước mặt Tô Nhan, Đàm Duyệt Cường chỉ về hướng Thính Hương Thủy Tạ nói.
 
- Không cần!
 Nhận rõ phương vị, Tô Nhan hờ hững nói:
- Ngươi đi bắt tất cả người Bạch phủ về đây cho ta, nhớ kỹ.

.

.

Những người này còn hữu dụng, không được tự tiện giết người! Đặc biệt là có quan hệ mật thiết với Bạch Nhạc, hiểu không?
- Tô sư tỷ, ngài yên tâm đi, ta rất quen thuộc Bạch phủ, đảm bảo sẽ không lầm lẫn!
 Gật đầu, Đàm Duyệt Cường vội vàng ứng nói.
Trước khi tới, hắn đã rõ ràng mục đích Tô Nhan đến Bạch phủ là để khống chế Bạch phủ nhằm uy hiếp Bạch Nhạc, chứ không phải giết sạch người Bạch phủ, tự nhiên biết được nặng nhẹ, dù Tô Nhan không phân phó, hắn cũng không dám làm xằng làm bậy.
Còn nữa, trong Bạch phủ, trừ Bạch Nhạc ra, những người khác đối với hắn mà nói quả thực đều như kiến hôi, há sẽ để ở trong lòng.
Không quản Đàm Duyệt Cường, Tô Nhan bước thẳng tới bên hồ, liếc nhìn một phen, lại không dùng thuyền gì cả, cứ vậy tùy ý đạp sóng mà đi, trực tiếp đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
Lần này tới Bạch phủ, một là do Cổ Hiên phân phó, hai là Tô Nhan cũng muốn nhân cơ hội xem xem có thể từ trong Bạch phủ, từ nơi Bạch Nhạc sinh sống phát hiện ra manh mối gì không.
Rõ ràng là ma tu thực lực cực kỳ khủng bố, lại vẫn tu được một thân linh khí, nghe đồn bái nhập Linh Tê Kiếm Tông, còn tu thành một tay kiếm pháp vô cùng tinh diệu, đúng thật không cách nào tưởng tượng.
Vẻn vẹn nửa canh giờ ngắn ngủi, Đàm Duyệt Cường đã áp giải tất cả người Bạch phủ qua đây, thám tử trước đó ẩn tàng trong Bạch phủ cũng dồn dập nhảy ra, chủ động trợ giúp Đàm Duyệt Cường uy hiếp ẩu đả những người còn lại, nghiễm nhiên một bộ chó săn.
- Tô sư tỷ, Bạch Nhạc kia căn bản không ở trong phủ, chúng ta vồ hụt.
Về ại Thính Hương Thủy Tạ, Đàm Duyệt Cường buồn bực nói.
- Hả?
Khẽ nhíu mày, Tô Nhan có vẻ không quá để ý, thuận miệng nói:
- Hắn sống ở Bạch gia, chắc phải có vài người quan trọng chứ, chỉ cần khống chế được những người này, còn sợ hắn không tìm tới cửa.
- Tô sư tỷ, ngươi có điều không biết! Tên Bạch Nhạc này phụ mẫu đều đã mất từ bảy năm trước, hắn rời khỏi Bạch gia cũng đã nhiều năm.

Đối với hắn mà nói, Bạch gia sớm đã không có ai quan trọng cả! Cả nhà gia chủ tiền nhiệm Bạch gia, cũng là tam thúc Bạch Thương Hải có thể nói đều chết trên tay hắn.
Lắc đầu, Đàm Duyệt Cường giải thích nói:
- Người duy nhất có thể khiến hắn quan tâm chỉ có tỷ tỷ Bạch Thanh Nhã.

.

.

Đáng tiếc, tên Bạch Nhạc này rất quỷ quyệt, sáng sớm đã đưa đi Bạch Thanh Nhã, nghe nói là mang tới phủ thành chủ cho người Thất Tinh Tông bảo hộ.
- Bạch Thanh Nhã!
 Lặp lại một lần cái tên này, trong lòng Tô Nhan không khỏi hơi nhảy.
Cổ Hiên sai nàng khống chế Bạch gia nhằm uy hiếp Bạch Nhạc, ép hỏi thân phận cao thủ ma đạo kia, giờ Bạch Thanh Nhã không ở đây, Bạch gia tự nhiên liền mất đi giá trị, mặc dù biết rõ xông vào phủ thành chủ sẽ có chút nguy hiểm, song nàng tất phải đi một chuyến.
Rốt cuộc bây giờ thế cục còn chưa rõ ràng, nàng tự nhiên không khả năng lộ ra dấu hiệu phản bội tông môn ngay từ lúc này.
- Ngươi ở lại đây trông chừng Bạch gia, ta đi phủ thành chủ một chuyến.
 Thoáng trầm tư, lát sau Tô Nhan mở miệng nói.
Đối với Đàm Duyệt Cường mà nói, phân phó tự nhiên gãi đúng chỗ ngứa, vội gật đầu đáp ứng.
...!...!...!.

..
Hô!
Phun ra một hơi trọc khí, Bạch Nhạc thậm chí đã không nhớ được mình giết bao nhiêu người, dưới sự trợ giúp của lực lượng huyết tế, dù là ba nghìn Thanh Vân Kỵ đều không khả năng ngăn trở được hết đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông!
Lấy phủ thành chủ làm trung tâm, tuần tra tới lui chung quanh, không biết đã có bao nhiêu đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chết dưới kiếm Bạch Nhạc.
Trong đó không thiếu cao thủ Linh Phủ trung kỳ!
Chỉ với nửa canh giờ ngắn ngủi, thanh danh Bạch Nhạc lại đã lên cao, không ít đệ tử tông môn khác lúc gặp nạn đều từng được Bạch Nhạc giải cứu.
Trừ đám thiên kiêu Lý Phù Nam vẫn đang trông chừng ở phủ thành chủ chờ đợi ứng biến ra, Bạch Nhạc gần như trở thành một cành độc tú.
Không ít người trước đó đã từng nghe nói qua về cái tên Bạch Nhạc, nhưng trăm nghe không bằng một thấy.
Thẳng đến giờ khắc này, bọn họ rốt cục mới thực sự nhớ kỹ cái tên Bạch Nhạc!
Trong huyết chiến, Bạch Nhạc như một ngôi sao sáng từ từ thăng lên cao, xuất hiện trong tầm mắt tất cả tu hành giả tại Thanh Châu.
- Vù vù!
Xa xa, Bạch Nhạc ẩn ước nghe được có tiếng hỗn loạn, tức thì trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua sát ý đáng sợ.
Bởi vì hướng truyền đến tiếng hỗn loạn chính là nơi ở của Bạch Thanh Nhã và bọn Dương Bằng.
...!...!.

..
Tiếng cười vang như chuông bạc của Tô Nhan vang lên ở đâu, thủ vệ canh giữ tiểu viện nơi đó liền tử nạn đương trường.
Thậm chí Tô Nhan căn bản không tự thân ra tay, mà để cho đám thủ vệ này tự chém giết lẫn nhau, cảnh tượng đáng sợ đó rơi vào trong mắt người khác, thực sự không khác gì địa ngục!
Thế này còn đáng sợ hơn trực tiếp bị giết chết gấp vạn lần!
Cảm giác sợ hãi truyền đến từ sâu trong tâm khảm, khiến ai nấy đều run rẩy không thôi.
Thực ra từ căn nguyên mà xét, mị hoặc chi thuật tính là một loại huyễn thuật, đối với cao thủ đỉnh cấp, khả năng sẽ không quá mức đáng sợ, nhưng đối với người tu vi không thủ, lại tuyệt đối là ác mộng vô cùng đáng sợ!
Bản thân Tô Nhan chính là ma nữ, lúc đối mặt Bạch Nhạc tựa hồ có vẻ nhu thuận khả ái, nhưng trên thực tế, đối với đại đa số người, nàng tuyệt đối là ác ma giết người không chớp mắt.
- Kết trận!
Cơ hồ ngay nháy mắt khi Tô Nhan đi tới trước tiểu viện, một tiếng hừ lạnh chợt vang lên, đệ tử Thất Tinh Tông trong viện lập tức tự động kết trận, bảo hộ xung quanh Bạch Thanh Nhã và bọn Dương Bằng.
Thân là tông môn cấp Địa, dù chỉ phân ra một phần nhỏ lực lượng thì cũng không thể khinh thường.
…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui